Chương Đặc Biệt: Buổi Phân Tích - Mồi Câu


(Màn hình tối đen. Một tiếng "click" vang lên, và hình ảnh nhiễu hạt chuyển thành một căn phòng làm việc hiện đại, tối giản. Một người đàn ông ngồi sau chiếc bàn kim loại bóng loáng, các ngón tay đan vào nhau. Ông ta mặc một bộ vest đắt tiền nhưng không đeo cà vạt. Phía sau ông là những màn hình lớn, một trong số đó đang chiếu cảnh một thung lũng Thụy Sĩ đẹp như tranh vẽ. Ông ta nhìn thẳng vào bạn.)

Chào mừng trở lại.

Chúng ta lại ở đây, trong không gian yên tĩnh này, để quan sát một con người đang đứng ở ngã ba đường. Một tâm hồn lang thang. (Ông ta mỉm cười nhẹ, một nụ cười không chạm đến mắt.) Hôm nay, đối tượng của chúng ta là Alex. Một kiến trúc sư. Một người quen với việc tạo ra trật tự từ sự hỗn loạn. Thật trớ trêu, cuộc sống của chính anh ta lúc này lại là một mớ hỗn độn.

(Trên màn hình phía sau, hình ảnh Alex hiện lên, đang ngồi một mình trong quán cà phê ở Valoria, vẻ mặt trầm tư.)

Bạn thấy đấy, một người như Alex là một đối tượng hoàn hảo. Một con mồi lý tưởng. Tại sao ư? Bởi vì anh ta có một khoảng trống. Một lỗ hổng trong tâm hồn do sự mất mát, sự thất bại và sự vô định tạo ra. Và các tổ chức như "Liên Minh Mặt Trời" lại là những chuyên gia trong việc lấp đầy những khoảng trống đó. Họ không bán tôn giáo. Họ bán... mục đích. Họ bán một gia đình.

Và đây là mồi câu.

(Màn hình chuyển sang Elias, đang nói chuyện với một nhóm người. Giọng nói của ông ta ấm áp, đầy thuyết phục, nhưng Người Phân Tích tắt tiếng, chỉ để lại hình ảnh.)

Hãy nhìn Elias. Hãy quan sát thật kỹ. Ông ta không phải là một nhà thuyết giáo cuồng tín la hét về ngày tận thế. Không. Đó là cách làm của kẻ nghiệp dư. Elias là một nghệ sĩ. Ông ta là nguyên mẫu của "Nhà Hiền Triết Nhân Từ". Lời nói của ông ta là những chiếc chăn ấm áp của sự trừu tượng: "hòa hợp", "năng lượng", "con đường đích thực". Những từ ngữ này chẳng có nghĩa gì cụ thể cả, và đó chính là sức mạnh của chúng. Chúng cho phép những người như Alex tự điền vào chỗ trống bằng chính những khao khát của mình.

Đây là bước đầu tiên trong mọi cuốn sách dạy thao túng tâm lý: Love bombing - Dội bom tình yêu. Cộng đồng chào đón anh ta. Lena mỉm cười với anh ta. Elias lắng nghe anh ta. Họ khiến anh ta cảm thấy đặc biệt, được thấu hiểu. Trong ba tháng lang thang ở châu Âu, đây là lần đầu tiên Alex cảm thấy mình "được nhìn thấy".

Bạn có nghĩ rằng anh ta sẽ dừng lại và tự hỏi tại sao những người xa lạ này lại đột nhiên quan tâm đến mình nhiều như vậy không? Hầu hết mọi người sẽ không. Nhu cầu được thuộc về là một trong những bản năng nguyên thủy nhất của con người. Nó mạnh hơn cả lý trí.

(Người Phân Tích đứng dậy, đi về phía màn hình. Ông ta chỉ vào khung cảnh của thị trấn Valoria.)

Và bối cảnh nữa. Cái bẫy hoàn hảo. Một thung lũng bị cô lập, tách biệt khỏi thế giới "hời hợt" bên ngoài. Nó tạo ra một tâm lý "chúng ta và họ". "Chúng ta" là những người được khai sáng, sống hòa hợp trong thung lũng xinh đẹp này. "Họ" là đám đông vô vị ngoài kia mà Alex vừa trốn chạy. Bằng cách chọn ở lại đây, anh ta không chỉ chọn một nơi chốn, anh ta đang chọn một danh tính.

Giờ, chúng ta hãy đến thời điểm quyết định. Khoảnh khắc mà con cá cắn câu.

(Hình ảnh trên màn hình dừng lại ở khoảnh khắc Elias mời Alex đến ngôi nhà trên núi. Elias đang đặt tay lên vai Alex, đôi mắt nhìn thẳng vào anh, đầy vẻ chân thành giả tạo.)

Đây rồi. Lời mời. Nó không phải là một mệnh lệnh. Nó là một đặc ân. "Hãy đến và chia sẻ ánh sáng của cậu với chúng tôi." Một lời đề nghị thật hấp dẫn, phải không?

Nếu là bạn, bạn sẽ làm gì?

Bạn vừa trải qua nhiều tháng cô đơn. Bạn khao khát một mối liên kết. Một người đàn ông thông thái, tử tế và một cộng đồng những người có vẻ hạnh phúc đang mở rộng vòng tay với bạn. Tất cả những gì họ yêu cầu là sự hiện diện của bạn tại một buổi họp mặt cuối tuần ở một nơi đẹp đẽ.

Mặt khác... có những lá cờ đỏ nhỏ. Những lời thì thầm về "Cuộc Vận Chuyển". Biểu tượng kỳ lạ kia. Sự sùng bái gần như tuyệt đối dành cho Elias. Não bộ của bạn, phần lý trí, đang cảnh báo. Nó nói rằng có điều gì đó không ổn.

Nhưng trái tim bạn, hay đúng hơn là cái khoảng trống trong lồng ngực bạn, nó lại đang gào thét một điều khác. Nó gào lên: "Đây rồi. Đây là câu trả lời. Đây là nơi mình thuộc về."

Hầu hết mọi người, trong tình huống của Alex, sẽ chọn lắng nghe trái tim. Họ sẽ hợp lý hóa những lá cờ đỏ. "Đó chỉ là khác biệt văn hóa," họ tự nhủ. "Mình không nên phán xét." Đây được gọi là sự suy giảm nhận thức (cognitive dissonance) - khi niềm tin và hành động mâu thuẫn, người ta có xu hướng thay đổi niềm tin để phù hợp với hành động.

Và tất nhiên, Alex đã chấp nhận. Anh ta đã cắn câu. Anh ta nghĩ rằng mình đang bước lên một con đường dẫn đến sự khai sáng.

(Người Phân Tích quay lại bàn, ngồi xuống và nhìn thẳng vào bạn một lần nữa. Ánh đèn trong phòng dường như tối đi một chút.)

Nhưng con đường anh ta chọn không lát bằng ánh sáng. Nó được lát bằng những viên đá cổ xưa, những viên đá đã chứng kiến nhiều nghi lễ và thấm đẫm những bí mật. Con đường đó không dẫn lên đỉnh cao của sự giác ngộ. Nó dẫn xuống dưới, vào sâu trong lòng đất, nơi những tiếng vọng của quá khứ đang chờ đợi để nuốt chửng một linh hồn lạc lối nữa.

Buổi phân tích của chúng ta hôm nay kết thúc. Hãy xem cậu ta đối mặt với những tiếng vọng trong đá.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip