Chương 22

Để tiện cùng tiểu thiếu gia chơi, học trưởng không chỉ có ở nhà của chị họ, còn thuận tiện dùng luôn chiếc xe trong ga-ra nhà chị họ.

Cho nên cơm nước xong học trưởng lái xe đưa hai người Kiều Lạc đến sân bay.

Tiểu thiếu gia làm chuyện xấu, thành thật cơm ăn, ngồi ở trên ghế phụ cũng phi thường nhu thuận động lòng người.

Mặt trời mọc đằng Tây, bạn nhỏ không tạc mao .

Học trưởng buồn bực mà nhìn cậu, lại cảm thấy ánh mắt của Kiều Lạc ở ghế sau nhìn hắn phi thường. . . . . . Quỷ dị.

Chuyện khác thường tất có quỷ.

Chờ đem người tiễn xong, học trưởng trực tiếp đem cửa xe khóa lại, hỏi: "Nói một chút đi, cùng Kiều Lạc làm chuyện xấu gì?"

Tiểu thiếu gia khiếp sợ mà nhìn học trưởng, phản ứng đầu tiên là Kiều Lạc bán đứng mình.

Cậu cầm lấy chốt trên dây an toàn, giả bộ bình tĩnh mà nói: "Anh nói cái gì vậy?"

Học trưởng cố làm ra vẻ huyền bí mà lắc lắc điện thoại, hỏi lại: "Em nói xem tôi nói cái gì?"

Có tật giật mình, tiểu thiếu gia cầm lấy chốt an toàn thử vài lần cũng không buộc được, hạ mắt xuống suy nghĩ không dám nhìn học trưởng, quanh co nói: "Tôi không biết. . . . . . Anh không trở về trường học a?"/Truyện chỉ được đăng tại wattpad và Dembuon.vn/Những nơi khác đều là ăn cắp/

Dáng vẻ như vậy vừa nhìn chính là đã làm chuyện xấu.

Học trưởng giật giật, nghiêng người giúp cậu mang an toàn, sau đó thuận thế đè lên, uy hiếp mà nói: "Mau nói rõ."

Lo lắng thật sự không xong, tiểu thiếu gia dứt khoát càn quấy, đẩy ngực học trưởng, khẩu khí không tốt mà nói: "Anh khi dễ người! Mở cửa, tôi lái xe trở về!"

Học trưởng hôn nhẹ thái dương cậu, dán vào vành tai cậu nói chuyện: "Đúng đúng, là tôi nghĩ khi dễ em."

Sau đó môi lưỡi di chuyển xuống dưới, đem người đặt ở ghế phụ hôn môi.

Tiểu thiếu gia đưa tay ôm lấy thắt lưng học trưởng mà cọ cọ, cảm thấy mình đã lừa dối qua cửa.

Nhưng mà học trưởng trong trong ngoài ngoài hôn đủ, ngồi trở lại ghế lái, trước khi khởi động xe, gửi weixin cho Kiều Lạc đang ở phòng chờ đợi lên máy bay./Truyện chỉ được đăng tại wattpad và Dembuon.vn/Những nơi khác đều là ăn cắp/

Học trưởng trước tiên đưa tiểu thiếu gia về nhà, trên đường còn thuận tiện cùng tiểu thiếu gia thảo luận mấy vấn đề trong dự án của Khâu lão sư.

Trở về chỗ ở tiểu thiếu gia liền nhảy xuống xe, tính toán nhanh chóng chuồn mất: "Anh đến trường học đi, tôi phải mau chóng viết báo cáo!"

Nhưng mà học trưởng đỗ xe xong nhìn thoáng qua điện thoại, khóe miệng liền cong lên.

Tiểu thiếu gia có thể tạc mao lừa dối qua cửa, nhưng thành tích của Kiều Lạc còn nắm trong tay học trưởng.

Học trưởng cất điện thoại đi, đi nhanh hai bước đuổi theo tiểu thiếu gia, trực tiếp nắm thắt lưng đem người bế lên: "Tôi nghĩ lại, buổi chiều giống như không vội quay về trường học như vậy."

Tiểu thiếu gia thình lình bị người ôm lấy từ phía sau, hoảng sợ, phản ứng lại lập tức vỗ bả vai học trưởng: "Anh để tôi xuống!"

Học trưởng đem người một đường từ trong sân ôm tới cửa, giở trò xấu mà xoa mông cậu một phen, nói: "Bảo bối, không phải đem tôi ngủ sao? Ngủ tiếp một hồi? Tôi cho em ngủ."

Tiểu thiếu gia cả người cứng đờ, sắc mặt đỏ lên, sau đó bắt đầu làm ầm ĩ: "Tôi không! Anh mau thả tôi xuống!"

Học trưởng lại thật sự đem người thả xuống—— tiểu thiếu gia làm ầm ĩ, hắn một tay ôm không xong, sợ lúc mở cửa đem người quăng ngã./Truyện chỉ được đăng tại wattpad và Dembuon.vn/Những nơi khác đều là ăn cắp/

Mật mã bốn số nhanh chóng được nhập vào, vừa vào cửa học trưởng lần thứ hai đem người ôm lại, câu tới cửa liền đem người đè trên ván cửa: "Lúc này cho em ở trên sô pha ngủ tôi, được chứ?"

Được hay không cũng chưa có cơ hội đáp lại, răng môi bị che lại, hô hấp cũng bị xâm chiếm.

Hắn đem người nâng mông ôm lấy lui tới phòng khách, chưa đi được hai bước liền đối diện với người từ trên lầu hai đi xuống.

Chị họ: ". . . . . ."

Học trưởng: ". . . . . ."

Tiểu thiếu gia bị hôn đến mơ mơ màng màng, vừa nhấc đầu liền thấy người xa lạ, hoảng sợ, sau đó nghe thấy người đang ôm cậu không quá tự nhiên mà nói: "Sao chị lại tới đây?"

Chị họ giơ giơ vật gì đó trong tay lên, nói: "Lúc trước thời điểm em dọn phòng chị đã tới một chuyến, để quên vật này."

Học trưởng đã trấn định, đem người thả xuống ôm vào trong ngực, trực tiếp chọc thủng ý đồ thực sự trong lòng của chị họ hắn: "Thôi đi, chị chính là muốn thừa dịp em không ở nhà đến xem bạn trai em đi?"/Truyện chỉ được đăng tại wattpad và Dembuon.vn/Những nơi khác đều là ăn cắp/

Chị họ vui vẻ, nói: "Nếu cậu ấy ở nhà, liền thuận tiện nhìn xem là ai đem em mê đến thần hồn điên đảo, cùng người nhà come out làm ầm ĩ một năm, còn giống một thằng ngốc theo đuổi hai năm."

Tiểu thiếu gia đã phản ứng lại, nghĩ đến vừa mới bị chị họ thấy chuyện kia, nhất thời xấu hổ đến thần tình đỏ bừng. Cậu muốn trốn, nhưng lại không có biện pháp trốn, từ trong lòng học trưởng giãy ra, đứng ở kia một mặt đỏ thẫm, ngoan ngoãn khéo léo mà gọi người: "Chào chị, em là Phương Tự."

Chị họ đi tới vài bước, nói: "Xin chào. Bạn nhỏ thực đẹp trai, trách không được đem em họ chị mê thành như vậy."

Gốc gác bị vạch trần, học trưởng đen mặt đem tiểu thiếu gia túm đến trước người mình, ngăn cách chị họ cùng tiểu thiếu gia, nói: "Em khi nào thì nhìn mặt, bạn trai em sao có thể không được chứ? Chị lấy đồ xong rồi? Đi đi đi, mau đi, làm bóng đèn cái gì."

Chị họ đến huyền quan đổi giày cao gót của mình, không nói chuyện với em họ mình, nói với tiểu thiếu gia: "Có thời gian chị mời em ăn cơm."

Tiểu thiếu gia tiếp tục ngoan ngoãn khéo léo: "Cám ơn chị."

—— ngoan ngoãn khéo léo đều là biểu hiện giả dối.

Sau khi chị họ thuận lợi rời đi, cửa mới vừa đóng tiểu thiếu gia liền tạc mao .

Cậu dùng sức đẩy học trưởng một chút, bạch bạch bạch chạy lên lầu, đứng ở cửa phòng ngủ ồn ào: "Anh cũng đi! Buổi tối anh ngủ thư phòng!"

Sau đó dùng sức sập cửa, tạo lên một tiếng ầm thật lớn.

Tiểu thiếu gia quần áo cũng chưa đổi liền bổ nhào vào trên giường dùng sức lăn lộn, càng nghĩ mặt càng hồng, cơ hồ muốn thiêu cháy./Truyện chỉ được đăng tại wattpad và Dembuon.vn/Những nơi khác đều là ăn cắp/

Lần đầu gặp người thân của Hình Ngạn, lại là trường hợp này, không có cách nào tự mình trải qua ngày hôm nay!

Học trưởng đứng tại chỗ cười một lát mới lên lầu, hắn gõ cửa, cũng không tính toán đi vào, nói: "Tốt, tôi đi, em ngoan ngoãn ở trong nhà viết báo cáo, buổi tối tôi mang mứt quả về cho em."

Tiểu thiếu gia không đáp, ở phòng trong tiếp tục lăn lộn, e lệ muốn chết.

Người khởi xướng ở ngoài cửa sờ sờ cái mũi, bất đắc dĩ mà lắc đầu, xuống lầu.

Bạn nhỏ thẹn thùng, mình nếu không đi phỏng chừng cậu có thể xấu hổ đến thiêu cháy.

Hắn chuẩn bị nước ép trái cây tươi cho cậu, tới trường học mới gửi một tin nhắn weixin: Tôi đã đi rồi, em lấy nước trái cây trên bàn uống đi, nghe lời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #dammei