Chương 146-150


Chương 146: CÀNG LÚC CÀNG U ÁM.
Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

"Bác sĩ Chu, mời."

Người làm mời Chu Cảnh Tình cùng Tiêu Chiến vào biệt thự, Kỷ Tĩnh Nhu hiện đang ngồi trên sofa, không hề có ý định đứng dậy tiếp đón. Nhưng ả cũng không thể xé thẳng mặt với Chu gia, nên cũng không dám lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, mà cố nặn ra nụ cười vui vẻ.

Lần này thấy Chu Cảnh Tình đến còn đưa thêm một người thanh niên, nụ cười giả dối trên mặt Kỷ Tĩnh Nhu vẫn treo còn nói, "Đã trễ thế này, sao bác sĩ Chu lại đến đây?"

Chu Cảnh Tình đối với thái độ của Kỷ Tĩnh Nhu cũng đã quá quen, tươi cười khéo léo nói: "Tôi đến để xem tình hình của Nhậm tiên sinh."

Kỷ Tĩnh Nhu âm thầm bĩu môi, âm dương quái khí mà nói: "Không phải hai ngày trước đã xem qua rồi sao? Tĩnh Tiêu lần này thuốc cũng không uống được, bác sĩ Chu đúng là tài đức quá mà."

Chu Cảnh Tình cũng chả cần nhún nhường gì Kỷ Tĩnh Nhu, liền trực tiếp nói thẳng: "Tôi lần này đến chủ yếu là giới thiệu một vị bác sĩ mới cho Nhậm tiên sinh. Nhậm phu nhân, vị này bác sĩ họ......"

Chu Cảnh Tình đang định giới thiệu Tiêu Chiến,nhưng lời nói còn chưa nói xong, đã bị Kỷ Tĩnh Nhu cường ngạnh mà đánh gãy, "Bác sĩ Chu không cần phiền toái như vậy, Học Bác đã tìm được bác sĩ mới cho Tĩnh Tiêu, vị bác sĩ kia học vị tinh thông nhất định có thể chữa được bệnh cho Tĩnh Tiêu."

Kỷ Tĩnh Nhu nói còn lườm Tiêu Chiến một cái, chính là không để Tiêu Chiến trong mắt, chỉ là một người trẻ tuổi lông còn chưa mọc đủ, thì biết gì để chữa bệnh cơ chứ.

Lúc ả lườm Tiêu Chiến còn cười nhạt một tiếng, không hề che giấu sự khinh thường của ả, "Bác sĩ Chu, sẵn hôm nay cô đến tôi cũng muốn báo luôn một chuyện. Bệnh của Tĩnh Tiêu đã có  bác sĩ Hoàng phụ trách, sau này cô không cần tới nữa."

Không đợi Chu Cảnh Tình mở miệng, Kỷ Tĩnh Nhu ý bảo người làm, "Tiễn khách."

"Bà......" Chu Cảnh Tình còn muốn nói cái gì, Tiêu Chiến đã đứng dậy trực tiếp đi trước, bộ dạng nhàn nhạt lười biếng, giống như chả bị lời ả ta làm ảnh hưởng.

Kỷ Tĩnh Nhu nhìn theo hai người rời đi, nụ cười trên khóe miệng lập tức biến mất, đáy mắt một mảnh mỉa mai.

Một đám không biết tự lượng sức mình.

***

Từ trong Nhậm gia đi ra, ngực của Chu Cảnh Tình vẫn phập phồng tức giận, nhưng cô biết giờ mình có tức cũng chả thể làm gì, mệnh của Nhậm Tĩnh Tiêu hiện tại đang nằm trong tay Nhậm Học Bác. Một khi Nhậm lão gia tử qua đời, gia sản của Nhậm gia sẽ được giao toàn quyền vào tay Nhậm Tĩnh Tiêu và cũng chính là lúc hắn sẽ mất mạng.

Chu Cảnh Tình đương nhiên biết rõ chuyện này, nên càng sốt ruột hơn, ánh mắt khẽ đảo qua Tiêu Chiến đang nhàn nhã ngồi ghế sau, liền không nhịn được mà hỏi: "ông chủ Tiêu, có phải Nhậm lão gia tử rất nhanh sẽ không được?"

Cho nên Nhậm Học Bác cùng Kỷ Tĩnh Nhu liền không cho cô đến xem bệnh Nhậm Tĩnh Tiêu, cũng để Nhậm Tĩnh Tiêu bị lệ quỷ tra tấn đến chết.

Tiêu Chiến không trả lời vấn đề này của Chu Cảnh Tình, cũng không thúc giục Chu Cảnh Tình lái xe rời đi, mà là quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt dừng ở biệt thự Nhậm gia.

Cửa sổ lầu hai có một gian phòng bị phủ đen âm- sát khí, có thể đó chính là phòng của Nhậm Tĩnh Tiêu. Âm- sát khí phi thường nồng đậm, chứng thực cho việc căn phòng đó có lệ quỷ cư ngụ

Nhưng mà Tiêu Chiến mày lại hơi hơi nhíu mi, cảm thấy có gì đó rất không đúng.

Trong chốc lát, y lại nhìn thấy trong biệt thự Nhậm gia có một bóng hình quen thuộc bước ra, lúc này hàng mày của Tiêu Chiến mới dần thả lỏng.

Chờ Vương Nhất Bác lên xe, Tiêu Chiến liền nghiêng đầu dựa vào vai hắn, ngáp lớn một cái, hỏi: "Thế nào rồi anh?"
Kỷ Tĩnh Nhu ngăn cản Tiêu Chiến cùng Chu Cảnh Tình đi gặp Nhậm Tĩnh Tiêu, lại ngăn cản không được Vương Nhất Bác. Khi Tiêu Chiến bước vào biệt thư thì Vương Nhất Bác cũng theo âm khí mà bước đến phòng Nhậm Tĩnh Tiêu.

Cảnh tượng trong phòng Nhậm Tĩnh Tiêu quả thật không giống như những gì Vương Nhất Bác đã nghĩ.

Tuy trong phòng Nhậm Tĩnh Tiêu tràn ngập âm- sát khí, Nhậm Tĩnh Tiêu nằm trên giường cũng mê mang sắc mặt tái nhợt không có dấu hiệu tỉnh lại. Nhưng kì quái chính là, Vương Nhất Bác lại không cảm nhận được âm khí trên người Nhậm Tĩnh Tiêu.

"Không có âm khí?" Tiêu Chiến lặp lại những lời này, cũng cảm thấy kỳ quái.

Vương Nhất Bác tiếp tục nói: "Thân thể Nhậm Tĩnh Tiêu giống như là đang bị cổ trùng quấy phá, chứ hoàn toàn không phải bị lệ quỷ hãm hại."

Lại là cổ trùng......
Tiêu Chiến lâm vào trong suy tư, một hồi lâu mới tiếp tục hỏi: "Thời điểm anh vào, lệ quỷ còn đó không?"

"Không," Vương Nhất Bác lắc đầu, "Nhưng anh có thể cảm nhận được hơi thở của nó."

"Mạnh sao?"

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, cười cười, "Em cảm thấy sao?"

Quả thật nếu so với Vương Nhất Bác thì lệ quỷ kia chính là đi tìm chết.

Tiêu Chiến lại hỏi, "So với ba đứa nhỉ thì thế nào?"

Đừng nhìn Năm 1-2-3 còn nhỏ mà lầm, chúng nó theo Tiêu Chiến cũng được ăn không ít thứ tốt, có thể nói chúng nó không thể so với Vương Nhất Bác nhưng cũng diệt được không ít lệ quỷ mạnh.

"Mạnh hơn."

Tiêu Chiến gật gật đầu, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, nếu thật sự là người Nhậm gia thả lệ quỷ thì Nhậm Tĩnh Tiêu đã chết đời tám hoánh, chứ không giống như tình trạng bây giờ, hắn còn sống mà không bị nhiễm chút âm khí nào.
Vậy lệ quỷ kia quấn lấy Nhậm Tĩnh Tiêu là có ý đồ gì?

Tiêu Chiến nghĩ một hồi lại thấy mệt rã rời, nên tạm dẹp vấn đề này ra sau đầu, đang muốn nhắm mắt lại ngủ, lại thấy một chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự Nhậm gia.

Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông trung niên bước xuống, gã bận một thân tây trang, trên mặt là nụ cười a dua nịnh nọt. Gã nhanh chóng chạy qua phía sau, ân cần mà mở cửa mời người bên trong bước xuống.

Chu Cảnh Tình thấy tầm mắt Tiêu Chiến dừng ở chiếc xe kia, liền chủ động giải thích, "Gã chính là Nhậm Học Bác."

Trong mắt Chu Cảnh Tình, Nhậm Học Bác là gã đàn ông mắt cao hơn đầu luôn làm bộ dáng tài cao trịch thượng. Vậy mà hiện tại lại có thể lộ ra vẻ mặt nịnh hót như vậy, quả thật khiến cô vô cùng tò mò muốn biết người bên trong xe là ai, vậy mà có thể làm Nhậm Học Bác cẩn thận mà đối đãi như vậy.
Chu Cảnh Tình còn đang nghi hoặc, thì cửa chiếc xe kia đã được mở ra. Nhậm Học Bác từ trên xe đón xuống một người đàn ông trung niên dung mạo tục tằng, gã bận một thân đường trang, dưới chân mang đôi giày vải, thanh âm khi nói cũng vô cùng lớn, ngồi trong xe mà Tiêu Chiến còn loáng thoáng nghe được tiếng của gã.

"Là gã ta."

Khi nhìn rõ mặt của người đàn ông, Tiêu Chiến có chút bừng tỉnh.

"ông chủ Tiêu biết gã sao?" Chu Cảnh Tình hỏi.

Tiêu Chiến: "Từng gặp mặt một lần."

Vương Nhất Bác cũng nhớ rõ đối phương, suy nghĩ trong chốc lát mới nói ra tên gã, "Hoàng Bính An."

"Hoàng gia Đuổi quỷ, thiên sư bậc ba." Tiêu Chiến đối với gã có ấn tượng rất sâu.

Vì vụ án Tráo đổi bộ phận cơ thể lần trước, cái "Thần sử" được "Thần minh" cứu đi, Tiêu Chiến thông qua camera giám sát ở  toạ đàm nhìn ra được ba kẻ tình nghi, kẻ thứ 1 chính là Dư Bác Quang, tân hội phó của Hiệp hội thiên sư Vụ Châu; kẻ thứ 2 là hội phó Hiệp hội thiên sư Kinh Châu  Mã Quang Nhuận thiên sư bậc bốn, còn kẻ cuối cùng chính là Hoàng Bính An thiên sư bậc ba, Hoàng gia đuổi quỷ.
Tiêu Chiến nhưng thật ra không nghĩ tới ở đây cũng gặp được Hoàng Bính An.

"Đuổi quỷ thế gia......"

Tiêu Chiến lặp lại bốn chữ, ánh mắt thật sâu.

Vương Nhất Bác thấy thế, hỏi: "Em cảm thấy lệ quỷ là gã phóng?"

"Ai biết được?" Tiêu Chiến cười khẽ một tiếng, y chỉ biết án này càng lúc càng sâu, càng đi thì càng thấy tối.

Ngược lại cùng Chu Cảnh Tình nói: "Trở về khách sạn thôi."

Dứt lời, liền ngả lên vai Vương Nhất Bác hai mắt cũng khép lại.

Vương Nhất Bác xoa xoa trán y, nhẹ nhàng buông xuống nụ hôn khẽ.

Tiêu Chiến lẩm bẩm một câu, sau đó cọ cọ trên vai hắn.

***

Nhậm Học Bác cung cung kính kính mà mời Hoàng Bính An vào trong nhà, Kỷ Tĩnh Nhu đã sớm nghe người làm thông báo, người còn chưa đến ngạnh cửa, ả đã đon đả bước ra tiếp đón, "Hoàng đại sư, mời ngài vào trong."
Kỷ Tĩnh Nhu rất là nhiệt tình, quả thật khác hẳn với cách tiếp đón Chu Cảnh Tình khi nãy.

Hoàng Bính An chỉ hơi hơi gật gật đầu, vô cùng lạnh nhạt hỏi, "Nhậm Tĩnh Tiêu đâu?"

Nhậm Học Bác cũng không để Kỷ Tĩnh Nhu tiếp tục xum xoe Hoàng Bính An, khẽ hướng về phía Kỷ Tĩnh Nhu trừng một cái, sau đó nhanh chóng bước đến dẫn đường còn cười cười nói, "Hoàng đại sư, mời ngài đi lối này."

Hoàng Bính An khoanh tay đi phía sau Nhậm Học Bác, chậm rãi mà bước lên lầu.

Phòng của Nhậm Tĩnh Tiêu nằm ở lầu hai phía cuối hành lang, Nhậm Học Bác vừa mở cửa, thì một cổ khí lạnh liền ập đến, khiến gã không khỏi run lên, nhưng vẫn cố vươn tay làm ra tư thế mời, "Hoàng đại sư, Nhậm Tĩnh Tiêu phía trong đó."

Hoàng Bính An "Ừ" một tiếng, sau đó bước thẳng vào phòng.

Nhậm Học Bác bên ngoài cửa do dự chốc lát, nhưng cũng không dám bước  tiếp, khẽ nói vọng vào trong phòng, "Hoàng đại sư, tôi đứng ngoài này, có việc ngài cứ gọi."
Nói xong thì gã lập tức lùi ngay ra một góc, xem phòng Nhậm Tĩnh Tiêu không khác gì rắn rết.

Hoàng Bính An cũng chả để tâm Nhậm Học Bác nghĩ gì, khi gã vừa bước vào phòng, âm- sát khí vô cùng mãnh liệt không ngừng lao về phía gã, ý muốn xâm nhập vào cơ thể gã.

Hoàng Bính An đã nhanh chóng lấy ra một lá linh khí phù chụp vào thân thể, linh khí liền hóa thành một kiện quần áo bao bọc lấy thân thể, ngăn cản âm khí xâm nhập.

Gã bước đến mép giường, yên lặng mà đứng đó, mắt rũ xuống chăm chú nhìn Nhậm Tĩnh Tiêu nằm trên giường.

Nhậm Tĩnh Tiêu tựa hồ cảm nhận được có người đã đến, bỗng nhiên mở mắt. Hắn tuy rằng suy yếu, nhưng ánh mắt lại sáng triệt ngập tràn kiên định.

Đây là lần đầu tiên Nhậm Tĩnh Tiêu thấy Hoàng Bính An, hắn nhìn Hoàng Bính An cũng không nói chuyện. Hoàng Bính An tựa hồ cũng không có ý định cùng hắn giao lưu, cũng không quan tâm Nhậm Tĩnh Tiêu có muốn hay là không, mà đã vươn tay bắt trên trán Nhậm Tĩnh Tiêu.
Hồi sau, Hoàng Bính An mới cau mày thu hồi tay.

Nhậm Tĩnh Tiêu cái gì cũng chưa nói, chỉ nhìn thấy Hoàng Bính An móc trong áo ra một lá bùa, sau đó huơ tay làm những hành động kì lạ, sau đó đem những lá bùa đặt ở các góc phòng.

Khoảng 10 phút sau, Hoàng Bính An cũng rời khỏi phòng Nhậm Tĩnh Tiêu, khi bước đến ngạnh cửa thì khẽ dừng lại, ánh mắt tối đen mà nhìn về một góc trong căn phòng, sau đó mới trở tay đóng lại cửa phòng ngủ.

Lúc này Kỷ Tĩnh Nhu cũng lên đây, đang cùng Nhậm Học Bác nói chuyện.

"...... Cô ta dẫn theo một người thanh niên trẻ tuổi, nói là đến chữa bệnh cho Nhậm Tĩnh Tiêu, ai biết cô ta có lòng tốt thật hay không, nói hai ba câu sau đó bị em đuổi đi rồi."

Nhậm Học Bác: "Chu Cảnh Tình y thuật xác thật lợi hại, người mà cô ta dẫn đến hẳn không tầm thường, không để bọn họ gặp Nhậm Tĩnh Tiêu là chính xác."
Hoàng Bính An đối với câu chuyện của hai vợ chồng này cũng chả quan tâm, nhưng khi nghe Kỷ Tĩnh Nhu nói Chu Cảnh Tình cùng đi với một thanh niên trẻ tuổi, thì bước chân khẽ dừng lại, đột nhiên hỏi: "Người thanh niên mà Chu Cảnh Tình đưa đến, trông như thế nào?"

Kỷ Tĩnh Nhu nghe vậy sửng sốt một chút, có chút do dự mà trả lời: "Thực bình thường...... Ừm, bộ dạng bình thường, khuôn mặt cũng bình thường, không có gì nổi bật."

Nên ả cũng cTiêu ấn tượng gì với người thanh niên kia, khi nãy vừa gặp mà hiện tại cũng chả ấn được điểm nào.

Nhậm Học Bác vội vàng hỏi: "Hoàng đại sư, có gì không ổn sao?"

Hoàng Bính An xua xua tay, "Không có việc gì."

Theo lý thuyết, theo như câu trả lời của Kỷ Tĩnh Nhu, thì Hoàng Bính An sẽ cảm thấy bình thường mới đúng, nhưng gã lại cảm thấy có gì đó không bình thường, nhưng cũng không biết không bình thường ở chỗ nào.
Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Chiến: Lão quỷ, anh cảm thấy lệ quỷ mạnh lắm ư?

Vương Nhất Bác tà mị cười: Bá quỷ tổng tài đã là 1, thì đứa nào dám chiếm 0,5!

-----Còn tiếp-----


Chương 147: ĐẠI SẮC ĐỒ ĐẰNG.
Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Giữa trưa hôm sau.

Tiêu Chiến nhận được điện thoại của Sở Quân đội, thì cũng hỏi y khi nào trở về Vụ Châu. Tiêu Chiến đem sự tình Đồng Châu bên này tóm gọn nói ra cho Sở Quân Hành nghe, ý tứ vô cùng rõ ràng, chính là Nhậm gia ở Đồng Châu liên quan đến vụ án, nên y phải ở lại Đồng Châu để điều tra thêm.

Chờ khi mọi người trong Tổ trọng án tập trung đầy đủ, Tiêu Chiến liền mở cuộc họp online.

Sở Quân Hành vẫn là người chủ trì cuộc họp như cũ.

Anh đem tình huống hai ngày nay từ Sở cảnh sát nói ra, "Thời gian gần đây, Sở cảnh sát khắp cả nước lục đục phát hiện ra nhiều vụ việc nghiện chất cấm, những người bị hiềm nghi đều có chung một biểu hiện như đã dùng ma túy, nhưng qua báo cáo xét nghiệm máu cùng nướƈ ŧıểυ,thì kết quả cho ra đều là âm tính."

"Các vụ án đều xuất hiện cách đây 3 tháng, có thể thấy chất cấm này có liên quan đến cục đá đen từ Âm phủ đưa lên."

Nghe đến chuyện này, mọi người cũng không ngoài ý muốn.

Ngày đó Tiêu Chiến đưa cục đá đến chính là còn nguyên mẫu chưa qua xử lý, âm khí quỷ khí vẫn còn trong đó. Nếu bọn chúng dùng cục đá chưa qua xử lý, thì đã khiến giới thiên sư chú ý từ lâu, chứ đâu giấu được đến thời điểm này.

Cục đá được chế tạo thành mai thúy kiểu mới, kẻ phía sau hẳn là bỏ ra không ít công phu, mới có thể nghiên cứu ra cách che giấu âm- quỷ khí hoàn mỹ đến vậy.

Cái mai thúy kiểu mới này còn có chất gây nghiện đặc biệt, còn đảm bảo đây là hàng mới duy nhất "Vừa đưa ra thị trường".

Những cái này mọi người đều có thể hiểu được, nhưng "Vừa ra thị trường" thời điểm nào? Nó đã xuất hiện ở những đâu?

Trần Mạt Lãng nghe Sở Quân Hành nói xong liền lên tiếng: "Cũng không phải Thiên sư đều có thể che giấu quỷ khí cùng âm khí, mà Thiên sư am hiểu chuyện khống chế âm- quỷ khí, chỉ có bên nhánh Đuổi quỷ."

Trần Mạt Lãng chỉ không nói thẳng ra là Hoàng gia đuổi quỷ đang đứng sau màn phá rối, vì ngoại trừ Hoàng gia, quả thật chẳng còn ai có thể khống chế âm- quỷ khí tự nhiên như vậy.

Bất quá hiện tại không có chứng cứ, Trần Mạt Lãng nói cũng tương đối "Uyển chuyển".

Không ai phản bác lời Trần Mạt Lãng nói, bởi vì cậu ta nói chính là sự thật.

Tiêu Chiến ngáp một cái, thoạt nhìn có chút mơ màng sắp ngủ, nhưng y vẫn có tỉnh táo, "Còn chuyện bên Mâu Hàng Âm?"

Mâu Hàng Âm cùng Tô Bỉ đi Hàng Châu điều tra chuyện bệnh nhân dùng huân hương, lúc này hẳn đã có tin tức.

Không bao lâu, Mâu Hàng Âm cùng Tô Bỉ liền báo cáo. Bộ dáng thường ngày cả hai khá cao lãnh, ít khi biểu lộ cảm xúc, chỉ là hôm nay cảm xúc của cả hai lại vô cùng phẫn nộ.

Không cần những người khác hỏi, Mâu Hàng Âm liền mở miệng nói: "Bệnh nhân kia đã tự sát."

Khi các cô đến nơi, thì người bệnh đã uống hết một lọ thuốc ngủ, đẩy vào bệnh viện cấp cứu cũng không có hy vọng gì.

Bệnh nhân này trước đó còn có chứng U uất, việc bệnh nhân tự sát cũng nằm trong dự kiến của người nhà, người nTiêu đau buồn nhưng cũng không quá khó chấp nhận.

Chỉ là khi Mâu Hàng Âm liên hệ vị bác sĩ điều trị, thì vị bác sĩ đó hoàn toàn không tin bệnh nhân lại tự sát, vì trong quá trình điều trị, bệnh tình của người bệnh đã ổn định, chắc chắn không chọn cách tự sát để kết thúc sinh mệnh thế này.

Mâu Hàng Âm cũng hướng bác sĩ tìm hiểu về nguồn gốc huân hương, bác sĩ cho biết bệnh nhân ỷ lại vào huân hương rất nhiều, đã từng có lần khi điều trị không có huân hương thì bệnh nhân kháng cự rất mãnh liệt. Hai ngày trước, người bệnh lại đột nhiên khó chịu với huân hương, còm chỉ vào huân hương mà nói cái thứ đó muốn mạng của anh ta.
"Huân hương của bệnh nhân kia vẫn chưa dùng hết." Mâu Hàng Âm nói: "Tôi đã được sự đồng ý của ba mẹ anh ta, nên đã đem huân hương mang về, sau đó chúng ta có thể kiểm tra thành phần trong đó."

"Họ có nói mua huân hương ở đâu không?" Tiêu Chiến hỏi.

Mâu Hàng Âm: "Nói là người chú của bệnh nhân mang từ nước ngoài về, cái huân hương này có tác dụng tốt cho việc chữa chứng trầm cảm, nên đã đưa bệnh nhân dùng thử. Chúng tôi hiện tại đang liên hệ với người chú, nhưng ông ta không ở Hàng Châu, cũng đã báo cảnh sát tìm kiếm."

"Còn có -- một chút --"

Mâu Hàng Âm sau khi nói xong, Tô Bỉ cứng đờ mà mở miệng, cuối cùng ngại chính mình nói chuyện quá chậm, dứt khoát đem con rối đưa tới trước cameras, để nó nói thay.

Con rối oa oa khụ khụ hai tiếng, bộ dáng như học sinh đọc diễn văn, nhấn âm ngắt câu chuẩn chỉnh mà nói: "Khi chúng tôi chạy đến bệnh viện, thì bệnh nhân vẫn còn nằm trong cấp cứu, nhưng khi anh ta vừa qua đời, thì một giây sau đó linh hồn của anh ta đã tiêu thất trong hư không."
Câu nói của con rối oa oa vừa ngưng, thì mọi người cũng đều an tĩnh ngay lập tức.

Bệnh tình rõ ràng có chuyển biến tốt đẹp, vì nguyên nhân nào lại lựa chọn tự sát? Về vấn đề này, trong lòng mọi người có phán đoán, hẳn là không bị huân hương khống chế, nên nhận ra bản thân đã người không ra người mà quỷ không ra quỷ, sau đó tình nguyện chọn cách tự sát kết thúc đi sinh mệnh của chính mình.

Vậy còn linh hồn của anh ta rốt cuộc đã đi đâu?

Hay là, những người đã dùng qua cục đá đen, thì sau khi chết linh hồn họ sẽ biến mất trong trời đất?

Tiêu Chiến duỗi người, sau đó phân công nhiệm vụ cho từng thành viên, cái quan trọng nhất bây giờ chính là những vụ án liên quan đến cục đá đen, bọn họ cần có thêm manh mối mới.

Sau đó cuộc họp kết thúc.

Bộ ngành đặc thù Vụ Châu.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Sở Quân đội mới lấy ra điện thoại mà xem tin nhắn khi nãy vừa được báo đến.

Khi nãy giữa cuộc họp, đã có người nhắn tin cho anh, nhưng anh lại không mở ra xem.

Nếu trên thế giới này có thuốc hối hận, thì hiện tại Sở Quân Hành rất cần nó, vì nếu có nó anh có thể xem như bản thân mình chưa từng xem qua tin nhắn như này.

Nhìn hai hàng chữ trên màn hình, bàn tay Sở Quân Hành không kiềm được run rẩy, lồng ngực như bị đè bởi một tảng đá lớn, trái tim lại giống như có bàn tay vô hình bóp nghẹn. Đau mà còn khó thở.

Sở Quân Hành trước đây là bộ đội đặc chủng, vô luận đau đớn gì cũng có thể nhịn xuống để không biểu lộ ra ngoài, nhưng tin nhắn này lại khiến những kiềm nén đều vỡ nát.

-- Sở đội, anh Cương hai tháng trước hy sinh.

-- Do án tử còn chưa kết thúc, nên không thể công bố ra bên ngoài.
Chỉ mấy chục từ nhưng không khác gì vạn tiễn xuyên tâm với Sở Quân Hành.

Đó là người anh em cùng sinh ra tử với anh, là người trong mưa bom bão đạn cứu anh một mạng, là ân nhân của anh, sao có thể nói hy sinh là hy sinh được?

Sở Quân Hành ngơ ngác mà nhìn di động, trong đầu trống rỗng, không biết nên trả lời lại thế nào, chỉ cảm thấy ngực trái truyền đến cơn đau âm ỉ, khiến anh không thể ngồi thẳng thân mình.

Tùng Mân ngồi bên cạnh nên nhanh chóng chú ý đến Sở Quân Hành, vẻ mặt đầy lo lắng mà hỏi: "Sở đội, anh không sao chứ?"

Vài giây trầm mặc, Sở Quân Hành thu lại cảm xúc trên mặt, hướng Tùng Mân lắc đầu, "Tôi không có việc gì."

Tùng Mân nghe vậy cũng không nói gì thêm, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Sở Quân Hành, cũng có chút giật mình, trong đôi mắt như có ngọn lửa đang phừng phực cháy, vô cùng kiên định lại vô cùng sáng trong.
***

Đồng Châu.

Kết thúc cuộc họp online, Tiêu Chiến mệt mỏi nằm ngả ra sofa, mơ màng sắp ngủ mà cùng Vương Nhất Bác nói: "Em nghỉ một chút, nửa tiếng sau nhớ gọi em dậy."

Vương Nhất Bác xoa xoa tóc của y, "Được."

Vừa dứt lời, Tiêu Chiến liền quay đầu ngủ ngay.

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ mà lắc đầu, cuối cùng vẫn đem ngọc thời gian đặt bên cạnh y. Ngọc thời gian cảm nhận được Tiêu Chiến, thì nguồn lực bên trong nó liền hướng thân thể Tiêu Chiến ầm ầm đổ vào.

Vương Nhất Bác lẳng lặng mà nhìn chăm chú Tiêu Chiến trong chốc lát, tay nhẹ nâng lên, ngọc thời gian thạch theo huyền phù mà dừng lại vị trí trái tim Tiêu Chiến. Hắn làm động tác ấn xuống, ngọc thời gian cũng theo cử động của hắn rơi xuống, lặng im mà dung nhập vào tim Tiêu Chiến.

Vị trí bên lồng ngực trái của Tiêu Chiến sáng lên oánh nhuận bạch quang, bạch quang nhanh chóng tràn ngập toàn thân y. Vương Nhất Bác chăm chú mà nhìn, rất sợ xảy ra sai xót dù chỉ là một ít.
Cũng may bạch quang rất nhanh đã hoà hợp vào thân thể Tiêu Chiến, sau đó dần biến mất trong cơ thể y.

Mọi thứ hết thảy đều thành công, Vương Nhất Bác lại có chút thất thần. Bạch quang khi nãy, tựa hồ không phải là thời gian chi lực thuần túy, mà nó còn ẩn ẩn cuốn theo thứ đồ vật khác.

Nhưng thứ đồ vật kia là gì?

Vương Nhất Bác trong quá trình cũng không phát hiện, đến lúc hoàn tất mới nhận ra. Cũng may đối với thân thể Tiêu Chiến không có hại, nên hắn cũng lười so đo.

Nửa giờ sau, Vương Nhất Bác đánh thức Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy bản thân ngủ một giấc này vô cùng thoải mái, ngày hôm qua ngủ cả đêm vậy mà không tỉnh táo bằng nửa tiếng hiện tại. Ngồi trên sofa ngơ ngác một hồi, y lại cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Tiêu Chiến hiểu rõ thân thể mình nhất, từ sáng hôm qua đã cảm thấy mệt rã rời, nên y nghĩ bản thân có vấn đề. Cái vấn đề này cũng không phải dễ dàng giải quyết, nếu không y cũng không lăn lộn cả trưa với Vương Nhất Bác.
Mà hiện tại, Tiêu Chiến lại cảm nhận được cái vấn đề đó đã được giải quyết, cái mệt mỏi kia bỗng dưng biến mất như chưa từng xuất hiện. Nhưng y chưa làm gì hết mà?

Tiêu Chiến híp híp mắt. Y chưa làm gì cả, nhưng không đồng nghĩa với việc Vương Nhất Bác cũng không làm gì.

"Lão quỷ." Ánh mắt Tiêu Chiến sắc bén mà bắn về phía Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác như một vị lão thần chính trực ngồi một bên sofa, vừa nghe tên liền hướng về Tiêu Chiến nở nụ cười thân thiện.

"Anh nói mau!" Tiêu Chiến nhào qua, đem Vương Nhất Bác đè trên sô pha, cố ý hướng hắn nhe nanh múa vuốt, "Anh đã làm gì?"

Vương Nhất Bác căn bản là không tính giấu Tiêu Chiến, nên khi nghe vợ hỏi liền thành thật khai báo. Đem chuyện ngọc thời gian từ ngày hôm qua đến ngày hôm nay nói rõ từng chữ.

"Ở chỗ này?" Tiêu Chiến bắt tay ấn trên lồng ngực trái của chính mình, cảm nhận từng hồi tim đập trong ngực, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ diệu, "Anh nói xem, tại sao em lại hấp thụ ngọc thời gian?"
"Anh cũng không rõ." Vương Nhất Bác đúng sự thật mà nói, hắn cảm thấy chính mình nên biết rõ nguyên nhân, nhưng việc Tiêu Chiến vì cái gì lại đột nhiên hấp thụ ngọc thời gian, hắn thật cũng không rõ.

Khối ngọc này mang từ Thượng Tiều thôn về đã hơn 1 tháng, từ ngày đó vẫn được Vương Nhất Bác giấu trong hồn thể, ngày hôm qua không hiểu cớ gì lại sinh ra dị động, thời gian chi lực cũng không chịu khống chế mag dũng mãnh hướng về thân thể Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác không biết nguyên nhân, nhưng bản năng lại cho hắn biết đó là chuyện tốt với Tiêu Chiến, cho nên hắn cũng không ngăn cản, thậm chí còn chủ động để ngọc thời gian dung hợp cùng Tiêu Chiến.

Kết quả cuối cùng là thật tốt.

Tiêu Chiến tin tưởng Vương Nhất Bác sẽ không lừa chính mình, nói không nhớ rõ thì chính là không nhớ rõ, y càng tin tưởng Vương Nhất Bác sẽ không hại chính mình, cho nên đối với việc ông chồng quỷ đem ngọc thời gian dung hợp vào tim y, y cũng không tức giận.
Nhưng mà giây sau, cũng không biết có phải do nguyên nhân tâm lý, Tiêu Chiến lại cảm thấy ngực mình ngứa ngáy, giống như có kiến bò.

"Có chút ngứa." Tiêu Chiến nhẹ nhàng đụng vào vị trí trái tim, có chút khó nhịn mà nói.

Vương Nhất Bác tuy rằng tự tin Tiêu Chiến sẽ không có việc gì, nhưng nghe vợ nói vậy liền khẩn trương. Vội vàng xoay người, dè Tiêu Chiến dưới thân, chưa để y kịp phản ứng liền vung tay, xé toạc áo trên người y.

Khi thấy rõ trên ngực Tiêu Chiến xảy ra biến hoá, Vương Nhất Bác cả người ngây ngẩn, đôi mắt đen láy liền dại ra.

Cảm giác ngứa ngáy càng lúc càng mãnh liệt, Tiêu Chiến nhịn không được duỗi tay gãi gãi, nhưng liền bị Vương Nhất Bác nhanh chóng chụp lại, "Đừng nhúc nhích."

Tiêu Chiến càng thêm tò mò, "Rốt cuộc là làm sao?"

Y đẩy ra Vương Nhất Bác đứng lên, sau đó nhanh chóng bước đến trước gương, xem tình huống của mình.
Một mạt đại sắc ở vị trí tim y nhanh chóng lan tràn, giống như mực nước nở rộ, cuối cùng lại hoá thành một chữ "Cố".

Cái chữ "Cố" này theo thể tiểu triện, nó bao trùm trước lồng ngực Tiêu Chiến, nét bút phi thường xảo diệu mà vòng qua điểm hồng mân, giống như văn tự đồ đằng đầy yêu diễm khắc lên lồng ngực trắng nõn của y.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm hồi lâu, xoay người đối với Vương Nhất Bác nhướng mày, "Lão quỷ, anh cố ý?"

Bằng không sao cái chữ "Cố" này lại khắc lên người y?

Vương Nhất Bác không trả lời, mà là đi đến trước mặt Tiêu Chiến, sau đó cúi đầu hôn lên lồng ngực Tiêu Chiến.

Đôi môi dừng trên đồ đằng trên ngực, khiến cả người Tiêu Chiến run rẩy, tê dại, mới cũng không nhịn được mà tràn ra tiếng rên nhẹ.

-----Còn tiếp-----


Chương 148: RỐT CUỘC CŨNG TƯƠNG PHÙNG.
Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Một cái hôn khẽ, một tiếng khẽ ngâm, không khí trong phòng nhanh chóng mất khống chế.

Tiêu Chiến ngồi kẹp trên đùi Vương Nhất Bác, cần cổ trắng nõn ngửa về sau, hầu kết nhẹ nhàng lăn lộn. Một bàn tay mạnh mẽ với khớp xương rõ ràng giữ chặt cái eo nhỏ, môi lưỡi mang hơi lạnh lưu luyến trên đồ đằng đại sắc.

Ánh nắng ban trưa từ ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong phòng, trên sofa có bóng hình một người một quỷ cuốn vào nhau được tia nắng mạ lên tầng vàng nhạt.

Một lúc sau, phòng khách mới dần an tĩnh.

Thân thể tràn trụi của Tiêu Chiến nằm nghiêng trên sofa, tấm chăn mỏng vắt ngang eo nhỏ, che khuất bộ vị trọng yếu.

Hơi thở phì phò, Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác vẫn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên đồ đằng trên ngực mình, liền nhịn không được vươn tay tán rớt móng heo của ông chồng quỷ.

Bị hắn hôn sưng lên hết rồi!

"Đói bụng sao?" Vương Nhất Bác cũng không giận, thuận tay nắm lấy tay Tiêu Chiến, cùng y mười ngón giao hoà.

Khoé miệng Vương Nhất Bác trước sau đều nâng lên, trong giọng nói cũng không giấu được sự suиɠ sướиɠ, đủ để thấy được tâm tình hiện tại hắn vui vẻ đến nhường nào.

Tiêu Chiến chậm rì rì mà ngáp một cái, thanh âm còn hơi khàn khàn nhũn nhũn, "Để rước ba đứa nhỏ rồi đi ăn luôn thể."

Vương Nhất Bác để Tiêu Chiến dựa vào ngực, ánh mắt lại lia đến ngực Tiêu Chiến, "Em nói xem, hình này ai khắc?"

Tiêu Chiến nghe xong không khỏi bĩu môi, trực tiếp làm lơ ông chồng quỷ.

Chữ "Cố" trên ngực của y, giống hệt với chữ "Cố" được khắc trên ngọc thời gian. Không hề khác nhau một chút nào, chỉ là được phóng to hơn và khắc vào da thịt Tiêu Chiến mà thôi. Tiêu Chiến cũng không dám xác định được chữ này là ai khắc, chỉ là......

Đem ngươi khắc vào lòng ta......

Trong đầu y đột nhiên nhảy ra những lời này, Tiêu Chiến cảm thấy sến đến muốn nhợn, tuyệt đối không tin chính mình sẽ làm ra mấy chuyện nhảm xàm này.

Hơn nữa, có thể là do Vương Nhất Bác khắc. Nhìn cái thái độ thích thú muốn bay lên trời này. Đúng là cái thể loại mà bá quỷ tổng tài Vương Nhất Bác sẽ làm.

Nghỉ ngơi chốc lát, Tiêu Chiến mới lười biếng xoay sang Vương Nhất Bác mà nói: "Em muốn đi tắm."

Nghe yêu cầu của vợ, Vương Nhất Bác nhanh chóng cúi người mà bồng Tiêu Chiến, đi thẳng vào phòng tắm.

Tắm rửa xong thay đổi quần áo, Tiêu Chiến chuẩn bị ra cửa.

Ngọc thời gian dung hợp vào thân thể, Tiêu Chiến cảm nhận rõ ràng bản thân đã không còn buồn ngủ như xưa, cả người có tinh thần hơn rất nhiều.

Tiêu Chiến trực tiếp kéo Vương Nhất Bác đi dạo Đồng Châu, cuối cùng đi vào công ty kiến trúc Song Bảo.

Công ty kiến trúc Song Bảo chính là công ty mà Nhậm Tĩnh Tĩnh một tay sáng lập, mấy năm nay làm ăn càng lúc càng lớn, Nhậm Tĩnh Tĩnh cũng nhanh chóng trở thành nữ cường nhân nổi tiếng trong thương giới Đồng Châu.

Thời điểm Tiêu Chiến đến, cùng lúc giờ tan ca, từng nhóm nhân viên từ trong công ty nối đuôi nhau ra ngoài.

Công ty kiến trúc Song Bảo nằm ở lầu 13-14 trong một toà nhà lớn, Tiêu Chiến đi ngược dòng người mà bước vào tháng máy, bấm lên tới tầng văn phòng của Nhậm Tĩnh Tĩnh văn phòng.

Mọi người tan làm, giống như không ai để ý đến Tiêu Chiến, nên không có người chặn y lại, Tiêu Chiến cũng vô cùng nhàn nhã chả xem ai ra gì đi thẳng vào bên trong. Năm 1-2-3 đang bên cạnh Nhậm Tĩnh Tĩnh, nên căn bản không cần hỏi, y cũng biết Nhậm Tĩnh Tĩnh đang ở đâu.

Văn phòng Nhậm Tĩnh Tĩnh nằm ở lầu 13. Hiện tại đã tan tầm, nhưng cô không hề có ý định tan làm, vẫn ngồi ở văn phòng mà xử lý việc trong công ty.
Balo chứa Năm 1-2-3 được đặt trên bàn làm việc, chỉ cần Nhậm Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu liền nhìn thấy ba con rối nhỏ trong Balo.

Vừa nhìn thấy tụi nhỏ thì mệt mỏi trong mắt Nhậm Tĩnh Tĩnh đều biến mất, trong lòng tràn ngập thoả mãn hạnh phúc chưa từng thấy.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Nhậm Tĩnh Tĩnh liền bấm nhận.

Nháy mắt Nhậm Tĩnh Tĩnh cúi đầu, thì ba đứa nhỏ liền giật giật, giãn nhẹ cơ thể, khi cô ngẩng đầu thì ba đứa nhỏ lại lập tức cứng đờ không nhúc nhích.

Cái "Trò chơi" này tụi nhỏ đã chơi với Nhậm Tĩnh Tĩnh hồi lâu, vẫn chưa biết mệt.

Nhậm Tĩnh Tĩnh cũng không phát hiện ra động tác nhỏ của Năm 1-2-3, chỉ là vừa nói điện thoại vừa nhìn cả ba.

Mà có lẽ người ở đầu dây bên kia khiến Nhậm Tĩnh Tĩnh khó chịu, nên khi nghe được tên đối phương, ánh mắt của cô không nhịn được nhíu mày.
Cuộc gọi này là từ người nam nhân tên Kỷ Cần gọi đến. Kỷ Cần chính là cháu trai của Kỷ Tĩnh Nhu, ả ta muốn tác hợp gã với Nhậm Tĩnh Tĩnh nên đã đem cách thức liên lạc của Nhậm Tĩnh Tĩnh cho Kỷ Cần.

Nhậm Tĩnh Tĩnh chả muốn ứng phó với gã, nên trực tiếp cúp ngang.

Cùng thời gian, tiếng đập cửa vang lên.

Nhậm Tĩnh Tĩnh tưởng cấp dưới, liền lên tiếng: "Vào đi!"

Năm 1-2-3 nhanh chóng cảm giác được người bên ngoài là ai, nên cảm thấy hưng phấn không thôi.

Ông chủ nhỏ đến rồi a!

Quả nhiên, giây tiếp theo cửa văn phòng đẩy ra, Tiêu Chiến đi đến.

Nhìn thấy Tiêu Chiến, Nhậm Tĩnh Tĩnh ngoại trừ bất ngờ, thì càng thấp thỏm hơn, cô sợ Tiêu Chiến sẽ mang ba đứa nhỏ đi.

Bất quá trước khi trả ba đứa nhỏ cho Tiêu Chiến, Nhậm Tĩnh Tĩnh còn vẫn đề muốn hỏi, nên vô cùng đề phòng mà nhìn y, "Sao cậu lại biết tôi ở đây?"
Tiêu Chiến chỉ chỉ vào Balo thú cưng trên bàn, "Chúng nó nói cho tôi biết."

"Cậu đặt máy định vị trong Balo?" Nhậm Tĩnh rõ ràng hiểu sai ý định của Tiêu Chiến, nháy mắt lập tức âm trầm, bàn tay nắm chặt di động, nhưng khuôn mặt lại vô cùng bình tĩnh: "Rốt cuộc cậu muốn cái gì?"

Nhậm Tĩnh Tĩnh tự nhận tâm phòng bị của mình rất mạnh, nếu là thứ khác, cô nhất định sẽ báo cảnh sát đến hốt Tiêu Chiến.

Nhưng hai trong ba con rối bông trong Balo lại làm cô vô cùng thân thiết, có chúng bên người, cô cảm thấy như hai đứa con của mình chưa bao giờ rời đi. Cho nên, dù nghi ngờ Tiêu Chiến đưa Balo cho mình là có mục đích riêng, nhưng cô vẫn tiếp nhận.

Trong tâm Nhậm Tĩnh Tĩnh còn có một ý tưởng điên cuồng, đó chính là nếu Tiêu Chiến nguyện ý, dù là tài sản tích góp mấy năm nay hoặc công ty hiện tại cô cũng có thể đổi cho y chỉ để lấy hai con rối bông kia.
Cho nên lúc này Nhậm Tĩnh Tĩnh ẩn ẩn chờ mong Tiêu Chiến hướng cô đưa ra điều kiện.

Tiêu Chiến tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Nhậm Tĩnh Tĩnh, không vội trả lời, mà là khí định thần nhàn mà đã đi tới, đưa cho Nhậm Tĩnh Tĩnh một tờ danh thϊếp.

Nhậm Tĩnh Tĩnh ngớ ra mà nhận danh thϊếp của Tiêu Chiến, sau đó liếc mắt một cái đánh giá danh thϊếp.

Từ lúc tự gây dựng sự nghiệp đến giờ, cô nhận không ít danh thϊếp, có danh thϊếp hết sức xa hoa, cũng có cái

không hiểu ra sao mà tiếp nhận danh thϊếp, mạc danh mà nhìn Tiêu Chiến liếc mắt một cái, lại cúi đầu đánh giá danh thϊếp tươi đẹp hoa hòe loè loẹt...... Nhưng cái tấm danh thϊếp hiện tại cô đang cầm, lại ngắn gọn đến mức quỷ dị.

Danh thϊếp màu trắng, một mặt trống trải không có bất cứ thứ gì, mặt còn lại thì chỉ có mấy chữ -- Chủ tiệm nhang đèn Hạ thị: Tiêu Chiến.
Xem xong danh thϊếp, Nhậm Tĩnh Tĩnh vẫn là không rõ Tiêu Chiến rốt cuộc tới làm cái gì, nhưng cô nhìn bốn chữ Chủ tiệm nhang đèn liền lập tức sững sờ.

Một lúc sau, đôi mắt Nhậm Tĩnh Tĩnh bỗng nhiên sáng lên, tràn ngập mong đợi mà nhìn về phía Tiêu Chiến, "ông chủ Tiêu, chúng nó......"

Nhậm Tĩnh Tĩnh vô cùng muốn biết đáp án, chính là thời điểm mở miệng lại do dự. Cô thừa nhận bản thân sợ hãi, nếu đáp án không phải như vậy thì phải làm sao đây?

"Đúng như cô nghĩ." Tiêu Chiến cầm theo Balo tìm vị trí ngồi xuống, duỗi tay mở ra dây kéo, sau đó gõ nhẹ mấy cái, "Không cần diễn nữa, xả vai đi kia."

Tầm mắt Nhậm Tĩnh Tĩnh theo ngoan tay Tiêu Chiến, cuối cùng dừng balo thú cưng, ánh mắt chớp động, nóng cháy đến mức muốn đem Balo thiêu ra cái lỗ.

Năm 1-2 lúc này lại vô cùng thẹn thùng, đem đầu vùi vào nhau, không dám nhìn qua Nhậm Tĩnh Tĩnh.
Còn Năm 3 lại trực tiếp bò ra khỏi Balo, sau đó nhảy vào lồng ngực Tiêu Chiến, cố tình hướng vào Balo nói lớn: "On tủ nhỏ, chị với an còn mắc cỡ na!"

Phép khích tướng luôn hữu dụng với chị em Năm 1-2.

Mắc cỡ là giề ? Sao tụi nó có thể mắc cỡ được chứ?

Hai chị em nhanh chóng từ Balo nhảy ra, Năm 1 đứng trên bàn tay chống eo hướng em út Năm 3 trợn mắt, "Ai mắc cỡ chứ?"

Năm 2 đồng dạng hét lên: "Em nói ai mắc cỡ?"

Năm 3 lập tức xoay đầu dúi mặt vào khuỷu tay Tiêu Chiến để trốn, giống như làm vậy sẽ không ai thấy được chính mình.

Năm 1-2 thấy bộ dạng em uất như vậy, đang định đắc ý một phen, thì bỗng dưng có một đôi tay vươn tới, đem hai bé kéo vào trong lòng ngực.

Mùi hương đặc biệt cùng hành động dịu dàng mềm mại, Năm 1-2 nhìn nhau một cái, hai khuôn mặt bông tương tự nhanh chóng mếu máo, đôi mắt cũng tràn hơi nước.
Năm 3 ở trên đùi Tiêu Chiến nhảy nhảy, khoe khoang nói: "Xem tìa, cái này là mắc cỡ na!"

Năm 1-2 cũng chả còn sức cãi nhau với Năm 3, hai đứa nhỏ mắt ẩm ướt mặt đỏ bừng đang đắm chìm trong cái ôm ôn nhu của mẹ.

Nhưng thật ra Vương Nhất Bác đã quẳng Năm 3 té chúi nhủi một bên, Năm 3 ngẩng đầu ai oán mà nhìn lão quỷ một cái, giận mà không dám nói gì.

Tiêu Chiến nhanh chóng xóa nhẹ đầu của bé, sau đó nhẹ nhàng đặt bé lên bàn, sau đó im lặng dựa vào ông chồng quỷ.

***

Nếu trước kia có người nói với Nhậm Tĩnh Tĩnh, có hai con rối bông chính là con của cô, thì nhất định cô sẽ báo cảnh sát, gom thằng điên đó về phường. Nhưng hiện tại, trong tay đang ôm hai con rối bông, cô lại chắc chắn một điều, chúng nó chính là hai bảo bối bản thân đa từng đánh mất.

Dù chúng có khuôn mặt quỷ dị, cũng không thể gọi là người.
Nhưng huyết mạch tương liên lại không hề có rào cản, từ linh hồn đến thể xác đều là tình yêu dành cho hai đứa.

Nhậm Tĩnh Tĩnh gắt gao ôm Năm 1 cùng Năm 2, trong khoảng thời gian ngắn lại quên mất ngôn ngữ, trong ánh mắt ầng ậc nước, nhưng lại không chảy xuống. Cô không muốn khóc trước mặt hai đứa nhỏ.

Hồi lâu sau, Nhậm Tĩnh Tĩnh rốt cuộc cũng tìm lại giọng nói của chính minh cô nhìn về phía Tiêu Chiến, muốn hỏi vài vấn đề về hai đứa nhỏ, nhưng lại thành: "ông chủ Tiêu, ngài hôm nay đến tìm tôi có việc gì?"

Tiêu Chiến nghe vậy liền lấy lại tinh thần, duỗi tay ở trước mặt Nhậm Tĩnh Tĩnh quơ một cái, sau đó mở tay ra.

Bàn tay thon dài trắng nõn bỗng dưng xuất hiện một lá bùa, bốn góc lá bùa nay đã hoá đen, hơn nữa màu đen còn có xu hướng đang tiến về phía trung tâm.
Không cần Tiêu Chiến giải thích, Năm 1 Năm 2 liền tranh nhau nói: "Đây là lần trước tụi con thấy ngài, sau đó trộm đặt bùa hộ thân lên người ngài á."

Đại 2: "Bùa biến đen đồng nghĩa với việc có người đang muốn hại ngài, lá bùa đã vì ngài mà chặn một kiếp."

hù biến hắc thuyết minh có người muốn hại ngươi, bùa chú vì ngươi chắn một kiếp."

Thầm kêu là mẹ cả trăm lần, nhưng hiện tại trước mặt Nhậm Tĩnh Tĩnh, hai chị êm lại không dám kêu một tiếng mẹ, nhưng bộ dáng tranh công thì không hề thua kém bất kì ai.

Hai đứa nhỏ trong ngực Nhậm Tĩnh Tĩnh ưỡn cao lồng ngực, cái đầu nhỏ hơn nâng, phảng phất đang nói: "Mẹ mau xem! Chúng con lợi hại chưa?"

Nhậm Tĩnh Tĩnh bây giờ cũng chả quan tâm ai muốn gϊếŧ mình, chỉ cúi đầu vuốt ve hai đứa nhỏ, tự đáy lòng tán dương: "Giỏi quá! Cảm ơn con đã bảo vệ cho mẹ!"
Năm 1-2 ngượng ngùng mà vặn vặn thân thể, mặt thoạt nhìn càng đỏ, lại lộ ra cùng biểu tình khoe khoang: "Hắc hắc hắc!"

-----Còn tiếp-----


Chương 149: PHONG THỦY BẢO ĐỊA.
Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Nhậm Tĩnh Tĩnh cùng Năm 1-2 dính nhau một hồi lâu, mới nhận ra Tiêu Chiến vẫn còn ngồi đây, bộ dáng cô liền mang chút xin lỗi mà hướng về Tiêu Chiến, "ông chủ Tiêu, thật sự ngại quá."

Không phải cô xem thường Tiêu Chiến mà hiện tại mọi sự chú ý của cô đều đổ dồn vào hai đứa nhỏ, nên cũng quên đi những người xung quanh.

Tiêu Chiến gật đầu đã hiểu.

Nhậm Tĩnh Tĩnh ôm Năm 1-2, đối Tiêu Chiến đưa ra mời, "Nếu ông chủ Tiêu  không ngại, tôi muốn mời cậu đến nhà tôi một chuyến."

Đại khái cảm thấy cách nói này có chút lỗ mãng, Nhậm Tĩnh Tĩnh liền nhanh chóng bổ sung: "Tôi lo kẻ đó không chỉ muốn hại tôi, mà còn nhắm đến người nhà của tôi, nên hy vọng ông chủ Tiêu thể giúp tôi nhìn xem người nhà của mình có chuyện gì hay không."

Biểu tình cùng ngữ khí của Nhậm Tĩnh Tĩnh vô cùng thành khẩn, quả thật cô lo cho người nhà của mình là chuyện hiển nhiên.

Tiêu Chiến gật gật đầu, "Có thể."

Tiêu Chiến vốn định đến gặp Nhậm Tĩnh Tĩnh để xem có manh mối gì hay không, vì dù gì ba của Nhậm Tĩnh Tĩnh cũng là em trai của Nhậm Học Bác, tuy đã sớm rời khỏi Nhậm gia, nhưng ít nhiều cũng còn biết gì đó. Tiêu Chiến hy  vọng có thể thông qua Nhậm Tĩnh Tĩnh để tìm thêm manh mối về vụ án này.

Nói cách khác, Tiêu Chiến hoài nghi Nhậm Tĩnh Tĩnh bị hại cùng một nhà  Nhậm Học Bác có quan hệ.

"ông chủ Tiêu, xin chờ tôi một chút." Nhậm Tĩnh Tĩnh hướng Tiêu Chiến cảm kích gật gật đầu, tạm thời buông hai đứa nhỏ mà trở lại bàn làm việc xử lí hết công việc tồn đọng.

Mấy năm trước, sau khi bản thân mất đi hai bảo bối, cô đã cùng Hạ Thành ly hôn, sau đó trở về nhà ba mà ở. Mẹ của Nhậm Tĩnh Tĩnh mất sớm, ba cô là Nhậm Học Lễ đã một thân đem cô cùng anh trai nuôi lớn. Từ nhỏ Nhậm Tĩnh Tĩnh vô cùng nghe lời ba mình, chỉ duy nhất cái lúc muốn kết hôn cùng Hạ Thành chính là lần phản nghịch duy nhất của cô.

Sự thật chứng minh, ánh mắt Nhậm Học Lễ chính xác, Hạ Thành xác thật  là một thằng chó khốn nạn mắc dại, không xứng làm người.

Nhậm Tĩnh Tĩnh thu hồi cảm xúc rối loạn trong lòng, nhanh chóng xử lí xong công việc rồi cùng Tiêu Chiến xuống bãi đậu xe.

Hiện tại thì nhân viên đã tan làm hết, bãi đậu vô cùng an tĩnh, đèn huỳnh quang phía trên phát ra tiếng ong ong nho nhỏ. Trong yên tĩnh, tiếng giày cao gót của Nhậm Tĩnh Tĩnh đạp lên trên mặt đất có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Nhậm Tĩnh Tĩnh quen cửa quen nẻo mà đi đến vị trí xe của chính mình.

Đang muốn mở ra ghế sau để Tiêu Chiến lên, thì bỗng nhiên ở chỗ ngoặt lao ra một bóng người.

"Tĩnh Tĩnh!"

Người kia bất ngờ phóng ra, khiến Nhậm Tĩnh Tĩnh giật bắn cả mình, theo bản năng mà lùi lại mấy bước, nhưng thần sắc trên mặt vẫn không thay đổi.

Cô nhìn về phía đối phương không khỏi nhíu mày, là người lạ.

Nhậm Tĩnh Tĩnh: "Xin hỏi ngài là?"

Người nọ lại đem một bó hoa hồng nhét vào lòng ngực Nhậm Tĩnh Tĩnh, sau đó lộ ra nụ cười đầy phong lưu: "Tĩnh Tĩnh, anh là Kỷ Cần, lúc trước chúng ta đã gặp nhau ở sinh nhật cô cô, em nhớ không?"

Nhậm Tĩnh Tĩnh nghĩ tới —— Kỷ Cần, đúng là kẻ mà Kỷ Tĩnh Nhu muốn giới thiệu cho cô.

Bề ngoài gã ta nhìn khoảng 30, bộ dáng nhìn cũng bảnh bao, nhưng khuôn mặt lại để một vòng râu, nên thời điểm khi cười nhìn khá ôn hoà vô hại. Nhưng Nhậm Tĩnh Tĩnh ở trên thương trường lăn lê bò lết đã nhiều năm, bản lĩnh nhìn người cũng không còn như xưa, nhìn ánh mắt Kỷ Cần, đã thấy được sự tham lam cùng du͙ƈ vọиɠ không thèm che giấu của gã.

Nhậm Tĩnh Tĩnh cũng không muốn nhận hoa Kỷ Cần đưa, vô cùng khách khí mà xa cách nói: "Ngài Kỷ, thật ngại quá, tôi còn có việc nên xin phép đi trước."
Kỷ Cần có tâm tư gì, hay nói rõ hơn là tâm tư của Kỷ Tĩnh Nhu là gì, Nhậm Tĩnh Tĩnh so với người khác rõ hơn gấp trăm lần, nên khách khí gì đó cô cùng chả muốn làm, mà trực tiếp xoay người mở ra cửa xe, cung kính mà cùng Tiêu Chiến nói: "ông chủ Tiêu, xin mời."

"Tĩnh Tĩnh, hắn là ai?"

Tiêu Chiến chân vừa bước lên xe, Kỷ Cần liền chỉ vào y mà chất vấn. Trong giọng nói còn mang theo lẽ hiển nhiên, giống như hiện tại gã đang bắt tận tay day tận mặt Nhậm Tĩnh Tĩnh nɠɵạı ŧìиɦ.

Nhưng trên thực tế Nhậm Tĩnh Tĩnh cùng gã cTiêu chút nào quan hệ.

Nhậm Tĩnh Tĩnh cũng chả quan tâm mà trả lời, "Chuyện này cũng không quan hệ gì với ngài Kỷ đây thì phải?"

Kỷ Cần còn muốn nói gì đó, thì Nhậm Tĩnh Tĩnh trực tiếp lướt qua gã, mở ra cửa bên ghế lái ngồi vào.

Kỷ Cần muốn đi theo kéo cô, nhưng duỗi tay tới lại không tài nào bắt được Nhậm Tĩnh Tĩnh, trơ mắt mà nhìn cô khởi động xe rời đi. Trước khi lên xe, Nhậm Tĩnh Tĩnh cũng nhanh tay nhét lại bó bông cho gã, nên hiện tại trong bãi đậu xe ngầm chỉ còn lại mình gã tay ôm bó bông, cười đến âm lãnh.
***

Nhà Nhậm Tĩnh Tĩnh ở khu biệt thự Đồng Châu sơn thuyết ngoài ngoại ô, từ công ty về nhà cũng mất hơn mấy chục phút.

Trên đường, Nhậm Tĩnh Tĩnh cũng nói đại khái tình huống trong nhà cho Tiêu Chiến nghe.

CTiêu là  Nhậm Học Lễ, chủ tịch Nhậm thị ánh mắt độc ác, khi đó bức cTiêu rời đi, Nhậm Học Lễ rời khỏi Nhậm thị thu tự lập môn hộ, đầu tư không ít sản nghiệp. Những năm gần đây, sản nghiệp mới dần phát triển, những công ty được Nhậm Học Lễ đầu tư cũng tiến bộ vượt bậc, ẩn ẩn có xu thế siêu việt hơn Nhậm gia bên kia.

Nhậm Tĩnh Tĩnh có thể nói là kế thừa thiên phú thương nghiệp từ cha mình,  cô tay không thành lập công ty kiến trúc, kinh doanh đến vô cùng nổi bật trong giới.

Nhưng khác với Nhậm Tĩnh Tĩnh, anh trai cô là Nhậm Tĩnh Huyên cùng vợ hắn hiện tại đều là giáo viên ở đại học  Đồng Châu. Trong thời gian làm thì luôn ở ktx trong khuôn viên trường đại học, chỉ đến cuối tuần rảnh rỗi mới về bồi Nhậm Học Lễ.
Ngày mai cũng là cuối tuần, đêm nay Nhậm Tĩnh Huyên hẳn sẽ đưa vợ cùng đứa con gái nhỏ 5 tuổi Mạt Mạt về.

Nhậm Tĩnh Tĩnh về đến nhà, vừa mở cửa đã nghe được tiếng cười giòn tan, cùng tiếng trò chuyện trong phòng khách truyền ra.

"Ông chủ nhỏ, mời cậu vào."  Nhậm Tĩnh Tĩnh đem Tiêu Chiến mời vào trong nhà.

Mạt Mạt nghe được tiếng Nhậm Tĩnh Tĩnh trở về, liền vội vàng đứng dậy mà chạy ra đón, váy công chúa màu hồng phấn như đoá hoa nở rộ theo từng bước chân của bé.

Đến khi chạng đến bên cạnh Nhậm Tĩnh Tĩnh, bé mới thấy được Tiêu Chiến đứng phía sau đó, thì liền trốn sau lưng Nhậm Tĩnh Tĩnh, nhô đầu nhỉ ra trộm đánh giá Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến hướng cô bé gật gật đầu, lộ ra một mạt ôn nhu cười, "Chào bé."

Yên lặng đỏ mặt hô một tiếng " Chào anh ạ."
Người lớn lên xinh đẹp luôn là có đặc quyền. Nhậm Tĩnh Tĩnh nhẹ nhàng xoa nhẹ đỉnh đầu  Mạt Mạt, "Còn không mời anh vào nhà ngồi."

Mạt Mạt "Dạ" một tiếng, đôi tay xách lên làn váy bồng hai bên, bộ dáng như tiểu công chúa hướng Tiêu Chiến nhún nhún người, mềm mại nói: "Anh ơi mời vào."

Tiêu Chiến đến đột ngột nên không có chuẩn bị quà gì, móc trong túi một lúc thì ra được khối bạch ngọc cỡ ngón tay được khắc hình con cá đưa cho Mạt Mạt. Viên bạch ngọc này không quá đáng giá, nhưng quan trọng là bên trong nó chứa linh khí, thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ đứa nhỏ một mạng.

Mạt Mạt nhìn liền thích viên ngọc hình con cá này, nhưng vẫn không dám vươn tay nhận, mà ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm Tĩnh Tĩnh, ý hỏi  Nhậm Tĩnh Tĩnh có đồng ý hay không.

Nhậm Tĩnh Tĩnh biết thứ Tiêu Chiến lấy ra nhất định là đồ tốt, nên cũng không khách khí, gật đầu để Mạt Mạt nhận lấy.
Mạt Mạt từ tay Tiêu Chiến tiếp nhận viên ngọc, thanh thúy mà hô một tiếng, "Cảm ơn anh ạ."

Những người trong phòng khách cũng loáng thoáng nghe được động tĩnh bên ngoài, chị dâu Nhậm Tĩnh Tĩnh bước ra trước, vừa nhìn thấy Tiêu Chiến thì vô cùng tò mò, "Tĩnh Tĩnh, đây là?"

Nhìn biểu hiện của chị dâu, Nhậm Tĩnh Tĩnh liền biết cô đã hiểu lầm Tiêu Chiến thấy đối tượng của mình.

Nhậm Tĩnh Tĩnh vội vàng mà giải thích: "Chị ơi, không phải như chị nghĩ đâu, đây là ông chủ Tiêu, em mời cậu ấy đến là có việc cần nhờ."

Mấy người vừa nói vừa hướng bên trong đi vào.

Chị dâu nghe vậy cũng không tò mò nữa,vì thái độ của Nhậm Tĩnh Tĩnh đối với Tiêu Chiến quá mức cung kính, không giống thái độ của hai người yêu nhau.

Tiêu Chiến cũng không thèm để ý chị dâu Nhậm Tĩnh Tĩnh có đáng giá gì về mình, y vẫn là một bộ dạng nhàn nhạt lười biếng đi vào bên trong, thoáng nhìn tùy tiện không để, nhưng thật ra ánh mắt đã thu hết thảy mọi thứ trong căn biệt thự.
Khu biệt thự Đồng Châu sơn thủy trước khi xây dựng, hẳn là đã tìm đại phong thủy tính qua. Phong thủy toàn bộ biệt thự quả thật phải nói là bảo địa tràn đầy linh khí. Tiêu Chiến vừa tiến vào tiểu khu đã phát hiện sự khác biệt của nó cùng những tiểu khu nơi khác.

Mà căn biệt thự của Nhậm gia, lại vừa đúng nằm ở trung tâm phong thủy, có thể nói là nơi tràn đầy linh khí nhất.

Thường những người ở vị trí này, hàng năm đều được linh khí tẩm bổ, từ tinh thần cho đến sức khoẻ đều vô cùng khoẻ mạnh, xác thật là một tiểu khu tốt.

Nhưng trước mắt Tiêu Chiến, biệt thự bây giờ lại không hề có bộ dáng dư thừa linh khí, mà còn có sương đen nhàn nhạt bao quanh. Y còn cảm nhận được âm-quỷ khí quen thuộc từ làn sương đen đó.

Cùng lúc đó, Vương Nhất Bác lướt một vòng quanh biệt thự đã trở lại, đứng bên cạnh Tiêu Chiến mới nhận ra nơi này phát ra âm-quỷ khí.
"Đất trong hoa viên trộn lẫn vôi, mà vôi này đều đến từ Âm phủ." Nói đến đây Vương Nhất Bác dừng một chút, suy đoán nói: "Anh đoán vôi này là phế phẩm sau khi gia công xong thứ đó."

Nói cách khác, vôi còn có âm khí cùng quỷ khí, do là phế phẩm nên uy lực cũng không quá mạnh, cũng không có tính gây nghiện cùng mê hoặc thần trí người khác. Nhưng lại vô cùng hiệu quả khi kết hợp với một cái trận tụ âm được bày ở biệt thự Nhậm gia, giống như lợi dụng âm khí chậm rãi ăn mòn sức khoẻ cả một nhà Nhậm Tĩnh Tĩnh.

Tiêu Chiến "Ưm" một tiếng tỏ vẻ lý giải.

Xem ra đến nhà Nhậm Tĩnh Tĩnh hoàn toàn không sai lầm, có thể tìm được cặn của cục đá đen, thì kẻ đó hẳn có liên quan đến kẻ sau màn trong vụ án này.

Rất nhanh Nhậm Tĩnh Tĩnh đã dẫn đường cho Tiêu Chiến vào phòng khách bên trong.
Nhậm Học Lễ là một nam nhân trung niên bề ngoài gầy nhưng nhìn khá rắn chắc, mái tóC đã điểm muối tiêu, trên mặt mang một cặp kính viễn thị, chỉ ngồi ở ghế sofa nhưng vẫn không giấu được sự sắc bén trong đôi mắt, giống như một loại cảm giác không giận tự uy. Nhậm Tĩnh Huyên lại một bộ dáng học giả nho nhã, lịch sự.

Nhậm Tĩnh Tĩnh: "Ba, anh hai, vị này chính là ông chủ Tiêu, hôm nay con mời cậu ấy đến là muốn xem cho nhà mình và mọi người."

Nhậm Học Lễ nghệ xong, lập tức hướng Nhậm Tĩnh Tĩnh thổi râu trừng mắt, "Xem cái gì mà xem? Ba không đồng ý!"

Giọng nói đầy uy nghiêm, nhưng cũng đủ khiến cho người khác cảm thấy ông chính là một người già cố chấp, ông lúc nào cũng cảm thấy người khác đang mơ ước con gái ông, phòng tắm có hoàn hảo cách mấy cũng không bao giờ hài lòng, quả thật tật xấu vô cùng.
Nhậm Tĩnh Tĩnh: "......"

Cô nghe liền biết ba của mình đã hiểu lầm.

Nhưng cũng may mắn Nhậm Tĩnh Huyên nghe ra trọng điểm trong lời nói của Nhậm Tĩnh Tĩnh, lập tức mời Tiêu Chiến ngồi xuống, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Đương nhiên, hắn làm như vậy là xuất phát từ chuyện tín nhiệm với Nhậm Tĩnh Tĩnh, hắn tin em gái mình sẽ không đưa người lai lịch không rõ ràng vào nhà.

Nhậm Học Lễ ngồi bên, thấy hành động của con trai cũng nhận ra bản thân hiểu lầm lời nói của Nhậm Tĩnh Tĩnh, nên khuôn mặt già lập tức đỏ bừng, khụ khụ hai tiếng, làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, sau đó mới hướng  Tiêu Chiến nói: "ông chủ Tiêu xin chào, trong nhà tôi có gì kì lạ ngài cứ việc nói thẳng."

Chị dâu Nhậm Tĩnh Tĩnh thấy mọi người có chuyện quan trọng cần nói, nên xoay người muốn dắt Mạt Mạt lên trên lầu.
Tiêu Chiến ngồi vào ghế sofa, cũng không dong dai mà trực tiếp nói thẳng.

"Có phải trong thời gian này Nhậm tiên sinh cảm thấy cả người đau nhức, lúc ngủ lại cảm giác được như bên người có ai đang nói chuyện, cũng có người đè trên thân thể, không thể cử động được?"

Âm khí đã ảnh hưởng vào thân thể Nhậm Học Lễ, nếu không phải tiểu khu Đồng Châu sơn thủy này linh khí dư dả, chứ nếu không bệnh trạng của Nhậm Học Lễ làm sao ngăn đơn giản như vậy?

Nếu là vấn đề này không giải quyết, cứ thế mãi, quả thật thân thể Nhậm Học Lễ cũng sẽ đến thời điểm không được.

Tới lúc đó, nói cái gì cũng đều chậm.

Chương 150: CÙNG MỘT NGƯỜI.
Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Nếu trước khi Tiêu Chiến nói câu đó thì thái độ của cha con Nhậm Học Lễ cùng Nhậm Tĩnh Huyên đối với y chính là khách khí vì là khách của Nhậm Tĩnh Tĩnh, nhưng sau câu nói đó thái độ của cả hai đối với Tiêu Chiến lại thay đổi hoàn toàn.

Bọn họ cũng không hoài nghi Nhậm Tĩnh Tĩnh hay không phản bác bất cứ thứ gì. Vì họ không muốn cho Nhậm Tĩnh Tĩnh lo lắng, nên Nhậm Học Lễ cũng không có nói cho Nhậm Tĩnh Tĩnh biết về tình huống sức khoẻ của ông, Nhậm Tĩnh Tĩnh sẽ không biết đến.

Vậy vì cớ gì, Tiêu Chiến lại biết?

Nhậm Học Lễ nhìn về phía Tiêu Chiến, cảm xúc lắng đọng trong mắt dần áp xuống, thay vào đó là cái lạnh lẽo sắc bén như một lưỡi dao.

Tiêu Chiến cũng không bị ánh mắt của Nhậm Học Lễ dọa, vẫn như cũ duy trì bộ dáng khí định thần nhàn, tiếp tục nói: "Nhậm tiên sinh hẳn là đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ rồi đúng không?"

"Đúng vậy." Nhậm Học Lễ ngữ khí bình đạm, "Kết quả kiểm tra cũng không có dị thường."

Phong thủy căn biệt thự này tốt, nên tẩm bổ không ít linh khí cho Nhậm Học Lễ, mà ông cũng thường xuyên rèn luyện thân thể nên có ngoài 60 cũng không bị tam cao. Nhưng hơn 1 tháng trước, Nhậm Học Lễ bắt đầu cảm giác được cả người đau nhức, ông cũng chỉ nghĩ bản thân làm việc nhiều nên mới mệt mỏi. Nhưng khi nghe Tiêu Chiến nói xong, quả thật nghĩ lại ông cảm thấy giấc ngủ của chính mình quả thật không an ổn chút nào.

Rõ ràng trong phòng ngủ chỉ có chính mình một người, lại luôn là cảm giác có người mở cửa tiến vào nằm ở bên cạnh, sau đó còn cùng ông nói chuyện. Ông cảm giác được ý thức của mình vẫn còn thanh tỉnh, nên định ngồi dậy xem là ai thì cơ thể lại không cử động được, hoàn toàn giống với việc bị bóng đè.

Loại trạng thái này giằng co hơn nửa tháng, Nhậm Học Lễ cũng ý thức được bản thân mình có vấn đề nên đã đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, nhưng kết quả cũng không có bệnh xấu nào cả.

Chuyện Nhậm Học Lễ đi kiểm tra sức khoẻ đương nhiên Nhậm Tĩnh Tĩnh biết, cô khi đó còn nghĩ Nhậm Học Lễ sợ cô lo mà dùng kết quả tốt để lừa gạt cô.

Nhưng hiện tại nghệ Tiêu Chiến nói ra những vấn đề trên cơ thể của Nhậm Học Lễ, Nhậm Tĩnh Tĩnh mày trực tiếp nhíu lại, "Ba, thân thể ba không thoải mái sao lại không nói cho con biết?"

Lão đầu nhi giây trước còn tràn ngập uy nghiêm, thì hiện đã rụt rụt cổ, bộ dáng có chút chột dạ mà nói: "Không phải không có vấn đề gì sao?"

Vì phòng ngừa Nhậm Tĩnh Tĩnh tiếp tục truy vấn, Nhậm Học Lễ lập tức hỏi Tiêu Chiến: "Ông chủ Tiêu biết nguyên nhân là vì sao không?"

Tiêu Chiến không đáp mà hỏi lại: "Đất trong hoa viên kia đổi từ lúc nào? Ai là người đã đổi?"

Câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng những người ở đây đều thông minh, nên nhanh chóng hiểu được ý của Tiêu Chiến.

Nhậm Tĩnh Huyên trầm ngưng hỏi: "Ý của ông chủ Tiêu, có phải là đã có người làm gì đó lên đất trong hoa viên?"

"Ừm." Tiêu Chiến lười biếng mà lên tiếng, cảm thấy ngồi có hơi mệt, nên nghiêng người dựa vào vai ông chồng quỷ đang ngồi kế bên.

Cái tư thế ngồi cực kì quái dị, vậy mà người trong phòng không ai để ý đến, vì hiện tại họ đã vội câu nói của Tiêu Chiến hấp dẫn điện chú ý.

Nhậm Học Lễ trầm ngâm trong chốc lát, mới  nói: "Sự tình trong nhà đều là trợ lý của ta phụ trách, đất trồng hoa viên định kì cũng là cậu ta đổi "

Công việc ngày thường của Nhậm Học Lễ cùng Nhậm Tĩnh Tĩnh vô cùng bận rộn, hai vợ chồng Nhậm Tĩnh Huyên đại đa số đều ở ktx của trường, nên việc nhà đều được giao cho trợ lý của  Nhậm Học Lễ quản lý. Vị trợ lý này tên là Từ Lưu, đi theo Nhậm Học Lễ  gần mười năm, Nhậm Học Lễ cũng đem gã như người trong nhà mà tín nhiệm
Nhậm Học Lễ chưa từng nghĩ tới chuyện Từ Lưu sẽ phản bội ông. Nên theo bản năng liền nói thay cho Từ Lưu, còn nói có khi nào Từ Lưu bị người khác lợi dụng mà không biết?

Từ Lưu?

Tiêu Chiến cảm thấy tên này có chút quen tai, liền lấy di động ra lướt đến tin nhắn Mâu Hàng Âm gửi, trong đó có một tấm hình, rồi đưa đến trước mặt Nhậm Học Lễ, "Người trên ảnh chụp có phải hay không là Từ Lưu?"

Trên ảnh chụp là một người nam nhân trung niên, bận một bộ tây trang ngay ngắn, hướng về phía màn hình mà nở nụ cười ngây ngô, thoạt nhìn đôn hậu thành thật, đúng là trợ lý sinh hoạt của Nhậm Học Lễ - Từ Lưu.

"Là cậu ta" Nhậm Học Lễ nhíu lại mày hỏi: "ông chủ Tiêu biết cậu ấy?"

Tiêu Chiến không chút để ý mà đáp: "Gã hiện tại đang ở nơi nào?"

"Về quê," Nhậm Học Lễ nghĩ nghĩ, "Hai ngày trước cậu ta nói muốn nghỉ phép, vì cháu trai qua đời, nên phải về chịu tang."
Tiêu Chiến: "Nhà gã ở Hàng Châu?"

Nhậm Học Lễ: "Đúng vậy."

Vậy thì đúng rồi, Từ Lưu này đúng là vị thúc thúc của người bệnh đã tự sát kia.

Dựa theo những gì Mâu Hàng Âm đã  điều tra được, huân hương của người bệnh chính là Từ Lưu cung cấp. Mà diễn vụ trong biệt thự Nhậm gia bên này cũng chính là gã phụ trách, trộn vôi Âm phủ với đất trong hoa viên, hẳn là Từ Lưu đã làm.

Bất quá gã hiện tại không ở Hàng Châu, cũng không trở về Đồng Châu, vậy gã đi đâu?

Tiêu Chiến tạm thời buông vấn đề này, đứng lên, "Có thể đưa tôi ra hoặc viên được không?"

Nhậm Tĩnh Huyên lập tức đứng dậy, cung cung kính kính ở phía trước dẫn đường.

Mà Nhậm Tĩnh Tĩnh lại bị Nhậm Học Lễ gọi lại, thấp giọng hỏi: "Sao con quen biết ông chủ Tiêu?"

Nhà bọn họ trước nay đều không có mối quan hệ trong phương diện này, làm sao mà Nhậm Tĩnh Tĩnh lại quen biết Tiêu Chiến?
"Ba, nói ra thì ba nhưng đừng sợ nha." Nhậm Tĩnh Tĩnh trước tiên nói một câu an thần cho ông.

Nhưng an thần đâu không thấy, Nhậm Học Lễ nghe thì liền lập túc lo lắng, vội vàng hỏi: "Là con xảy vấn đề sao?"

"Thật đúng là cùng con có quan hệ."

Nhậm Tĩnh Tĩnh nói xong thì lấy ra Balo thú cưng để lên đùi, sau đó mở khoá kéo, hướng vào bên trong Balo nói: "Năm 1-2-3 kêu ông ngoại đi con "

Trên đường về, hai chị em Năm 1-2- đã thì thầm bên tai Nhậm Tĩnh Tĩnh về thân thế Năm 3, nên hiện tại cô xem Năm 3 như đứa con út của mình luôn.

Nên Nhậm Tĩnh Tĩnh mới kêu Năm 3 gọi Nhậm Học Lễ là ông ngoại

Nhậm Học Lễ vẻ mặt ngơ ngác,  không biết Nhậm Tĩnh Tĩnh đang nói gì, định mở miệng thì lại thấy Balo trên đùi của con gái cử động, sau đó ba con rối bông từ bên trong bò ra ngoài.
Chúng nó đồng loạt đứng trên bàn, hướng về phía Nhậm Học Lễ hô lớn:

"Ông ngoại!"

Nhậm Học Lễ: "......"

Ông không khỏi trừng lớn hai mắt, không thể tưởng tượng mà nhìn chằm chằm này ba con rối bông trước mặt.

Năm 3 thấy  Nhậm Học Lễ không đáp lại, nghi hoặc hỏi anh chị đang đứng bên cạnh, "On ngoại, xao lại hông chả lời?"

Năm 1  thâm trầm đoán: "Ông ngoại bị doạ cho ngơ luôn rồi."

Năm 2 còn lại làm vẻ mặt lo lắng: "Nếu ông ngoại không chịu nhận chúng ta thì sao đây?"

Năm 1: "Không biết nữa, người bình thường đều không chấp nhận chúng ta nha."

Ba đứa nhỏ nhìn nhau liếc mắt một cái, động tác nhất trí mà hơi xụ mặt, "Ai" than tiếng đầy thê lương.

Đừng hỏi, hỏi liền thấy sầu.

Ba đứa nhỏ quá mức linh động, linh động đến không giống người máy. Cho nên một lát sau, Nhậm Học Lễ mới không nghĩ chúng là người máy nữa, nhưng vẫn có chút khó tin mà nhìn về phía Nhậm Tĩnh Tĩnh, "Này rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
"Con cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì," Nhậm Tĩnh Tĩnh rũ mắt nhìn chăm chú vào ba đứa nhỏ, ánh mắt vô cùng ôn nhu, "Nhưng con có thể xác định Năm 1 Năm 2 chính là con ruột của con." Huyết mạch tương liên không bao giờ đánh lừa được, nhất là tình mẫu tử thiêng liêng cao cả.

Nhậm Học Lễ biết Nhậm Tĩnh Tĩnh nói con ruột là ai.

Lúc trước quả thật ông chả ưa gì Hạ Thành, nhưng Nhậm Học Lễ cũng vô cùng chờ mong ngày hai cháu ngoại chào đời, chỉ là ông không nghĩ tới, con gái về quê chồng một chuyến trở lại liền quyết tâm muốn ly hôn, hai cháu ngoại còn trong bụng cũng mất đi.

Cứ việc mấy năm nay Nhậm Tĩnh Tĩnh hoàn toàn buông tay chuyện hôn sự, nhưng Nhậm Học Lễ biết, trong lòng  con gái còn vô cùng thương nhớ  hai đứa nhỏ, nên mỗi năm đến ngày giỗ, dù là chuyện gấp thì Nhậm Tĩnh Tĩnh cũng sẽ bỏ để đến Thượng Tiều đảo ở vài ngày.
Tuy rằng không biết trong lúc này đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại hai đứa cháu ngoại lại lấy phương thức như thế trở lại, xem như là một loại an ủi với Nhậm Tĩnh Tĩnh.

Nhậm Học Lễ cũng coi như là người đã trải qua sóng to gió lớn, nên rất nhanh đã chấp nhận chuyện này, còn duỗi tay sờ đầu ba đứa nhỏ, cười khích lệ nói: "Các con rất ngoan."

Năm 1-2-3 vô cùng mẫn cảm đối với cảm xúc người khác, nên biết Nhậm Học Lễ đây là thiệt tình thực lòng tiếp thu chúng nó, liền hướng Nhậm Học Lễ nhếch miệng cười.

Nhậm Học Lễ cũng theo đó mà cười tươi.

"Đi thôi, ra hoa viên nhìn xem."

***

Đồng Châu nằm ở phía nam, dù tới đông thì nhiệt độ cũng không xuống quá thấp, trong hoa cỏ trong hoa viên vẫn sinh trưởng tốt tươi. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy được dù chúng không héo úa nhưng phần đầu lại khẽ rũ xuống.
Nhậm Tĩnh Huyên là người thường, nên không nhìn thấy thứ đó, chỉ là khi đi vào hoa viên, hắn liền cảm thấy không khí nơi này lại áp lực hơn so với những nơi khác. Không những thế, còn có thứ gì đó đang ngấm vào thân thể, khiến hắn cảm thấy khó chịu vô cùng.

"ông chủ Tiêu, nơi này khiến tôi thật không thoải mái." Hắn nói ra cảm giác của mình với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến: "Đó là hiển nhiên."

Trong mắt Tiêu Chiến, bùn đất trồng hoa viên đang toát ra từng đợt từng đợt sương mù màu đen, ăn mòn linh khí xung quanh.

Linh khí càng lúc càng tiêu hao, thì sương mù càng lúc càng lan tràn vào bên trong biệt thự.

Sương đen là từ âm khí cùng quỷ khí đủ tạo thành, tự nhiên sẽ khiến người cảm thấy không thoải mái.

Tiêu Chiến cũng không giải thích những thứ này cho Nhậm Tĩnh Huyên nghe, y đứng yên mà mắt nhắm lại, sương đen xung quanh bị linh khí cường đại từ đâu ập tới, ép trở lại vào đất. Có Tiêu Chiến gia nhập, sương đen căn bản là không phải là đối thủ với linh khí.
"Lão quỷ." Tiêu Chiến mở mắt ra, hướng Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua.

Vương Nhất Bác: "Ừm"

Vương Nhất Bác chỉ phất phất tay, bùn đất trong hoa viên nhanh chóng bốc cháy, ngọn lửa u lam rừng rực thiêu đốt tất cả âm- quỷ khí bên trong.

Ngọn lửa như có nhận thức, hoả cỏ đều còn nguyên, chỉ thiêu cháy vôi được trộn lẫn bên trong bùn đất.

Nhậm Tĩnh Huyên ẩn ẩn có thể nhìn ra ngọn lửa u lam bỗng dưng xuất hiện, thì vô cùng kinh ngạc, khi nãy nghe Tiêu Chiến nói về tình trạng thân thể ba hắn, hắn đã thấy người này không tầm thường, giờ được tận mắt chứng kiến quả thật chỉ có thể nói là bậc cao nhân.

"Cái này......"

Hắn há miệng thở dốc, lại không biết phải hình dung thế nào cho đúng. Hắn không chỉ nhìn thấy ngọn lửa u lam, mà hắn còn cảm nhận được không khí xung quanh như tươi mát hơm, áp lực khi nãy cũng biến mất, tinh thần thoải mái hơn rất nhiều.
Thời điểm Nhậm Tĩnh Tĩnh cùng Nhậm Học Lễ ra đến hoa viên, thì ngọn lửa đã đốt tới kết thúc, Nhậm Học Lễ cái gì cũng không thấy, nhưng ông cũng có thể cảm nhận được đau nhức mỏi mệt hơn một tháng nay hoàn toàn biến mất. Bản thân như trẻ ra hơn vài tuổi.

"Đốt cháy hết rồi!"

"Ông chủ nhỏ giỏi quá đi mất!"

Ngọn lửa u lam tắt, ba đứa nhỏ cũng ồn ào mà tâng bốc Tiêu Chiến một phen.

Nhậm Tĩnh Huyên đột nhiên nghe được thanh âm xa lại, theo tiếng nhìn lại, liền thấy Nhậm Học Lễ đang ôm trong ngực ba con rối bông.

Thoáng sửng sốt một chút, hắn vội hỏi Nhậm Học Lễ: "Ba, nãy là chúng nói chuyện ư?"

Nhậm Học Lễ gật gật đầu, khoe khoang nói: "Chúng nó là cháu ngoại gái cháu ngoại trai của ba, đáng yêu lắm phải không?"

Năm 1-2-3 đồng loạt xoay sang nhìn Nhậm Tĩnh Huyên toét miệng mà cười, lộ ra răng nhỏ, như hàm cá mập, "Thúc thúc ngài thấy tụi con đáng yêu hơm?"
Nhậm Tĩnh Huyên: "...... Thật đáng yêu."

-----Còn tiếp-----

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #hay