Chương 223: Nhiệm vụ mới
A Nam nhìn tôi từ trên xuống dưới, đột nhiên híp mắt, con dao găm trong tay lao thẳng về phía mặt tôi.
Với luồng sát khí lạnh lẽo ấy, khoảnh khắc nhìn vào mắt A Nam, tôi thậm chí có suy nghĩ cô ta thật sự muốn giết tôi.
Nhưng lưỡi dao chỉ xẹt qua đỉnh đầu, không lấy mạng tôi, mà sau lưng bất ngờ lóe sáng.
Đồng nữ da người tôi gặp ở Nguyên Thần Cung bất ngờ bị ép bật ra khỏi cơ thể tôi.
Cô ta trừng mắt, cay độc nói: "Cậu phá hủy hành cung của tôi, hủy tu vi của tôi, hôm nay tôi phải cùng cậu đồng quy vu tận!"
Đồng nữ da người căm phẫn, cưỡi một luồng gió âm, xoay tròn giữa không trung rồi tập kích tôi.
Nhưng tôi để ý thấy A Nam vẫn thản nhiên như thường, hoàn toàn không thèm để ý đến đối phương.
Chỉ trong chớp mắt, tấm da người kia đã bị thiêu rụi thành tro.
Tôi giơ ngón cái: "Ngầu thật!"
A Nam hỏi: "Cậu xuống cổ mộ hả?"
"Ừ."
"Nhìn thấy gì?"
Tôi đã quá quen với thái độ lạnh như băng của A Nam, tôi nói: "Chỉ có một tấm bia đá thôi, ngoài ra chẳng có gì. Nhưng sao cô lại ở đây?"
Tôi đổi chủ đề.
Chúng tôi không phải bạn, cùng lắm chỉ tính là đồng nghiệp thôi, bây giờ Dương Triển Nhất đã bị bọn châu chấu hút cạn sinh khí, bí mật chỉ có mình tôi biết. Tại sao tôi phải chia sẻ với người khác chứ?
Huống hồ, bí mật đủ khiến Dương Triển Nhất liều cả mạng sống chắc chắn không phải chuyện đơn giản.
A Nam nói: "Cục mật vụ lệnh tôi âm thầm theo dõi động tĩnh của phái Cửu Cúc ở khu vực này nên tôi tới đây."
"Thế mà cô giết hết họ à?"
"Không sao. Đi theo tôi, anh Tứ có việc tìm cậu."
Dứt lời, A Nam liền kéo tôi rời đi.
Phong thủy ở nơi đây đã bị phá, miếu thần bị Hàn Phú Quý dẫn người tới đập, oán khí từ lò mổ đã dẫn dụ đống rết khổng lồ kéo đến.
May mà Hàn Phú Quý làm việc nhanh nhẹn, ông ta mang gà trống đến trừ tà, sau đó nhờ một tai nạn bất ngờ mà lò mổ cháy rụi.
Còn mộ của tướng quân thì do mặt đất sụp xuống mà bị chôn vùi trở lại.
Nhưng với bọn trộm mộ, những trở ngại này chẳng đáng là gì.
Để tránh hậu họa, tôi kể lại toàn bộ sự việc cho A Nam nghe.
A Nam nói thật ra Hổ Quy Sơn đã nằm trong danh sách bị Cục mật vụ theo dõi từ lâu, sẽ có chuyên gia khảo cổ đến xử lý, tôi cứ yên tâm.
Chúng tôi quay về tiệm cầm đồ Nguyên Cát. Triệu Tứ đang chơi cờ với Tiểu Nha, tôi vừa vào đã nghe Tiểu Nha nói: "Chú ơi, sao chú chơi ăn gian vậy? Lại muốn đi lại hả?"
"Chú nhìn nhầm thôi, cho chú đi lại đi!"
"Không chơi nữa, hết vui rồi. Chú đã thua cháu năm ván, còn cứ còi đi lại."
Triệu Tứ xấu hổ: "Hôm nay chú phát huy không tốt thôi... A, Nguyên Cát về rồi."
Triệu Tứ lập tức đứng dậy, A Nam liền kể sơ chuyện vừa rồi, sắc mặt Triệu Tứ nặng nề, thận trọng nói: "Bác Trần nói đúng rồi, phái Cửu Cúc đang tìm kiếm linh vật phong thủy, may mà chúng ta đã theo dõi Hổ Quy Sơn một thời gian. Đúng rồi, Dương Triển Nhất bảo cậu đi xem nguyên thần, cậu đã nhìn thấy gì?"
"Chỉ có một tấm bia đá, ngoài ra sạch như túi quần tôi, chẳng có gì cả." Tôi bất lực dang tay, tiện thể than thở, "Mấy người cũng thật quá đáng, chuyện nguy hiểm thế này lại không cử người đến sớm hơn."
"Không cử ai là vì tin vào năng lực của cậu." Triệu Tứ ngậm điếu thuốc, vỗ vai tôi, "Tổ chức rất coi trọng cậu, quyết định giao cho cậu một nhiệm vụ mới."
"Tôi có được tăng lương không?"
"Đương nhiên là không." Triệu Tứ từ chối thẳng thừng, "Có điều sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tổ chức sẽ tăng cho cậu một cấp."
"Vậy tôi có được làm quan không?"
"Thế thì không. Có điều tổ chức cam đoan sẽ không để cậu chịu thiệt."
"Vậy có thể thưởng cho tôi một căn nhà không?"
"Không, mấy thứ cậu nói đều là vật ngoài thân, đừng quá vướng bận. Tâm trí con người không nên để dục vọng chi phối, chúng tôi tin vào nhân cách của cậu. À phải, lần này tôi đến vội quá, thẻ không còn tiền, cho tôi mượn một ít đi."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Tứ, nhất thời tôi không biết hắn thật sự đáng đánh hay là cực kỳ đáng đánh?
Mượn tiền sao?
Chó còn không cho mượn!
Tôi tức giận nói: "Không có tiền! Tiền không có, mạng không cho, giỏi thì đuổi việc tôi đi!"
"Cậu xem cậu kìa, cảnh giới tinh thần thấp thật đấy, quen tôi bao lâu mà không được khí chất cao thượng của tôi cảm hóa sao?" Nói rồi, Triệu Tứ ném cho tôi một xấp tài liệu ,"Đọc đi, đây là nhiệm vụ mới Cục mật vụ giao. Đây là Trần Quân Cường, nhà khảo cổ nổi tiếng, từng vì bảo vệ cổ vật mà gia nhập nhóm trộm mộ."
"Khoan đã, bảo vệ... Trộm mộ?" Tôi ngơ ngác.
"Mục đích của bọn trộm mộ thường là vì tiền, có mấy ai chuyên nghiệp? Để chúng tìm được mộ thì cũng phá tan tành thôi, nhất là nhóm Bắc phái, họ vào mộ càn quét còn ác hơn quân Nhật. Trần Quân Cường gia nhập họ là để giúp họ đưa cổ vật ra một cách nhẹ nhàng hơn. Những món có giá trị lịch sử cao không bán được đều do ông ấy giữ. Ông ấy là nhà phong thủy có học thức, tinh thông thiên tượng, định vị phương hướng, tìm long mạch."
"Anh muốn tôi đi trộm mộ?"
"Đừng có ngắt lời, nghe tôi nói hết. Trần Cường Quân từng cùng bố cậu vào vùng cấm địa của người sống và an toàn trở ra, nhưng năm ngoái ông ta đột nhiên mất tích, để lại đứa con gái duy nhất là Trần Phượng Nghê đang học cao học. Trần Phượng Nghê là người thừa kế duy nhất của Trần Quân Cường, phái Cửu Cúc luôn muốn tiếp cận cô ấy để moi thông tin về tuyến đường dẫn đến cấm địa. Nhiệm vụ của cậu là bảo vệ Trần Phượng Nghê, đồng thời tìm ra bản đồ tuyến đường đó."
Khoan đã, Trần Phượng Nghê?
Cái tên sao nghe quen quen vậy?
Tôi và Tiểu Nha nhìn nhau, Tiểu Nha giơ tay: "Là chị đẹp kia!"
"Đã gặp nhau rồi thì là duyên phận, tự cậu đọc kỹ tài liệu đi. Trần Phượng Nghê luôn bị người khác theo dõi, nếu không muốn đánh rắn động cỏ thì phải dùng cách thông minh để tiếp cận. Còn nếu nhỡ bị phát hiện cũng chẳng sao, ai không phục, giết!" Triệu Tứ nhìn quanh nhà một vòng, rồi gỡ bức tranh treo trên tường xuống, "Tranh này tôi mang đi, nó có tà khí, để lại không tốt lành gì."
Tôi mặc kệ hắn ta. Di ảnh kia có ác quỷ nhưng thứ thật sự có giá trị là xương mèo.
Chờ Triệu Tứ đi rồi, tôi hỏi A Nam muốn ăn gì, tôi mời.
A Nam nói: "Sao cũng được."
Sau đó, cô ta nhíu mày nhìn con hồ ly trắng ở góc phòng, con hồ ly như hiểu người, chỉ nhìn A Nam một cái đã sợ đến mức co rúm lại, run cầm cập.
Tôi nói: "Thứ này đúng là chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. À đúng rồi A Nam, lũ châu chấu kia để vậy không sao chứ?"
"Không sao, châu chấu cuối thu chẳng bay được xa." A Nam ôm đoản đao đi thẳng vào nhà, "Bác Trần nhắn tôi nhắc cậu, cậu còn yếu lắm, phải chăm luyện công, nếu không biết thì tôi có thể dạy cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip