Chương 7

     Ngụy Vô Tiện hầu như ngày nào cũng túc trực ở bên cạnh Giang Trừng, dùng đủ mọi cách dụ dỗ hắn ăn, lại năn nỉ hắn cho mình truyền linh lực, tiếp tục thổi Trần Tình tu dưỡng hồn phách. Hắn biết Giang Trừng ghét nhất trên đời chính là chịu ơn người khác, nhưng hắn cũng hiểu rõ Giang Trừng, chỉ cần hắn tiếp tục là cái sư huynh láu cá suốt ngày bám dính lấy Giang Trừng không rời, sư đệ của hắn nhất định sẽ mềm lòng. Mà thực chất Giang Trừng cũng không thể gọi là mềm lòng đi, hắn căn bản là thấy phiền, lại không muốn cứ mỗi ngày đều phải nhìn thấy cái bộ dạng nịnh nọt phát ghét của Ngụy Vô Tiện, nên chỉ có thể là mắt nhắm mắt mở mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm. Giang Trừng nghĩ, gắng chịu đựng một chút, mình khỏe rồi nhất định sẽ không còn phải gặp lại hắn nữa. Như vậy liền có thể an ổn mà sống tiếp.

     Thấm thoắt đã qua hơn mười ngày, Giang Trừng tuy nói rằng đã có thể ăn uống sinh hoạt đi lại bình thường, nhưng hắn vẫn không tài nào vận lực ngự kiếm được. Hắn quả thật có chút nghi ngờ, dưỡng hồn lâu như vậy rồi mà vẫn còn chưa có khôi phục linh lực? Thần hồn của hắn quả thật như Ngụy Vô Tiện nói; yếu đuối đến như thế sao?

     Mấy ngày gần đây hắn không khỏe, mọi việc trên dưới trong ngoài đều phải dồn hết cho Giang Dật, thấy hắn chạy đông chạy tây xử lí hết thảy mọi việc đều chu toàn như thế, Giang Trừng kỳ thật không khỏi cảm động và hài lòng. Bản thân lâu lâu thấy hắn trở về phòng xử lý công vụ liền cũng ghé qua hỏi han hắn một chút. Giang Dật thấy nhà mình tông chủ khỏe lại không khỏi vui mừng, lại gặng hỏi sức khỏe dạo gần đây thế nào, ăn uống có khó khăn gì không. Hai người ngồi trò chuyện một lúc lại lôi chuyện Thanh Đàm Hội ra bàn, ngày mai Giang Dật vẫn là phải thay Giang Trừng đi tham dự. Giang Trừng cũng vì đó khuyên hắn sớm về nghỉ ngơi, bản thân mình tính mạng cũng đã không còn đáng ngại, có thể ngay lập tức trở lại giải quyết sự tình. Giang Dật muốn khuyên tông chủ không nên quá sức, nhưng rồi vẫn không dám nói; sau lại vâng dạ tối đó liền tìm đến Ngụy Vô Tiện nói chuyện.

     Hắn đến phòng bếp liền thấy Ngụy Vô Tiện đang ngồi chồm hổm sắc thuốc, hắn phe phẩy cái quạt thổi lửa lại dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán mình. Nhìn thấy Giang Dật liền nở nụ cười gật đầu chào hỏi. Giang Dật thở dài, đợi hắn nấu xong thuốc liền dặn người hầu mang lên cho tông chủ uống, mình lại lôi kéo Ngụy Vô Tiện đi đến phòng khách bảo rằng có chuyện muốn nói.

     Hắn rót một chén trà nhỏ đặt ở trước mặt Ngụy Vô Tiện, sau lại cũng rót cho mình một chén chậm rãi nhâm nhi. Ngụy Vô Tiện có chút khát nước liền cầm lên một hơi uống sạch, lại rất tự nhiên thoải mái rót tiếp một ly.

- Ngươi tìm ta có việc?

     Giang Dật gật đầu, chậm chạp đặt chén trà xuống, liền mở miệng.

- Ngụy công tử, ngươi định ở lại đây bao lâu?

     Ngụy Vô Tiện thoáng chốc ngưng lại hành động, sau vẫn tỏ ra bình thường uống tiếp trà của mình.

- Khi nào Giang Trừng khỏe lại ta đây liền đi.

- Tông chủ hắn là không muốn nhìn thấy ngươi...

     Ngụy Vô Tiện vẫn duy trì nụ cười sắc xảo ở trên mặt.

- Hắn khẩu thị tâm phi, ngươi đâu phải không biết, ta bấy lâu nay ở lại đây hắn không có nói gì thì thôi, ngươi lại có ý kiến?

     Giang Dật không phải lúc trước chưa từng gặp qua Ngụy Vô Tiện, chỉ là lần cuối hắn gặp, hắn quả thật không thể không có thành kiến với người này. Hắn nhớ rõ lần đó Ngụy Vô Tiện dẫn theo Lam Trạm cư nhiên vào Từ đường Giang gia khấu đầu, sau lại có Ôn Ninh xuất hiện, đả thương tông chủ, lại nói ra chuyện về kim đan. Cũng vì lẽ đó ba năm qua tông chủ của hắn phải sống trong đau khổ dằn vặt, không tối nào là không uống rượu, không ngày nào là không hành hạ bản thân bận rộn lao đầu vào tông vụ muốn quên đi mọi chuyện.

Nhưng rồi hắn vài ngày trước thấy tông chủ tâm trạng thoải mái, có chút vui vẻ nhu hòa, lại còn hỏi qua hắn có nên đi Mi Sơn kiếm một người nữ tử làm vợ hay không, trong lòng hắn cuối cùng cũng cảm thấy vui mừng nhẹ nhõm. Tông chủ này của hắn chấp niệm quá sâu, nhưng cuối cùng buông bỏ được, bỏ quên đi Ngụy Vô Tiện, lại muốn như mọi người có cái cuộc sống đơn thuần hạnh phúc. Sau lại tông chủ hôn mê, được Ngụy Vô Tiện đem trở về, nói là muốn ở lại tu dưỡng hồn phách cho sư đệ của mình. Lúc này đây tính mạng tông chủ gặp nguy, hắn đâu thể chối từ; nhưng nay sức khỏe của tông chủ cũng đã khá hơn nhiều rồi, Ngụy Vô Tiện kia không phải cũng nên đi rồi hay sao.

- Ta không có ý kiến, chỉ là tông chủ nếu như là khỏe lại rồi, cảm phiền Ngụy công tử cũng nên sớm một chút rời khỏi đây. Đừng làm phiền đến sinh hoạtcuar tông chủ nữa. Hai người các ngươi vốn dĩ cũng đã không còn là đồng môn sư huynh đệ nữa rồi, mỗi người một nơi, vui vẻ hạnh phúc mà sống không phải tốt hơn hay sao? Sao cứ nhất định phải chạm mặt nhau, ngươi không cảm thấy khó xử, tông chủ của bọn ta cũng là thấy phiền.

     Ngụy Vô Tiện khó chịu nhìn vào Giang Dật, tên tiểu tử này cũng rất biết cách chọc ngoáy người khác đi. Giang Trừng dạy ra được Kim Lăng cái tính tình đại tiểu thư kia đã đành, giờ lại còn lòi ra một tên giống Giang Trừng như đúc ở đây trách cứ hắn nói hắn nhanh cút.

- Linh lực của Giang Trừng vẫn chưa thể vận dụng được, ít nhất phải vài ngày nữa mới có thể mở ra chân khí. Chưa nói đến thân thể hắn giờ yếu như vậy, ta nếu đi rồi hắn xảy ra chuyện ngươi có gánh nổi tội hay không...
Như ngươi nói bọn ta quả thật người nam kẻ bắc, không còn là đồng môn sư huynh đệ, hắn nghĩ gì ta không cần biết, ngươi chỉ cần hiểu rằng trong lòng ta dù thế nào hắn vẫn là Giang Trừng, là người thân duy nhất còn lại của ta. Ta cứu hắn, giúp hắn là ta hoàn toàn tự nguyện. Hắn sau khi khỏe mạnh trở lại, ta liền rời khỏi đây, nhất định sẽ không làm phiền đến cuộc sống của hắn nữa. Bây giờ ngươi yên tâm rồi chứ?

- Ta minh bạch..

     Sau lại hai người cũng không nói thêm cái gì nữa, Ngụy Vô Tiện ngồi một lúc, thấy sắc trời đã tối hẳn mới đứng dậy phủi phủi vạt áo nói muốn đi tìm Giang Trừng thúc hắn uống thuốc. Giang Dật vẫn còn suy tư một lúc, đến khi Ngụy Vô Tiện bước chân đến cửa mới mở miệng hướng hắn nói.

- Vậy thời gian này làm phiền Ngụy công tử thay ta quan tâm chăm sóc cho tông chủ, ngày mai ta phải đi dự Thanh Đàm Hội, sợ rằng tông chủ lại muốn vất vả, nhờ ngươi khuyên can hắn giúp ta.

     Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn hắn một chút, lại như mọi khi cong lên môi nở nụ cười.

- Ta biết, ngươi không cần nói ta cũng sẽ làm. Cáo từ!...

     Ngụy Vô Tiện đến rồi, Giang Trừng cũng vừa uống xong thuốc, đang định leo lên giường nằm ngủ, thấy hắn cũng không nói với hắn một câu, chỉ phất phất tay ý bảo đừng làm phiền. Ngụy Vô Tiện biết Giang Trừng dưỡng hồn thân thể yếu ớt dễ mệt mỏi cũng không dám nhiều lời, chỉ đi đến giúp hắn đắp kín chăn xong lại tắt đèn trở về phòng của mình.

     Lúc Ngụy Vô Tiện nằm trên giường lại là trằn trọc không ngủ được. Suy cho cùng hắn xưa nay rất ít khi đi ngủ sớm, liền ngồi dậy mặc vội áo khoác muốn ra ngoài dạo một vòng. Hắn cứ như vậy luồn qua lách lại hết ngã rẽ này đến ngã rẽ khác, vừa đi vừa hít thở một chút không khí ban đêm của Vân Mộng. Lại vô thức nhìn lên bầu trời ngắm trăng, trong lòng lại bồi hồi đến có chút khó thở. Hơn ba năm rồi không trở lại, hắn cùng Lam Trạm chu du khắp nơi, xem bốn bể là nhà, cũng chưa từng nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ quay lại nơi đây; cho đến khi Lam đại ca gọi bọn hắn nhanh quay về, ở giữa đường bắt gặp Giang Trừng gặp nạn, hắn lại một lần nữa muốn trở về nhà...

Cứ coi như càng lớn tuổi càng nhiều tâm trạng đi, bấy lâu nay vô âu vô lo đều là Lam Trạm một người hết lòng hết sức chăm sóc hắn. Vậy mà lúc này đây hắn lại muốn giống như cách Lam Trạm đối với hắn, che chở cho Giang Trừng. Lúc đó nhìn thấy Giang Trừng cơ thể cứng đờ lại lạnh ngắt không chút cử động, tim hắn như muốn chết theo người kia. cũng chẳng biết đây là cái loại cảm giác gì, chỉ nhớ rằng khi đó đau như chết đi sống lại, không chấp nhận cũng không cam tâm trông thấy Giang Trừng ở trước mặt hắn mà chết đi như vậy. Lần này tuyệt nhiên không thể để Giang Trừng tiếp tục gặp nguy hiểm, phải bồi tiếp hắn, phải chăm sóc hắn, phải ở bên cạnh hắn, nhất định không được lơ là; tính tình của Giang Trừng cố chấp như vậy, hắn nhất định sẽ tự mình lần nữa tìm đến nguy hiểm.
' Lam Trạm,... xin lỗi... từ nay không thể cùng ngươi mai danh ẩn tích, trọn kiếp bên nhau. Ta phải bảo vệ hắn, ta không thể lại một lần nữa đánh mất hắn... thực xin lỗi...'

    Hắn cứ để cho tâm tư của mình trôi nổi như vậy, đến khi chực tỉnh lại đã thấy mình không biết từ bao giờ ngây ngốc đứng trước cửa phòng của Giang Trừng.

Hắn hít một hơi thật sâu, chần chừ chốc lát, sau lại vẫn quyết định thật khẽ đẩy cửa tiến vào.

     Giang Trừng ngủ rất say, Ngụy Vô Tiện kỳ thật chỉ ngồi ở đầu giường chăm chú nhìn lấy người kia. Trăng hôm nay rất sáng, chiếu rọi vào khuôn mặt gầy gò nhợt nhạt của Giang Trừng. Hắn muốn đưa tay ra sờ lấy, lại đột nhiên thấy cái trán của Giang Trừng nhăn lại, cơ thể nóng lên, mồ hôi hột không ngừng chảy ra, tay quơ quơ trên không trung, miệng lẩm bẩm gọi tên hắn cha, mẹ, a tỷ. Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay hắn, ghé tai của mình vào lại nghe được thanh âm của hắn nức nở.

- Đừng bỏ...con... đừng đi..

     Ngụy Vô Tiện trong lòng lại quặn đau, Giang Trừng vẫn thường xuyên nửa đêm gặp ác mộng như vậy sao? Tỉnh lại không có ai ở bên cạnh, hắn nhất định rất khổ sở, rất cô đơn.

     Ngụy Vô Tiện đẩy hắn dịch vào trong một chút, chính mình cởi ngoại bào liền leo lên giường nằm ôm lấy hắn, vuốt vuốt lưng hắn trấn an, lại ở trên trán hắn đặt xuống một nụ hôn. Được một lúc Giang Trừng mới từ từ bình tĩnh lại, nép đầu vào ngực Ngụy Vô Tiện yên ổn ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip