[226.227.228] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không?
[226] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Hiện Thân (2)
****
Ở gần đó có tiếng chó sủa inh ỏi quấy nhiễu mọi người trong cơn mộng đẹp, thế nhưng không người nào dám ra ngoài la đám chó. Bọn họ đang ngủ thì bừng tỉnh, rõ ràng nghe thấy có không ít người kêu la có quỷ.
Cư dân xoay người dùng chăn bọc kín mình, trong lòng thầm mắng, đúng là cái đám thiếu não, đã nói trong khách sạn có quỷ rồi vẫn cố xông vào tìm đường chết, ghét bỏ mạng mình quá dài à?
Nửa tiếng sau, Tống Triết siêu độ xong toàn bộ quỷ hồn đồng thời chuyển hóa âm khí tiến nhập vào cơ thể mình thành linh khí, sau đó thu thập đồ đạc, hủy trận pháp rời đi.
Tống Triết vừa ngáp dài vừa đi trên con đường an tĩnh không một bóng người, chỉ có tiếng của loài côn trùng nào đó kêu râm ran.
Cậu quay trở lại khách sạn, rửa mặt một phen rồi ngã xuống ngủ.
Hoàn toàn không hay biết sau khi mình rời đi không lâu thì có người tiến vào khách sạn, vừa tiến vào liền cảm thấy không thích hợp, người này nhíu mày, kỳ quái, không phải nói ở đây vừa mới chết bốn người à? Sao một chút âm khí cũng không có?
Người đàn ông nọ đi lên lầu, quả thực không phát hiện điểm nào không đúng, thầm mắng mạng truyền thông bất lương, suốt ngày tung tin giả.
Hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy đến cũng đến rồi, kế hoạch tự nhiên phải tiếp tục, vì thế liền thi pháp thả ác quỷ ra.
Ác quỷ vừa ra thì gió cũng nổi lên từng trận, sát khí nặng nề.
Người đàn ông nọ hài lòng mỉm cười, dặn dò ác quỷ một phen rồi rời đi.
Tống Triết ngủ thẳng tới trưa hôm sau mới uể oải rời giường, ăn cơm, sau đó tới sân bay thủ đô.
Vừa xuống máy bay Tống Triết liền nhận được điện thoại của Vu Huy Dịch, hỏi cậu bao giờ đi bắt quỷ, cậu ta cũng muốn đi cùng.
Tống Triết nói: "Không có phần của cậu đâu, tôi đã bắt xong rồi."
Vu Huy Dịch ở bên kia đầu dây kêu khóc không ngừng: "Trời ơi, sao đại sư đi mà không dẫn em theo, em cũng muốn đi mà."
Tống Triết ngáp một cái, tiếp tục nói: "Cậu đi theo làm gì? Mấy chỗ này càng ít đi càng tốt."
Vu Huy Dịch rầm rì nói: "Thì có đại sư ở đó nên em mới không sợ!"
"Ba hoa!" Tống Triết báo địa chỉ Tiêu thị để tài xế chở mình tới. Từ sau chuyến du lịch kia, Tống Triết vội vàng nâng cao tri thức, đã rất lâu rồi không cùng Tiêu Thiên lãng mạn một chút.
Mà bên kia, Vu Huy Dịch chán nản gửi status trên group bạn bè: "Hết rồi hết rồi, đại sư thế mà không nói tiếng nào đã KO hết thảy đám yêu ma quỷ quái, tôi vốn định nài nỉ xin đi theo để chiêm ngưỡng cảnh tượng hoành tráng kia! Thất sách, thất sách quá! ! !"
Hoàng Bằng xoát tới trạng thái kia thì lập tức nhảy dựng, không phải chứ? Vị đại sư kia tốc độ như vậy sao?
Hoàng Bằng không tin, hắn đặc biệt gửi tin bên Wechat hỏi Vu Huy Dịch, Vu Huy Dịch tưởng là bọn họ vẫn chưa hết hi vọng nên dứt khoát nói: "Không sai, đại sư đã giải quyết rồi nên bọn anh đừng có nghĩ đông nghĩ tây nữa."
"Vâng vâng vâng, bọn tôi đương nhiên sẽ không rồi, Vu thiếu yên tâm."
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Bằng cực kỳ kích động gọi nhóm Lục Kiến Minh tới: "Nói cho mọi người biết một chuyện, tối hôm qua đại sư đã giải quyết đám quỷ trong khách sạn rồi, hôm nay chúng ta sẽ phát sóng."
Lục Kiến Minh đưa trang chủ điện thoại cho bọn họ xem: "Cái này bài post tối hôm qua, người mở topic dự định tới khách sạn vào tối qua, kết quả phát hiện trong khách sạn có ánh sáng chợt lóe, bọn họ còn nhìn thấy quỷ, có người muốn vào trong nhưng cứ đảo quanh ở cửa, sau đó sợ quá cong đít bỏ chạy."
Hoàng Bằng vỗ tay một cái: "Như vậy khẳng định là lúc đại sư đang bắt quỷ thì bị bọn họ đụng phải."
Lôi Hoành Triết nói: "Vậy sao đây? Bài viết này đăng lên thì người muốn tới thám hiểm nhất định lại càng nhiều hơn. Trong khách sạn đã không có quỷ, nói không chừng kế hoạch của chúng ta sẽ bị người khác giành trước."
Âu Thi Văn chỉ ước gì bị người ta giành trước, mấy hôm nay cô bị dọa tới đau cả đầu.
"Không quản thế nào hôm nay chúng ta nhất định phải xuất phát trước. Cho dù đụng phải người khác thì sao chứ? Cứ bung thực lực ra nghiền ép bọn họ." Hoàng Bằng tràn đầy lòng tin: "Mau, thu thập đồ đạc một chút đi."
Xế chiều hôm đó, bọn họ rốt cuộc tới gần khách sạn, quả nhiên thấy mấy tốp người lắc lư ở bên cạnh, tựa hồ đang quan sát.
Lôi Hoành Triết có chút nôn nóng: "Làm sao bây giờ? Thoạt nhìn thật sự đụng team khác rồi!" Hơn nữa nếu như hắn không nhìn nhầm thì có một nhóm cũng livestream thần quái như bọn họ, team này xếp thứ ba.
Nếu như nhiều người như vậy cùng vào khách sạn phát sóng thì hoàn toàn không có hiệu quả kinh sợ.
Hoàng Bằng sớm đã đoán là có người, chỉ là không ngờ lại nhiều đến vậy, quả nhiên người không sợ chết có rất nhiều.
Bác gái mua thức ăn đi ngang qua thấy bọn họ liền mắng: "Đúng là có bệnh, người ta nghe có quỷ liền chạy đi thật nhanh, cố tình cái đám con nít con nôi lại không sợ chết chạy tới góp vui, này rốt cuộc là tâm tính gì vậy chứ?"
Âu Thi Văn nghe thấy lời bác gái nói, cô hơi cúi đầu, người khác ôm tâm tính gì cô không biết, thế nhưng cô biết đội bọn họ là vì tiền.
Có lẽ nhận được tố giác của cư dân lân cận, nói gần khách sạn lại có không ít người tụ tập, lo lắng bọn họ lén chui vào rồi bỏ mạng, cảnh sát vội vàng chạy tới canh giữ ở gần đó, xua đuổi đám người, không cho bọn họ tới gần.
Nhóm cảnh sát cũng cảm thấy thực không tưởng tượng nổi, sao lại kích động như vậy, chẳng lẽ muốn chết tới như vậy? Trong đầu đám nhóc này là gì vậy? Rơm rạ à?
Nhóm cảnh sát bất đắc dĩ lắc đầu, tận hết chức trách trông coi, không để bọn họ tới gần.
Cấp trên đang xin phép phá hủy khách sạn này. Trước đó đã có dự định nhưng nơi này vẫn luôn xảy ra chuyện ma quái, ngay cả công nhân cũng không dám tới. Cấp trên cũng lo lắng, lỡ như tháo dỡ rồi, quỷ chạy ra ngoài gieo họa cho người khác thì phải làm sao?
Hoàng Bằng thấy tình huống như vậy thì thấp giọng nói: "Chúng ta đi trước đã, bây giờ có nhìn cũng không được gì! Có cảnh sát canh chừng, chúng ta khẳng định không vào được, chờ bọn họ đi rồi chúng ta hẵn tời."
"Đi thôi, về khách sạn nghỉ ngơi một chút!"
Âu Thi Văn trước lúc rời đi có liếc nhìn về phía khách sạn một cái, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông đứng ở cửa sổ lầu hai nhìn mình mỉm cười.
Âu Thi Văn hít sâu một hơi, sợ tới mức túm lấy áo Lục Kiến Minh, run lập cập nói: "Ở.... ở... ở đó có một đàn ông!"
"Cái gì?" Lục Kiến Kinh kinh hãi nhìn theo hướng tay Âu Thi Văn chỉ: "Không có! Có khi nào em nhìn nhầm không?" Cửa sổ lầu hai bên kia quả thật bị kéo rèm cửa ra nhưng không hề có gì cả!
"Đúng vậy, Thi Văn, có phải em nhìn nhầm không?" Lôi Hoành Triết cũng cẩn thận quan sát, không thấy gì cả.
"Không, không phải nhìn lầm đâu, rõ ràng người đó đứng bên cửa sổ cười với em." Âu Thi Văn gấp tới muốn khóc, cô thấy rất rõ.
Hoàng Bằng nhịn không được khoát tay: "Ai nha, nhất định là em tự dọa mình mà thôi. Khách sạn này đã đóng cửa rồi, lấy đâu ra đàn ông chứ?"
Âu Thi Văn nước mắt lưng tròng nói: "Cho nên người đó rất có thể chính là quỷ! Hoàng Bằng, chúng ta đừng có vào nữa!"
Cô vừa nói vậy, Hoàng Bằng lại càng tin tưởng Âu Thi Văn đang nói dối, mục đích là vì không muốn vào khách sạn: "Chúng ta cũng tới đây rồi, tiền cũng tốn rồi, bây giờ em lại nói không vào, đầu óc em rốt cuộc nghĩ cái gì vậy?"
"Chính là...." Âu Thi Văn cực kỳ lo lắng, theo bản năng liếc nhìn cửa sổ, người đàn ông kia lại xuất hiện, hắn nhìn chằm chằm cô, trên mặt là nụ cười quỷ dị, giây tiếp theo Âu Thi Văn trơ mắt nhìn người đàn ông kia tự kéo đầu mình ra rồi hung hăng ném về phía cô.
"A a a a....." Âu Thi Văn kinh hãi hét thảm thiết, theo bản năng ôm lấy đầu mình.
Tiếng hét của cô thu hút ánh mắt của mọi người, ngay cả nhóm cảnh sát ở bên cạnh cũng nhịn không được phái người tới kiểm tra tình huống.
"Xảy ra chuyện gì?" Cảnh sát dò hỏi.
Biểu cảm của nhóm Hoàng Bằng cũng khá sửng sốt, rõ ràng đang nói chuyện êm đẹm, không hiểu sao Âu Thi Văn tự nhiên giống như phát điên, dọa bọn họ cũng kinh sợ theo.
Âu Thi Văn sợ tới mức mặt mũi đầy nước mắt, há miệng run rẩy chỉ về phía lầu hai có quỷ, lúc này nó đã mọc lại cái đầu vừa ném đi.
Mọi người theo bản năng nhìn lại, rèm cửa sổ lay động, có lẽ có gió thổi bay, thế nhưng đừng nói quỷ, một cái bóng cũng không thấy.
Mặc dù vậy, bởi vì đủ loại tin đồn trong khách sạn mà người xung quanh nghe xong cũng nhịn không được nuốt nước miếng, trong lòng có chút nhột nhột.
"Cô gái kia không phải là Âu Thi Văn à? Bọn họ cũng định tới đây phát sóng trực tiếp à?"
"Có phải nhìn nhầm không? Lúc phát sóng thấy lá gan bé xíu, cứ tưởng là giả vờ giả vịt, không ngờ thật sự nhát như vậy!"
"Đệt, kích thích thật đấy, hôm nay nhất định phải vào trong khách sạn này! Tôi thật muốn xem xem quỷ bên trong rốt cuộc đáng sợ cỡ nào."
...
"Đồng chí cảnh sát, thật ngại quá, bạn tôi có khả năng bị mấy chuyện ma quỷ dọa sợ, bọn tôi lập tức đi ngay, thật ngại quá." Hoàng Bằng cười khách sáo một phen rồi kéo Âu Thi Văn rời đi.
Tay chân Âu Thi Văn lạnh ngắt, giờ phút này căn bản không dám quay đầu lại nhìn khách sạn nữa.
Rời khỏi phạm vi tầm mắt cảnh sát, Hoàng Bằng tức giận khó nhịn nói: "Âu Thi Văn, em rốt cuộc đang giở trờ quỷ gì vậy?"
Sắc mặt Âu Thi Văn tái nhợt, nước mắt rơi lả chả, đầu ngón tay vì túm chặt quần áo mà trắng bệch: "Là thật, em không có lừa, em thấy thật mà." Nói xong, cô nhịn không được ngồi xổm xuống, gào khóc.
Lôi Hoành triết suy nghĩ, Âu Thi Văn tuy nhát gan nhưng không phải người thích nói dối, nói không chừng cô thật sự nhìn thấy gì đó!
Hoàng Bằng cáu kỉnh nói: "Nhìn thấy cái gì? Có thể thấy cái gì chứ? Đại sư đã nói bắt quỷ xong rồi!"
Lôi Hoành Triết do dự nói: "Khách sạn này có nhiều người chết cháy như vậy, lỡ như đại sư đã bỏ sót thì sao?"
Hoàng Bằng thật sự bị đám bọn họ đánh bại, đúng lúc này, nhóm livestream xếp hạng ba đi tới, thấy bầu không khí bên họ thì cười cười: "Ôi dào, cô bé sợ đến vậy rồi thì đừng có phát sóng nữa, trở về ngủ đi thôi! Ha ha ha ha ha!"
Hoàng Bằng mặt lạnh nhìn hắn đi tới, cầm điếu thuốc hút: "Thấy không? Nếu như hôm nay chúng ta không thành công thì vị trí đứng đầu chắc chắn sẽ không giữ được!"
Vẻ mặt Lục Kiến Minh cùng Lôi Hoành Triết trở nên nghiêm túc, cạnh tranh ba vị trí đầu trên bảng xếp hạng rất gay gắt, một khi thua sẽ rất khó xoay người.
Mặt mũi sĩ diện gì cũng mất hết sạch, đây là chuyện liên quan tới mặt mũi. Trước đây bọn họ đứng ở top đầu phòng phát sóng, không biết đã ngấm ngầm tranh đấu bao nhiêu lần với phòng top hai, top 3.
[end 226.]
[227] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Đeo Mặt Của Bạn (1)
*****
Ba người dẫn theo Âu Thi Văn khóc sướt mướt trở lại khách sạn, thật không may nhóm phát sóng xếp hạng ba Vạn Minh Kiệt cũng ở khách sạn này, đúng là oan gia ngõ hẹp!
Hai bên châm chọc khiêu khích một phen, sau đó tự quay về phòng mình, tuy nhóm Hoàng Bằng chiếm giữ vị trí top 1 nhưng phương diện phát sóng này có thể thay đổi trong nháy mắt, chỉ một khoảnh khắc thôi vị trí top 1 sẽ bị kẻ phía sau thay thế.
Trong phòng, Hoàng Bằng lại nhịn không được hút một điếu thuốc, xuyên thấu qua làn khói mông lung nhìn Âu Thi Văn vẫn còn đỏ vành mắt lạnh run người, không biết đang nghĩ gì: "Thi Văn, không thì lần này em đừng đi nữa."
"Cái gì?" Âu Thi Văn ngẩng đầu, dáng vẻ vẫn còn ngơ ngác.
Lôi Hoành Triết do dự nói: "Như vậy có ổn không? Dù sao mọi người cũng là một đội." Tuy Âu Thi Văn vẫn luôn bị mấy chuyện đáng sợ dọa cho khóc nức nở, thế nhưng phần lớn Fan nam đều rất thích đáng vẻ khóc sướt mướt đó, có thể nói Âu Thi Văn là tiểu hoa trong đội bọn họ.
"Vậy ông nói coi còn có thể làm sao? Em ấy cứ khóc mãi, còn sợ nữa. Bây giờ đã khóc thành như vậy rồi, đến khi phát sóng thì sao đây?" Hoàng Bằng buồn bực hút một hơi thuốc dài: "Trước kia một chỗ chỉ có đội chúng ta tôi, chúng ta có thể chăm sóc em ấy, xem em ấy. Thế nhưng lần này không giống ngày xưa, buổi tối không biết sẽ có bao nhiêu người tới khách sạn kia. Người nhiều như vậy, chúng ta phải chú ý xây dựng bầu không khí đáng sợ, sao có thể để ý tới em ấy được?"
Hoàng Bằng thở dài: "Không phải tôi muốn vứt bỏ em ấy, chỉ là lần này tình huống đặc thù mà thôi. Đội của Vạn Minh Kiệt đều là nam, tuy có một đứa nhát gan mít ướt nhưng chỉ là nhân thiết đặt ra để câu người xem mà thôi, tên đó không thật sự nhát như chuột như Thi Văn đâu."
Chuyện liên quan tới quyền lợi của đoàn đội, Hoàng Bằng quả thực không thể không loại Âu Thi Văn ra ngoài, người càng nhiều sức cạnh tranh càng lớn, khi đó bọn họ sẽ không để chiếu cố Âu Thi Văn, nếu Âu Thi Văn giống như ngày xưa chỉ biết kéo chân bọn họ thì làm sao đây? Ai sẽ chịu trách nhiệm?
Lục Kiến Minh có chút suy tư, không lên tiếng.
Thế nhưng Lôi Hoành Triết hé miệng muốn nói nhưng cứ cảm thấy không thích hợp, lúc này Âu Thi Văn lau nước mắt, hít một hơi thật sâu nói: "Được, Hoàng Bằng, lần này em không đi. Em sợ lắm!" Ánh mắt cô ươn ướt nhìn ba người, trái tim vừa lạnh lẽo lại vừa cảm thấy may mắn khi Hoàng Bằng đề nghị như vậy, khách sạn kia thật sự có quỷ, cô không hề lừa bọn họ! Chỉ vì chút tiền, chút danh lợi, bọn họ đã mất trí, nào nghe lọt lời khuyên của cô!
Thấy Âu Thi Văn đồng ý, lúc này Hoàng Bằng mới lộ ra gương mặt tươi cười: "Tốt, em yên tâm, mặc dù lần này em không tham gia nhưng tiền kiếm được từ buổi phát sóng này vẫn có một phần của em. Bọn anh không quên em đâu!"
Âu Thi Văn mỉm cười có lệ, quay trở về phòng mình.
Có lẽ cô nên đổi việc, phát sóng linh dị thần quái không phải công việc kiếm sống lâu dài, trên thế giới này thật sự có quỷ, thậm chí cô còn từng bị âm khí quấn thân. Nếu không phải có đại sư giải trừ, cô thậm chí còn không biết vì sao cổ tay mình cứ ê ẩm sưng tấy khó chịu như vậy.
Cho dù công việc này thật sự dễ kiếm tiền hơn những công việc khác nhưng cô không dám làm nữa, lần này trở về, cô muốn nói rõ với Hoàng Bằng, cô muốn rời nhóm.
Cô nhát gan, không liều mạng như đàn ông, cũng không dám tiếp xúc với quỷ. Hoàng Bằng biết trên thế giới này có quỷ, dựa theo bản tính của anh ta thì cô biết, nhất định anh ta sẽ càng chui sâu vào những nơi này.
Cô tiếc mệnh của mình, cô không dám, đã có chí hướng khác biệt thì rời đi là đương nhiên!
Thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh đã tới 11 giờ đêm.
Hoàng Bằng vẫn luôn đứng bên cửa sổ quan sát, xem thử xem đám Vạn Minh Kiệt có rời đi hay không. Mười một giờ đêm vẫn không thấy bên đó có động tĩnh, Hoàng Bằng nghĩ, có khi nào bọn họ định mười hai giờ mới xuất phát hay không? Dù sao thì đó cũng là thời điểm âm khí nặng nhất.
Bọn họ không có khả năng cùng chờ tới 12 giờ, ai phát sóng trước thì người đó sẽ giành được lượng lớn người ái mộ.
Thấy nhóm Lôi Hoành Triết thu thập xong, Hoàng Bằng nói: "Đi thôi, chúng ta xuất phát."
"Được!"
Trước khi đi, Lôi Hoành Triết nghĩ một chút rồi gửi tin Wechat cho Âu Thi Văn: "Bọn anh xuất phát đây."
Tối hôm nay Âu Thi Văn khẳng định không ngủ được, nhìn thấy tin Wechat, tâm cô không khỏi run lên, không biết vì sao cứ cảm thấy hoảng sợ: "Ừm, mọi người cẩn thận!"
Cô mở kênh phát sóng, quả nhiên tiêu đề viết #Siêu Đáng Sợ! Cùng thăm dò khách sạn khủng bố đã chết bốn steamer#.
Âu Thi Văn có chút khó chịu, cô rời khỏi phòng thì thấy bên Vạn Minh Kiệt cũng mở phát sóng trực tiếp, địa điểm cũng giống như nhóm Hoàng Bằng, ngay cả tên phòng phát sóng cũng không khác mấy.
Âu Thi Văn từ trong ba lô lấy ra một chiếc di động mới mua trước đó, chiếc cũ vẫn còn dùng được nên dứt khoát dùng cả hai, một chiếc nói chuyện với người ái mộ, chiếc còn lại dùng cho cuộc sống của riêng mình, phân chia rất rõ.
Chiếc di động mới mở phòng phát sóng của đội mình, chiếc cũ thì mở phòng Vạn Minh Kiệt.
Có thể nhìn ra được, Vạn Minh Kiệt đang đi theo sau nhóm Hoàng Bằng, cũng không biết nhóm Hoàng Bằng có biết hay không.
Âu Thi Văn suy nghĩ một chút, sau đó gửi Wechat cho Lôi Hoành Triết.
Lôi Hoành Triết nhận được tin thì nhíu mày, thừa dịp ống kính chuyển về phía khách sạn nhỏ giọng báo tin này với Hoàng Bằng.
Ánh mắt Hoàng Bằng lạnh lẽo, bước chân lại càng nhanh hơn, ba người không từ cửa chính tiến vào mà vòng ra phía sau, trèo cửa sổ vào.
Cửa sổ cùng cửa lớn của khách sạn không bị khóa, đó là một chuyện vui bất ngờ. Lúc leo cửa sổ, bọn họ suýt chút nữa đã bị cảnh sát tuần tra tóm được, may mà hữu kinh vô hiểm.
Người ái mộ không khỏi kích động: "Trời ơi trời ơi, suýt chút nữa đã bỏ lỡ rồi."
"May mắn max!|
Cũng có khán giả bên Vạn Minh Kiệt chạy qua, cười hì hì nói: "Bên Vạn Minh Kiệt đúng thảm, bị cảnh sát chộp cổ rồi, đúng là 666666!"
"23333! Tôi cũng thấy, tròng trắng Vạn Minh Kiệt sắp lật tới trời luôn rồi, đúng là buồn cười chết tôi mà! Xuất quân bất lợi!"
...
Hoàng Băng nhìn thấy lời nhắn của người ái mộ, lẳng lặng nhếch mép, đáng đời, muốn cạnh tranh với hắn, kết quả vận may không tốt, vừa ló đầu đã bị thó.
Ba người sợ mở đèn quá sáng ở đại sảnh sẽ bị cảnh sát ở bên ngoài phát hiện, vì thế vội vàng đi lên lầu hai.
Lầu hai chính là nơi mà nhóm streamer xếp thứ hai đã chết thảm.
Nhìn hành lang giống như đúc, căn phòng giống như đúc, da gà của người ái mộ nổi lên cục cục: "Chỗ này, chính là chỗ này, bốn người bọn họ đã chết ở chỗ này. Tôi còn nhớ khi ấy từng cái đầu quỷ ló ra làm tôi sợ hoảng cả vía, bây giờ tôi có bóng ma tâm lý với chuyện mở cửa ló đầu thăm dò luôn rồi!"
"Đúng đúng đúng, tôi cũng bị bóng ma tâm lý, thực quá dọa người mà! Nói ra thì, bộ nhóm streamer không sợ à?"
Những người này đều là người ái mộ từng xem buổi livestream gặp chuyện trước kia, nghe nói có người một lần nữa phát sóng khách sạn ma quái này liền nhao nhao tìm tới. Một số cảm thấy thực kích thích, một số cảm thấy nhóm streamer quá mạo hiểm, nơi này thật sự có quỷ, không phải chuyện đùa.
"Bây giờ tôi sẽ mở một cánh cửa rồi tiến vào bên trong, để xem thử xem rốt cuộc có quỷ tồn tại hay không." Hoàng Bằng lau mồ hôi trán, giả vờ run sợ.
Có người ái mộ hỏi vì sao Âu Thi Văn không tới?
Hoàng Bằng nhìn thoáng qua rồi trả lời: "Em ấy bị bệnh nên nằm nghỉ bên khách sạn rồi, hôm nay không có cách nào tham gia lần mạo hiểm này."
Nói nói, Hoàng Bằng liền tiến vào phòng 201, Lục Kiến Minh cùng Lôi Hoành Triết cũng chia ra vào các phòng khác, trước đó đã bàn sẵn là không nên ở chung một chỗ, phải chia ra mới có lượng khán giả khác nhau. Dù sao thì màn hình phát sóng cũng có thể chia thành ba màn hình nhỏ, mà ba bọn họ cũng có thêm người ái mộ.
Lục Kiến Minh là người tiến vào phòng cuối cùng, trước khi hắn tiến vào, hình ảnh khẽ động, ngoài hành lang tựa hồ có bóng người.
"Chờ đã... tôi nhìn thấy gì đó. Vừa nãy ở ngoài hành lang có phải có một cái bóng không? Đệt! Đệt! Đệt!"
"Cái gì? Cái gì? Xuất hiện rồi à?"
"Đệt, tôi cứ tưởng tôi hoa mắt, chẳng lẽ là thật?"
"Tê.... tóc gáy tui dựng lên rồi."
"Đừng có hoảng, có thể có người khác lén vào trong khách sạn thôi. Vừa nãy lúc Vạn Minh Kiệt bị bắt không phải còn có một nhóm người cũng định tiến vào à? Nói không chừng chính là bọn họ lén chui vào!"
"Không sai, không sai, không thể tự mình dọa mình, nói không chừng là cảnh sát biết có người tiến vào nên tới bắt thôi!"
...
Mặc dù là vậy, nhóm người ái mộ vẫn túa mồ hôi lạnh, cảm thấy vừa kích thích lại vừa sợ.
Lục Kiến Minh nhìn khung bình luận mà cũng kinh hoảng, tuy hắn cao to lực lưỡng nhưng từ sau lần được Tống Triết giải trì âm khí, trong lòng hắn đã có chút ớn ớn.
Người lợi hại thế nào nghe thấy quỷ vẫn sẽ kiêng kỵ sợ hãi.
Đúng lúc này cánh cửa sau lưng hắn mở ra, yên lặng không một tiếng động, thế nhưng hoàn toàn bị người ái mộ thấy rõ ràng.
Phòng phát sóng nổ tung: "A a a a a a! Cửa mở, cửa mở ra rồi! Cứ như đang coi phim kinh dị vậy, có khi nào ở bên ngoài đột nhiên xuất hiện một cái quỷ đầu* không? A a a a a!"
[Cẩu: cứ hiểu là đầu quỷ xuất hiện ra, nhưng vì có chơi chữ nên c Cáo để nguyên]
"Tuy cảm thấy rất sợ nhưng nhìn 'quỷ đầu' lầu trên thành 'quy đầu' có phải chỉ có một mình tôi không vậy?"
"....lầu trên sao lại đáng yêu như vậy?"
"Lợi hại, lợi hại, bội phục, bội phục!"
"Chủ kênh, chủ kênh, mau quay người lại đi, đừng có nhìn phòng tắm nữa, cánh cửa sau lưng ông mở rồi kìa!"
....
Rất nhanh, một cái chân bước vào, mọi người đều ngừng thở chuẩn bị sẵn sàng chỉ cần nhìn thấy gương mặt xuất hiện sẽ lập tức phát ra tiếng hét chói tai, ngay lúc này một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong màn hình, hóa ra là Hoàng Bằng.
"Đệt, uổng phí cảm giác của ông mà!"
"Móa ơi, trái tim văng lên tới cổ họng cuối cùng cũng rớt xuống rồi!"
"Hơn nửa đêm mà xem stream kích động quá, lễ vật bay tới đây!"
"666666, suýt chút nữa đã sợ tới nghẽn cơ tim luôn rồi! Còn thú vị hơn cả xem phim kinh dị!"
[end 227]
[228] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Đeo Mặt Của Bạn (2)
*****
Lục Kiến Minh từ phòng tắm đi ra mới nhìn thấy bình luận, lúc đầu cũng sợ tới tê da đầu, tới khi nhìn thấy người tới là Hoàng Bằng thì trái tim mới bình ổn trở lại: "Mọi người nha, làm tôi giật cả mình, suýt chút nữa bị hù chết rồi."
"Chờ đã! Không đúng!" Có một người ái mộ điên cuồng gõ chat: "Hình ảnh phát sóng của Hoàng Bằng không trùng điệp với ông! Hoàng Bằng vẫn còn ở trong căn phòng kia! Rốt cuộc người này là ai?"
Mọi người bị bình luận này dọa sợ ngây người, nhìn kỹ lại màn hình phát sóng, ôi chao, quả thực không sai! Nếu là Hoàng Bằng thì hình ảnh phát sóng phải trùng khớp với Lục Kiến Minh mới đúng, thế nhưng không có.
Hoàng Bằng thật sự đang phát sóng, vẫn còn đang giao lưu với người xem, thế nhưng Hoàng Bằng đứng ở cửa không nói lời nào chỉ lộ ra nửa người kia rốt cuộc là thứ gì?
"A a a a a! Lẽ nào bây giờ ngay cả quỷ cũng biết phẫu thuật thẩm mỹ?"
"Đệt đệt đệt! Không ngờ quỷ còn có thể thay đổi mặt? Đệt, nếu thật sự là vậy thì chết bao lâu rồi?"
"Mọi người đừng có nói nữa, da đầu tôi tê dại hết rồi này, bây giờ thật sự là muốn đi vệ sinh nhưng không dám đi!"
"Ai cứu mạng! Này rốt cuộc có phải đùa dai không vậy? Đáng sợ quá, có cần báo cảnh sát không?"
"Thế nhưng cảnh sát đâu có biết bắt quỷ, bọn họ tới có hữu dụng không? Hay ngược lại cũng bị quỷ xé lát luôn?"
"Mau nhìn mau nhìn, đừng có nói nữa, streamer căn bản không xem tin chat của chúng ta, ổng tới chỗ con quỷ kìa!"
"Đệt, không phải chứ!"
...
Lục Kiến Minh lau môi, đi ra ngoài thấy Hoàng Bằng không nhúc nhích đứng ở cửa thì hỏi: "Sao ông qua đây? Phòng này tôi xem qua rồi, không có gì dị thường cả, đi thôi, đổi phòng khác!"
Lục Kiến Minh đi tới vỗ vỗ Hoàng Bằng, cho rằng đối phương sẽ rời đi, thế nhưng đối phương cứ nhìn hắn thực quái dị, thấy hắn sững sờ thì lộ ra nụ cười, khóe môi hơi nhếch lên lộ ra độ cao đáng sợ, cứ như người cao su vậy, có thể kéo khóe miệng tới sau đầu.
Lúc này Lục Kiến Minh mới nhìn rõ, Hoàng Bằng này căn bản không hề mang theo bất cứ thiết bị phát sóng nào trên người---- không đúng!
Lúc Lục Kiến Minh ù ù cạc cạc, hắn đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng đóng cửa, sau đó là âm thanh quen thuộc của Hoàng Bằng đang giao tiếp với người ái mộ.
Ừng ực, Lục Kiến Minh vô thức nuốt một ngụm nước bọt, con ngươi co rút, hoàng sợ nhìn người trước mặt, tay bắt đầu phát run, làn da màu đồng nháy mắt biến thành trắng bệch, nếu bên ngoài là Hoàng Bằng thì người trước mặt là ai?
"Ô, bị phát hiện rồi!" Người đàn ông kia cười hì hì mở miệng, âm thanh giống như Hoàng Bằng như đúc, hắn nhíu mày, tựa hồ có chút phiền nhiễu: "Không có cách nào, mi làm người đầu tiên vậy!"
Người đầu tiên gì? Lục Kiến Minh thậm chí còn không kịp phản ứng, giây tiếp theo ngực đã truyền tới cơn đau đớn kịch liệt, hắn cứ như một con rối ngây ngốc cúi đầu, nhìn thấy một bàn tay xuyên qua thân thể, moi ra trái tim mình.
Trái tim nảy lên thình thịch, sau đó nó bị người kia từng chút từng chút ăn tươi.
Đàn ông ăn một miệng máu, sau khi ăn xong còn liếm liếm môi, cảm thấy chưa thỏa mãn.
Lục Kiến Minh ngã quỵ xuống đất, ánh mắt xám tro, thân thể co quắp vài cái, không bao lâu sau người đàn ông cao lớn này cứ vậy lặng im không một tiếng động chết đi.
"A a a a a!" Âu Thi Văn hoảng sợ hét to, thậm chí theo bản năng ném di động ra ngoài, cô túm chặt chăn, chỉ cảm thấy cả người lạnh ngắt, chết, chết rồi, Lục Kiến Minh thật sự đã chết rồi! Cô đã nói là có quỷ, thật sự có quỷ, tại sao bọn họ không chịu nghe cô khuyên chứ?
Âu Thi Văn khóc rống, trong lòng vừa sợ hãi lại khổ sở, trong lúc hoảng loạn định gọi báo cảnh sát, thế nhưng nghĩ tới cảnh sát không thể nào chống lại quỷ, cô liền nghĩ tới Tống Triết.
Âu Thi Văn vội vàng gọi điện thoại cho Vu Huy Dịch, may mắn Vu Huy Dịch vì chơi game nên vẫn chưa ngủ.
Vu Huy Dịch đang game hăng say, thấy di động vang cũng không để ý, mặc nó đổ chuông.
Kết quả tiếng chuông cứ kiên trì vang mãi không ngừng, thẳng tới khi Vu Huy Dịch chơi xong ván game.
"Tên thần kinh nào nửa đêm nửa hôm chấp nhất như vậy chứ?" Vu Huy Dích mắng một tiếng, cầm di động nhìn thoáng qua, nhớ ra người này hình như là đồng đội của Hoàng Bằng, gọi là Âu Thi Văn, vì thế liền tiện tay nhận lấy.
"Alo, hơn nửa đêm rồi gọi cái gì vậy?"
Gọi liên tiếp vài cuộc rốt cuộc bên kia cũng bắt máy, Âu Thi Văn suýt chút nữa mừng tới chảy nước mắt: "Vu thiếu, Vu thiếu, ngài mau cứu nhóm Hoàng Bằng đi. Lục Kiến Minh chết rồi, ảnh chết trong khách sạn kia, trong khách sạn có quỷ. Ngài mau tìm đại sư cứu bọn họ đi!"
"Cái gì?" Vu Huy Dịch kinh hãi nhảy dựng khỏi ghế: "Sao bọn họ lại tới đó? Không phải nói không đi rồi à?"
Âu Thi Văn khóc thảm nói: "Hoàng Bằng nói đại sư đã bắt quỷ xong rồi nên bọn họ khẳng định sẽ không có chuyện. Thế nhưng lúc xế chiều em thấy một người đàn ông ở trên lầu hai khách sạn, em liền khuyên bọn họ đừng có đi, thế nhưng bọn họ không chịu nghe. Mới vừa nãy em xem bọn họ phát sóng trực tiếp, Lục Kiến Minh bị quỷ giết chết rồi, nó moi tim ảnh ra. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Bây giờ chỉ còn Hoàng Bằng với Lôi Hoành Triết thôi, em sợ bọn họ cũng sẽ gặp chuyện mất!"
"Cái tên trí chướng Hoàng Bằng này!" Vu Huy Dịch tức giận mắng, khó trách buổi sáng còn hỏi cậu có phải đại sư đã bắt hết quỷ rồi hay không, cứ tưởng Hoàng Bằng muốn tìm đại sư cùng phát sóng, không ngờ lại là chờ đại sư bắt quỷ xong để mượn cơ hội phát sóng.
Không tìm đường chết thì sẽ không chết, những lời này của đại sư quá đúng!
"Được rồi, tôi biết rồi, tôi lập tức tìm đại sư!"
"Cám ơn, cám ơn, Vu thiếu, thật sự cám ơn ngài!"
Vu Huy Dịch không để ý tới mấy lời cám ơn của Âu Thi Văn, cậu không nói ra chuyện đại sư đang ở thủ đô, cho dù chạy tới thì chỉ sợ cũng không còn kịp. Ngồi máy bay cũng cần một hai tiếng, khoảng thời gian này đã đủ để con quỷ kia giết người!
Trong lúc gọi điện cho Tống Triết, Vu Huy Dịch nhanh tay mở kênh phát sóng trực tiếp của Hoàng Bằng.
Vừa vào đã thấy số lượng người xem đã đạt tới con số nghìn vạn, đông tới đáng sợ.
"A a a a a! Thật sự chết rồi, chết thật rồi! Con quỷ kia đã ăn trái tim Lục Kiến Minh rồi! A a a a a! Thật đáng sợ, tối nay tôi sẽ gặp ác mộng mất!"
"Đệt! Con quỷ này có cảm giác không giống với con quỷ đã giết hại bốn streamer trước!"
"Sao nó lại phải đeo mặt của Hoàng Bằng?"
"Trời ơi trời ơi, Hoàng Bằng cùng Lôi Hoành Triết thật sự không chạy à? Sao bọn họ không xem bình luận vậy?"
"Mau mau mau, mau tặng lễ vật đi để bọn họ chú ý!"
"Muốn chết à? Báo cảnh sát chưa? Cảnh sát tới nói không chừng có thể cứu."
"Cảnh sát có cái bép tác dụng gì chứ, có thể bắt quỷ à? Phải tìm đại sư!"
....
Bởi vì Lục Kiến Minh đã chết nên góc độ camera có vấn đề, chỉ có thể quay trần nhà, vì thế người ái mộ bên kênh Lục Kiến Minh liền nhảy qua kênh Hoàng Bằng cùng Lôi Hoành Triết, lo lắng gấp gáp bảo bọn mau chạy đi!
Hoàng Bằng nhìn thấy nội dung chat của người ái mộ thì ngơ ngác: "Mọi người nói gì vậy? Ai chết? Lục Kiến Minh? Cậu ta xảy ra chuyện gì? Tôi hoàn toàn không nghe thấy âm thanh gì cả?"
"Không kịp giải thích, chủ kênh à, mau chạy đi! Thật sự có quỷ, nó còn đeo cái mặt của ông nữa!"
"Đi mau đi, con quỷ kia sắp tới rồi! Thật đấy, không lừa ông đâu, nó moi tim Lục Kiến Minh ra rồi, ăn sống luôn!"
"A a a a a a, tôi nhìn thấy cái chân rồi, là cái chân của con quỷ kia, nó tới rồi!"
"Móa móa móa móa, làm tui phải chửi bậy rồi, streamer mau chạy!"
....
Người ái mộ kịch liệt bình luận, Hoàng Bằng xem mà hormone tuyến thượng thận cấp tốc phân bố, da đầu tê dại, sống lưng lạnh ngắt, nỗi sợ hãi vây quanh.
Đúng lúc này, di động của hắn vang lên, vừa lấy ra thì thấy là Âu Thi Văn gọi tới.
"Alo, Thi Văn, làm sao vậy?" Bình thường trong khi phát sóng Hoàng Bằng sẽ không nghe điện thoại, Âu Thi Văn cũng biết chuyện này, thế nhưng biết rõ đang phát sóng mà vẫn gọi thì nhất định là có đại sự.
"Hoàng Bằng, anh mau dẫn Hoành Triết chạy đi, nơi này thật sự có quỷ, Kiến Minh chết rồi, bị con quỷ kia giết chết! Anh mau chạy đi!" Giọng Âu Thi Văn the thé, hoảng sợ cùng cực: "Em gọi điện cho Vu thiếu rồi, ngài ấy nói sẽ tìm đại sư tới, thế nhưng thủ đô cách đây quá xa, đại sư không thể nào tới kịp. Cho nên bọn anh phải chạy ngay đi!"
Hoàng Bằng kinh hoảng tới run rẩy, hai chân như nhũn ra, chấn động quá lớn làm hắn luống cuống: "Kiến Minh sao lại chết? Không phải đại sư đã nói quỷ ở đây đã bị bắt xong hết rồi à?"
"Lúc xế chiều em đã nói nơi này có quỷ rồi mà anh cứ không tin!" Âu Thi Văn giận tới muốn khóc: "Đừng nói mấy chuyện này nữa, anh mau chạy đi! Mau chạy đi, mau lên!"
Đúng lúc này, Lôi Hoành Triết từ một phòng khác đi ra, vừa vặn đối mặt với Hoàng Bằng ở hành lang.
Hoàng Bằng vừa định chào hỏi thì đã thấy trong cánh cửa phía sau có một người tiến ra, là Lục Kiến Minh.
Lục Kiến Minh cười nói: "Ôi chao, sao hai người lại đứng bất động ở đó?"
Hoảng Bằng kinh ngạc nhìn Lôi Hoành Triết, chân run tới mức không di chuyển nổi, một giọt mồ hôi lạnh trên trán chậm rãi trượt xuống mắt nhưng hắn ngay cả sức để lau cũng không có, hai người? Hai người là chỉ ai?
"Làm sao vậy? Hoàng Bằng, ông mới gọi điện cho ai đó?" Lôi Hoành Triết đi tới, nhìn thấy Hoàng Bằng choáng váng cầm di động, bên kia đầu dây là một giọng nữ hét chói tai.
Âm thanh quá chói tai, Lôi Hoành Triết nhịn không được nhíu mày: "Ông nói chuyện điện thoại với ai vậy? Cãi nhau à?"
Cùng lúc đó, khu bình luận cũng nổ tung.
"A a a a a! Lục Kiến Minh, Lục Kiến Minh, con quỷ kia nó giả thành Lục Kiến Minh rồi!"
"Con mẹ nó tôi muốn điên rồi, muốn điên rồi, đã báo cảnh sát rồi, cái này rõ ràng không phải đang đùa! Camera bên Lục Kiến Minh căn bản không nhúc nhích chút nào, cái người này không thể nào là Lục Kiến Minh!"
"Nếu không phải tình huống quá đáng sợ thì tôi cũng nhịn không được like cho con quỷ này, giết người mà thế mà có thể tinh toán dụng tâm như vậy!"
"Đệt, lầu trên có bệnh à?"
"Tôi đã báo cảnh sát rồi, bên kia nói sẽ có cảnh sát chạy tới ngay. Thế nhưng tôi đề nghị bọn họ tìm đại sư, một thân chính khí của cảnh sát có thể trấn trụ được con quỷ này không?"
"Má ơi, tôi muốn khóc quá! Sao lại phải đi thám hiểm chứ? Sống không tốt à?"
...
Biểu cảm hoảng sợ của Hoàng Bằng làm Lôi Hoành Triết cảm thấy bất an: "Ông rốt cuộc làm sao vậy? Sao không nói chuyện?" Lôi Hoành Triết nhìn qua Lục Kiến Minh, Lục Kiến Minh đứng trong một góc tối tăm, cứ vậy tựa cười tựa không nhìn hắn, độ cong khóe miệng có chút dọa người.
[end 228]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip