Pn8-end


PN 8: Thanh Cốt -A Lương
Thanh Cốt một lần nữa trở lại điện thứ nhất, trở thành Tần Quảng Vương trong mười điện Diên Vương, liền bận rộn công tác.
Bởi vì ở âm tào địa phủ làm việc, cho nên Thanh Cốt buổi tối mới có thể công tác, ban ngày nghỉ ngơi. Cứ như vậy, hắn cùng A Lương phải tách ra.
A Lương buổi tối làm việc ở quán ăn đêm khuya của Tiêu Chiến, buổi sáng nghỉ ngơi, buổi chiều đi nhập hàng, hoặc là dọn dẹp quán ăn linh tinh, cũng rất bận rộn. Bởi vậy hai người buổi tối ai bận việc nấy, buổi sáng nghỉ ngơi, trên cơ bản thời gian trao đổi liền ít đi.
Hơn nữa gần cuối năm, quán ăn đêm khuya rất bận rộn, mà thập điện cũng bởi vì cuối năm tổng kiểm kê cũng bận rộn đến bù đầu.
Thanh Cốt một thân quan bào màu đen ngồi ngay ngắn ở vị trí phán quan dùng Nghiệt Kính xử lý một đám oan hồn ma quỷ. Liền có người chạy tới. Thế nhưng là Đầu Trâu cùng Mặt Ngựa.
Mỗi một Diêm Vương đều có thủ hạ đắc lực của mình. Tỷ như Diêm La Vương Bao Chửng thủ hạ chính là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường. Mà Thanh Cốt thủ hạ chính là Đầu Trâu và Mặt Ngựa.
Một thời gian dài Đầu Trâu và Mặt Ngựa không đi theo Thanh Cốt, nhưng bọn họ trước đó là thủ hạ của hắn. Hiện giờ Thanh Cốt khôi phục nguyên chức tất nhiên bọn họ cũng đi theo Thanh Cốt.
Hai người chạy nhanh tới, sau đó đem mũ trùm đầu lấy xuống, thở hổn hển.
Dân gian đều lưu truyền rằng Đầu Trâu Mặt Ngựa là hung thần ác sát, một có đầu giống con trâu, một có mặt giống con ngựa. Trẻ con thấy bọn họ đều sẽ bị dọa khóc. Người lớn thấy được bọn họ tuyệt đối không dám làm chuyện xấu.
Kỳ thật Đầu Trâu và Mặt Ngựa đều là trai đẹp, cũng không phải hung thần ác sát. Đầu Trâu thân hình cao lớn đúng chuẩn, không có việc gì thích cười nhếch mép. Mặt Ngựa dáng cao gầy, có khuôn mặt như mấy diễn viên thần tượng.
Bởi vì hai người đều đẹp, không thể khiến ai kinh sợ, cho nên Tần Quảng Vương dứt khoát để cho bọn họ giả thành bộ dạng hung ác đáng sợ. Cứ như vậy, Đầu Trâu Mặt Ngựa liền thành Quỷ Soái đáng sợ.
Đầu Trâu chạy vào, nói:
"Đại nhân ơi! Không hay, không hay rồi!"
Thanh Cốt đang mệt, nói:
"Lại làm sao vậy?"
Đầu Trâu vội vàng thở phì phò, nói không ra lời. Thanh Cốt bất đắc dĩ phất phất tay. Mặt Ngựa bên cạnh đã ổn một chút liền nói:
"Đại nhân, là thế này, chúng tôi mới vừa rồi từ dương gian trở về, thấy được Thiên Lang Tinh Quân.
Thiên Lang Tinh Quân kỳ thật chính là Tỉnh Túc Thiên Lang A Lương.
A Lương đã từng là thần chiến tranh, người khác đều thực sợ hãi hắn. Dù sao hắn đến nơi nào đều sẽ đưa tới chiến tranh nơi đó. Bất quá sau này A Lương quen biết Thanh Cốt, lúc ấy Thanh Cốt là Tần Quảng Vương. Thanh Cốt không có ghét bỏ A Lương, ngược lại cùng hắn trở thành bạn tốt. A Lương với Thanh Cốt nảy sinh tình cảm, cũng gây thành đại họa.
Vì Thanh Cốt mà A Lương phát động chiến tranh, sau đó Thanh Cốt cùng A Lương đều bị phạt. Hiện tại Thanh Cốt đã khôi phục nguyên chức, bất quá A Lương đến nay cũng không có trở lại là Thiên Lang Tinh Quân, chỉ là một người bình thường mà thôi.
Đầu Trâu nói:
"Đúng vậy, chúng tôi nhìn thấy Thiên Lang Tinh Quân... cùng... cùng...."
Thanh Cốt có chút nghi hoặc, nói:
"Nhìn thấy A Lương làm sao? Cùng cái gì?"
Đầu Trâu nhìn thoáng qua Mặt Ngựa. Mặt Ngựa thực bình tĩnh nói:
"Cùng một phụ nữ."
Thanh Cốt trong lông mày nhảy dựng, bất quá làm bộ không ghen, nói:
"Có thể là khách hàng của quán ăn đêm khuya ?"
Đầu Trâu vội vàng nói:
"Không không không, không phải khách hàng của quán ăn đêm khuya."
Đầu Trâu cùng Mặt Ngựa đã rất nhiều lần nhìn thấy A Lương và một người phụ đi cùng nhau. Tuy rằng bọn họ không phải thực hiểu biết chuyện dương gian, nhiệm vụ bọn họ đến dương gian chính là câu hồn người chết. Nhưng bọn họ cũng cảm thấy A Lương cùng người phụ nữ kia khá mờ ám. Bởi vì ngày mùa đông, cô ta mặc váy đặc biệt ngắn, mang vớ đen hơi mỏng, vẻ mặt ân cần cùng A Lương nói chuyện.
Thanh Cốt vừa nghe, lúc này không phải lông mày nhảy, mà là gân xanh nhảy, nói:
"A Lương không phải loại người đó."
Đầu Trâu lại nói:
"Đại nhân, rất chính xác đó! Chúng tôi đều thấy được. Bạch đại ca cùng Triển đại ca cũng thấy. Chúng tôi hôm nay cùng nhau đi công tác thấy Thiên Lang Tinh Quân cùng người phụ nữ kia đi vào một tòa nhà, còn lên lầu, hai giờ sau mới đi xuống dưới."
Thanh Cốt vừa nghe, máu ghen sắp từ cổ họng tràn ra. Quả thực tức chết hắn.
Thanh Cốt hôm nay kết thúc công việc sớm, đi đến quán ăn đêm khuya. Quả nhiên A Lương đang ở nơi đó, rất bận rộn, thoạt nhìn không có gì dị thường.
A Lương nhìn thấy Thanh Cốt còn thật vui vẻ, cười chào đón.
"Hôm nay em tan tầm sớm vậy?"
Thanh Cốt quan sát A Lương.
Không có gì không ổn!
Bất quá cái mũi của Thanh Cốt thực nhạy, phát hiện trên người A Lương có mùi nước hoa. Bởi vì không phải mùi hương thoang thoảng, mà là mùi rất nồng, cho nên lưu hương rất dài. A Lương lại là người không câu nệ tiểu tiết, cho nên cũng không có phát hiện chính mình bị bám hương nước hoa.
A Lương cũng không phát hiện Thanh Cốt không thích hợp. Chờ quán ăn đêm khuya đóng cửa, A Lương liền mang theo Thanh Cốt về nhà, chuẩn bị nghỉ ngơi, dù sao đã sắp 5 giờ sáng.
Hai người vào nhà, Thanh Cốt đột nhiên giở trò. Hắn từ phía sau lưng ôm lấy A Lương, còn nhón chân hôn A Lương. A Lương có chút kinh ngạc, vội vàng xoay người lại cũng ôm lấy Thanh Cốt.
Hai người đều bận rộn, thật lâu không thân mật. A Lương hô hấp liền thô nặng lên. Bất quá sau một lúc vuốt ve hôn hít, A Lương đột nhiên dừng lại, còn cười nói:
"Anh đi chuẩn bị nước ấm cho em tắm, bên ngoài quá lạnh, lòng bàn tay của em thật lạnh."
Thanh Cốt:
"......"
Tình huống gì thế này?! Vì sao phanh gấp?!
Thanh Cốt đã phục nguyên chức, bản thân chính là một đại quỷ, lòng bàn tay không lạnh mới có vấn đề nha. Dù ngâm nước nóng cũng sẽ không ấm áp lên.
A Lương gấp đi chuẩn bị nước nóng cho Thanh Cốt. Thanh Cốt tắm rồi, ướt át đi ra, cũng cố ý quyến rũ A Lương. Kết quả không có hiệu quả, A Lương chỉ là nói hắn mau ngủ, sau đó hai người liền đắp chăn bông ngủ.
Liên tiếp hai ngày, đều là tiết tấu này. Thanh Cốt thập phần phiền não. Đầu Trâu liền nói:
"Nhất định là Thiên Lang Tinh Quân ra ngoài...... Ai ui!"
"Ngoại tình" hai chữ này còn chưa nói xong, Đầu Trâu đã bị Mặt Ngựa đấm mạnh vào ngực một cái. Đầu Trâu không biết sao lại thế này, còn nhìn Mặt Ngựa nói:
"Ui da, làm gì đánh tôi?"
Mặt ngựa trợn mắt, không để ý tới hắn, đối với Thanh Cốt nói:
"Đại nhân không cần nghĩ nhiều, chắc là Thiên Lang Tinh Quân có việc gì khó nói thôi."
Đầu Trâu lại là ngay thẳng nói:
"Khẳng định là bên ngoài có tình yêu mới, cho nên về nhà lực bất tòng tâm...... Ai ui! Sao lại đánh tôi!"
Mặt Ngựa trừng Đầu Trâu một cái. Thanh Cốt nghe, trên trán gân xanh nhảy nhảy.
Mấy ngày nay A Lương đều không có chạm vào Thanh Cốt. Thanh Cốt cũng không biết A Lương là cảm thấy Thanh Cốt quá gầy, hơn nữa nghe nói công việc bề bộn, cho nên muốn hắn nghỉ ngơi. Thời gian này không có chạm vào Thanh Cốt, hoàn toàn là xuất phát từ ôn nhu săn sóc.
Chuỗi ngọc trên mũ miện của Thanh Cốt nhẹ nhàng đong đưa. Hắn nghĩ nghĩ, nói:
"Đi, đem Mạnh Bà tới đây cho bổn tọa."
Đầu Trâu Mặt Ngựa chạy nhanh đi ra ngoài tìm Mạnh Bà. Mạnh Bà tới thực mau. Thanh Cốt mặc quan bào màu đen của Diêm Vương, mà Mạnh Bà mặc rất thời trang. Áo khoác mùa đông MiuMiu, giày da cổ cao Chanel, túi xách Hermes, khăn lụa Dior buộc trên quai túi xách, ốp lưng điện thoại Gucci.
Mạnh Bà đi vào, Thanh Cốt liền nói:
"Bổn tọa muốn một ít nước nói thật."
Mạnh Bà kinh ngạc nói:
"Nước nói thật? Là ác quỷ đáng chết nào không nói thật? Cả Nghiệt Kính cũng chiếu không ra sao?"
Thanh Cốt phất tay nói:
"Không phải, không phải, dùng việc riêng. Nghiệt Kính không có tiện dùng."
Mạnh Bà vừa nghe, ngay sau đó nở nụ cười, hướng về phía Thanh Cốt lộ vẻ mặt gian xảo nói:
"Tôi đã biết."
Thanh Cốt cũng không biết Mạnh Bà biết cái gì, tóm lại biểu tình thực khủng bố.
Mạnh Bà thần thần bí bí đem một cái chai đưa cho Thanh Cốt, nói:
"Tăng chất lượng không tăng giá. Nước nói thật phiên bản mới nhất, căn bản không cần uống, chỉ phun và hít là xong. Dùng giống nước hoa. Hơn nữa nổi bật với mùi hương Gucci ВLoom!"
Thanh Cốt nói:
"Tiến bộ như vậy sao?"
Mạnh Bà nói:
"Đương nhiên, tôi có danh hiệu là nhà khoa học phát minh sáng chế giỏi nhất ở âm tào địa phủ, cũng không phải là nói chơi!"
Thanh Cốt nheo mắt, nói:
"Được rồi, lui xuống đi."
Mạnh Bà nói:
"Đại nhân muốn qua cầu rút ván à."
Thanh Cốt mỉm cười nói:
"Vậy kiểm kê sổ sách hàng tồn kho cuối năm xong chưa?"
Mạnh Bà vừa nghe cái này liền đau đầu, liền nhanh đi rồi.
Thanh Cốt cầm chai "nước nói thật", cười cười, chuẩn bị tan ca sớm đi tìm A Lương.
Mạnh Bà từ điện thứ nhất đi ra, liền gặp Đầu Trâu Mặt Ngựa, cùng hai người chào hỏi, trực tiếp đi về phía trước. Đi vài bước, Mạnh Bà sờ sờ túi áo khoác.
"Ôi!"
Mạnh Bà từ trong túi móc ra một chai nước hoa, kinh ngạc nói:
"Quỷ thần ơi, đây mới là chai nước hoa nói thật hương Gucci Вloom. Vừa rồi mình đưa nhầm phải không?"
Thanh Cốt cầm nước nói thật, vô cùng vui vẻ tới quán ăn đêm khuya. Hôm nay quán ăn đêm khuya kết thúc công việc rất sớm, 2 giờ sáng đã dọn quán. Lý do rất đơn giản, món ăn đã bán hết, nguyên liệu cũng không còn......
A Lương thấy được Thanh Cốt cũng thật vui, hai người liền trở về nhà. Thanh Cốt thừa dịp A Lương tắm rửa đem nước nói thật phun vào khe cửa. Thanh Cốt còn ngừng hô hấp khi phun. A Lương ở bên trong tức khắc hắt xì, nói:
"Sao có mùi tiêu nồng như vậy chứ?"
Mùi tiêu?
Thanh Cốt có chút kinh ngạc.
Nước hoa Gucci Вloom làm gì có mùi tiêu, không phải hương hoa tươi mát sao?
Thanh Cốt có chút kỳ quái, liền hít một chút.
Thật đúng là mùi tiêu!
Thanh Cốt lập tức cũng hắt xì, thầm nói.
Mình như thế nào mà tìm Mạnh Bà không đáng tin cậy chứ, phỏng chừng lại phát minh lung tung!
Thanh Cốt bất đắc dĩ mở cửa sổ cho thông gió. Hiển nhiên nước này không phải nước nói thật, cũng không biết có tác dụng gì. Thanh Cốt cùng A Lương đều hít vào, cũng không có biểu hiện gì kỳ quái, giống như chính là một trò đùa.
A Lương cũng không làm gì, hai người đơn thuần đắp chăn bông nói chuyện phiếm một chút rồi ngủ.
Bất quá ngày hôm sau Thanh Cốt cảm giác chính mình rất mệt, ngủ quên. Khi tỉnh lại, hắn tức khắc cả kinh, thiếu chút nữa đã quên hôm nay có cuộc họp. Vừa nhìn đồng hồ trên tường đã hơn 3 giờ chiều, cuộc họp 5 giờ chiều bắt đầu, hắn phải chạy nhanh mới được. Thanh Cốt lao xuống giường, không kịp rửa mặt, bắt lấy quần áo chạy trở về âm tào địa phủ rửa mặt sau.
Thanh Cốt chạy ra đi không bao lâu, A Lương cũng tỉnh. Hắn mở mắt, còn có chút mê mang. Kết quả lúc này, trong phòng đột nhiên phát ra một tiếng vang nhỏ, ngay sau đó là khói đen tràn ngập. Có hai người từ bên trong đám khói đi ra, một có đầu con trâu, một mang khuôn mặt ngựa, diện mạo rất dọa người. A Lương khiếp sợ. Đầu Trâu Mặt Ngựa lại là nói:
"Đại nhân, trong chốc lát thập điện mở cuộc họp, ngài sao còn ở dương gian? Mau trở về đi thôi."
A Lương vẻ mặt mê mang nhìn bọn họ, tựa hồ không phản ứng kịp. Đầu Trâu Mặt Ngựa thực sốt ruột, hiện tại đã hơn 3 giờ chiều, 5 giờ chiều bắt đầu họp, ít nhất 4 giờ 30 phải trình diện. Lần này cuộc họp rất lớn, còn có rất nhiều "khách nước ngoài" tham gia. Nói cách khác không có nhiều thời gian chuẩn bị, mà lúc này sếp của bọn họ còn lười giường.
Đầu Trâu cùng Mặt Ngựa nói chuyện với "Thanh Cốt", nhưng mà "Thanh Cốt" căn bản không có phản ứng.
A Lương nhìn hai người quái dị đột nhiên xuất hiện ở trong nhà, trong lòng rất nghi hoặc.
Đầu Trâu Mặt Ngựa nhìn đại nhân phát ngốc, dứt khoát mỗi người một bên, trực tiếp kẹp đại nhân lên.
"Phụt!"
Cả ba biến mất ở trong phòng.
A Lương bị bắt cóc. Hắn bị một người đầu trâu cùng một người mặt ngựa đem đến một nơi hoang tàn vắng vẻ âm trầm. Cổng chào có tấm bảng viết "âm tào địa phủ", thoạt nhìn không phải chỗ tốt lành.
Không đợi A Lương hiểu chuyện gì xảy ra, Đầu Trâu Mặt Ngựa đã đem hắn vào âm tào địa phủ. Đẩy mạnh A Lương vào phòng, Đầu Trâu Mặt Ngựa nói:
"Đại nhân khẳng định lại muốn chạy trốn họp hành. Lần này cuộc họp rất quan trọng, tuyệt đối không thể trốn. Đại nhân nhanh thay quan phục."
"Rầm!"
Cửa phòng đóng, A Lương nhìn nhìn bốn phía. Thấy có gương, hắn đi qua, vừa thấy, tức khắc da đầu tê dại. Bởi vì ảnh trong gương kia căn bản không phải hắn.
Trong gương rõ ràng là Thanh Cốt!
Thanh Cốt bắt lấy quần áo lao ra ngoài, vừa chạy vừa mặc quần áo. Kết quả hắn phát hiện quần áo.... nhỏ, căn bản mặc không vừa. Thanh Cốt đem quần áo ra nhìn nhìn.
Đúng là quần áo của mình, không sai nha, sao mặc không vừa?
Lúc có một chiếc xe màu đen bóng lưỡng chạy qua, Thanh Cốt lơ đễnh nhìn thoáng qua xe hơi, tức khắc ngây người.
Mình sao có khuôn mặt A Lương? Nhưng không chỉ là mặt, dáng người cũng đổi. Chính là biến thành A Lương! Đã trao đổi thân thể rồi!
Trong nháy mắt Thanh Cốt suy nghĩ đến một thứ. Khẳng định là nước hoa mùi hạt tiêu của Mạnh Bà!
Thanh Cốt chạy nhanh về nhà. Kết quả phát hiện A Lương không thấy đâu, di động đặt ở trên bàn, cũng không biết đi nơi nào, cũng không có mặc áo khoác.
Thanh Cốt vừa định đi tìm A Lương, chuông điện thoại vang lên. Thanh Cốt nhìn thấy màn hình hiển thị là "Lưu tiểu thư".
Lưu tiểu thư?
Một hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu Thanh Cốt. Hắn nhớ trước đó Đầu Trâu Mặt Ngựa nói A Lương cùng một người phụ nữ đi vào một tòa nhà, hai giờ đồng hồ mới ra. Lưu tiểu thư này thực khả nghi. Thanh Cốt nghĩ nghĩ, dứt khoát ấn nghe.
Thực mau giọng Lưu tiểu thư liền vang lên.
"Anh Lương Tỉnh? Tôi đã tới rồi, anh còn chưa có tới sao?"
Thanh Cốt vừa nghe, nghĩ.
Hẹn hò sao? Đến nơi nào?
Thanh Cốt cười gượng nói:
"Ngại quá.... Tôi ngày hôm qua uống nhiều."
Lưu tiểu thư lại nói:
"Không sao, không sao, tôi ở bên này chờ anh."
Thanh Cốt tròng mắt xoay chuyển, nói:
"Hay là cô đến quán cà phê gần đó ngồi chờ được không? Chung quanh có quán cà phê không?"
Lưu tiểu thư nói:
"Ai nha bên này... Để tôi nhìn xem. À thật tốt quá, bên kia có cái quán cà phê. Chỗ góc đường...."
Thanh Cốt thực thuận lợi có địa chỉ, chạy nhanh rửa mặt thay quần áo liền đi gặp Lưu tiểu thư.
Thanh Cốt tới quán cà phê, quả nhiên liền thấy được Lưu tiểu thư. Giống như Đầu Trâu nói, Lưu tiểu thư mặc váy ngắn, vớ màu đen, mang giày cao gót. Ngày mùa đông cũng không sợ lạnh, trang phục giống như nhân viên bán bảo hiểm. Lưu tiểu thư nhìn hắn, lập tức chào đón, nói:
"Chào anh, chúng ta đi thôi."
Thanh Cốt không biết bọn họ muốn đi đâu. Bất quá Lưu tiểu thư thật sự dẫn hắn đến tiểu khu gần đó. Thanh Cốt tức muốn nổ phổi, nhưng lại không tin A Lương sẽ làm loại chuyện này.
Hai người vào tòa nhà, Lưu tiểu thư còn nói:
"Anh Lương, anh khẳng định sẽ thích!"
Lưu tiểu thư mang theo Thanh Cốt đi vào thang máy, ấn nút lên tầng. Thực mau đã tới rồi, Lưu tiểu thư dùng chìa khóa mở cửa, sau đó đẩy cửa ra. Thanh Cốt nhìn thấy bên trong trống rỗng, cái gì cũng không có.
Lưu tiểu thư thái độ thập phần ân cần giới thiệu.
"Anh thấy thế nào? Căn hộ này vừa lòng không? Anh xem, ánh sáng tốt, hơn nữa  giao thông thuận tiện, gần chỗ làm của anh. Còn nữa còn nữa, bên này có thể làm thành phòng trẻ con. Đến lúc đó vợ chồng anh có thể đem em bé đặt ở nơi này."
Thanh Cốt tức khắc ngây người.
Thì ra là xem phòng ở?!
Ngày mùa đông, trừ nhân viên bán bảo hiểm ăn mặc đồng phục váy ngắn, còn có nhân viên mua bán nhà đất. Cho nên có thái độ ân cần, vào một cái phòng nói linh tinh hai giờ đồng hồ, tất cả là bởi vì đang xem phòng ở......
A Lương muốn mua căn hộ, dù sao bọn họ hiện tại ở phòng thuê. Hắn tích cóp đã lâu, muốn cho Thanh Cốt một kinh hỉ. Tuy rằng khẳng định không có được căn nhà to đẹp sang trọng như của Vương Nhất Bác, nhưng cũng thực ấm áp.
Thanh Cốt trong nháy mắt có chút cảm động. Bất quá... phòng trẻ con vẫn là thôi đi, hắn cùng A Lương hình như đều không thể sinh.
Bên kia đã 5 giờ, A Lương bị bức bách vào phòng họp. Hắn vẻ mặt bối rối ngồi ở vị trí đầu tiên, trước bàn mặt còn có cái thẻ bài viết : Điện thứ nhất Tần Quảng Vương.
A Lương bởi vì xúc phạm thiên điều, bị biếm thành người phàm, cho nên đã không có ký ức của Tỉnh Túc Thiên Lang. Cứ như vậy, hắn tuy rằng biết Tần Quảng Vương là cái gì, nhưng cảm thấy thực không thể tưởng tượng.
Thực mau, lại có rất nhiều người đi vào, đều mặc quan bào, đội mũ miện có chuỗi ngọc. Trong đó có một người hắn nhận ra, là Tất Bắc, khác quen của quán ăn đêm khuya.
Tất Bắc đi vào, còn cười với A Lương nói:
"Ồ, hôm nay đại ca cũng tới? Lần trước để cho anh chạy thoát, anh không phải hay trốn họp sao? Hôm nay thật là mặt trời mọc từ hướng Tây."
Đầu Trâu lại thực tự hào nói:
"Là chúng tôi đem đại nhân từ nhà tới đây."
A Lương vẫn là vẻ mặt bối rối. Mọi ngườ ngồi xuống, cuộc họp bắt đầu. Trước tiên là báo cáo thành tích. Trên màn hình lớn trình chiếu số liệu thống kê của mười điện.
Trong mắt A Lương tràn ngập "tử vong", nào là "người chết" "tỷ lệ hồn phách" "số lượng câu hồn" "phần trăm đầu thai" vân vân... Hắn càng xem vẻ mặt càng ngốc.
Chẳng lẽ... Đây là công việc của Thanh Cốt? Thấy sao như là tuyên truyền? Hoặc là tà giáo?
Thanh Cốt chạy tới âm tào địa phủ. Hiện tại đã bắt đầu cuộc họp, hắn vọt vào cửa liền gặp Mạnh Bà.
Mạnh Bà đang ở cùng nhóm mỹ nữ ăn bánh ngọt uống trà, trò chuyện về túi xách hàng hiệu mới ra năm nay. Kết quả nhìn thấy một người xa lạ vọt vào, Mạnh Bà kiến thức rộng rãi, nói:
"Đây không phải người đàn ông của Đại nhân chúng ta sao?"
Thanh Cốt vừa nghe, vội vàng tiến lên hùng hổ nói:
"Tôi là đại nhân của các người!"
Mạnh Bà cười nói:
"Người đàn ông của Đại nhân có phải ăn thứ gì hỏng đầu óc không?"
Thanh Cốt hùng hổ lấy nước hoa mùi hạt tiêu đặt ở trên bàn trà. Mạnh Bà lúc này mới bừng tỉnh, nói:
"Quỷ thần ơi, bình này là nước trao đổi thân xác mùi hạt tiêu! Tôi mới nghiên cứu chế tạo ra, dán sai nhãn!"
Thanh Cốt bất đắc dĩ nói:
"Mau đổi trở lại cho bổn tọa!"
Mạnh Bà nói:
"Không không không... Không cần vội! Nước trao đổi thân xác này, phương pháp hóa giải tôi còn chưa có nghiên cứu thành công."
Thanh Cốt:
"......"
Mạnh Bà lập tức nói:
"Nhưng mà! Đại nhân đừng ngại thử một lần. Có lẽ nên dùng hơi thở phá giải nước trao đổi thân thể."
Hơi thở? Kia chẳng phải là hôn môi sao?
Hiện tại A Lương rất có thể ở phòng họp. Nếu chạy tới để trao đổi hơi thở, quả thực chính là đông tây, trên trời dưới đất, dương gian âm phủ toàn bộ đều biết!
Nhưng Thanh Cốt nghĩ nghĩ.
A Lương nếu ở phòng họp, thơm ngào ngạt, hơn nữa cái gì cũng không hiểu, khẳng định càng nguy hiểm!
Thanh Cốt lập tức chạy tới phòng họp. Trong phòng còn đang bàn luận về tỷ lệ đầu thay cả năm nay.
"Rầm!!!"
Cửa đã bị xô ra, Thanh Cốt từ bên ngoài chạy vào. Mọi người sửng sốt, đều kinh ngạc nhìn một người bình thường xông vào. Có người hô to:
"Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông vào! Là người nào dám can đảm xông vào âm tào địa phủ?!"
Thanh Cốt cũng mặc kệ này nọ, lập tức bước lại. Ở trước mặt mọi người, hắn cúi đầu hôn lên môi A Lương còn vẻ mặt ngây ngốc.
Mọi người đều ngây ra, vẫn không nhúc nhích, nhìn hai người hôn môi.
Thanh Cốt ra sức, dù sao cũng muốn đổi hơi thở. A Lương vừa mới bắt đầu có chút bối rối, bất quá sau đó bị Thanh Cốt kích thích, lập tức ôm lấy Thanh Cốt, hung hăng hôn trả.
Hai người hôn ước chừng bốn năm phút. Mọi người xem đã từ chấn kinh đến chết lặng, hai người mới buông ra.
Thanh Cốt bị hôn thở hồng hộc. Đừng nhìn hắn khí thế hung hãn, nhưng thật sự chống đỡ không được, trong ánh mắt đều là hơi nước, mê mang mở to mắt. Rồi hắn cảm giác chính mình ngồi, mà A Lương đứng. Lại nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt A Lương, tức khắc hắn mừng như điên.
Thật sự đổi lại rồi, là nhờ bọn họ "đổi hơi thở".
Thanh Cốt rất vui, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy mọi người yên lặng nhìn bọn họ. Thanh Cốt tuy rằng mặt không đỏ, nhưng A Lương là người thành thật, tức khắc trên mặt có chút chống đỡ không được đỏ lên.
Cuộc họp kết thúc trong không khí quỷ dị.
A Lương thật ngượng ngùng, bất quá Thanh Cốt rất vui. Bởi vì trong thời gian bọn họ trao đổi thân xác này, Thanh Cốt biết A Lương chuẩn bị một kinh hỉ cho hắn. Tuy nhiên phòng dành cho trẻ con không dùng được.
A Lương vẫn là không quá rõ ràng công việc của Thanh Cốt là cái gì. Hơn nữa đồng nghiệp của Thanh Cốt đều rất kỳ quái, dù là ăn mặc, hay là phương thức nói chuyện. Bất quá những cái đó đều không cần để ý, bởi vì Thanh Cốt thật sự rất dính người, nhất định phải quấn lấy A Lương thân mật. A Lương thật lâu không có làm loại chuyện này, dù sao Thanh Cốt rất bận, đương nhiên nhịn không được.
A Lương liền ở lại âm tào địa phủ. Quán ăn đêm khuya bởi vì thiếu một nhân viên đắc lực quả thực bận rộn muốn lật đế hướng lên trời. Do A Lương đã rất lâu cũng chưa nghỉ phép, Tiêu Chiến coi như cho hắn được nghỉ ngơi.
Thanh Cốt phải nói nhiệt tình như lửa, A Lương căn bản chống đỡ không được. Ngày hôm sau hai người dậy đã là đêm khuya. Thanh Cốt lười biếng, như là gấu koala ôm A Lương, cũng không cho hắn rời giường.
A Lương ngượng ngùng, nói:
"Anh ôm em đi tắm, rửa sạch một chút......"
Thanh Cốt vẫn là lười biếng nói:
"Không đi, em không chịu đâu."
A Lương thực săn sóc nói:
"Anh lấy chút nước ấm tới lau cho em?"
Thanh Cốt lại là nói:
"Không cần."
A Lương không có cách nào, liền nói:
"Vậy khát không? Giọng nói cũng khàn khàn. Anh rót cho em chút nước ấm?"
Giọng Thanh Cốt xác thực khàn, cũng thực khát, liền miễn cưỡng gật gật đầu, vẫn lười biếng nằm.
A Lương lấy chút nước ấm lại, cho Thanh Cốt uống.
Lúc này có người gõ gõ cửa. Âm thanh thực rất nhỏ, chính là cái loại thăm dò sau đó tiến vào.
Thế nhưng là Mạnh Bà.
Mạnh Bà không có vào, chỉ là ở ngoài cửa, nhỏ giọng nói:
"Đại nhân, tôi có việc rất nhỏ rất nhỏ muốn nói cho các người biết."
Thanh Cốt hồ nghi nói:
"Cái gì?"
Mạnh Bà ậm ừ nói:
"Chuyện là... Chuyện là... Loại nước trao đổi thân xác mùi hạt tiêu có tác dụng phụ, hiệu lực trọng ba ngày."
A Lương vừa nghe, đặc biệt khẩn trương. Bởi vì hôm nay Thanh Cốt thoạt nhìn không phải thực thoải mái, luôn là lười biếng không tinh thần.
Mạnh Bà nói tiếp:
"Là... Là thế này... Thời điểm các người thân mật, tốt nhất cẩn thận... Tác dụng phụ chính là có thể làm... có thai."
"Rầm!"
Mạnh Bà nói xong, lập tức đầu đụng phải cánh cửa, sau đó chuồn mất.
A Lương còn ở trạng thái mất hồn, chưa tiêu hóa được tin tức Mạnh Bà nói.
Thanh Cốt:
"......"
Mỗi ngày đều lọt hố của thuộc hạ! Xem ra phòng dành cho trẻ con hữu dụng rồi.
PN 9: Vệ Anh Hào- Đào Hoa
Vệ Anh Hào có một chuyện thực đau đầu, đó chính là hắn có một tình địch tiềm tàng. Hơn nữa tình địch tiềm tàng phân lượng phi thường lớn, ít nhất ở trong lòng Đào Hoa rất lớn. Đó chính là Tiêu Chiến.
Vệ Anh Hào đã kế thừa Vệ gia. Cứ như vậy, dù hắn không muốn, công tác cũng càng ngày càng nhiều, thời gian ở cùng Đào Hoa càng ít. Hơn nữa Đào Hoa ở tại nhà Vương Nhất Bác. Không phải bởi vì Vệ Anh Hào không có nhà, mà là bởi vì Đào Hoa thích ở bên kia, đương nhiên bên kia có Tiêu Chiến. Cứ như vậy, Vệ Anh Hào cũng liền ở tại nhà Vương Nhất Bác, còn có thể ăn ké uống ké, Tiêu Chiến hỗ trợ trông giúp mấy đứa con.
Tính ra nhà Vương Nhất Bác cách công ty của Vệ Anh Hào cũng không gần. Thời gian đi đường, thời gian làm việc, Vệ Anh Hào cảm thấy thời gian chính mình cùng Đào Hoa ở chung không có nhiều bằng thời gian Đào Hoa ở cùng "tình địch". Hơn nữa mấy đứa con trai nhà hắn siêu thích Tiêu Chiến. Cái này làm cho Vệ Anh Hào đau đầu không thôi.
Vì thế Vệ Anh Hào tổ chức một cuộc họp, tập trung tất cả các nhân viên quản lý cấp cao trong công ty. Mọi người đến phòng họp, nghe nói là một cuộc họp rất quan trọng.
Nhóm quản lý cấp cao đều bận rộn sứt đầu mẻ trán, phải rút ra thời gian tới, vội vàng tới phòng họp. Không ai biết lý do có cuộc họp khẩn cấp này, chỉ là nghe nói rất quan trọng trọng. Bọn họ mang theo trợ lý, còn có notebook, chuẩn bị tới ghi chép trọng điểm.
Thực mau, Vệ Anh Hào thong thả ung dung đi ra, ngồi ở vị trí cao nhất. Hắn một thân tây trang giày da, ho khan một tiếng, nói:
"Hôm nay tôi tìn mọi người lại đây là thảo luận một chuyện rất quan trọng..."
Vệ Anh Hào lại ho khan một tiếng, nói:
"Các vị đều là nhân viên chủ chốt của công ty. Những người quản lý cấp cao trình độ nhất định không bình thường. Tôi liền ra đề mục kiểm tra các vị. Làm như thế nào lấy lòng người yêu."
Mọi người vừa nghe đều hóa ngốc, sững sờ không biết sao lại thế này. Có người biết rõ lòng ông chủ mình thất thường, luôn có suy nghĩ không đáng tin cậy. Hiện tại đúng là không đáng tin cậy. Có người lại cho rằng ông chủ sâu không lường được, đây là đề mục kiểm tra bọn họ.
Mọi người sôi nổi hưởng ứng đề mục, bày mưu tính kế. Vệ Anh Hào nghe được những biện pháp đơn giản như là tặng hoa, tặng trang sức, xem phim, đi dạo phố vân vân...
Hoa là chủ ý không tồi. Đào Hoa thích hoa, bởi vì hắn bản thân chính là hoa đào. Nhưng Vệ Anh Hào không thích hoa, đối với hoa không có hiểu biết. Còn nữa, đưa đồng loại cho "bà xã", không phải chờ đội nón xanh sao?
Vệ Anh Hào không muốn tặng hoa.
Nói tới trang sức, Đào Hoa không thích. Hắn không phải phụ nữ.
Đi xem Đào Hoa luôn là ngủ gật.
Đi dạo phố càng đừng nói nữa. Hắn cùng Đào Hoa muốn mua đồ vật gì cũng không cần ra khỏi nhà, trực tiếp lên mạng mua. Dù tính ra ngoài cũng chỉ đi năm mười phút mà thôi.
Vệ Anh Hào gợi ý đề tài, nói:
"À... Nếu tôi nói... nếu nha... người yêu gần đây cùng những người khác tương đối thân cận, như vậy phải làm sao?"
Mọi người tức khắc vẻ mặt tỉnh ngộ, nhìn Vệ Anh Hào, tựa hồ phát hiện bí mật lớn.
Vệ Anh Hào lập tức nói:
"Tôi nói nếu, lại chưa nói tôi!"
"Phải phải, Vệ tổng nói phải!"
Vệ Anh Hào:
"......"
Vị quản lý A nói:
"Như vậy, tôi cảm thấy quá nguy cơ, có lẽ tình cảm bị đe dọa."
Hắn nói như vậy, Vệ Anh Hào sắc mặt rất kém.
Vị quản lý B nói:
"Cũng không nhất định, có thể thử kích thích một chút."
Vệ Anh Hào nói:
"Thử kích thích như thế nào?"
Vị quản lý B nói:
"Vệ tổng, là thế này. Ngài có thể tìm cơ hội, tỷ như về nhà trễ hoặc là đi bên ngoài xã giao mang theo mùi nước hoa về. Nhìn xem phu nhân của ngài phản ứng như thế nào."
Vệ Anh Hào lập tức nói:
"Cái gì mà phu nhân của tôi. Tôi nói đều là nếu như...!"
"Phải phải, Vệ tổng nói phải!"
Vệ Anh Hào cảm thấy không đáng tin cậy. Nhưng hiện tại cũng không có biện pháp đáng tin cậy. Dù sao mỗi ngày hắn phải uống dấm Đào Hoa cùng Tiêu Chiến. Hai người kia quả thực "gắn bó keo sơn". Vệ Anh Hào cảm thấy nếu để Đào Hoa uống dấm cũng không tồi nha.
Vệ Anh Hào quyết định thử biện pháp này. Sau khi tan họp, Vệ Anh Hào ở văn phòng mình loay hoay. Vừa lúc thư ký tiến vào trình văn bản cho hắn ký tên, Vệ Anh Hào tức khắc đôi mắt sáng bóng lưỡng mà nhìn thư ký.
Thư ký này là người mới chuyển tới, trước kia thường nghe mấy tin đồn nhảm nhí về Vệ Anh Hào. Có người nói hắn phong lưu, còn có quy tắc ngầm gì đó, bởi vậy thư ký vốn là thực sợ hãi, Vệ Anh Hào còn hai mắt bóng lưỡng nhìn chằm chằm, càng khiến thư ký sợ hãi.
Vệ Anh Hào giữ lại thư ký đang run bần bật, nói cô giúp một chút...
Đã là buổi chiều, quán ăn đêm khuya đang chuẩn bị mở bán. Mấy ngày này kinh doanh thật tốt, cho nên Đào Hoa cũng đi hỗ trợ. Lúc này chuông điện thoại di động liền vang lên, là Vệ Anh Hào gọi đến.
Đào Hoa tiếp điện thoại.
"A lô!"
Vệ Anh Hào còn chưa có mở miệng, kết quả nghe được phía bên đầu Đào Hoa truyền đến giọng "tình địch". Tiêu Chiến nói:
"Đào Hoa, cậu đẩy cái thùng đến bên kia đi."
Đào Hoa "ừ" một tiếng, lại nói:
"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, cái kia rất nặng, tôi tới hỗ trợ cho."
Vệ Anh Hào:
"......"
Lu dấm để lâu bị ngã đổ!
Đào Hoa dọn cái thùng xong, lúc này mới nghĩ đến Vệ Anh Hào còn đang gọi điện thoại, liền nói:
"Có chuyện gì sao?"
Vệ Anh Hào vội vàng nói:
"Khụ khụ! Là như thế này. Hôm nay buổi tối anh có xã giao, khả năng về nhà trễ."
Hắn nói, lập tức nháy mắt cho thư ký. Thư ký còn run bần bật, nhìn bản thảo nói, giọng cứng nhắc.
"Ông...ông chủ... Ngài muốn... muốn..."
Vệ Anh Hào thấy thư ký lắp bắp, vội vàng che lại điện thoại, nhỏ giọng nói:
"Nũng nịu một chút! Nũng nịu một chút! Bà xã của tôi nghe còn tưởng rằng tôi bắt cóc cô đó! Nũng nịu một chút!"
Thư ký khóc không ra nước mắt.
Tôi chính là bị bắt cóc mà!
Thư đành phải chỉnh giọng, nói:
"Ông ~~ chủ ~~ ngài là muốn cái quần lót màu đen sao? Hay là muốn người... mặc quần lót màu đen... chứ ~"
Thư ký nhìn bản thảo kinh hoàng, vẻ mặt ghét bỏ.
Vệ Anh Hào thực vừa lòng bản thảo mà thư ký đọc. Bởi vì Đào Hoa im lặng một chút, hiển nhiên là nghe được. Vệ Anh Hào lúc này liền nói:
"À, không đúng. Hôm nay buổi tối khả năng anh trở về không được, ở lại nhà bạn."
Đào Hoa dừng một chút, chỉ là nói:
"Ừ, em đã biết."
Hắn nói xong, liền ấn kết thúc cuộc gọi. Vệ Anh Hào còn đắc chí, kết quả di động biểu hiện trò chuyện kết thúc. Vệ Anh Hào tức khắc ngây người.
Vệ Anh Hào nhìn chằm chằm di động không phản ứng. Thư ký vội vàng nói:
"Vệ tổng, tôi xin phép đi ra trước."
Nói xong, thư ký bỏ chạy giữ mạng.
Vệ Anh Hào cảm thấy biện pháp này khả năng không hiệu quả. Bởi vì Đào Hoa căn bản không phản ứng! Vẫn là thực lãnh đạm!
Đào Hoa ở quán ăn đêm khuya hỗ trợ nhập hàng. Sau khi xong việc không còn sớm, mọi người chuẩn bị ăn chút gì, trong chốc lát bắt đầu làm việc. Tiêu Chiến nấu ăn, nói.
"Đưa giúp tôi lọ muối."
Đào Hoa:
"Được! "
Hắn có chút xuất thần, thuận tay đưa cho Tiêu Chiến một cái lọ. Tiêu Chiến trừng mắt khi thấy.
Trời đất, đây không phải muối, là tiêu xay!
Tiêu Chiến không chú ý, đã rắt một ít ra, tức khắc hắt xì.
Đào Hoa lúc này mới tỉnh lại, còn kinh ngạc nói:
"Cơm chiên tôm cho nhiều tiêu như vậy sao?"
Tiêu Chiến:
"......"
Đào Hoa có chút mất hồn mất vía, buổi chiều buổi tối đều mơ màng hồ đồ vượt qua.
Bản thân Vệ Anh Hào là thử Đào Hoa, buổi tối vốn không có xã giao. Nào biết chuyện gì tới, buổi tối trùng hợp lại có xã giao, hắn thật sự bận rộn, đến 3 giờ sáng mới tan. Tài xế lái xe đưa hắn về nhà đã hơn bốn giờ sáng, quán ăn đêm khuya đang đóng cửa.
Xe ngừng ở cửa quán ăn đêm khuya, Vệ Anh Hào có chút say, bước xuống xe. Vừa lúc Đào Hoa đi cùng mấy người Tiêu Chiến, đóng cửa xong chuẩn bị trở về nhà ngủ.
Bởi vì Đào Hoa mất hồn mất vía, Tiêu Chiến có chút lo lắng, cho nên liền muốn dỗ dành hắn vui vẻ một chút. Tiêu Chiến kể một câu chuyện khiến cho Đào Hoa bật cười. Cứ như vậy, Vệ Anh Hào vừa lúc nhìn thấy Đào Hoa cùng Tiêu Chiến cười vui vẻ, kia phải nói là kích thích máu ghen, dấm chua ngập trời a.
Vệ Anh Hào đi tới, Đào Hoa liếc mắt một cái liền thấy được hắn. Lại nghĩ tới những gì đã nghe trong điện, hắn nhìn thoáng qua Vệ Anh Hào, liền đem ánh mắt dời qua một bên.
Vệ Anh Hào tuy rằng uống say, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được Đào Hoa đem ánh mắt dời qua một bên.
Mọi người một đường về nhà, không khí thực quỷ dị. Đào Hoa vào cửa, liền thấy được con trai lớn, hôm nay ba Đào muốn ngủ cùng Đào 1. Kết quả thực không khéo, Bé 3 nhà Tiêu Chiến đi thi đấu bóng rổ ở nơi khác mấy ngày trước hôm nay sẽ về.  Máy bay hạ cánh trễ một chút, Bé 3 cũng sắp về đến nhà. Đào 1 và Bé 3 lâu như vậy không gặp, Đào 1 đương nhiên sẽ không cho ba ba ở trong phòng. Hắn còn phải đợi Bé 3 đó.
Đào Hoa liền bị vứt bỏ, vì thế quay đầu đi tìm Tiêu Chiến, muốn ngủ cùng Tiêu Chiến. Cái này càng không thể, Vương Nhất Bác vẻ mặt lãnh đạm, khóe môi treo nụ cười dữ tợn, liền đem Đào Hoa đuổi ra khỏi phòng.
Đào Hoa bị đuổi ra ngoài, đành phải căng da đầu đi vào phòng mình ngủ.
Vệ Anh Hào uống rượu không ít, cởi quần áo, chuẩn bị đi tắm rửa. Hắn vốn không muốn mùi nước hoa dính trên người. Bất quá thực trùng hợp, hôm nay tiệc rượu tới rất nhiều quý cô, trên người đều là nước hoa. Vệ Anh Hào cũng không biết là mùi hương gì, dù sao thực nồng.
Vệ Anh Hào tắm rồi, Đào Hoa cũng đi tắm rửa, ánh mắt thực rõ ràng tránh né Vệ Anh Hào, cũng không nói chuyện. Vệ Anh Hào đau đầu không thôi, cảm giác này rõ ràng là đem cục đá đập chân mình.
Vệ Anh Hào trầm tư suy nghĩ, liền có người đến cửa. Vương Nhất Bác mặc quần áo ở nhà, cũng là vừa tắm xong, tóc còn ướt dầm dề. Vương Nhất Bác đi tới, trực tiếp ném cho Vệ Anh Hào một thứ. Vệ Anh Hào nhanh duỗi tay tiếp được, mở ra xem. Là cái chai nhỏ, bên trong chứa chất lỏng. Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói:
"Nước nói thật mùi vị trà đào ô long."
Vệ Anh Hào có chút kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác lại là vẻ mặt bình tĩnh xoay người đi.
Vệ Anh Hào thiếu chút nữa đã quên Đào Hoa dính Tiêu Chiến, ghen không chỉ là một mình hắn. Đương nhiên còn có Vương Nhất Bác.
Chiều nay Đào Hoa không phải thực bình thường, liền càng dính Tiêu Chiến. Lu dấm to Vương Nhất Bác cũng sắp vỡ nát. Nhưng vì biểu đạt phong độ, bởi vậy hắn không thể biểu hiện quá rõ ràng. Cho nên Vương Nhất Bác liền lựa chọn "mượn đao giết người", loại biện pháp này rất hữu hiệu.
Vệ Anh Hào nhanh thừa dịp Đào Hoa tắm rửa đem nước nói thật rót ra ly. Quả nhiên là mùi hương trà đào ô long. Đào Hoa thích nhất loại trà này.
Đào Hoa từ trong phòng tắm ra tới, liền nhìn thấy Vệ Anh Hào vẻ mặt ân cần thò qua tới, nói.
"Bà xã, uống miếng nước đi?"
Đào Hoa có chút hồ nghi nhìn Vệ Anh Hào. Vệ Anh Hào tuy rằng tắm rồi, trên người có mùi sữa tắm và dầu gội đầu, bất quá vẫn còn mùi nước hoa. Đào Hoa đối với mùi hương thực mẫn cảm, một chút đã ngửi ra tới. Đào Hoa nhíu nhíu mày, nói:
"Tự mình uống đi, em muốn đi ngủ."
Vệ Anh Hào nhanh theo đuôi, ân cần nói:
"Anh cố ý pha trà cho em. Thật đó, em mau nếm thử, hương vị đặc biệt ngon."
Đào Hoa không chống được Vệ Anh Hào mặt dày mày dạn năn nỉ ỉ ôi, đành phải uống một ngụm. Vệ Anh Hào tức khắc vui vẻ, hai mắt sáng ngời nhìn Đào Hoa.
Đào Hoa mới đầu không cảm thấy thế nào, chuẩn bị ngủ. Bất quá ngồi ở mép giường, hắn đột nhiên cảm thấy chính mình phản ứng rất chậm. Rõ ràng không uống rượu, nhưng có một loại cảm giác giống uống rượu say.
Vệ Anh Hào vừa thấy dược hiệu phát tác, vội vàng lôi kéo Đào Hoa, vẻ mặt sói xám, nói:
"Đào Hoa, nói cho anh nghe, em thích nhất là ai?"
Đào Hoa phản ứng có chút chậm, giọng nói mềm như bông, nhưng bởi vì uống nước nói thật cho nên không chút do dự trả lời.
"Đại nhân......"
Vệ Anh Hào:
"......"
Lời thứ nhất khiến cho Vệ Anh Hào ợ chua. Đại nhân mà Đào Hoa nói, không phải "tình địch mạnh nhất " Tiêu Chiến sao?!
Vệ Anh Hào chịu đựng ghen tuông, nói:
"Vậy em còn thích ai?"
Đào Hoa nghĩ nghĩ, lại nói:
"Con..."
Vệ Anh Hào:
''......"
Hay lắm, thích nhất là Tiêu Chiến, tiếp theo là mấy đứa con trai. Cứ như vậy, mười tám vị trí đều có chủ. Ai bảo nhà hắn có tới 17 đứa con.
Vệ Anh Hào tiếp tục ân cần dò hỏi. Kết quả sau 17 đứa con trai nhà hắn là 20 mấy đứa con nhà Tiêu Chiến. Số lượng đông đảo như vậy chưa hết, tiếp tục tới Vương Nhất Bác, mà không có Vệ Anh Hào.
Vệ Anh Hào chịu không được, nói:
"Anh đâu, em có thích anh hay không?"
Đào Hoa chau mày, môi còn chu ra một chút. Bộ dáng có chút đáng yêu. Dù sao Đào Hoa là lưỡng tính, tất nhiên mang theo vẻ đẹp nam tính không có yếu ớt.
Đào Hoa nói:
"Không thích, anh đáng ghét."
Vệ Anh Hào:
"......"
Rất muốn khóc......
Vệ Anh Hào nói:
"Vì sao ghét anh. Em xem anh tốt với em như vậy, em nên thích anh nhất."
Đào Hoa không chút do dự nói:
"Không thích!"
Vệ Anh Hào bất đắc dĩ, nói:
"Được được được, không thích. Vậy em vì sao không thích anh?"
Đào Hoa vẻ mặt ghét bỏ nói:
"Bởi vì anh... anh thực đáng ghét. Mỗi lần em nói từ bỏ, anh còn khi dễ em."
Vệ Anh Hào không ngờ tới Đào Hoa thế nhưng nói ra lời như thế. Vệ Anh Hào vừa nghe, lại phối hợp biểu tình của Đào Hoa tỏ ra kinh ngạc.
Đây rõ ràng chính là khen mình!
Vệ Anh Hào đắc chí nói:
"Vậy em có thích anh khi dễ em hay không ?"
Đào Hoa ghét bỏ nói:
"Anh ngốc sao, đương nhiên không thích!"
Vệ Anh Hào như là sói xám dụ dỗ mũ đỏ, nói:
"Vậy đổi thành em khi dễ anh, được không?"
Đào Hoa nghĩ nghĩ, tựa hồ miễn cưỡng đồng ý, nói:
"Được......"
Hắn nói, thăm dò thò qua, hôn lên môi Vệ Anh Hào một cái, còn cắn một chút. Nghĩ nghĩ, cuối cùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút, Đào Hoa rất có khí thế nói:
"Em khi dễ anh, có sợ không?"
Vệ Anh Hào thiếu chút nữa bị hạ gục, nói:
"Sợ! Thật là đáng sợ!"
Đào Hoa uống nước nói thật, phản ứng rất chậm, nghe Vệ Anh Hào nói như vậy, tức khắc cười lên. Hắn cười gương mặt đỏ thắm, quả thực đẹp không sao tả xiết.
Đào Hoa đặc biệt thấy thành công, nói:
"Vậy... em đây phải làm cho anh càng sợ hãi!"
Vệ Anh Hào vừa nghe, tự động nằm ngửa ra, còn vỗ vỗ ngực, giang rộng tay chân thành một cái chữ đại (大) thúc giục.
"Thật là đáng sợ! Nhanh tới đi, nhanh tới đi."
PN 10: Vương Nhất Bác - Tiêu Chiến
Quán ăn đêm khuya của Tiêu Chiến gần đây kinh doanh rất phát đạt. Mỗi ngày mở cửa buôn bán, hận không thể từ buổi chiều liền bắt đầu xếp hàng lấy số. HunHn786 Ngày cuối tuần hoặc là thời điểm nghỉ lễ, có người 3 giờ chiều đã lại đây xếp hạng lấy số.
Ngày nào đến 4 giờ sáng quán ăn đêm khuya cũng còn khách.
Quán ăn đêm khuya đột nhiên kinh doanh phát đạt, kỳ thật cũng là có nguyên nhân. Một trong các nguyên nhân là người của quán đều trai đẹp.
Ông chủ Tiêu Chiến chính là một soái ca. Tiêu Chiến không phải có nhan sắc đứng đầu, nhưng dáng dấp cao gầy, tính cách ôn hòa trượng nghĩa, đặc biệt dễ nói chuyện, không có gì cổ quái. Đa số khách hàng đều thích nói chuyện cùng Tiêu Chiến. Đặc biệt trên người Tiêu Chiến tỏa ra mùi hương thơm tho. Mặc kệ là người bình thường, hay không phải người bình thường, đều thích tiếp cận với ông chủ quán ăn đêm khuya.
Ngoài ra có một nhân vật khác đảm nhận vai trò "nhan sắc" của quán, chính là Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác luôn ngồi ở quầy tính tiền của quán ăn, sau đó lấy di động ra chơi game nuôi thú cưng. Hắn không phải chăm sóc thú cưng ăn thì là chơi với thú cưng hoặc là kiếm tiền mua đồ vật cho thú cưng. Dù sao chính là một bộ chơi không nhàm chán. Đừng thấy Vương Nhất Bác chuyện gì cũng không làm, nhưng bởi vì đảm nhận vai trò nhan sắc đại diện của quán, chỉ cần Vương Nhất Bác có mặt, số khách nữ sẽ kéo tới ùn ùn.
Trừ Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác, tất nhiên còn có những gương mặt khác.
Ví dụ như nhân viên nòng cốt A Lương cùng Thanh Cốt, vân vân...
A Lương thân hình cao lớn, cười lên rất hiền lành. Đúng chuẩn chàng trai ấm áp, là loại hình đàn ông rất được ưa thích.
Thanh Cốt dù không cười cũng xinh đẹp bắt mắt. Huống chi Thanh Cốt rất thích cười hì hì "phóng điện", cường độ còn không nhỏ. Hắn rất được khách hàng nam trẻ tuổi yêu thích, cũng thu hút khách nối gót tới quán.
Chưa kể còn đội ngũ hỗ trợ với những nhan sắc cũng không tệ thỉnh thoảng xuất hiện ở quán. Cứ như vậy, Tiêu Chiến vốn không lo chuyện kinh doanh của quán ăn đêm khuya, chỉ cảm thấy bận không thở nổi.
Sau đó quán ăn càng nổi tiếng, lập tức có báo đài đến đưa tin. Các phóng viên lại đây chụp ảnh viết bài tới tấp. Kỳ thật quán ăn đêm khuya nổi tiếng lên cả báo đài xuất phát từ một nguyên nhân. Tiêu Chiến cũng không nhớ rõ là khi nào, có một ngôi sao nổi tiếng đến quán ăn đêm khuya bọn họ. Ngôi sao kia còn một lần gọi rất nhiều món. Tin tức truyền ra thì không thể khống chế sức lan truyền.
Tiêu Chiến không biết nhiều về giới giải trí. Nhưng ngôi sao kia rất nổi tiếng, thật sự quá nổi bật, tin tức về hắn có thể che trời lấp đất, cho nên Tiêu Chiến cũng biết.
Tên ngôi sao kia tựa hồ gọi là Khương Bạch. Bản thân Khương Bạch vốn là người giàu có, nghe nói tài sản phong phú. Chỉ sau vai diễn Tần Thủy Hoàng, hắn đã vụt lên thành ngôi sao lớn. Rất nhiều người đều nói Khương Bạch có tài năng diễn xuất bẩm sinh.
Ngày đó Khương Bạch mặc một cái áo thun không tay màu trắng rộng rãi cùng quần xà lỏn, chân mang dép lào. Bộ dạng hắn như người đi biển. Trừ vóc dáng người mẫu, khuôn mặt đẹp trai, thật sự cũng không có vẻ gì giống một ngôi sao lớn.
Cho nên ngày đó thời điểm Khương Bạch đến, Tiêu Chiến thấy diễn viên nổi tiếng ghé quán nhà mình đã nhìn nhiều lần, còn bị Vương Nhất Bác hung hăng trừng mắt. Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm đến Tiêu Chiến da đầu tê dại, bởi vậy cũng không dám lại nhìn thêm.
Khương Bạch còn dẫn theo một người thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi. Người thanh niên trẻ tuổi dáng cao gầy, rất ôn hòa. Khương Bạch gọi người nọ là Nhị ca. Hai người ngồi xuống xong, Khương Bạch trực tiếp nói:
"Ông chủ, trước tiên mang ra 200 xâu thịt dê nướng, hai chai bia, hai lon Coca, hai lon Sprite, hai đĩa chân gà, hai đĩa da vịt quay giòn. Nhị ca ăn cháo nhé? Ăn chút cháo ấm dạ dày? À, lại thêm hai phần cháo sò tôm cua, hai trứng vịt Bắc Thảo, bánh bao kim sa bảy cái. Không đủ lại gọi thêm."
Tiêu Chiến:
"......''
Từ khi ngôi sao lớn tới quán ăn đêm khuya gọi một hơi rất nhiều món ăn, còn phát sóng trực tiếp ăn luôn 200 xâu thịt dê nướng, hai chai bia, hai lon Coca, hai lon Sprite, hai đĩa chân gà, hai đĩa da vịt quay giòn, hai phần cháo sò tôm cua, hai phần trứng vịt Bắc Thảo, bảy bánh bao kim sa,...... danh tiếng quán ăn đêm khuya như bùn nổ.
(Hai vị khách này là nhân vật chính của một tác phẩm khác. Câu chuyện của bọn họ cũng hấp dẫn không kém Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác)
Người hâm mộ kéo đến, rất nhiều tạp chí cũng lại đây lấy tin. Khách hàng tấp nập, quán vốn dĩ đã bận rộn, quả thực thành đáp ứng không xuể.
Tiêu Chiến lo liệu không hết, sáng đi làm buổi tối mở cửa hàng, bận đến không thời gian nghỉ ngơi.
Tiêu Chiến cùng những trợ thủ vừa bưng mâm, ngón tay còn treo túi cơm hộp. Nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi ở sau quầy "nhàn đến trứng đau" chải lông cho mèo cưng trong điện thoại, Tiêu Chiến tức khắc trợn trắng, nói:
"Vương Nhất Bác, lại đây giúp một chút."
Vương Nhất Bác không vội vã, chải lông xong cho boss mèo, lúc này mới đứng lên đi qua.
Bởi vì đóng hộp quá nhiều, căn bản đưa không xong, Tiêu Chiến liền đem mấy hộp đưa cho Vương Nhất Bác, để Vương Nhất Bác đi giao cho khách hàng.
Vương Nhất Bác mới vừa đi ra ngoài, thực mau liền có khách tới nữa. Một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi.
Người đàn ông mặc âu phục, áo mũ chỉnh tề, phía sau còn có hai vệ sĩ. Bọn họ đi vào. Tiêu Chiến đi qua chào hỏi.
"Chào quý khách, xin hỏi mấy vị? Hiện tại vui lòng đợi một chút."
Người đàn ông trung niên trên dưới đánh giá Tiêu Chiến, cười nói:
"Cậu chính là chủ nơi này? Tôi họ Triệu, không phải tới ăn, muốn cùng Chiến tiên sinh nói chuyện hợp tác, tuyên truyền mở rộng thị trường."
Người họ Triệu nói, lại trên dưới đánh giá Tiêu Chiến, ánh mắt hơi chút đáng khinh.
Vương Nhất Bác vốn rất nhiều tiền, chính là đại gia ngầm. Tuy rằng hắn công việc chính thức là người đuổi ma, nhưng nghề phụ là tổng tài, so với công việc chính còn kiếm tiền nhiều hơn. Cho nên Tiêu Chiến vốn không cần tuyên truyền mở rộng thị trường gì đó. Nếu muốn tuyên truyền mở rộng kinh doanh, trực tiếp tìm Vương Nhất Bác là xong. Hơn nữa Tiêu Chiến cảm thấy ánh mắt người họ Triệu này quái quái, liền nói:
"Ngại quá, tôi tạm thời không cần tuyên truyền mở rộng kinh doanh. Quán ăn của tôi đây hiện tại kinh doanh đã rất tốt, không cần làm gì thêm."
Người họ Triệu nghe Tiêu Chiến cự tuyệt mình, cũng không có nhụt chí, cười đem một danh thiếp đưa cho Tiêu Chiến, nói:
"Đừng vội từ chối. Đây là danh thiếp của tôi, nếu thay đổi ý, có thể liên hệ bất cứ lúc nào."
Người đàn ông Triệu nói xong, thực mau liền rời đi.
Tiêu Chiến không để trong lòng, đem danh thiếp tùy tay đặt ở một bên, cũng liền quên.
Từ ngày đó về sau, quán ăn đêm khuya công việc lu bù lên. Vương Nhất Bác cũng đột nhiên có thêm một hợp đồng đầu tư lớn. Bởi vì hạng mục lớn, cho nên cần Vương Nhất Bác tự thân xuất mã, còn phải đi công tác một tuần.
Vương Nhất Bác thực mau liền đi công tác. Tiêu Chiến tiếp tục ở quán ăn đêm khuya bận rộn. Kỳ quái chính là mấy ngày nay danh tiếng của quán ăn đêm khuya đột nhiên tuộc xuống. Tuy rằng khách vẫn không ít, nhưng Tiêu Chiến phát hiện rất nhiều trang ẩm thực đánh giá thấp về quán ăn đêm khuya. Đột nhiên xuất hiện rất nhiều bình luận xấu về quán ăn đêm khuya trên mạng.
Nói cháo hải sản của quán ăn đêm khuya cho rất nhiều bột ngọt, ăn vào liền khát nước. Hoặc là dầu dùng cho các món chiên xào lấy từ cống ngầm. Người này còn khẳng định tận mắt nhìn thấy ông chủ Tiêu Chiến lấy dầu từ cống về xào rau. Còn nói thịt dê mà quán ăn đêm khuya bán cho khách thực chất là chuột thịt cống, vân vân...
Một đống bài viết xấu lan tràn trên mạng, nói quán ăn đêm khuya thực chính là "hắc quán" lòng dạ hiểm độc.
Tiêu Chiến kinh ngạc, không biết chính mình đắc tội người nào, thế nhưng đột nhiên có nhiều lời đồn bôi nhọ tới.
Lúc này Tiêu Chiến liền nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại xa lạ. Tiêu Chiến không quen biết dãy số này, vừa nghe mới nhớ tới người đàn ông họ Triệu nhiều ngày trước tới quán. Người đàn ông kia nói là muốn cùng hợp tác, đàm phán tuyên truyền mở rộng thị trường gì gì đó.
Người đàn ông họ Triệu thực "uyển chuyển" hỏi han quán ăn đêm khuya dạo này kinh doanh như thế nào. Tiêu Chiến vừa mới bắt đầu còn thực buồn bực, sau đó liền minh bạch. Thì ra những lời lẽ bôi nhọ đó chính là người đàn ông họ Triệu làm.
Ý tứ của người họ Triệu là nếu Tiêu Chiến không hợp tác, quán ăn đêm khuya liền phải mất danh tiếng.
Tiêu Chiến vừa nghe, nhất thời phát hỏa. Quả thực chính là khi dễ người không biết giận. Tiêu Chiến đối với di động lạnh lùng cười một tiếng, nói:
"Hợp tác cái nhà ông!"
Nói xong, Tiêu Chiến quyết đoán cúp điện thoại.
Tiêu Chiến tức giận cúp điện thoại, Nhiếp Tiểu Thiến đang bưng mâm quan tâm nói:
"Công tử, cớ gì giận như thế, còn muốn thăm hỏi nhà người khác?"
Tiêu Chiến:
"......"
Tiêu Chiến liền đem chuyện người họ Triệu làm mấy lời đồn vô căn cứ nói xấu, hất bát nước bẩn lên danh tiếng của quán ăn đêm khuya. Không nghĩ tới Nhiếp Tiểu Thiến thế nhưng biết về người đàn ông họ Triệu kia.
"Công tử, ngài còn chưa biết. Người họ Triệu đó căn bản không phải người tốt. Cái gì mà tung tin đồn thất thiệt hất chậu nước bẩn lên người khác, hắn đã làm thật nhiều chuyện càng thiếu đạo đức hơn đó!"
Nhiếp Tiểu Thiến nói như vậy, mấy chị em nhà nhện tinh ngồi bàn bên cạnh cũng hùa theo. Nhóm mỹ nữ chân dài đang ăn xâu thịt nướng uống bia, nghe nhắc tới người đàn ông Triệu, cũng nói:
"Chúng tôi cũng nghe nói, tiên quân có điều không biết! Cách đây vài ngày âm tào địa phủ mới tới một nữ quỷ chết do nhảy lầu, chính là người đàn ông họ Triệu kia hại chết!"
Tiêu Chiến có chút kinh ngạc, nói:
"Trên người hắn còn có mạng người?"
Chị cả nhện tinh nói:
"Nếu không nói tiên quân có điều không biết đâu! Nữ quỷ kia rất xinh đẹp, vốn là nhân viên của công ty họ Triệu. Họ Triệu nhìn thấy con gái nhà người ta xinh đẹp, liền muốn chiếm đoạt. Cô gái không nghe theo, hắn liền tìm người đi uy hiếp đe dọa, còn đem người nhà cô ấy đánh gãy chân. Hơi, cũng thật là đáng thương."
Tiêu Chiến vừa nghe cái này, cảm giác chính mình ngồi không yên.
Họ Triệu này thật sự không phải người, dám đến gây chuyện nhà mình. Còn nữa Vương Nhất Bác mấy ngày nay không ở nhà, Tiêu Chiến cũng là nhàm chán cực kỳ, vừa lúc muốn tìm người tiêu khiển.
Tiêu Chiến lập tức cầm điện thoại ấn gọi lại cho họ Triệu kia. Thực mau điện thoại được tiếp. Tiêu Chiến nghe được di động kết nối, liền đi thẳng vào vấn đề. Tiêu Chiến cười nói:
"Triệu tiên sinh, tôi đã thay đổi ý, chúng ta khi nào gặp mặt?"
Đám chị em nhện tinh vừa thấy, đều không khỏi rùng mình. Cảm thấy có thể là bia quá lạnh, tự dưng sởn tóc gáy.
Tiêu Chiến cùng người họ Triệu hẹn thời gian gặp mặt ở một nhà hàng cao cấp. Tiêu Chiến cố ý sửa soạn một chút, đem tây trang mình đã lâu không mặc lấy ra. Dù sao mặc áo sơmi quần jean vào không được nhà hàng cao cấp, khẳng định sẽ bị ngăn ở bên ngoài.
Tiêu Chiến đổi quần áo, chải chuốt định hình kiểu tóc, mở cửa đi ra. Nhiếp Tiểu Thiến vừa lúc từ ngoài về tới. Nhìn thấy Tiêu Chiến mặc veston Hugo chỉnh chu, eo mang thắt lưng LV, chân đi giày da Gucci, trên cổ tay còn mang đồng hồ Rolex, tóc chải chuốt tỉ mỉ, một bộ tinh anh thương nghiệp. Nhiếp Tiểu Thiến thiếu chút nữa ngây người, ngay sau đó ôm mặt nói:
"Công tử khiến Tiểu Thiến mê chết rồi!"
Tiêu Chiến cười cười, cầm chìa khóa xe Land Rover của Vương Nhất Bác trực tiếp ra cửa, vào thang máy xuống bãi đậu lấy xe chuẩn bị đi gặp "khách".
Tiêu Chiến đến nơi, người họ Triệu đã tới rồi, đã sớm gấp không thể chờ chờ Tiêu Chiến. Nhìn thấy Tiêu Chiến đi vào, hắn tức khắc đứng lên.
Hắn vốn chỉ là muốn đầu tư vào quán ăn đêm khuya của Tiêu Chiến. Nào biết lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chiến, hắn liền cảm thấy Tiêu Chiến diện mạo hợp khẩu vị, trong lòng nổi lên ác ý.
Hiện giờ Tiêu Chiến lại chưng diện rất chỉnh chu, càng nhìn thấy càng thu hút hấp dẫn người khác.
Họ Triệu có chút gấp không chờ nổi đi tới, chà xát lòng bàn tay, cười nói:
"Chiến tiên sinh, mời ngồi, mời ngồi."
Tiêu Chiến cười cười, nói:
"Triệu tiên sinh, mời."
Tiêu Chiến cười. Nụ cười kia càng khiến họ Triệu đầu váng mắt hoa, không biết nói thế nào.
Hai người ngồi xuống, họ Triệu đưa menu qua, còn cố ý sờ tay Tiêu Chiến. Tiêu Chiến có thể không biết sao?
Tiêu Chiến cười cười, giống như không nhìn thấy. Tay phải nâng lên tiếp nhận thực đơn, tay trái đặt ở đầu gối, âm thầm nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay.
"Rắc!"
Đột nhiên vang lên một tiếng động, ghế ngồi của họ Triệu cũng không biết sao lại gãy một cái chân.
Họ Triệu chưa đụng tới tay Tiêu Chiến liền hô to.
"A!"
Ở trước mắt bao người, người họ Triệu ngã đập mông trên mặt đất.
"Roẹt!"
Tiếp theo quần của họ Triệu bị rách đũng.
"Phụt......"
Những người bên cạnh xem trợn mắt há hốc mồm, ngay sau đó không nhịn được bật cười ra tiếng.
Họ Triệu sắc mặt thay đổi vài lần, xấu hổ thiếu chút nữa thẹn quá thành giận. Hắn vội vàng đứng lên, cũng chưa kịp nói một lời, che lại đũng quần, vội vàng chạy hướng toilet.
Tiêu Chiến lúc này liền cười tủm tỉm cầm thực đơn, thập phần nhàn nhã lật xem món.
Ước chừng qua hơn nửa giờ, hoặc là 40 phút gì đó, họ Triệu mới từ toilet đi ra.
Quần tây đã đổi thành mới. Phỏng chừng là gọi điện thoại cho trợ lý cầm quần mới tới thay. Dù sao đũng quần này không có bị rách, màu sắc cùng quần trước đó có chút khác nhau.
Họ Triệu ngồi xuống, xấu hổ cười cười. Tiêu Chiến cũng cười cười, còn quan tâm nói:
"Triệu tiên sinh, vừa rồi không có ngã bị thương chứ?"
Họ Triệu bị giọng điệu ôn nhu quan tâm của Tiêu Chiến làm mềm nhũn, tức khắc quên mất việc mất mặt đã xảy. Trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, hắn cười nói:
"Không có việc gì, không có việc gì. Cậu thích ăn món gì, hôm nay tôi mời khách... Phục vụ, mở một chai rượu vang đỏ loại tốt nhất!"
Họ Triệu đang nói, người phục vụ còn chưa có lại đây, một người đã nhanh chóng chạy tới. Chính là trợ lý vừa rồi đưa quần mới tới. Hắn còn chưa đi, vẻ mặt kinh hoảng, nói khẽ với người họ Triệu.
"Triệu tổng, không tốt! Công ty vừa mới bị thu mua!"
Họ Triệu lắp bắp kinh hãi, nói:
"Cái gì? Thu mua? Chuyện khi nào? Tôi sao không nghe nói?"
Trợ lý nói:
"Chính là vừa mới đây! Vừa xong, ước chừng... ước chừng một giờ trước bắt đầu thu mua!"
"Một giờ!?"
Họ Triệu hô to một tiếng. Công ty bọn họ không nhỏ, một giờ liền thu mua, quả thực chính là không thể xảy ra. Hơn nữa họ Triệu là người trong bộ máy lãnh đạo, thu mua là chuyện lớn, thế nhưng hắn không có nghe được một chút tiếng gió.
Trợ lý hoảng loạn nói:
"Triệu tổng, làm sao bây giờ? Công ty thu mua muốn một lần nữa kiểm toán. Ngài trước đây tham ô, những khoản đó còn chưa có......"
Hắn nói còn chưa xong, đột nhiên liền dừng lại. Bởi vì có người đã đi tới, vỗ nhẹ nhẹ bả vai họ Triệu.
Họ Triệu quay đầu nhìn. Hắn không quen biết đối phương.
Người vừa đến nhìn khoảng 30 tuổi, mặc một thân tây trang màu đen, vai rộng chân dài, thân hình cao lớn, bộ mặt lạnh lùng mang chút lãnh khốc. Nụ cười như không cười, có thể nói là thập phần ghét bỏ. Hắn nhìn họ Triệu còn nheo nheo mắt, phất phất tay, nói:
"Ngài có thể đi rồi."
Họ Triệu không quen biết người này, nhưng Tiêu Chiến biết.
Chính là Vương Nhất Bác.
Là Vương Nhất Bác! Vương Nhất Bác không phải đi công tác nơi khác sao?
Họ Triệu bị Vương Nhất Bác nói mà ngây ra, nói:
"Đi? Đi nơi nào? Cậu là ai?"
Vương Nhất Bác nhếch mép, tựa hồ cười lạnh, nói:
"Người thu mua công ty của ông."
Họ Triệu vừa nghe, tức khắc mồ hôi lạnh toát ra. Tuyệt đối là mồ hôi như mưa rào.
Tiêu Chiến:
"......"
Vương Nhất Bác quả nhiên là giàu không tưởng tượng nổi!
Vương Nhất Bác lại nói:
"Tham ô công quỷ, phỉ báng xảo trá, còn có mấy mạng người. Xe cảnh sát ở bên ngoài chờ đó. Không tiễn."
Họ Triệu sợ tới mức từ trên ghế trượt xuống dưới, lại là nện mông ở trên mặt đất. Quả thực chính là vẻ mặt xám xịt.
Thực mau đã có người đến dẫn họ Triệu đi. Hắn thậm chí còn chưa hiểu làm sao lại thế này. Hắn thậm chí không biết chính mình vì sao đắc tội Vương Nhất Bác.
Họ Triệu bị mang đi, người vây xem còn như lọt vào trong sương mù. Vương Nhất Bác bình thản tự nhiên kéo ghế, ngồi vào vị trí của họ Triệu trước đó, đối diện Tiêu Chiến. Tiêu Chiến kinh ngạc nói:
"Sao anh lại tới đây? Không phải đi công tác sao? Phá hoại kế hoạch của em. Em vốn dĩ muốn giáo huấn hắn, kết quả bị anh hủy hoại."
Vương Nhất Bác cười cười, cũng không phải cười lạnh như vừa rồi. Hắn ăn mặc như một quý tộc, tóc vuốt hết ra phía sau, không chút cẩu thả. Lộ ra một gương mặt đẹp trai không thấy một chút khuyết điểm.
Giọng Vương Nhất Bác hơi khàn khàn tràn đầy sức hút, nói:
"Tới cống hiến sức lực cho em."
Tiêu Chiến:
"......"
Trứng thối! Tim đập thật nhanh! Sắp bị ngất.... bị mê hoặc sắp chết!
Vương Nhất Bác đang nói, phục vụ vừa tới, không xác định hỏi:
"Tiên sinh, rượu vang đỏ còn lấy không?"
Vương Nhất Bác không nói chuyện, chỉ là làm một động tác.  Phục vụ đem chai rượu vang đỏ mang ra rót cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác bưng lên cái ly chân cao trong suốt, cười cười, hơi hơi nâng lên, nói:
"Hiện tại, anh là tới cùng em hẹn hò."
Tiêu Chiến:
"......"
Lại bị mê hoặc sắp chết! Vẻ mặt lôi cuốn hút hồn!
<Hết>

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #hai