Chương 1-5


Chương 1: CỔ TRẠCH KINH HOÀNG
Tiêu Chiến đem xe máy điện ngừng trước cửa thành điện ảnh, hai nách xách hai túi cơm hộp đi vào bên trong.

Hiện tại vào ngay thời điểm nóng nhất trong năm, ánh mặt trời nóng rát, khách du lịch đi tham quan đều chỉ có một ước mơ duy nhất là chui vào phòng bật máy lạnh nằm cho sướng nách , trên người bọn họ mồ hôi không khác gì suối nước nhân tạo khiến cả người đều ẩm ướt đến khó chịu.

Tiêu Chiến lại khác hoàn toàn, đi dưới trời nắng mà cả người khô ráo không có một giọt mồ hôi.

Khuôn mặt của y hơi gục xuống, cả người đều lười biếng , cứ như đang ngủ mà bị dựng đầu dậy bắt đi làm .

Cứ như thế một đường người tới người lui đều đem tầm mắt đặt hết lên người y ,nghi ngờ có phải hay không y cũng là một diễn viên trong đoàn phim nào đó, bởi vì cái nhan sắc này max điểm rồi.

Tiêu Chiến thật sự đến một nơi quay phim mà khách du lịch không thể vào, sau khi gọi một cuộc điện thoại , không bao lâu liền có người đi ra đón y vào trong đoàn.

Y vào một đoàn phim kinh dị có tên là 《 cổ trạch kinh hồn 》 để đưa cơm , nhưng không phải cơm hộp dành cho người sống, mà là hương nến nhang đèn tế phẩm dành cho người đã khuất.

Người đón Tiêu Chiến chính là phó đạo diễn của đoàn phim, y đi theo phó đạo diễn vào bên trong , các staff khi thấy Tiêu Chiến tay xách nách mang hai cái túi thì liền châu đầu ghé tai mà khe khẽ nói nhỏ.

" Hôm nay là lần thứ mấy rồi? Lần này sẽ không nổi lửa tự thiêu chứ?"

" Ngày mai là tết Trung Nguyên rồi, ngươi nói có hay không ...."

" Ngươi đừng nói bậy! Chỉ là dạo này thời tiết nóng quá thôi, mặt trời chiếu rát quá nên tự cháy . Ban ngày ban mặt , sao có thể có thứ kia chứ!!!"

......

Phó đạo diễn nghe được,liền trừng mắt nhìn bọn họ một cái, bọn họ mới dừng lại chuyện này mà vội vàng tách ra làm việc

Sau đó không lâu, phó đạo diễn liền đưa tay chỉ vào một nơi xa xa, cùng Tiêu Chiến nói: "Đem đồ để chỗ đó là được rồi."

Nói xong liền xoay người rời đi, bước chân vội vàng đầy sợ hãi , không khác gì chó dí theo cắn mông.

Tiêu Chiến nghe ông nói xong thì chậm rì rì mà đi qua, nhìn nền đất đều đầy tro của nhang đèn cầy ,liền hiểu ra sự việc.

Khó trách đoàn làm phim gọi đến đặt cơm hộp của y, nguyên lai nhang đèn mà họ tự chuẩn bị đều tự nhiên mà cháy , mấy thứ này lại là đạo cụ mà họ chuẩn bị quay phim vào buổi tối.

Tiêu Chiến đem túi cơm hộp túi để xuống thì một cổ hơi lạnh liền ập đến trước mặt.

Những người khác có thể không thấy, nhưng Tiêu Chiến lại thấy rõ ràng. Trước mặt y là một lão quỷ bận đường trang đang vồ vập đến chỗ nhang đèn nguyên bảo mà hít lấy hít để, bộ dáng không khác gì ngồi kéo thuốc lào .

Lão quỷ đầu tiên là " di" một tiếng, giây tiếp theo thần sắc mừng như vừa hít đúng thuốc . Nhang đèn lần này đúng là hảo hạn chất lượng chuẩn ISO , mùi vị hương khói cực kì nồng đậm.

Lão quỷ quyết định lại diễn trò cũ , chính là khống chế âm khí khiến staff tự lấy bật lửa . Chỉ thấy cái vèo , bật lửa bỗng dưng bay tới , dừng trước bó nhang .

" Tách" một tiếng , lão quỷ sử dụng âm khí mà bật lửa , ngọn lửa từ bật lửa vừa phun lên khiến lão quỷ giật bắn mình sợ hãi lùi ra sau mấy bước , tư thế lão đốt nhang y hệt người sợ pháo chơi pháo vậy. Chỉ khác nhau một điểm chính là người ta thì che tai còn lão quỷ lại che mắt.

Lúc trước chỉ cần một lần liền đốt nhang được , vậy mà lần này thử đến mấy lần vẫn chưa đốt được. Lão là quỷ thì sao lại sợ ma, nhanh chóng che lại đôi mắt mà đi sửa lại nguyên bảo .
Nhưng vẫn đốt không cháy a.

Quả thật tức giận vô cùng, lão quỷ thổi râu trừng mắt, vung tay liền hất cái bật lửa sang một bên vừa chửi.

" Cái đồ rác rưởi, lừa gạt tình cảm của ta mà."

Chửi xong thì lão liền chắp tay sau mông, phiêu phiêu bay đi.

Còn Tiêu Chiến đứng một bên nhìn hết thảy sự tình, y vốn không định nhúng tay vào. Nhưng nghĩ đến mấy thứ này bỗng dưng nổi lửa bập bùng cháy hết , y lại phải hồng hộc trưa nắng chạy đến đây ship thêm một chuyến đồ thì đã thấy cả người muốn tê liệt , nên dùng linh khí bao một tầng xung quanh nhang đèn nguyên bảo .

Chờ một lúc thấy lão quỷ không quay lại đây nữa , Tiêu Chiến mới xoay người mà đi.

.

Cách đó không xa.

Đạo diễn cầm loa lớn hú còi rồi kêu :" diễn viên đóng vai đạo trưởng đâu? Sao chưa tới nữa?"

" Đạo diễn , diễn viên đóng vai đạo trưởng trên đường đến đây gặp tai nạn xe cộ, không thể tới được."
" Vậy còn không nhanh tìm người thế vào, diễn viên quần chúng...."

Lời ông ta nói chưa xong thì đã thấy Tiêu Chiến đang nhàn nhã đi cách đó không xa liền hướng tay chỉ vào y , miệng hô lớn vào loa

" Cái kia.... Kia kìa.... Cậu đó, đến đây một chút đi."

Cái kia.... Kia kìa.... Là kia nào vậy? Cái "kia" vẫn không biết là đang gọi mình nên vẫn nhàn nhã mà đi thẳng phía trước.

Đạo diễn liền vội vàng mà chạy tới chắn trước mặt Tiêu Chiến ngăn y lại, chính là từ xa đã thấy 9 điểm rồi, đến gần thì đạo diễn bị cái nhan sắc max điểm của Tiêu Chiến làm cho ngơ ngác hơn, sau đó cực kì vừa lòng mà nói " chính là cậu đó."

Tiêu Chiến hơi há mồm, không nói chuyện. Chính là mệt xòi, lười giải thích.

Phó đạo diễn nhìn đạo diễn túm tay kéo Tiêu Chiến lại đây liền nhanh chóng bước đến mà giải thích.
" Đạo diễn , vị tiên sinh này không phải diễn viên, cậu ấy là ông chủ của cửa hàng nhang đèn gần đây."

" Ông chủ cửa hàng nhang đèn sao?" Đạo diễn nhìn Tiêu Chiến sau đó cười to, bàn tay xoa đỉnh đầu trụi tóc mà nói :" ông chủ cửa hàng nhang đèn sao, được được , quá chuyên nghiệp , biểu diễn đúng thần thái trong ngành nhang đèn là được."

Phó đạo diễn nghe liền xoay sang Tiêu Chiến sau đó nhìn đạo diễn mà nói :" vậy đạo diễn phải hỏi ý kiến vị tiên sinh có chịu hay không?"

Đạo diễn lúc này mới nhớ đến, sau đó hạ giọng mà nói.

" Diễn viên đóng vai đạo sĩ của chúng tôi gặp sự cố bất ngờ, cậu có thể giúp chúng tôi diễn một đoạn được không?"

Tiêu Chiến định mở miệng cự tuyệt nhưng nhớ lại sổ tiết kiệm chỉ còn 3 con số nên lời cự tuyệt đến họng vẫn không thể nào phun ra. Y nhíu mi mà hỏi : "Bao nhiêu tiền?"
" Một cảnh 500, vai của cậu có 5 cảnh."

Một cảnh 500 , 5 cảnh chính là 2500 rồi còn đâu. Diễn xong thì có thể đóng cửa hàng nghỉ xả hơi một tháng rồi , quá ổn.

Bên này đạo diễn thấy Tiêu Chiến chưa trả lời liền lập tức nói thêm

" Như vậy đi, do cũng bất ngờ nên khi cậu kết cảnh liền cho thêm 3000."

"Ngày nào kết?"

"Diễn xong liền kết."

Tiêu Chiến : "ok ."

Đạo diễn dũng cảm mà cười, lập tức gọi phó đạo diễn lại đây cấp tốc cho Tiêu Chiến một khoá diễn .

Vai diễn Tiêu Chiến trong 《 cổ trạch kinh hồn 》 rất đơn giản. Nội dung của phim nói về một nhóm 5 người đi vào một cổ trạch được đồn là có ma để xem gan ai to nhất .

Sau đó ở cổ trạch họ gặp được một loạt sự kiện kinh dị.

Phim theo lối vừa viết kịch bản vừa quay, khi viết đến gần cuối thì nhận ra có hơi nhàm , nên liền thêm vào kịch bản một vai đạo sĩ , chính là vị đạo sĩ này sẽ tiến vào cổ trạch để cứu 5 người kia ra.
Cảnh cuối cùng chính là 5 người trên giường bệnh tỉnh lại nhận ra vị bác sĩ bận áo blouse đứng bên cạnh chính là vị đạo sĩ kia.

Vị đạo sĩ ấy nói cho 5 người bọn họ biết chính là khi họ vừa bước vào cổ trạch thì đã rớt chùm xuống giếng, mấy sự kiện kinh dị mà họ gặp được chính là ảo giác .

Hắn cũng không phải đạo sĩ mà là bác sĩ.

Tiêu Chiến đứng yên nghe phó đạo diễn đêm cốt truyện nói xong thì cả người đơ cứng ,trong đầu liên tục chạy dòng chữ wtf . Logic đâu chụy êm ơi, hãy cho tui 2 đồng logic đi nào.

Y sau đó liền sực tỉnh lại, đúng rồi sản phẩm kinh dị trong nước thì cần méo gì logic với chả lô tô.

.

Chờ Tiêu Chiến hóa xong trang, mặc vào đạo bào đoàn phim chuẩn bị, bóng đêm cũng đã buông xuống.

Đạo diễn vuốt trán, càng xem Tiêu Chiến càng vừa lòng, cùng giám đốc thiết kế mỹ thuật nói: "Poster ta cũng nghĩ kỹ rồi, đem cậu ta đặt ở chính giữa poster , nhân vật nhất định phải vừa to vừa rõ . Bận một trương đạo bào , một trương blouse trắng đứng xoay lưng lại với nhau, đến lúc đó đăng poster ra rạp thì bao nhiêu thiếu nữ và thiếu nam phải hú hét."
Giám đốc mĩ thuật nghe liền đấy đẩy gọng mắt kính :" đạo diễn à, cậu ta không phải vai chính . Cũng không phải diễn viên lâu năm , đặt ở vị trí trung tâm mà được sao?"

" Ầy , logic cũng không có thì lâu năm mau năm là cái gì?"

Nói xong đạo diễn liền cầm loa mà hô một tiếng "Bắt đầu".

.

Cổ trạch hắc ám âm trầm, năm vị vai chính diễn cảnh chạy trốn khi thấy thứ kinh dị, tiếng hét chói tai cứ vang vọng không dứt.

Mắt thấy lệ quỷ đã dí đến sát , chuẩn bị vong mạng thì bỗng một đạo âm thanh lục lạc thanh thúy êm tai vang lên.

Năm người vai chính đầu tiên là cả kinh, sau đó liền thấy ở cuối hành lang một đạo ánh sáng đánh đến đây, khủng cảnh âm trầm tối đen liền thay bằng ánh sáng loá mắt.

Một thân ảnh bận đạo bào từ phía ánh sáng mà từ từ bước đến, vạt áo phiêu phiêu, tiên khí mười phần .
Chờ người bước đến nơi, năm người vai chính liền thấy đó là một thiếu niên bận đạo bào màu vàng , lớn lên thập phần đẹp mắt .

Năm người vai chính liền ào ào như cá chép thấy thức ăn mà nhanh chóng vây quanh vị đạo sĩ, mồm năm miệng mười, phần ai người ấy hét : "Đạo trưởng cứu mạng!"

Tiêu Chiến cầm lục lạc trong tay mà bị âm thanh xung quanh làm cho loạng choạng , khuôn mặt như bị đổ sáp , miệng lại đọc ra lời thoại .

" Bần đạo đi ngang qua đây, thì phát hiện cổ trạch này oán khí ngút trời , chính là có tà ám tác quái ."

Năm người vai chính lại mồm năm miệng mười mà tiếp tục hô :" Đạo trưởng cứu mạng!"

Tiêu Chiến lại tiếp tục niệm lời kịch bản : "Bần đạo đến đây để tiêu diệt tà ám , đưa các ngươi về nhà."

Năm người vai chính : "Đạo trưởng uy vũ!"
Tiêu Chiến dựa theo những gì phó đạo diễn chỉ đạo, từ túi nhỏ tùy thân móc ra cây nhang , đang chuẩn bị bật lửa thì tay liền khựng lại .

Không khí xung quanh cũng trùng xuống, âm thanh nhốn nháo cũng dần biến mất , không khác gì hội chụy êm đang quẩy quên đời mà cúp điện .

"Tí tách" "Tí tách"......

Có nước nhiễu xuống từ phía trên.

Tiêu Chiến yên lặng mà lui một bước , sau đó ngẩng mặt nhìn lên trên. Ánh mắt y nhanh chóng va phải một đôi mắt đen thui hoàn toàn không hề có tròng mắt .

Đây là một con nữ quỷ, đầu tóc như thác nước rũ xuống , làn da trắng nhợt , môi lại đỏ thẳm như máu . Ả ta không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Tiêu Chiến , bỗng nhiên nhếch môi .

" Anh bé thiệt là đợp troai nhoa."

Đầu lưỡi đỏ tươi như máu thè ra thật dài , muốn liếm đi giọt nước đọng trên mặt của Tiêu Chiến .
Lúc này , sự lười biếng nhớt thây trong mắt của y đều biếng mất , ánh mắt sắc bén. Từ trong túi rút ra một cây kiếm gỗ đào--- cũng may đoàn làm phim có lương tâm , chuẩn bị kiếm thật sự là làm bằng gỗ đào.

Kiếm gỗ đào mang theo linh khí phá không mà chém đứt đầu lưỡi của nữ quỷ.

"A a a ——"

Nữ quỷ rú lên đau đớn, không nghĩ đến thứ nằm dưới đất chính là một đoạn lưỡi của mình , lưỡi của ả giãy như đỉa phải vôi.

" Nhươi nhấy nhược nha?" ( ngươi thấy được ta? )

Đầu lưỡi chặt đứt, câu nói của ả cũng đứt không khác gì đầu lưỡi.

Tiêu Chiến một thân trường bào , bộ dáng tiên phong đạo cốt , tiếp tục niệm lời kịch bản

" Nghiệt súc! Nạp mạng đi,!"

Nữ quỷ hoàn toàn bị chọc giận, mái tóc liền dài ra hướng về phía Tiêu Chiến mà quét tới.
Y cầm kiếm gỗ đào trong tay, múa vòng thành gió kiếm nhẹ di chuyển ,bóng kiếm mạnh mẽ mà cắt phăng một bộ tóc đen dài .

Tuy rằng Tiêu Chiến muốn một chiêu K.O luôn nữ quỷ này , nhưng phó đạo diễn khi nãy đã nói phải quay cho đầy đủ mấy cảnh chiêu thức múa kiếm, chừng nào nghe dừng mới được dừng .

Quả thật cầm 3000 đâu dễ dàng gì, vì đạo đức nghề nghiệp y đành múa kiếm vài đường quẩy nhau với nữ quỷ thêm chút nữa vậy.....

.

Đạo diễn đương nhiên không thể thấy nữ quỷ, nhìn máy quay ông chỉ quay được Tiêu Chiến bỗng dưng thần thái thay đổi , khí thế bức người , lấy ra cây kiếm mua 2 đồng trên mạng ra múa.

Mắt đạo điễn nhìn chăm chăm màn hình không chớp, rõ ràng Tiêu Chiến không phải tùy tiện mà múa, mỗi cái vung tay mỗi một chiêu thức đều lưu loát linh động , nhìn đơn giản nhưng lại sắc bén, nhìn như giả nhưng lại rất thật trân .
Đạo bào theo từng động tác của Tiêu Chiến mà bay bay như có linh hồn , không cần gió , sương , khói , âm nhạc mà hình ảnh lại vô cùng đẹp mắt .

Nếu không phải hiện trường không cho phép , đạo diễn đã muốn đứng dậy mà vỗ tay thổi kèn khen ngợi rồi.

Chính là khi thấy đủ góc quay, ông mới không tình nguyện mà hô " cut."

Theo sau tiếng " cut" của đạo diễn chính là tiếng nói đắc ý của phó đạo diễn ở bên cạnh.

" Ta nói mà , quả thật là rất chuyên nghiệp, diễn quá xuất sắc."

Phó đạo diễn không nghĩ đến ông chủ cửa hàng nhang đèn này diễn tốt như vậy, không chỉ gật đầu phụ hoạ những câu khen của đạo diễn mà còn nhanh chóng nhắn tin cho mấy bằng hữu thân cận .

Phó đạo diễn: "Lão Chu, đoàn phim bên này phát hiện một cái hạt giống tốt, ngươi chạy qua đây giao lưu chút đi."
Nhắn xong còn sợ lão Chu không tin mà chụp một tấm hình của Tiêu Chiến gửi qua.

Vài phút sau, ông liền nhận được tin rep.

Lão Chu: đừng nhúc nhích, ta tới đây!!!!

.

Tiêu Chiến nghe tiếng " cut" của đạo diễn thì trong tay liền xuất hiện một thứ như cây roi , cây roi như có sinh mệnh nhanh chóng liền cuốn quanh thân của quỷ nữ trói chặt.

Ả chưa kịp phản ứng thì một cái chát , cả người bị đập xuống đất. Cơ thể không thể cử động , năng lực cũng biến mất .

Lúc này mới nhận ra bản thân đã gặp phải cao nhân.

Bộ dáng khủng bố , kinh dị khi nãy của quỷ nữ biến mất , trở thành một tiểu cô nương bộ dáng thanh tú , há miệng liền cầu xin.

" Thiên sư gia gia xin hãy tha mạng, ta chưa từng hại ai cả."

Sau đó lại hướng về phía góc nói: "Trương gia gia, ngươi mau ra đây làm chứng cho ta đi!"
Trong một góc lập tức phiêu ra một lão quỷ , chính là lão quỷ lúc trước ăn vụng nhang đèn , lão vội vàng thay nữ quỷ cầu tình.

" Ta có thể làm chứng , cô ta từ khi thành quỷ chưa từng hại một ai cả, chỉ là... Chỉ là đùa giỡn hơi quá với vài người thôi."

Nữ quỷ liền ngượng ngùng cười: " anh bé xinh đẹp như vậy , ai nhìn mà không yêu!!"


Chương 2: HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN.
Không cần quỷ lão làm chứng, Tiêu Chiến có thể nhìn ra được . Trên người nữ quỷ không có huyết quang sát nghiệp .

Y chuyển gian suy nghĩ thì ngay lập tức cây roi bằng linh khí tiêu tán, nũ quỷ liền được tự do. Nhưng cho vàng cô ả cũng không dám lượn lờ ở đây nữa, vội vàng nhìn lão quủ sau đó xoay người chạy trốn.

Tiêu Chiến cũng không rảnh rang mà đi bắt lại. Ánh mắt y lười biếng mà đảo qua lão quỷ , hơi nhíu mày .... Còn có chuyện gì sao?

Lão quỷ nhìn chằm chằm cây nhang , nuooat một ngụm nước miếng, giọng đầy nịnh nọt

" Đại sư gia gia, nhang này có thể đốt lên không?"

Thiệt ra không phải lão quỷ không sợ Tiêu Chiến , ông nhìn thấy y thả nữ quỷ chạy liền biết y không phải thiên sư lạm sát kẻ vô tội.

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua cây nhang , bàn tay khẽ phẩy , đầu nhang liền bắt lửa , hưing nhang nhẹ nhàng toả ra, khói trắng mảnh phiêu phiêu mà bay.

Còn quỷ lão bên này khuôn mặt cực kì hưởng thụ, mà hít một hơi .

Đạo diễn bên này gọi, Tiêu Chiến cũng chả rảnh mà quan tâm lão quỷ , ghim đại cây nhanh ở một góc thoáng cho lão hít. Rồi nhanh chóng đến bên cạnh đạo diễn tiếp tục công việc.

Năm cảnh diễn cũng quay rất nhanh, kết thúc vùa hơn 11 giờ, Tiêu Chiến chính thức đóng máy .

Y tận mắt nhìn thấy 3000 được chuyển vào tài khoản mới đi thay đồ chuẩn bị đi về. Thì lúc này phó đạo diễn liền gọi y lại giới thiệu cho một người.

" Ông chủ nhỏ, đây là Chu Chí Cường , người đại diện của Tinh Quang Giải Trí , cậu ta muốn làm quen với cậu."

Chu Chí Cường là một năm nhân 30 tuôi bề ngoài nhìn rất đôn hậu. Gã vừa đến liền chạy ngay đến chỗ đạo diễn để xem mấy cảnh diễn của Tiêu Chiến , không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền thấy đây chính là hạt giống vô cùng tài năng . Chỉ cần gương mặt này thôi cũng nổi banh phổi rồi chứ đừng nói đến thân thủ lĩnh hoạt diễn xuất sống động như vậy.

Cho nên Chu Chí Cường lập tức bỏ hết công việc tiếp theo, mà chờ Tiêu Chiến đóng máy liền lao đến, cải mầm tốt như vậy không giành trước để kẻ khác nẫng tay trên thì có khóc 9 dòng sông cũng không hết hối hận.

Gã liền hướng Tiêu Chiến bày ra một nụ cười tiêu chuẩn hở 8 cái răng , trong túi liền lấy một tấm danh thϊếp mà đưa qua. Ngữ khí tha thiết không khác gì nhân viên đa cấp chụp được khách hàng.

" Chào cậu, ta là Chu Chí Cường. Không biết cậu có nhu cầu muốn tiến vào giới giải trí hay không ? Công ty Tinh Quang Giải Trí là công ty lớn, tuyệt đối sẽ trong thời gian ngắn đưa cậu thành một đại minh tinh! Cậu biết Hứa Tư Nhã không? Cô ta debut mới nửa năm nay nhưng bây giờ chính là một nghệ sĩ cực kì hot, tôi chính là quản lí của cô ta đó."

Tiêu Chiến lẳng lặng mà nhìn Chu Chí Cường một cái. Khi Chu Chí Cường cho rằng Tiêu Chiến đáp ứng , thì lại nghe Tiêu Chiến nói: "Mua bùa không? Có bùa bình an nữa."

Chu Chí Cường: "???"

Gì vậy thím , diễn sâu chưa xả vai hả?

Tiêu Chiến lười dây dưa với Chu Chí Cường , thấy gã không có ta định mua bùa liền xoay người rời đi.

Hôm nay mợt mỏi quá mà, y phải về ngủ một giấc mới được.

.

Tiêu Chiến rời thành điện ảnh, cưỡi trên con xe máy điện trở về cửa hàng thì đồng hồ đã điểm qua 0 giờ. Y chống xe máy một bên xong rồi mới ra chìa khoá để mở cửa .

Mở cửa, đi vào, bật đèn.

Bảng đèn quảng cáo sáng lên , màu vàng xen đỏ còn mang chút sắc xanh làm con hẻm tối u ám sáng lên không ít.

Sau khi bật đèn y liền tiếp tục đi tới phía trước , như nhận thấy cái gì, bước chân hơi khựng lại , sau đó lại như không có chuyện gì mà đi thẳng về quầy thu ngân.

Phía trong quầy thu ngân có một cái ghế nằm , Tiêu Chiến vừa đặt lưng xuống ghế liền nhũn ra như hoà làm một với ghế luôn.
Quá thật quá mợt, quá mợt mỏi mừ!!!!!

Cái gì y cũng không muốn động đậy, một đầu ngón tay cũng không muốn động.

.

15 tháng 7, tết Trung Nguyên, quỷ môn mở cửa, yêu ma quỷ quái hôm nay đều được xả ra.

Tiêu Chiến cơ hồ là vừa nằm xuống thì một trận âm phong từ ngoài cửa thổi vào , quầy gỗ đựng giấy tiền vàng bị thôi ào ào rung động, kệ thủy tinh cũng bị lấy động cọ vào nhau vang kên âm thanh chói tai

"Xèo xèo."

"Xèo xèo."

Thanh âm dòng điện từng đợt vang lên, dây tóc bóng đèn cũng chớp tắt lập loè liên hồi . Kéo theo đó là hộp đèn quảng cáo bên ngoài cũng lập loè theo .

Đèn đỏ, đèn vàng đèn xanh thay nhau chớp tắt không khác gì sàn nhảy đầmthời 8-90.

" Cút về mộ của mày mà nhảy đầm." Tiêu Chiến vò mái tóc như tổ ngồi dậy không kiên nhẫn mà nói .

Y có một đôi mắt rất đẹp , nhưng lúc này lại tràn đầy vè lười biếng . Còn một tia không vui . Bộ dáng chính là khó chịu vì bị người quấy nhiễu giấc ngủ.
Âm phong bên ngoài vẫn thổi không ngừng , đèn thì cũng lập loè chớp tắt . Kẻ khởi xướng mọi việc cuối cùng cũng lộ diện bộ dáng chân thật .

Tiêu Chiến nhìn lệ quỷ một cái, ghét bỏ mà quay đầu đi.

Lệ quỷ đứng một bên con mắt rơi ra treo lủng lẳng bằng cọng gân máu hốc mắt chảy đầy máu đầm đìa, còn bên kia thì chỉ có mỗi cái hốc mắt đen thui sâu hoắm.

Cái mũi cũng không thấy thấy, chỉ thấy hai cái lỗ hồng hồng đen đen phì phò phun trọc khí . Duy nhất chỉ có cái miệng là hoàn chỉnh, nhưng bên trong cũng là một hàm răng lổm nh sắc bén.

Tuy là lệ quỷ nhưng vẫn có thể diện vì ít nhất quần áo vẫn hoàn chỉnh, chỉ là cái bụng đang ọc ọc mà tuôn máu không khác gì thác nước.

" nhảy đầm?" Lệ quỷ mở miệng nói chuyện, âm thanh trắc trắc, như là lưỡi dao mài lên tấm kính , cái loại âm thanh khiến ai nghe cũng phải nổi hai tầng da gà.
" Mẹ mày mới nhảy đầm! Tao là cướp ! Là cướp, mày hiểu hay không?????"

Hét xong thì lệ quỷ liền khựng lại, đột nhiên như ý thức được gì đó, âm thanh liền nâng lên 2 tông

" Mày thấy tao sao?"

Tiêu Chiến ngáp một cái, khẽ xoay xoay cái cổ, sau đó tựa lưng vào vách tường lười biếng mà nói.

" Thấy được, lần đâu tiên tao thấy được cái thể loại xấu như vậy mà còn mặt mũi chạy lông nhông như mày." Mắt của Tiêu Chiến muốn díp lại vố nhau , cả người cũng muốn trượt xuống ghế nằm lại.

" Vậy cũng đỡ tao phải hiện thân để mày thấy." Lệ quủ âm thanh trắc trắc mà cười , sau đó chỉ vào giấy tiền vàng bạc bên quầy :" này !!! Cái đó, vái đó nữa toàn bộ đốt hết cho tao nhanh lên."

Nói một hồi thì ra là muốn lấy giấy tiền vàng bạc sao ? Mẹ nó khí thế ghê hồn!!!!

Hôm nay là tết Trung Nguyên, quỷ môn mở cửa, ma quỷ nào chưa đầu thai đều có thể về nhà để hưởng hương khói.
Lệ quỷ chính là cô hồn dã quỷ, không ai đốt giấy tiền cho gã, không có tiền lại không có hương khói, gã đói bụng đến run rẩy. Không còn hơi sức để biến thành hình người khi còn sống, chỉ có thể duy trì bộ dạng lệ quỷ thế này.

Gã lẻ loi mà phiêu đãng ở Quỷ môn quan, cuối cùng may mắn lại thấy được một cửa hàng nhang đèn ban đêm vẫn mở cửa.

Gặp nhau chính là duyê, xem ra ông trời cũng muốn gã đến đây cướp một phen .

Lệ quỷ mơ rất đẹp, nhưng hiện thực lại không hề đẹp. Tiêu Chiến không kiên nhẫn mag hướng ngoài cửa hô

" Năm một năm hai , tiễn khách.

Lệ quỷ sửng sốt, ngay sau đó bên tai liền truyền đến hai đạo âm thanh . Một đạo là giọng nữ thanh thúy như chuông bạc , một đạo là giọng nam như nước suối mát lạnh.

"Được rồi!"

"Tới lun!"

Hai đạo âm thanh vang từ nơi sâu trong ngõ truyền đến, tựa như mang từng hồi echo. Sau đó chính là sột sột soạt soạt vang lên rất nhỏ, như có cái gì nhẹ nhàng mà di chuyển tới.
Lệ quỷ cứng đờ, xoay đầu mà nhìn xung quanh. Hộp đèn ngoài cửa cũng sáng bừng lên. Lệ quỷ lúc này mới chú ý đến hai hình nhân bằng giấy ngoài cửa tiệm . Lúc gã chú ý đến cửa hàng này thì đã ghấy hai hình nhân giấy ngồi xổm trước cửa . Khi gã theo Tiêu Chiến vào tiệm thì hai hình nhân vẫn còn ngồi xổm xoay lưng vào cửa tiệm.

Vậy mà không biết từ khi nào, hai hình nhân đã xoay mặt vào trong này.

Ánh sáng của hộp đèn ánh vào hình nhân, khiến khuôn mặt chúng vàng như nến sắc mặt quỷ dị vô cùng.

Hình nhân bên ngoài bỗng nhếch môi, đôi mắt làm bằng giấy trống rỗng nhìn thẳng vào gã.

Hình nhân nữ :" hắc hắc hắc, nghe nói ngươi muốn cướp ?"

Hình nhân nam:" chim cút ngay!!!"

Lệ quỷ: "......"

Lệ quỷ: "A a a a, quỷ a!!!"

Lệ quỷ chân mềm nhũn, toàn bộ thân thể đều ngã ra đất, hai cọng gân máu như hai lò xò mà giữa trong mắt bắn tới bắn lùi. Sau cùng chính là tròng mắt đen thui lại lộ ra tròng trắng vẩn đục.
Hai hình nhân giấy:"......"

"Oa!"

" Ông chủ nhỏ, ông chủ nhỏ, ông chủ nhỏ, anh mau đến đây xem, gã bị chúng ta hù chết rồi."

Tiêu Chiến lười biếng khẽ xoay người hàm hồ nói :" tìm lão quỷ đi , đừng phiền anh."

Hình nhân nữ :" tìm lão quỷ đi."

Hình nhân nam :" nói mày đó."

Hình nhân nữ bộ dáng như nhún vai nhưng nó bằng giấy nhìn vô cùng kì lạ :" tao méo đi."

Hình nhân nam :" vậy để gã nằm đây sao?"

Hình nhân nữ :" kệ đi."

Cả hai rút ra câu kết, sau đó lại xoay người một trái một phải đứng trước cửa tiệm , không khác gì thần giữ cửa.

.

15 tháng 7 buổi tối 12 giờ, quỷ môn quan ầm ầm khép lại.

Mây thối lui, ánh trăng một lần nữa sáng rực.

Đèn đường lóe vài cái, lại lần nữa sáng choang . Cách đó không xa tiếng còi xe hơi liên tiếp mà vang , còn tiếng người nói cười quanh quẩn.

Không lâu sau, ở ngõ nhỏ xuất hiện một bóng người . Vóc dáng hắn cao lớn , ăn bận một thân tây trang sang trọng , tóc vuốt sau đầu một cách chính chủ , lộ ra ngũ quan thâm thúy sắc bén.
Nam nhân cầm trên tay một cây dù giấy , thân dù xanh biếc như ngọc , thẳng tắp như trúc tiết . Mặt dù hoạ trúc Tương Phí , cành trúc dài nhỏ thanh thúy như chứa đựng vài giọt nước mắt .

Nam nhân đi tới trước tiệm nhang đèn liền dừng lại.

Hai hình giấy đứng canh bên cửa trộm nhích ra một chút , lúng túng mà rũ mắt không dám nhìn nam nhân.

Ánh mắt nam nhân khẽ quét qua hai hình giấy khiến chúng lập tức nghiêm trang mà đứng thẳng , đầu cũng không dám rũ, cũng không dám thở mạnh. Bộ dáng không khác gì học sinh đang cúp tiết bị giám thị hốt ổ .

Nam nhân không nói chuyện, chân bước đi đi vào trong tiệm , ánn mắt đầu tiên hắn liền thấy một lệ quỷ đang nằm sải lai dưới đất thì liền nhíu mày .

Bộ dáng hắn như chư từng làm gì, nhưng trên người lệ quỷ đột nhiên bốc lên ngọn lửa u lam.
Chỉ trong giây lát , ngọn lửa liền mang theo lệ quỷ cùng nhau tiêu tán.

Nam nhân lại rảo bước đến quầy thu ngân

.

Tiêu Chiến đang làm một giấc mộng đẹp.

Mà trong mộng có chuyện gì y cũng chả nhớ nổi , chỉ có ấn tượng là có người nắm lấy tay trái của y sau đó liền cắn vào ngón áp út , khiến nó chảy máu rào rào.

Rồi y thấy người nọ vươn lưỡi liếm đi máu trên ngón tay của y. Cái loại đau đớn đầy chân thật khiến Tiêu Chiến giật mình tỉnh dậy.

Y mê mang mở mắt ra liền thấy trước mặt là một khuôn mặt nam nhân đẹp trai ngời ngời.

Nhìn đến gương mặt này, Tiêu Chiến cảm thấy ngón áp út tay trái càng đau, y theo bản năng mà nắn vuốt ngón tay.

Vết thương trên ngón áp út đã biến mất, nhưng Tiêu Chiến vĩnh viễn không thể quên được buổi tối ngày đó , lão quỷ hung hăng cắn tay y .
Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, liền hung hăng mà trừng nam nhân một cái.

Vương Nhất Bác xem như không thấy oán khí trong mắt của Tiêu Chiến , mà đưa điện thoại đến trước mặt y.

Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt đợp troai của nam nhân. À đúng hơn phải là khuôn mặt đợp troai của nam quỷ, dùng ánh mắt đầy ý tứ mà dò hỏi hắn.

" Không có tiền."

Ánh mắt của Tiêu Chiến nhìn thấy trên màn hình điện thoại chính là trang chủ của một app đọc tiểu thuyết , giáo diện dừng lại ở trang nạp phí.

Tiêu Chiến : "......"

Một lão quỷ thích xem tiểu thuyết tổng tài bá đạo, tự đem mình cosplay thành bá đạo quỷ tổng tài, quả thật đây mà lần đầu tiên diện kiến ....

Tiêu Chiến tiếp nhận di động, liền nạp vào tài khoản 10 đồng sau đó liền ném điện thoại về lại cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác tiếp nhận di động, nhìn thấy trong tài khoản nhiều thêm 10 đồng liền nhướng mày.
Hắn cảm thấy , sao hôm nay đứa nhỏ này lại hào phóng thế , mỗi ngày chỉ nạp cho hắn 2 đồng . Vương Nhất Bác thu hồi tầm mắt , ánh mắt liền chăm chú nhìn màn hình tiếp tục coi tiếp phần dang dở. Tiêu Chiến cũng vô cìng tò mò mà liếc mắt một cái, không nhìn thì thôi vừa nhìn y chỉ muốn móc đôi mắt ra mà rửa bằng thuốc tẩy cho tẩy đi hết những gì vừa thấy.

《 tổng tài trăm tỷ mang bầu chạy 》.

Đạ mấu , thím coi văn tổng tài thì xem văn tổng tài đi? Mắc cái éo gì còn mang bầu chạy ??????????

Vương Nhất Bác phảng phất như nghe được nghi hoặc trong lòng của Tiêu Chiến mà tốt bụng giải thích một phen.

" Công là một tổng tài giá trị con người ngàn tỷ."

Còn sợ Tiêu Chiến không tin mà nói tiếp :" tiêu thuyết viết rất mướt rất hay , muốn xem không?"

" Cám ơn , không ạ!!!" Tiêu Chiến cảm thấy đã mệt thể xác giờ tâm hồn cũng mệt , ngáo một hơi liền nằm lại ghế bộ dáng mơ màng tiếp tục ngủ.
Hương khói trong tiệm lập tức an tĩnh .Vương Nhất Bác cũng an tĩnh mà tiếp tục xem văn tổng tài của hắn , còn Tiêu Chiến đã phiêu phiêu đi gặp Chu Công.

Đến khi xem hết tiêu thuyết , Vương Nhất Bác mới nhớ đến sự tình quan trọng cần nói.

" Đúng rồi, có người đi nhầm vào quỷ môn quan , ta đã cứu gã một phen."

Tiêu Chiến không trả lời, hơi thở đều đều như đã ngủ say . Đây không phải là chuyện gì quan trọng nó chỉ là việc ngoài ý muốn .

Cửa hàng nhang đèn bên cạnh quỷ môn quan, 15 tháng 7 mỗi năm quỷ môn quan đều mở cửa một lần, và luôn có người mệnh cách nhẹ vô tình đi nhầm vào .

Năm vừa rồi Tiêu Chiến chính là người canh giữ quỷ môn quan bên cạnh , giúp nhân loại vô tình đi lạc vào tìm đường ra.

Nhưng năm nay đã khác, vì phí sinh hoạt tháng sau , mà y đã đau khổ giãy giụa trong đoàn làm phim , nên cái nhiệm vụ canh giữ quỷ môn quan liền đẩy lên đầu Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không phản ứng, vẫn tiếp tục nói: "Ta xem ấn đường của gã biến thành màu đen, oán khí quấn thân, liền nói cho gã có khó khăn thì đến số 58 hẻm Ôm Nguyệt cửa hàng nhang đèn tìm ông chủ Tiêu "

Tiêu Chiến đột nhiên ngồi bật dậy, ai oán mà nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác , sau đó bộ dáng trốn tránh: " mai em không có mở cửa tiệm."

" Trên người gã có oán khí rất nồng, có thể câu đến cá lớn. Không phải trong thẻ em sắp hết tiền rồi ư? Không buôn bán rồi lấy gì ăn cơm?"

Tiêu Chiến vừa nghe liền hắc hắc cười đến nham nhở :" hôm nay em kiếm được 3000 đó."

Vương Nhất Bác: "......"

Khó trách vừa nãy hào phóng mà nạp cho hắn tận 10 đồng . Ánh mắt Vương Nhất Bác không rời khỏi màn hình điện thoại , nhưng miệng lại nói :" nhưng ta đói bụng."

Nói đến chuyện này, Tiêu Chiến liền ai oán, y không thể tin được chỉ là bị lão quủ cắn vào ngón tay thế mà y cùng lão quỷ được trói định vào khế ước đồng sinh đồng tử.
Gọi là khế ước đồng sinh đồng tử cho dài dòng nghe cho sang mồm thôi chứ túm gọn còn được gọi là - hợp đồng hôn nhân.

Nói cách khác, Tiêu Chiến bị lão quỷ Vương Nhất Bác ăn vạ , ngơ ngác cùng hắn kết âm hôn, trở thành troai có gia đình .

Vương Nhất Bác lấy oán khí từ việc ăn, hai người ngơ ngác đã buộc vào nhau nên Tiêu Chiến liền vì chính mình mà suy nghĩ , cũng muốn giúp lão quỷ tìm đủ oán khí.

Nhưng Tiêu Chiến là ai? Vì có thể làm biếng , chuyện gì y cũng có thể làm được.

Y khẽ bóp giọng nói , cả người mềm nhũn dựa vào ngực Vương Nhất Bác, vừa nhìn hắn mà chớp chớp đôi mắt , giọng nhão nhoét nói .

" Chồng ơi~~~ bé hum nay mợt mỏi qué , ngày mai có thể nghỉ ngơi hơm~~~?"

Vương Nhất Bác: "......"

Tay hắn run lên như bị Parkinson , điện thoại cũng không cầm chắc mà rớt xuống ghế.

Chương 3: VẪN LUÔN NHÌN ANH.
" số 58 Ôm Nguyệt ......"

Sáng tinh mơ, một người nam nhân mặc tây trang đi vào hẻm Ôm Nguyệt, vừa ngẩng đầu gã nhìn mặt tiền cửa hàng trong hẻm Ôm Nguyệt mà tự lẩm bẩm .

Gã đi từ đầu hẻm tới cuối hẻm, quẹo trái quẹo phải muốn co giật cuối cùng trong cơn hẻm nhỏ của hẻm nhỏ cũng tìm được số nhà 58.

Đúng là cửa hàng nhang đèn số 58 Ôm Nguyệt y hệt như những gì nam nhân bận tây trang cầm dù giấy tối qua miêu tả

Gã ngẩng đầu nhìn bảng hiệu cửa hàng chỉ thấy trên đó viết " cửa hàng nhang đèn" bốn chữ vô cùng đơn giản đến không thể đơn giản hơn, mà nhìn có vẻ lâu rồi chưa đổi bảng hiệu , nên vài nét đã bị mờ nhìn giống như " để người chiếm ."

Bên hông cửa hàng là một cái hộp đèn vuông, trên đó còn có dòng chữ xx cơm hợp tài trợ, một phần ba diện tích hộp đèn chính là xx cơm hộp với màu xanh mướt . Ở phía trên còn viết 8 chữ to màu vàng óng ------xx cơm hộp , trao bạn yêu thương .

Hai phần ba phía dưới lại là 5 chữ to màu đỏ rực ---- mai táng một con rồng.

Đỏ rực , vàng choé cùng xanh mướt , hộp đèn phối màu quá mức cổ điển và hiển nhiên, hiển nhiên đến nỗi gã không thể đánh giá thành lời .

Ánh mắt chợt đảo xuống thì không kịp chuẩn bị thì đạp vào mắt chính là hình nhân bằng giấy của một nam một nữ đứng trước cửa. Khuôn mặt bằng giấy màu vàng , màu đỏ, đôi mắt tối om.....

Ánh mắt của gã không không chế được cứ nhìn hai hình nhân bằng giấy , bên tai lại cơ hồ truyền đến tiếng giấy loạt soạt .

"Hắc hắc hắc......"

Gã cảm thấy bên tai như vang vọng tiếng cười xa gần, sâu đó liền vô thức mag thấy khoé miệng hình nhân giấy khẽ nhếch lên , nở nụ cười vô cùng quỷ dị.

"A ——"

Gã phát ra tiếng hét chói tai , sau đó vội vàng mà lui về sau mấy bước , đến khi lưng áp vào bờ tường phía sau mới ngưng lại.

Hai chân gã cũng nhũn ra, tay chống trên bờ tường , để bản thân không thất thố mà ngã trên đất. Gã cảm thấy cả người đều là mồ hôi lạnh khi hiện tại lại là sáng sớm mùa hè.

Tựa vào tường mà há miệng từng ngụm thở dôc tầm mắt lại không nhịn được mà nhìn đến hai hình nhân giấy . Nhưng lại không có gì bất thường, giống như khi nãy chính là gã tự hoa mắt ... Gã liền tự trấn an bản thân rằng trời nóng đi lâu gã bị say nắng .

Lại có tiếng bước chân truyền đến, gã có chút thần hồn nát thần tính mà quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng bước chân , sau đó liền thở dài nhẹ nhõm.

Nơi đó chỉ có một thanh niên trẻ tuổi đang đi trên phiến đá xanh trên đường , vừa ngáp vừa hướng về phía cửa hàng nhang đèn.

Y bận một bộ đồ đơn giản thoải mái gồm quần jean cùng áo phông trắng , nhìn không khác gì áo lố 30 đồng hai chục cái cả. Dưới chân còn kết hợp thêm đôi dép lào , tay cầmm túi bánh bao và sữa đậu nành .

Bộ dáng như vừa tỉnh ngủ không bao lâu , mái tóc đều loạn cào cào , theo từng bước chân của y mà tung tung lên.

Quả thật cái concept trang phục không hề phù hợp gò với cái nhan sắc của y cả.

Y có đôi mắt hoa đào xinh đẹp, cái mũi cao thẳng , đôi môi thiên mỏng. Làn da lạo vô cùng trắng , có chút gì đó như một loại bệnh . Chỉ là y lại xoay sang nhìn gã .

" Xin chào , chúng ta lại gặp rồi. Tôi chính là người Chu Chí Cường người hôm qua cậu cậu ở thành điện ảnh, hôm nay gặp lại tôi vẫn muốn hỏi cậu có muốn tiến vào giới giải trí hay không?"

Tiêu Chiến từ trên người Chu Chí Cường ngửi ra mùi vị âm khí ở quỷ môn quan, liền đoán được người hôm qua vào nhầm quỷ môn quan được lão quỷ Vương Nhất Bác cứu ra chính là gã rồi.

Vương Nhất Bác tối hôm qua hình dung như thế nào ấy nhỉ?, hình như là: Ấn đường biến thành màu đen, oán khí quấn thân.
Hiện tại vừa thấy, quả nhiên là thế thiệt.

Ấn đường Chu Chí Cường biến đen đang lan rộng , trên người bao phủ một tầng hắc khí nồng đậm . Hắc khí trên người gã như một con quái vật đang giương nanh múa vuốt tựa hồ muốn nuốt trọn gã . Khó trách tối qua lại đi nhầm vào quỷ môn quan .

Nhưng vẫn có thể cứu chữa.

Vì ấn đường của gã vẫn là oán khí chưa có huyết quang, nói lên mạng sống của Chu Chí Cường tạm thời chưa nguy hiểm.

Tiêu Chiến thủ hồi tầm mắt , mà hỏi :" anh hôm nay tới đay mục đích là vậy sao?"

Chu Chí Cường liền sửng sốt, rốt cuộc nhớ lại mục đích chính hôm này gã tìm tới đây là gì, nên liền có chút vội vàng .

" Tôi đến tìm ông chủ Tiêu."

" Là tôi đây!!!" Nói xong thì Tiêu Chiến liền xoay đầu đi thẳng vào bên trong cửa hàng.

.

Mới ngày hôm qua thôi, Chu Chí Cường còn là một người không tin vào thuyết vô thần. Gã không tin trên thế giới này có quỷ thần ma quái .
Buổi tối ở thành điện ảnh Chu Chí Cường bị Tiêu Chiến cự tuyệt, gã cũng chưa hết hi vọng mà lén lút bám theo đuổi của y , khi Tiêu Chiến chạy vào hẻm Ôm Nguyệt .

Rõ ràng gã bám rất gần và không có xao nhãng , nhưng bước chân qua ngã rẽ Tiêu Chiến lại đột nhiên biến mất.

Mà không chỉ thế, gã như đi lạc vào một dị thế nào đó, xung quanh không còn một chút âm thanh nào . Còn thật lạnh lẽo , lạnh đến ngấm vào tận xương tủy khiến người khác không rét mà run.

Rốt cuộc xung quanh gã cũng có người, nhưng những người này lại vô cùng kì quái , bọn họ bị xích sắt đè nặng, mỗi người đèu tử khí trầm trầm , âm ừ cúi đầu đi về phía trước .

Chu Chí Cường lúc đầu còn nghĩ không lẽ họ chơi lễ Halloween sớm , nhưng qua một lúc sau những 'người' như vậy càng nhiều, thảm trạng của họ loại nào cũng có. Thậm chí có ' người' còn đi xuyên qua thân thể của gã, lúc đó cả người gã lạnh toát , lục phủ ngũ tạng như bị ướp bằng băng.
Đến kúc này gã không tin cũbg không được nữa , trong đầu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ chính là chạy. Chỉ là trời không thuận lòng người , gã có chạy điên cuồng cách mấy cuối cùng cũng trở lại vị trí ban đầ gã đứng.

Cả người đều mệt mỏi, thần kinh thì căng thẳng Chu Chí Cường còn nghĩ hôm nay gã vong tại đây rồi thì trước mặt gã xuất hiện một bóng người.

Một nam nhân cao ráo phi thường tuấn mỹ, trên người bận một bộ suit sáng trọng vừa vặn , tay lại cầm một cây dù giấy kì quái đứng thẳng người mà rũ mắt nhìn gã.

Chu Chí Cường như người chết đuối vớt được thành gỗ, vội vàng tính mở miệng cầu cứu thì năm nhân kia liền giơ chân rất táo nhã mà tác động vật lí thẳng vào người gã .

~~vèo~~

Sau đó bên tai Chu Chí Cường liền vang lên một đạo âm thanh trầm thấp :" có khó khăn đến cửa hàng nhang đèn số 58 hẻm Ôm Nguyệt tìm ông chủ Tiêu."
Thanh âm vừa dứt thì , bên tai gã lại đủ mọi thứ âm thanh nhốn nháo chui vào, còn có tiếng người nói, tiếng kèn xe..... Gã trở về nhân gian rồi sao????

.

Chu Chí Cường hoàn hồn, lập tức đi theo Tiêu Chiến bước vào cửa hàng nhang đèn.

Vị trí địa lí của cửa hàng có hơi heo hút , ánh sáng cũng không quá tốt , trong tiệm có một góc tối đen.

Khi Tiêu Chiến bước vào liền vươn tay mở công tác đen phía bên cạnh cửa. Trong tiệm lậo tức sáng choang , Chu Chí Cường cũng nhìn rõ mọi thứ được bày biện bên trong .

Vòng hoa được chỉnh tề tựa vào phía bên tường trái, bên tường phải là một cái tủ kính đặt không ít loại hũ đựng cốt . Mặt tiền khá nhỏ, chính giữa là bàn lớn bày không thiếu giấy tiền vàng bạc cùng đồ cúng .

Chỗ nào có thể trưng dụng thì cửa hàng đều bày ra, nên lối đi khá chật hẹp , chỉ có thể để một người đi. Chu Chí Cường nhìn Tiêu Chiến một đường bước thẳng đến quầy thu ngân thì cũng vội vàng bước theo mà nói.
" Tối qua tối có gặp chút phiền toái, cũng may nhờ nhân viên trong tiệm của cậu giúp đỡ."

Tiêu Chiến nhìn qua bên ghế cao phía trong quầy thu ngân có một " nhân viên trong tiệm" thì ánh mắt đang lười biếng cũng phải sắc bén lên....

Moẹ choa , nhìn đi , nhìn đi , nhìn đi !!! Anh kéo phiền toái cho em đó thấy không hả?

Nhân viên Vương Nhất Bác bình chân như vại , lơ lun ánh mắt của ông chủ nhỏ , bình thản mà xem tiếp văn tổng tài trên điện thoại.

Chu Chí Cường bên này không nhìn thấy thái độ của Tiêu Chiến , gã chỉ nghĩ ... Cao nhân mà, tưng tưng cổ quái một chút cũng không có gì là lạ.

Gã cũng đã chuẩn bị trước , liền nhanh chóng bước tới đưa ra cờ thưởng, cười tủm tỉm mà nói .

" ông chủ Tiêu , chút tám ý nho nhỏ , xin ngài đừng chê."

Vừa nói gã vừa mở cờ thưởng ra, trên đó viết 8 chữ vàng chói loá ---- dũng đấu ác quỷ, công đức vô lượng.
Tiêu Chiến : "......"

Kỳ thật tâm ý có thể trực tiếp hơn càng tốt . Trong lòng trào dâng câu văn thăm hỏi súc tích , nhưng Tiêu Chiến vẫn vươn hai tay tiếp nhận cờ thưởng.

Chỉ là Tiêu Chiến không chạm vào Chu Chí Cường nhưng , gã lại run rẩy một hồi.

Lạnh .

Quá lạnh rồi.

Trước khi đến tiệm , gã khϊếp sợ khi gặp Tiêu Chiến vì cái nhan sắc max điểm của y, nên hoàn toàn không nhận ra việc này. Giờ ở trong cửa hàng nhang đèn , Tiêu Chiến vừa bước tới gã liền có cảm giác như tảng băng thật lớn đang áp tới gần.

Tiêu Chiến chính là một người băng khiến kẻ đối diện phải rét run nha!!

Trong lòng Chu Chí Cường cực kì sợ hãi , hơn nữa đã tự trải qua nên gã không dám khinh thường ông chủ nhỏ này chút nào .

Tiêu Chiến cũng chả rảng hơi để quan tâm thái độ của Chu Chí Cường ra sao , bước vào quầy thu ngân liền để cờ thưởng trước mặt Vương Nhất Bác . Lúc này hắn mới rời mắt khỏi di độnh mà nhìn qua cái cờ , bàn tay liền nhẹ nhàng phất lên thì bỗng một đạo kim quang từ trong cờ bay ra chui thẳng vào thân thể Tiêu Chiến .
Tiêu Chiến sửng sốt, chỉ cảm thấy như có dòng nước ấm bao lấy cơ thể y. Nhưng cảm giác này nhanh đến rồi cũng nhanh đi , khiến y hoài nghi bản thân mình bị ảo giác.

" Kim quang công đức."

Thấy bản mặt Tiêu Chiến thộn ra, Vương Nhất Bác rất tốt bụng mà giải thích . Vì gnaji người ngoài còn ở đây nên Tiêu Chiến cũng không muốn mở miệng trả treo với lão quỷ mà quay sang phía Chu Chí Cường hỏi .

" Anh tìm tôi có việc gì không?"

Chu Chí Cường nhìn không thấy Vương Nhất Bác, nên hoàn toàn không biết Tiêu Chiến vừa cùng Vương Nhất Bác giao lưu. Gã đưa tay một phen lau cái trán đã ướt đẫm mồ hôi, đem việc hôm nay tại sao đến đây nói ra.

.

Theo như lời gã nói , gã chính là người đại diện trực thuộc Tinh Quang Giải Trí , ở Tinh Quang Giải Trí làm ba năm , hai năm trước chỉ là trj lí của người đại diện , năm nay mới đổi chính thức thành người đại diện .
Dưới trướng gã là một nữ nghệ sĩ, mà chính gã đào được ở Học viện điện ảnh tên là Hứa Tư Nhã.

Nói tới đây, Chu Chí Cường liền lấy hình Hứa Tư Nhã ra cho Tiêu Chiến xem.

Chu Chí Cường: "Đây là Hứa Tư Nhã."

Trong ảnh là một thiếu nữ trẻ đẹp , cười rộ lên đôi mắt cong cong hình bán nguyệt , rất linh động rất xinh đẹp, có thể nói là một mý nhân.

" Thật ra đây là hình trước khi cô ta phẫu thuật thẩm mỹ."

Chu Chí Cường đã đến đây nhờ giúp đỡ thì sẽ không giấu diếm mấy chuyện này , nên dứt khoát ăn ngay nói thật .

" Tháng 3 năm nay chúng ta vừa kí hợp đồng. Đến tháng 4 thì cô ta nói thân thể không thoải mái nên tôi để cô ta nghỉ ngơi mấy ngày , chính là cuối thábg 4 cô ta trở lại công ty thì bộ dáng liền biến thành như vậy."

Chu Chí Cường lấy ra thêm một tấm ảnh khác, nhìn tấm này có thể thấy được đây là tự chụp , trong hình Hứa Tư Nhã thấy đổi không nhiều , rõ ràng nhất chính là ở đôi mắt .
Cứ cho phẫu thuật thẩm mỹ thì Hứa Tư Nhã sẽ nhìn đẹp hơn , nhưng nếu đặt hai tấm hình ở cạnh nhau thì sẽ nhận ra kì lạ và cái gì đó rất quỷ dị.

Ở tấm thứ hai , đôi mắt Hứa Tư Nhã diễm lệ xinh đẹp, vô cùng mê người, giống như khi nhìn vào vòng xoáy sẽ không tự chủ được mà bị hút vào . Nhưng đôi mắt lại vô cùng bất đồng với cảm xúc khuôn mặt, nhìn kĩ sẽ thấy tổng quan có một sự lệch lạc đến rợn người.

Chu Chí Cường còn lấy điện thoại ra mở thêm vài tấm hình mà Hứa Tư Nhã sau khi phẫu thuật thẩm mỹ . Những tấm hình quả thật chụo rất đẹp , mặc kệ biểu cảm thần thái thế nào nhưng đôi mắt lại một vẻ khác biệt , như nó có chính linh hồn và cảm xúc.

Chu Chí Cường không dám nhìn những tấm ảnh của Hứa Tư Nhã vì không biết bắt đầu từ lúc nào , vô luận gã nhìn góc nào của hình Hứa Tư Nhã cũng đều có cảm giác đôi mắt của cô ta như đang dõi theo gã...
Lúc đầu gã cứ ngỡ bản thân làm việc nhiều mà sinh ra ảo giác nên cũng không quan tâm , nhưng những chuyện tối qua đã làm gã tỉnh ngộ . Thế giới này còn những thứ rất bí ẩn , gã liền biết những gì gã nghĩ về những tấm ảnh của Hứa Tư Nhã không phải là ảo giác , nên hôm nay mới vội vàng đem ảnh của cô ta chạy đến đây để tìm đáp án.

" Cô ta đang nhìn anh." Tiêu Chiến đột nhiên nói một câu , giọng y nhẹ lại có chút khàn " cô ta vẫn luôn nhìn anh."


Chương 4: NGÀY CHẾT TỚI RỒI.
Chu Chí Cường sợ hãi cả kinh, không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng, lại cố trấn định mà nói: " sao... Sao cậu biết cô ta luôn nhìn tôi?"

Tiêu Chiến lấy ra một tấm ảnh của Hứa Tư Nhã đã phẫu thuật thẩm mỹ , bàn tay nhẹ nhàng cần tấm ảnh đưa lên đối diện với Chu Chí Cường .

" anh nhìn đi"

Trên tấm ảnh , đôi mắt của Hứa Tư Nhã nhìn thẳng trực diện với Chu Chí Cường , Tiêu Chiến lại đi chuyển tay đem tấm ảnh nhích qua một bên , thì việc khiến người ta sợ hãi cũng xảy ra.

Đôi đồng tử đen kia chậm rãi đi chuyển về phía bên trái, đến khi đối diện với Chu Chí Cường mới dừng lại .

Trên tấm ảnh Hứa Tư Nhã cười rất hoạt bát sáng sủa, nhưng đôi đồng tử lại đồng loạt nhìn về bên trái .

Chu Chí Cường tay run lên, điện thoại rớt dưới đất cũng không nhận ra . Chân gã cũng run rẩy khó khăn lắm mới bám được vào bên quầy thu ngân để bản thân không thất thố mà ngã xuống, car người gã tuôn mồ hôi như tắm, hàm răng cũng lập cập đánh vào nhau.

Gã không tin nổi , quả thật là ảnh chụp của Hứa Tư Nhã đang nhìn gã. Do Tiêu Chiến chuyển tấm hình rất nhiều góc độ, nhưng ở góc nào đôi mắt kia cũng chăm chăm tìm được gã.

Tiêu Chiến rũ mắt nhìn thoáng qua ảnh chụp. Người trên tấm ảnh biểu tình vẫn như vạy , chỉ có vị trí thuộc về đôi mắt thì hiện tại chỉ là hai lỗ trống sâu hoắc đen ngòm , cái gì cũng không có. Y liền " há" một tiếng . Trong tay bốc lên ngọn lửa u lam, nháy mắt liền đốt cháy tấm ảnh.

Trong bức ảnh có một làn khói nhanh chóng vặn vẹo trong không khí mà bay ra. Bên tai nhanh chóng vang lên tiếng thét chói tai, sau đó thì không còn gì hết.

Chu Chí Cường đứng ở một bên hồng hộc mà thở dốc, cái thứ kia giống như u nhọt cấp tính được lấy ra khỏi cơ thể vậy , gã có cảm giác như một lần nữa sống lại, không cần suy nghĩ nhiều liền sáp đến gần Tiêu Chiến , ánh mắt đầy trông mong chờ đợi .

" Nó .... Nó biến mất rồi sao?"

"Không," Tiêu Chiến ngáp một cái, khi nãy y đốt tấm hình kia tiêu hao thể lực nhiều quá, nên cả người đều cảm thấy mệt mỏi , lười biếng mà tựa bên quầy , biếng nhác mà nói.

" Trên tấm ảnh chỉ có chút tàn niệm, đốt đi rồi thì không còn , nhưng tấm ảnh khác thì vẫn còn."

Nói xong Tiêu Chiến liền nhìn Chu Chí Cường , bỗng nhiên âm trầm cười một tiếng .

" Cô ta vẫn sẽ nhìn anh, nhìn đến khi anh chỉ còn là bộ xương khô."

Câu nói vừa dứt thì Chu Chí Cường cũng không giữ được bình tĩnh nữa, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên đất. Gã vội vàng nhích đến gần Tiêu Chiến , xem y như cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà nói .

" ông chủ Tiêu , cầu xin cậu cứu tôi , cứu tôi với...."

Gã đối với Tiêu Chiến vứt bỏ tôn nghiêm mà quỳ xuống cầu xin . Tiêu Chiến thấy thì liền né một vòng mà bước vào quầy thu ngân.

Thế gian vạn vật, nhân quả luân hồi, y đâu phải thanh niên tình nguyện, không qưỡn mà giúp đỡ .

Một đôi tay khớp xương rõ ràng bỗng từ đâu xuất hiện nắm lấy bàn tay Tiêu Chiến . Khiến y ngước mắt nhìn lên liền thấy Vương Nhất Bác đang rũ mắt nhìn y.

Một người một quỷ không tiếng động mà giằng co. Đối với Chu Chí Cường đang cầu xin hoàn toàn không nghe thấy gì. Trong nháy mắt, bầu không khí như muốn đọng lại.

Đến khi cái mặt liệt vạn năm của Vương Nhất Bác mở miệng nói .

" Ta đói."

Tiêu Chiến : "......"

Bá tổng , ngài đừng như vậy nhoa, ngài phải tự cường chứ sao có thể như vậy?????

Tiêu Chiến trừng Vương Nhất Bác một cái , sau đó đành bại trận mà xoay sang Chu Chí Cường , ủ rũ nói :" anh đưa tôi đi xem."

" Được, được chúng ta đi liền hay sao ông chủ Tiêu???" Chu Chí Cường vô cùng kinh hỉ, vội vàng đứng dậy, gấp gáp hỏi . Y chỉ sợ Tiêu Chiến đổi ý.
Vương Nhất Bác lúc này mới vừa lòng rút tay về, sau đó liền rũ mắt nhìn lòng bàn tay còn lưu lại cảm giác lạnh lẽo.

Nhiệt độ của Tiêu Chiến từ khi nào mà thấp hơn lão quỷ như hắn vậy????"

.

Tinh Quang Giải Trí ở trung tâm thành phố Vụ Châu , là công tỷ giải trí có quy mô lớn nhất trong thành phố .

Trong đó quản lí không thiếu các ca sĩ nổi tiếng, những MV đạt view cao.

Dù là Tinh Quang Giải Trí hay Tinh Quang truyền thông thì đều thuộc về tập đoàn Mặc thị .

Chiếc xe bon bon trên đường một lúc thì dừng kại trước một cao ốc , Chu Chí Cường từ trên ghế lái nhanh chóng chạy xuống vội vàng mà mở cửa ghế sau , bộ dáng vô cùng cung kính hướng người trong xe nói .

" ông chủ Tiêu , tới rồi "

Tiêu Chiến từ ghế sau bước ra, đôi mắt đều chứa đầy vẻ lười nhác , bộ dáng không khác gì vừa tỉnh ngủ. Nói " ưm " một tiếng với Chu Chí Cường , sau đó nhàn nhã đi theo sau gã bước vào cao ốc Tinh Quang.
Cao ốc Tinh Quang tổng cộng 40 tầng , những nhân viên ở đây đều bận trang phục chỉnh tề ngay ngắn, bộ dáng tinh anh .

Còn Tiêu Chiến thì một đôi giày thể thao màu trắng cổ cao, áo thun quần jean giá rẻ quả thật nhìn vô cùng lạc quê với mọi người ở đây. Nhưng cái nhan sắc max điểm và cái thần thái của y lại khiến những người ở đây dù có bảnh bao chỉnh chu thế nào cũng thấy thật thua kém .

" ông chủ Tiêu, xin mời."

Cửa thang máy tinh tinh mở ra , Chu Chí Cường đứng một bên bộ dáng vô cùng cung kính giữ cửa thang máy cho Tiêu Chiến vào trước. Bên trong thang máy lúc này có thêm vài ngươig khác cũng có người là đại diện của Tinh Quang Giải Trí , gã nhìn thái độ của Chu Chí Cường với Tiêu Chiến liền âm dương quái khí mà lên tiếng.

" Chu Chí Minh, ngươi sao lại thỉnh một vị tổ tông về vậy? Ngày xưa ngươi cũng chưa bao giờ cung kính ta như vậy."
" À, Tổ trưởng Tề." Chu Chí e làm bộ không nghe ra ý tứ trào phúng của gã, mà gọi một tiếng .

Trước đây khi vừa vào Tinh Quang Giải Trí Chu Chí Cường chính là trợ lý dưới trướng Tề Chính Vân. Chính là Tề Chính Vân trước nay đêgu khinh thường và chèn ép Chu Chí Cường khiến gã không thể ngóc lên, nhiều lần gã nộp đoen xin chuyển thành trợ lý nhưng đều bị Tề Chính Vân bác bỏ.

Đến khi Chu Chí Cường đi tìm một vị lãnh đạo khác trình đơn thì cuối cùng cũng được duyệt, gã sau đó còn kí hợp đồng với Hứa Tư Nhã .

Cũng nhờ Hứa Tư Nhã sau bộ cái quảng cáo bạo hồng , gã cũng trở thành người đại diện nổi bật trong Tinh Quang Giải Trí .

Tề Chính Vân từ khi Chu Chí Cường nộp đơn chuyển thành đại diện thì gã đã không nhìn vừa mắt, cứ ngỡ gã dám qua mặt thì trong công ty sẽ không bảo giơg ngước mặt lên nổi nhưng nào ngờ cuộc sống của Chu Chí Cường lại càng rực rỡ khiến Tề Chí Vân càng nuốt không trôi hơn.
Mỗi lần gặp mặt thì Chu Chí Cường đều âm dương quái khí trào phúng vài câu, nhưng lần nào thì Chu Chí Cường đều lơ đi . Chính là lần này cũng vậy, Tề Chính Vân không thể làm gì Chu Chí Cường nên chuyển mục tiêu đang Tiêu Chiến đang đứng bên cạnh .

Ánh mắt Tề Chính Vân tràn ngập ác ý mà đánh giá Tiêu Chiến , định mở miệng trào phúng thì đột nghiên gã liền nghe Tiêu Chiến nói .

"Bùa bảo mệnh 998 đồng một lá, mua một tấm bảo hộ mạng sống ngươi một năm bình an , mua không?"

Chính là trong mắt Tiêu Chiến , cả người Tề Chính Vân bị bao phủ một tầng máy đen đày đặc. Còn loáng thoáng huyết quang , sương đen như đang nuốt chửng gã. Có thể nói ngày chết của Tề Chính Vân đã tới , nhìn mặt trời hôm nay, chưa chắc gì nhìn được ngày mai .


Chương 5: ĐỔI ĐÔI MẮT.
Tề Chính Vân không nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ phán một câu như vậy , nên những gì gã đang định nói đều ứ nghẹn trong họng , gã cứ tưởng Chu Chí Cường tìm được một nghê sĩ mới để dẫn dắt, vì quả thật bề ngoài của Tiêu Chiến quá ư rực rỡ. Trên người chỉ khoác quần áo rẻ tiền nhưng vẫn không thể che đi khí chất cùng nhan sắc của y , có thể nói là người rất thích hợp để bước vào giới giải trí, dù chỉ là bình hoa cũng có thể nổi lên rung trời.

Trước đó, gã còn âm thầm mà ghen ghét Chu Chí Cường rốt cuộc có cái vận gì, mà có thể tìm ra Hứa Tư Nhã không nói, giờ lại đào được thêm người thế này.

Nhưng câu nói của Tiêu Chiến khiến gã hiểu được , người này không phải người mới mà lại là một kẻ đa cấp chào bán bùa bình an!!!!

Quả thật , không thể nhìn bề ngoài đa cấp lừa gạt giờ bộ dáng quá tốt rồi, mà còn lừa qua thể loại bùa chú nữa mới gê.

Tề Chính Vân muốn trào phúng mấy câu nhưng khi đối diện với ánh mắt hoa đào của Tiêu Chiến thì liền rùng mình một cái, vội vàng đảo mắt đi chỗ khác miệng cũng chỉ dám rì rầm một câu.

" Thằng thần kinh "

Khi cửa thang máy mở ra, Tề Chính Vân vội vàng bước ra, tay còn nâng lên tự xoa lấy cánh tay mình , gã thầm nghĩ tại sao hôm nay điều hòa trong công tỷ lại hạ thấp nhiệt độ như vậy, khí lạnh như muốn ngấm vào cả xương tủy luôn rồi.

Nhưng trong đầu gã lại nhanh chóng vang lên câu nói khi nãy trong tháng máy của Tiêu Chiến liền vô thức rùng mình, sau đó liền tức giận mà chửi .

" Đ* mẹ nó , đúng là đ* chó điên mà.":

.....

Trong thang máy, Chu Chí Cường khϊếp sợ không nói ra lời, gã ngơ ngác mà nhìn Tiêu Chiến , thật lâu mới tìm có thể khô khan lên tiếng.

"Tề Chính Vân hắn...... Hắn......"

Gã nói nửa câu thì ngưng vì gã cũng tiến hiểu được vấn đề, bởi gã biết kết cục của Tề Chính Vân cũng có thể là kết cục của gã sau này .

" Anh cùng gã không giống nhau ."

Tiêu Chiến chả quan tâm Chu Chí Cường có sợ hãi hay không, dựa vào một bên thắng máy vừa che miệng ngáp vừa nói tiếp.

" Gã ta nghiêm trọng hơn so nhiều so với anh."

Quả nhiên là vậy !

Chu Chí Cường sợ hãi vô cùng , dù đã vịnh vách tường nhưng cả người vẫn run rẩy . Khi cả hai bước ra khỏi cửa thang máy , đi vào văn phòng của Chu Chí Cường , gã mới run rẩy lấy di động ra nhìn Tiêu Chiến .

" We...wechat hay Alipay?"

Tiêu Chiến không hiểu mà nhìn gã.

" Một lá bùa 998 đồng có thể bảo vệ tính mạng một năm." Bây giờ dù có 9998 gã cũng phải mua chứ đừng nói 998.

" A! Là cái này sao? Anh không cần mua đâu!"

Còn lâu mới chết. Mua bùa này không cần thiết .... Bất quá...

" Cái đó anh không cần, nhưng tôi có một loại bùa khác ." Trong nắt Tiêu Chiến loé ra chút ánh sáng, giọng cũng sảng khoái hơn một chút mà rao hàng :" bùa an trạch 198 đồng một lá, bùa đuổi quỷ 298 đồng một lá, bùa trừ sát khí 398 đồng một lá ... Nếu anh tin thì tôi khuyên anh nên mua combo trấn trạch trừ sát khí, không cần 1998 đồng , chỉ cần 998 đồng mà thôi."

Tiêu Chiến : " sao nào cần môt lá không?"

Chu Chí Cường: "......". Sao gã càng thấy giống đa cấp thế ????

" .....mua , mua chứ." Gã không cần biết bao nhiêu, bây giờ tiết kiệm đến lúc chết tiền cũng đâu mang theo được , dù 998 có là hàng đa cấp thì gã cũng phải mua dằn túi trấn an tinh thần mới được.

Tiêu Chiến lưu loát mở Wechat ra:" anh là vị khách đầu tiên á, cho nên khuyến mãi chỉ cần chuyển 1000 là được."

Chu Chí Cường cũng mơ màng mà chuyển tiền qua, sau đó sửng sốt 3 giây mới phản ứng lại , có cái gì đó cấn cấn thì phải .... Nhưng mà thôi 3 lá hợp thành 1 lá , mua combo cũng tiện nghi hơn nhiều.
Quả thật, Chu Chí Cường phải gật gù cảm thán , ông chủ nhỏ có đầu óc kinh doanh quá đi mất. Trong lòng liền dở khóc dở cười , sự sợ hãi cũng thối lui không ít .

Tiền trao cháo múc, nếu tiền tới túi thì bùa cũng phải tới tay khách chứ , Tiêu Chiến móc ra 3 lá bùa đưa cho Chu Chí Cường. Gã nhanh chóng vươn hai tay tiếp lấy đầy thành kính .

Cũng không biết là do bữa hay là do tâm lí, mà vừa cầm 3 lá bùa Chu Chí Cường đã cảm thấy bản thân cũng nhẹ nhõm thoải mái không ít .

Lúc trước eo gã có chút đau, trên ngực lại như có vật nặng đè, nhiều lúc lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt , dù uống thuốc hay trị liệu cũng không giảm .

Gã còn nghĩ là do bản thân quá mệt mỏi vì công việc ,đến khi đến cửa hàng nhang đèn biết được sự việc quỷ dị về những tấm ảnh , thì gã mới ý thức được không phải mệt mỏi do công việc mà thật sự bị "Đồ vật" quấn lên.
Bùa của Tiêu Chiến thật sự hữu dụng, như một liều thuốc đặc trị , khiến gã cảm thấy khoan khoái vô cùng .

Chỉ là Chu Chí Cường không biết được, Tiêu Chiến nhìn thấy rõ sự thay đổi trên cơ thể của gã. Y bán cho gã 3 lá bùa có tác dụng trừ sát. Bùa trừ sát có ấn ký chu sa phía trên khi vào tay Chu Chí Cường thì như hoá thành một xoáy nước có ánh đỏ , đem sương đen bao phủ trên người Chu Chí Cường hút đi hết.

Sát khí trên người bị tiêu trừ,cơ thể thoải mái là chuyện đương nhiên

Chu Chí Cường tự bản thân trải nghiệm sự thần kì của Tiêu Chiến nên thái độ đối với y càng thêm cung kính.

"ông chủ Tiêu , bây giờ tôi nói tình trạng Hứa Tư Nhã cho cậu nghe."

Tiêu Chiến cũng nhàn nhã gật đầu nói được.

.

Hứa Tư Nhã là tháng 5 mới chính thức debut. Chu Chí Cường đã nhanh chóng nhận một hợp đồng quảng cáo cho cô. Cũng không phải nhãn hiệu lớn gì, chỉ định mời một người có nhan sắc quảng cáo một đoạn, nên ai cũng không hi vọng cái quảng cáo này nổi tiếng.
Chỉ là quay xong thì lại im lặng như bọt nước, không hề có ý định công chiếu hay quảng bá.

Đến khi Hứa Tư Nhã quay một cảnh phim ngắn được tung ra thì sau một đêm đã nhấc lên phong ba , trang web nào cũng liên tục vì đoạn phim ngắn đó mà tuyên truyền.

Hứa Tư Nhã sau một đêm thành người nổi tiếng , hơn trăm vạn fan, mà cái đoạn phim ngắn trên mạng rất giật title chính là -- vô tình phát hiện thần tiên tỷ tỷ, đôi mắt của tỷ quả là cực phẩm!!

Giang cư mận ai ai xem xong đoạn phim ngắn cũng đều khen mắt Hứa Tư Nhã xinh đẹp hút hồn, rồi mới đến nhan sắc của cô ..... Quả thật nói không ngoa, chính là nhờ đôi mắt mà Hứa Tư Nhã một bước lên trời.

-- đôi mắt đẹp quá đê, lúc nhìn đôi mắt sao tui có cảm giác như biết iu vại nà.

-- trên đời có đôi mắt đẹp vậy luôn sao??? Nhìn vào tự nhiên thấy thanh thản ghia nơi .....
Quả thật đôi mắt như có ma lực, ai lỡ vô tình nhìn đều như bị hút đi linh hồn , cứ như vậy mà không rời .

......

" Không ai nghĩ đến chỉ một đoạn phim ngắn mà có thêt bạo hồng như vậy!" Chu Chí Cường kể lại, trong giọng nói vẫn không giữ được sự hưng phấn , ai mà không muốn nghệ sĩ mình dắt nổi tiếng.

Chu Chí Cường: "Công ty thấy thế liền nhanh chóng mua marketing cho Hứa Tư Nhã ngay, đẩy cô ta hết mức."

Lúc đầu công ty khi mua marketing còn cẩn thận, sợ làm lố thì sinh ra phản ứng ngược,chỉ là không ngờ tới một cái marketting vừa ra lò thì liền khởi động sóng gió.

Những người thúch Hứa Tư Nhã đều vì yêu thích đôi mắt của cô ta, giống như đôi mắt ấy bắt mất linh hồn khiến bọn họ trở thành tín đồ của cô vậy .

Lúc đầu, Chu Chí Cường còn là một tín đồ trung thành trong đó. Đến khi gã cảm thấy đôi mắt như mang dao lạnh mà nhìn chằm chằm gã bất cứ lúc nào.
Cái loại cảm giác bị nhìn chằm chằm quả thật khó chịu bất an vô cùng, đặc biệt là khi ở cùng Hứa Tư Nhã , gã thấy cả người như bị xà độc quấn quanh , xương sống cũng thấy lạnh lẽo .

Lúc mới đầu gã đối với Hứa Tư Nhã có cảm giác yêu hận đan xen , nhưng khi nhìn vào đôi mắt của cô ta thì trong lòng liền run sợ .

Nếu hôm Tết Trung Nguyên không đi nhầm vào hẻm tối , không tận mắt thấy những thứ đó , phỏng chừng đến lúc chết gã cũng không hiểu nguyên nhân là gì mất!!!.

.

Chu Chí Cường hít sâu một hơi, "Đại khái tình huống chính là như vậy. Tôi cam đoan, trước khi phẫu thuật thẩm mỹ , Hứa Tư Nhã chỉ đẹp dạng bình thường thôi."

Tiêu Chiến nãy giờ nghe Chu Chí Cường kể lại thì cả người đã nhũn ra trên ghế, khuôn mặt không cảm xúc khẽ nhìn qua Chu Chí Cường đang ngồi ở đối diện , thì thấy trên cổ của gã có đeo một sợi chỉ đỏ, trên sợi chỉ còn có một khối ngọc cỡ móng tay.
Khó trách Chu Chí Cường cảm thấy bất an , nguy hiểm.

Chu Chí Cường vẫn không nhận ra ánh mât của Tiêu Chiến , vẫn tiếp tục nói .

" Tôi cảm thấy có chút kỳ quặc , lúc Hứa Tư Nhã phẫu thuật thẩm mỹ xong chờ khôi phục cũng không quá lâu, nếu cắt mắt hai mí cũng không nhanh như vậy?"

Tiêu Chiến : " cô ta không có phẫu thuật thẩm mỹ mà chính là trực tiếp đổi một đôi mắt."

Cái gì gọi là đổi , chính là móc cặp mắt của chính mình ra, sau đó nhét cặp mắt kẻ khác vào .

Vì thế nên linh hồn cũng không còn là của chính mình nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #hay