Chương 15

Cảnh báo sinh tử ABO, chủ CP Dao Trừng, Tiện Trừng, có khuynh hướng all Trừng, không thể chấp nhận điều này xin đừng đọc, fans Vong Tiện xin đừng đọc. Nếu như có bình luận KY nào thì sẽ bị xóa và chặn, và sẽ không hồi phục.

Truyện được viết ra hoàn toàn vì mục đích thỏa mãn trí tưởng tượng, không có logic cốt truyện nào cả.

Thiết lập: Khai Dương = Alpha, Ngọc Hành = Beta, Thiên Tuyền = Omega. Không giỏi đặt tên cho nên mượn tên thất tinh bắc đẩu.

————————————

"Mọi người đã đi hết chưa?"

Giang Trừng dựa vào cửa, nhìn khách khứa đến dự tiệc lần lượt rời đi, trên tay vẫn cầm chiếc vòng ngọc trắng mà Kim Lăng vừa đưa cho Giang Hàn.

Đây là cơ hội hiếm có để lấy lòng Vân Mộng Giang thị, cho nên, tự nhiên mỗi gia tộc trong tiên tông đều sẽ không keo kiệt. Mỗi người đều hào phóng hơn người kia và những món quà họ gửi đều tương tự nhau.

Giang gia cũng không thiếu số tiền nhỏ này, và Giang Trừng sẽ không để con trai mình đeo tất cả những thứ mà những người đó tặng cho con của mình - thứ duy nhất mà hắn trân trọng và tin tưởng được là đôi vòng ngọc mà Kim Lăng tặng.

"Ừ."

Ngụy Anh nhẹ giọng đáp lại, nghĩ đến gia chủ Vũ Lăng Phàn thị hốt hoảng rời đi trong lòng thầm cười lạnh.

Y xoay cổ tay, ống tay áo màu đen chuyển động, một con bướm lá trong suốt xuất hiện. Có một thứ ánh sáng lân quang kỳ lạ trên cơ thể nó, nó vỗ cánh bay đi, nhanh chóng biến mất vào màn đêm bao la.

——Dù có chạy nhanh thế nào thì cuối cùng cũng sẽ chết.

"Ngươi làm cái gì?"

Giang Trừng nhíu mày, nhìn con bướm dần dần biến mất, nhàn nhạt hỏi.

Ngụy Anh nắm lấy tay Giang Trừng, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười khó hiểu.

"Ta chỉ để lại cho hắn ta một chút 'bất ngờ'. Nếu trong vòng ba tháng, Vũ Lăng Phàn thị còn có người sống sót, ta sẽ không còn họ Ngụy nữa."

"Xin hỏi khách quan là nghỉ chân hay là ở trọ?"

Kim Lăng đi theo tiểu nhị mỉm cười vào quán trọ. Nghĩ rằng nơi này không xa Vân Mộng, cậu nói: "Chúng ta đi ăn một bữa, dẫn ta lên phòng riêng trên lầu."

"Được rồi, mời khách quan đi theo ta."

Tiểu nhị khách điếm thấy Kim Lăng tuy còn nhỏ nhưng trên thân kim bào lại rất là lộng lẫy, trên áo còn thêu lên Lan Lăng Kim thị kim tinh tuyết lãng văn, càng thêm không dám thất lễ. Tiểu nhị dẫn Kim Lăng lên lầu, sau khi ngồi xuống bên cửa sổ, hắn ta chuẩn bị rượu và đồ ăn theo chỉ dẫn của đối phương.

Chỗ ngồi mà tiểu nhị. Kim Lăng ngồi bên cửa sổ và có thể nhìn thấy cảnh đẹp của hồ và núi bên dưới ngay khi cậu ngước mắt lên.

Trước đó, cậu bận rộn với công việc và không có thời gian gặp biểu đệ mình trong vài ngày sau khi chào đời. Giang Trừng vội vã đưa cậu về Kim Lân Đài để giải quyết chuyện quan trọng. Trong tiệc đầy tháng của Giang Hàn, cậu chỉ vội vàng tới tặng cho biểu đệ một đôi vòng ngọc mà không ở lại Liên Hoa Ổ lâu.

Bây giờ đã giải quyết xong mọi chuyện, cuối cùng tôi cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian...

Kim Lăng lười biếng duỗi người trên ghế và nhìn thấy thêm vài người nữa đang được tiểu nhị dẫn lên lầu hai. Cậu không khỏi tò mò liếc nhìn về phía đó.

"Này, ngươi có nghe nói không? Tháng trước, phủ Tiêu Dao của Vũ Linh Phàn thị đã bị hỏa hoạn thiêu rụi, không còn sót lại gì nữa."

Thư sinh áo xanh cầm quạt gấp hạ giọng, giọng điệu bí ẩn nói với ba người còn lại: "Nghe nói, người dân địa phương đã mời giám định tử thi đến kiểm tra, phát hiện những thi thể cháy đen này không có khói trong miệng và mũi. Rõ ràng là họ đã chết và việc đốt lửa chỉ nhằm mục đích tiêu hủy bằng chứng. "

"Ta đã nghe nói về chuyện này. Không có bất kỳ vết thương bên ngoài nào trên thi thể, và họ không giống như chết vì bị đầu độc." Kiếm sĩ mặc đồ đen ngồi đối diện hắn ta suy đoán: "Họ chết một cách kỳ lạ như vậy, liệu họ có bị hạ chú không?"

Hiệp nữ áo lam ngồi bên cạnh kếm sĩ nghe vậy liền nghĩ: "Phong cách hành xử tàn nhẫn như vậy làm ta nhớ đến một người..."

Thư sinh áo xanh nhẹ gật đầu."Ta cũng nghĩ đến Di Lăng lão tổ, nhưng đây không phải bút tích của hắn. Vân Mộng Giang thị gần đây có thành viên mới, bọn họ quá vui mừng, không cần phải lo lắng, tại sao phải làm khó một gia tộc nhỏ không có uy hiếp gì với bọn họ?"

"Nói cũng phải."

Kiếm sĩ mặc áo trắng rót cho bọn họ mấy chén rượu Ngọc Lục, cảm khái nói: "Lòng người khó lường, chúng ta cứ tận hưởng đi. Hôm nay hãy uống say đi."

"Nha, trời hôm nay thật đẹp."

Ngụy Anh bế Giang Hàn đang bi bô đến bên cửa sổ, nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài, đột nhiên trở nên thích thú, nhẹ nhàng véo khuôn mặt trắng mịn của đứa bé.

"A! Ô ô ô... Oa oa oa!"

Đứa nhỏ được phụ thân ôm trong lòng bị đau nhíu mày, sau đó mím miệng rồi bật khóc.

"Này, đừng khóc!"

Ngụy Anh thấy con trai khóc vì mình, đột nhiên hoảng sợ, vội vàng vỗ lưng đứa trẻ. "Là lỗi của ta, là lỗi của ta, tiểu tổ tông, đừng khóc nữa được không?"

"Ngụy Vô Tiện!"

Giang Trừng chứng kiến ​​toàn bộ sự việc, trừng mắt nhìn Ngụy Anh một cái, sau đó không nói một lời liền cướp đứa trẻ đi. Hắn ôm chặt Giang Hàn đang khóc không ngừng, cố gắng hạ giọng, ngân nga bài hát 《 Hái sen khúc 》của vùng sông nước Giang Nam.

"Bờ sông mùa thu có rất nhiều hạt sen, các nữ nhi hái sen hát trên thuyền..."

Đây là lần đầu tiên Ngụy Anh nghe Giang Trừng hát.

Giọng nói của Giang Trừng thực ra rất dễ nghe, trong trẻo như trăng, nhưng đã bị năm tháng tàn khốc làm cho lạnh lẽo u ám, chỉ thỉnh thoảng mới lộ ra một chút trong trẻo vốn có.

"Áo lụa trắng thắt eo, tay áo xắn lên một nửa, không cài trâm ngọc, trang điểm nhẹ nhàng..."

Ngụy Anh lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt dịu dàng hiếm có của Giang Trừng, không nhịn được ôm chặt lấy hắn, hít hà mùi hương thoang thoảng trên thái dương của người yêu, nhắm mắt lại trong sự sung sướng.

Giang Trừng ngâm nga một hồi, đứa bé trong lòng cũng ngừng khóc. Cậu bé giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên, nắm lấy dải ruy băng màu tím đang tung bay trong gió, nhìn nó với ánh mắt bối rối.

"Sư đệ hát rất hay. Nhìn kìa, con nó không còn khóc nữa."

Ngụy Anh cúi đầu, làm vẻ mặt khó coi nhìn Giang Hàn, người đang dần nín khóc, khiến hắn bật cười.

Giang Trừng trả đứa trẻ đã im lặng lại cho Ngụy Anh, nhìn vẻ mặt thích thú của nó, khịt mũi tỏ vẻ không hài lòng.

"Bế cho đàng hoàng, đừng mong ta sẽ dọn dẹp đống bừa bộn của ngươi lần nữa."

Khi Kim Lăng đến Liên Hoa Ổ, tình cờ chứng kiến ​​nghi lễ thử thách trăm ngày của Giang Hàn.

Vừa bước vào phòng, Kim Lăng thấy người biểu đệ hồng hào và mềm mại của mình đang nằm trên mặt đất, đang bò về phía trước với vẻ rất thích thú.

Trên mặt đất trước mặt Giang Hàn có một chiếc chăn lớn mềm mại, trên đó đặt nhiều vật dụng khác nhau.

Bút, mực, giấy, nghiên mực, đồng xu, bàn tính...

Kim Lăng nhìn Giang Hàn chậm rãi đi qua những đồ vật đó, vừa mong đợi vừa hồi hộp, ngay cả hơi thở cũng chậm lại một chút.

Cậu quay lại nhìn Ngụy Anh và Giang Trừng đang đứng cạnh mình, nhạy bén nhận ra giữa các ngón tay của Giang Trừng dường như thiếu mất thứ gì đó, trông rất trống rỗng.

Giang Hàn không hứng thú với những thứ như tứ bảo trong thư phòng. Đứa trẻ bò qua bút lông cừu đặt ở trước mặt mình, nó bò vài bước, khi nhìn thấy một vòng tròn màu trắng bạc, mắt đột nhiên sáng lên.

Đứa bé nhẹ nhàng cầm chiếc nhẫn và mỉm cười vui vẻ, khóe miệng hiện rõ lúm đồng tiền.

"Tử Điện... Cậu, biểu đệ chọn Tử Điện!"

Kim Lăng không nhịn được kêu lên, cậu thật sự cảm thấy biểu đệ mình rất có mắt. Có rất nhiều thứ trước mắt, nhưng đứa nhỏ không thích thứ nào cả, chỉ chọn Tử Điện của Giang Trừng.

"Không hổ là con trai của ta!"

Ngụy Anh nhanh chóng bắt lấy chiếc nhẫn tuột khỏi tay đứa bé, sau đó cẩn thận đeo vào cho Giang Trừng, nụ cười còn vui hơn cả Giang Hàn.

Giang Trừng cúi người bế Giang Hàn lên, cúi đầu hôn lên má đứa nhỏ, trong mắt tràn đầy nụ cười thỏa mãn.

Hắn ngay tại chỗ lệnh Tử Điện nhận Giang Hàn làm chủ, cảm giác sâu sắc Vân Mộng Giang thị có người kế tục, mọi công sức hắn bỏ ra bao năm qua đều không uổng phí.

"Từ giờ trở đi, Liên Hoa Ổ giao lại cho con."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip