Chương 88
Người hỏi ra được từ chỗ buôn ma túy, không phải Hứa Thi Cẩn, là Vu Tiểu Vũ.
"Tại sao lại là Vu Tiểu Vũ mua ma tuý?" Hoàng Tuấn Tiệp lầm bầm lầu bầu "Hứa Thi Cẩn không sợ người bạn hướng nội nhát gan của mình xảy ra chuyện gì sao? Hoặc là Vu Tiểu Vũ không hề nhát gan như chúng ta tưởng, không chỉ mật báo, còn tham gia vào kế hoạch trả thù của Hứa Thi Cẩn... Nếu như vậy, Hứa Thi Cẩn cùng Vu Tiểu Vũ chẳng phải là đồng phạm rồi sao?"
Như vậy cũng có thể giải thích được mọi chuyện.
Hai người họ, một người ngoài sáng, một người trong tối.
Những gì Hứa Thi Cẩn gặp phải khiến Vu Tiểu Vũ đồng cảm với tháng ngày bi thương của cô. Cô bị cô lập bị bắt nạt, bị buồn khổ ác ý không ngưng kết thành hình vờn quanh mỗi giây mỗi phút, giống hệt như ngột ngạt trong lòng Vu Tiểu Vũ lúc trước.
Lúc trước chỉ có Hứa Thi Cẩn đứng bên cạnh Vu Tiểu Vũ.
Cho nên dù vi phạm pháp luật phá vỡ kỷ cương, dù có nguy hiểm tầng tầng, hiện tại, Vu Tiểu Vũ vẫn lựa chọn đứng bên cạnh Hứa Thi Cẩn...
Hoàng Tuấn Tiệp bỗng nhiên nhìn chằm chằm bạn học Chu đang đứng bên cạnh.
"?" Bạn học Chu.
"Không có chuyện gì." Hoàng Tuấn Tiệp nói.
Anh thu lại tầm mắt, trong lòng thầm nghĩ: Ừm... Tuy mình sẽ không vì bạn học Chu mà vi phạm pháp luật phá vỡ kỷ cương, ngược lại, mình sẽ dốc hết toàn lực ngăn cản bạn học Chu vi phạm pháp luật phá vỡ kỷ cương; nhưng Hứa Thi Cẩn cùng Vu Tiểu Vũ không giống vậy, đối với học sinh cấp ba vẫn không có nhận thức chính xác về vấn đề pháp luật như bọn họ mà nói, có lẽ đây chính là cách duy nhất mà bọn họ có thể ủng hộ đối phương.
Bất chấp hậu quả không để ý hết thảy, dù đánh cược cả tương lai cũng phải giúp bạn bè trong lúc tuyệt vọng cùng phẫn nộ.
Hoàng Tuấn Tiệp lại nhớ tới khổ thơ thứ hai của Tịch Mộ Dung mà Vu Tiểu Vũ đã đọc ngày đó:
Nhưng trong đám người chen chúc kia
Có ai sẽ để ý tới
Gương mặt âm u đột nhiên xuất hiện của người
Có ai hiểu được
Đau đớn trong lòng người vào giây phút đó
Nỗi đau của Hứa Thi Cẩn, cũng chỉ có Vu Tiểu Vũ mới có thể chú ý, mới có thể quan tâm.
"Đồng phạm gì cơ?" Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Hoàng Tuấn Tiệp ngẩng đầu, nhìn thấy cảnh sát Tần sắc mặt có chút không tự nhiên. Anh cười nói:
"Ui, đàn anh. Vẫn chưa tan làm à?"
"Sắp rồi, sắp rồi." Cảnh sát Tần hùa theo, nhưng không có rời đi, vẫn nhìn chằm chằm Hoàng Tuấn Tiệp "Lúc nãy cậu vừa thì thầm gì đó? Sao tôi lại nghe thấy có người mua ma tuý, còn kế hoạch với đồng phạm gì gì nữa?"
"Cảnh sát Tần." Có thù không báo, không phải quân tử, Hoàng Tuấn Tiệp học theo Chung Hữu Đao, chắp tay sau lưng, giở giọng "Chú ý kỷ luật, đừng hóng chuyện của đội phòng chống ma túy."
"Thằng nhóc thối tha..." Cảnh sát Tần suýt chút nữa đã giơ tay lên cốc Hoàng Tuấn Tiệp một cái "Thù dai như thế, ai dạy cậu hả!"
Hoàng Tuấn Tiệp chỉ nhìn cảnh sát Tần cười cười.
"Được rồi được rồi..." Cảnh sát Tần nghẹn uất "Chuyện sáng nay cậu tới tìm tôi, lặp lại lần nữa đi, lần này tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe."
Cho dù mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện đến mức có thể quay thành phim, nhưng tổng kết lại rất ngắn gọn, Hoàng Tuấn Tiệp vắn tắt kể lại đầu đuôi câu chuyện cho cảnh sát Tần: "Cho nên tôi muốn xem hồ sơ, muốn biết rốt cuộc Đoạn Tuệ Văn đã nói gì."
"Đùa gì thế." Cảnh sát Tần lườm một cái "Bị khùng đúng không, lời khai mà cảnh sát hỏi ra được có thể tùy tiện cho người không liên quan xem à? Tôi sao có thể cho cậu xem lời khai của Đoạn Tuệ Văn được."
"Linh hoạt linh hoạt đi."
"Linh hoạt cái rắm."
"Một chút khả thi cũng không có?"
"Nửa chút cũng không." Cảnh sát Tần chắc như đinh đóng cột.
Hoàng Tuấn Tiệp hơi híp mắt lại, bày ra vẻ mặt nguy hiểm, nhìn chằm chằm cảnh sát Tần.
Cảnh sát Tần không hề sợ hãi.
"Được thôi, không nói thì không nói, dù sao cũng không thể để đàn anh phạm sai lầm. Nhưng đột nhiên tôi lại nhớ ra một vài manh mối, nhưng, ai ui, ngày hôm nay não bộ hoạt động quá sức, không nghĩ ra được gì cả ——" Hoàng Tuấn Tiệp đột nhiên giơ hai tay lên, giống như vịt con ôm đầu.
"..." Cảnh sát Tần.
"Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi muốn làm gì nhỉ..." Hoàng Tuấn Tiệp đột nhiên quay sang nói với bạn học Chu "Đúng rồi, lớp tự học buổi tối cũng tan rồi đúng không? Tôi đưa em về nhà!"
Bạn học Chu lành lạnh liếc Hoàng Tuấn Tiệp một cái, ánh mắt kia, giống như đang nói: Bây giờ mới buồn nhớ đến em?
"Thằng nhóc này..." Cảnh sát Tần "Đến nỗi thế không?"
"Ui, tôi cũng khổ lắm. Bệnh cũ này ấy à, dăm ba hôm lại tái phát..."
Cái cốc kia cuối cùng vẫn rơi vào đầu Hoàng Tuấn Tiệp. Cảnh sát Tần hậm hực nói: "Được rồi, được nói thì tôi sẽ nói, cậu mau nói rõ tất cả mọi chuyện ra đây!"
Hoàng Tuấn Tiệp lập tức thu lại dáng vẻ không đứng đắn: "Vậy được, cảnh sát, anh nói cho tôi trước, tại sao các anh đã đến trường học kia bốn, năm lần."
Cảnh sát Tần rút ra sổ ghi chép thông tin vụ án của mình, lật liên tiếp vài tờ.
Ngày 18 tháng 10, Chân Hoan chết đuối, cùng ngày cục cảnh sát đã cử người đến hiện trường làm giám định sơ bộ, một vụ tự sát rất bình thường, phía nhà trường rất phối hợp điều tra, lại nhấn mạnh có thể sẽ tạo thành hiệu ứng dây chuyền, hi vọng xử lý âm thầm, không muốn tuyên truyền rộng rãi.
Chuyện vốn trôi qua như vậy, thế nhưng tối ngày 25 tháng 10, bên sở giáo dục nhận được một cuộc điện thoại, trực tiếp gọi cho giám đốc sở, nói là vụ án có điểm đáng ngờ, đề nghị bọn họ điều tra kĩ càng hơn.
Vì vậy ngày 26 tháng 10, cục cảnh sát lại phái người đến trường học tìm những người có liên quan, tiến hành ghi chép.
"Ngày 25 tháng 10." Bạn học Chu đột nhiên xen ngang "Sở giáo dục cũng tới vào ngày hôm đó. Hứa Thi Cẩn viết một bức thư gửi đến sở giáo dục, tố cáo Lý Tư bắt nạt cậu ấy, tố cáo bố của Lý Tư làm quan lại lạm dụng tư quyền, ức hϊếp thường dân. Cho nên người của sở giáo dục đến điều tra hòa giải, bố của Lý Tư ấn đầu Lý Tư, bắt cậu ta nhận lỗi với Hứa Thi Cẩn."
"Cái cớ để Lý Tư bắt nạt Hứa Thi Cẩn chính là cái chết của Chân Hoan, sở giáo dục đến điều tra, lời đồn thấy chết mà không cứu truyền đến tai bọn họ... Cũng truyền đến tai cảnh sát."
Lúc này cảnh sát Tần lại đột nhiên tằng hắng một cái, nhắc nhở nho nhỏ: "Nghĩ lại chuyện cậu vừa hỏi khi nãy... Ừm... Cậu hiểu mà."
Hoàng Tuấn Tiệp giống như được đả thông hai mạch nhâm đốc, trong nháy mắt mạch suy nghĩ trở nên rõ ràng trôi chảy: "Cho nên nói, khi sở giáo dục điều tra đã hỏi Đoạn Tuệ Văn. Du lịch mùa thu là quyết định nhất thời của cô ta, cục cảnh sát không quan tâm vấn đề này, nhưng sở giáo dục quan tâm, cô ta phải chịu trách nhiệm, nhưng lại muốn trốn tránh trách nhiệm. Người kia không thể do cô ta không chú ý mà chết, nhất định phải là lớp bên cạnh, chứ không phải vì học sinh của cô ta mà chết, mỗi một chuyến cảnh sát đều thu được manh mối mới, cho nên mới chỉ có thể đi hết chuyến này đến chuyến khác —— Đàn anh, là hướng suy nghĩ này đúng không?"
"Ôi chậc chậc, cậu tiếp tục, tiếp tục. Có thể nghĩ càng... Ừm ừm." Cảnh sát Tần không thể nói rõ, chỉ có thể làm người đưa ra câu đố, hắn làm rất khổ cực, rất chột dạ, nhìn trời nhìn đất, nhìn trái nhìn phải, chỉ sợ thanh tra nhô ra từ trong khe gạch vách tường giống như u hồn, sau đó thiết diện vô tư ghi tội hắn.
"Ha! Tôi hiểu, thấy chết không cứu có thể mập mờ thành cố ý kéo dài thời gian không cứu. Nếu là vế sau, người phải chịu trách nhiệm cho cái chết không còn là Chân Hoan nữa, hoàn toàn là Hứa Thi Cẩn —— "
"Ai —— nha!" Cảnh sát Tần hô lớn một tiếng, giống như đang nhấn mạnh quy tắc phá án của cảnh sát "Chúng tôi cũng không thể chỉ nghe một người mà."
Hoàng Tuấn Tiệp nhăn lại mày: "Các anh còn đi hỏi học sinh lớp A. Lời khai của bọn họ cũng cùng giống như Đoạn Tuệ Văn? Bọn họ... Bị Đoạn Tuệ Văn ra hiệu ngầm?"
Cảnh sát Tần đã nhăn mặt thành cơn sóng, suy nghĩ hồi lâu, úp úp mở mở nói: "Cũng không phải hỏi hết toàn bộ học sinh..."
"Cán bộ lớp?"
"Quá rồi quá rồi, chúng ta nói tiếp chuyện phía sau." Cảnh sát Tần vội vàng cắt ngang "Vốn dĩ ngày 27 tháng 10, cũng chính là thứ sáu, chúng tôi đã đến nhà Hứa Thi Cẩn tìm Hứa Thi Cẩn cùng phụ huynh của con bé nói chuyện, nhưng ngày hôm đó Hứa Thi Cẩn không ở nhà, cũng không tìm được người, hỏi bố mẹ của con bé, họ nói trẻ con tính khí nóng nảy, mâu thuẫn với bạn bè trong trường, sau đó đã đến nhà bạn thân ở tạm vài hôm để giải tỏa tâm trạng rồi, hơn nữa Hứa Thi Cẩn không chịu nói cho bọn học biết phương thức liên lạc của người bạn kia, nói làm vậy là can thiệp việc riêng tư gì gì đó. Bố mẹ của con bé kiến nghị chúng tôi thứ hai thì đến trường tìm còn bé. Ngày 29 tháng 10, chúng tôi —— "
"Các anh gặp Hứa Thi Cẩn ở đâu? Văn phòng của giáo viên sao? Hay là ở tòa nhà có phòng tiếp khách của hiệu trưởng?" Bạn học Chu hỏi.
Cảnh sát Tần nhớ lại: "Dù sao cũng không phải ở giảng đường của các em."
Bạn học Chu gật gật đầu: "Bố mẹ Chân Hoan cầm báo cáo kiểm tra thi thể đến bắt đền nhà trường cũng vào ngày 29 tháng 10, nếu như mọi người ở cùng một tòa nhà, Hứa Thi Cẩn có thể là trùng hợp đụng phải ngay lúc đó, chiếm được báo cáo kiểm tra thi thể của Chân Hoan."
Hoàng Tuấn Tiệp hỏi thêm: "Là các anh đề nghị bố mẹ Chân Hoan làm kiểm tra thi thể à?"
"Đúng."
Hoàng Tuấn Tiệp giơ ngón tay cái lên: "Khá lắm, thật sự là các anh mật báo cho bố mẹ Chân Hoan, từ đó móc nối cho bọn họ đi tống tiền bố mẹ Hứa Thi Cẩn. Áp lực mà các anh tạo ra cho Hứa Thi Cẩn còn nặng nề hơn Đoạn Tuệ Văn nhiều, cẩn thận bị trả thù đấy."
"..." Cảnh sát Tần tối sầm mặt "Chú ý cách dùng từ, sao có thể nói là mật báo được. Còn có trả thù, đây là chuyện đám trẻ con các cậu nên cân nhắc à?"
"Vậy thì dùng từ suy xét không chu toàn vậy." Hoàng Tuấn Tiệp khinh bỉ cảnh sát Tần bịt tai trộm chuông "Vậy sau đó thì sao? Các anh còn đến trường nữa không?"
"Ngày mùng 2 tháng 11, chúng tôi lại cử người đến một lần, lúc đó Hứa Thi Cẩn muốn nhảy lầu, nhà trường gọi điện thoại báo cảnh sát, chúng tôi đi lên khuyên con bé đã kết án rồi, chuyện không liên quan gì đến con bé cả, con bé nghe vậy thì bước xuống —— "
Hoàng Tuấn Tiệp: "Chờ đã, các anh đi lên nói với Hứa Thi Cẩn là đã kết án? Tại sao nói thế?"
Như này căn bản không giống với bởi vì hứa sẽ cho Hứa Thi Cẩn chuyển sang lớp A nên con bé mới thôi không nhảy lầu nữa trong lời kể của bạn học Chu mà.
"Lúc đó tổng phụ trách nói với chúng tôi, con bé nhảy lầu là bởi vì có người mắng con bé bỏ nhà ra đi lúc trước là đi chạy án. Haiz, cậu cũng biết loại nói bóng nói gió này mà, càng truyền càng thái quá."
"... Cảnh sát nói cho Hứa Thi Cẩn biết đã kết án. Hứa Thi Cẩn được các anh an ủi, nghĩ là mọi chuyện đã kết thúc nên mới bước xuống." Hoàng Tuấn Tiệp im lặng một lát, chầm chậm nói "Nhưng trên thực tế, căn bản không có kết thúc. Các anh đi... Không, thậm chí ngay cả khi các anh chưa rời đi, Hứa Thi Cẩn đã phải đối diện với ánh mắt của những người khác —— Ánh mắt căn bản không tin tưởng con bé hơn nữa còn chứa đầy ác ý."
Đó là lần cuối cùng Hứa Thi Cẩn xuất hiện ở trường.
Về đến nhà, cô còn phải đối mặt với bố mẹ, hai vợ chồng sĩ diện kia mới vừa bị bố mẹ Chân Hoan dọa dẫm rất có thể sẽ tiếp tục vô thức mà phát tiết tâm trạng lên người cô.
Khởi nguồn của chuyện này, chỉ có ác ý của Lý Tư dành cho cô là rõ ràng nhất, rõ đến mức mắt trần cũng có thể thấy.
Thế nhưng theo một lần phản kháng của Hứa Thi Cẩn —— một lần phản kháng mà cô tự nhận là không có vấn đề gì, lại tình cờ xé nát tấm màn che "nhân nhượng cho yên chuyện" vốn đang vô hình mà trường học đã gắn vào, những ác ý dời núi lấp biển kia đã kéo Hứa Thi Cẩn lên đài thẩm phán hết lần này đến lần khác.
Mỗi người đều đang lặng lẽ trốn tránh trách nhiệm, bia ngắm dưới ánh đèn tựu quang cũng chỉ có một mình cô.
Sự trả thù của Hứa Thi Cẩn tuyệt không phải mũi tên không đích. Thù hận của cô nồng đậm như vậy, mục tiêu rõ ràng như vậy, cũng chuẩn xác như vậy mà hủy diệt thứ quan trọng nhất của những người đã từng đối xử tồi tệ với cô!
Anh nhìn bạn học Chu, bạn học Chu mặt không cảm xúc, giống như bạn học Chu đã quá quen thuộc với chuyện này.
Anh đột nhiên nghĩ... Có lẽ lúc này đây, bạn học Chu càng thêm có thể thông cảm, thấu hiểu Hứa Thi Cẩn hơn mình.
Rõ ràng cảnh sát đã nói kết thúc rồi, rõ ràng mình vô tội.
Tại sao không có ai tin vậy? Tại sao các người vẫn cứ liên tục bức bách tôi hết lần này đến lần khác?
Nếu như ngay cả cảnh sát cũng không thể giúp tôi, còn có ai có thể giúp tôi?
...
Vậy thì để tôi tự giúp chính mình!
*
Sau khi nói ra tất cả mọi chuyện, cảnh sát Tần lại giúp một việc.
Hắn đi tra vị trí mà tín hiệu điện thoại của Hứa Thi Cẩn đã xuất hiện kể từ khi cô mất tích. Rất nhanh đã có được kết quả, trong tuần này, tín hiệu điện thoại của Hứa Thi Cẩn chỉ xuất hiện ở hai nơi.
Một nơi, là trong một khu dân cư của thành phố Cầm, sau khi kiểm tra thông tin của chủ hộ, đã phát hiện là căn hộ trên danh nghĩa của bố mẹ Vu Tiểu Vũ; một nơi khác, là ở trong trường học.
Sau khi nói hai địa điểm này cho Hoàng Tuấn Tiệp cùng bạn học Chu, cảnh sát Tần hơi khó xử vò đầu: "Hiện tại chúng ta cơ bản có thể xác định Vu Tiểu Vũ mua ma tuý. Thế nhưng..."
"Thế nhưng?"
"Thế nhưng, mua ma tuý không đạt đến số lượng nhất định sẽ không cấu thành tội phạm, kiến thức cơ bản này cậu cũng biết chứ. Nếu không cấu thành tội phạm, cũng không thể lập án."
"Vu Tiểu Vũ không chỉ mua ma tuý. Con bé còn đầu độc." Hoàng Tuấn Tiệp nhắc nhở.
"Không có chứng cứ." Cảnh sát Tần giang hai tay ra "Trong tay bạn học Chu đúng là có chai nước khoáng trộn lẫn ma túy, nhưng làm thế nào để chứng minh nước trong chai được lấy từ bình nước khoáng? Cho dù học sinh lớp E nhiễm ma túy, lại làm thế nào để chứng minh bởi vì uống nước mà nhiễm ma túy? Cho dù chứng minh được là uống nước mà nhiễm ma túy, vậy làm thế nào để chứng minh Vu Tiểu Vũ mua ma túy rồi pha loãng vào trong nước? Tương tự, cho dù chứng minh được là Vu Tiểu Vũ mua lượng ma tuý kia, cũng không thể chứng minh là Vu Tiểu Vũ tự mình hạ độc."
"..." Hoàng Tuấn Tiệp nhìn mà than thở "Đàn anh, từ một loại ý nghĩa nào đó, anh thật sự rất lợi hại đấy."
"Chứng cứ, chứng cứ, có chứng cứ mới —— "
"Nếu như tất cả chứng cứ đều bày sẵn ra đó, còn cần cảnh sát lẫn cục cảnh sát làm gì, lãng phí tiền của người nộp thuế? Trực tiếp giao cho tòa án xét xử không phải tốt hơn à?" Hoàng Tuấn Tiệp liếc một cái, vô cùng trào phúng "Nói chung, cảnh sát Tần, trước mặt anh có một cái hố, sáng nay anh đã rơi vào một lần, bây giờ vẫn muốn rơi vào lần nữa sao?"
"Đừng giục đừng giục, để tôi nghĩ lại xem. Bây giờ chúng ta chỉ biết Vu Tiểu Vũ chắc chắn đã mua ma tuý, cũng rất có thể đầu độc... Nhưng trước mắt vật chứng đã bị nhà trường giấu đi vì không muốn làm lớn chuyện, trong tay cảnh sát không có chứng cứ, toàn bộ quá trình điều tra sẽ vô cùng bị động..." Cảnh sát Tần trông trước ngó sau.
"Hay là trước mắt cứ tìm lý do lập án đi." Hoàng Tuấn Tiệp hơi thất thần.
"Đừng cảm thấy không dễ điều tra trước khi điều tra nữa." Bạn học Chu cũng cảm thấy phiền "Một bài tập còn chưa làm đã biết không làm được rồi sao?"
"Mua một lượng nhỏ ma tuý không phạm tội... Nhưng chứa người hút chích ma túy là phạm tội. Từ tín hiệu điện thoại của Hứa Thi Cẩn mà nói, trong thời gian con bé bỏ nhà ra đi, rất có thể đang ở trong nhà của bố mẹ Vu Tiểu Vũ." Cảnh sát Tần đột nhiên nói "Hay là, cứ dùng lý do này lập án?"
"Đàn anh, anh nghĩ như vậy cũng hơi lạ rồi..." Hoàng Tuấn Tiệp bất ngờ "Hơn nữa điều tra ma túy hẳn là việc của tổ chống ma túy, tổ chống ma túy có nhiều việc cần làm như vậy, anh cảm thấy tổ chống ma túy sẽ để tâm đến việc chứa người hút chích ma túy vừa bé như mắt muỗi lại vừa không có chứng cứ này sao?"
"Cậu có bản lĩnh thì đưa ra chủ kiến tốt hơn đi!" Cảnh sát Tần tức giận nói.
"Vu Tiểu Vũ bắt cóc Hứa Thi Cẩn, chủ kiến này thế nào?" Hoàng Tuấn Tiệp vô cùng thông minh "Hứa Thi Cẩn bỏ nhà ra đi, lâu rồi không về, bố mẹ con bé hẳn là cũng rất lo lắng, chỉ cần anh thoáng ám chỉ, bọn họ nhất định sẽ báo cảnh sát con gái đi lạc, như vậy là có thể thuận tiện lập án, lại thông qua tín hiệu điện thoại của Hứa Thi Cẩn, thuận lợi đến lục soát nơi ở của Vu Tiểu Vũ, tìm được chứng cứ mới, tất cả đều được giải quyết dễ dàng."
"Cậu cảm thấy ý nghĩ "Vu Tiểu Vũ bắt cóc Hứa Thi Cẩn" không lạ chắc?" Cảnh sát Tần hoảng hốt "Ai cũng biết hai đứa là chị em tốt với nhau mà đúng không?"
"Lạ hay không quan trọng lắm ư? Quan trọng là... Cách nói này có tính thao tác cao." Hoàng Tuấn Tiệp.
"... Đệt." Cảnh sát Tần nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện mình không nghĩ ra được lý do nào tốt hơn, hắn mắng một tiếng "Được rồi được rồi, tôi biết rồi, hai cậu không có chuyện gì thì cút về lớp —— "
"Tranh thủ thời gian đi, thời gian là vàng bạc!"
"Biết rồi, ngày mai sẽ bắt đầu tra xét."
"Còn muốn ngày mai?" Hoàng Tuấn Tiệp hô lên một tiếng "Hiện tại mới 10 giờ tối!"
"... Tối nay tôi đi tìm bố mẹ của Hứa Thi Cẩn trước, bảo bọn họ đến đây báo án lập án ngay trong đêm, lại tìm cấp trên, ký lệnh khám xét, cuối cùng, điều tra rõ ràng bất động sản trên danh nghĩa của bố mẹ Vu Tiểu Vũ, cuối cùng ——" Cảnh sát Tần nghiến răng nghiến lợi "Ngày mai, tôi với đồng nghiệp sẽ đến tận nhà, thế đã được chưa?!"
"Đợi có kết quả, tôi sẽ nói cho các cậu biết, cho nên các cậu, dù thế nào cũng không được, lén lút làm ra hành động vừa trái pháp luật vừa nguy hiểm nào nữa! Nếu như để tôi biết được các cậu lại không nghe khuyên bảo, tự ý hành động, vậy tôi sẽ —— "
"Sẽ làm gì?" Hoàng Tuấn Tiệp hiếu kỳ hỏi.
"Sẽ..." Cảnh sát Tần nín nhịn nửa ngày, nói ra một câu cũ rích "Mách phụ huynh! Mách nhà trường!"
Hai cậu học sinh sinh viên không sợ trời không sợ đất nhìn cảnh sát, cùng lúc thầm "xí" một tiếng trong lòng.
Nói thế nào thì, mục đích hôm nay bọn họ tới đồn cục cảnh sát xem như đã đạt được. Anh và bạn học Chu đồng thời đi ra ngoài, bây giờ hơi muộn rồi, Hoàng Tuấn Tiệp nói: "Hôm nay em không đến lớp tự học buổi tối, giáo viên chắc sẽ trao đổi với phụ huynh chứ? Lúc họp phụ huynh có mắng em không? Hay là bây giờ tôi quay lại tìm cảnh sát Tần, bảo anh ta làm cho em giấy chứng nhận tấm gương người tốt việc tốt, lát nữa em mang về nhà báo cáo kết quả với bố mẹ?"
"Anh thật sự không sợ ép chết cảnh sát Tần sao?"
"Không sợ." Hoàng Tuấn Tiệp cây ngay không sợ chết đứng thì thầm "Sớm nói hết mọi chuyện chúng ta, sao lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy được, ngàn sai vạn sai, đều là do anh ta sai."
Bạn học Chu cười khẽ giống như cảm thấy thật thú vị. Nhưng nụ cười tựa như sương mai, khi người ta còn chưa thấy rõ, nó đã biến mất rồi.
"Không sao, không cần làm phiền cảnh sát Tần." Bạn học Chu hờ hững nói "Nhà em sẽ không mắng em, cũng không quản em quá chặt."
"Tại sao chứ?" Hoàng Tuấn Tiệp hỏi.
Bạn học Chu không nói gì, hẳn là do không muốn trả lời. Hoàng Tuấn Tiệp lại nói: "Gia đình quản thúc đúng là có hơi phiền, nhưng con người cũng có đôi lúc mất hết ý chí nghị lực, cần sự trợ giúp từ bên ngoài, bố mẹ ấy à, trong tình huống bình thường cũng là yêu thương con cái. Tôi cảm thấy..."
Anh tích trữ một bụng súp gà cho tâm hồn muốn đút cho bạn học Chu. Nhưng bạn học Chu không chỉ không nói lời nào, ngay cả tiếng bước chân vốn đồng hành cùng anh cũng biến mất. Mới thế đã giận rồi à? Lẽ nào đối bạn học Chu mà nói, bóng ma cùng nỗi đau liên quan đến gia đình lại lớn như vậy? Anh đầy lòng nghi ngờ, quay đầu lại nhìn, hóa ra là mình hiểu lầm.
Bạn học Chu không phải đang giận dỗi, đối phương đang dừng chân trước báo bảng* trong hành lang của đồn cảnh sát mà ngẫm nghĩ, sau đó nói với anh: "Em nhớ ra rồi."
*Báo bảng là viết thông báo/trang trí trên bảng đen/bảng tin.
"Nhớ ra cái gì?" Hoàng Tuấn Tiệp quay về bên cạnh bạn học Chu.
"Bài thơ kia. "Sầu muộn của phỏng đoán" - Tịch Mộ Dung. Em nhớ ra em đã nhìn thấy nó ở đâu rồi." Bạn học Chu ngừng lại, ánh mắt bởi vì chìm trong hồi ức mà có chút ngẩn ngơ, "Trong một lần làm báo bảng của lớp. Báo bảng trong lớp do học sinh thay phiên phụ trách. Lần kia đến phiên Hứa Thi Cẩn, Vu Tiểu Vũ cũng ở đó. Hứa Thi Cẩn nói muốn viết lại bài thơ này lên bảng đen, nhưng Vu Tiểu Vũ không đủ cao, thế nên em mới làm. Em chép bài thơ này lên bảng... Đúng rồi, em còn nhớ sau khi em chép xong, Vu Tiểu Vũ không những không cảm ơn em, mà còn trừng em một cái."
Đây là sự việc rất rất nhỏ, nấp vào trong số ác ý kia lại càng nhỏ đến mức không đáng để tâm. Cho nên sau cái ngày chép bài thơ đó, bạn học Chu sớm đã quên rồi.
Cho tới bây giờ, hình ảnh phản chiếu được tái hiện, cậu mới tìm ra ký ức thuộc về quá khứ trong góc ký ức kia.
"Còn nhớ lần trước chúng ta gặp Vu Tiểu Vũ không?"
Bạn học Chu có vẻ đã hiểu ra.
"Ánh mắt cảnh giác mà Vu Tiểu Vũ nhìn chúng ta, cậu ấy chán ghét chúng ta... Cậu ấy không phải chán ghét chúng ta, cậu ấy chán ghét em."
*
Bên trong trường trung học quốc tế của thành phố Cầm, bên ngoài hội trường ký tặng, có một tấm bảng đen kéo dài tới nửa hành lang.
Nhìn ra được, đã đến lúc nhà trường cần thay đổi bảng tin rồi, nội dung vốn có trên bảng đen bị xóa đi hơn nửa, không xóa sạch hoàn toàn, bụi phấn đủ màu sắc để lại vết tích giống như cầu vồng trên mặt bảng đen xám.
Trong lúc bộc bạch với độc giả, Ai Nhân quăng tới ánh mắt ngờ vực.
Vị biên tập viên này hình như thật sự rất sợ anh lâm trận bỏ chạy, sáng nay đã gọi cho anh vô số lần, đến trưa lại cố ý muốn đi kè kè bên cạnh anh, tự mình theo dõi anh, chỉ vì bảo đảm buổi ký tặng sẽ được tiến hành thuận lợi.
Chỉ còn 15 phút nữa là chính thức bắt đầu buổi ký tặng.
Nhìn qua cửa sổ trên vách tường bên cạnh, cũng có thể nhìn thấy các bạn độc giả đang chỉnh tề ngồi tại chỗ, tay cầm tiểu thuyết xuất bản của anh, châu đầu ghé tai, trông chờ mong mỏi.
Hoàng Tuấn Tiệp dừng bước, nhặt phấn lên.
"Thời gian..." Ai Nhân lên tiếng nhắc nhở.
Tiếng phấn ma sát với mặt bảng, cùng lúc vang lên theo tiếng nhắc nhở của Ai Nhân.
Trên bảng đen trước mặt, Hoàng Tuấn Tiệp viết xuống, đoạn thứ ba của bài thơ "Sầu muộn của phỏng đoán" - Tịch Mộ Dung.
Ôi, người bạn thân thương của tôi
Ai có thể nói cho người biết
Áy náy cùng đau buồn của tôi ngày hôm nay
Trong khoảng cách của hai thành phố xa xôi đến vậy
Ngọn đèn vẫn cứ sáng rực đến thế
"Đây là thơ của Tịch Mộ Dung mà." Ai Nhân nói "Bài thơ này làm sao vậy?"
"Không sao." Hoàng Tuấn Tiệp tự giễu "Chỉ là hồi còn trẻ đọc sách, không rõ ý nghĩa, cứ một mực cho rằng chính mình đã hiểu hết tinh hoa."
Chuyện xảy ra trong quá khứ, càng nghĩ lâu, càng sinh ra một nỗi nghi hoặc.
Khi anh phá được vụ án của thành phố Cầm rồi rời đi, anh và bạn học Chu đã cùng nhau trải qua rất nhiều, cũng rất hợp nhau. Tuy bạn học Chu không có điện thoại di động, bọn họ không thể trao đổi số điện thoại, nhưng anh đã cố ý để lại số điện thoại của mình cho bạn học Chu, mà số điện thoại này vẫn được sử dụng suốt hai năm tiếp theo, cho đến khi lên đại học năm thứ tư, anh quay về thành phố Ninh thực tập, mới dần đổi sang số khác.
Bạn học Chu vốn có thể liên lạc với mình —— Nhưng tại sao sau khi mình quay về trường học, bạn học Chu chưa từng gọi điện liên lạc với mình một lần?
Sợ là câu hỏi tương tự, vào thời điểm em ấy lên đại học, vào đêm khuya tĩnh lặng không người, vào cả lúc sắp ngủ hay cả khi nửa tỉnh nửa mê, cũng đã từng lặng lẽ nổi lên trong lòng em ấy.
Nhưng nghi hoặc chỉ tồn tại vào thời khắc đêm khuya cô độc này, mỗi khi trời sáng choang, lại giống như ảo ảnh trong mơ biến mất giữa mặt trời rực rỡ. Cứ nhớ tới rồi lại quên đi hết lần này đến lần khác, thành phố Cầm, bạn học Chu, cũng trở thành một khúc nhạc đệm vui vẻ, một nốt nhạc xinh đẹp trong cuộc đời anh. Nhưng dù có vui vẻ xinh đẹp đến đâu, cũng đều đã trôi qua.
Nhưng sau này... Anh lại biết Hạ Chi Quang, lại cùng Hạ Chi Quang trải qua rất nhiều, cũng đã hiểu được, rất lâu rất lâu trước đây, trên bãi cỏ mà giờ đây người vật đều đã thay đổi, mỗi khi Vu Tiểu Vũ đọc thầm bài thơ vẫn luôn nâng trong tay hết lần này đến lần khác, rốt cuộc đã cảm thấy chua xót cùng tuyệt vọng cỡ nào.
_____
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip