Chương 108
Một đêm nghỉ ngơi an ổn trôi qua, sáng sớm ngày hôm sau, khi Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang đến đội cảnh sát hình sự thành phố Cầm một lần nữa, vừa lúc gặp đội cảnh sát hình sự triển khai thẩm vấn Lư Tùng.
Dựa theo quy trình, đầu tiên cảnh sát hỏi Lư Tùng vào lúc xảy ra vụ án đêm qua hắn đang ở đâu, tại sao lại muốn đến đó.
"Không tại sao cả, đi tản bộ thôi." Lư Tùng bày ra vẻ lưu manh già đời "Thành phố Cầm là thành phố cảng, nổi tiếng về biển, tôi dạo quanh bờ biển, ngắm nhìn cảnh biển cũng không có gì kỳ quái đâu nhỉ. Chẳng lẽ thời đại này, tản bộ cũng phạm pháp?"
"Tản bộ đương nhiên không phạm pháp..."
Cảnh sát thẩm vấn nói, đây là nụ cười giả tạo mà hắn đột nhiên để lộ.
Một giây sau, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, đội phó hơi mập mập đã cả đêm không ngủ, trạng thái khá là tiều tụy, bước đi vào trong như vịt, hắn duỗi ra bàn tay không biết đã đeo bao nhiêu lớp găng tay, một túi zip trong suốt đang kẹp dưới đầu ngón tay, trong túi zip là vài viên thuốc màu nâu.
Túi zip này đột nhiên bị đưa tới trước mắt Lư Tùng.
"Hẳn là biết cái này đúng không?" Đội phó tiều tụy nở nụ cười không có ý tốt "Có biết nó được tìm thấy ở đâu không? Nào, nhanh ngửi một cái xem, thơm không? Hả?"
Lư Tùng bình tĩnh không thôi.
Hắn đột nhiên ngả người ra đằng sau, giống như một con rắn dựng thẳng trên ghế, hai mắt bình tĩnh, sắc mặt trắng xanh, đồng thời cố gắng hết sức để mũi tránh xa túi zip.
Ngay lúc này, đội phó bỏ đồ lên trên bàn, vỗ bàn một cái thật mạnh, khiến bàn rung lên một tiếng kinh thiên động địa, giận dữ hét:
"Thành thật trả lời, cậu tìm đâu ra nhiều loại thuốc độc chết người trong này, cậu thu thập những thuốc độc này rốt cuộc là muốn làm gì!"
...
Cả một buổi tối, manh mối tìm được từ trên người Lư Tùng không chỉ nằm trong mấy chai thuốc bị Lư Tùng xả xuống bồn cầu mà hiện tại đang nằm trong tay của đội phó. Bọn họ còn tịch thu máy tính xách tay cùng điện thoại di động mà Lư Tùng mang theo bên người. Bên trong máy tính, bộ phận kỹ thuật tìm thấy dấu vết Lư Tùng từng truy cập vào web đen cũng như chứng cứ về một bài đăng ẩn danh trên diễn đàn.
Phía cảnh sát không còn xa lạ gì với web đen nữa, cho dù Lư Tùng đã giấu đầu hở đuôi mà xóa lịch sử ghi chép, nhưng không định dạng lại rồi mới che giấu, đương nhiên sẽ để lại dấu vết trong máy tính.
Bây giờ bài đăng đã được in ra, bày trước mặt mọi người.
Người dùng nặc danh
[Giúp đỡ] Có cách nào có thể thần không biết quỷ không hay mà thủ tiêu một người phụ nữ mình không quá quen không?
1L Người dùng nặc danh
Vậy không phải đơn giản quá sao, trực tiếp thuê người giết hộ chú, có cần anh đây giới thiệu cho không.
2L Người dùng nặc danh
Theo dõi cô ta, bỏ chất độc mãn tính vào trong đồ ăn thức uống hàng ngày của cô ta, các kim loại nặng như gali này, chì này, hay polonium cũng được, không bao lâu cô ta sẽ chết thôi.
3L Người dùng nặc danh
Ê, đã nói là không quen thì đầu độc mãn tính kiểu gì, rõ ràng không thể được mà, nếu thật sự muốn đầu độc, không bằng gửi nặc danh một con vi khuẩn nhiệt thán, không chuẩn bị đã mở ra thì over luôn.
4L Người dùng nặc danh
Thời đại nào rồi, mọi người cũng quá coi thường cảnh sát rồi đấy, nghe anh nói này, chú muốn giết người mà không để lại vết tích là quá khó, chi bằng bắt người lại, hiếp cô ta mười mấy hai mười lần, nhớ phải quay lại video lộ hết da thịt, phụ nữ mà, chắc chắn không dám báo cảnh sát vì chuyện này đâu, đến lúc đó không phải chú muốn làm cái gì thì làm cái đó sao? Giết người có gì mà hay, nghe anh đi, còn khá sướng đấy.
5L Người dùng nặc danh
Có thể cung cấp dịch vụ cưỡng hiếp thay. [cười gian]
6L Người dùng nặc danh
Đừng dùng những chất độc phổ thông, sang Mexico mà kiếm mấy loại thuốc nhập khẩu, như Norflex chẳng hạn, uống xong rồi chìm vào giấc ngủ, sau đó suy tim mà chết, rất giống đột tử tự nhiên, có thể thử xem.
7L Người dùng nặc danh
Muốn mua thuốc có thể nhắn tin riêng, nhớ phải ghi chú.
8L Người dùng nặc danh
Tôi là chủ thớt đây, nói như thế nào nhỉ, cô ta chết rồi thì sẽ dễ xử lý hơn một chút, nhưng cũng không phải không thể không chết, tôi chỉ muốn cô ta nhổ ra số tiền mà cô ta đã nuốt vào mà thôi.
9L Người dùng nặc danh
Muốn tiền thì bán cô ta đi, bây giờ mấy người lắm tiền đều thiếu cơ quan nội tạng, Bên Nepal đều đang bán người như điên, chú tìm cớ đưa người sang Đông Nam Á, không cần chú ra tay, có khi đã có người nhìn trúng rồi ấy.
10L Người dùng nặc danh
Bản thân là gà mờ thì đừng mơ tưởng lần đầu tiên đã có thể phạm tội hoàn mỹ, thành thật bỏ tiền thuê người đi, loại người như cậu tôi đã thấy nhiều rồi, ngoài đời thực cũng có thể rèn luyện dụ dỗ cho quen mà.
11L Người dùng nặc danh
Vậy tôi thuê người bằng cách nào đây?
12L Người dùng nặc danh
Chuyện này thì đơn giản, tìm chỗ nhận đơn mà đặt đơn —— À, cẩn thận lừa đảo [hì hì], hiện tại lừa đảo cả một núi, xác suất mất trắng cả người lẫn tiền là 99%.
13L Người dùng nặc danh
Mua thuốc độc sẽ ít đụng phải lừa đảo hơn, đề cử mua thuốc, có thể nhắn tin riêng.
...
21L Người dùng nặc danh
Cảm ơn các anh em, đã làm xong rồi.
Có sự xuất hiện của lọ thuốc độc cùng bài viết nặc danh, trước khi bắt đầu thẩm vấn, cảnh sát trực ban đã cảm thấy vụ án này có chứng cứ rõ ràng xác thực, chỉ chờ cậy miệng của kẻ tình nghi.
Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, đối mặt với chứng cứ mà Lư Tùng có vẻ vẫn bình chân như vại, bình tĩnh nói: "Không sai, tôi thừa nhận tôi đăng bài viết này, cũng thừa nhận tôi mua không ít thuốc độc qua web đen. Nhưng nhiều nhất cũng chỉ xem như là tội buôn lậu thôi đúng không? Bởi vì tôi chưa hề dùng chúng để tạo thành hoang mang cho dư luận, cho nên ngay cả tội gây nguy hiểm cho an toàn cộng đồng cũng không tồn tại đúng không? Về phần người chết —— "
Lúc hắn nói ra hai chữ "người chết", cảnh sát phụ trách thẩm vấn cùng đội phó đã quay sang nhìn nhau vài giây.
"Tôi nhìn thấy người chết bị người ta dùng xích sắt nhốt lại trong thùng container rồi thả xuống biển, cho nên người chết hoặc là nghẹt thở tử vong, hoặc là bị nước biển dìm chết, nhìn thế nào cũng không liên quan đến thuốc độc mà tôi đã mua mà, đúng không?"
"Người chết là ai?" Cảnh sát hỏi.
"La Tuệ." Lư Tùng.
"Tại sao muốn giết cô ấy?"
"Tôi đâu có giết cô ta."
"Chúng ta hỏi là, tại sao cậu muốn giết cô ấy!" Đội phó phẫn nộ quát lên.
"Cô ta là bồ nhí mà. Làm bồ nhí bị người ta ghét không phải là chuyện rất bình thường ư?" Lư Tùng nói "Toàn dân đánh bồ nhí, đúng không. Dù sao cũng không phải do tôi giết, La Tuệ đến bến cảng bỏ hoang vào lúc 5 giờ 49 phút, các anh có thể điều tra taxi. Lúc đó cô ta ngồi vào trong một chiếc taxi. Khoảng 6 giờ thì bước vào trong một thùng container màu đỏ. Lúc sau, đột nhiên có người bước ra từ bên cạnh, cầm xích sắt khóa quanh container màu đỏ, sau đó kéo màu đỏ container về phía biển. Thùng container tương đối nặng, anh ta kéo rất vất vả, tôi thấy anh ta kéo được mười phút, đến khi thùng container màu đỏ chạm vào mực nước biển thì quay người rời đi. Anh ta chắc chắn rời đi sau tôi."
"Người mà cậu nhìn thấy trông như thế nào?" Đội phó lại hỏi.
Câu hỏi này khiến Lư Tùng hơi do dự.
"Khi đó... Trời khá tối. Tôi không nhìn thấy dáng dấp của đối phương ra sao, chỉ nhớ rõ là một người cao to."
Bên ngoài phòng thẩm vấn, Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang, bao gồm cả Triệu Vụ vẫn luôn dự thính quá trình thẩm vấn bên trong.
"Mở lại CCTV tối hôm đó đi." Triệu Vụ dặn dò nhân viên điều tra kỹ thuật bên cạnh mình "Tìm người dựa theo lời cậu ta nói."
"Không cần tìm, tôi nhớ rõ, thời gian mà thằng nhóc này rời đi rồi xuất hiện trong camera là 6 giờ 10 phút, buổi tối ngày hôm ấy, không còn bất kỳ người nào khác xuất hiện trong CCTV của đoạn đường kia." Nhân viên điều tra kỹ thuật nói chắc nịch.
"Hướng khác thì sao? Tìm thêm vài đoạn CCTV nữa, có thể là đi vòng ra xa." Triệu Vụ hỏi.
"Cũng không có." Lúc trước nhân viên điều tra kỹ thuật cũng tìm không ít hình ảnh được CCTV quay lại để tiến hành so sánh đối chiếu, bây giờ đã đặt một phần chứng cứ ở trước mặt đội trưởng đội cảnh sát hình sự "Có khi nào là bị bắt vì làm chuyện xấu, không thể không nói dối để thoát tội không?"
Triệu Vụ không lập tức phụ họa, chỉ để lộ vẻ mặt trầm tư.
"Thật ra còn có một cách, có thể hoàn toàn vòng qua camera." Hoàng Tuấn Tiệp đột nhiên nói chen vào.
"Vòng kiểu gì? Bay lên trời ư?" Nhân viên điều tra kỹ thuật cười nói, làm kỹ thuật, đương nhiên tin tưởng khoa học kỹ thuật hiện đại.
"Đi từ đường biển."Hoàng Tuấn Tiệp nói ngắn gọn.
"Đúng!" Triệu Vụ bỗng vỗ đùi thật mạnh "Tôi bảo mà, cứ cảm thấy đã bỏ qua chỗ nào! Không sai, bến cảng bỏ hoang chỉ là bến cảng bỏ hoang, không phải biển, chỗ đó cũng có thể đi thuyền, nếu như đi từ biển vào bến cảng bỏ hoang, vậy hoàn toàn có thể dễ dàng tránh được toàn bộ CCTV mà chúng ta lắp đặt trên đất liền!"
"..." Nhân viên điều tra kỹ thuật liên tục há miệng, có chút không cam lòng, vất vả khổ cực cả một đêm, mắt thấy đã sắp bắt được kẻ tình nghi, kết quả phát hiện rất có thể là công dã tràng, là người đều sẽ có chút không cam lòng "Vậy nói cách khác, cậu ta vô tội ư?"
Lúc này không cần Hoàng Tuấn Tiệp lên tiếng, Triệu Vụ đã vỗ vai nhân viên điều tra kỹ thuật nhà mình trước, tức giận nói:
"Làm kỹ thuật nên não cũng chỉ biết lập trình thôi à."
"Bởi vì không có CCTV, người bị hại cũng không có nhìn thấy hung phạm, cho nên chúng ta vừa không thể chứng minh những gì Lư Tùng nói là thật, nhưng cũng không thể chứng minh những gì Lư Tùng nói là giả. Vấn đề hiện tại là..." Hạ Chi Quang nói.
Cậu khoanh tay ôm ngực, ánh mắt như hai lưỡi dao sắc nhọn, đâm về phía Lư Tùng đang ở trong phòng thẩm vấn.
Tựa như cũng cảm nhận được, Lư Tùng đồng thời mỉm cười.
Cậu nói với cảnh sát: "Suy đoán vô tội."
*
"Đưa ra giả thiết đơn giản trước đi. Giả thiết những gì Lư Tùng nói là thật, đúng là không phải hắn dùng xích sắt nhốt La Tuệ lại, vậy thì người nhốt La Tuệ là ai?" Hoàng Tuấn Tiệp dùng câu hỏi đơn giản này làm mở đầu cho cuộc thảo luận tiếp theo.
Hạ Chi Quang đã kể ngắn gọn cho Triệu Vụ về tình huống liên quan đến La Tuệ, Lão Doãn, cùng với toàn bộ quan hệ gia đình phức tạp của Lão Doãn. Trong vụ án này, kẻ tình nghi rất rõ ràng, Triệu Vụ nhanh chóng nói: "Trong quá trình hỏi thăm người bị hại vào ngày hôm qua, người bị hại nói bản thân chỉ là nhất thời muốn đến bến cảng bỏ hoang, không hề nói với bất kỳ ai. Nói cách khác, có thể đến đó mai phục trước, nhất định là vô cùng hiểu rõ từ tính cách đến hành vi của người bị hại, mà người có mâu thuẫn trực tiếp với người bị hại, hơn nữa còn có thể tiếp xúc được với tàu thuyền, ca nô..."
"Doãn Tranh." Đội phó đột nhiên nói chen vào.
Ba người còn lại đồng thời nhìn về phía hắn. Mà hắn lại xoay màn hình máy tính cho ba người, màn hình máy tính hiện lên thông tin danh tính cùng tình hình công việc của Doãn Tranh —— Thật trùng hợp, hắn là hộ kinh doanh cá thể, kinh doanh một tiệm sửa chữa thuyền.
Tiệm sửa chữa thuyền của Doãn Tranh được xây dựng bên cạnh hệ thống nước của thành phố Cầm, là một tiệm nhìn tổng thể có quy mô trung bình khoảng 100 mét vuông, trong cửa hàng, ngoại trừ có khu sửa chữa còn có khu trưng bày, bên trong trưng bày một số thiết bị trên biển mới như ca nô, thuyền kayak, phao cứu sinh, số lượng không nhiều, giá cũng không cao, khoảng từ mấy trăm đến mấy ngàn.
Khi bọn họ đến nơi, còn chưa bước vào tiệm đã ngửi thấy mùi sơn xi rất nồng, nhìn vào bên trong tiệm thì thấy Doãn Tranh đang cầm súng phun sơn, phủ lạ nước sơn cho một chiếc ca nô.
"Ông chủ." Triệu Vụ gọi hắn.
"Làm gì?" Lúc đầu Doãn Tranh còn trả lời rất tự nhiên, nhưng khi vừa nhìn thấy Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang theo phía sau Triệu Vụ, sắc mặt lập tức trở nên khác thường "Các người tới đây làm gì..."
"Không làm gì." Triệu Vụ đưa ra thẻ cảnh sát "Cảnh sát, hi vọng anh phối hợp điều tra. Từ 5 giờ 30 đến 7 giờ 30 tối hôm qua, anh đang ở đâu?"
"Tôi ở nhà."
"Ai có thể làm chứng?"
"Vợ tôi."
"Người thân không thể làm chứng cho nhau. Nhưng trong khu chung cư của anh hẳn là có CCTV đúng không? Theo chúng tôi về đồn, chỉ bóng người của anh trong băng ghi hình đi."
"Chờ, chờ đã, tôi còn có việc phải làm! Cửa hàng đang bận muốn chết, không đi được."
"Sẽ không làm lỡ anh quá lâu."
"Nhưng tại sao tôi phải đi?" Doãn Tranh đỏ bừng cả mặt, cũng không thể nói là đỏ mặt, mặt của hắn vốn đã đỏ, một khi kích động sẽ trở nên đỏ hơn, nhìn giống như một trái cà chua sắp nổ tung "Các anh điều tra tôi cái gì, tôi đã phạm tội gì, tại sao tôi phải về đồn?!"
"..."
Cũng không cần tiếp tục dò hỏi nữa. Nhìn dáng vẻ chột dạ ngoài mạnh trong yếu này liền biết chuyện lái thuyền đến bến cảng bỏ hoang nhốt La Tuệ chắc chắn có liên quan đến Doãn Tranh.
Hoàng Tuấn Tiệp bắt đầu cảm thấy hơi tẻ nhạt, dứt khoát đi dạo trong tiệm, khi đi đến phía trước thuyền kayak mà Doãn Tranh đang phun sơn, anh nhìn thấy một vết xước nguệch ngoạc thật dài trên đuôi thuyền, bên trên còn dính phải thứ giống như là rêu đen.
Hoàng Tuấn Tiệp nhớ kỹ cảnh này, lại đến khu trưng bày, quan sát những chiếc thuyền kayak hoàn toàn mới kia.
"Đang nhìn gì thế?"
Anh nhìn một lát, sau lưng có một giọng nói truyền đến, Hạ Chi Quang đã lặng lẽ đi tới bên cạnh anh.
"Nhìn thuyền." Hoàng Tuấn Tiệp "Anh đột nhiên phát hiện, chúng ta đến thành phố Cầm du lịch thế nhưng còn chưa đi thuyền, cũng chưa ngồi buồm."
"Lần sau." Hạ Chi Quang.
"Lần sau còn không biết lúc nào mình mới rảnh đây." Hoàng Tuấn Tiệp nói, liếc Hạ Chi Quang một cái.
"Em biết lái thuyền không?" Hoàng Tuấn Tiệp tiếp tục hỏi.
"Biết."
"Lái buồm thì sao?"
"Từng chơi thử."
"Thời tiết ngày hôm nay hình như cũng không tệ lắm..." Hoàng Tuấn Tiệp nhìn ngoài khơi "Trời không mưa, cũng không có sương mù..."
"..." Lần này Hạ Chi Quang không đáp lại nữa.
Hoàng Tuấn Tiệp cũng không nói gì thêm, mà chốc chốc lại chầm chậm liếc đôi mắt đầy mong đợi qua đó.
"... Được rồi, không cần nói nữa!" Một tiếng hét phẫn nộ bỗng vang lên trong tiệm sửa chữa, Doãn Tranh lớn tiếng nói "Người lái thuyền chạy đi nhốt La Tuệ tối hôm qua chính là tôi, như thế nào, hài lòng chưa?!"
"..." Hai người.
Lần đầu tiên nhìn thấy một người phạm tôi lại cây ngay không sợ chết đứng như vậy đấy.
Nhưng mà Doãn Tranh đang chìm trong ánh mắt của mọi người lại có vẻ càng ngày càng cây ngay không sợ chết đứng, màu đỏ phủ khắp gương mặt hắn thậm chí còn hiện ra dáng vẻ kiên nghị bất khuất dưới trạng thái tinh thần này:
"Tôi đi tìm La Tuệ là có lý do, tôi muốn hỏi cô ta, rốt cuộc có phải cô ta đã giết chết bố tôi hay không!"
"Tại sao anh lại cảm thấy La Tuệ đã giết bố anh?" Triệu Vụ hỏi Doãn Tranh.
"Chuyện này không phải quá rõ rồi sao?" Doãn Tranh hùng hồn nói "Bố tôi để lại toàn bộ di sản cho người phụ nữ kia, bố tôi có đầy đủ vợ con, ai có tiền không đi cho con mình mà lại cho một người phụ nữ chẳng dính dáng cũng chẳng biết chạy từ đâu ra?"
Lần đầu tiên Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang gặp được Doãn Tranh, Doãn Tranh đã từng nói về quan điểm này rồi, hiện tại chẳng qua là nhai đi nhai lại luận điệu cũ rích mà thôi.
Tuy anh cảm thấy chắc chắn đối phương có che giấu gì đó... Nhưng dù sao người đang phụ trách phá án không phải Hạ Chi Quang, anh cũng không có lý do gì để khăng khăng sấn tới cho người ta ghét, dứt khoát để một bên tai ở hiện trường, dùng một phần chú ý, nghe vào câu được câu không; chín phần chú ý còn lại đương nhiên đang dành hết lên người Hạ Chi Quang, ánh mắt cũng vẫn cứ lấp lánh nhìn cậu.
Hạ Chi Quang đút hai tay vào túi, trông có vẻ bình thản như không, tình nguyện nhìn sắc trời bên ngoài cũng không nhìn Hoàng Tuấn Tiệp... Mới là lạ.
Ánh mắt sáng lấp lánh kia, thu hút cậu giống như vì sao trong đêm tối.
Đáng yêu quá đi mất.
Chỉ muốn chờ lâu thêm chút nữa, để nó tiếp tục lóe sáng.
Bầu không khí vi diệu giữa hai người không đủ để nói với người ngoài, người bên cạnh quả thật cũng không phát hiện ra tình yêu đang âm thầm dâng trào trong góc nhỏ này, vẫn cứ tiếp tục hỏi đáp.
"Nếu như tình cảm vợ chồng không hòa thuận, con cái bất hiếu, vậy thì việc đưa tiền cho người ngoài cũng không có gì kỳ quái mà đúng không?" Đội phó hờ hững mà đổ thêm dầu vào lửa "Không phải ngày nào thời sự cũng đưa những tin như thế sao? Con cái bỏ mặc cha mẹ già, cha mẹ già liền để lại tài sản của mình cho hàng xóm láng giềng, bạn bè hoặc là bảo mẫu."
"Anh ——!" Doãn Tranh lập tức đứng dậy, cái bụng giống như mang thai năm tháng cũng bắn ra, run rẩy không ngừng, tức đến nỗi run lên "Đây là lời nói của cảnh sát nhân dân sao?"
"Tại sao không?" Đội phó trợn to hai mắt "Anh nói thử xem, tôi đã nói chữ nào không phù hợp với quy định về cảnh sát nhân dân?"
Doãn Tranh có vóc người mập mạp, đội phó cũng có vóc người mập mạp.
Điểm khác nhau chắc là, phần mỡ của Doãn Tranh trong cơn tức giận chỉ biết run rẩy, còn toàn bộ phần mỡ của đội phó trong cơn tức giận lại lập tức biến thành cơ bắp.
Doãn Tranh: "... Tôi cũng có nói anh nói sai chỗ nào đâu."
"Được rồi được rồi, ngồi đi." Lúc này, Triệu Vụ bày ra vẻ mặt ôn hòa "Chúng tôi chỉ là đến tìm hiểu tình huống, anh hoài nghi La Tuệ như thế, chắc hẳn là còn có những nguyên nhân khác đúng không? Nói hết những nguyên nhân này cho chúng tôi, chúng tôi mới biết được phải giúp anh ra sao."
Đội phó cùng Triệu Vụ, một người vai phản diện, một người vai chính diện, quả nhiên hiệu quả rõ rệt. Lần này Doãn Tranh không gây rối vô cớ nữa, nói thẳng: "Nửa tháng trước khi mất bố tôi đã sửa lại di chúc, vừa sửa xong thì mất, gia sản lên đến mấy chục triệu lại nằm hết trong tay người ngoài, chẳng lẽ không có vấn đề gì? Trong mấy vụ án giết người không phải đều viết như vậy sao? Ai có được lợi ích lớn nhất, người đó chính là chủ mưu của vụ án! Vậy tôi nghi ngờ người phụ nữ kia, muốn ép hỏi người phụ nữ kia, không phải vừa bình thường vừa hợp lý sao?"
"Nếu sự nghi ngờ của anh đã bình thường lại hợp lý như thế, tại sao không giữ thi thể lại chờ giải phẫu? Doãn Nhụy chính là pháp y của cục cảnh sát, tại sao ngay cả cô ấy cũng không chờ đã trực tiếp hoả táng thi thể?" Hoàng Tuấn Tiệp bất thình lình lên tiếng hỏi.
Bên tai đặt ở hiện trường đã phát huy tác dụng, khi Doãn Tranh nói đến nội dung hữu dụng, sự chú ý của Hoàng Tuấn Tiệp lập tức quay lại, không tiếp tục trêu chọc Hạ Chi Quang nữa.
"..." Hiếm khi Hạ Chi Quang bị chậm một nhịp rồi mới chuyển sang nhìn Doãn Tranh.
Dưới cái nhìn chằm chằm của bốn người, Doãn Tranh bắt đầu không chịu nổi áp lực, hướng mắt sang chỗ khác, lầm bầm nói: "... Tôi cũng có biết cái chết của bố tôi có vấn đề ngay từ đầu đâu! Đều do gã luật sư họ Hùng kia, nói cái gì mà di chúc nhất định phải chờ tất cả mọi người đến đông đủ mới có thể tuyên đọc. Bố tôi tử vong ở bệnh viện, tôi nghĩ có các bác sĩ trong bệnh viện trông nom, kiểm tra máy móc, giấy trắng mực đen nói chết vì ung thư, hẳn là không có sai sót gì... Bây giờ người đã chết, chắc chắn phải nhanh chóng chôn cất yên nghỉ..."
Sau đó Triệu Vụ lại hỏi Doãn Tranh một vài câu, lần này hai người bàng thính ở bên cạnh xem như là tổng hợp lại tuyến thời gian cùng những chuyện đã phát sinh hơn nửa tháng qua.
Ngày 24 tháng 2, anh và Hạ Chi Quang vừa tỉnh lại trong bệnh viện đã nhìn thấy Doãn Nhụy. Doãn Nhụy đến vì sinh nhật của Lão Doãn vào ngày 25, chỉ ở lại hai ngày là ngày 24 và ngày 25, sang ngày 26 đã trực tiếp về thành phố Ninh.
Theo như lời của luật sư Hùng, thời gian gần nhất mà Lão Doãn sửa đổi di chúc là vào ngày mùng 1 tháng 3.
Nói cách khác, không bao lâu sau khi tổ chức tiệc sinh nhật, Lão Doãn đã quyết định thay đổi di chúc.
"Đã xảy ra chuyện gì trong tiệc sinh nhật?" Hạ Chi Quang hỏi.
"Không xảy ra chuyện gì cả." Doãn Tranh thiếu kiên nhẫn nói "Người phụ nữ kia cũng đến, chúng tôi đương nhiên không vui rồi, tôi mới nói hai câu, Doãn Nhụy đã chạy đến ngăn cản tôi, cũng không biết nó nghĩ như thế nào nữa! Tôi với nó bắt đầu cãi nhau, ông lão lập tức nổi cáu, lật bàn, một đống ly đĩa bữa bãi trên mặt đất, ngày đó dì Mai phải dọn dẹp rất lâu. Đã mắc ung thư rồi mà còn nóng nảy như thế, cũng không hiểu ông ấy đang nghĩ cái gì!"
"..." Những người còn lại.
Không, người không hiểu đang nghĩ cái gì rõ ràng là anh, oán giận lúc nào mà chẳng được, khăng khăng phải oán giận vào đại thọ tám mươi tuổi của ông lão? Nhưng Lão Doãn cũng là cừ thật, nhất định muốn mang tình nhân trẻ đến buổi tiệc gia đình, vì vậy mà gây ra mâu thuẫn gia đình, chỉ có thể nói cũng không thể tránh khỏi.
Về phần dì Mai, dì Mai chính là bà lão đến đón Lão Doãn lúc trước.
Gặp nhiều lần như vậy, Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang cũng xem như đã biết được đối phương tên gì.
Doãn Tranh tiếp tục nói rõ, ngày mùng 6 tháng 3, hắn đi công tác ở tỉnh ngoài, ngày mùng 8 nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi tới, nói Lão Doãn không cấp cứu không thành công, đã mất rồi.
Lúc vừa nghe được cuộc điện thoại này, phản ứng đầu tiên của hắn là điện thoại lừa đảo, nhưng đối phương lại nói hoàn toàn chính xác số chứng minh cùng số bảo hiểm y tế của Lão Doãn, hắn mới dần dần tiếp nhận sự thật hóa ra người cha mà mình luôn tưởng rất khỏe mạnh đã mắc ung thư não từ lâu, vẫn luôn giấu mọi người không chịu nói ra... Giờ đây chỉ để lại thi thể cho hắn.
Lúc này sắc mặt của Doãn Tranh dần trở nên tăm tối, biến thành màu sắc giống như là máu cô đặc lại.
Hắn nói: "Ông cụ mắc ung thư não cơ mà, nghe nói tế bào ung thư sẽ ăn mòn các cơ quan, mắc phải loại ung thư này, về sau não sẽ có chút vấn đề, có lẽ cũng là chuyện bình thường thôi, nếu như sớm biết ông ấy mắc ung thư não..."
Về chuyện sớm biết thì sẽ làm gì, Doãn Tranh không có nói.
Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy hơi kỳ quái, hỏi: "Tôi nghe Doãn Nhụy nói, cô ấy cũng bị Lão Doãn giấu, sao vậy, chuyện lớn như thế, có hai người con cũng không chịu nói cho bất kỳ ai? Vậy lúc bệnh viện phẫu thuật cũng không ở cùng?"
Hoàng Tuấn Tiệp vốn tưởng Doãn Tranh chắc chắn biết được chuyện Lão Doãn mắc bệnh, sau gáy của Lão Doãn có vết sẹo, chứng tỏ ông ấy đã làm phẫu thuật sọ não, phẫu thuật sọ não cũng không phải tiểu phẫu bình thường, không cẩn thận sẽ mất mạng, cứ yên tâm mà để "bồ nhí" La Tuệ - một người không phải thành viên trong gia đình chăm sóc như vậy sao?
Doãn Tranh mấp máy khóe miệng, hàm hồ nói: "Thì, ông ấy còn không muốn nhìn thấy tôi, sao lại bảo tôi đi cùng được, con người ông ấy háo sắc thành quen, ngoại tình thành tính, có phụ nữ trông là tốt rồi."
Hoàng Tuấn Tiệp nghiền ngẫm hỏi: "Ngoại tình thành tính, sao vậy, bố anh còn tìm vài ba cô gái khác à?"
Lần này Doãn Tranh lại đáp cây ngay không sợ chết đứng, sống lưng thẳng tắp: "Chả thế nữa, nếu không, mẹ tôi ly hôn với ông ấy làm gì, lúc tôi 9 tuổi ông ấy đã chạy ra ngoài tìm phụ nữ, đều làm ——, hừ, dù sao thì mẹ tôi mới hỏi vài câu, ông ta đã nổi nóng, sau đó cãi nhau đòi ly hôn, quả thực buồn cười! Mẹ tôi còn không muốn ly đâu, Ông lão chết tiệt kia muốn đổi vợ tươi trẻ hơn —— À, cuối cùng cũng không thấy ông ta cưới ai cả, chắc là nhận được tiền thì bỏ chạy hết rồi."
9 tuổi, Hoàng Tuấn Tiệp tính thầm tuổi tác của Doãn Nhụy, híp mắt một cái, không nói gì nữa, chỉ để Doãn Tranh tiếp tục nói về hành tung của chính mình.
Ngày mùng 9, Doãn Tranh chạy từ bên ngoài về, cầm báo cáo tử vong, đã gạch bỏ hộ tịch của Lão Doãn; ngày mùng 10 hoả táng; tối ngày 12 mới thông báo cho Doãn Nhụy; ngày 13 tổ chức tang lễ; ngày 14 tất cả mọi người đều có mặt, luật sư Hùng tuyên đọc di chúc —— cũng chính là chiều hôm qua, lúc mà Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang bước vào biệt thự của Lão Doãn, nhìn thấy tất cả mọi người đang chen chúc trong phòng khách.
Sau những chuyện này, Triệu Vụ cùng đội phó lại hỏi vài câu, xác định không đào ra được gì nữa từ trong miêng của Doãn Tranh thì lập tức móc ra còng tay bạc, một tiếng răng rắc vang lên, còng lấy cổ tay của Doãn Tranh.
"Các anh muốn làm gì?! Tôi đã nói cho các anh biết tất cả mọi chuyện rồi!" Doãn Tranh bị còng quá đột ngột, bắt đầu gào lên.
"Đúng là anh đã nói hết cho chúng tôi." Triệu Vụ thiết diện vô tư "Hiện tại bắt anh vì hành vi gây mất trật tự!"
Hai người áp giải Doãn Tranh vào trong xe, lúc quay đầu lại gọi Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang, bỗng nhiên Hạ Chi Quang lại nói: "Triệu đội, mọi người về trước đi, tôi lái chiếc ca nô này dọc theo lộ tuyến mà Doãn Tranh mới vừa nói xem thời gian có trùng khớp hay không."
Hoàng Tuấn Tiệp hiểu ra ý định của Hạ Chi Quang, lập tức nhảy vào phụ họa: "Ý kiến hay, xem Doãn Tranh có nói dối hay không!"
"Tôi không có!" Doãn Tranh đang ở trong xe kháng nghị.
"Tôi ngồi ở phía sau, có lẽ cũng nặng bằng xích sắt mà Doãn Tranh mang theo —— chúng tôi muốn kiểm soát biến đổi về lượng." Hoàng Tuấn Tiệp hoàn toàn không để ý đến Doãn Tranh, tràn đầy phấn khởi, tiếp tục bổ sung "Đúng rồi, tiểu Doãn, lúc anh lái ca nô dùng vận tốc bao nhiêu, có kéo hết động cơ không?"
Doãn Tranh từ chối trả lời.
"Hạ đội nghiêm túc quá." Triệu Vụ hơi bất ngờ, sau đó bày tỏ vẻ tán thưởng "Vậy chúng tôi đi trước, hai người..."
"Chúng ta lái ca nô xong sẽ đến tìm mọi người." Hạ Chi Quang.
Hai vị đội trưởng của thành phố Cầm áp giải kẻ tình nghi đi trước, Hạ Chi Quang thấy chiếc xe kia đã ra khỏi tầm mắt mới không nhìn nữa, liếc Hoàng Tuấn Tiệp một cái.
"Hài lòng chưa?"
Hoàng Tuấn Tiệp nhìn trái nhìn phải thấy không có ai, lập tức hành động, một tay ôm eo Hạ Chi Quang, đồng thời cúi đầu, khắc đôi môi nhợt nhạt lên môi của Hạ Chi Quang, cũng khẽ nói:
"Em đoán xem anh có hài lòng hay không?"
"Đừng nghịch." Hạ Chi Quang nói nhỏ, đôi mắt hơi híp lại, mang theo một chút lười biếng vô tình để lộ giống như đang hưởng thụ vậy.
"Lưng còn đau không?" Hoàng Tuấn Tiệp lại hỏi.
"Làm gì?"
"Nếu không đau, vậy lát nữa em lái thuyền, anh ngồi phía sau em, duỗi tay ôm em, đặt cằm lên bả vai em, em ôm vô-lăng, anh ôm lấy em, nước biển mênh mông hùng vĩ, em cũng xinh đẹp không thôi..." Hoàng Tuấn Tiệp cười nhẹ "Đón Valentine trắng mà hôm qua chúng ta còn chưa kịp đón."
"Sao tháng ba rồi mà vẫn còn lễ tình nhân á?" Hạ Chi Quang chịu không nổi.
"Cái gì gọi là tháng ba rồi mà vẫn còn lễ tình nhân." Hoàng Tuấn Tiệp nhướng mày "Rõ ràng ngày 14 hàng tháng đều là lễ tình nhân mà."
Anh buông eo Hạ Chi Quang ra, lại duỗi tay móc lấy ngón út của Hạ Chi Quang mà lắc lắc.
"Những ngày 14 đó, đều là ngày lễ của em và anh."
_____
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip