Chương 125
"Không dễ dàng." Hoàng Tuấn Tiệp than thở.
"Không dễ dàng?" Trịnh Thuần Cảnh khó hiểu.
Đúng đấy, không dễ dàng gì, cuối cùng anh cũng phát hiện. Hoàng Tuấn Tiệp oán thầm, ngoài miệng lại nói: "Con ở đâu ra? Thật không dễ dàng."
Trịnh Thuần Cảnh lập tức bị chuyển sự chú ý, nếu là mọi khi, hắn nhất định có thể phát hiện ra Hoàng Tuấn Tiệp không bình thường, nhưng bây giờ, nhạy bén đã rời nhà bỏ trốn, trốn khỏi cái người vốn đang rối như tơ vò này. Trịnh Thuần Cảnh tựa như một người đang chết đuối, đầy lòng đầy mắt đều xem Hoàng Tuấn Tiệp như khúc gỗ cứu mạng, có chuyện gì cũng nói thẳng ra.
"Là con của Dĩnh Dĩnh! Mấy ngày nay..." Hắn đột nhiên khựng lại, nói tiếp "Khoảng thời gian gần đây, tôi hỏi thăm rồi điều tra các bệnh viện có tiếng trong thành phố, điều tra tư liệu của bệnh viện, cuối cùng cũng tìm được Dĩnh Dĩnh, Dĩnh Dĩnh mang thai rồi..."
"Không có nghĩa là con của anh." Hoàng Tuấn Tiệp nói tiếp.
"..." Trịnh Thuần Cảnh.
"..." Hạ Chi Quang.
Anh không bình thường. Hạ Chi Quang dùng ánh mắt quái lạ nhìn Hoàng Tuấn Tiệp.
"Là con của tôi."Trịnh Thuần Cảnh lại rất bình tĩnh, hơn nữa còn phản bác Hoàng Tuấn Tiệp một cách có logic "Trên bản ghi chép của bệnh viện có viết rõ thời gian Dĩnh Dĩnh khám thai, đếm ngược thời gian, lúc mang thai Dĩnh Dĩnh vẫn đang ở bên tôi."
"Ồ --" Hoàng Tuấn Tiệp ồ một tiếng thật dài "Là con của anh, nhưng chưa chắc người ta đã muốn cho anh nhận con, đừng nghĩ hay quá."
"..." Trịnh Thuần Cảnh.
"..." Hạ Chi Quang.
Nhất thời Hạ Chi Quang lại không dám chắc Hoàng Tuấn Tiệp có phải đã vô thức mà biến thành kẻ thù của Trịnh Thuần Cảnh rồi hay không, thật sự có thể nói là trong lời giấu dao, từng nhát từng nhát đâm thẳng vào tim.
"Nhưng đúng là con của tôi." Trịnh Thuần Cảnh bị Hoàng Tuấn Tiệp trách móc hai lần, nhưng vẫn bình tình lại, thông minh rời nhà trốn đi cũng trở về không ít.
"Nói không sai." Hoàng Tuấn Tiệp tán thành một tiếng "Nếu nhất định muốn giành con, nói không chừng sẽ thật sự giành được, tìm luật sư giỏi, đệ đơn lên tòa án, may ra vẫn còn có hy vọng giành quyền nuôi con."
"... Cậu nghiêm túc đấy à?" Lần này, ngay cả Trịnh Thuần Cảnh cũng chần chừ rồi.
"Không thì sao? Anh không cần con ư?" Hoàng Tuấn Tiệp hỏi ngược lại.
"Đương nhiên tôi cần con! Đây chính là con trai của tôi!" Trịnh Thuần Cảnh vội vàng nói, "Nhưng tôi có cần con đến đâu chăng nữa cũng không thể để con tách khỏi Dĩnh Dĩnh được!"
"Đã hiểu." Hoàng Tuấn Tiệp gật đầu "Cho nên anh muốn mua một tặng một, mua nhỏ tặng lớn, dù sao cũng là con của anh, Dĩnh Dĩnh lại không thể bỏ con, dứt khoát một nồi hầm cả đôi, chiêu này không tồi, cao tay lắm."
"Đừng gọi Dĩnh Dĩnh." Trịnh Thuần Cảnh nhịn rồi lại nhịn, vẫn cứ không nhịn được, sửa lại cách xưng hô của Hoàng Tuấn Tiệp "Dĩnh Dĩnh là cách gọi của riêng tôi."
Hạ Chi Quang đột nhiên cảm thấy trông Trịnh Thuần Cảnh cũng vừa mắt hơn rồi đấy.
"Hoàng Tuấn Tiệp, cậu là bạn tôi đúng không?" Trịnh Thuần Cảnh thở phào, lại hỏi.
"Tôi đương nhiên là bạn anh, không chỉ là bạn, còn là anh em chí cốt." Hoàng Tuấn Tiệp.
"Vậy..."
"Nhưng tuyệt giao với đàn ông cặn bã là trách nhiệm của tất cả mọi người." Hoàng Tuấn Tiệp lạnh nhạt nói rõ.
"..."
"Đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ gì." Hoàng Tuấn Tiệp hơi nhướng mi, dùng đũa chọt thức ăn trên bàn "Anh nghĩ, bây giờ Diêm Giai Dĩnh đang mang thai, cơ thể nặng nề, người nhà lại không ở bên cạnh, chính anh cũng không thể bầu bạn, chỉ đành mỗi ngày xắt rau bổ trái cây, gửi chút hơi ấm..."
Mỗi một đoạn Hoàng Tuấn Tiệp nói ra, sắc mặt Trịnh Thuần Cảnh lại trở nên hổ thẹn một phần.
"Liên tục gửi hơi ấm, biết đâu lại có thể làm nóng trái tim vốn đã nguội lạnh, theo đuổi người ta một lần nữa, đúng không?"
Khuôn mặt của Trịnh Thuần Cảnh cuối cùng cũng coi xuất hiện một tia nắng.
"Nằm mơ giữa ban ngày." Hoàng Tuấn Tiệp dùng năm chữ nhận xét.
Tia nắng kia lại bị mây đen dày dặc che mất, mây đen quá đỗi nặng nề, đè xuống đôi vai của Trịnh Thuần Cảnh, khiến vai hắn khom lại, ngay cả Hạ Chi Quang vốn thờ ơ lạnh nhạt cũng cảm thấy có chút không đành lòng.
Nhưng Hoàng Tuấn Tiệp cũng không có trách móc linh tinh, anh nhanh chóng nói: "Trước đây Diêm Giai Dĩnh không biết anh biết nấu cơm sao? Trước đây anh chưa từng nấu cơm cho Diêm Giai Dĩnh à?"
"Đều có..."
"Ừm, vậy sao anh lại tự tin rằng mình có thể đoạt lại Diêm Giai Dĩnh bằng những thứ mà cô ấy đã từng trải qua từ lâu?"
"Trước đây không thường xuyên như vậy..."
"Ồ."
Một tiếng ồ này, giống như đang ẩn chứa trăm ngàn mỉa mai.
Trịnh Thuần Cảnh vốn không đủ lòng tin lại càng lúc càng cẩn thận.
"Cũng không chỉ là xử lý nguyên liệu nấu ăn, khám thai rồi sinh con cũng cần tiền, tôi định đưa thẻ lương cho Dĩnh Dĩnh."
"Thiếu hai đồng lương bẩn của anh chắc?" Hoàng Tuấn Tiệp cười nhạo.
Quá đáng rồi nhá. Hạ Chi Quang nghe không vô, lén đá Hoàng Tuấn Tiệp một cái.
"Đừng đá anh, anh có nói sai đâu." Hoàng Tuấn Tiệp liếc Hạ Chi Quang một cái.
"... Khụ." Hạ Chi Quang lúng túng ho khan.
Cậu nhận được cảm kích của Trịnh Thuần Cảnh.
Trịnh Thuần Cảnh nói: "Hoàng Tuấn Tiệp quả thực nói không sai, Dĩnh Dĩnh là phóng viên, có thể quen được rất nhiều người, nguyện ý ở bên tôi, căn bản không có khả năng vì tiền."
Tiền cũng không thể cứu vãn trái tim của Diêm Giai Dĩnh.
Diêm Giai Dĩnh ở bên hắn, chỉ là bởi yêu hắn.
Diêm Giai Dĩnh chia tay với hắn, cũng chỉ là bởi hắn không giữ lời hứa.
Trịnh Thuần Cảnh im lặng một lúc lâu, cuối cùng ủ rũ cúi đầu đứng lên, nói với Hoàng Tuấn Tiệp: "Tối hôm nay cảm ơn hai người, tôi đi trước..."
"Đi thong thả, không tiễn." Hoàng Tuấn Tiệp tiếc chữ như vàng.
Mắt thấy cuối cùng Trịnh Thuần Cảnh cũng biến mất ngoài cửa lớn, Hạ Chi Quang rốt cuộc đã mở miệng vàng: "Anh không muốn để Trịnh Thuần Cảnh cùng Diêm Giai Dĩnh ở bên nhau đến vậy à?"
"?" Hoàng Tuấn Tiệp "Em nói gì thế, anh đương nhiên muốn rồi. Chỉ thiếu một bước nữa thôi, Trịnh Thuần Cảnh sẽ trở thành người thắng, là anh em, lúc này nên giúp đỡ hắn."
"Phương thức giúp đỡ của anh đặc biệt thật đấy."
"Đó là do em không biết ưu điểm xuất sắc nhất của Trịnh Thuần Cảnh."
"Nói em nghe coi."
"Bất khuất kiên cường." Hoàng Tuấn Tiệp cong miệng "Càng đả kích anh ta, anh ta lại càng nghĩ ra biện pháp đánh bại vấn đề nan giải phía trước. Huống hồ, chỉ rõ chân tướng chẳng lẽ lại gọi là đả kích sao? Anh tình nguyện gọi là -- giảm bớt đường vòng. Bắt Trịnh Thuần Cảnh từ bỏ may mắn, đối mặt trực tiếp với mâu thuẫn cốt lõi giữa anh ta và Diêm Giai Dĩnh."
Nói xong, Hoàng Tuấn Tiệp tìm điện thoại di động, cúi đầu gọi video trên WeChat.
"Anh gọi video với ai thế?" Hạ Chi Quang hỏi.
"Đương nhiên là Diêm Giai Dĩnh."
"Tốt xấu gì anh cũng nên để lại chút bất ngờ cho chị ấy đi." Hạ Chi Quang cạn lời.
"Anh xử lý bớt phần kinh hãi trong bất ngờ cho chị ấy trước đã." Hoàng Tuấn Tiệp không dám gật bừa.
Cuộc gọi video nhanh chóng được kết nối, hai người cũng khá lâu rồi không gặp, khi Diêm Giai Dĩnh xuất hiện trong video với gương mặt phù nề, Hoàng Tuấn Tiệp sửng sốt một chút; mà khi Diêm Giai Dĩnh ở đối diện nhìn thấy cánh tay đang bó bột của Hoàng Tuấn Tiệp cũng sửng sốt không thôi.
Hai người đồng thời lên tiếng: "Chị/cậu -- "
Lại nhanh chóng biết được đối phương muốn hỏi gì.
"Lúc trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sắp khỏi rồi." Hoàng Tuấn Tiệp chỉ vào cánh tay của mình.
"Không sao, phù thũng thôi." Diêm Giai Dĩnh nói.
Không hàn huyên chuyện phiếm quá nhiều, Hoàng Tuấn Tiệp kể ngắn gọn sự việc Trịnh Thuần Cảnh đã phát hiện được cô, đồng thời chuẩn bị kế hoạch gửi hơi ấm cho Diêm Giai Dĩnh nghe.
Mới đầu, Diêm Giai Dĩnh còn cảm thấy hơi lo lắng, thế nhưng càng nghe được đối thoại giữa Hoàng Tuấn Tiệp cùng Trịnh Thuần Cảnh, khuôn mặt căng thẳng của cô dần bình tĩnh lại, một lát sau, Diêm Giai Dĩnh nhẹ nhàng đáp lại:
"Tôi nghe thấy có người gõ cửa."
"Trịnh Thuần Cảnh." Hoàng Tuấn Tiệp nhìn đồng hồ, Trịnh Thuần Cảnh mới vừa rời đi 20 phút "Vội vàng chạy tới chỗ chị, một khắc cũng không trì hoãn."
"Ừm..." Sắc mặt của Diêm Giai Dĩnh càng lúc càng mềm mỏng.
Hoàng Tuấn Tiệp không nói thêm nữa, dứt khoát tạm biệt, tắt video.
Nên nói nên làm anh đều đã nói đã làm, chuyện tiếp theo phải xem chính bản thân Trịnh Thuần Cảnh thôi.
"Có thể theo đuổi được không?" Hạ Chi Quang ở bên cạnh hỏi.
"Có thể có, cũng có thể không." Hoàng Tuấn Tiệp trả lời mà không khác gì không trả lời.
"Theo đuổi nhiều cũng tốt." Hạ Chi Quang nghiền ngẫm một lát rồi đánh giá "Cảm giác vừa chua xót vừa ngọt ngào khi yêu thầm hay yêu công khai đều rất tốt, Trịnh đội cũng không ngại hưởng thụ thêm vài năm rồi lại nói."
"Nghe giọng điệu người từng trải của em kìa..."
Hạ Chi Quang cảnh giác.
"Nào, nói thêm về cảm nhận trong lòng đi nào?" Hoàng Tuấn Tiệp vô cùng hứng thú, chỉ thiếu mỗi nước chưa lấy ra bút ghi âm phỏng vấn.
"Hừ." Hạ Chi Quang cười khẩy, dứt khoát đứng dậy, rời xa cái người được đà lấn tới kia.
Hoàng Tuấn Tiệp có chút tiếc hận, mà chẳng hề tiếc nuối.
Đã bắt đầu sống chung với nhau rồi, còn sợ không có cơ hội dụ người ta nói ra ư? Hoàn toàn có thể từ từ từng bước, thả một vòng trước, lại thả thêm hai vòng, sau đó thả ba vòng...
Vòng này xen lẫn vòng kia, vòng lấy cả ý đồ đen tối mà Hoàng Tuấn Tiệp ấp ủ.
Chuyện của người khác cứ tạm thời dừng lại như thế đã. Cuộc sống vẫn phải quay về hiện tại.
Hoàng Tuấn Tiệp trở lại bàn ăn.
"Đổ thức ăn trên bàn đi à?"
"Quá lãng phí." Hạ Chi Quang "Bỏ vào tủ lạnh, ngày mai hâm nóng lại."
"Vậy anh đi rửa nồi." Hoàng Tuấn Tiệp nói.
"Để em làm cho. Anh bị đau một tay, không tiện."
Vị trí nhà bếp bị người kia chiếm cứ, Hoàng Tuấn Tiệp xoay một vòng, trở về ghế sô pha trong phòng khách. Anh mở ti vi:
"Hôm nay em có buồn ngủ không? Nếu không buồn ngủ, chúng ta xem phim xong rồi lại ngủ, em muốn xem phim gì?"
"Gì cũng được, anh chọn đi." Hạ Chi Quang nói vọng ra từ trong nhà bếp "Em để dao kéo trong ngăn tủ dưới bồn nước, không có việc gì thì anh đừng mở ra."
"Được, anh biết rồi -- "
Âm thanh của phim điện ảnh, âm thanh của dòng nước, cùng vang vọng trong căn nhà xưa nay vốn rất yên tĩnh.
Thoang thoảng mùi khói lửa.
Mùi này nhìn không thấy, ngửi không thấy, thế nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một cách rõ ràng.
Sau khi Diêm Giai Dĩnh tắt cuộc gọi video với Hoàng Tuấn Tiệp đã im lặng chờ đợi trong phòng.
Tiếng gõ cửa bên ngoài không kéo dài quá lâu, vang lên ba lần rồi ngừng lại. Cô vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng để gặp mặt Trịnh Thuần Cảnh, đành chờ trong phòng mười phút mới vịn giường đứng lên.
Mang thai thời kì cuối, cơ thể vô cùng nặng nề, đi lại ngồi nằm đều tốn sức hơn thời điểm bình thường vô số lần.
Cô đã từng cảm thấy sinh mệnh trong bụng đang hút lấy sự sống của cô, bây giờ vẫn cứ cảm thấy như vậy.
Cô vẫn luôn dùng sinh mệnh của mình để nuôi một sinh mệnh khác.
Cô chậm rãi đi qua căn nhà mình thuê, căn nhà không lớn, mọi mặt cũng rất bình thường, chỉ là căn nhà này đã từng phải chịu quá nhiều cảm giác suy sụp cùng méo mó trong cô, những cảm xúc đã phát tiết ra ngoài cũng không biến mất hoàn toàn, mà trở thành từng luồng mịt mờ chỉ có thể thoáng nhìn qua khóe mắt, chồng chất trong góc nhà, cùng cô nổi mốc, cùng cô sinh ra sâu mọt...
Nhưng gần đây đã tốt hơn nhiều.
Sau khi vụ án của Lôi Lôi được giải quyết, sau khi hung thủ dùng tính mạng trả giá.
Cô bắt đầu nhận thấy sự điên cuồng trong bản thân, thỉnh thoảng ngẩn người, lại thỉnh thoảng thả những cảm xúc này dưới ánh mặt trời, để chúng được phơi nắng.
Cuối cùng cô cũng đi qua toàn bộ căn nhà mà mình đã thuê, đi tới trước cửa, ấn vào tay nắm cửa lạnh lẽo.
Cửa mở ra.
Mở ra một cái khe.
Một sợi lông vũ phát ra tia sáng xuất hiện trong khe cửa, viền lông vũ đang cọ lên đầu ngón chân của Diêm Giai Dĩnh.
Không phải ánh đèn trong hành lang.
Đèn trong hành lang là đèn cảm ứng âm thanh, nếu như không có âm thanh, đèn sẽ không sáng lên.
Diêm Giai Dĩnh đẩy khe cửa ra rộng hơn, có thể thấy rõ nguồn phát ra ánh sáng chính là chiếc đèn ngủ hoa hướng dương đặt cạnh cửa, ánh sáng từ nhụy hoa hướng dương đang chiếu vào một cái túi vải được dựng thẳng ở phía trước, một bông hồng đỏ nằm chéo trong miệng túi.
Hoa hồng nở khá đẹp.
Cánh hoa tươi tắn, giọt sương long lanh, thản nhiên nở rộ giữa ánh đêm, nói hộ những tâm tư thầm lặng.
Giọt sương trong cánh hoa tựa như bước vào đôi mắt của Diêm Giai Dĩnh.
Qua đôi mắt mờ sương, ngọn đèn ảm đạm như đang tan ra, rọi sáng từng ngóc ngách của hành lang đen kịt, nhẹ nhàng đẩy đi tầng sương mù ngột ngạt lại nặng nề kia.
Nỗi đau của trần gian là đau đớn, mà hơi ấm của trần gian là ấm áp.
Diêm Giai Dĩnh vừa cảm thấy đau đớn, cũng vừa cảm thấy ấm áp.
Loại cảm xúc mâu thuẫn này lại chẳng hề mâu thuẫn mà lấp đầy tâm trí cô, sau đó khiến cô hiểu ra:
Mình vừa muốn tha thứ cho anh ấy, lại vừa không muốn tha thứ cho anh ấy.
"... Con nói xem?" Diêm Giai Dĩnh cúi đầu, duỗi tay xoa cái bụng đã nhô cao "Tạm thời không tha thứ, có được không?"
Lòng bàn tay hơi run lên.
Đứa bé trong bụng đá một cái, giống như đang đập chân thề hẹn.
"Ngoan lắm." Cô khẽ nói, bắt đầu suy nghĩ miên man.
Qua một lúc lâu, cũng không biết nghĩ tới điều gì, khuôn mặt của cô sáng lên, giống như tia sáng trong hành lang đã thấm lên mặt cô.
Cô nở nụ cười.
*
Ngày thứ hai sau khi chuyển nhà cũng là lúc nên đến bệnh viện thay thuốc.
Bác sĩ ở thành phố Ninh nhìn vết thương của hai người một lúc lâu, đưa ra lời khuyên khác nhau.
Lời khuyên dành cho Hạ Chi Quang chính là: "Thường xuyên thay thuốc, chăm sóc cẩn thận, có thể vận động vừa phải nhưng cũng không nên miễn cưỡng."
Ý là phục hồi tương đối tốt, dần dần từng bước một, không có vấn đề gì.
Hoàng Tuấn Tiệp ở bên cạnh hỏi: "Sẹo thì sao ạ? Có thể tự lành không?"
Hạ Chi Quang nhìn Hoàng Tuấn Tiệp một cái.
"Tình trạng vết thương do tạo thành từ vụ nổ rất phức tạp, có vết sâu, có vết không sâu, các vết thương ngoài da rất dễ lành lại, chế độ ăn uống thanh đạm, siêng năng tập thể dục, còn có tuổi tác, cũng có tác dụng hỗ trợ hồi phục vết thương sâu."
Bác sĩ nghiên cứu vết thương trên người Hạ Chi Quang một lát:
"Làm công việc nguy hiểm đúng không?"
"Cảnh sát."
"Đã làm cảnh sát rồi mà vẫn lo lắng vết sẹo có biến mất hay không à? Biến mất rồi cũng sẽ lại xuất hiện, cái này gọi là tuần hoàn không ngừng, lặp lại không thôi." Bác sĩ ngầm khuyên hai người bằng lòng với số mệnh, đừng phí uổng phí sức lực.
Nói Hạ Chi Quang xong, đến lượt Hoàng Tuấn Tiệp.
Lần này phải chú ý hơn một chút, cánh tay từng bị trúng đạn, vậy thì sẽ liên quan đến vấn đề hồi phục chức năng, nếu không thể hồi phục tốt trong giai đoạn vết thương lành lại, sau này sẽ gây ra phiền phức không nhỏ.
"Tiến độ lành lại không tồi, hai ngày nay có từng cử động ngón tay không?"
"Có ạ."
"Cảm thấy thế nào?"
"Không được linh hoạt như trước đây."
"Phản ứng bình thường, tôi dạy cậu một bài tập, dạo này phải luyện nhiều vào. Cũng có thể cử động các ngón tay bất cứ lúc nào, rèn luyện tính linh hoạt."
Bác sĩ cầm tay Hoàng Tuấn Tiệp dạy anh một lần, lại nhìn Hoàng Tuấn Tiệp tự tập thêm một lần, lúc này chẩn đoán mới xem như kết thúc.
Đến đã đến rồi, cũng không vội vàng ra về, hai người rẽ bước, đi tới phòng hồi phục chức năng của bệnh viện để rèn luyện.
Trong phòng hồi phục chức năng có không ít người, bệnh nhân, nhân viên chăm sóc, bác sĩ, người nhà bệnh nhân, tất cả đều đang ở đây.
Tiếng kêu đau thỉnh thoảng vang lên khiến người nghẹt thở, nhưng tiếng cổ vũ theo sát phía sau lại khiến lòng người ấm áp.
Bọn họ tìm một góc ít người mà ngồi xuống.
Hoàng Tuấn Tiệp bắt đầu rèn luyện ngón tay, thật ra trí nhớ của anh rất tốt, nhớ được gần hết những nội dung mà bác sĩ vừa dạy lúc nãy, nhưng trong quá trình rèn luyện, Hạ Chi Quang vẫn luôn lên tiếng, chỉnh sửa một vài tư thế cho anh.
"Nhớ kỹ như thế à?"
"Ừm."
"Sao anh lại không nhớ có động tác vặn ngón tay về phía sau nhỉ?"
"Có." Hạ Chi Quang "Nghe em."
Hoàng Tuấn Tiệp nghe thấy đối phương dùng giọng điệu chắc chắn như vậy để đáp lại thì ngẩng đầu lên, nhưng lại không đối diện với ánh mắt của Hạ Chi Quang, Hạ Chi Quang hơi rũ mắt xuống, đôi mắt như quét một nước sơn đang nhìn vào ngón tay đang cử động của anh, không chớp một cái.
Phục hồi chức năng là một quá trình hết sức dày công, không thể gấp gáp, cũng không thể trì hoãn.
Khoảng chừng nửa tiếng trôi qua, hai người kết thúc rèn luyện, Hoàng Tuấn Tiệp nói: "Trưa rồi, chúng ta đến trung tâm thương mại ăn cơm, thuận tiện mua chút đồ rồi lại về."
Hạ Chi Quang không có ý kiến.
Bệnh viện nằm trong khu vực trung tâm thành phố, cách hai con phố là có ngay một trung tâm mua sắm quy mô lớn, nhưng Hoàng Tuấn Tiệp không chọn trung tâm mua sắm tổng hợp kia, hai người ngồi taxi, taxi rẽ trái rẽ phải giữa thành phố ngựa xe như nước, gần như đi ngang qua một nửa thành phố, cuối cùng cũng tới một trung tâm mua sắm khác.
Thực ra hai trung tâm mua sắm này không khác nhau quá nhiều, thương hiệu quần áo giống nhau, chuỗi cửa hàng giống nhau, chỉ là có thêm một khu vui chơi, trung tâm mua sắm này cách trường học gần hơn, sau khi tan học hay vào dịp cuối tuần, lượng người đi lại trong khu vui chơi đông như mắc cửi, đa số là học sinh gần đó, cùng với một phần là người lớn nhàm chán muốn tới đây giết thời gian.
Tỷ như Hoàng Tuấn Tiệp.
Ăn trưa xong, Hoàng Tuấn Tiệp không làm như những gì đã nói lúc trước, sau khi cùng Hạ Chi Quang đi dạo trung tâm thương mại, mua vài món đồ, anh đã trực tiếp kéo người ta đến khu vui chơi, bắt đầu chơi trò chơi.
Lái mô tô, đập chuột, ném bóng rổ, thảm nhảy.
Trò nào Hoàng Tuấn Tiệp cũng thích, trò nào cũng phải bỏ tiền chơi thử.
"Đúng là trẻ con." Hạ Chi Quang đứng bên cạnh nhận xét.
Cách đáp lại của Hoàng Tuấn Tiệp là ném bóng rổ về phía Hạ Chi Quang: "Hạ đại cảnh sát, em đừng ra vẻ như thế, lúc chúng ta mới gặp nhau em cũng rất trẻ con mà, còn có thể giả vờ ngoan ngoãn quyến rũ người khác nữa cơ."
Hạ Chi Quang nhíu đuôi lông mày, dùng một tay bắt bóng rổ, xoay cổ tay một cái, ném về phía trước.
"Xoạch -- "
Bóng rơi trúng rổ, lưới rổ run lên không ngừng.
Hoàng Tuấn Tiệp huýt sáo một tiếng.
Sau khi chơi hết một vòng, tiền xu dùng trong trò chơi đã hết, mà điểm tích lũy từ trò chơi lại rất nhiều.
Khi Hoàng Tuấn Tiệp đưa những điểm tích lũy này đến quầy lễ tân để đổi quà, Hạ Chi Quang mới phát hiện trong một loạt danh sách đổi điểm lấy quà này có một hạng mục là đổi lấy Tamagotchi.
Hoàn toàn không nằm ngoài dự tính, Hoàng Tuấn Tiệp đổi lấy hai cái Tamagotchi.
Mình một cái, Hạ Chi Quang một cái.
Đương nhiên màu sắc cũng được lựa chọn tỉ mỉ, một cái màu xanh lục, một cái màu xanh lam.
Mình lấy cái màu xanh lục, đưa cái màu xanh lam cho Hạ Chi Quang.
Đồ chơi to bằng quả trứng gà đặt trong lòng bàn tay, Hạ Chi Quang nhìn một lúc lâu, giọng nói nhẹ nhành rời khỏi môi.
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Chỉ vậy thôi, là em tự thắng được đó."
"Không xem như là anh tặng hả?" Hạ Chi Quang nhìn về phía Hoàng Tuấn Tiệp.
"Tặng cái khác thì anh rất tình nguyện, nhưng cái này thì thôi." Hoàng Tuấn Tiệp trả lời, kéo Hạ Chi Quang ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, bắt đầu nghiên cứu Tamagotchi trong tay "Để anh xem khởi động máy như thế nào..."
"Không phải anh từng chơi à?"
"Chuyện từ bao nhiêu năm trước, anh quên mất rồi." Hoàng Tuấn Tiệp trả lời, ngẫm nghĩ một lát "Nhưng cho trẻ con chơi không khó, anh nhớ nội dung chủ yếu là nuôi thú cưng, mỗi ngày phải chăm sóc ăn uống ngủ nghỉ cho thú cưng, mỗi một ngày thú cưng sẽ lớn lên một tuổi, đến sáu tuổi là có thể kết hôn, mặc dù chỉ là đồ chơi điện tử, nhưng rất tiến bộ, đồng tính cũng có thể kết hôn với nhau; kết hôn có hai loại phương thức, một loại là chờ bà mai đến giới thiệu, cái này gọi là hôn nhân sắp đặt; một loại là yêu đương qua mạng, cái này gọi là tự do..."
"Phụ huynh trấn áp." Hạ Chi Quang bình thản nói tiếp.
Miệng thì nói không rõ nhớ, nhưng trên thực tế nói mãi nói mãi, lại giống như sách hướng dẫn sử dụng Tamagotchi vậy, năng lực ghi nhớ thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Hạ Chi Quang bật màn hình, khởi động máy.
Thú cưng pixel xuất hiện trên màn hình nho nhỏ, con trỏ nhấp nháy, ra hiệu chủ nhân của trò chơi hãy nhập tên của thú cưng.
Những năm tháng đi học, mình thật sự từng ngưỡng mộ đồ chơi của người khác sao? Hạ Chi Quang rơi vào tự hỏi.
Có lẽ có, nhưng đến bây giờ, đã quên từ lâu.
Tuổi thơ của cậu cũng giống như những chuyện đã bị quên đi trong quyển nhật ký, mơ hồ mờ mịt, có một cái bóng đáng sợ, mà cái bóng cũng đã trở nên trống rỗng.
Cậu đi rất nhanh, rất kiên quyết, đi đến tận hiện tại.
Nhưng mỗi người đều có quá khứ, quá khứ quyết định hiện tại.
Quyển nhật ký vẫn luôn gắn liền với nơi sâu thẳm trong trái tim cậu, còn có một thứ một thứ luôn bị bỏ qua, luôn bị cậu lãng quên, luôn bị cậu giấu đi trong một góc không ai nhìn thấy... Chính là cậu của thời thơ ấu.
Món đồ chơi trong tay là một cầu nối nho nhỏ.
Ở hai đầu cầu, Hạ Chi Quang đã trưởng thành nhìn lại Hạ Chi Quang của thời thơ ấu.
Cậu bước lên cầu, kéo lấy chính mình của thời thơ ấu đang cúi đầu giữa màn sương mù.
Gương mặt mờ dần trong màn sương ngẩng lên, nhút nhát mà nở nụ cười mừng rỡ với cậu...
"Hạ Chi Quang." Hoàng Tuấn Tiệp lắc lắc đồ chơi trong tay "Em mau chơi đi, anh đang chờ kết hôn đây này."
"Còn có sáu ngày mới có thể kết hôn, anh vội gì chứ." Hạ Chi Quang trả lời, ấn ngẫu nhiên các chữ cái trong mục tên vật nuôi.
Đầu tiên là "xzg", tiếp theo là "hjj", tiếp theo nữa là "g&j" (Hạ Chi Quang, Hoàng Tuấn Tiệp, Quang & Tiệp)
Cứ chơi như vậy, cho đến khi Hoàng Tuấn Tiệp quay đầu lại nhìn cậu: "Cuối cùng em cũng cười rồi."
Hạ Chi Quang đáp lại Hoàng Tuấn Tiệp: "Có anh ở đây mà."
_____
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip