Chương 15

Người trong lòng ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Bóng đêm cũng không che được nét ửng đỏ.

Tiểu thiếu gia không được tự nhiên xoay lại, phình phình hai má, nói: "Ai là bảo bối, tôi mới không ngoan đâu."

Học trưởng hơi hơi cúi đầu, dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi tiểu thiếu gia, hơi thở quấn quanh cùng một chỗ.

Lại dùng môi chạm, hôn từng chút từng chút, nói: "Em chính là bảo bối, là cục cưng của riêng tôi."

Tiểu thiếu gia giật giật, muốn phản bác, lại luyến tiếc .

Mặt càng đỏ hơn, ánh mắt căn bản không biết nhìn đi đâu, dứt khoát nhắm mắt lại.

Học trưởng cười khẽ, một bàn tay đỡ sau đầu người ta, khi dễ từ chóp mũi xuống đến cánh môi, in lên hai cánh môi hồng nhuận kia.

Phong nguyệt không tiếng động.

Bóng đêm như nước.

Hắn chỉ là nhẹ nhàng thản nhiên mà hôn môi, một tấc một tấc quét qua, dùng môi mình miêu tả hình dáng môi của tiểu thiếu gia, cuối cùng hôn ở khóe miệng, nói: "Sao lại không ngoan, rõ ràng nghe lời như vậy."

Tiểu thiếu gia chịu không nổi, cảm giác chính mình sắp bốc hơi, vị trí môi bị đụng chạm phá lệ trở nên mẫn cảm, cậu thẹn thùng không dám mở mắt, quay đầu muốn trốn, nhỏ giọng nói thầm: "Mới không ngoan."

"Không ngoan cũng là của tôi."

Học trưởng thủ sẵn ở gáy người ta đem người áp trở về, lần thứ hai hôn tới.

Hắn hôn mi tâm người trong lòng, trượt đến ánh mắt, di tới chóp mũi, lại trở xuống khóe môi.

Cuối cùng khắc ở trên cánh môi, nhẹ nhàng hôn củ môi, sưởi ấm nó, thấm ướt nó, sau đó ôn nhu cẩn thận mà cọ xát, đầu lưỡi liếm mở kẽ môi, mở ra hàm răng, hít duyện ẩm ướt vị quýt trong khoang miệng, truy tìm một chiếc lưỡi mềm mại đang tránh né.

Tiểu thiếu gia hoàn toàn không có lực chống đỡ.

Từ khi đầu lưỡi mang theo vị bạc hà nhẹ bắt đầu từng chút thử thăm dò mà quấn quanh, cậu liền mơ màng.

Cậu đã quên trốn, đã quên tranh, đã quên đáp lại, lại càng không biết cách thở.

Ấn tượng mông mông lung lung cuối cùng cũng tiêu hóa xong.

Nguyên lai hôn môi là như vậy.

Như là dính vào cùng nhau, trao đổi độ ấm, hơi thở tương thông, nước bọt giao hòa, so với ôm càng làm cho lòng người kiên định.

Kẹo nắm trong lòng bàn tay, rốt cục tan chảy.

Hương vị ngọt nị giống như hơi nước bốc lên, rõ ràng hẳn phải khẽ khàng đến không thể nghe thấy, lại cố tình tràn đầy miệng đầy mũi, quanh quẩn quấn quanh thân.

Người động một chút liền tạc mao giờ phút này lại dịu ngoan, thành thật, thần tình đỏ bừng bị ôm vào trong ngực, có điểm thở gấp.

Rất nghiêm túc mà hôn môi, lại không biết hô hấp.

Cậu sa vào sự thân mật thật sâu này, cảm thấy nhẹ như sắp bay lên.

Chưa từng trải qua.

Sau khi hòa hoãn lại, ngượng ngùng một chút một chút lan tràn.

Tiểu thiếu gia đem mũ trên áo khoác kéo lên che kín đầu mình, đem chính mình che kín mít, đứng dậy đưa lưng về phía học trưởng, ồm ồm mà nói: "Tôi phải về nhà."

Nói xong liền nhấc chân đi, cũng không nhìn người phía sau có đuổi theo hay không.

Học trưởng bước nhanh vài bước đuổi theo người, giữ chặt cánh tay, đem mũ cậu kéo xuống, cười: "Em như nào tức giận cũng tạc mao, thẹn thùng cũng tạc mao a."

Tiểu thiếu gia đứng lại ngay lập tức, trợn mắt nhìn học trưởng — môi bị hôn đến hồng hồng nhuận nhuận, thật sự không có lực sát thương.

Cậu ồn ào: "Ai thẹn thùng!"

Học trưởng biết nghe lời, nghiêm trang: "Tôi."

Hắn nói: "Tôi thẹn thùng, cùng bạn trai hôn môi, xấu hổ không thôi."

Nào có bộ dáng thẹn thùng, khóe môi nhếch lên cười, trong mắt lóe lên tia bỡn cợt.

Tiểu thiếu gia xoay thân tiếp tục đi, trái phải nói sang chuyện khác: "Không cần anh đưa, tôi tự lái xe về!"

Học trưởng mặt dày mày dạn: "Đừng đi. Đã trễ thế này, em đưa chìa khóa xe cho tôi, ngày mai tôi trả lại em."

Tiểu thiếu gia: "Không cần."

Học trưởng giả bộ ủy khuất: "Bảo bối, em như vậy không được. Mới vừa hôn tôi xong, như nào liền trở mặt a?"

Tiểu thiếu gia một đường tức giận đi đến trước xe, mở cửa ngồi vào, động tĩnh thật lớn, hạ cửa kính xe xuống tiếp tục ồn ào: "Anh rốt cuộc có đi hay không!"

Tạc mao quá đáng yêu rồi, học trưởng mở cửa xe ngồi vào, thật sự nhịn không được bật cười, nói: "Đi."

Tiểu thiếu gia nhào tới đánh bả vai hắn: "A a a không cho anh cười! Anh thật phiền! ! !"

Học trưởng một tay đỡ tay lái, một tay đè tay cậu lại đem người áp chế, "Ba" một tiếng hôn lên trán cậu, nói: "Vẫn là thời điểm hôn là ngoan nhất."

Học trưởng đưa người về nhà, trước khi đem người thả đi chụp lấy chìa khóa của người ta, nói: "Ngày mai tỉnh gửi weixin cho tôi, tôi mang xe em qua đây."

Tiểu thiếu gia giao nộp chìa khóa xe, túm lấy dây rút mũ áo hoodie, nói: "Ừm."

Học trưởng chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: "Sau đó thuận tiện hẹn hò?"

Tiểu thiếu gia lại e lệ, cậu không nói chuyện với người ta, đẩy cửa xe ra liền đi.

Học trưởng buồn cười ngồi trên ghế lái, đã bắt đầu chờ mong buổi hẹn hò ngày mai.

Kết quả người đã sắp vào đến cửa nhà lại đi vòng trở về.

Tiểu thiếu gia gõ cửa kính xe, lấy ba viên kẹo đã biến dạng trong ví tiền ra để trên lòng bàn tay, nói: "Trao đổi."

Biệt biệt nữu nữu, ánh mắt vẫn luôn xoay tròn, chính là không nhìn học trưởng.

Học trưởng mở cửa xe, cầm lấy ba viên kẹo nhỏ trong lòng bàn tay thiếu gia, thuận thế giữ chặt bàn tay trắng nõn kia, đem người ôm vào lòng, nói: "Còn muốn ăn kẹo?"

Hắn lấy một viên kẹo ra cho vào miệng mình, sau đó cúi đầu hôn người, dùng đầu lưỡi đem viên kẹo kia đưa đến trong miệng đối phương.

Kẹo bị đặt ở bên gò má, bị đẩy tới đầu lưỡi, bị lặp lại liếm mút, bị hai người chia nhau.

Thẳng đến khi một viên kẹo tan hết, nụ hôn này mới chấm dứt.

Học trưởng vẻ mặt thoả mãn, cười tủm tỉm mà nói: "Kẹo ăn xong rồi, ngủ ngon."

Tiểu thiếu gia lại xoay người bỏ chạy .

Lúc này không mang theo do dự, trực tiếp vọt vào cửa nhà.

Sau một lúc lâu, điện thoại học trưởng nhận được một tin nhắn weixin.

Tin nhắn lần này của tiểu thiếu gia có thể xem như có nội dung .

Cậu nhắn: ngủ ngon.

Muốn đọc chương mới nhanh hơn thì mn search gg Tiến khả công, thối khả thụ Dembuon.vn nhé. Mình đăng trên đó trước rồi mới đăng wattpad sau để tránh bị ăn cắp :3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #dammei