Chương 2
Ngụy Vô Tiện hôm nay chẳng hiểu sao tâm tình lo lắng cộng bồn chồn... một mình hắn đêm tối chèo thuyền dạo hồ sen Vân Mộng... lại bắt gặp được hình ảnh Lam Vong Cơ đang ở tấu đàn... hắn không tự chủ mà chèo thuyền đến gần y... Lam Vong Cơ nhận ra có người cũng dừng ngay điệp khúc...
-- Công tử... vì sao lúc này còn ở đây a... ngươi là người ở đâu... ta chưa từng gặp qua ngươi...???
--Cô Tô....
Lam Vong Cơ thấy hắn mỉm cười mà nói chuyện với mình mặc dù không quen nhưng vẫn là lịch sự mà trả lời...
Thật ra Ngụy Vô Tiện nhìn y có chút quen thuộc... chỉ là kí ức của hắn không đầy đủ... cho nên chỉ cảm thấy y quen thuộc không biết y là ai...
-- Cô Tô... một mình ngươi đến đây sao... ta cảm thấy ngươi rất quen thuộc nhưng là không biết khi nào gặp qua...
-- Ngươi nhận lầm người rồi....
--Phải không... ta luôn có một kí ức bị lãng quên... bất quá kệ đi... ngươi tên là gì a....???
-- Lam Trạm... tự Vong Cơ....
Ngụy Vô Tiện nghe tên có chút quen thuộc nhưng là không biết mình khi nào nghe qua...
-- Ta gọi ngươi Lam Trạm được không... ta gọi Ngụy Anh... tự Vô Tiện... ngươi cũng có thể gọi ta Ngụy Anh...
Bạch Liên Thượng Thần... ta gọi ngươi Lam Trạm được không... ngươi cũng có thể gọi ta là Ngụy Anh a....
Lam Vong Cơ khẽ nhíu mày... lắc đầu mà xua đi cơn đau... chợt trong đầu y hiện lên một hình ảnh mờ nhạt không rõ nét... y không biết tại sao mình lại nghe thấy cái kia giọng nói... nhưng là giọng nói kia chính là của người đang ở trước mặt y...
-- Tùy ngươi...
-- Lam Trạm ngươi là người của Lam gia sao... ta thấy ngươi y phục với họ bất đồng a... ngươi một mình đến đây không sợ bị mọi người dòm ngó sao... ???
-- Vì sao...???
-- Hả... vì sao á hả... Lam gia các ngươi tuy không hại người... nhưng là tiên môn bách gia nào có nghĩ đến điều đó... họ chỉ lo sợ các ngươi lợi dụng oán khí mà thống lĩnh tiên môn bách gia... nào có ai phân biệt được các ngươi là như thế nào làm người...
Lam Vong Cơ khẽ nhíu mày... y luôn biết người đời e ngại Lam gia... nhưng là y chưa từng để tâm đến... nhưng không hiểu sao y lại muốn nghe nhận xét từ người này...
--Vậy còn ngươi...
-- Ta sao... ta không ngại... chỉ cần hành sự lỗi lạc... xuất thân như thế nào trọng yếu đâu...
-- Ngươi không sợ...???
-- Đương nhiên là không... việc gì phải sợ chứ.... nhưng là ngươi a... tại sao lại đến đây... mọi người mà biết được sẽ không hay...
Ngụy Vô Tiện chính là Thái Tử của Ma Tộc.... hắn đầu thai làm người phàm chính là vì Lam Vong Cơ... nhưng là hiện tại hắn không nhớ được bất cứ điều gì... ngoại trừ hắn là Thái Tử Ma Tộc...
-- Ngươi sẽ nói cho mọi người sao...???
-- Đương nhiên không a... ta không phải loại người như thế... ta không biết vì sao nhưng là ta có thể cho ngươi biết một chuyện.... ta không phải người thường a.... bất quá ta hiện tại không nhớ được vì cái gì mình ở nhân gian này.... ta nhìn ngươi cũng là như vậy đi....
Lam Vong Cơ thoáng ngạc nhiên mà nhìn hắn... chính là y hiện tại cũng cảm thấy được hắn có chút quen thuộc... nhưng là vẫn không nghĩ ra...
-- Vì sao nói với ta...
-- Không biết... ta cảm thấy ngươi rất quen thuộc... chỉ là ta vẫn chưa nhớ ra... ta cũng có thể nhìn ra được quanh thân ngươi có tiên khí rất thuần khiết... ngươi hẳn không phải là người bình thường...
Lam Vong Cơ trợn tròn hai mắt... vì hiện tại y đã thu lại tiên khí... người bình thường không thể nào nhìn ra... người này như thế nào có thể nhìn được...
-- Ngươi là ai...???
-- Ta nói với ngươi... ngươi phải giữ bí mật cho ta... cũng như ta giữ bí mật thân phận của ngươi...
--Hảo...
-- Ta là Thái Tử của Ma Tộc... thế nào... ngươi sẽ không kỳ thị ta đi...
-- Sẽ không...
Lam Vong Cơ như có điều suy nghĩ... y cảm thấy hắn không phải người xấu... Ma Tộc thì như thế nào đâu... làm người luôn có người xấu người tốt... ngay cả thần tiên cũng thế thôi... giống như hắn đã nói xuất thân không thể đánh giá một con người....
-- Lam Trạm... ngươi là cái gì tiên thân a...???
-- Bạch Liên...
--Bạch Liên... ???
--Thế nào...???
--Lam Trạm... chúng ta từng gặp nhau phải không...???
Ngụy Vô Tiện khẽ nhíu mày... bỗng chốc đầu hắn đau như muốn nức ra... hắn ôm lấy đầu mà thở dốc...
-- Ngụy Anh...ngưng thần...
Lam Vong Cơ nhìn hắn như vậy bỗng nhiên cảm thấy cả người khó chịu... y không biết tại sao nhưng thấy hắn như vậy tim y khẽ nhói đau... y lật ra Vong Cơ cầm mà tấu nhẹ một khúc... cũng không biết tại sao trong đầu mình lại hiện ra cái này khúc... nhưng là Ngụy Vô Tiện nghe xong thì hắn lại ôm chầm lấy y...
-- Lam Trạm... ta tìm được ngươi rồi...
-- Buông ra... ngươi làm gì vậy...???
Ngụy Vô Tiện chính là nhờ điệp khúc kia mà nhớ lại tất cả mọi chuyện trước kia... nhất thời không kìm được hạnh phúc mới ôm chầm lấy y... nhưng là Lam Vong Cơ hiện tại không có kí ức của kiếp trước...
Ngụy Vô Tiện chợt hoàn hồn mà buông ra Lam Vong Cơ...
-- Xin lỗi... ta... ta không cố ý...
-- Ngươi có phải nhớ ra gì không... ???
-- Ân... ta đã nhớ ra chuyện trước đây...
-- Ngươi nhận biết ta...
--Ân... rất thân thuộc...
-- Thực xin lỗi... nhưng ta không nhớ ra ngươi...
-- Không quan hệ... Lam Trạm... ngươi không nên đến đây... hay là ngươi theo ta về Liên Hoa Ổ được không...???
-- Xin lỗi... nhưng ta đến đây để tu luyện...???
-- Chính là Liên Hoa Ổ rất tốt để ngươi tu luyện a... ở đó ta có thể bảo vệ ngươi khỏi những người khác... ngươi tin ta được không...???
Lam Vong Cơ như có điều suy nghĩ... theo như y được biết thì Giang gia ở Liên Hoa Ổ làm người cũng được đánh giá là ôn hòa... lại cảm thấy Ngụy Vô Tiện sẽ không nói dối hại mình... cho nên cuối cùng lại gật đầu đồng ý đi theo hắn...
-- Ân...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip