Chương 16
Nghỉ lễ vui vẻ ^^
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiểu thiếu gia mất ngủ.
Nửa đêm đầu là vì hưng phấn, trong cái đầu nhỏ vẫn luôn nhớ tới nụ hôn kia, trong bóng đêm cuốn chăn lăn lộn, mặt đỏ tim đập.
Sau nửa đêm là lo âu, cậu cuối cùng cũng ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, cậu cùng bạn trai vừa mới xác định quan hệ, cùng số.
Nhưng mà lúc hắn không để ý tới mình sẽ rất buồn, cũng không muốn chia tay.
Cậu lo âu muốn chết, thời điểm trời sắp sáng mới mơ mơ màng màng ngủ mất.
Ngủ muộn, tự nhiên cũng liền tỉnh muộn.
Học trưởng đợi đến giữa trưa cũng không nhận được weixin của bạn nhỏ.
Hắn nghĩ nghĩ, lái xe của mình đến nhà ăn, trước tiên giúp bạn nhỏ lấy xe, sau đó ngồi trên ghế lái quấy rầy người ta: Tỉnh chưa?
Chế độ không làm phiền của điện thoại đã tự động tắt, tiểu thiếu gia bị âm thanh thông báo weixin đánh thức.
Cậu vẫn còn buồn ngủ, cầm điện thoại qua nhìn, chứng gắt ngủ bắt dâng lên đầu theo cấp lũy thừa.
Cậu tức giận ngồi trên giường không muốn nói chuyện với đối phương, nhưng lại không khắc chế được mà nghĩ tới khuôn mặt góc cạnh kia, cuối cùng nhịn không được cầm điện thoại trừng màn hình.
Giống như đối phương có thể nhìn thấy cậu trừng người ta.
Sau một lúc lâu, biệt biệt nữu nữu trả lời: Anh đánh thức tôi, thật phiền.
Học trưởng thông qua vài chữ này cũng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận ở đầu bên kia, trực tiếp gửi giọng nói: "Bảo bối, tôi phiền sao?"
Tiểu thiếu gia ôm chăn, chống cằm trên gối đầu, nhấn mở ghi âm đặt bên tai, nghe xong tai liền đỏ.
Điện thoại làm nóng mặt, nhanh chóng bỏ ra.
Sau đó cũng gửi giọng nói: "Anh nhanh đem trả tôi chìa khóa xe a."
Học trưởng nhận điện thoại, tính toán lái xe đi đón người.
Tiểu thiếu gia rời giường rửa mặt, tiến vào phòng để quần áo bắt đầu lựa chọn, thay đổi tám bộ quần áo mới thấy tạm vừa lòng.
Chờ tiểu thiếu gia chuẩn bị xong, điện thoại đã lại nhận được ba tin nhắn weixin, đều là học trưởng gửi.
Cậu "Bạch bạch bạch" chạy xuống lầu, vừa ra đến trước cửa liền dừng lại, sửa sang lại quần áo của mình một chút, xác định ngoại hình không chê vào đâu được mới đi ra ngoài.
Thời điểm ở trường học bạn nhỏ thích mặc trang phục hưu nhàn, hôm nay lại mặc một chiếc áo khoác dài nghiêm trang, rất ngầu.
Học trưởng xuống xe, một bàn tay móc chìa khóa xe, hướng về phía cậu giang hai tay cánh tay ra, nói: "Một tay giao chìa khóa, một tay giao người."
Tiểu thiếu gia lách qua cánh tay đang mở của hắn, cầm lấy chìa khóa xe của mình, lại đẩy học trưởng một phen: "Xe cùng chìa khóa đưa xong rồi, anh có thể đi."
Vì hẹn hò mà mặc thành như vậy, còn khẩu thị tâm phi đâu.
Nhưng nếu chọc thủng bạn nhỏ nhất định sẽ tạc mao.
Sau đó cả một ngày sẽ không cho sắc mặt hòa nhã.
Học trưởng buồn cười trong lòng, đưa tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, thuận theo ý cậu, hỏi: "Vậy không hẹn hò?"
Tiểu thiếu gia vì thế biệt biệt nữu nữu mà nói: "Nếu anh đã nói vậy, tôi liền miễn cưỡng đi cùng anh."
Học trưởng nhét người vào ghế phó lái, quay về trên xe đóng cửa xe, đùa cậu: "Tôi còn muốn hôn nhẹ, em phối hợp một chút?"
Tiểu thiếu gia lo âu cả đêm, không có tâm tình hôn nhẹ.
Cậu rối rắm mà cau mày, đem nửa khuôn mặt đều nhét vào trong chiếc áo len cao cổ, sau một lúc lâu mới rầu rĩ mà nói: "Chúng ta. . . . . . Chúng ta cùng số."
Sao vẫn còn nhớ cái này chứ, học trưởng tự dưng có một loại cảm giác tội ác "Dụ dỗ thiếu niên đơn thuần".
Hắn nghiêng người sang bên cạnh, mang theo cảm giác tội lỗi tiếp tục "Dụ dỗ": "Vậy em có thích tôi hay không a? Có muốn yêu đương cùng tôi?"
Tiểu thiếu gia lại lộ khuôn mặt từ trong áo len cao cổ ra, cậu hạ mắt xuống suy nghĩ, tay bắt đầu vô ý thức mang dây an toàn, phớt lờ câu hỏi phía trước làm cho người ta xấu hổ không thôi kia, trả lời câu sau: "Tôi. . . . . . muốn."
Con sói đuôi to học trưởng, cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang thắt dây an toàn kia, tự mình phiên dịch đáp án của tiểu thiếu gia: "Vậy là thích tôi."
Tiểu thiếu gia lặng lẽ đỏ mặt, đem tay rút ra trốn đi, lại nói: "Nhưng là cùng số a."
Học trưởng dùng khí lực không cho người ta rút tay ra, lại kéo đầu ngón tay có điểm lạnh của cậu đến bên môi hôn một cái, nói: "Không có việc gì, cùng lắm thì tôi cho em ở mặt trên."
Tiểu thiếu gia nhãn tình sáng lên.
Cậu bất chấp thẹn thùng, nghiêng người nhìn học trưởng, xác nhận: "Thật sự?"
Học trưởng mặt không đỏ tim không loạn mà thuật lại một lần: "Thật sự, cho em ở mặt trên."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đối phương rốt cục lộ ra ý cười, học trưởng mới buông tay người ta ra, xoa tóc cậu một phen, hỏi: "Vậy bạn trai của tôi có thể cùng tôi đi hẹn hò không?"
Tiểu thiếu gia duyên dáng xinh đẹp, giả bộ thành thục, sửa sang lại cổ áo của mình một chút, nói: "Được thôi, nghe lời anh, anh nói đi nơi nào liền đi nơi đó."
Dọc theo đường đi tiểu thiếu gia đều rất cao hứng, ở bãi đỗ xe, ngồi trên ghế phó lái bị học trưởng hôn đến không thở được cũng không tạc mao.
Phỏng chừng là cảm thấy mình là "Mặt trên", còn rất chủ động mà ôm lấy thắt lưng học trưởng.
Thẳng đến khi phát hiện học trưởng lựa chọn địa điểm hẹn hò là "Nhà ma" .
Tiểu thiếu gia thiếu chút nữa cầm chìa khóa xe chạy trốn, bị học trưởng một phen túm lấy ống tay áo kéo trở về.
Học trưởng còn rất xấu xa, rõ ràng là chính hắn chọn địa điểm, còn cố tình cố ý nói: "Tôi nhát gan, em phải bảo vệ tôi."
Tiểu thiếu gia run run rẩy rẩy, dọc theo đường đi luôn nhỏ giọng nhắc: "Chớ sợ chớ sợ, không có việc gì không có việc gì."
Nhưng mà mới vừa vừa tiến vào bố cảnh, đã bị hiệu ứng âm thanh âm trầm khủng bố cùng NPC quỷ nhảy ra dọa sợ tới mức thét chói tai.
Học trưởng như ý nguyện nhận được một cái ôm từ bạn trai nhỏ, đưa tay ôm lấy đối phương, thừa dịp thì thầm hôn vành tai cậu, nói: "Em ôm tôi đi."
Nơi này rất khủng bố, tiểu thiếu gia không dám cáu kỉnh cũng không thể giả bộ mạnh mẽ .
Cậu sống chết cầm lấy tay học trưởng, lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.
Đi tiếp vài bước, chỉ nắm tay cũng không thể hoàn toàn chống cự sợ hãi trong lòng, cơ hồ muốn đem chính mình dính vào trên người học trưởng.
Giữa đường đi, vài tiếng âm thanh thê lương của nữ quỷ vang lên, bóng ma được tạo ra bởi hiệu ứng ánh sáng như bóng với hình mà theo đuổi theo, NPC không biết xuất hiện từ nơi nào đưa tay vỗ tiểu thiếu gia một chút, cuối cùng cũng đem người dọa đến sụp đổ .
Giọng tiểu thiếu gia cơ hồ mang theo nức nở: "Sao còn chưa đi ra ngoài a."
Học trưởng ôm chặt cậu, hôn trán tiểu thiếu gia trấn an, quả thực không nghĩ tới lá gan tiểu thiếu gia kỳ thật lại nhỏ như vậy, bất đắc dĩ mà dỗ: "Sắp rồi, nếu không tôi ôm em đi ra ngoài?"
Vậy cũng quá mất mặt rồi, hơn nữa mình cũng rất nặng.
Tiểu thiếu gia rối rắm mà mím môi, run run rẩy rẩy hít sâu một hơi, âm thanh phát run mà nói: "Không, không cần, anh. . . . . . Anh ôm tôi là được."
Học trưởng ôm người trước ngực để bảo vệ, nghĩ nghĩ, bắt đầu nói chuyện: "Các vị quỷ quái huynh đệ tỷ muội, làm phiền kêu mấy tiếng thôi, đừng xuất hiện, trong lòng ta còn có bạn nhỏ năng lực chống đỡ không tốt lắm."
Lại gọi: "Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật!"
Mang theo ý cười, tiếp tục nhắc tới: "Nam mô A di đà phật, nam mô A di đà phật."
Không khí bị phá hỏng rồi, có NPC thậm chí bị học trưởng đùa đến cười to.
Cũng không biết là thiết đặt bổi cảnh không có NPC xuất hiện nữa, hay là do học trưởng lẩm bẩm khiến NPC cười đến không có biện pháp xuất hiện dọa người, dù sao quá trình phía sau trừ bỏ âm thanh bối cảnh vẫn rất dọa người như cũ, cũng không có NPC xuất hiện.
Vì thế quá trình phía sau đi nhanh hơn lúc trước không ít.
Đợi tới khi ra ngoài, thấy ánh sáng bên ngoài, tiểu thiếu gia mới như tìm được đường sống trong chỗ chết mà thở phào một hơi, đặt mông ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
Học trưởng sợ thật sự đem người dọa sợ, cúi người thay cậu lau mồ hôi lạnh trên trán, dỗ: "Không có việc gì, tôi lại ôm em một cái?"
Ôm cái gì ôm, từ từ thích ứng tiểu thiếu gia rốt cục hậu tri hậu giác mà tạc mao.
Cậu xị mặt, âm thanh còn không kìm được run rẩy mang theo mười phần ủy khuất, nói: "Tôi không thèm quan tâm anh."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip