Chương 7

Cảnh báo ABO sinh tử, CP chính Dao Trừng/Tiện Trừng, có khuynh hướng all Trừng, nếu không thể tiếp nhận được xin đừng đọc, fans Vong Tiện xin đừng đọc. Nếu có bình luận KY, tất cả sẽ bị xóa và kéo đen, không cho phản hồi.

Được viết hoàn toàn theo ý tưởng bất chợt, không có logic cốt truyện nào cả.

Thiết lập: Khai Dương =Alpha, Ngọc Hành =Beta, Thiên Tuyền =Omega. Đặt tên dốt cho nên mượn tên thất tinh bắc đẩu.

————————————

Trải qua ba tháng đầu khó khăn, Giang Trừng cuối cùng cũng hết chán ăn, buồn nôn và ăn uống ngon miệng hơn rất nhiều, ít nhất hắn không còn gầy đi.

Ngụy Anh nhìn sự thay đổi của hắn ở trong mắt, cảm thấy vui mừng bởi điều đó từ tận đáy lòng. Y bây giờ vẫn không thể nào tùy ý hóa hình, nhưng y luôn có thể làm bạn ở bên người Giang Trừng trong trạng thái linh hồn, đối phương thỉnh thoảng có thể nghe thấy một hai câu của y.

"Giang Trừng, buồn ngủ liền đi ngủ đi, đừng cứng rắn chống đỡ."

Y cúi người xuống, thì thầm vào tai Giang Trừng.

Người uể oải dường như không hề nghe thấy giọng nói của y, lại tiếp tục tê liệt phê duyệt án văn chờ xử lý, cho đến khi mệt mỏi gục xuống bàn ngủ thiếp đi, bút lông cừu trong tay mới chậm rãi buông ra, "bộp" một tiếng rơi trên mặt đất.

Ngụy Anh tham lam nhìn khuôn mặt yên lặng đang say ngủ của Giang Trừng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve màu xanh nhạt dưới mắt hắn, cảm thấy trong lòng đau như dao cắt.

"Ưm..."

Giang Trừng dường như bị quấy rầy, cau mày khó chịu, cho đến khi Ngụy Anh dời ngón tay ra, lông mày mới lại giãn ra.

Ta... ta vừa rồi chạm vào Giang Trừng?

Ngụy Anh sửng sốt hồi lâu, xác nhận mình thật sự có thể cầm lấy chén trà trên bàn, mừng rỡ như điên nhảy lên.

Y muốn lớn tiếng reo hò, nhưng không đành lòng đánh thức Giang Trừng đang nghỉ ngơi, chỉ có thể cố gắng hết sức kìm nén sự hân hoan ở trong lòng, điên cuồng dạo qua dạo lại trong phòng.

Ngoài cửa sổ có mưa phùn lác đác, gió thu thổi qua mang theo chút se lạnh, thổi lên sợi tóc xanh rũ xuống trên má Giang Trừng, yên tĩnh và đẹp như tranh vẽ.

Ngụy Anh từ trên giường cầm lấy một chiếc áo choàng, cẩn thận khoác lên vai Giang Trừng. Vừa hạ cánh tay xuống, y nghe thấy tiếng cửa từ từ được đẩy ra——

"Ngụy công tử?"

Kim Quang Dao bưng một bát canh gà táo đỏ vào nhà, không ngờ nhìn thấy Ngụy Anh đứng ở bên cạnh Giang Trừng, không khỏi hô nhỏ một tiếng, suýt chút nữa làm đổ bát sứ trong tay.

Hắn sẽ không ngạc nhiên như vậy nếu nhìn thấy Ngụy Anh đứng đây với lớp vỏ của Mạc Huyền Vũ —— Nhưng Ngụy Anh ở trước mặt, rõ ràng là Di Lăng lão tổ đã chết mười ba năm trước, khuôn mặt hình dáng chưa từng thay đổi nửa phần.

"Suỵt."

Ngụy Anh đưa một ngón tay lên trước môi, vừa định ra hiệu cho Kim Quang Dao im lặng, lại phát hiện Giang Trừng đang nằm trên bàn từ từ mở mắt ra.

Giang Trừng luôn luôn ngủ không sâu, vừa mới nghe câu "Ngụy công tử" của Kim Quang Dao, đầu óc gần như trở nên tỉnh táo. Hắn còn tưởng rằng Ngụy Anh lần này đến đây chính là lòng tràn đầy chỉ có Lam Trạm, không ngờ ngẩng đầu nhìn lên, hắn liền sửng sốt tại chỗ.

Hắn dụi dụi mắt, không thể tin hỏi: "Ngụy Anh, thật sự là ngươi sao? Không phải là ta lại đang mơ chứ?"

"Giang Trừng..."

Nghe giọng nói khàn khàn của Giang Trừng, Ngụy Anh cảm thấy mũi đau nhức không thể giải thích được, duỗi tay ôm lấy người trước mặt, vùi mặt vào ngực hắn.

"Ngươi gầy đi nhiều quá, có phải con của chúng ta lại giày vò ngươi? Ta thấy ngươi gần đây ăn không ngon, ngủ không ngon, khiến ta khó chịu muốn chết.'

"... Ngươi biết tất cả?"

Khi Giang Trừng nghe lời này, đôi mắt lạnh lùng theo đó nhiễm lên thẹn thùng, ​​sau đó tràn ngập một nỗi buồn nặng nề.

Kim Quang Dao yên lặng ở một bên lắng nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, mới chợt hiểu ra —— Hóa ra đứa nhỏ ở trong bụng Giang Trừng là của Ngụy Anh, khó trách lúc trước hắn không muốn nói ra. Cho dù nói ra, ước chừng cũng không ai tin.

"Kim tông chủ, khoảng thời gian ta không có ở đây, cảm ơn ngươi đã chăm sóc Giang Trừng."

Sau khi Ngụy Anh nói xong với Giang Trừng, liền đưa mắt nhìn về phía Kim Quang Dao bên cạnh, trịnh trọng hạ thấp người thi lễ với đối phương.

Kim Quang Dao khom người đáp lễ, mỉm cười nói: "Ngụy công tử không cần phải nói cảm ơn. Tại hạ bây giờ không chỗ có thể đi, may mắn được Giang tông chủ thu nhận giúp đỡ, chẳng qua là tận chút sức mọn."

Ngụy Anh nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, vội vàng nói: "Giang Trừng, ta không biết khi nào mình lại biến mất, cho nên cố gắng nói ngắn gọn."

"Người ở cùng với Lam Trạm không phải là ta, cho dù hắn nói cái gì, làm cái gì, ngươi không cần để ý đến, không cần để ý."

Ngụy Anh hơi nheo mắt, gần như là nghiến răng nói ra câu này. Khi Giang Trừng nhìn thẳng y, thậm chí bắt được trong mắt y một tia khí tức âm lệ vốn nên thuộc về mình.

"Những tổn thương hắn gây ra cho ngươi... một ngày nào đó ta sẽ trả tất cả cho hắn."

Ngụy Anh ở dưới ánh nến bồi Giang Trừng một đêm. Bóng dáng y mờ dần theo ánh mặt trời mọc, và cuối cùng tan biến trong làn gió ban mai nhẹ nhàng vương vấn.

Với những gì Ngụy Anh nói, sau này hai người kia sẽ không bao giờ làm tổn thương mình được nữa. Bởi vì hắn biết, người khoác vỏ bọc Mạc Huyền Vũ, cũng không phải là Ngụy Vô Tiện chân chính.

—— Giang Trừng đứng hồi lâu ở bên cửa sổ, nhìn mặt trời mọc phía xa, trong lòng thầm nghĩ như vậy.

Mọi chuyện đúng như Giang Trừng đoán, ước chừng một tháng sau, hắn trên đường đến Kim Lân Đài ngoài ý muốn gặp phải Lam Trạm cùng "Ngụy Anh" kết bạn du sơn ngoạn thủy.

Nhưng lần này, cho dù hai người bọn họ nói chuyện hành động như thế nào, Giang Trừng đều từ đầu đến cuối thờ ơ.

Hắn sẽ không lại bởi vì "Ngụy Anh" xem nhẹ mà khổ sở, cũng chẳng thèm quan tâm xem hành vi của hai người có thân thiết hay không, ở trước mặt hắn tình chàng ý thiếp hay không.

Hắn cũng không phải là giả vờ trấn định, mà là thật sự không quan tâm, từ trong xương lộ ra một loại thoải mái nhẹ như mây gió, ngay cả khuôn mặt nguyên bản lạnh lùng cũng trở nên sống động hơn mấy phần, giống như trong thanh trì choáng mở một điểm mực, phiêu nhiên tuyệt trần.

Chỉ cần hắn không thèm để ý, Lam Trạm cùng Ngụy Anh liền biến thành người dưng. Ở trong mắt Giang Trừng, bất kể người dưng nói hay làm gì, đều không khác gì thằng hề lòe thiên hạ.

"Lam Trạm, ngươi nói xem tại sao Giang Trừng không có chút phản ứng nào?"

"Ngụy Anh" trong miệng ngậm một cọng rơm, mặt ủ mày chau nằm dưới tàng cây, trong lòng đều là ngày hôm đó khi Giang Trừng rời đi ánh mắt không hề gợn sóng.

Bất kể thế nào hắn cũng không thể hiểu nổi. Giang Trừng trước giờ luôn quan tâm đến hắn, sẽ vì hắn nghiến răng nghiến lợi, vì hắn nghẹn ngào rơi lệ, dù cho luôn miệng nói hận hắn, vẫn như cũ sẽ không chút do dự vì hắn ngăn lại cầm huyền của Kim Quang Dao.

"Sao hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy? Ta nhớ trước đây hắn rất dễ bị chúng ta chọc tức, lần này là giả vờ đúng không?"

Lam Trạm im lặng không trả lời, chỉ là lẳng lặng vuốt ve một con thỏ trắng đang ngồi bên cạnh mình, vẻ mặt bình tĩnh như thường.

"Ngụy Anh" trở mình tiếp tục lẩm bẩm: "Một thời gian nữa, Lan Lăng Kim thị lại mở thanh đàm hội. Đến lúc đó không tránh khỏi lại gặp Giang Trừng, ta..."

Mỗi lần nhìn thấy Giang Trừng, hắn sẽ cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì hắn nợ đối phương thực sự rất khó mà trả, với lại hắn cũng không muốn nhớ lại nỗi đau mổ đan.

Bây giờ Giang Trừng không hận hắn, trong lòng hắn trái lại lại vắng vẻ, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.

"Ngươi mấy ngày nay, mở miệng ngậm miệng đều là Giang Trừng."

Lam Trạm thực sự không thể nhịn được nữa, rốt cuộc cùng cũng nâng đôi mắt lạnh như băng kia lên, liếc nhìn "Ngụy Anh" không mang chút cảm xúc.

"Ngụy Anh" được hắn nhắc nhở, mới đột nhiên ý thức được điểm này, đành phải ngượng ngùng ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.

P.S: Tất cả tên của Mạc Huyền Vũ Tiện trong chương này đều được thêm ngoặc kép. Bắt đầu từ chương tiếp theo, tất cả tên của hắn trong văn bản sẽ được đổi thành "Mạc Huyền Vũ".

Bạn hỏi tôi tại sao? Tất nhiên là vì Ngụy Anh thực sự trở về.

Lần sau tôi sẽ viết chương 8-1 trước, sau đó sẽ bổ sung 7-2 và 8-2.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip