Chương 10: Bước chân giữa hai thế giới
Chúng tôi đi ra khỏi hiện trường UFO nổ, tro và bụi bay mịt mù xung quanh, phủ lên tóc và áo quần như một lớp sương dày đặc, mùi khét và kim loại còn vương trên không khí. Tim tôi vẫn đập nhanh, từng nhịp như nhắc tôi rằng cơn quỷ trong người vẫn còn sót lại, chỉ tạm bị dồn nén bởi bùa tu sĩ.
Tôi nắm chặt tay anh ấy, cảm giác dịu dàng từ bùa lan tỏa từng bước, nhưng trong đầu vẫn vang lên câu hỏi: Làm sao anh ấy biết mà đến đúng lúc thế này? Chẳng lẽ… anh ấy theo dõi tôi từ trước, hay có một cách để cảm nhận quỷ dữ đang bùng lên?
Cột tro UFO sau lưng chúng tôi vẫn bốc cao, ánh sáng xanh từ bùa lấp lóa phản chiếu vào từng hạt bụi, tạo thành những đốm sáng như sao nhỏ giữa màn đêm. Tôi nhìn quanh, Ciren đứng cạnh Hina, hai đứa vẫn còn run, nhưng ánh mắt đã tập trung hơn. Lumin đi sát sau, tay vẫn giữ đèn pin, đôi mắt trắng bệch nhưng vẫn tinh thần chiến đấu, như thể cậu ta vừa thoát khỏi chính cơn ác mộng của mình.
Tu sĩ nghiêng đầu, giọng trầm đều:
“Cẩn thận. Chúng vẫn còn lẩn khuất. Một bước sai, cậu sẽ…”
Tôi nắm tay anh chặt hơn, hiểu rằng anh không cần nói ra hết — cái ánh mắt nghiêm nghị ấy đã đủ để tôi tự nhắc mình phải kiềm chế.
“C… tôi ổn…” Tôi nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng chính tôi cũng nghe được sự run rẩy trong từng từ.
Anh khẽ gật, rồi dìu tôi đi chậm rãi, như thể sợ chỉ một cú vấp cũng đủ để tôi mất kiểm soát. Phía sau, Ciren và Hina theo sát, còn Lumin… cậu ta thỉnh thoảng quét đèn pin quanh bầu trời, ánh mắt dò xét, vẫn còn ám ảnh bởi những hình ảnh trong nhà thờ.
Chúng tôi đi qua con đường cỏ dại rậm rạp, bước chân lún xuống đất ẩm, và tôi có thể cảm nhận gió lạnh táp qua mặt, mang theo mùi tro UFO và hương sáp cháy của nhà thờ. Mỗi bước đi, tôi vẫn nghe tiếng thở của mình và tiếng nhịp tim của Lumin, Ciren, Hina, như một nhịp đồng hồ mỏng manh giữa hai thế giới.
Rồi anh dừng lại, đặt tay lên vai tôi, nghiêm nghị:
“Kruly… cẩn thận. Cơn quỷ trong người cậu không hoàn toàn biến mất. Nếu nó trỗi dậy, chỉ cần một khoảng trống, nó sẽ…”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố kéo bản thân về với cơ thể, cảm nhận ánh sáng bùa xanh vẫn bao quanh, như một lá chắn mỏng nhưng mạnh mẽ. Tôi gật, cố mỉm cười:
“Biết rồi… tạm thời, sẽ kiểm soát được.”
Anh lặng im, nhìn chúng tôi, rồi bất ngờ quay sang Lumin:
“Cậu cũng vậy. Không được chủ quan. Cái mà các cậu thấy tối nay… không phải chuyện bình thường.”
Lumin chỉ thở khẽ, mắt vẫn dán theo bầu trời mờ ảo, nơi cột sáng UFO vừa nổ tan. Tôi nhìn cậu ta, thấy trong đôi mắt ấy vẫn còn ám ảnh, nhưng cũng có chút tin cậy khi thấy chúng tôi còn đứng ở đây, còn sống.
Chúng tôi tiếp tục đi, từng bước nhịp nhàng, nhưng cảm giác như mặt đất dưới chân có thể nứt ra bất cứ lúc nào, không gian xung quanh đầy ắp những khả năng kinh hoàng. Tôi nắm tay tu sĩ chặt hơn, nhận ra rằng sự hiện diện của anh không chỉ cứu tôi khỏi mất kiểm soát — mà còn là mạch dẫn để giữ cả nhóm còn tỉnh táo, để chúng tôi không lạc vào vực thẳm siêu nhiên đang chực chờ.
Tôi thầm nhủ với chính mình: Mình sẽ không để mất kiểm soát. Mình phải đứng vững. Dù có chuyện gì xảy ra tiếp theo… tôi sẽ đi tiếp.
Và ở phía sau, ánh mắt mọi người dõi theo, ánh sáng bùa vẫn lấp ló, UFO vừa nổ như một lời cảnh báo: mọi thứ chưa kết thúc.
Tôi biết, đây mới chỉ là khởi đầu.
---
Chúng tôi tiếp tục đi, từng bước chậm rãi và thận trọng, như thể mặt đất dưới chân có thể nứt ra bất cứ lúc nào, nhả ra hố sâu không thấy đáy. Bầu không khí xung quanh đặc quánh, mùi tro cháy còn đọng trong từng làn gió, xen lẫn hương sáp cháy và một thứ gì đó… kim loại, lạnh và khó chịu.
Tôi nắm tay tu sĩ chặt hơn, cảm giác ấm áp từ bùa xanh lan ra khắp cơ thể, như một sợi dây vô hình giữ tôi lại với thực tại. Anh đi bên cạnh, bước đi đều đặn, không vội vàng, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng hướng về tôi, và tôi nhận ra rằng sự hiện diện của anh không chỉ cứu tôi khỏi mất kiểm soát — mà còn là một mạch dẫn để giữ cả nhóm còn tỉnh táo, để chúng tôi không lạc vào vực thẳm siêu nhiên đang rình rập phía trước.
Ciren đi cạnh Hina, miệng mấp máy nhưng chẳng thốt ra lời. Ánh mắt cậu ấy dán vào từng đám sương mù bay lên từ mặt đất, cơ thể căng như dây cung. Hina thì run run, tay ôm chặt đèn pin, đôi mắt mở to liên tục quét quanh, như muốn tìm thấy một lối thoát mà tôi biết… không có.
“Cậu… ổn chứ?” Ciren thì thầm, nhìn tôi từ phía sau. Tôi gật nhẹ, nhưng trong lòng vẫn còn nhói một nỗi lo: nếu bùa mất hiệu lực hay tôi sơ hở, mọi chuyện sẽ trở lại hỗn loạn ngay lập tức.
Tu sĩ nghiêng đầu, giọng trầm đều, có chút âm u như gió đêm rít qua:
“Kruly… đừng nghĩ rằng đã an toàn. Cơn quỷ trong cậu chưa hoàn toàn lắng xuống. Một chút sơ hở thôi, nó sẽ trỗi dậy. Và khi đó…” Anh ngừng lại, ánh mắt nhấn mạnh, như đang nhìn thấu cơn hỗn loạn tiềm ẩn trong tôi.
Tôi hít thật sâu, cảm nhận ánh sáng xanh của bùa quanh người như một tấm lá chắn mỏng manh nhưng kiên cố. Miệng tôi mấp máy:
“Biết rồi… tạm thời, sẽ kiểm soát được.”
Anh gật, nhưng nét nghiêm nghị trên khuôn mặt không hề nhạt đi. Tôi nhận ra rằng không chỉ riêng tôi, cả nhóm đều đang cần một điểm tựa, và anh ấy… chính là điểm tựa đó.
Chúng tôi bước tiếp, qua những bụi cỏ dại ướt sương, qua những gốc cây gãy, rễ cây lộ ra nham nhở. Không gian xung quanh dường như nín thở, như cả thế giới cũng đang lắng lại theo từng nhịp tim. Tôi nghe thấy tiếng bước chân Ciren phía sau, nhịp thở của Hina rung lên trong không khí đặc quánh, và ngay cả Lumin, thường bình tĩnh và phân tích, cũng chỉ biết cúi đầu đi theo, ánh mắt trắng bệch nhưng căng đầy cảnh giác.
Một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, làm tóc tôi dựng đứng, hơi thở trắng ra theo từng nhịp, và tôi cảm nhận trong sương mù, có những hình bóng lướt qua — nhanh, mờ nhạt, nhưng đủ để khiến tim tôi giật thon thót.
Tu sĩ dừng lại một lần nữa, đặt tay lên vai tôi:
“Kruly… tập trung. Nếu cơn quỷ trong người cậu trỗi dậy lần nữa, cậu phải nhắm mắt, hít sâu, và nhớ rằng ánh sáng này là ranh giới giữa hai thế giới. Nó sẽ giữ cậu lại.”
Tôi gật, cảm giác tin tưởng trào lên, nhưng đồng thời là nỗi sợ. Tôi biết, nếu bùa này mất tác dụng hay anh ấy rời tôi quá xa, cơn quỷ sẽ lập tức trỗi dậy, không ai trong chúng tôi có thể kiểm soát.
Cột tro từ UFO nổ sau lưng chúng tôi vẫn bốc cao, ánh sáng xanh của bùa phản chiếu trong từng hạt bụi, tạo thành những đốm sáng lấp lóa như sao giữa màn đêm. Tôi liếc sang Lumin, cậu ta vẫn cầm đèn pin, ánh mắt dò xét xung quanh. Tôi biết cậu ta đang phân tích mọi khả năng, nhưng tôi cũng nhìn thấy dấu vết sợ hãi trong đôi mắt đó — sợ những gì chúng tôi vừa chứng kiến.
“Cậu ổn không, Lumin?” tôi hỏi, giọng trầm nhưng cố gắng bình tĩnh.
Cậu ta không trả lời ngay, chỉ lặng nhìn lên bầu trời mờ xám, nơi cột sáng UFO vừa nổ tan. Rồi, cậu thở dài:
“Vẫn… chưa tin nổi… chuyện tối nay…”
Tôi mỉm cười nhạt, dù biết nụ cười ấy chỉ để xoa dịu bản thân và nhóm.
Chúng tôi bước tiếp, bầu trời đêm quấn quanh từng bước chân, và tôi nhận ra một điều: ngay cả khi chúng tôi đã thoát khỏi nguy hiểm tức thì, mọi thứ vẫn chưa kết thúc. UFO đã nổ, nhưng những năng lực siêu nhiên, những bóng đen, và cơn quỷ trong tôi — tất cả vẫn lơ lửng, như đang đợi một khoảnh khắc sơ hở.
Tôi nắm chặt tay tu sĩ, ánh sáng bùa xanh phản chiếu vào mắt tôi, và thầm nhủ:
Mình sẽ không để mất kiểm soát. Mình sẽ đi tiếp. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ giữ lấy ánh sáng này, giữ lấy nhóm này.
Cả nhóm theo sát phía sau, thở hổn hển, nhưng dường như trong khoảnh khắc này, giữa sương mù, tro UFO, và ánh sáng bùa, chúng tôi có thể tạm tin rằng… mình vẫn còn cơ hội đứng vững.
Tôi biết, đây mới chỉ là khởi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip