[28.29.30] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không?

[28] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Hoàng Đại Sư Nói, Cậu Rất Có Thể Là Thiên Ất Quý Nhân Của Tôi

*******

"Mày là ai?" Đạo sĩ Trần Tự Phương kinh ngạc, thấy đối phương thoáng chốc đã diệt được không ít ác quỷ của mình, gã sợ hết hồn hết vía, thời gian gã lăn lộn ở thủ đô không tính là ngắn, bản thân còn là bàng môn tà đạo nên rất chú ý nhóm người bên chính đạo, thế nhưng gã chưa bao giờ gặp thanh niên trước mặt, càng miễn bàn là đối phương còn có bản lĩnh dọa người đến vậy.

Tống Triết tiến vào phòng bệnh, bên trong rất bừa bãi, Lữ Uyển Uyển ngã dưới đất, âm hồn mơ mơ hồ hồ, tựa hồ sắp không duy trì được chân thân. Mà Lâm Mỹ Á thì cũng nằm dưới đất, cổ tay bị bẻ gãy bị vứt ở cách đó không xa.

Tống Triết nhíu mày, vội vàng tiến tới điểm huyệt cầm máu của Lâm Mỹ Á, sau đó nói Tào Phương Lệ gọi bác sĩ y tá chuyển Lâm Mỹ Á tới phòng bệnh khác. Mặc dù Tống Triết rất chán ghét hành vi của Lâm Mỹ Á nhưng cậu không thể nhìn người ta chết trước mặt mình.

Trước khi y tá bệnh viện chạy tới, Tống Triết sử dụng bùa bày ra một trận pháp vây hãm đám ác quỷ, sau đó dùng bùa ẩn thân che giấu hết toàn bộ những thứ không nên bị người bình thường nhìn thấy.

Trần Tự Phương kinh hãi nhìn động tác của Tống Triết, gã không tin nổi vung bách quỷ phiên, đám ác quỷ bị giam trong trận pháp của Tống Triết lập tức kêu rên nhưng không thể động đậy.

Trần Tự Phương biết mình đụng trúng đá tảng, liếc nhìn đám ác quỷ mà đau lòng, đây là bách quỷ phiên mà gã phí rất nhiều công sức mới làm thành, suýt chút nữa đã bị cảnh sát chộp được. Hiện giờ bảo gã bỏ đi thì chẳng khác nào khoét tim gan của gã.

Thế nhưng nếu không thừa dịp thanh niên này bận bịu cứu Lâm Mỹ Á tự cắt đứt đuôi cầu sinh thì có lẽ lại càng thảm thiết hơn. Trần Tự Phương âm trầm nhìn Tống Triết, quân tử báo thù mười năm không muộn, chỉ cần gã còn ở thủ đô thì vẫn có cơ hội báo thù.

Nghĩ vậy, Trần Tự Phương liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài, thừa cơ chạy thoát.

Tống Triết vừa quay đầu lại thì nhìn thấy bóng dáng đối phương nhảy ra khỏi cửa sổ, cũng không ngăn cản, cậu phá hỏng bách quỷ phiên, giam cầm ác quỷ, người nọ khẳng định đã tức tới hộc máu, sớm muộn gì cũng có ngày quay trở lại tìm cậu. Với lại, bệnh viện không phải nơi thích hợp để đấu pháp, vì thế Tống Triết mới tha mạng cho đối phương.

Sự thực thì Tống Triết không hề biết chuyện Lâm Đại Hải tìm người khác tới bắt quỷ, là Tào Phương Lệ vì quá tuyệt vọng đã tới cầu cậu, nói cho cậu biết chuyện này. Tống Triết chạy tới cũng vì muốn xem thử tình huống mà thôi, không ngờ lại gặp một kẻ bàng môn tà đạo đang sử dụng bách quỷ phiên ở bệnh viện. Bệnh viện có nhiều bệnh nhân, âm khí nặng, bách quỷ phiên sẽ dẫn tới vô số ác quỷ cùng oán khí âm khí nồng đậm, như vậy sẽ làm âm khí ở bệnh viện nồng đậm hơn, nhóm bệnh nhân sẽ gặp tai ương.

Tào Phương Lệ ứa nước mắt nhặt cánh tay Lâm Mỹ Á, ngón tay đã bị Lữ Uyển Uyển bẻ gãy trông rất đáng sợ, bà co quắp nhìn Lữ Uyển Uyển nằm ở gần đó, nước mắt lã chã rơi: "Cô bé, Á Á nhà tôi đã đền cho cô một bàn tay, bây giờ người không ra người quỷ không ra quỷ, cô có thể buông được thù hận rồi đi? Làm ơn bỏ qua cho gia đình tôi đi!"

Lữ Uyển Uyển nâng gương mặt đầy máu me nhìn Tào Phương Lệ, trong mắt bà tràn đầy yêu thương dành cho con gái, Lữ Uyển Uyển khẽ giật môi: "Đương nhiên, tôi vốn đã định bỏ qua cho nó, là các người không biết điều tìm người tới thu thập tôi, bằng không tôi cũng không tức giận đến mức một lần nữa bẻ gãy tay nó."

Vì sao có vài người rõ ràng hư hỏng như vậy nhưng vẫn có người yêu thương? Vì sao cô ngoan như vậy lại không có ai yêu cô?

Tào Phương Lệ mím môi, nghẹn ngào nói: "Cám ơn!" Nói xong liền chạy ra khỏi phòng bệnh. Tào Phương Lệ là người thiện tâm, cho dù đau lòng vì con gái từ nay về sau sẽ biến thành người tàn tật nhưng vẫn không thể nào trách tội Lữ Uyển Uyển.

Nói cho cùng thì sai vẫn là nhà họ, con gái biến thành như vậy là do bà dạy dỗ không tốt, chồng bà khư khư cố chấp muốn tìm người thu thập Lữ Uyển Uyển nhưng bà không có cách nào ngăn cản.

Trong nháy mắt, Tào Phương Lệ cảm thấy cuộc đời mình thật thất bại.

Sau khi giải quyết xong, Tống Triết lấy ra một con búp bê vải nhỏ đã được cậu làm pháp: "Thương tích của cô quá nặng, nếu còn không chịu xuống âm phủ thì rất có thể sẽ hồn bay phách tán. Trước tiên cô hãy nhập vào con búp bê này đi, tôi mang cô về."

Lữ Uyển Uyển nhìn Tống Triết thật sâu: "Cám ơn anh!"

Tống Triết im lặng thở dài, sau khi bỏ búp bê vào túi thì lấy ra túi càn khôn, thu thập số ác quỷ kia. Túi càn khôn này cũng là bảo vật của nguyên thân, là Tống Triết vô tình tìm được.

Cậu vội vàng quay về nhà, lập đàn làm pháp, Lữ Uyển Uyển lơ lửng ở trung tâm, bên cạnh là vong nhi bé xíu.

Lữ Uyển Uyển nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của vong nhi thì cảm thấy vui mừng vì lần này ra ngoài đã không dẫn bé theo.

Lần này Tống Triết không gọi Hắc Bạch Vô Thường, Lữ Uyển Uyển ở lại nhân gian quá lâu, lại còn có dáng vẻ này, Tống Triết sợ Hắc Bạch Vô Thường nảy sinh nghi ngờ nên cố ý tìm người dẫn hồn, dùng nhang đèn giấy tiền vàng bạc và hồn phù hối lộ.

Người dẫn hồn nhận mấy thứ kia, thấy trên người Lữ Uyển Uyển không dính huyết khí của người liền gật đầu dẫn đi, kể cả vong nhi kia cũng dẫn theo.

Sau khi người dẫn hồn rời đi, Tống Triết thả số ác quỷ thu được ra. Những ác quỷ này đều là người bị Trần Tự Phương sát hại tàn nhẫn, vô tội tổn mệnh còn bị chế luyện thành bách quỷ phiên giết hại người khác, vì thế trên người cũng dính đầy oán khí.

Tống Triết ngồi xếp bằng, miệng không ngừng lẩm bẩm, tay nhanh chóng bắt ấn, oán khí trên người ác quỷ cuồn cuộn tiến nhập vào cơ thể Tống Triết.

Từ từ, sắc mặt dữ tợn của ác quỷ ngày càng nhạt hơn, hiện ra trước mắt Tống Triết là hình dáng trước khi chết của bọn họ. Trăm quỷ khôi phục lý trí quỳ xuống cám ơn Tống Triết đã cứu mạng.

Tống Triết không có cách nào đảm đương nổi, vội bảo bọn họ đứng lên, chuẩn bị mời Hắc Bạch Vô Thường dẫn bọn họ xuống âm phủ đầu thai. Bị người lợi dụng làm ác và bản thân chủ động làm ác rất khác biệt, hơn nữa Tống Triết đã hóa giải oán khí của bọn họ nên không cần lo lắng vấn đề bên Hắc Bạch Vô Thường.

Làm xong hết thảy, Tống Triết thu dọn đồ đạc tắm rửa một phen, sau đó lên giường ngủ một giấc ngon lành.

****

Trong bệnh viện, bác sĩ từ phòng phẫu thuật tiến ra báo cho cả nhà Lâm Đại Hải biết mạng Lâm Mỹ Á có thể giữ được nhưng bàn tay thì không có cách nào nối lại, có thể cân nhắc việc nối tay giả. Thế nhưng tay giả không phải tay thật, vẫn có chút bất tiện.

Tào Phương Lệ lặng lẽ rơi lệ, tỏ vẻ mình đã hiểu rồi cám ơn bác sĩ.

Trong phòng bệnh, Lâm Đại Hải âm trầm muốn châm thuốc nhưng bị Tào Phương Lệ cản lại. Lâm Đại Hải buồn phiền lôi di động ra liên hệ Trần Tự Phương nhưng không có ai bắt máy.

Lâm Đại Hải phẫn nộ ném di động di, Tào Phương Lệ sợ tới choáng váng, sau khi bình tĩnh lại mới kéo ông ra khỏi phòng bệnh, nhẫn nhịn suốt nhiều ngày rốt cuộc cũng phát hỏa: "Anh đủ chưa vậy? Con gái biến thành như vậy mà anh không hối hận chút nào sao? Lữ Uyển Uyển đã nói với em rồi, nếu không phải anh tìm đạo sĩ tới thì con bé đã bỏ qua cho Á Á, nếu không vì anh xúc động thì con gái đã không bị tàn tật!"

Lâm Đại Hải trợn to mắt, phẫn nộ không thôi: "Nữ quỷ đó làm ra chuyện như vậy nhưng em không trách nó mà lại trách anh? Có phải đầu óc em có bệnh rồi không? Nó nói gì em cũng tin à? Em bị ngu sao?" Nói xong, ông quay người bỏ đi, không muốn ở lại nữa.

Tào Phương Lệ sững sờ đứng im tại chỗ, không đuổi theo, biểu cảm tiều tụy. Nếu như lúc ban đầu bọn họ nghiêm túc dạy dỗ, lúc Á Á làm sai chuyện phải dạy con bé biết đó là sai, biết phải cúi đầu nhận lỗi, biết áy náy về sai lầm, Lữ Uyển Uyển muốn gì, bọn họ liền bồi thường cái ấy thì chuyện đã không ầm ĩ như thế này.

****

Ngày nọ Tống Triết đang ở nhà chơi game thì nhận được điện thoại của Tiêu Thiên.

Nghe Tiêu Thiên ở đầu dây bên kia hỏi mình khi nào rảnh, Tống Triết mới nhớ ra chuyện Tiêu Thiên mời mình tới nhà mấy hôm trước, có chút ngượng ngùng nói: "Ai nha, mấy hôm nay bận bịu suýt chút nữa đã quên mất, hôm nay tôi rảnh."

Tiêu Thiên nói: "Được, vậy chốc nữa tôi tới đón cậu."

"Ừm ừm!"

Cúp máy xong, Tống Triết liếc nhìn thời gian rồi tiếp tục chơi game, chờ đến khi Tiêu Thiên gọi điện nói mình đã tới dưới lầu mới lưu luyến buông chuột, treo máy.

Rốt cuộc Tống Triết cũng biết vì sao nguyên thân thích chơi game như vậy, bởi vì cậu phát hiện game thật sự có thể làm người ta mê mẩn, nhất là game ở thế giới này thú vị hơn, có kỹ thuật tối tân hơn thế giới cũ của cậu không biết bao nhiêu lần.

Sau khi ngồi lên xe Tiêu Thiên, Tống Triết theo bản năng liếc nhìn sát khí trên người anh vài lần, chúng đang run lẩy bẩy cố chui rúc vào trong thân thể Tiêu Thiên, tựa hồ sợ bị cậu phát hiện rồi hung tàn hấp thu.

Tống Triết dở khóc dở cười, sát khí lúc nào cũng có nhân tính vậy sao?

Cậu có chút hiếu kỳ về tình huống của Tiêu Thiên mấy ngày nay: "Từ sau lần đó, ở bên cạnh anh có ai gặp xui xẻo không?"

Cho dù Tiêu Thiên bình tĩnh đến thế nào thì từ khi biết Tống Triết rất có thể là thiên ất quý nhân của mình, tâm tư anh vẫn có chút chập chờn, nhìn sâu vào Tống Triết nói: "Bình thường trong nhà tôi luôn có sẵn ba người tài xế, bởi vì không biết khi nào sẽ có người gặp sự cố. Thế nhưng mấy hôm nay, không quản là người nào cũng không xảy ra chuyện." Trước kia khi ra ngoài, căn bản hôm nay là tài xế Lý, ngày mai tài xế Vương, ngày mốt chuyển thành tài xế Lâm, bởi vì sẽ có người vì lái xe cho anh là xảy ra chuyện. Thế nhưng gần đây vẫn do tài xế Lý đảm nhiệm, hết thảy không hề có vấn đề.

Bên thư kí cũng không bị ngã cốc cà phê mà phá hỏng tài liệu hội nghị, hoặc là uống gì đó trong trà chiều mà đau bụng nhập viện, cảm giác mới lạ này làm tâm tình Tiêu Thiên mấy hôm nay rất tốt.

Đây là đãi ngộ mà anh chỉ có được ở trước năm mười tám tuổi, khi có Hoàng đại sư áp chế sát khí.

Tay nắm vô lăng của Tiêu Thiên vô thức siết chặt, quay qua nhìn Tống Triết, tròng mắt đen thui đang chiếu ngược bóng dáng anh, Tiêu Thiên khẽ cười nói: "Tống Triết, cám ơn cậu!"

Được trịnh trọng cám ơn như vậy, Tống Triết có chút ngượng ngùng: "Không có gì, không có gì, tôi chỉ thuận tiện hút một cái thôi." Thật ra đó là phản ứng bản năng của thân thể, thật sự không nhận nổi tạ ơn cám ơn này nọ.

Tiêu Thiên nói: "Tống Triết, cậu biết không? Hoàng đại sư nói cậu rất có thể chính là thiên ất quý nhân của tôi."

Tống Triết vẫn còn đắm chìm trong nụ cười mê người của Tiêu Thiên, chợt nghe thấy lời này thì không khỏi ngây ngẩn, excuse me?

[end 28]

[29] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Thường Xuyên Tới Tìm Tiêu Thiên Chơi Nha

********

Tống Triết biết thiên ất quý nhân, cũng từng nói qua với Tiêu Thiên, thế nhưng sự hiểu biết về thiên ất quý nhân chỉ gói gọn trong bách khoa toàn thư của nguyên thân để lại. Còn chuyện vì sao Tống Triết không biết bản thân là thiên ất quý nhân? Có câu người đoán mệnh không thể đoán được cho chính mình, vì thế bản thân là mệnh cách gì, Tống Triết không biết, chỉ là cậu cảm thấy bản thân không làm chuyện xấu xa gì, cũng không độc ác nham hiểm chế luyện bách quỷ như nhóm bàng môn tà đạo, tương lai khẳng định sẽ không chết thảm, vì thế không hề lo lắng.

Nhưng nghe Tiêu Thiên nói vậy, Tống Triết vẫn nhịn không được lẩm bẩm: "Bản thân tôi cũng không biết mệnh cách của mình là gì, làm sao anh lại khẳng định như vậy?"

Tiêu Thiên đáp: "Hoàng đại sư nói, cho dù là ông ấy cũng chưa từng thấy qua có người nào trên đời này có thể hấp thu sát khí, chỉ điểm này thôi đã đủ chứng minh sự tồn tại của cậu có ý nghĩa thế nào với tôi."

Dáng dấp Tiêu Thiên rất tuấn mỹ, đường nét rõ ràng, hốc mắt thâm thúy, lúc nhìn vô thức mang tới cảm giác tình cảm sâu đậm, cộng thêm câu nói sau cùng làm Tống Triết cảm thấy hoảng hoảng hốt hốt, cứ hệt như nam chính trong phim thần tượng đang thổ lộ ấy.

Nghĩ tới đó, Tống Triết vội vàng phi phi phi mấy cái tự phỉ nhổ, không thể vì người ta dáng dấp đẹp, ánh mắt thâm tình mà tự suy tự diễn như vậy.

Thu hồi ánh mắt, Tống Triết nhìn thẳng phía trước: "Nếu tôi thật sự có thể giúp anh thì tốt quá rồi. Chẳng qua sát khí trên người anh tôi chỉ mới hấp thu một lần mà thôi, hiện giờ không thể hấp thu nên cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì."

Lúc nói hai chữ hấp thu, sát khí trên người Tiêu Thiên lập tức run rẩy, Tống Triết vô tình liếc mắt một cái, suýt chút nữa đã bị chúng chọc cười éc éc như heo.

Tiêu Thiên nghiêng đầu nhìn ánh mắt tràn đầy ý cười sáng lấp lánh như sao trời của Tống Triết, có chút ngẩn người: "Sao vậy? Sao đột nhiên lại vui vẻ như vậy?"

"Ha ha ha ha, lúc nãy vừa nói hấp thu sát khí thì sát khí trên người anh tỏ ra rất sợ hãi, mắc cười muốn chết."

So với phản ứng nhàn nhã của Tống triết, Tiêu Thiên sửng sốt thắng xe, suýt chút nữa làm Tống Triết đập mặt vào kính chắn gió, Tống Triết ngây ngốc nói: "Anh trai à, anh lái xe nguy hiểm quá."

Tiêu Thiên quay đầu nhìn qua, giọng điệu có chút bất ổn: "Cậu có thể nhìn thấy sát khí trên người tôi sao?"

Tống Triết nghi ngờ nhìn Tiêu Thiên, gật đầu: "Có, chính xác hơn là tôi có thể thấy sát khí, âm khí cùng hắc khí của bất kỳ người nào. Đây là yếu tố cần có để làm đại sư."

"Tốt, tốt lắm, rất tốt!" Tiêu Thiên nói liên tục ba chữ tốt, thậm chí còn kích động vỗ vai Tống Triết làm Tống Triết ù ù cạc cạc: "Là sao? Tốt cái gì?"

Tiêu Thiên một lần nữa nổ máy xe, đường nét cứng rắn lộ ra chút ý cười: "Tôi cảm thấy cậu khẳng định chính là thiên ất quý nhân của tôi, không sai đi đâu được."

Tống Triết: ...hai chuyện này liên quan gì?

Hơn một tiếng sau, Tiêu Thiên lái xe đến Tiêu gia, cả đại gia đình Tiêu gia và Hoàng đại sư đều đang chờ Tống Triết tới.

Tống Triết vừa vào cửa đã được nhiệt liệt hoan nghênh, so với lần trước chỉ hơn chứ không kém, Tống Triết vừa mừng vừa lo, chuyện gì đây? Chẳng lẽ vì chuyện thiên ất quý nhân?

Tiêu Thiên dẫn Tống Triết tới gặp Hoàng đại sư, Tống Triết lễ phép chào hỏi, vô tình liếc nhìn đối phương, có công đức hộ thân, khẳng định là người tốt. Nếu không nhìn tướng mạo, chỉ nhìn diện mạo thì ngũ quan hiền hòa của đối phương cũng đủ làm Tống Triết sinh ra hảo cảm.

Ở thế giới này, Tống Triết chỉ mới gặp gỡ hai người cùng nghề, một là bàng môn tà đạo ngày hôm qua, hai chính là vị Hoàng đại sư này.

Mọi người trò chuyện một phen, cụ Tiêu nhịn không được tiến vào chủ đề chính: "Tống đại sư, tôi nghe Thiên Nhi nói cậu có thể hấp thu sát khí trên người nó, là thật sao?"

Tống Triết thầm nghĩ quả nhiên, sau đó gật đầu: "Dạ vâng, chỉ có một lần. Tiêu Thiên nói cháu rất có thể chính là thiên ất quý nhân của anh ấy, nhưng cháu không dám nhận."

Cụ Tiêu nghe vậy thì vui vẻ nói: "Một lần là không tệ rồi, một lần là không tệ rồi!"

Hoàng đại sư ở bên cạnh cẩn thận quan sát Tống Triết, thanh niên này mặt mũi sáng sủa, trên người có chính khí rõ rệt, điểm đáng tiếc duy nhất là Hoàng đại sư cũng không thể nhìn ra mệnh cách của Tống Triết. Mặc dù ông không giỏi về đoán mệnh nhưng liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra ba phần. Thế nhưng Tống Triết thì hoàn toàn không thể nhìn được gì.

Hoàng đại sư trầm tư suy nghĩ, chẳng lẽ bởi vì Tống Triết là thiên ất quý nhân trong truyền thuyết nên không thể nhìn ra mệnh cách?

Thấy cụ Tiêu hỏi chuyện xong, Hoàng đại sư ôn hòa nói: "Không biết sư thừa của bạn nhỏ Tống Triết là gì?"

Dựa theo kí ức của nguyên thân, vị sư phụ kia chưa từng nói về chuyện môn phái, vì thế Tống Triết lắc đầu: "Sư phụ chỉ là người vô danh, cháu cũng không rõ mình thuộc môn phái nào, chỉ theo sư phụ tùy tiện học hỏi một chút mà thôi."

Hoàng đại sư có chút kinh ngạc, trước khi gặp Tống Triết, cụ Tiêu từng điều tra thông tin về cậu, bao gồm cả những lần nghiệp vụ cậu đã nhận, đặc biệt là chuyện công trường trước đó, nếu Tống Triết không có bản lĩnh thì không thể nào giải quyết được. Vì thế khi nghe Tống Triết nói mình chỉ tùy tiện học hỏi một chút, ông có chút nghèn nghẹn, chỉ tùy tiện mà đã lợi hại như vậy, nếu vào một môn phái chính tông, bái một vị sư phụ giỏi thì không phải chính là một ngôi sao sáng rồi sao? Đáng tiếc, đáng tiếc, sao không để ông gặp được Tống Triết sớm hơn chứ!

Tiếp đó Hoàng đại sư hỏi Tống Triết về chuyện hấp thu sát khí, biết cậu có thể nhìn thấy sát khí trên người Tiêu Thiên thì nhịn không được gật đầu. Ngay cả ông cũng chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của sát khí chứ không thể trực tiếp nhìn bằng mắt thường, trong huyền học cực hiếm người có được đôi mắt như thiên nhãn của Tống Triết.

"Thật sự là hậu sinh khả úy!" Hoàng đại sư thực vui vẻ, mặc dù vẫn không thể xác nhận Tống Triết có phải là thiên ất quý nhân của Tiêu Thiên hay không nhưng hiện giờ biểu hiện của Tiêu Thiên đã nói cho ông biết, sự tồn tại của Tống Triết rất quan trọng.

Cả Tiêu gia thấy dáng vẻ Hoàng đại sư thì cũng rất vui mừng, mọi người đều hiểu được, Tiêu Thiên coi như đã được cứu.

Tiêu Văn Đình nhịn không được đỏ hốc mắt, nhiều năm như vậy, em trai cô rốt cuộc cũng không bị mệnh cách quấy nhiễu nữa.

"Tống đại sư, thật sự cám ơn cậu!" Tiêu Văn Đình thực cảm kích, ngoại trừ chuyện em trai, còn cả chuyện mình suýt chút nữa đã bị thương ở nhà hàng lần trước.

Tống Triết vội vàng xua tay: "Đừng đừng đừng đừng, đừng khách sáo như vậy, cứ gọi Tống Triết được rồi." Thấy một nhóm người đỏ hốc mắt, biểu cảm kích động, Tống Triết mơ hồ hiểu được suy nghĩ của họ, chẳng qua nếu như lần hấp thu sát khí trên người Tiêu Thiên chỉ là ngoài ý muốn, sau này sát khí một lần nữa nồng đậm mà cậu không thể hấp thu được thì biết làm sao đây?

Tống Triết dứt khoát nói rõ chuyện này, cậu không muốn gạt người Tiêu gia, tránh bị hụt hẫng sau này. Tiêu Thiên nhàn nhạt nói: "Có một thì sẽ có hai, nói không chừng khi sát khí bắt đầu kích động không thể ngăn chặn thì cậu lại có thể hấp thu!"

Cụ Tiêu cũng vui vẻ gõ cây quải trượng của mình xuống đất: "Đúng vậy đúng vậy, Tống đại sư không cần lo lắng, dù sao thì vẫn còn Hoàng đại sư ở đây, đến khi đó có thể bàn bạc xem nên làm thế nào."

Hoàng đại sư cũng nói: "Đúng vậy, bây giờ đã tốt hơn trước nhiều rồi, đến khi đó chúng ta có thể thảo luận kỹ hơn, cũng có thể nghĩ biện pháp áp chế." Mệnh cách thiên sát cô tinh này, sát khí là vô tận, không có cách nào diệt trừ, thế nhưng có thể áp chế.

À khoan, áp chế, Hoàng đại sư đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, ông vội hỏi: "Bạn nhỏ Tống Triết, cậu có thể dùng mắt thường nhìn thấy sát khí trên người Tiêu Thiên, vậy cậu có thể nói cho tôi biết chúng hiện giờ thế nào không?"

Tống Triết nghe vậy liền nhìn về phía Tiêu Thiên, có lẽ sát khí cũng biết bọn họ đang nói về chúng nên co rúm lại như chim cút, thật sự mỗi lần nhìn chúng Tống Triết lại muốn cười, cậu nói: "Hình như chúng rất sợ chúng ta, lần đầu tiên gặp Tiêu Thiên, đám sát khí này thực hung hăng diễu võ dương oai, sau khi bị cháu hấp thu một lần thì trở nên ngoan ngoãn hẳn."

Hoàng đại sư nghe vậy thì vỗ tay cười to: "Quá tốt rồi, nếu bạn nhỏ Tống Triết rảnh thì cứ thường xuyên tới tìm Tiêu Thiên chơi nha!"

Ánh mắt cụ Tiêu sáng ngời, đám sát khí kia sợ Tống Triết không phải có nghĩa là chỉ cần có Tống Triết ở thì chúng sẽ không dám quấy phá, Thiên Nhi cũng không có việc gì sao? Ông vui cười hớn hở nói: "Đúng vậy, đúng vậy, Tống đại sư rảnh rỗi thì nhớ thường xuyên tới Tiêu gia chơi đó!"

Tống Triết cũng hiểu được ý của hai người, bọn họ cảm thấy sát khí sợ cậu nên chỉ cần cậu ở bên cạnh thì Tiêu Thiên sẽ không có việc gì sao? Hiện giờ Tống Triết không rõ suy đoán này có đúng hay không, thế nhưng sát khí sợ cậu là không thể nghi ngờ.

Giao hảo với Tiêu gia cũng không phải việc xấu, hơn nữa Tiêu Thiên cũng rất vừa mắt Tống Triết, vì thế Tống Triết không hề ngượng ngùng nói: "Vâng ạ, nếu rảnh cháu sẽ tìm Tiêu Thiên ra ngoài dạo chơi một chút."

"Vậy thì tốt quá rồi!"

Tiêu Văn Đình cũng hào hứng nói: "Đừng quên dẫn chị theo nữa!" Mỗi lần cô kéo Tiêu Thiên ra ngoài dạo chơi là gặp đủ chuyện xúi quẩy, có Tống Triết ở khẳng định sẽ không sao. Cô cũng có thể thể nghiệm cảm giác cùng em trai dạo phố.

Trong vườn hoa, Tiêu Thiên dẫn Tống Triết tùy ý dạo chơi, Tống Triết đứng nghịch ánh mặt trời ở trước mặt Tiêu Thiên, cả người rất chói mắt.

Tiêu Thiên hơi híp mắt: "Người nhà tôi quá vui vẻ nên có chút điên điên khùng khùng, cậu đừng để ý."

Tống Triết ngắm nhìn khu vườn xanh biếc, cười híp mắt: "Đâu có? Bọn họ cũng vì anh nên mới vui vẻ như vậy!"

Tiêu Thiên nghĩ một chút: "Bình thường cậu bận rộn như vậy, còn để cậu phải tới tìm tôi thì ngại quá."

Tống Triết vui vẻ đáp: "Nói đúng hơn thì anh mới là người bận đi, mỗi phút là kiếm được cả trăm triệu. Còn tôi bày sạp đoán mệnh ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, buồn chán thì ở nhà chơi game, ra ngoài dạo chơi với anh để không bị mọc nấm cũng tốt."

Tiêu Thiên bị Tống Triết chọc cười, đáy mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt.

[end 29]

[30] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Ma Quỷ Lộng Hành Trong Trường

*******

Lúc Tống Triết và Tiêu Thiên dạo chơi ngoài vườn hoa, cụ Tiêu từ cửa sổ phòng sách nhìn thấy hai người, ông hài lòng mỉm cười, ngậm ngùi nói: "Nhiều năm như vậy rồi, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống!"

Ba Tiêu cũng ngậm ngùi không thôi, mẹ Tiêu nắm tay Tiêu Văn Đình, nước mắt lã chã rơi nhưng trong lòng cũng rất cao hứng.

Hoàng đại sư nói: "Mặc dù tôi không thể nhìn thấu mệnh cách của Tống Triết nhưng từ diện mạo có thể biết được không phải người gian ác, chỉ riêng khả năng có hấp thu sát khí đã đủ làm nhân tài bậc nhất giới huyền học rồi."

Tiêu Văn Đình cũng chen miệng nói: "Tống Triết đương nhiên là người tốt rồi, lần đầu tiên con gặp em ấy, em ấy vừa mới cứu một đứa bé, lần gặp thứ hai, em ấy cứu cả nhà con, nhân phẩm căn bản không cần phải nói."

Người Tiêu gia cũng biết chuyện này nên mới đồng ý để Tiêu Thiên thân cận, một đại sư thiện tâm năng lực cao siêu lấy việc giúp người làm niềm vui như vậy quả thực cầu mà không được. Với lại Tống Triết hiện giờ còn trẻ mà đã có tiềm lực đáng sợ như vậy, tương lai sau này quả thực không thể lường được.

Ngay lúc này điện thoại Tiêu Thiên đổ chuông. Trợ lý nói trường cấp ba mà Tiêu gia tài trợ đang nháo quỷ, đã chết ba học sinh, nhà trường đã báo cho cảnh sát nhưng vô dụng, không giải quyết được gì. Hôm qua đã tìm một đại sư tới, kết quả vị đại sư kia té gãy chân, lập tức trả lại tiền bỏ chạy mất.

Hiện giờ lòng người bàng hoàng, lại còn gần tới kỳ thi cuối kỳ nên nhà trường dứt khoát tổ chức thi sớm rồi cho học sinh trở về nhà, sợ xảy ra thêm chuyện ngoài ý muốn, hiện giờ hỏi ý Tiêu Thiên nên làm thế nào.

Tống Triết ở bên cạnh nghe thấy liền theo bản năng nhíu mày, đã chết ba người, ác quỷ này có vẻ có lệ khí rất nặng.

Tiêu Thiên nói mình sẽ lập tức qua đó, sau đó cúp máy, thực áy náy nói: "Xin lỗi, trường học tôi tài trợ xảy ra chút chuyện, tôi phải qua đó xem một chút."

"Không sao, thật ra thì vừa nãy tôi cũng nghe được một chút, là ma quỷ quấy phá à? Cần tôi giúp một tay không?" Làm xong chuyện còn có thể hấp thu âm khí gia tăng thực lực, cậu thực sẵn lòng.

Tiêu Thiên nghe vậy, ánh mắt có chút dịu dàng: "Có phiền không?" Anh vốn định tìm Hoàng đại sư.

"Đâu có gì, mọi người đều là bạn mà!" Tự dán mác bạn bè cho quan hệ của hai người, Tống Triết đi tới trước một bước, thấy Tiêu Thiên còn đứng yên tại chỗ, tựa hồ đang nghĩ ngợi gì đó, Tống Triết liền gọi: "Đi thôi, bạn tốt, còn ngẩn ra đó làm gì?"

Tiêu Thiên sửng sốt một chút, tiếp đó nhìn sườn mặt Tống Triết mà khẽ cong cong môi: "Đúng vậy, là bạn!" Đây là lần đầu tiên anh kết giao một người bạn, cảm giác thực sự quá tuyệt vời.

Trước khi rời đi, Tiêu Thiên có nói qua tình huống với nhóm cụ Tiêu, cụ Tiêu biết Tống Triết cũng đi thì lập tức giơ hai tay hai chân đồng ý, trước kia ông sợ Tiêu Thiên tới những nơi này thì sát khí sẽ nặng hơn. Thế nhưng có Tống Triết ở bên, cụ Tiêu hoàn toàn không lo lắng, chỉ mong suốt mười ngày nửa tháng Tiêu Thiên cứ dính lấy Tống Triết càng nhiều càng tốt.

Sau khi đến trường học, trợ lý đã chờ sẵn ngoài cổng, thấy Tiêu Thiên tới vội vàng nghênh đón: "Boss, nhóm hiệu trưởng đã chờ sẵn trong phòng hiệu trưởng, trường đã tạm nghỉ, học sinh đều quay về nhà, chỉ còn lại giáo viên chấm điểm bài thi với bảo vệ mà thôi."

"Tình huống của ba học sinh đã chết là thế nào?" Tống Triết hỏi.

Âm khí trong trường rất nặng, chúng hình thành thành một vòng xoáy nhỏ. Nếu học sinh còn tiếp tục ở lại trường thì có lẽ đã chết thêm vài người nữa. Nhìn vòng xoáy kia, mặc dù hấp thu thứ này là đại bổ nhưng trước nay thấy chuyện liên quan tới mạng người cậu không thể nào bỏ mặc không quản.

Đây là lần đầu tiên trợ lý gặp Tống Triết, nghe cậu hỏi vậy thì có chút do dự, thấy Tiêu Thiên tỏ ý mới tiếp tục nói: "Cả ba đều là nữ sinh, nữ sinh đầu tiên chết trong ký túc xá, lúc bạn cùng phòng thức dậy thì phát hiện cô bé úp mặt trong bồn rửa mặt, gọi thử thì phát hiện cô bé đã chết. Nhân viên pháp y nói cô bé trượt chân đụng phải bồn rửa mặt bị choáng đầu nên ụp mặt vào bồn, sau đó bị ngộp nước mà chết. Thế nhưng vấn đề là nếu bị hôn mê thì làm sao giữ nguyên tư thế đó trong một khoảng thời gian dài đến mức chết ngộp. Bên cạnh sát cảm thấy có người thừa dịp cô bé té xỉu, đỡ thân thể cô bé rồi dìm chết."

"Nhưng trong phòng ngủ tổng cộng có bốn nữ sinh, xảy ra động tĩnh lớn như vậy mà không có ai phát hiện à? Hơn nữa cả ba nữ sinh kia đều không có thù oán gì với cô bé, căn bản không có động cơ gây án. Vì thế trong trường nổi lên lời đồn là có nữ quỷ quấy phá hại chết nữ sinh kia."

"Nữ sinh thứ hai chết trong nhà vệ sinh lầu hai của trường. Chín giờ tối là thời gian kết thúc giờ tự học, mười giờ rưỡi tắt đèn, không ít học sinh sẽ nán lại tới mười giờ mới quay về ký túc xá. Mười giờ rưỡi mà nữ sinh kia vẫn chưa quay lại, cô giám thị tới kiểm tra không thấy liền hỏi cô bé kia đã đi đâu. Bạn cùng phòng nói không biết, rất có thể vẫn còn ở phòng học. Nữ sinh rất chăm chỉ, bình thường chờ tới sát giờ tắt đèn mới quay lại ký túc xá đánh răng rửa mặt ngủ nghỉ, cô giám thị cũng biết chuyện này nên không để ý lắm, chỉ nói lúc cô bé quay về phải tới phòng giám thị báo cáo. Nào ngờ hơn mười một giờ vẫn không thấy bóng dáng. Lúc này bạn cùng phòng bắt đầu cảm thấy kỳ quái, cô bé ngồi cùng bàn nhịn không được đi tìm cô giám thị, nói bạn mình vẫn chưa quay về phòng."

"Cô giám thị báo lại cho trường để bảo vệ tới lầu dạy học kiểm tra một chút. Trước đó bảo vệ đã tới kiểm tra lầu dạy học, mỗi phòng học đều đã tắt đèn nên ông không đi lên kiểm tra. Bình thường vào giờ này sẽ không còn học sinh lang thang ở dãy lầu dạy học nữa, phòng học lúc này tối tăm âm trầm có chút dọa người."

"Kết quả, bảo vệ không tìm được nữ sinh kia trong phòng học mà là nhà vệ sinh nữ. Bởi vì nhà vệ sinh nữ sáng đèn nên ông mới tiến vào xem thử, không ngờ thấy cô bé nữ sinh kia chết đuối trong bồn rửa mặt. Tình huống giống hệt như cô nữ sinh đầu tiên đã chết, cũng là bị đụng vào đầu rồi ngất xỉu úp mặt vào bồn, chết đuối."

"Kết quả pháp y là không hề có dấu vết giãy giụa, cũng không có dấu vết trói buộc. Cứ hệt như tai nạn ngoài ý muốn, thế nhưng tin đồn trong trường có nữ quỷ lại ngày càng ầm ĩ hơn."

Trợ lý nói tới đây thì rùng mình, ban ngày ban mặt mà sợ tới ứa mồ hôi lạnh. Tống Triết chưa thỏa mãn hỏi: "Còn nữ sinh thứ ba?"

"Người thứ ba thì vừa mới xảy ra mấy hôm trước, nửa đêm chết ở bồn rửa tay ngoài phòng ăn. Bồn rửa tay kia vừa dài lại hẹp nhưng lại bị chết chìm. Lần này thì không thể không tin là có có ma quỷ quấy rối."

Bồn rửa tay dài của phòng ăn là loại dài có hơn mười vòi nước, diện tích khá lớn, muốn đầy nước phải tốn một khoảng thời gian khá lâu, muốn dìm chết người trong hoàn cảnh như vậy quả thực phải phí không ít công sức.

Hơn nữa thời điểm chết đều là nửa đêm, nếu thực sự có người hại thì hung thủ nhất định là người trong trường, chỉ cần kiểm tra xem ai vắng mặt ở ký túc xá là biết ngay.

Vấn đề cũng chính là điểm này, khoảng thời gian này tất cả mọi người đều có chứng cứ ngoại phạm.

Kỳ túc xá học sinh bị khóa cửa, chỉ có cô giám thị có chìa khóa, người bên ngoài không vào được, người bên trong cũng không ra được. Hơn nữa cảnh sát cũng đã kiểm tra cô giám thị, không hề có xích mích hay xung đột gì với ba nữ sinh đã chết.

Ký túc xá giáo viên mặc dù không quản lý nghiêm như ký túc xá học sinh nhưng bên cạnh lối ra vào có camera giám sát, thời điểm ba nữ sinh chết, căn bản không có ai ra vào, cả ba nữ sinh cứ như tự dưng bị người ta giết, à không, phải nói là bị quỷ giết.

"Bên cảnh sát không có tiến triển gì à?" Tiêu Thiên nhíu mày.

Trợ lý thở dài: "Cũng gần nửa tháng rồi, nếu có tiến triển thì trường học cũng không tới mức tìm đại sư tới làm pháp."

"Ôi chao, còn chuyện nữ quỷ kia?" Tống Triết lại hỏi.

Trợ lý hắng giọng tỏ ra sợ sệt: "Mỗi trường đều có một câu truyện ma, trường này cũng không ngoại lệ."

Tiêu Thiên lạnh mắt nhìn qua tỏ vẻ trách móc trợ lý nhà mình giả thần giả quỷ.

Tống Triết ngược lại bật cười: "Quả thực là vậy, trường của tôi trước kia cũng vậy." Từ tiểu học đến đại học đều không ngoại lệ, ký túc xá nữ sinh, nhà vệ sinh khu dạy học đều là những địa điểm xảy ra những câu chuyện ma quỷ.

Trợ lý giống như gặp được người thân, gật gù hệt như gà mổ thóc: "Đúng đúng đúng, trường tôi cũng vậy. Còn trường này thì nghe nói trước kia có một nữ sinh rất đẹp, bởi vì bạn cùng phòng ghen tị với vẻ đẹp của cô bé, ghen tị vì người mình thích lại thích cô bé nên lúc gặp trong nhà vệ sinh đã cố ý huých một cái, nào ngờ cô nữ sinh kia ngã đụng đầu rồi ngất xỉu ụp mặt vào bồn rửa mặt, chết ngộp. Nghe nói hai người bạn cùng phòng phát hiện cô bé té xỉu nhưng không hỗ trợ, cứ vậy nhìn cô bé chết đuối, thậm chí có người sợ cô bé ngã xuống sẽ không chết ngộp nên còn cố ý điều chỉnh tư thế. Mặc dù không biết câu chuyện này là thật hay giả nhưng chuyện đều là ba nữ sinh thì có độ tương tự khá cao!"

"Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?"

Trợ lý suy nghĩ một chút: "Hừm, đại khái là hơn hai mươi năm trước đi!"

"Tình huống của ba người bạn cùng phòng kia hiện giờ ra sao?"

"Có lẽ đã hơn ba mươi, có lẽ đã kết hôn sinh con rồi! Bởi vì chuyện này, cho dù không vào tù thì cũng không học đại học được."

Tống Triết đột nhiên có một ý tưởng: "Anh có thử điều tra quan hệ của ba nữ sinh đã chết với ba người bạn cùng phòng kia không?"

Đầu óc trợ lý mơ hồ: "Không, chỉ là tin đồn thôi, cậu tưởng là thật à?"

Từ sau khi tiếp xúc với Tống Triết, Tiêu Thiên ngày càng tin tưởng mấy chuyện linh dị thần quái này hơn, nghe Tống Triết nói vậy liền hiểu cậu muốn gì: "Cậu nghi ngờ nữ quỷ kia đang trả thù ba người bạn cùng phòng của mình à? Ba nữ sinh này rất có thể là con gái của ba người kia?"

Tống Triết tán thưởng nhìn Tiêu Thiên: "Không sai, rất có thể."

Trong lòng ôm oán khí, bị kẹt lại trong ngôi trường này không thể rời đi, ngẫu nhiên phát hiện con gái của hung thủ sát hại mình xuất hiện ở nơi này thì làm sao nhịn được.

Giết giết giết, chỉ sợ đó là suy nghĩ duy nhất lúc này của nữ quỷ.

[end 30]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip