Chương 20
Đức Khải vẫn luôn rất xem trọng Thanh Thuỷ. Lúc trước, khi hợp tác với Nhật Huỳnh, một mặt là vì phương án mà đối phương đưa ra rất hợp với khẩu vị của anh ấy, đúng lúc Nguyễn Thị cần điểm đột phá; mặt khác, là vì xem trọng Thanh Thuỷ, anh không tránh khỏi sẽ cân nhắc nhiều hơn.
Không ngờ, thời gian trôi qua chưa được bao lâu, giá trị bản thân của hai người đã ngang bằng nhau. Bây giờ, Nguyễn Thị mới là người cần Nhật Huỳnh hợp tác.
Hai người nói xong việc chính, Đức Khải thăm dò ý kiến của Thanh Thuỷ: "Miếng đất ở phía tây thành phố tháng sau đấu thầu kia, cô có hứng thú không?"
Bên phía chính phủ vừa tung ra tin tức đấu thầu, không ít công ty âm thầm rục rịch muốn hành động.
Nguyễn Thị cũng là một trong số đó.
Đây là kiếp nạn chí mạng của công ty nam chính.
Mảnh đất trống ở phía tây thành phố, sau khi được nam chính mua lại, đã đào ra được một ngôi mộ cổ, thời gian thi công bị kéo dài vô thời hạn, khiến cho nguyên khí của công ty nam chính bị tổn thương nghiêm trọng. Sau khi Nguyễn Thị bơm tiền, sau nửa năm mới khôi phục được.
Trong đầu lướt qua tình tiết câu chuyện một lần, đôi mắt sắc sảo của Thanh Thuỷ không chút thay đổi: "Ừm."
Đức Khải cười một cách bất đắc dĩ: "Xem ra, Nguyễn Thị không có cơ hội rồi."
Nhật Huỳnh, Đăng Vũ, còn có các công ty uy tín lâu năm luôn nhìn chằm chằm vào miếng đất này.
Trong đó, thực lực của Đăng Vũ là mạnh nhất.
Lần này, tỷ lệ cạnh tranh thành công của Nguyễn Thị rất nhỏ.
Mặc dù nói là nói như vậy, nhưng Đức Khải vẫn muốn tranh thủ một lần.
Động tĩnh bên phía Đăng Vũ càng ngày càng liều lĩnh. Trung Kiên cần gấp rút chứng minh thân phận người thừa kế của anh ta, để hội đồng quản trị nhìn thấy được thành quả.
Dù sao cũng là nam chính. Chỉ trong thời gian ngắn, đã kí được mấy cái hợp đồng lớn.
Trung Kiên kiêu căng tự đắc vẫn không quên dành thời gian đối phó với Nhật Huỳnh, nhưng dưới sự hoạt động của Thanh Thuỷ đã chịu thua thiệt rất nhiều, tổn thất gần năm trăm triệu lợi nhuận. Đối mặt với sự phê bình của hội đồng quản trị, Trung Kiên tạm thời không đối phó với Nhật Huỳnh, quyết định sẽ tìm lại thể diện trong đợt đấu thầu miếng đất vào tháng sau.
Nhưng mà, điều khiến cho Trung Kiên khó chịu nhất chính là người tình nhỏ của anh ta, không cho anh ta đụng vào người nữa, nói là đợi đến lúc sinh nhật của anh ta sẽ cho anh ta một bất ngờ.
Còn nửa tháng nữa sẽ đến sinh nhật của anh ta.
Trước kia, Trung Kiên có không ít người tình, bây giờ ở cùng với Khánh Vy, anh ta mới dần dần hồi tâm chuyển ý. Hiện tại không có nữ phụ độc ác thúc đẩy, hai người trải qua cuộc sống thuận buồm xuôi nước. Trung Kiên - người lúc đầu không đơn thuần yêu thích Khánh Vy, đối với thái độ của Khánh Vy, khiến cho anh ta nghĩ cô ta được chiều chuộng nên kiêu ngạo.
Trải qua sự mới mẻ lúc đầu, Trung Kiên đã có chút nhàm chán.
Không hiểu sao, Trung Kiên bỗng nghĩ đến Ngọc Thảo.
Dường như đối phương đã rất lâu rồi không xuất hiện bên cạnh anh ta. Suy nghĩ này chỉ thoáng qua.
___
Dưới trướng của Nhật Huỳnh có rất nhiều sản nghiệp, trong đó nhiều nhất chính là, khoa học điện tử.
Thật trùng hợp, trước khi Thanh Thuỷ xuyên vào đây, công ty của cô cũng đang nghiên cứu về phương diện này, đồng thời thu được lợi nhuận cực lớn.
Trước khi xuyên vào, phòng nghiên cứu dưới trướng đã bắt đầu nghiên cứu nhân cách hóa thông tin điện tử.
Nhưng, trước mắt, Thanh Thuỷ không có ý định bắt tay từ phương diện nhân cách hóa, tuy thế, đối với sự thăng cấp tối ưu hóa của sản phẩm điện tử ở thế giới cổ lỗ sỉ này, đều nằm trong phạm vi khống chế của Thanh Thuỷ.
Bây giờ, cuối cùng Nhật Huỳnh đã tạo ra được thành quả. Về phần người phát ngôn tuyên truyền sản phẩm, Thanh Thuỷ chọn Ngọc Thảo.
Hoàn thành công việc đã sắp xếp sớm hơn nửa tiếng, Thanh Thuỷ đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Đúng lúc trợ lí Lý đến đưa tài liệu nhìn thấy Thanh Thuỷ ra ngoài trong thời gian làm việc, mang theo sự kinh ngạc, hỏi: "Tổng giám đốc, có chuyện gì vậy?"
Thanh Thuỷ nhận lấy tài liệu trong tay anh ta, đặt lên bàn: "Đi đến lầu 13, anh đi chung với tôi."
Trợ lí Lý bỗng chốc hiểu ra. Thanh Thuỷ muốn đi xem tiến độ quay quảng cáo tuyên truyền.
Anh ta theo sát phía sau, đối với sản phẩm công ty làm ra, trước giờ trợ lí Lý đều rất tự tin, chắc chắn sẽ cực hot.
Đi vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, trợ lí Lý không kiềm chế được lén lút nhìn tổng giám đốc Huỳnh. Anh ta không ngờ, boss thế mà lại quen thân với thiên kim Nguyễn Thị như vậy.
Thậm chí thân đến mức bỏ qua sự nghi ngờ của mọi người, giao chuyện quay video quan trọng như vậy cho một cô tiểu thư quần là áo lượt, không biết một chút gì như Ngọc Thảo.
Lần quay phim này, Nhật Huỳnh mời thợ quay phim đến từ nước ngoài, cố gắng đạt đến cảm giác sản phẩm công nghệ cao.
Âu phục nữ màu đen, đôi mắt xinh đẹp, lạnh nhạt, tư thế thoải mái, ngón tay trắng nõn, thon dài linh hoạt lướt trên màn hình điện thoại. Theo tiếng nhạc nền, hiện ra chức năng mới của điện thoại. Gương mặt ửng hồng, môi đỏ hé mở, một giọng nói máy móc vang lên:
"Nhật Huỳnh vì bạn mà phục vụ."
Hệ thống trí tuệ nhân tạo đời mới, chính là sản phẩm trọng tâm lần này của Nhật Huỳnh.
"Cut."
Hai người trợ lí bước nhanh về phía Ngọc Thảo, ân cần hỏi han.
Từ góc độ này của Thanh Thuỷ, có thể nhìn thấy gương mặt không kiên nhẫn của đối phương. Cho đến khi, nàng ăn được một miếng bánh ga tô nhỏ, gương mặt xinh đẹp mới chậm rãi hiện lên ý cười, quyến rũ khó có thể diễn đạt bằng lời.
Ngọc Thảo liếc nhìn vẻ mặt sốt ruột của hai người trợ lí, lại đắc ý ăn một miếng kem, không cho nàng ăn nàng lại càng muốn ăn.
Uống một ngụm nước nhạt nhẽo, nàng hơi nhíu mày: "Đi mua cho tôi một ly trà sữa."
Mai Hân sắp khóc rồi. Trước khi đến đây, người đại diện đã dặn đi dặn lại hạn chế cho Ngọc Thảo đụng vào đồ ngọt. Vài ngày sau sẽ có một buổi thử vai, tiểu sư muội yếu đuối, bé nhỏ.
Mặc dù Ngọc Thảo không mập, nhưng nếu như gầy thêm một chút thì lên hình sẽ đẹp hơn.
Thấy Mai Hân bất động, đôi mắt xinh đẹp của Ngọc Thảo liếc nhìn cô ấy, nhướng mày: "Còn không mau đi."
Siêu hung dữ.
Mai Hân lập tức không dám nhiều lời.
Ngọc Thảo lại liếc nhìn người trợ lí còn lại đang cố giảm xuống cảm giác tồn tại của mình - Trúc Vân: "Đi vào xe, lấy túi của tôi ra đây."
Trúc Vân không dám hỏi gì, thẳng tiến đi lấy đồ.
Thanh Thuỷ phía xa xa nhìn thấy trạng thái của Ngọc Thảo không tệ, hiệu quả ghi hình cũng khiến cô hài lòng. Cô không muốn đi chào hỏi Ngọc Thảo, đi thì lại chuốc phiền phức.
"Đi thôi."
Trợ lí Lý nhìn Ngọc Thảo khí chất hai mét tám phía đối diện. Anh ta không ngờ, cảm giác ống kính của Ngọc Thảo lại mạnh như vậy, khó trách tổng giám đốc lại chọn nàng.
Trợ lí Lý không hiểu, tổng giám đốc cố tình đến đây xem cô Nguyễn, tại sao lại không chào hỏi một tiếng.
Ngọc Thảo như có giác quan thứ sáu, quay người thì nhìn thấy bóng lưng của Thanh Thuỷ, kêu: "Thanh Thuỷ."
Giọng nói rất lớn, tất cả mọi người trong sảnh quay phim đều nghe thấy.
Thanh Thuỷ không thể không dừng lại.
Ngọc Thảo không kiêng dè, đi giày cao gót, tiến thẳng về trước, gương mặt mang theo nét lạnh lùng, xinh đẹp lập tức được bao phủ bằng ý cười xán lạn: "Cô đến xem tôi à?"
Nàng cũng không cần nghe Thanh Thuỷ trả lời, không phải đáp án đã quá rõ ràng rồi sao. Nàng để tâm đến một vấn đề khác: "Tôi quay thế nào?"
Dáng vẻ vui vẻ muốn được cổ vũ kia, hòa tan nét lạnh lùng mà bộ tây trang mang lại.
Thật sự quá nhiệt tình.
Thanh Thuỷ hơi cúi đầu, gương mặt lạnh nhạt, yên tĩnh, không chút độ ấm lại được phủ lên sự dịu dàng: "Rất tốt."
Ngọc Thảo hài lòng, thuận tay cởi nút áo ở cổ, thông khí, nhìn thấy Thanh Thuỷ lúc nào cũng cài đến chiếc nút áo cuối cùng. Nàng để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, thở dài: "Cô không cảm thấy khó chịu sao?"
Ánh mắt của Thanh Thuỷ tránh đi, nhìn ra phía khác, lông mi khẽ lay động: "Không."
"Tối nay có một buổi đấu giá từ thiện. Chúng ta đi chung nhé."
Nhưng, sau khi nói ra câu này, Ngọc Thảo vốn nghĩ rằng đối phương sẽ đồng ý ngay, ai ngờ Thanh Thuỷ vẫn bình thản, môi mỏng khẽ nhếch lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm, xinh đẹp của nàng.
Ngay lập tức, Ngọc Thảo nhướng mày, hơi hất cằm, đây là dáng vẻ thường dùng của nàng: "Không đồng ý à?"
Không vui, giọng nói rất hung dữ, trông giống như nếu không đồng ý thì sẽ không bỏ qua vậy.
Phiền phức.
Thanh Thuỷ dời mắt: "Nhưng sẽ hơi trễ một chút."
Ngọc Thảo vui vẻ, nhích lại gần hơn, xương quai xanh tinh tế, tỏa sáng kia cũng sát lại gần. Thanh Thuỷ bước sang bên cạnh một bước nhỏ, ánh mắt hời hợt nhìn Ngọc Thảo một chút.
Ngọc Thảo lập tức yên phận, nhưng vẫn đắc ý nói: "Cô có nói cô có công việc bận mà. Tôi cũng không phải kiểu người không thể thông cảm cho sự bận rộn của mọi người."
Anh của nàng chính là một người cuồng công việc.
Đối với sự tự quyết định của Ngọc Thảo, Thanh Thuỷ không nói gì.
Nhân viên công tác đến thông báo: "Cô Nguyễn, còn vài phân cảnh cần quay bổ sung."
Ngọc Thảo ra hiệu đã biết, lấy ra son môi chuẩn bị bổ sung lớp trang điểm, phát hiện không có gương. Ánh mắt lập tức đặt lên người Thanh Thuỷ. Nàng nói chuyện vô cùng tự nhiên: "Tô son giúp tôi đi."
Nói xong, nàng lặng lẽ đưa son môi cho Thanh Thuỷ, vô cùng phối hợp hơi chu môi ra.
Thanh Thuỷ: "..."
Về phần trợ lí Lý kinh ngạc vì sự quen biết của hai người, quyết định đứng ở một bên nghiêm túc xem kịch.
Ánh mắt của Thanh Thuỷ nhìn về phía trường quay sau lưng Ngọc Thảo. Mọi người ở hội trường này đều đang bận rộn, còn hai người trợ lí của đối phương cũng đã bị kêu đi.
Ngọc Thảo liếc nhìn Thanh Thuỷ, hối thúc: "Mau lên."
Thanh Thuỷ nhích lại gần, môi hé mở, cúi người, ánh mắt rơi lên xương quai xanh bên dưới chiếc cổ thon dài ở quá gần mình, nhưng mà chỉ trong nháy mắt, lại đặt lên đôi môi kiều diễm của đối phương.
Ngón tay thon dài cầm son môi, động tác chậm rãi, bôi vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ.
Hơi thở ấm áp hòa quyện. Ngọc Thảo ngửi được mùi hương lành lạnh của đối phương, ánh mắt rơi lên lông mi quá dài và dày của đối phương. Khoảng cách này quá gần, không thể nhìn thấy được đôi mắt của đối phương.
Chỉ có mùi hương thoang thoảng vấn vương.
Dường như có hơi gần.
Ngọc Thảo phát hiện muộn màng, mất tự nhiên hơi quay đầu. Thanh Thuỷ đang tô son liếc thấy Ngọc Thảo dường như muốn động đậy, thẳng tay bóp lấy má của đối phương.
Gương mặt phúng phính lập tức lõm vào. Cảm xúc mềm mại nơi đầu ngón tay. Lông mi của Thanh Thuỷ run lên, tay hơi thả lỏng, rồi lại bóp lấy.
Động tác biến đổi quá nhẹ, Ngọc Thảo không phát hiện ra mình bị Thanh Thuỷ bóp má hai lần. Nàng chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa giận.
Thanh Thuỷ thế mà lại đối xử với nàng như vậy.
"Xong rồi."
Giọng nói lạnh nhạt cắt ngang cơn giận của nàng: "Tối nay tôi sẽ đến đón cô."
Lực chú ý của Ngọc Thảo lập tức bị di dời: "Được rồi, đừng trễ quá."
"Ừm."
Ngọc Thảo quay về vị trí quay phim, quay đầu nhìn lại, Thanh Thuỷ vẫn còn đang chăm chú nhìn nàng.
Gì vậy, không nỡ xa nàng như vậy sao.
Thanh Thuỷ nắm chặt cây son môi thuộc về Ngọc Thảo trong tay. Buổi quay phim bắt đầu.
Lần sau đưa cô ấy vậy.
___
Đinh, độ thiện cảm: + 8
Độ thiện cảm hiện tại: 58
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip