Chương 94-95


Chương 94: Thu nhận
Nguyên Phong đi ở trên đường, hắn lòng vòng tiến một đường nhỏ, đi đến trước một chiếc xe. Hắn đem cốp xe mở ra, bên trong thế nhưng là một người đàn ông trung niên dán kín miệng, bị trói tay chân, hoảng sợ trừng mắt nhìn Nguyên Phong.
Nguyên Phong cười cười, trên mặt biểu tình cộc lốc, lộ ra vẻ quỷ dị dữ tợn, nói:
"Người bạn học cho bút thủy tinh kia ở nơi nào?"
Người trong cốp xe hoảng sợ lắc đầu, giãy giụa, muốn kêu cứu, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh "ô ô". Nguyên Phong cười, âm thanh có chút khàn khàn, trầm thấp nói:
"Tôi không muốn động thủ, nhưng ông phải phối hợp."
"Bác sĩ Nguyên."
Đột nhiên có người kêu tên hắn, âm thanh có chút cất cao mang theo nho nhỏ khàn khàn. Cùng với tiếng bước chân, một người chậm rãi đi tới, thế nhưng là Tống Tịch.
Tống Tịch quấn khăn quàng cổ, súc bả vai, tựa hồ cảm thấy có chút lạnh, cười nói:
"Bác sĩ Nguyên, đối với người bệnh cần phải kiên nhẫn, không phải sao?"
Nguyên Phong nhíu nhíu mày, ngay sau đó trên mặt lại thay đổi biểu tình, nói:
"Phó viện trưởng Tống, tôi......"
Tống Tịch lại là cười nói:
"Cậu là một chó săn ngoan ngoãn. Bất quá nhận sai chủ nhân rồi. Kỳ thật tôi rất vừa ý cậu. Tôi vẫn luôn rất muốn nuôi một con thú cưng, bất quá nơi tôi ở không cho nuôi chó......"
Nguyên Phong nhìn Tống Tịch đứng ở trước mặt đang mỉm cười, bất quá đột nhiên cảm thấy cổ có chút lạnh.
Nguyên Phong gian nan nói:
"Phó viện trưởng Tống... Tôi không biết ngài đang nói cái gì."
Tống Tịch cười cười, nói:
"Thật như vậy sao?"
Tống Tịch nói, chậm rãi đi về phía trước. Nguyên Phong có chút đề phòng lui lại. Nhưng thực mau hắn đã dựa vào xe rồi. Hắn dựa vào cốp xe, mà Tống Tịch vẫn chậm rãi đi tới trước, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Nguyên Phong nhìn thoáng qua người trong cốp xe. Tống Tịch lại không có xem cốp xe, từng bước một đi tới. Hắn so với Nguyên Phong lùn hơn không ít, ngửa đầu nhìn Nguyên Phong.
Ở thời điểm Nguyên Phong muốn nói cái gì, Tống Tịch đột nhiên áp sát. Nguyên Phong hoảng sợ, mở to hai mắt, trong nháy mắt có chút dại ra. Tống Tịch thò qua, chậm rãi tới gần, từng chút tới gần Nguyên Phong, đem miệng mình dâng lên.
Khi đôi môi hai người dán lên nhau, Nguyên Phong rùng mình một cái, mà Tống Tịch thế nhưng phát ra một tiếng thở. Nguyên Phong tựa hồ bị người mở công tắt, đột nhiên ôm Tống Tịch, đem người hung hăng ôm vào trong ngực. Tống Tịch lại là thở nhẹ một tiếng, rất phối hợp nâng tay ôm cổ Nguyên Phong.
Hai người giằng co giao triền, Nguyên Phong điên cuồng hôn môi Tống Tịch. Nhìn Tống Tịch có chút quăng mũ cởi giáp, không còn bộ dạng bình tĩnh, trong lòng hắn giống như có một ngọn lửa cháy lên.
Tống Tịch chân cẳng nhũn ra, dựa vào ngực Nguyên Phong, nhẹ nhàng cười nói:
"Cậu thích tôi như vậy sao?"
Nguyên Phong cúi đầu nhìn Tống Tịch. Tống Tịch ngẩng đầu lên, tay còn câu lấy cổ Nguyên Phong, mỉm cười.
Nháy mắt liền nghe Nguyên Phong đột nhiên kêu một tiếng. Cổ tay Tống Tịch giật một cái, giữa hai ngón tay thế nhưng kẹp một cây kim châm. Kim đã đâm vào cổ Nguyên Phong.
Nguyên Phong hô một tiếng, đột nhiên đẩy Tống Tịch. Tống Tịch sớm đã có chuẩn bị, lui về phía sau hai bước đứng vững vàng. Hắn sửa sang lại một chút áo khoác, cười tủm tỉm nhìn Nguyên Phong.
"Rầm"
Nguyên Phong va vào cốp xe. Dùng sức lắc lắc đầu, nhưng mà hắn có chút uể oải, giống như rất buồn ngủ, mí mắt càng lúc càng nặng. Giọng Nguyên Phong khàn khàn nói:
"Ngài....."
Tống Tịch cười nói:
"Thật gấp không chờ nổi, tôi muốn thu nhận thú cưng ngay bây giờ."
Nguyên Phong nhìn hắn, cau mày, nỗ lực làm chính mình thanh tỉnh, chỉ là không làm nên chuyện gì. Thực mau Nguyên Phong liền chìm vào giấc ngủ.
"Ầm"
Liền ở ngay lúc này, thình lình Tống Tịch nghe một tiếng vang lớn, giống như là cái gì nổ mạnh, nhưng cũng không phải là nổ mạnh. Tống Tịch cảm giác được một linh lực dao động mãnh liệt, lắp bắp kinh hãi, lẩm bẩm tự nói.
"Tiêu Chiến?"
Tống Tịch có chút giật mình, cũng nhanh hoàn hồn, đi qua nhìn Nguyên Phong sắp hôn mê, cười nói:
"Ngại quá rồi, tôi có việc gấp phải cầm bút thủy tinh đi, trước ủy khuất cậu nằm ở cốp xe đợi trong chốc lát."
Hắn nói, kéo người trong cốp xe ra. Sau khi cởi trói và thả người đi, Tống Tịch trực tiếp đem Nguyên Phong ném vào cốp xe, ngay sau đó liền muốn đóng nắp cốp xe. Nguyên Phong lập tức liền phải mất đi ý thức, hai mắt nửa mở nửa khép nhìn Tống Tịch, có chút gian nan nói:
"Anh..... anh thích Tiêu Chiến......"
Tống Tịch sửng sốt, ngay sau đó tươi cười nói:
"Đừng ghen."
"Rầm!"
Đóng cốp xe lại, Tống Tịch nhanh chóng chạy ra xe của mình.
Tiêu Chiến cảm thấy thân thể muốn nổ tung, một cổ linh lực rất lớn ở trong thân thể dịch chuyển loạn xạ.
Kẻ giả mạo thành bạn học của Lý Kiệt bị chấn động văng ra ngoài. Cùng lúc đó kết giới bị xé rách tả tơi, giống như một khối pha lê đột nhiên vỡ vụn rồi biến mất.
Tiêu Chiến ngã trên mặt đất, cảm giác hô hấp có chút khó khăn, đôi mắt đã biến thành màu vàng kim, còn tản ra tia lửa.
Kẻ giả mạo bạn học Lý Kiệt tức khắc có chút sợ hãi. Hắn sợ hãi linh lực của Tiêu Chiến gây tổn thương. Nhưng mà Tiêu Chiến ngã trên mặt đất, thoạt nhìn thực gian nan, gắt gao chế trụ cổ, hô hấp khó khăn. Hắn tựa hồ cảm thấy hiện tại là thời cơ tốt, vì thế từ trên mặt đất bò dậy. Lau sạch máu bên miệng, hắn đi tới thật cẩn thận, sợ lại bị Tiêu Chiến làm bị thương.
Hắn đi tới, ngồi xổm trên mặt đất nhìn Tiêu Chiến hô hấp khó khăn, nở nụ cười dữ tợn, nói:
"Mày biết không? Dù không có thuốc ức chế cũng không sao, chỉ cần đem mày trở về, nhiệm vụ liền hoàn thành."
Hắn nói, bắt lấy cánh tay Tiêu Chiến. Tiêu Chiến rất thống khổ, không ngừng trốn tránh. Bị túm chặt cánh tay lôi đi, Tiêu Chiến híp mắt, hô hấp gian nan, cũng túm chặt cánh tay đối phương. Kẻ giả mạo bạn học Lý Kiệt sửng sốt, quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Chiến, nói:
"Đừng giãy giụa vô ích!"
Tiêu Chiến nhìn hắn, gian nan nói:
"Không...... Không phải tôi."
Hắn nghe Chiến Nhất nói, ngay sau đó liền cảm giác một luồng gió lạnh từ sau lưng ập đến.  Chưa có kịp phản ứng, đột nhiên hắn liền bị đá mạnh, trực tiếp tách ra khỏi Chiến Nhất, ngã trên mặt đất lăn vài vòng mới ngừng lại được.
Một cái bóng đen từ phía sau nhanh chóng vọt tới, thế nhưng là Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác xông tới, nâng dậy Tiêu Chiến, nói:
"Em sao rồi?"
Tiêu Chiến gian nan lắc đầu, nhưng cảm giác thân thể mình muốn phát nổ, phi thường khó chịu. Đột nhiên Chiến Nhất trừng lớn đôi mắt, nói:
"Coi chừng!!"
Vương Nhất Bác cảm nhận được linh lực Tiêu Chiến dao động, nên nhanh chóng chạy lại đây. Mười Bảy cũng bám theo không bỏ. Vương Nhất Bác đưa lưng về phía Mười Bảy. Mười Bảy bành trướng linh lực đã tiếp cận cực hạn, động tác mau lẹ vô cùng. Hắn giơ lên chủy thủ hướng về phía lưng Vương Nhất Bác đâm tới.
Tiêu Chiến mở to hai mắt nhìn, nhanh chóng nhào qua, đem Vương Nhất Bác đẩy gục trên mặt đất.
Mười Bảy đâm không trúng, thực mau lại bắt đầu tấn công. Vương Nhất Bác một tay đem Tiêu Chiến nâng dậy, kiếm gỗ đào ở tay còn lại vung lên ngăn lại Mười Bảy xông tới.
Mười Bảy chuẩn bị cùng Vương Nhất Bác triền đấu. Vương Nhất Bác lại phải bảo vệ Tiêu Chiến cùng Lý Kiệt, tựa hồ có chút yếu thế.
Ở ngay lúc này, đột nhiên nghe được một tiếng trầm vang, Mười Bảy mãnh liệt giãy giụa, đầu của hắn bị kéo về phía sau.
"Rắc"
Đầu Mười Bảy thế nhưng nháy mắt rời thân thể rớt xuống, lăn trên mặt đất.
Tiêu Chiến khiếp sợ.
Đầu Mười Bảy rơi trên mặt đất, thân thể phun ra rất nhiều máu tươi. Lúc này bọn họ thấy được phía sau Mười Bảy có một người. Dáng người nọ không có cao hơn Mười Bảy, bởi vậy bị che khuất. Hiện tại Mười Bảy rớt đầu lùn một đoạn, liền lộ ra bộ dáng người phía sau.
Là Tống Tịch!
Tống Tịch trong tay cầm một thứ màu bạc sáng lấp lánh. Trên người hắn bị dính không ít máu. Hắn có chút ghét bỏ, còn đá đầu Mười Bảy sang một bên, trong miệng thực nhẹ nhàng, nói:
"Hây, tôi đã sớm muốn làm như vậy."
Kẻ giả mạo bạn học Lý Kiệt vừa thấy Mười Bảy bị xử lý, tức khắc kinh hoảng thất thố, sợ hãi nhìn về phía bọn họ. Ngay sau đó hắn cắn răng một cái, trong miệng có thứ gì đột nhiên tan vỡ. Cả người co giật, hắn ngã trên mặt đất không nhúc nhích. Thế nhưng uống thuốc độc tự tử.
Tiêu Chiến nhìn cái đầu trên mặt đất, tức khắc có chút choáng váng, gắt gao bắt lấy cánh tay Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác nhìn ra Tiêu Chiến không bình thường, vội vàng đem Tiêu Chiến bế lên, nói:
"Trước rời khỏi nơi này."
Tống Tịch không có ý kiến, bắt lấy Lý Kiệt, liền lên xe đi khỏi nơi này. Mọi người lên xe, Tống Tịch lái xe hướng đến nhà hắn.
Sau khi xe vụt đi, cái đầu rơi trên mặt lăn lộn, khóe miệng lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Tống Tịch lái xe tới bên cạnh một con đường nhỏ đột nhiên dừng. Hắn xuống xe đến bên một chiếc xe mở cốp. Tiêu Chiến tuy rằng rất khó chịu, nhưng còn có ý thức, kinh ngạc nhìn Tống Tịch đem đồ vật trong cốp xe kia ra.
Thế nhưng chính là Nguyên Phong!
Nguyên Phong hôn mê, không có ý thức. Tống Tịch đem Nguyên Phong từ bên trong cốp xe kia ra, lại ném vào cốp xe của mình, sau đó tiếp tục lái xe đi.
Tống Tịch ngồi ở vị trí điều khiển, nói:
"Tôi vừa mới lấy được bút thủy tinh chứa thành phẩm thuốc ức chế. Thứ này có thể cho Tiêu Chiến dùng."
Vương Nhất Bác híp mắt nói:
"Cho Tiêu Chiến dùng?"
Tiêu Chiến mơ mơ màng màng nghe được, dù sao cũng nghe không hiểu. Chiến Nhất ngã nằm ở trên đùi Vương Nhất Bác, khó chịu cuộn tròn lại, cảm giác thân thể muốn nổ tung.
Tống Tịch gật đầu nói:
"Trong thân thể Tiêu Chiến linh lực quá nhiều. Thân thể Chiến Nhất kỳ thật rất cường đại, nhưng mấu chốt ở chỗ Tiêu Chiến căn bản không biết vận hóa. Cứ như vậy sẽ xảy ra vấn đề. Thuốc ức chế này có thể tạm thời giúp Tiêu Chiến giảm bớt thống khổ."
Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói:
"An toàn không?"
Tống Tịch cười cười, nói:
"Đương nhiên an toàn, bằng không vì cái gì Mười Bảy liều mạng cũng muốn đoạt cái này?"
Tống Tịch cấp tốc lái xe trở về nhà hắn. Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến từ trên ghế sau xuống dưới. Tiêu Chiến đi thực gian nan, mặt đỏ bừng, giống như đã tiếp cận cực hạn, khó chịu lợi hại. Vương Nhất Bác vội vàng đem người bế lên, nói:
"Ngoan, sẽ không có việc gì, nhắm mắt ngủ một lát được chứ?"
Vương Nhất Bác nói chuyện thực ôn nhu, Tiêu Chiến tức khắc cảm giác an tâm hơn. Giống như thật sự không có việc gì, Chiến Nhất gật gật đầu dựa vào lòng Vương Nhất Bác, nhắm hai mắt lại.
Tống Tịch từ cốp xe trực tiếp túm Nguyên Phong ra. Nguyên Phong còn có chút mơ hồ, tựa hồ chưa có hoàn toàn tỉnh lại, nhưng đã có một ít ý thức. Nguyên Phong thấy được Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến, nheo nheo mắt, bị Tống Tịch túm đi.
Mọi người vào nhà Tống Tịch. Tống Tịch đóng cửa lại, sau đó lấy ra lá bùa dán ở trên cửa, nhanh chóng hạ một cái kết giới. Hắn lại cầm một lá bùa khác trực tiếp trói tay Nguyên Phong ở sau lưng, đem người ném ở trên sô pha. Tống Tịch cười tủm tỉm vuốt ve khuôn mặt Nguyên Phong, nói:
"Nghỉ ngơi một chút, chủ nhân trong chốc lát lại đây xem cưng."
Nguyên Phong nheo nheo mắt, không nói gì.
Tống Tịch lập tức đứng lên, lấy ra bút thủy tinh từ trong túi áo khoác, giao cho Vương Nhất Bác, nói:
"Bên trong chính là thuốc ức chế, cho Tiêu Chiến dùng đi."
Nguyên Phong nhìn bọn họ, đột nhiên mở miệng nói:
"Các người dùng thuốc ức chế sẽ hối hận."
Tống Tịch quay đầu nhìn hắn, cười nói:
"Ai hối hận?"
Nguyên Phong nói:
"Tôi không có nói giỡn. Thuốc ức chế là cho Mười Bảy dùng, nếu các người dùng, đại nhân sẽ tức giận."
Tống Tịch cười cười, đi tới, nửa ngồi xổm trước sô pha, duỗi tay nắm cằm Nguyên Phong, nói:
"Cậu hiện tại là bé chó săn của tôi. Tôi không thích cậu nhắc tới chủ nhân trước đây. Bất quá nếu nhắc tới, không ngại nói cho tôi biết đó là ai không?"
Nguyên Phong đột nhiên nghiêng đầu một chút, bỏ qua tay Tống Tịch, nói:
"Tôi sẽ không nói, cũng không có khả năng nói."
Vương Nhất Bác không có thời gian để ý bọn họ, vội vàng bế Tiêu Chiến mang vào phòng ngủ. Tiêu Chiến cuộn tròn, không ngừng run rẩy. Vương Nhất Bác có chút do dự, không biết thuốc ức chế này là thứ gì, nếu cho Tiêu Chiến dùng, không biết có tác dụng phụ gì hay không.
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, Lý Kiệt thế nhưng từ bên ngoài đi vào. Trong ánh mắt Lý Kiệt một mảnh thanh tỉnh, thế nhưng đột nhiên lại có chút chuyển biến tốt đẹp. Lý Kiệt vội vàng đi vào, nói:
"Mau! Mau cho cậu ấy dùng thuốc ức chế đi. Tiêu Chiến lúc trước khẳng định đã bị tiêm loại thuốc màu vàng kim."
Vương Nhất Bác nhìn Lý Kiệt, nói:
"Cái loại thuốc đó cũng là ông nghiên cứu ra."
Vương Nhất Bác nói không phải hỏi mà là khẳng định. Lý Kiệt gật gật đầu, nói:
"Đúng, là tôi tạo ra. Đó là một loại chất xúc tác thúc giục tiềm năng bên trong của mỗi người. Rất nhiều người căn bản chịu không được năng lượng tiềm năng bên trong, Tiêu Chiến chính là một trong số đó. Mau cho cậu ấy uống vào, đối với cậu ấy rất có lợi."
Vương Nhất Bác nheo nheo mắt, vội vàng rót một ly nước. Lý Kiệt mở bút, đem thứ bên trong đổ vào ly nước. Tức khắc những hạt kết tinh liền hòa tan vào trong nước.
Vương Nhất Bác vội vàng nâng dậy Tiêu Chiến. Ý thức Tiêu Chiến đã bắt đầu có chút hỗn độn, cũng uống không vào. Vương Nhất Bác vội vàng ngửa đầu, đem ly nước uống hết, sau đó mớm cho Tiêu Chiến. Lý Kiệt nhìn thấy Vương Nhất Bác uống ly nước mà kinh hồn táng đảm, nói:
"Cậu ngàn vạn lần đừng uống sạch."
Vương Nhất Bác đem nước mớm cho Tiêu Chiến, tựa hồ phi thường hữu dụng. Tiêu Chiến tức khắc liền an tĩnh lại, ý thức cũng tìm trở về, chỉ là có chút thở khó khăn. Vương Nhất Bác vội vàng nói:
"Cảm giác tốt hơn không?"
Tiêu Chiến gật gật đầu, nói:
"Khá hơn nhiều, không còn khó chịu."
Vương Nhất Bác để Tiêu Chiến nằm xuống, chính mình ngồi ở một bên, duỗi tay vuốt ve tóc Tiêu Chiến, nói:
"Ngoan, ngủ một lát, sắc mặt em quá khó coi."
Tiêu Chiến gật gật đầu, lại lôi kéo tay Vương Nhất Bác, tựa hồ có chút nghĩ mà sợ.
Vừa rồi Tống Tịch một chút liền cắt rớt đầu Mười Bảy. Mà Mười Bảy cùng Vương Nhất Bác có khuôn mặt giống nhau như đúc. Cái đầu rơi trên mặt đất còn lăn lộc cộc một chút. Loại hình ảnh kinh hoàng này khắc sâu vào tâm trí, làm người ta cảm thấy có chút không rét mà run.
Vương Nhất Bác nắm tay Chiến Nhất, nói:
"Anh ở bên cạnh em."
Tống Tịch sau khi thay quần áo đến đứng ở cửa nhìn trong chốc lát. Thấy Tiêu Chiến tựa hồ đã không có việc gì, hắn liền quay về phòng khách. Hắn ngồi ở trên sô pha, chéo chân, bộ dạng thực nhàn nhã.
Nguyên Phong đôi tay bị trói ở sau lưng, ngồi ở một bên, nói:
"Anh thích Tiêu Chiến, đáng tiếc Tiêu Chiến không thích anh."
Tống Tịch quay đầu nhìn Nguyên Phong, cười nói:
"Đã nói rồi, cậu không cần ghen."
Nguyên Phong trừng mắt nhìn Tống Tịch, trên mặt có chút phát cáu, nói:
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?!"
Tống Tịch nói:
"Tôi muốn thu nhận cậu làm thú cưng của tôi."
Hắn nói, dựa qua một ít, cười tủm tỉm nhìn Nguyên Phong. Hướng về phía khóe môi Nguyên Phong thổi một hơi, Tống Tịch nói:
"Tôi sẽ cho cậu khen thưởng. Cậu cũng không có hại, đúng không?"
Nguyên Phong tức khắc trên mặt có chút đỏ, vội vàng lui về sau một ít. Tống Tịch nhìn vẻ mặt của hắn, cười nói:
"Thực sự thú vị. Cậu không thích hợp làm người xấu, vì cái gì không đi theo tôi?"
Nguyên Phong nhìn Tống Tịch, trên mặt tựa hồ xuất hiện một ít vết nứt, nói:
"Tôi chỉ biết trung thành với đại nhân."
Tống Tịch cười nói:
"Thôi đi, kỳ thật tôi cũng phải khen cậu rất trung thành. Dù sao cũng là thú cưng tôi coi trọng, đương nhiên phải trung thành. Mặc dù hiện tại trung thành với chủ nhân không phải tôi......"
Nguyên Phong nhíu mày nói:
"Anh thật là kỳ quái."
Tống Tịch nhướng mày, nói:
"Chúng ta làm giao dịch đi. Cậu nói cho tôi biết đại nhân là ai, tôi thả cậu, thấy thế nào?"
Nguyên Phong lúc này đột nhiên cười một tiếng, nói:
"Tôi không thể nói, cũng nói không được."
Tống Tịch nheo nheo mắt, Nguyên Phong lại nói:
"Là sự thật."
Tống Tịch có chút hồ nghi, bất quá thực mau nghĩ tới cái gì. Hắn đột nhiên duỗi tay kéo áo Nguyên Phong.
"Roẹt"
Đừng thấy Tống Tịch thoạt nhìn ôn nhu vô hại, nhưng động tác rất nhanh nhẹn dứt khoát. Hắn trực tiếp xé áo Nguyên Phong.
Nguyên Phong không có cử động, vẫn là ngồi yên ở trên sô pha. Ngực Nguyên Phong lộ ra một thứ thoạt nhìn như là vết sẹo. Tống Tịch có chút kinh ngạc, giơ tay sờ vết sẹo kia. Nguyên Phong vẫn không nhúc nhích, thẳng đến Tống Tịch kinh ngạc nói:
"Người gỗ?"
Nguyên Phong gật gật đầu, nói:
"Người gỗ là không có miệng, không phải sao?"
Tống Tịch có chút kinh ngạc, hồ nghi nhìn nhìn Nguyên Phong.
Người gỗ kỳ thật là một loại thuật ngữ ám chỉ, người trong giới đều rất rõ ràng ý tứ chính là con rối. Nguyên Phong căn bản không phải người mà là một con rối. Hắn thậm chí không có sinh mệnh, mà là chủ nhân giao cho sinh mệnh. Sở dĩ gọi là người gỗ bởi vì con rối căn bản không có miệng. Cũng không phải miệng dùng nói chuyện, mà là chỉ "miệng bán đứng chủ nhân". Bởi vậy dù Nguyên Phong muốn nói cũng nói không được lời bán đứng chủ nhân.
Nguyên Phong nói:
"Anh giữ tôi vô dụng."
Tống Tịch nhìn nhìn vết sẹo, cười cười, nói:
"Tay nghề của tôi cũng không tồi. Nói không chừng tôi có thể đem cậu đổi thành người gỗ của tôi?"
Nguyên Phong nhìn Tống Tịch, đột nhiên nói:
"Khả năng anh không có thời gian."
Tống Tịch nhíu nhíu mày.
Đúng lúc này, thình lình nghe một tiếng vang lớn, tựa hồ tòa nhà rung chuyển. Tống Tịch lắp bắp kinh hãi. Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác cũng cảm nhận được chấn động. Vương Nhất Bác vội vàng xoay người ngồi dậy, nói:
"Có người đuổi tới."
Tiêu Chiến có chút giật mình, nói:
"Sao lại có người biết chỗ chúng ta ở?"
Vương Nhất Bác trước tiên đi xem Lý Kiệt. Bất quá Lý Kiệt lại bắt đầu điên điên khùng khùng, tựa hồ lại không có ý thức. Vương Nhất Bác vội vàng mang Tiêu Chiến đi ra khỏi phòng ngủ, híp mắt nhìn Nguyên Phong ngồi trên sô pha.
Tống Tịch cũng nhìn về phía Nguyên Phong, nói:
"Cậu lộ ra nơi ở của chúng ta?"
Nguyên Phong ánh mắt thực bình tĩnh, nói:
"Tôi là người gỗ, chẳng lẽ đã quên sao?"
Tống Tịch vội vàng đứng lên, nói:
"Xem ra chúng ta phải dời địa điểm, đi thôi."
Hắn nói, chuẩn bị mang theo mọi người rời khỏi nơi này. Bất quá liền ở ngay lúc này có thứ gì trực tiếp từ bên ngoài cửa sổ vọt vào.
Bọn họ ở tầng này là tầng mười bảy, bên ngoài là khoảng trống, không có bất luận kiến trúc gì có thể leo lên. Một cái bóng đen lại từ bên ngoài vọt vào, trực tiếp phá tan cửa kính mà vào.
"Lạch cạch"
Một thứ rơi trên mặt đất. Mọi người nhìn thấy, thế nhưng là Mười Bảy vừa mới bị Tống Tịch cắt rơi đầu.
Mười Bảy thế nhưng lại còn sống. Đầu hắn gắn ở trên thân thể, giống như sắp rơi xuống bất cứ lúc nào, không phải kết dính thực chắc chắn. Gắn kết đơn sơ, mỗi khi cử động một chút đều phát ra âm thanh "roẹt roẹt", nghe mà cảm giác đau.
"Vèo!"
Vương Nhất Bác vung kiếm gỗ đào. Kiếm gỗ đào đã biến lớn, trực tiếp che chắn Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác đem Tiêu Chiến bảo hộ ở sau người, nói:
"Đi đi."
Tống Tịch vội vàng tiến lên, bắt lấy Tiêu Chiến. Tiêu Chiến giãy giụa một chút, nói:
"Tôi không đi, chúng ta không thể bỏ Vương Nhất Bác một mình."
Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, nói:
"Anh có thể ứng phó."
Tống Tịch nói:
"Tiêu Chiến, đi cùng tôi, để Vương Nhất Bác ứng phó. Mục tiêu của Mười Bảy là cậu. Cậu đã uống thuốc ức chế, chẳng lẽ đã quên?"
Tiêu Chiến lại không muốn đi. Dù sao trước đó Vương Nhất Bác bị trọng thương vì Mười Bảy. Tuy rằng Vương Nhất Bác rất lợi hại, nhưng năng lượng Mười Bảy là xuất phát từ Vương Nhất Bác, hơn nữa năng lượng không ngừng bành trướng. Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác có thể thu phục, nhưng thu phục phi thường khó khăn. Dù Vương Nhất Bác nói chính mình không chết được, nhưng vẫn sẽ bị thương.
Ánh mắt Mười Bảy chăm chú vào Tiêu Chiến, thật giống như Tiêu Chiến là món đồ ăn ngon.
Tiêu Chiến không đi, Vương Nhất Bác đối với Tống Tịch nói:
"Còn chờ cái gì! Dẫn Chiến Nhất đi!"
Tống Tịch thở dài một hơi, đột nhiên nói:
"Kỳ thật chúng ta có thể kéo dài thời gian. Thời gian vừa đến, Mười Bảy liền không chịu nổi năng lượng bành trướng, bản thân sẽ nổ mạnh. Nếu tôi tính toán không sai, thời điểm là buổi tối hôm nay."
Mười Bảy cười lạnh nói:
"Cũng đủ cho tụi bây chết không có chỗ chôn!"
Vương Nhất Bác cười, xoay xoay kiếm gỗ đào trong tay, nói:
"Thật đúng là cái gì cũng dám nói."
Mười Bảy đột nhiên xông tới, chủy thủ cùng kiếm gỗ đào va vào nhau. Động tác của hắn mau đến kinh người. Vương Nhất Bác trên mặt lộ ra biểu tình tàn nhẫn, cũng nhanh chóng đón chiêu.
Tiêu Chiến xem mà hoa cả mắt. Nguyên Phong ngồi ở trên sô pha, giống như chuyện này không liên quan tới mình. Tống Tịch bảo hộ Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác cùng Mười Bảy đồng thời đá ra một cái, ngực hai người đều bị đá trúng, một chút lui về phía sau lảo đảo.
Vương Nhất Bác ngã vào bàn trà, mặt kính phát ra tiếng "răng rắc!!!" trực tiếp bị vỡ nát. Mười Bảy va vào tường sau lưng. Trên tường có treo TV, TV cũng trong nháy mắt bị đập nát. Hai người dùng sức lực không nhỏ.
Vương Nhất Bác ngã vào bàn trà, nhanh chóng xoay người, thoạt nhìn cũng không chật vật. Tiêu Chiến lại thấy ghê người, nhanh tiến lên, nói:
"Bị thương không?!"
Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói:
"Không có việc gì, em rời khỏi nơi này, trong chốc lát anh sẽ liên lạc cùng em."
Tiêu Chiến lắc đầu nói:
"Em sẽ không đi."
Vương Nhất Bác tựa hồ có chút bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua Tiêu Chiến. Đột nhiên hắn duỗi tay ôm Tiêu Chiến, ở trên trán hôn một cái. Tống Tịch đứng ở một bên, nói:
"Hiện tại cũng không phải là thời gian hôn nhau."
Vương Nhất Bác cười cười, nói:
"Dù sao chỉ là kéo dài thời gian."
Bên kia, Mười Bảy tựa hồ bị chọc giận, đột nhiên gào thét lớn liền xông tới. Vương Nhất Bác sắc mặt trầm xuống, trên mặt lộ ra biểu tình âm u. Kiếm gỗ đào nhanh chóng đón nhận cú tấn công của Mười Bảy.
Vương Nhất Bác cùng Mười Bảy động tác đều là sét đánh không kịp bưng tai. Không biết chuyện gì xảy ra, động tác Mười Bảy càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, Vương Nhất Bác cơ hồ có chút muốn chống đỡ không kịp. Tiêu Chiến xem mà đầy đầu mồ hôi lạnh, nói:
"Làm sao bây giờ!?"
Tống Tịch nhíu nhíu mày, nói:
"Đi! Mười Bảy sắp nổ."
Năng lượng Mười Bảy đang tăng gấp bội, còn không ngừng bành trướng, kết quả cuối cùng chính là nổ mạnh. Động tác Mười Bảy càng lúc càng nhanh, hiển nhiên là năng lượng đang tăng.
Tiêu Chiến nghe đến đó, vội vàng nói:
"Vương Nhất Bác! Vương Nhất Bác!"
Nhưng mà Vương Nhất Bác muốn thoát khỏi cuộc chiến căn bản là không có khả năng. Mười Bảy gắt gao cuốn lấy hắn, trên mặt đều là tươi cười dữ tợn, gào thét lớn.
"Dù tao chết!! Cũng sẽ lôi kéo mày!! Ha ha ha."
Mười Bảy cười lớn, đột nhiên sắc mặt trở nên vặn vẹo. Tiêu Chiến nhìn thấy ghê người, hô to:
"Vương Nhất Bác!"
Tống Tịch vội vàng túm chặt Tiêu Chiến, không cho đi qua, dù sao Mười Bảy lập tức liền phải tự bạo. Nhưng Tống Tịch đột nhiên cảm giác tay đau nhói, Tiêu Chiến thế nhưng thoát khỏi kiềm chế của Tống Tịch.
"Bùm!!!!!"
Một tiếng nổ lớn. Khi Mười Bảy trên người phát ra hào quang nổ mạnh, trong nháy mắt đó, Tiêu Chiến đã nhanh chóng nhảy qua ôm chặt Vương Nhất Bác. Hai người thuận thế ngã ra. Xung lượng thật lớn đánh mạnh trên lưng Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác phản ứng thực mau, ôm chặt Tiêu Chiến xoay lại, chỉ là đã không còn kịp rồi. Hai người nhanh chóng văng ra.
"Xoảng xoảng"
Trần nhà cơ hồ bị phá, đồ trang trí trong phòng đều bị vỡ vụn vì xung lượng thật lớn.
Tiêu Chiến nhào tới ôm Vương Nhất Bác, trong nháy mắt đó đột nhiên có một lực thật lớn quét đến. Hai người tuy rằng cố lao ra, nhưng vẫn cứ bị quét đi.
"Xoảng!!!!"
Là một tiếng vỡ vụn thật lớn, cửa sổ bị đâm nát.
Tống Tịch hô to một tiếng, trái tim như nhảy tới cổ họng. Mắt thấy hai người Chiến Nhất trực tiếp bay ra ngoài cửa sổ, Tống Tịch nhanh chóng tiến lên, cúi đầu nhìn.
Vương Nhất Bác một tay bám bệ cửa sổ, một tay ôm eo Tiêu Chiến. Tiêu Chiến bị tiếng nổ thật lớn làm cho có chút ù tai, biểu tình choáng váng, nhưng vẫn có ý thức.
Tống Tịch nhanh đem hai người từ ngoài cửa sổ túm vào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vương Nhất Bác từ cửa sổ bò vào, vội vàng đi kiểm tra Tiêu Chiến. Vừa rồi trong nháy mắt, Tiêu Chiến xông tới bảo vệ hắn, Vương Nhất Bác đã choáng váng. Dù sao vụ nổ rất mãnh liệt, hơn nữa ở trước mặt Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lại đột nhiên lao ra làm tấm chắn, khẳng định sẽ bị thương.
Vương Nhất Bác kiểm tra Tiêu Chiến, nhưng mà Tiêu Chiến trên người cũng không có vết thương, một vết bầm tím cũng không có. Chiến Nhất chỉ có chút ù tai và choáng váng đầu, có thể do di chứng trong vụ nổ nên còn chưa có tốt.
Vương Nhất Bác vội vàng ôm Tiêu Chiến, nói:
"Quá nguy hiểm, lần sau không thể làm như vậy."
Tiêu Chiến vẻ mặt mê mang nhìn Vương Nhất Bác, nói:
"Anh nói cái gì!? Nói lớn một chút, em ù tai không nghe a!"
Tống Tịch có chút bất đắc dĩ nhìn Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ, liền thò lại gần, ngậm lấy môi Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến có điểm ngốc, bất quá vừa mới thoát chết, Mười Bảy lại tự bạo, quả thực đáng mừng.  Tiêu Chiến tuy rằng da mặt tương đối mỏng, nhưng cũng không phải loại thích làm ra vẻ, cũng ôm Vương Nhất Bác, hôn đáp trả.
Vương Nhất Bác cười tủm tỉm nhìn Tiêu Chiến, trên mặt đều là ôn nhu, thấp giọng ở bên tai Chiến Nhất, dùng giọng gợi cảm khiến người say mê nói:
"Anh yêu em."
Tiêu Chiến ù tai còn chưa có hết, không nghe thấy, lớn tiếng nói:
"Cái gì!? Anh không thể nói lớn sao! Em nghe không rõ a!"
Tống Tịch ở bên cạnh nhịn không được trợn trắng mắt, nghĩ thầm.
Vương Nhất Bác quả thực muộn tao tới cực điểm rồi!
Tống Tịch nói:
"Nơi này bị phá lung tung rối loạn, chúng ta đổi địa phương khác được chứ?"
Hắn nói, đi qua túm lên Nguyên Phong vẫn luôn ngồi ở trên sô pha căn bản không nhúc nhích.
Ở ngay lúc này, thình lình điện thoại bàn trong nhà vang lên. Tống Tịch nhìn thoáng qua Nguyên Phong, Nguyên Phong cũng nhìn qua Tống Tịch, nói:
"Anh muốn biết đại nhân là ai, tiếp điện thoại đi."
Tống Tịch cúi đầu nhìn máy bàn, ngay sau đó ấn mở phát loa ngoài.
"Chào."
Máy bàn truyền ra một giọng nói, hiển nhiên là đã dùng thiết bị biến thanh. Người kia cười nói:
"Các người cho rằng Mười Bảy đã chết? Vậy mười phần sai."
Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, giọng nói lại vang lên:
"Trong tay tôi có năng lực phục chế Mười Bảy. Mười Bảy bất quá là một đại danh từ, còn có rất nhiều rất nhiều Mười Bảy. Mười, một trăm, thậm chí một ngàn, mười ngàn, chỉ cần tôi muốn."
Vương Nhất Bác nhìn máy bàn, lạnh lùng nói:
"Chỉ cần muốn? Vậy cũng không cần gọi điện thoại tới phô trương thanh thế."
Trầm mặc một trận, sau đó giọng nói cất lên:
"Tôi chỉ là... cần một thân thể không tự bạo mà thôi. Trước mắt đã tìm thấy được rồi, các người đoán là ai......"
Nguyên Phong trước tiên liền nhìn về phía Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đã dùng thuốc ức chế, đương nhiên là thân thể tốt nhất.
Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn về phía máy bàn, nói:
"Vậy cứ việc thử xem."
Hắn nói, giơ tay chém xuống. Kiếm gỗ trực tiếp đem máy bàn đập nát.
Tống Tịch nhìn máy bàn bị dập nát, buông tay, nói:
"Điện thoại cùng cậu có thù oán sao?"
Vương Nhất Bác không nói chuyện, chỉ là đối với Tiêu Chiến nói:
"Trời đã sáng, về nhà thôi."
Tống Tịch nhìn nhìn phòng đã bị phá hủy không thành bộ dáng, hơn nữa đã xảy ra nổ mạnh, phỏng chừng cảnh sát cùng phòng cháy lập tức liền tới. Tống Tịch nhặt mấy thứ quần áo, mang theo Nguyên Phong, nói:
"Xem ra tôi cũng phải rời khỏi nơi này."
Tiêu Chiến nói:
"Anh đi đâu? Anh còn có nơi khác ở sao?"
Tống Tịch nhìn về phía Tiêu Chiến, nói:
"Sao? Luyến tiếc tôi, muốn tôi ở cùng?"
Hắn nói tới đây, ánh mắt Vương Nhất Bác liền trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Tịch. Tiêu Chiến nói:
"Vì chúng tôi mà nhà anh bị phá hoại. Nếu anh không chỗ ở, kỳ thật... có thể tạm thời tới chỗ tôi."
Tống Tịch cười cười, nói:
"Tôi chỉ đối với cậu cảm thấy hứng thú, nhưng không muốn ở cùng Nhiếp Tiểu Thiến."
Tiêu Chiến có chút phát ngốc.
Vì cái gì Tống Tịch biết nhà mình có Nhiếp Tiểu Thiến ở?
Tống Tịch nói xong, túm Nguyên Phong, nói:
"Không quấy rầy các người thân thiết. Với lại, tôi mới thu nhận một thú cưng còn cần dạy dỗ, xin đi trước một bước. Nếu nhớ tôi......"
Hắn nói, lấy ra một danh thiếp, mặt trên chỉ có một số điện thoại, nói:
"Gọi cho tôi bất cứ khi nào."
Tiêu Chiến tiếp nhận danh thiếp, nói cảm ơn. Tống Tịch liền mang theo Nguyên Phong đi rồi.
Vương Nhất Bác đi tới, lấy danh thiếp trong tay Tiêu Chiến nhìn nhìn, sau đó cất vào trong túi, nói:
"Tịch thu."
Tiêu Chiến:
"......"
Mười Bảy tự bạo, bất quá nghe nói còn có rất nhiều Mười Bảy, nhưng bọn họ trước mắt chưa có nhìn thấy. Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến lại khôi phục cuộc sống bình thường. Vương Nhất Bác nghề chính là đuổi ma, nghề phụ là Tổng tài, tan tầm còn sẽ đến quán ăn đêm của Tiêu Chiến hỗ trợ bưng mâm, sinh hoạt có thể nói là rất đặc sắc.
Thời điểm Tiêu Chiến cảm mạo có đi một chuyến đến bệnh viện, chuẩn bị tìm bác sĩ Tống Tịch ôn chuyện. Kết quả kỳ quái chính là bệnh viện đích xác có phó viện trưởng Tống Tịch, cũng có một bác sĩ thực tập gọi là Nguyên Phong, nhưng thực đáng tiếc, Tống Tịch cùng Nguyên Phong này cũng không phải hai người bọn họ biết. Mà mọi người căn bản không có cảm giác được bất cứ cái gì dị thường, vẫn là theo lẽ thường công tác, sinh hoạt......

Chương 95: Nhân vật NCP
Gần đây thời tiết đã lạnh không ít, hoàn toàn tiến vào cuối mùa thu, thoạt nhìn lập tức liền vào mùa đông. Quán ăn đêm khuya lên thực đơn các món lẩu: lẩu Nhật Bản Sukiyaki, lẩu nhúng thịt dê Bắc Kinh, lẩu cay Trùng Khánh, vân vân...
Bởi vì thời tiết lạnh, rất nhiều khách tới ăn lẩu, sau đó vẫn luôn ăn đến đêm khuya .
Quán ăn đêm khuya kinh doanh không tồi, nhân viên vẫn là đủ dùng, cho nên Tiêu Chiến cũng không bận rộn, chỉ là ngẫu nhiên đi giúp đỡ trông cửa hàng. Công việc ở công ty cũng phi thường hài lòng, ai biểu bạn trai là Tổng giám đốc chứ?
Trừ việc Tiêu Chiến mỗi ngày đều sẽ đụng phải "tình địch", hơn nữa số lượng tình địch rất nhiều.
Kỳ thật không có gì không tốt, chỉ là Vương Nhất Bác mị lực quá lớn, đặc biệt là sau khi biến thành Tổng giám đốc công ty bọn họ. Rất nhiều nam thanh nữ tú theo đuổi Vương Nhất Bác, hơn nữa căn bản không để bụng Vương Nhất Bác đã có bạn trai ưu tú. Cái này làm cho Tiêu Chiến thập phần phiền lòng. Mỗi ngày thời điểm vào làm hay tan tầm, dù Tiêu Chiến có mặt vẫn rất nhiều người chạy tới thổ lộ với Vương Nhất Bác, thật đúng là muốn Chiến Nhất tức chết mà.
Vì thế Tiêu Chiến muốn Vương Nhất Bác để râu, chuẩn bị che khuất gương mặt đẹp trai. Nhưng mà có râu, Vương Nhất Bác ngược lại không hiện già, thoạt nhìn càng gợi cảm, khiến người si mê, càng thêm thành thục chính chắn.
Tiêu Chiến thiếu chút nữa đã quên hiện tại rất nhiều cô gái trẻ đều thích người đàn ông tuổi lớn một chút. Vì thế thiếu nữ chạy theo như đàn vịt, Tiêu Chiến tức khắc thập phần hối hận, lại muốn Vương Nhất Bác bỏ râu đi.
Tóm lại vô luận Vương Nhất Bác có râu hay không râu người khác đều cảm thấy hắn đẹp độc nhất vô nhị.
Hôm nay Tiêu Chiến nhận được một thiệp mời, thế nhưng là từ nhà Tất Bắc gửi tới. Kỳ thật đó cũng chính là âm tào địa phủ mời Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đi tham gia Pаrty.
Tiêu Chiến trước cũng tham gia qua hai lần party ở âm tào địa phủ. Mọi người tham gia thực điên cuồng, nước uống kỳ quái, nhảy Disco náo loạn. Có thể gặp được rất nhiều nhân vật kỳ kỳ quái quái, đương nhiên còn có danh nhân lịch sử, ngẫu nhiên cũng có mấy vị thần phương Tây tham gia, mở rộng cửa tăng mạnh giao lưu đông tây. Tóm lại nhiều màu nhiều sắc.
Tiêu Chiến nhận được thiệp mời, dù sao không có gì làm liền tính toán đi tham gia Pаrty. Pаrty địa điểm ở âm tào địa phủ, thời gian là sau nửa đêm, Vương Nhất Bác đương nhiên cùng đi.
Hai người lái xe tới cửa âm tào địa phủ. Bởi vì là người quen, nên bọn họ trực tiếp đi vào. Bên trong thập phần náo nhiệt, đã bắt đầu nhảy Disco, một đống nhân vật lịch sử, danh nhân nhảy múa. Tình huống này quả thực có thể dùng hai chữ "điên cuồng" để hình dung.
"Ê! Tiêu Chiến!"
Tiêu Chiến nghe được có người kêu mình, quay đầu nhìn.
Thế nhưng là Hàn Trường Thứ!
Hàn Trường Thứ mặc một thân âu phục màu hồng.
Đúng, là màu hồng, tuyệt đối không phải Tiêu Chiến bệnh mù màu. Hơn nữa là sắc hồng phấn. Nhìn cả người hắn đều hồng phấn, Tiêu Chiến tức khắc nheo mắt, trong lòng nhảy ra chữ 'gay'.
Thật sự cảm thấy 'gay' mười phần!
Hơn nữa Hàn Trường Thứ là loại thân hình cao lớn có cơ bắp, mặc một thân tây trang hồng phấn miễn bàn nổi bật đột phá hệ Ngân Hà.
Hàn Trường Thứ nhìn thấy Tiêu Chiến, đặc biệt nhiệt tình chào hỏi, giơ ly rượu nói:
"Tiêu Chiến! Cậu cũng tới!"
Hàn Trường Thứ bên cạnh vây quanh một đống người đẹp, nào là Điêu Thuyền, Tây Thi, Dương Ngọc Hoàn, Triệu Phi Yến... quả thực là mập ốm cao thấp, chim sa cá lặn, khuynh quốc khuynh thành, người đời đàm tiếu. Hàn Trường Thứ miệng đặc biệt ngọt, thực biết chọc cười, đem nhóm mỹ nữ chọc đến cười run rẩy.
Hàn Trường Thứ giơ ly rượu, cười nói:
"Ngại quá, bạn của tôi tới. Tôi đi chào hỏi một cái, mấy người đẹp uống trước."
Nhóm mỹ nữ cười nói:
"Mau trở lại nha, nhất định phải chọn tôi làm người mẫu đó."
"Tôi cũng muốn."
"Tôi cũng muốn."
Tiêu Chiến không biết bọn họ nói cái gì, tóm lại thực vui vẻ. Hàn Trường Thứ từ trong đám người thật vất vả mới chen qua tới. Tiêu Chiến kỳ quái hỏi:
"Làm người mẫu? Người mẫu cái gì? Anh sẽ không lại lừa dối người chứ?"
Tiêu Chiến chính là đã từng làm người mẫu ảnh bìa cho tiểu thuyết của Tiểu Bạch. Khi đến công ty Hàn Trường Thứ chụp ảnh quả thực như lọt hố. Một người đàn ông vóc dáng cũng không tính gầy yếu thế nhưng phải mặc áo cưới cô dâu, không phải lọt hố cha thì là gì!
Hàn Trường Thứ cười nói:
"Không không không, lần này không phải mẫu ảnh bìa, cũng không phải người mẫu quảng cáo, là có ý nghĩa vượt thời đại!"
Mí mắt Tiêu Chiến giật kinh hoàng nhìn hắn, nói:
"Hàn đại lừa dối."
Hàn Trường Thứ:
"......"
Ở ngay lúc này, Tất Bắc đã đi tới. Hắn mặc một thân trường bào đen, quần áo có chút to rộng. Khuôn mặt thanh tú lại có chút cao lãnh, thoạt nhìn rất có uy nghiêm. Hàn Trường Thứ nhìn thấy Tất Bắc, tức khắc có chút bộ dáng chảy nước miếng. Tiêu Chiến dám cá, hắn đến bây giờ vẫn chưa biết Tất Bắc là ai, khẳng định còn tưởng rằng nơi này chỉ là một vũ hội hóa trang.
Hàn Trường Thứ nhìn thấy Tất Bắc, lập tức vứt bỏ Tiêu Chiến, nói:
"Cậu từ từ, trong chốc lát tôi trở về nói cho cậu về chuyện làm người mẫu."
Tiêu Chiến phất tay, nói:
"Không trở lại cũng không sao."
Hàn Trường Thứ:
"......"
Hàn Trường Thứ cười tủm tỉm chạy tới tìm Tất Bắc. Tất Bắc bưng một ly rượu, ngồi ở ghế bát tiên, cũng không đi khiêu vũ, chỉ nhìn náo nhiệt. Hàn Trường Thứ chạy nhanh tới, ngồi ở bên cạnh, cười nói:
"Tôi mời anh nhảy, được chứ?"
Tất Bắc tà liếc mắt một cái, mỉm cười nói:
"Sao, lần trước còn chưa có uống đủ nước nói thật sao? Hàn đại thiếu gia trừ bỏ lúc mười hai tuổi đái dầm, còn có sự tình khác muốn nói với tôi?"
Hàn Trường Thứ:
"......"
Hàn Trường Thứ như chạm mũi vào thứ hôi hám, mặt xám xịt đi trở lại. Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác chọn một cái bàn ngồi xuống. Hàn Trường Thứ liền đi tới, thở ngắn than dài nói:
"Tôi đời này, còn chưa có đụng phải người đàn ông nào kỳ quái như vậy."
Tiêu Chiến nói:
"Vậy anh đã đụng phải người phụ nữ kỳ quái sao?"
Hàn Trường Thứ nói:
"Cũng không có, chỉ có Tất Bắc."
Tiêu Chiến nói:
"Vậy đúng rồi! Bởi vì Tất Bắc không phải người mà!"
Hàn Trường Thứ nheo mắt, nói:
"Cậu nói Tất Bắc như vậy không tốt lắm đâu?"
Tiêu Chiến:
"......"
Tôi chỉ là nói lời thật mà thôi!
Thực mau, phần quan trọng nhất của Pаrty bắt đầu rồi. Hôm nay âm tào địa phủ cũng chuẩn bị ăn lẩu, hơn nữa là cái lẩu thật lớn. Mọi người có thể xúm lại ăn. Bất quá bởi vì cái lẩu quá lớn cho nên không có ngồi, mọi người đều là bưng chén đứng ở bên cạnh ăn.
Tiêu Chiến đi qua vừa thấy cũng cảm thán.
Trời ơi cái lẩu quá lớn!
Trước xem TV thấy phỏng vấn cái lẩu thật lớn, có thể cho hai trăm người ăn cùng lúc, đã nghĩ là rất lớn. Hiện tại cái lẩu này còn lớn hơn nữa. Tiêu Chiến không tính ra có thể cho bao nhiêu người đồng thời ăn lẩu, cảm thấy bỏ đồ ăn vào khẳng định tìm không thấy.
Hàn Trường Thứ cũng kinh ngạc nói:
"Trời ơi! Lớn quá vậy!"
Tiêu Chiến cùng Hàn Trường Thứ giật mình. Vương Nhất Bác cùng Tất Bắc đứng ở một bên, lại không chút giật mình. Tất Bắc còn lấy làm tự hào.
Mấy người ở âm tào địa phủ chạy nhanh lại ăn lẩu. Giang Lưu Nhi ôm thú bông Đại Thánh, cũng nhảy nhảy lộc cộc chạy tới. Bởi vì với không tới cái lẩu, nó còn phải nhờ Đại Thánh giúp, trong chốc lát muốn ăn mì sợi, trong chốc lát muốn ăn củ cải.
Tiêu Chiến cảm thán cái lẩu lớn, muốn trở về cũng tìm người làm một cái lớn như vậy. Vương Nhất Bác bên cạnh thực ân cần phổ cập kiến thức cho Chiến Nhất.
"Đây là hình cụ trong mười tám tầng trong địa ngục của âm tào địa phủ. Chảo dầu này chuyên môn nấu ác quỷ, chỉ sợ thợ thủ công dương gian làm không ra."
Tiêu Chiến:
"......"
Cái... cái gì!? Chảo dầu!
Tiêu Chiến tức khắc ăn không vô.
Cái lẩu thế nhưng là hình cụ. Người âm tào địa phủ lấy hình cụ làm nồi lẩu ăn. Thật đúng là cái gì cũng có thể!
Hàn Trường Thứ không biết sự tình, còn ăn đến ngon lành, vừa ăn vừa nói chuyện chọn người mẫu với mọi người.
Nguyên do là Hàn Trường Thứ không biết làm như thế nào bắt tay cùng Liêm Thần An. Liêm Thần An đang nghiên cứu một phần mềm, liền cùng Hàn Trường Thứ hợp tác. Đó là một phần mềm trò chơi, game mô phỏng, kỳ thật chính là game online, mang mũ lên là có thể chơi game mô phỏng, có thể để người chơi vào trong thế giới ảo, đã vượt qua giới hạn kỹ thuật 3D.
Tiêu Chiến vừa nghe, cảm giác muốn thử. Đã sớm nghe nói có loại này nhưng chưa có chơi qua.
Hàn Trường Thứ đang khai thác phần mềm này, dùng chính là kỹ thuật của Liêm Thần An. Nghe nói là khoa học kỹ thuật cao, trò chơi khác căn bản không bằng được, thể nghiệm cảm giác thật đến kinh người. Nếu có thể làm tốt sẽ là vượt thời đại, tạo cột mốc lịch sử. Trò chơi còn ở giai đoạn thí nghiệm, cho nên cần một ít người mẫu, tham khảo người mẫu làm thành NPC trong trò chơi.
Thông thường những NPC sẽ được nhà phát hành trò chơi tạo sẵn, kèm theo các hội thoại và người chơi có thể tương tác với chúng đến một giới hạn nào đó. Nhiệm vụ của mỗi NPC là hỗ trợ người chơi cách thức chơi, cung cấp nhiệm vụ, cũng như những tính năng trong trò chơi. Một trò chơi có thể có nhiều NPC và mỗi nhân vật có một nhiệm vụ riêng.
Tiêu Chiến thời đại học cũng mê chơi game, game nào cũng chơi qua, nghe thấy cái này tức khắc cảm thấy rất hứng thú.
Hàn Trường Thứ muốn mời mấy mỹ nhân âm tào địa phủ làm người mẫu. Dù sao âm tào địa phủ người đẹp rất nhiều, mập ốm cao thấp cái dạng gì cũng có. Hiện tại chơi game phần đông là nam, cho nên nữ NPC nhất định phải xinh đẹp. Đương nhiên, vì bảo đảm phái nữ chơi game hứng thú, cho nên nam NPC cũng phải soái khí mới được. Bởi vậy, Hàn Trường Thứ cũng muốn mời Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác hỗ trợ, muốn bọn họ làm người mẫu tạo mấy NPC thử xem hiệu quả.
Tiêu Chiến nghe rất tâm động, nhưng lại có chút chần chờ.
Vạn nhất lại giống lần trước hố cha, đến lúc đó hối hận cũng không kịp!
Hàn Trường Thứ lại thò qua, cùng Tiêu Chiến kề tai nói nhỏ.
"Tôi bảo đảm, không làm cái gì kỳ quái, tuyệt đối thực nhẹ nhàng, chỉ là đem số liệu đưa vào phần mềm là được. Hệ thống máy tính của tôi tối tân nhất, có thể đem số liệu hình tượng hóa. Chỉ cần nhập vào chiều cao, cân nặng, chỉ số cơ thể, hình dáng đặc thù, là có thể giả lập một NPC giống cậu như đúc."
Tiêu Chiến nghe mơ mơ hồ hồ, không hiểu công nghệ này. Hàn Trường Thứ giải thích hệ thống khoa học kỹ thuật này. Tỷ như nhập vào một đoạn văn trong tiểu thuyết, hệ thống liền sẽ tự động đem câu chữ chuyển thành hình ảnh, lập thành một không gian giống văn chữ miêu tả như đúc. Nhân vật NPC cũng là như thế. Chỉ cần Tiêu Chiến phối hợp, thu thập một ít số liệu về hình dáng đặc thù của Tiêu Chiến, như vậy là có thể giả lập ra một nhân vật NPC giống như đúc Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cảm thấy rất thú vị. Hàn Trường Thứ còn nói:
"Trò chơi đang trong giai đoạn thí nghiệm. Như vầy đi, nếu cậu làm người mẫu cho tôi, lại thuyết phục Vương Nhất Bác cũng tới làm người mẫu, đến lúc trò chơi hoàn thành, tôi mời các người chơi đầu tiên, có được không?"
Tiêu Chiến nghe càng tâm động, cảm giác quá thú vị, trước kia chưa từng chơi loại game nhập vai thực tế ảo thế này, muốn thử một chút. Bất quá hiện tại chơi game online tốn chi phí tương đối cao, Tiêu Chiến vẫn luôn không cơ cơ hội thử.
Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, hướng Hàn Trường Thứ vẫy vẫy tay, để hắn đưa lỗ tai lại gần. Hàn Trường Thứ nhanh dựa qua, liền nghe Tiêu Chiến nói:
"Được thì được, bất quá anh cho tôi chút phúc lợi."
Hàn Trường Thứ nói:
"Phúc lợi gì? Cậu cứ việc mở miệng!"
Tiêu Chiến cười tủm tỉm nói:
"À...... Tôi muốn tiến vào trò chơi chính là cấp 999! Vương Nhất Bác là cấp 1!"
Hàn Trường Thứ vừa nghe, tức khắc minh bạch ý Tiêu Chiến. Tiêu Chiến khẳng định cho là trong đời sống hiện thực mình cấp 1, mà Vương Nhất Bác cấp 999, cho nên cảm giác thực không cân bằng, ở thế giới trò chơi muốn đảo lại.
Rất nhiều nhiều chơi game cũng là vì bất mãn đời sống hiện thực muốn vào game phát tiết.
Hàn Trường Thứ không có ý kiến, dù sao cũng là thí nghiệm mà thôi, lập tức nói:
"Quyết định như vậy!"
Tiêu Chiến cười tủm tỉm nói:
"Vậy tốt."
Hai người mưu đồ bí mật, Hàn Trường Thứ liền cảm giác được hai ánh mắt không lương thiện hướng về phía mình. Hắn quay đầu, thấy một ánh mắt là đến từ Vương Nhất Bác. Phỏng chừng bởi vì hắn cùng Tiêu Chiến dựa quá gần, hơn nữa vẫn luôn kề tai nói nhỏ. Một ánh mắt khác là Tất Bắc. Hàn Trường Thứ thấy được Tất Bắc, lập tức vui vẻ nhảy nhót chạy tới, mời Tất Bắc cùng tham gia thí nghiệm trò chơi.
Tiêu Chiến đáp ứng Hàn Trường Thứ đi làm người mẫu trò chơi. Vương Nhất Bác nghe nói Tiêu Chiến đối với trò chơi này có hứng thú, cũng không có ý kiến.
Thứ bảy, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đi đến công ty Hàn Trường Thứ. Hàn Trường Thứ đang làm việc cùng với trưởng máy, nghe bọn họ tới, đặc biệt nhiệt tình, vội vàng đi đón. Hôm nay Hàn Trường Thứ mặc một bộ tây trang màu vàng, thoạt nhìn như mặc long bào. Tiêu Chiến thấy mí mắt nhảy lên.
Hàn Trường Thứ nhiệt tình dẫn bọn họ đến văn phòng. Vào phòng liền nhìn thấy rất nhiều máy móc, thoạt nhìn số liệu rất nhiều, bên trong có một máy tính. Hàn Trường Thứ liền ngồi xuống ở trước một máy tính, cười nói:
"Tới đây, chúng ta đưa vào một ít số liệu, thực mau liền có thể tạo ra NPC."
Tiêu Chiến có điểm không tin, bất quá vẫn là phối hợp để lấy số liệu chiều cao cân nặng diện mạo đặc thù vân vân... Máy tính này như là máy in 3D, thực mau liền biểu hiện ra hình dáng đặc thù của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến vừa thấy sơ đồ, thật đúng là rất giống, cơ hồ giống nhau như đúc.
Hàn Trường Thứ cũng làm tương tự đối với Vương Nhất Bác, lập tức cũng tạo ra NPC bộ dạng Vương Nhất Bác.
Hàn Trường Thứ xoa tay hầm hè nói:
"Tốt, đã có thể lập tức vào trong trò chơi."
Hắn đang nói, liền nhìn thấy có người đi đến. Tiêu Chiến ngẩng đầu vừa thấy, thế nhưng là Tất Bắc, kinh ngạc nói:
"Anh cũng là tới làm người mẫu?"
Tất Bắc nói:
"Không phải."
Hàn Trường Thứ nhiệt tình mời Tất Bắc lại đây, cười nói:
"Tất Bắc là tới chơi thử nghiệm trò chơi."
Tiêu Chiến kinh ngạc nói:
"Hiện tại là được?"
Hàn Trường Thứ nói:
"Bằng không sao gọi là công nghệ vượt thời đại chứ. Đương nhiên là được. Toàn bộ nhân vật NPC đã được nhập dữ liệu, chỉ cần một vài phút để hoàn thành.  Hiện tại được rồi, chỉ cần đem tình tiết trò chơi đưa vào liền có thể chơi."
Hàn Trường Thứ nói, lấy ra một cái đĩa quang, nói:
"Là cái này."
Hắn đem đĩa bỏ vào trong máy tính. Bên trong rất nhiều nội dung tiểu thuyết. Hàn Trường Thứ tùy tiện chọn một tiểu thuyết, hệ thống trò chơi lập tức bắt đầu phân tích, thực mau liền biểu hiện thông báo thành công.
Hàn Trường Thứ nói:
"Có thể chơi thử rồi."
Hàn Trường Thứ mang theo bọn họ vào một cái phòng thoạt nhìn như là phòng nghỉ. Có rất nhiều ghế da, bên cạnh để mấy cái mũ trò chơi. Chỉ cần mang mũ là có thể vào trong trò chơi.
Tiêu Chiến có điểm không quá tin tưởng, vì trước kia chưa từng chơi, liền ngồi xuống ghế. Vương Nhất Bác ngồi ở bên cạnh Chiến Nhất. Hàn Trường Thứ đương nhiên tiến đến bên cạnh Tất Bắc, vẻ mặt ân cần.
Tiêu Chiến nhanh túm túm Hàn Trường Thứ, nói:
"Nè, phúc lợi chuẩn bị tốt không?"
Hàn Trường Thứ chỉ vào mũ của Chiến Nhất nói:
"Nhìn xem, hiển thị cấp 999, bảo đảm cậu có thể đại sát tứ phương!"
Tiêu Chiến tức khắc vui vẻ nhìn thoáng qua mũ của Vương Nhất Bác. Có cái màn hình nhỏ, quả nhiên hiển thị cấp 001. Tiêu Chiến càng cao hứng, liếc mắt một cái.
Hàn Trường Thứ...... cấp 999.
Tất Bắc...... cấp 001.
Tiêu Chiến trong lòng chỉ còn lại có hai chữ "quả nhiên".
Mọi người mang mũ lên, Tiêu Chiến có chút khẩn trương, nói:
"Tôi đã quên hỏi, đây là trò chơi gì? Kiếm hiệp? Fantasy? Sinh tồn?"
Hàn Trường Thứ nói:
"Ai, tôi cũng không rõ lắm. Bất quá cậu yên tâm, độ khó hẳn là không cao. Tôi dùng tiểu thuyết của Tiểu Bạch làm bản gốc. Bất quá ABO là thứ gì?"
Thời điểm Tiêu Chiến nghe hắn nói khó khăn không cao đã ấn xuống nút khởi động, sau đó mơ hồ nghe thấy Hàn Trường Thứ nói... tiểu thuyết của Tiểu Bạch... ABO... Tiêu Chiến tức khắc muốn đem mũ lấy xuống, chỉ là trò chơi đã khởi động. Một giọng nữ cất lên:
"Hoan nghênh vào trò chơi "ABO hấp dẫn trí mạng", tôi là người dẫn đường cho bạn....."
Tiêu Chiến:
"......"
Mẹ nó, mình biết mà!
Cảnh trước mắt đột nhiên biến hóa, đã không phải mũ, thật sự lạc vào trong thế giới khác. Chiến Nhất đang đứng ở một chỗ thoạt nhìn rất khó lường. Bốn phía đều là kiến trúc của thế giới công nghệ phát triển cao, bất quá thoạt nhìn nơi này giống một thôn nhỏ.
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn nhìn chính mình, thế nhưng mặc một thân quân trang, hơn nữa vẫn là cái loại trong mấy truyện tranh thế giới giả tưởng. Quân trang đen, áo sơmi trắng áo, ủng cao đến đầu gối, trên eo có một thắt lưng da. Trên người còn có quân huy, bất quá Tiêu Chiến không biết loại tiêu chí này. Nếu nói ai biết, khả năng là Tiểu Bạch. Dù sao đây là tiểu thuyết hắn viết.
Tiểu thuyết ABO, không cần hỏi, nhất định là đam mỹ!
Tiêu Chiến nhìn trái nhìn phải, thế nhưng không có người, bất quá có cái hệ thống nhắc nhở. Đồng hồ trên tay trái vang lên một tiếng, Tiêu Chiến nâng tay lên. Hệ thống nhắc nhở liền nhảy ra.
Quả thực nháy mắt hạ gục iWatch!
Hệ thống:
"Hoan nghênh ngài tham gia 'ABO hấp dẫn trí mạng', mời mở Thanh Nhiệm Vụ, bắt đầu chọn chức nghiệp của nhân vật ở Tân Thủ Thôn!"
Tiêu Chiến:
"......"
Tiêu Chiến tốt xấu cũng đã từng chơi game online nhập vai, không có sốt ruột làm nhiệm vụ, mà là mở phần mô tả nhân vật, nhìn nhìn trạng thái của mình.
ID: Tiêu Chiến
Cấp bậc: 999
Giới tính: Nam / Omega
Trạng thái: Tốt đẹp
Quốc gia: Jarno đế quốc
Thân phận: Tướng quân
Tiêu Chiến nhìn dữ liệu, ánh mắt đã không dừng lại ở cấp bậc 999, tức khắc giật mình không thể khống chế.
Omega!!!
Tiêu Chiến cảm thấy mình thiếu chút nữa không quen biết chữ đó.
Mẹ nó, là có ý tứ gì?! Chẳng lẽ không phải O trong ABO sao!?
Liền ở ngay lúc này, thình lình có âm thanh.
"Tiêu Chiến!"
Có người kêu, Tiêu Chiến nhanh quay đầu nhìn lại, thế nhưng là Vương Nhất Bác!
Đối lập Tiêu Chiến cấp 999 trang bị cao cấp, Vương Nhất Bác quả thực chính là một thân màu trắng đơn giản, thoạt nhìn như là dân nghèo. Hai tay áo đã hỏng rồi, lộ ra cánh tay đầy cơ bắp của Vương Nhất Bác.
Một thân quần áo rách này thoạt nhìn ngoài ý muốn càng khiến Vương Nhất Bác thêm gợi cảm!
"Ực!"
Tiêu Chiến nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Vương Nhất Bác đánh giá Tiêu Chiến, nhướng mày, cười nói:
"Trang phục thực thích hợp với em."
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn nhìn chính mình, nghĩ thầm.
Đương nhiên, mình chính là cấp bậc 999, tuy rằng là Omega......
Tiêu Chiến nghĩ đến thuộc tính, nhịn không được liền trộm xem xét thuộc tính của Vương Nhất Bác.
ID: Vương Nhất Bác
Cấp bậc: 001
Giới tính: Nam / Alpha
Trạng thái: Tốt đẹp
Quốc gia: Tư Lam đế quốc
Thân phận:???
Tiêu Chiến nhìn đến chỗ này, tức khắc có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, cảm thấy Hàn Trường Thứ quá không đáng tin cậy.
Vì cái gì mình cấp bậc 999 lại là Omega, mà Vương Nhất Bác cấp bậc 001 lại là Alpha? Đây cũng quá không công bằng!
Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác ngẫu nhiên gặp mặt. Hai người đều ở Tân Thủ Thôn, bất quá không thấy được Hàn Trường Thứ cùng Tất Bắc, phỏng chừng ở chỗ khác của Tân Thủ Thôn. Chờ ra Tân Thủ Thôn, thế giới đều là giống nhau.
Tiêu Chiến điều chỉnh một chút giao diện của mình. Hiển nhiên Vương Nhất Bác chưa từng chơi game online, căn bản cái gì cũng sẽ không làm, chỉ là mặc một thân màu trắng, đứng ở tại chỗ "khoe dáng".
Tiêu Chiến chuẩn bị xong giao diện, sau đó gửi lời xin kết bạn. Thực mau Tất Bắc cùng Hàn Trường Thứ thêm bạn tốt của bọn họ, cái này có thể dùng nói chuyện.
Tiêu Chiến để Vương Nhất Bác chờ một lát, sau đó chat riêng với Hàn Trường Thứ.
Tin nhắn riêng gửi Hàn Trường Thứ:
"Hàn đại lừa dối!!!"
Hàn Trường Thứ:
"Làm sao vậy?"
Tin nhắn riêng:
"Vì cái gì tôi là Omega?!"
Hàn Trường Thứ:
"Omega là cái gì? Cậu muốn cấp cao không phải sao? Tôi chọn cho cậu cao nhất nha. Omega này không phải quá tốt à."
"......"
Tiêu Chiến xem xét nhân vật của Hàn Trường Thứ. Kết quả kinh ngạc phát hiện, Hàn Trường Thứ tuy rằng không biết ABO là cái gì, nhưng Thanh Nhiệm Vụ của Hàn Trường Thứ viết : Alpha.
Vì thế Tiêu Chiến xem xét nhân vật của Tất Bắc. Tất Bắc là Beta.
Như vậy xem ra chỉ có mình là Omega, thật là không thể nói tốt!
Hàn Trường Thứ vì muốn cùng Tất Bắc đơn độc ở chung, cho nên liền mang theo Tất Bắc đi cửa sau, đến chỗ khác của Tân Thủ Thôn.
Bất quá trò chơi này hiện tại cũng chỉ có bốn người chơi: Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác, Tất Bắc, Hàn Trường Thứ. Bốn người trước hết chơi thử nghiệm.
Tiêu Chiến nghĩ nghĩ.
Thôi, tuy rằng mình là Omega, nhưng mình chính là cấp bậc 999, cũng không cần đi làm nhiệm vụ thăng cấp, trực tiếp chém là có thể chém chết hết dã quái!
Vì thế Tiêu Chiến một lần nữa lấy lại tinh thần, liền mang theo Vương Nhất Bác tay mới, chuẩn bị bắt đầu kiếm sống trong game online.
Vương Nhất Bác chưa từng chơi game online, cũng không biết chat như thế nào, cũng không biết đổi giao diện ở nơi nào. Vương Nhất Bác chức nghiệp là sát thủ, phỏng chừng là khi tiến vào tự mình chọn.
Tiêu Chiến không có chọn chức nghiệp, bởi vì đã là cấp bậc 999, chức nghiệp đã định. Thoạt nhìn Hàn Trường Thứ còn có điểm săn sóc, chọn cho Chiến Nhất chính là pháp sư. Tiêu Chiến vẫn luôn cảm thấy ở trong trò chơi đây là chức nghiệp bạn đồng hành chuyên dụng, đặc biệt là đồng hành loại tay mới như Vương Nhất Bác.
Nhiệm vụ đầu tiên là đánh ong mật.
Hai người đi gặp nhân vật NPC. Nhân vật NPC đầu tiên là thôn trưởng Tân Thủ Thôn. Thôn trưởng thế nhưng là theo mẫu Hàn Trường Thứ. Thôn trưởng gì mà ăn mặc giống như tổng thống.
Thôn trưởng nói:
"Gần đây trong thôn xuất hiện ong mật biến dị, đã trở thành tai hoạ, cũng không ai dám ra khỏi cửa. Tiêu Chiến, cậu có thể trợ giúp chúng tôi giải quyết vấn đề này không?"
Xuất hiện hai lựa chọn:
A. Vui vẻ cống hiến sức lực.
B. Không có hứng thú
Tiêu Chiến đương nhiên chọn A. Dù sao đây là nhiệm vụ Tân Thủ Thôn, cũng rất đơn giản. Kết quả tiếp nhận nhiệm vụ, Chiến Nhất liền nhìn thấy Vương Nhất Bác cùng đội tiếp nhận nhiệm vụ thất bại. Vương Nhất Bác lựa chọn B, không có hứng thú.
Tiêu Chiến:
"......"
Tiêu Chiến bất đắc dĩ nhìn về phía Vương Nhất Bác, nói:
"Anh nên chọn A."
Vương Nhất Bác trên mặt không có biểu tình. Hắn mặc đồ trắng, trong tay cầm một cây đao cũ, cũng không phải loại vũ khí công nghệ cao, nói:
"Anh đích xác không có hứng thú."
Tiêu Chiến:
"......"
Người nào tham gia cũng chơi như vậy, trò chơi sẽ khóc!
Tiêu Chiến cưỡng chế Vương Nhất Bác chọn A, sau đó cùng Vương Nhất Bác đi đánh ong mật.
Hai người đi tới khu vực làm nhiệm vụ, quả nhiên liền nghe được âm thanh.
"Vù vù"
Tiêu Chiến lập tức xoa tay muốn thể hiện một chút.
Quả thực không thể tốt hơn. Ngày thường đều là Vương Nhất Bác chơi nổi, lúc này cũng nên đến phiên mình!
Hai người đi về phía trước, tiến vào rừng cây, kết quả Tiêu Chiến liền trợn tròn mắt......
Ong biến dị! Lớn như vậy!? Trách không được thật xa liền nghe được âm thanh!
Mỗi một con ong biến dị đều cỡ con nghé. Đây vẫn là "ong bình thường". Tiêu Chiến còn thấy được "ong chúa" lớn như một con khủng long!
Tiêu Chiến nhìn ong biến dị. Bình thường ong mật rất nhỏ, Tiêu Chiến nhìn không thấy đôi mắt, mà ong thật lớn này mắt kép làm người nhìn liền e ngại. Tiêu Chiến sợ đến nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng tự cổ vũ.
Mình chính là cấp bậc 999!
"Tít"
Tiêu Chiến mới vừa nghĩ như vậy, đồng hồ đeo tay trái liền vang lên, nâng lên thấy tin nhắn của hệ thống.
Hệ thống:
"Thật sự quá khiến người ta căm phẫn. Bạn tốt của ngài, Hàn Trường Thứ bị ong biến dị tàn nhẫn sát hại. Mau mau vì hắn báo thù a!"
Tiêu Chiến:
"......"
Chẳng lẽ không phải cấp bậc 999 sao?!
Khi Tiêu Chiến nhìn hệ thống phát ngốc, đột nhiên một cái bóng vọt ra, chính là Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác nhanh chóng vọt lên, lao về phía ong biến dị. Quả nhiên vẫn giống ngày thường, soái khí anh tuấn, động tác mau lẹ. Tuy rằng ăn mặc rách nát, trong tay cầm đao cũ, nhưng hắn vẫn như cũ soái khí vô cùng.
Tiêu Chiến mở to hai mắt, muốn nhìn Vương Nhất Bác soái như thế nào, ong biến dị chợt vỗ cánh.
"Ôi!!!"
Hệ thống:
"Thật sự khiến người ta quá căm phẫn, bạn tốt của ngài, Vương Nhất Bác bị ong biến dị tàn nhẫn sát hại, mau mau vì hắn báo thù a!"
Tiêu Chiến trơ mắt nhìn Vương Nhất Bác ngã trên mặt đất. Hệ thống biểu hiện có đồng đội bên cạnh trọng thương, muốn cứu sống hắn hay không?
Tiêu Chiến yên lặng đi qua nhìn Vương Nhất Bác nằm ngay đơ trên mặt đất, sau đó chọn kỹ năng cứu người. Dùng quyền trượng đem Vương Nhất Bác trên mặt đất nâng lên.
Vương Nhất Bác từ trên mặt đất đứng lên, phủi phủi đất trên người, có chút ghét bỏ nói:
"Trò chơi nhập vai đều nhàm chán như vậy sao?"
Tiêu Chiến:
"......"
Nhiệm vụ đánh ong biến dị là phi thường khó, Vương Nhất Bác cấp bậc 1 căn bản đánh không lại. Tiêu Chiến cấp bậc 999 thế nhưng phải vừa chạy vừa đánh ong biến dị. Phí sức của chín trâu hai hổ mới giết bốn con ong biến dị, bọn họ trở về tìm thôn trưởng bàn giao nhiệm vụ.
Thời điểm bọn họ trở về tìm thôn trưởng, đồng hồ của Chiến Nhất không ngừng kêu vang.
Hệ thống:
"Thật sự khiến người ta quá căm phẫn. Bạn tốt của ngài, Hàn Trường Thứ bị ong biến dị tàn nhẫn sát hại, mau vì hắn báo thù a!"
Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác rốt cuộc nhận nhiệm vụ thứ hai. Nhiệm vụ này hoà bình một chút, chính là hái nấm. Bọn họ đi hái chút nấm trở về nấu canh uống. Đồng thời Vương Nhất Bác hoàn thành một nhiệm vụ, nhận được trang bị thứ nhất, áo không tay rốt cuộc thay đi. Tuy rằng thoạt nhìn vẫn cứ thực bình dân, nhưng Vương Nhất Bác vẫn soái không chịu nổi.
Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác mang theo rổ, đi về phía trước, chuẩn bị đi hái nấm. Phóng tầm nhìn, liền thấy được một biển hoa đủ mọi màu sắc, giống như lạc vào tiên cảnh, rất đẹp. Phối hợp hoàng hôn lãng mạn trong trò chơi quả thực đẹp tới cực điểm rồi.
Hai người đi về phía trước, thực mau đi vào biển hoa. Nhiệm vụ nhắc nhở nơi này có không ít nấm có thể hái. Vương Nhất Bác cần cù chăm chỉ hái nấm. Tiêu Chiến ngồi ở trong biển hoa, bắt đầu nghiên cứu giao diện của mình. Chiến Nhất nhớ rõ mỗi trò chơi đều có một ít tương tác qua lại cho người chơi, vì thế đem ra nhìn nhìn.
Vừa lúc Vương Nhất Bác hái xong nấm đi tới, đem nấm phân cho Tiêu Chiến một ít. Hai người hoàn thành nhiệm vụ, liền có thể trở về tìm thôn trưởng.
Bất quá Tiêu Chiến không có cho hắn rời đi, mà là nói Vương Nhất Bác đứng im đừng nhúc nhích, sau đó dùng động tác "ôm công chúa".
Tiêu Chiến thấy mình lực lớn vô cùng, một tay đem Vương Nhất Bác "ôm công chúa". Vương Nhất Bác tựa hồ có chút giật mình nhìn Tiêu Chiến. Tiêu Chiến tức khắc đắc ý, cười nói:
"Thế nào! Em oai phong chứ?"
Vương Nhất Bác cười, rất phối hợp câu lấy cổ Tiêu Chiến, muốn hôn một chút, bất quá thực mau nhíu nhíu mày. Đồng hồ cũ nát trên tay Vương Nhất Bác phát ra nhắc nhở của hệ thống.
"Ngài không thể hôn môi Omega mà chưa đánh dấu."
Động tác Vương Nhất Bác dừng lại, Tiêu Chiến hỏi:
"Làm sao vậy?"
Lại thấy Vương Nhất Bác đột nhiên cười, đem thông báo của mình cho Tiêu Chiến xem, nói:
"Thì ra em là Omega?"
Tiêu Chiến nhìn đến thông báo hệ thống kia, tức khắc đỏ mặt lên, đem Vương Nhất Bác ném xuống, cường điệu nói:
"Không không không, kia đều là nhảm nhí. Em là đại thần cấp 999!"
Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói:
"Omega cấp 999."
Tiêu Chiến:
"......"
Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác hái nấm, trở về giao cho thôn trưởng. Thôn trưởng vui vẻ nói:
"Ồ! Nhiều nấm như vậy! Thật tốt quá, cảm ơn các người, uống canh nấm rồi lại đi!"
Tiêu Chiến thấy thôn trưởng lấy nấm cũng chưa rửa mang theo bùn ném vào trong nồi, bắt đầu nấu lên. Có thể xem là canh bùn.
Tiêu Chiến nhanh cảm tạ, cười gượng liền mang theo Vương Nhất Bác rời đi, tiếp tục làm nhiệm vụ .
Nhiệm vụ tiếp theo là hộ tống một người. Bất quá nhân vật NPC yêu cầu một người hộ tống một người. Tiêu Chiến nói Vương Nhất Bác ở lại tại chỗ chờ, sau đó chia tổ đi làm nhiệm vụ khó khăn. Vương Nhất Bác bởi vì là cấp độ thấp cho nên liền ở tại chỗ thành thật chờ.
Tiêu Chiến liền mang theo mục tiêu nhiệm vụ hộ tống đi, mở ra nhiệm vụ.
Tiêu Chiến đi theo đội ngũ về phía trước, một đường cũng chưa phát sinh sự tình gì.
"Tít"
Hệ thống:
"Thật sự khiến người ta quá căm phẫn. Bạn tốt của ngài, Hàn Trường Thứ bị Tất Bắc tàn nhẫn sát hại, mau mau vì hắn báo thù a!"
Tiêu Chiến còn tưởng rằng Hàn Trường Thứ đại chiến ong biến dị đã chết rồi, kết quả cũng không phải.
Hàn Trường Thứ thế nhưng bị Tất Bắc "tàn nhẫn sát hại"!
Tiêu Chiến có chút tò mò, kết quả liền nhìn thấy lời kêu gọi của Hàn Trường Thứ trên thanh bạn tốt.
Bạn tốt Hàn Trường Thứ:
"Tôi sai rồi! Tôi không bao giờ nhìn nữa!"
Bạn tốt Hàn Trường Thứ:
"Đừng khai đao!
Bạn tốt Hàn Trường Thứ:
"Cứu mạng a! Giết người diệt khẩu!"
Tiêu Chiến cũng không biết đã xảy ra khi nào, dù sao khẳng định là Hàn Trường Thứ sai.
Ở ngay lúc này, mục tiêu hộ tống đột nhiên nói:
"Không tốt! Tôi cảm giác được sát khí!"
Tiêu Chiến:
"......"
Lời thoại này......
Ngay sau đó liền nghe được một âm thanh.
"Rầm rầm!"
Thế nhưng có thật nhiều binh lính xông lại đây, tất cả đều mặc quân trang, trong tay là vũ khí công nghệ cao. Nhìn như thế nào cũng có khoảng hai trăm người, số lượng tương đối đông.
Tiêu Chiến khiếp sợ.
Đây là nhiệm vụ Tân Thủ Thôn sao? Nhiều người như vậy?
Bất quá không cần hoảng, Tiêu Chiến chính là tay chơi thâm niên, loại này không có khả năng hoàn thành, giống như không thể đánh thắng, nói không chừng không cần đánh nhau.
Những binh lính xông lên, vây quanh bọn họ, nói:
"Nhìn xem! Là tội phạm bị truy nã!"
"Người Jarno đế quốc!"
"Người bên cạnh kia hình như tôi biết!"
"Là tướng quân Jarno đế quốc!"
"Nghe nói tướng quân Jarno đế quốc là Omega!"
"Thật tốt quá! Hiện tại Omega thưa thớt như vậy, bắt lấy hắn, hiến cho quốc vương!"
Tiêu Chiến tức khắc có điểm ngốc.
Từ từ, tình huống như thế nào đây?
Khi Tiêu Chiến còn phát ngốc, những binh lính đã vọt lại, hô to.
"Bắt lấy."
Tiêu Chiến hoảng sợ, bất quá may mắn bản thân là cấp 999 đại thần, những binh lính bất quá là cấp 70.
Cấp 70!
Tiêu Chiến đột nhiên thấy giác không quá thích hợp.
Cấp 70? Nơi này là Tân Thủ Thôn trong vòng cấp 10, như thế nào đột nhiên biến ra cấp 70? Trò chơi của Hàn Trường Thứ đúng là không đáng tin cậy!
Bất quá dù là cấp 70, so cùng cấp 999 cũng kém khá xa, cho nên Tiêu Chiến cũng không lo lắng. Sự thật chứng minh, những binh lính cũng đánh không lại Tiêu Chiến.
Có người hô to:
"Thật là lợi hại! Làm sao bây giờ!"
"Đừng cho Omega chạy trốn!"
"Mau mau mau! Dùng mùi hương mới nghiên cứu chế tạo cho Omega!"
Tiêu Chiến đang tự hỏi đó là thứ gì, kết quả ngửi thấy một mùi hương. Tức khắc cảm giác thân thể mềm nhũn, Chiến Nhất trực tiếp quỳ gối trên mặt đất.
Tiêu Chiến cảm giác không thích hợp, muốn offline, kết quả ấn cái nút cũng không có tác dụng. Mùi hương làm Tiêu Chiến tức khắc liền mất dần đi ý thức, một chút lâm vào hôn mê.
"Thật tốt quá!"
"Bắt lấy!"
"Omega! Hiện tại Omega quá ít! Hiến cho quốc vương!"
Tiêu Chiến cảm giác mơ mơ màng màng, đáng sợ nhất chính là cái nút thế nhưng không dùng được.
Không biết qua bao lâu, Chiến Nhất mê mang mở mắt. Trước mắt thế nhưng là vách tường màu đen. Tiêu Chiến có điểm ngốc, nhanh ngồi dậy, liền nghe được âm thanh.
"Loảng xoảng"
Tay chân thế bị xiềng xích, hơn nữa thoạt nhìn xiềng xích rất cao cấp. Mặt trên có thứ gì màu tím lưu động như là dòng điện.
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn nhìn xiềng xích, sau đó lại nhìn nhìn chung quanh. Thế nhưng là ngục giam, với rào sắt ngăn cản đường đi. Tiêu Chiến nhanh đem hệ thống mở ra, nhìn xem rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Cái nút lại không nhạy, quả thực không thể làm gì, nói cách khác Tiêu Chiến bị nhốt ở chỗ này không thể offline.
Chiến Nhất muốn đưa tin cho Vương Nhất Bác, kết quả hệ thống biểu hiện bản đồ không cho phép làm như vậy. Tiêu Chiến tức khắc có chút tuyệt vọng.
Mình là tới chơi trò chơi, không phải tới ngồi ngục giam!
Tiêu Chiến đem bản đồ mở ra, thấy mình quả nhiên ở ngục giam, hơn nữa biểu hiện địa chỉ là: Tư Lam đế quốc.
Tiêu Chiến lại nhìn nhìn giải thích của trò chơi. Kỳ thật trò chơi thiết lập ABO này hình như chia ra rất nhiều khu theo kim mộc thủy hỏa thổ tương sinh tương khắc. Đương nhiên còn có rất nhiều quốc gia đối kháng. Jarno đế quốc cùng Tư Lam đế quốc chính là kẻ thù.
Tiêu Chiến:
"......"
Tiêu Chiến ngồi dưới đất, không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt. Không thể offline, ở chỗ này cũng không thể liên lạc với những người khác. Chỉ có thể sau khi rời khỏi lại nói. Nhưng bên cạnh có thật nhiều binh lính, còn có còng tay điện kỳ quái.
Tiêu Chiến đang phát ngốc, liền nghe được tiếng bước chân, hơn nữa không phải một người, mà là một đám người đi tới. Một đội binh lính, trong tay đều nâng súng công nghệ cao.
Bọn họ đi đến phòng giam Tiêu Chiến. Nhìn Tiêu Chiến, đội trưởng nói:
"Nhìn xem, đây là ai? Tướng quân Jarno đế quốc, Chiến Thần đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Hiện giờ lại lưu lạc tới ngục giam của chúng ta, chính là ngày chết."
Binh lính phía sau phối hợp cười.
Đội trưởng lại nói:
"Chậc chậc, là Omega thơm tho ngon miệng, cả người tản ra mùi hương ngào ngạt đến."
Tiêu Chiến:
"......"
Đứa nhỏ này sợ là ngốc......
Đội trưởng nói, vẫy vẫy tay, có người lại mở cửa phòng giam.
"Mang đi."
Tiêu Chiến đề phòng nhìn bọn họ, lập tức đứng lên, lùi về phía sau , nói:
"Đi nơi nào?"
Đội trưởng nói:
"Đi nơi nào? Omega hiếm có đương nhiên là mang hiến cho quốc vương bệ hạ tôn quý của chúng ta. Phải biết rằng, tác dụng lớn nhất của Omega cũng không phải là trên chiến trường đánh giặc, mà là... sinh con."
Tiêu Chiến thiếu chút nữa đá hắn.
Cái cốt truyện quỷ gì!
Bất quá trên tay có còng điện, Chiến Nhất căn bản không có biện pháp giãy giụa. Đội trưởng lệnh người túm chặt còng tay, mang theo Tiêu Chiến đi ra khỏi ngục giam.
Tiêu Chiến vốn định tìm cơ hội chạy trốn, nhưng căn bản không có biện pháp chạy trốn. Dọc theo đường đi canh phòng nghiêm ngặt.
Thực mau từ ngục giam đi vào một tòa kiến trúc đồ sộ nối thẳng đến phía chân trời. Binh lính canh giữ nghiêm khắc.
Bọn lính mang Tiêu Chiến đi vào thang máy, thực mau lên tới tầng cao nhất, tiến vào một gian phòng, thật giống cung điện trong truyện cổ tích.
Tiêu Chiến bị ép đi vào, những binh lính lại không có đi theo vào, mà là đứng ở cửa. Đội trưởng nói:
"Trên giường có quần áo. Quốc vương bệ hạ lập tức đến, nhanh thay đổi quần áo. Nếu chọc quốc vương bệ hạ không thoải mái, kết cục khả năng thực thảm."
Hắn nói, liền rời khỏi phòng.
"Rầm!"
Cửa phòng đóng lại.
Tiêu Chiến một mình trong phòng, vội vàng nhẹ nhàng thở ra. Quay đầu nhìn, quả nhiên liền thấy được quần áo, Chiến Nhất tò mò xách lên nhìn nhìn, tức khắc sắc mặt liền thay đổi.
Cái này khác gì không có mặc?! Không không không, so với không có mặc còn muốn mạng hơn. Quả thực chính là trang phục tình thú, lại còn có đặc biệt lộ!
Tiêu Chiến đem quần áo ném xuống đất, dùng sức giẫm hai cái, nhanh mở ra giao diện.
Đã ra khỏi ngục giam, quả nhiên tin tức có thể gửi đi!
Tiêu Chiến đầu tiên là gửi tin cho Vương Nhất Bác, hỏi hắn ở nơi nào, có an toàn hay không. Vương Nhất Bác thế nhưng không có hồi đáp, không biết có phải cũng bị bắt hay không.
Tiêu Chiến lại gửi tin cho Hàn Trường Thứ cùng Tất Bắc, lúc này lập tức liền có hồi đáp.
Bạn tốt Tiêu Chiến:
"Hàn Trường Thứ, đây là game nát gì!!!!"
Bạn tốt Hàn Trường Thứ:
"Làm sao vậy?"
Bạn tốt Tiêu Chiến:
"Tôi bị bắt. Tôi hiện tại ở lâu dài Tư Lam đế quốc! Chuyện gì xảy ra, vì sao cái nút offline không dùng được?!"
Bạn tốt Hàn Trường Thứ:
"Không thể nào a, để tôi thử xem......"
Bạn tốt Hàn Trường Thứ:
"Chết tiệt ! Thật đúng là không dùng được!!!"
Bạn tốt Tất Bắc:
"......"
Bạn tốt Tiêu Chiến:
"Hiện tại làm sao đây?!"
Bạn tốt Hàn Trường Thứ:
"Không có việc gì không có việc gì. Tôi ở trong trò chơi có thiết kế biện pháp thoát khẩn cấp, chính là phòng ngừa loại sự tình này phát sinh. Cậu chỉ cần tìm được một nhân vật NPC khẩn cấp liền có thể offline"
Bạn tốt Tiêu Chiến:
"Excuse me!! Tôi hiện tại bị bắt, như thế nào tìm được nhân vật NPC khẩn cấp? NPC kia gọi là gì!?"
Bạn tốt Hàn Trường Thứ:
"Gọi là Tiêu Chiến."
Tiêu Chiến:
"......"
Tiêu Chiến tức khắc muốn điên rồi, xem ra Tất Bắc cũng giống vậy. Bởi vì bọn họ đều bị nhốt ở trong trò chơi, cần tìm một NPC khẩn cấp gọi là Tiêu Chiến mới có thể offline. Điểm chết người chính là Tiêu Chiến hiện tại còn bị quân địch bắt, thân là một Omega hiếm có đang sắp bị hiến cho quốc vương của quân đối địch!
Tiêu Chiến điều ra vị trí của Vương Nhất Bác, muốn nhìn một chút hắn ở nơi nào. Kết quả phát hiện Vương Nhất Bác ở lâu đài Tư Lam đế quốc. Tiêu Chiến tức khắc một trận hưng phấn, một trận vui mừng.
Vương Nhất Bác thế nhưng tới cứu mình, quả thực tốt quá. Hàn Trường Thứ thật không đáng tin cậy, quả nhiên là Hàn đại lừa dối, vẫn là Vương Nhất Bác đáng tin cậy!
Nhưng mà lúc này, liền nghe được tiếng bước chân. Ngoài cửa tựa hồ có người tới, ngay sau đó là bọn lính lảnh lót hô:
"Bái kiến Quốc vương bệ hạ!"
Liền nghe được một giọng nói trầm thấp.
"Các ngươi ở bên ngoài chờ, không cần theo vào."
"Dạ, Quốc vương bệ hạ!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #hai