Chương 489: Xích Diệp Hạ

Phong cảnh ven đường đã nhuốm màu thu dù thời tiết vẫn chưa chuyển lạnh. Charlotte nhìn những chiếc lá vàng bên ngoài cửa sổ và thở dài.

Charlotte biết rằng chuyến đi này sẽ được lưu giữ mãi mãi trong tâm trí cô như một trong những kỷ niệm đẹp nhất, nhưng không phải mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ. Có một điều đặc biệt mà cô vô cùng hối tiếc—đó là vội vã lên đường trong phần đầu của chuyến đi.

Do tình trạng sức khỏe không tốt, đoàn xe của cô đã di chuyển không nghỉ ngơi với hy vọng đến được Rosa càng sớm càng tốt. Điều này giúp cô giảm đáng kể thời gian di chuyển, nhưng mặt trái là, dù họ di chuyển chậm đến đâu sau khi Roel đuổi kịp cô, họ cũng chỉ có thể kéo dài hành trình thêm nửa tháng.

Không có gì ngạc nhiên khi mọi người nói rằng những khoảnh khắc hạnh phúc trôi qua quá nhanh.

Đối với Charlotte, cảm giác như có ai đó đã tàn nhẫn tăng tốc từng ngày cô dành cho Roel. Ngay cả công việc đơn điệu của cô cũng khó có thể làm chậm thời gian lại.

Có một cảm giác mất mát sâu sắc trong lòng cô khi thấy cuộc hành trình của họ đã gần kết thúc.

'Em ấy có cảm thấy chán nản vì không muốn cuộc hành trình này kết thúc nhanh như vậy không?'

Nhận thấy Charlotte liên tục liếc nhìn hành trình mà họ nhận được từ một người hầu gái vào sáng nay với vẻ mặt không vui, Roel có thể đoán được những gì đang diễn ra trong tâm trí cô nàng. Anh nghĩ về nửa tháng họ đã dành cho nhau.

Trong thời gian chăm sóc Charlotte, anh cảm thấy vô cùng thoải mái, mặc dù điều anh thích thú nhất chính là bầu không khí yên bình.

Cuộc sống của Roel có thể là điều xa vời nhất trên thế giới này so với hòa bình. Những kẻ thù phản bội đang theo dõi anh từ trong bóng tối, chờ đợi anh để lộ sơ hở để chúng lợi dụng. Đó không phải là loại căng thẳng mà một người bình thường có thể gánh chịu. Người ta gần như có thể nói rằng Roel đã quen với căng thẳng.

Phải cần rất nhiều sức mạnh tinh thần để đối phó với những kẻ thù vô danh mà anh hầu như không biết gì về chúng, vì phương tiện của chúng có thể vượt xa trí tưởng tượng hoang dã nhất của anh. Thượng Tu Sĩ Treant Orsted là một ví dụ điển hình.

'Mình không muốn khoảnh khắc này cũng kết thúc.'

Roel thoáng ngạc nhiên trước suy nghĩ của chính mình trước khi thở dài nhẹ nhõm. Quay lại chú ý đến Charlotte, anh quyết định dùng phần còn lại của chuyến đi để giúp cô thư giãn.

"...Mình sẽ phải thảo luận vấn đề này với Grace."

"Darling, anh vừa nói gì thế?"

"Không. Không có gì đâu."

"Đáng nghi ghê..."

Charlotte nhìn chằm chằm vào Roel với đôi mắt nheo lại đầy nghi ngờ. Mặt khác, Roel bắt đầu vạch ra chi tiết kế hoạch của mình trước khi tiến hành tập hợp sự giúp đỡ của những người hầu gái.


✦✧✦✧


Mỗi mùa thu, khách du lịch lại đổ xô đến Thành phố Tori của Rosa để tham quan danh lam thắng cảnh nổi tiếng của nơi này.

Do mức sống thấp hơn và thiên nhiên phát triển khắp nơi, hầu hết mọi người thích đến thăm các thành phố lớn thịnh vượng và đắm mình trong sự nhộn nhịp của họ. Cảnh quan thiên nhiên không mấy hấp dẫn đối với họ.

Nhưng thỉnh thoảng, đám đông vẫn nhận ra vẻ đẹp vốn có của thiên nhiên, và Rừng Tình Yêu ở Thành phố Tori là một trong số đó.

Rừng Tình Yêu nằm gần Thành phố Tori. Nơi đây có rất nhiều Cây Miura, được đặt theo tên của nữ thần cai quản tình yêu trong truyền thuyết cổ xưa. Nơi đây được mệnh danh là 'Cây Tình Yêu'—cũng là nơi xuất phát tên của khu rừng—vì màu sắc của lá cây.

Giống như cách những cây phong trong kiếp trước của Roel dần dần chuyển sang màu đỏ rực vào mùa thu, lá của Cây Miura sẽ chuyển từ màu xanh tươi sang màu đỏ hồng. Sự chuyển đổi này được cho là đại diện cho quá trình các cặp đôi ban đầu ngượng ngùng trước khi tình cảm của họ nở rộ với một niềm đam mê cháy bỏng.

Rừng Tình Yêu được biết đến như vùng đất thánh cho những buổi hẹn hò lãng mạn, nơi lý tưởng để tỏ tình. Mỗi khi làn gió thu thổi qua, những chiếc lá đỏ xào xạc giống như ngọn lửa nhảy múa trên núi, gợi lên niềm đam mê trong trái tim một người.

Một cô gái trẻ đang yêu sâu sắc không thể không phấn khích vì điều đó.

Charlotte chắp tay lại khi cô thở hổn hển trước khu rừng đỏ rực rỡ trước mắt. Roel thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vui mừng vì đã đưa cô đến đây.

Phía sau họ, đội quân hầu gái nở nụ cười hiền từ.

Roel đã xin phép Grace đưa Charlotte ra ngoài để thay đổi nhịp độ nhanh chóng. Anh nghĩ rằng đây là cách tốt nhất để cô trút bỏ mọi sự bất mãn mà cô đã kìm nén.

Cô không thể dành nhiều thời gian ở bên ngoài kể từ khi bệnh tình của cô trở nên tồi tệ hơn. Thực tế là cô không hề rời khỏi toa tàu trong suốt chuyến đi này, dành phần lớn thời gian trên giường. Mặc dù Diamond Rivière thoải mái, nhưng việc ở trong nhà trong một thời gian dài thật ngột ngạt.

Roel kiếp trước thường nghe nói cảnh đẹp thiên nhiên có thể bồi bổ thân tâm khi người ta không khỏe, đây cũng là mục đích chính của anh khi đưa cô ra ngoài. Khi anh chia sẻ suy nghĩ của mình với Grace và những hầu gái khác, họ lập tức kể cho anh nghe về danh lam thắng cảnh.

Anh tự hỏi liệu có nên đi nơi khác không khi Rừng Tình Yêu nằm ở Rosa. Tuy nhiên, thực tế đã chứng minh rằng người dân địa phương có xu hướng không mấy quan tâm đến các danh lam thắng cảnh của quê hương họ, họ tin rằng cỏ xanh hơn ở phía bên kia. Charlotte chưa bao giờ đến Rừng Tình Yêu mặc dù nó không quá xa Thành phố Rosa.

Đưa cô đến đây quả thực là một ý tưởng hay.

"Darling... đây có phải là điều anh đã giấu em suốt mấy ngày qua không?" Charlotte nhìn khung cảnh đỏ hồng tuyệt đẹp trước mắt và hỏi.

"Đúng rồi. Em có để ý không?" Roel hỏi.

"Tất nhiên rồi, anh nghĩ em là ai chứ?"

"Sử dụng ma thuật đọc suy nghĩ là không công bằng."

"Ai cần thứ đó cơ?" Charlotte đáp trả.

Cô nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục.

"Em biết anh đang có ý đồ gì đó vì anh sẽ rời khỏi phòng ngủ sau khi em ngủ thiếp đi trong hai ngày qua. Em chỉ không ngờ lại bất ngờ đến thế..."

"Ồ? Làm sao em biết được chuyện gì đã xảy ra sau khi ngủ thế? Anh khá chắc chắn rằng anh luôn trở về trước khi em thức dậy mà."

"...Đó là bí mật."

Charlotte thoáng sững sờ trước câu hỏi của Roel trước khi cô đỏ mặt trả lời, kiên quyết che giấu bí mật nhỏ của mình. Roel không đào sâu hơn vào vấn đề này, mặc dù anh đoán rằng đó là một loại Chiêm Tinh Thuật.

Thật ngạc nhiên, ma thuật đọc suy nghĩ không tồn tại ở Lục địa Sia mặc dù đó là một thế giới tràn ngập sức mạnh siêu nhiên. Thứ gần nhất mà họ có với phép đọc suy nghĩ là phát hiện nói dối. Tuy nhiên, Charlotte là bậc thầy về Chiêm Tinh Thuật, và việc tìm ra tung tích của một cá nhân là một kỳ tích dễ dàng đối với cô nàng.

Anh chỉ nghĩ rằng việc cô theo dõi nơi ở của anh khi anh đã ở ngay bên cạnh cô là điều không bình thường.

Không thể kìm nén sự tò mò, anh nêu câu hỏi này với cô, nhưng cô ngay lập tức phủ nhận việc cố gắng theo dõi. Có một vẻ mâu thuẫn trên khuôn mặt cô khi cô cân nhắc các lựa chọn của mình, và cuối cùng, cô ngại ngùng tiết lộ lý do đằng sau khám phá của mình.

"Đó là nhiệt độ."

"Nhiệt độ?"

"Vâng, nhiệt độ của giường và chăn..."

Sự bối rối quá mức khiến Charlotte không thể tiếp tục, cô quay đầu đi. Tuy nhiên, lời giải thích của cô đủ để Roel hiểu ý.

Nói một cách đơn giản, Roel đã kịp quay lại kịp lúc trước khi Charlotte thức dậy sau giấc ngủ trưa, nhưng giường và chăn không còn hơi ấm còn sót lại của anh. Đó là cách Charlotte nhận ra rằng anh đã biến mất trong khi ngủ.

'Nhưng... điều này có nghĩa là em ấy vẫn luôn cảm nhận hơi ấm còn sót lại của mình trên giường mỗi khi thức dậy sao?'

Roel quay lại nhìn Charlotte, nhưng khuôn mặt cô vẫn cố tình tránh đi. Cô từ chối nhìn vào mắt anh. Anh cười khúc khích trước cảnh tượng đó.

Nghĩ rằng sẽ không hay ho nếu chỉ ra điều đó, anh quay lại chú ý vào khung cảnh tươi đẹp trước mắt.

Anh phải thừa nhận rằng Rừng Tình Yêu không phải là không có lý do mà trở thành danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Lục địa Sia. Cây Miura tỏa ra hương thơm khiến cả khu rừng tràn ngập mùi hương ngọt ngào dịu nhẹ. Lá cây màu hồng có hình dạng như những bông hoa, và chúng rải rác khắp sàn rừng theo làn gió thu, nhuộm xung quanh chúng một màu lãng mạn.

Đó là một cảnh tượng ngoạn mục đến nỗi Roel đã mất đi chính mình trong giây lát mặc dù đã nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp trong suốt chuyến đi của mình. Charlotte cũng thấy mình bị mê hoặc bởi cơn mưa hoa hồng đỏ, và cô vô thức nghiêng người lại gần Roel hơn.

"Thật kỳ diệu. Cảm giác hạnh phúc trong lòng này... Em cảm thấy như nó sẽ kéo dài mãi mãi với quang cảnh mê hoặc này trước mắt. Em thậm chí không dám bước đi một cách vô ý tứ nữa."

"Quả nhiên là vậy... mặc dù em có nói là em cảm thấy hạnh phúc?" Roel lặp lại lời cô nói khi nhìn cô bằng đôi mắt vàng dịu dàng. "Charlotte, bây giờ em có cảm thấy hạnh phúc không?"

"Tất nhiên rồi. Thực ra, em nên hỏi anh câu hỏi đó thay vì thế đấy. Darling, bây giờ anh có cảm thấy hạnh phúc không?"

"Anh á?"

Roel ngạc nhiên khi nghe Charlotte hướng câu hỏi ngược lại anh. Anh không hiểu cô có ý gì khi nói vậy. Nhìn phản ứng của anh, trán Charlotte nhăn lại đầy lo lắng.

"Kể từ khi chúng ta gặp lại, anh thường có vẻ như đang suy nghĩ rất nhiều thứ trong đầu. Em biết rằng có rất nhiều vấn đề anh không thể trốn tránh, nhưng em vẫn hy vọng Darling có thể hạnh phúc."

"...Charlotte."

Roel thấy mình không nói nên lời trước những lời chân thành của Charlotte. Trong lòng anh có một cảm giác ngứa ran mà anh khó có thể kiềm chế. Anh biết Charlotte đang nói về điều gì, và vấn đề mà cô nói đến quả thực có tồn tại.

Mặc dù anh không thốt ra một lời phàn nàn nào mặc dù đã trở thành mục tiêu của Fallen và có nguy cơ bị tấn công bất cứ lúc nào, nhưng sự căng thẳng mà anh cảm thấy đã tăng lên gấp nhiều lần. Không chỉ mạng sống của anh bị đe dọa ở đây; anh cũng có thể liên lụy đến những người xung quanh.

Sự việc xảy ra trong nhiệm vụ điều tra mất tích của Braytown là một ví dụ điển hình. Trong khi mục tiêu của họ là Lilian, thì chính anh là người đã khiến Fallen chú ý đến cô ấy. Không ai biết rằng cô ấy là người kế vị của Huyết Thống Ascart nếu không có anh.

Mặc dù đã lên kế hoạch rời đi sớm sau đó, anh vẫn thực hiện với mục đích không làm liên lụy đến bất kỳ ai khác.

Anh chưa bao giờ nói với bất kỳ ai về sự căng thẳng to lớn mà anh cảm thấy trong vài tháng qua. Anh vẫn giữ vẻ ngoài tự tin ngay cả trước mặt Lilian. Tuy nhiên, mặc dù không có gì trong tất cả những điều này, Charlotte vẫn có thể nhận ra những thay đổi tinh tế trong cảm xúc của anh.

Sự quan tâm của cô chạm đến trái tim anh, anh tiến lên một bước và kéo cô vào lòng.

Charlotte chớp mắt ngạc nhiên, không ngờ Roel lại phản ứng lớn như vậy, cô đáp lại cái ôm.

"Chắc hẳn đã có nhiều chuyện xảy ra trong thời gian em vắng mặt nhỉ, Darling."

"Mmhm, anh thấy hơi bực mình. Làm sao em nhận ra thế?"

"Có một câu nói ở Rosa: Một người đàn ông không thể che giấu rắc rối của mình ở nhà. Anh sẽ phải cố gắng hơn nữa nếu muốn giữ bí mật với em, chồng iu Roel à."

"Nhà á? Anh đoán là em nói đúng. Anh không giỏi giấu giếm những người anh yêu được. Nhưng anh không định cố gắng hơn nữa đâu, vợ iu Charlotte à."

"Anh không định giấu em chuyện gì sao? Thật là... phiền phức mà," Charlotte đỏ mặt lẩm bẩm khi ngẩng đầu lên.

Ánh mắt họ thoáng chạm nhau trước khi môi họ hòa làm một, đan xen cảm xúc của họ.

Một cặp tình nhân trìu mến trong bối cảnh của khu rừng hoa hồng đỏ; những người hầu gái không thể không hét lên với nhau. Tay trong tay, hai người họ dành nhiều giờ đi bộ nhàn nhã quanh khu rừng trước khi cuối cùng họ quay trở lại đoàn xe và tiếp tục hành trình đến Rosa.

Tối hôm sau, tàu Diamond Rivière cuối cùng cũng cập bến Thành phố Rosa.

Biểu tượng của đoàn xe nhanh chóng thu hút sự chú ý của người dân, và các thành viên của Gia tộc Sorofya, những người đã nhận được thông báo trước, đã nồng nhiệt chào đón họ.

"Darling, em sẽ bận rộn trong hai ngày tới. Em sẽ kiểm tra toàn thân và giải quyết công việc từ hội thảo," Charlotte nói.

"Đừng lo, còn nhiều việc anh phải làm mà."

Trước đội ngũ y tế của Sorofya, hai người yêu nhau có tình cảm sâu đậm hơn sau chuyến đi đến Rừng Tình Yêu miễn cưỡng tạm biệt nhau. Charlotte đi khám sức khỏe và tham dự một số cuộc họp trong khi Roel được quân đội của Rosa tiếp đón nồng hậu.

Không ai có thể tưởng tượng được rằng sự chia tay tạm thời của họ lại là một sai lầm chết người. Chỉ mất một đêm.

Sáng hôm sau, Roel bị đánh thức bởi tiếng ồn ào. Một tin tức gây sốc được truyền đến anh.

Charlotte đang trong tình trạng nguy kịch.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip