Chương 26: Lựa chọn

Tác giả: Chu Chi

======

Hôm sau, thời điểm sắc trời mới tờ mờ sáng, tổ chế tác đã cho xe tới đón người. Đoạn Tinh Dã bò lên ghế sau xe, chạy nhanh chiếm cái địa phương tiếp tục ngủ.

May mắn tối qua y đem Thừa Độ Chu ấn xuống, bằng không dậy sớm như vậy để lên đường, hai người bọn họ đều phải phế đi.

Một người khác lên xe, ngồi ở bên cạnh, sau thanh âm vật liệu may mặc tất tốt cọ xát nhau, thì không có động tĩnh gì nữa.

Đoạn Tinh Dã nghiêng đầu dựa vào cửa sổ, chậm rãi mở mắt ra liếc nhìn.

Thừa Độ Chu dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, khuôn mặt không che giấu được sự buồn ngủ.

Chỗ nào còn có dáng vẻ sinh long hoạt hổ của tối hôm qua, giấc ngủ không đủ, đều đến game over.

Thời điểm cuối cùng tối qua, Thừa Độ Chu còn bởi vì y cự tuyệt mà ủy khuất, Đoạn Tinh Dã hiện tại ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười.

Y dùng đầu gối chạm khẽ Thừa Độ Chu.

" Cảm ơn em đi. "

Tên ngốc.

" Anh cảm ơn em. " Thừa Độ Chu lập tức mở mắt ra, lông mi gục xuống hơi hơi hướng bên này liếc mắt nhìn, lại không xem y, " Anh cảm ơn em chơi lửa chơi lớn như vậy cuối cùng làm anh tự sinh tự diệt. "

" Anh...... "

Sắc mặt Đoạn Tinh Dã căng thẳng.

Ngay lúc này, tài xế đã cất xong rương hành lý kéo ra cửa xe.

Hai người khó được ăn ý đồng thời câm miệng, không hề tiếp tục đề tài.

Thừa Độ Chu nhắm mắt ngủ.

Đoạn Tinh Dã vòng tay, hướng về phía cửa xe tễ tễ, rời xa người bên cạnh.

Tối hôm qua đã bẻ xả bao nhiêu lần rồi chứ, y không có câu dẫn không có câu dẫn không có câu dẫn, cố tình Thừa Độ Chu không tin, còn uất ức tủi thân.

Đoạn Tinh Dã cắn môi dưới, áp xuống tức giận hừ lạnh trong lòng.

Nhiệm vụ này luôn có thời điểm phải kết thúc, khi đó y muốn đem sở hữu sự tinh tế bẻ ra nói rõ ràng, làm Thừa Độ Chu nhìn xem bản thân hắn sai đến mức nào!

Lão Từ ở trên xe phía sau kêu một tiếng: " Bác tài, có thể để chỗ cho thiết bị quay hình hay không."

Tài xế lại lần nữa xuống xe.

Không khí hàng phía sau đọng lại, bốn phía lâm vào an tĩnh, " Đúng vậy. " Thừa Độ Chu đột nhiên nói chuyện, đem đầu quay qua bên kia, nản lòng thoái chí, " Con lừa thì không cần thương tiếc. "

" ............ "

Địa phương của chuyến đi lần này kêu là thôn Khê, khu cổ trấn nổi danh trong nước. Tọa lạc bình nguyên, lưng dựa núi non, trong trấn nguồn nước đầy đủ. Khoảng cách từ Thượng Hải đến đó cần bốn giờ đi xe.

Mới đầu Đoạn Tinh Dã đem gối đầu đặt ở trên cửa sổ ngủ, nhưng xe mới vừa chạy lên cao tốc ra khỏi thành phố, Thừa Độ Chu đã hỏi y: " Muốn lại đây không? "

Đoạn Tinh Dã nửa mộng nửa tỉnh, ngủ không yên ổn, mở mắt ra nhìn Thừa Độ Chu, không đến vài giây, liền từ bỏ gối đầu, dựa sát qua đi, ở trong ngực nam nhân cọ ra một vị trí thoải mái.

Đương nhiên còn không có tiêu tan hiềm khích lúc trước, chỉ là vì một giấc ngủ an ổn thôi.

Phòng phát sóng trực tiếp mở ra:

" Thật ngoan, kêu qua liền qua, thật manh mà~ "

" Trong lúc nhất thời không biết nên hâm mộ Thừa tổng hay vẫn là hâm mộ mèo con. "

" Từ lúc tham gia luyến tổng, Đoạn lão sư biến hóa thật sớn, tai mèo tối qua để lại chấn động rất lớn cho tôi đó. "

" Lỡ như không phải là biến hóa lớn, mà là trước đây cứ như vậy thì sao? Mấy người xem trong lén lút, y cào lưng, liếm sữa bò, kêu meo meo, chuyện gì cũng làm. "

" Ha ha ha, nếu là Thừa tổng, thật sự rất khó"l để không yêu. "

" Hôm nay tôi liền gia nhập miêu miêu giáo! "

Đoạn Tinh Dã không biết chính mình bị võng hữu não bố một đường, ngủ một giấc an ổn.

Xe xuất phát lúc 6 giờ sáng, phải đến gần 11 giờ mới từ từ dừng lại.

Đoạn Tinh Dã bị đánh thức, xoa xoa đôi mắt, nhìn phía ngoài cửa sổ xe.

Bầu trời âm u, núi xa vờn quanh trong mưa bụi, nặng trĩu muốn rơi mà không rơi, dưới chân núi, là đồng ruộng rộng lớn, trước khi mùa xuân đến đã phủ lên tấm áo ngoài màu xanh lá nhạt. Phong cảnh trước mắt tràn ngập hương thở tươi mát cùng nguyên thủy, hiển nhiên không phải khu phong cảnh có hơi thở võng hồng thương nghiệp.

Đoạn Tinh Dã ý thức được, hoàn cảnh quay chụp lần này khả năng so trong tưởng tượng còn khắc nghiệt hơn nhiều.

Y dựa vào ngực Thừa Độ Chu ngủ một đường, ngồi dậy, giơ tay lười biếng giãn ra vòng eo. Thừa Độ Chu âm thầm bắt lấy tay của mình xoa xoa ấn ấn.

Đoạn Tinh Dã nghĩ đến nhiệm vụ hôm nay, lại nghĩ đến mạch não vĩnh viễn không thể cùng một đường với y của Thừa Độ Chu, vô ngữ trong chớp mắt, tuy rằng biết nói cũng không có gì dùng lại vẫn là triều bên cạnh đầu đi ánh nhìn cao quý lãnh diễm: " Anh hôm nay phải nhiều xem sắc mặt của em mà làm việc đi đó. "

Thừa Độ Chu yên lặng cúi đầu, thanh âm cũng thấp xuống: " Ngày thường anh còn thiếu xem sao. "

" ...... "

Làn đạn:

" Ha ha ha ha! Sao Thừa tổng lại uất ức rồi! "

" Thừa Độ Chu, anh chính là bá tổng Alpha được mọi người công nhận mà! "

" Đã hiểu, vợ quản nghiêm. "

" Vừa thấy chính là sủng lão bà. "

Đúng lúc này, tay Thừa Độ Chu bị một đôi tay khác kéo qua.

Đoạn Tinh Dã ngồi trên ghế, đôi tay ôm lấy tay trái của Thừa Độ Chu, không chút dịu dàng xoa bóp tay cho hắn, ấn ấn ngón tay hắn.

Thừa Độ Chu nhìn về phía bàn tay giao nắm của hai người, tê tê nhức nhức đau đớn theo kinh mạch một đường truyền vào trong lòng.

Làn đạn vừa mới còn đang cười ầm lên đảo mắt liền bắt đầu ô ô ô.

" Đoạn lão sư cũng thực sủng lão công."

" Thừa tổng dọc theo đường đi ôm Đoạn lão sư cũng chưa đổi qua tư thế, tay bị đè đến tê rần, còn tưởng Đoạn lão sư không chú ý tới. "

" Đoạn lão sư chỉ là mạnh miệng, chứ tâm lại rất mềm. "

" Đeo nhẫn, tay nắm ở bên nhau cảm giác đều không giống nhau! "

" Rất thích đôi này, ánh mắt rất ít nhìn về phía đối phương, nhưng tâm đều ở trên người nhau. "

Đoạn Tinh Dã vừa giúp Thừa Độ Chu ấn tay, vừa nhìn về phía ngoài cửa sổ xem tình hình, thì thấy xe của những tổ khách quý khác cũng đã tới, đều lục tục dừng lại ở bên cạnh.

Không lâu sau, tổng đạo diễn ra hiệu, ý bảo đại gia có thể xuống xe.

Đoạn Tinh Dã đem tay Thừa Độ Chu để qua một bên, sửa sang lại microphone chỗ cổ áo, đẩy cửa ra.

Không khí lạnh lập tức ập vào mặt, va chạm với khí nóng từ điều hòa ở bên trong xe.

Đoạn Tinh Dã đình trệ nửa khắc, bước một chân xuống xe. Gió lạnh trải qua, đánh xuống đầu gối y.

Đoạn Tinh Dã thu hồi chân, đóng cửa lại.

Phòng phát sóng trực tiếp quét qua tảng lớn ha ha ha:

" Miêu miêu thử, miêu miêu rụt chân lại. "

" Ở nông thôn còn lạnh hơn rất nhiều so với trong thành phố, Đoạn lão sư hiển nhiên đã xem nhẹ điểm này. "

" Vừa nhìn liền biết Đoạn lão sư chính là ngày thường chỉ ngóc ở dưới điều hòa. "

" Có phải là tưởng niệm quần mùa thu rồi không? "

Thừa Độ Chu nén cười, biết rõ còn hỏi: " Làm sao vậy? "

Đoạn Tinh Dã trầm mặc nhìn phía trước một lát, khóe môi nhấp thẳng, nói: " Không sao. "

Tiếp theo một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, đấy cửa đi xuống.

Trải qua lần ở chung một tuần trước, các khách quý cơ bản đã quen thuộc hơn, nói chuyện cũng thân thiết tự nhiên hơn nhiều.

Ngô Ân Kỳ nhìn thấy Đoạn Tinh Dã, mất đều cười híp lại: " Đoạn lão sư buổi trưa vui vẻ, Thừa tổng đâu? "

Đoạn Tinh Dã quay đầu nhìn lại, ánh mắt đầu tiên cư nhiên không tìm được Thừa Độ Chu, nhìn quanh một chút, mới phát hiện hắn đang mở ra cốp xe, không biết đang làm gì.

Y trả lời Ngô Ân Kỳ: " Trong chốc lát sẽ tới. "

Khi Đoạn Tinh Dã đến một hoàn cảnh xa lạ, sẽ có thói quen quan sát xung quanh mình trước.

Trên khoảng đất trống phía trước có một bức tường bìa cứng được dựng lên, hẳn là cùng tiết mục có quan hệ, cách đó không xa còn dựng lên bốn căn lều trại, cung cấp địa điểm nghỉ ngơi cho khách quý.

Lại hướng ra xa một chút là thôn trang, nhà nhà đan xen. Thời gian này, trên nóc nhà đã có khói bếp lượn lờ, giống như hình ảnh trong sách giáo khoa.

Lúc này Đoạn Tinh Dã mới phát hiện, nơi này tuy rằng hoang vắng, nhưng vô luận từ góc độ nào ngắm nhìn, trong mắt đều có thể nhìn đến ý tranh thanh nhã như tranh thủy mặc, phi thường hợp tâm ý y.

Ngoại trừ lạnh. Lạnh tận xương. Lạnh đến một giây đều không nghĩ ở lại.

Nếu không Đoạn Tinh Dã sẽ thực hưởng thụ chuyến đi lần này.

Nhưng Đoạn Tinh Dã không có biểu hiện ra ngoài, tối qua y phi thường khẳng định cự tuyệt quần mùa thu, hiện tại không có khả năng đánh mặt mình, vì thế một người yên lặng khiêng đông lạnh.

Chính lúc này, Thừa Độ Chu đóng lại cốp xe, vòng qua xe, hướng bên này đi tới, cầm trên tay một kiện áo lông vũ dài.

Đoạn Tinh Dã nhìn hắn, lại nhìn kiện áo lông vũ kia.

Khi Thừa Độ Chu ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt đã bị gió lạnh thổi đến hồng của Đoạn Tình Dã, chóp mũi trắng nõn cũng đỏ lên, làn da tuyết trắng, có vài phần run bần bật, cố tình mặt lại vẫn làm ra vẻ không có việc gì.

Chỉ biết cậy mạnh.

Thừa Độ Chu gần như không thể nghe thấy mà thở dài một tiếng, khẽ vẫy vẫy tay với y: " Lại đây. "

Đoạn Tinh Dã không trang, rụt vai, đầu gối đều đông cứng, tung tăng nhảy nhót mà qua đi, dựa sát vào ngực Thừa Độ Chu, hấp thu nhiệt lượng của nam nhân, trong miệng phát ra thanh âm tê tê hút không khí, ảo não nói: " Anh không có nói lạnh như vậy! "

" ...... " Thừa Độ Chu mở ra áo lông vũ vòng lấy y, thay đi áo khoác trên người y, trầm mặc một lúc lâu, nhận mệnh, " Đúng vậy, là anh sai. "

Làn đạn:

" A a a dáng vẻ nhảy nhót thật đáng yêu, giống như thỏ con vậy! "

" Đáng yêu đến Thừa tống nguyện ý một người chịu hết mọi chuyện, ha ha ha thật sự rất biết dỗ lão bà. "

" Đoạn Tình Dã là cái làm tinh đi? "

" Lầu trên không biết hả, y đó là đà tinh thích làm nũng, cầu an ủi đó! "

Sau khi Đoạn Tinh Dã thay áo lông vũ dài đến mắt cá chân, tuy rằng không mỹ quan bằng áo khoác, nhưng là vì chống lạnh, y quyết định sẽ không lại cởi ra.

Thừa Độ Chu còn dán lên ấm bảo bảo ở vị trí gần đầu gối y phía dưới áo lông vũ, tiếp theo lại xé xuống hai mảnh, luồn tay vào áo lông vũ, dán vào sau eo của Đoạn Tinh Dã, tay còn ấn ở mặt trên xoa xoa gia tốc thăng ôn.

Đoạn Tinh Dã nhẹ nhàng run lên, cằm lót trên vai Thừa Độ Chu, thân thể rốt cuộc thả lỏng lại.

Áo lông vũ này y tối hôm qua không có cất vào trong rương, nhất định là trước khi xuất phát Thừa Độ Chu mới bỏ vào rương.

Y nghĩ đến trong hai năm kết hôn này, Thừa Độ Chu rất bận. Năm thứ nhất Thừa Độ Chu tiếp ba bộ phim, số ngày về nhà không quá một bàn tay, năm thứ hai thì đều ở nước ngoài đóng phim, bốn tháng mới gặp mặt một lần.

Bọn họ là trúc mã cùng nhau lớn lên, gặp lại sau 5 năm xa cách lại trực tiếp đăng ký kết hôn, quan hệ trước kia cũng đừng nói đến, hơn nữa chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, khó tránh khỏi trở nên xa lạ.

Sau khi cùng nhau tham gia luyến tổng, hai người tiếp xúc mới nhiều lên, dần dần, Đoạn Tinh Dã có thể cảm nhận được Thừa Độ Chu săn sóc cùng cẩn thận, trong chuyến đi y tựa hồ vẫn luôn được Thừa Độ Chu chăm sóc chu đáo, mặc kệ có là phải diễn kịch hay không, ít nhất giờ phút này, Thừa Độ Chu đều đem y từ trong giá lạnh giải cứu trở về.

" Cảm ơn. "

Cãi thì cãi, nhưng Đoạn Tinh Dã cũng không phải là người không hiểu cảm ơn.

Thừa Độ Chu thoáng quay đầu đi: " Hử? "

Đoạn Tinh Dã mím môi, không nói thẳng: " Áo khoác này là anh mang. "

Thừa Độ Chu lại cúi đầu, nói: " Muốn nói cảm ơn lão công. "

Đoạn Tinh Dã mặt lạnh: " Anh đủ rồi đó. "

Làn đạn: Ha ha ha! Thừa tổng đây là muốn nhảy disco trên lôi khu sao!

Phía trước, tổng đạo diễn cầm lấyloa nói:

" Trên đường các vị đã vất vả rồi, hoan nghênh đi vào hiện trường thu kỳ thứ hai chương trình một đường làm bạn. Giữa trưa hôm nay chúng ta sẽ cử hành một lần nấu cơm dã ngoại, nhưng là, rốt cuộc là một người làm việc, vẫn là hai người làm việc, lại hoặc là có thế hay không cùng chính mình trượng phu hoặc thê tử hợp tác, phải xem đại gia có ăn ý hay không. "

Làn đạn spam: Tổ tiết mục lại muốn làm chuyện xấu???

Tổng đạo diễn tiếp tục nói: " Phía sau tường bìa cứng đã đặt xong các vật phẩm, tổ chế tác sẽ đem đại gia phân thành hai tổ, các vị ra phía sau tường lựa chọn vật phẩm, lựa chọn giống nhau, có thể trở thành cộng sự, nếu không có giống nhau, thì một mình nấu cơm dã ngoại. "

Mọi người hiểu rõ, đây lại là trắc nghiệm độ ăn ý giữa tình lữ.

Tổng đạo diễn nói: " Tổ tiết mục sẽ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cùng nồi cụ cho các vị, mặt khác yêu cầu các vị tự giải quyết. Các vị không chỉ nấu cơm trưa cho mình, mà kỳ này chúng ta còn có thêm chế độ tích phân, tay nghề của đại gia sẽ được bình định chấm điểm. "

Giang Lị là người đầu tiên hỏi: " Tích phân dùng làm gì? "

Tổng đạo diễn không nói rõ: " Tới thời điểm đó các vị sẽ biết. "

Lúc này nhân viên công tác đẩy ra bảng điểm, mặt trên đã ghi tên cp của bốn tổ khách quý.

Các tổ khách quỷ đã bắt đầu thảo luận lên.

Giang Lị nói: " Tích phân hẳn là dùng để phân phối nhà ở đêm nay. "

Tiêu Gia Huy hơi chột dạ cười cười: " Phải không? "

Trong bốn tố khách quý, chỉ có người nhận nhiệm vụ bí mật mới biết được tích phân cùng phân phòng không quan hệ, người còn lại không biết chuyện chắc hẳn sẽ đem tích phân trong nhiệm vụ hiện tại cùng phân phòng liên hệ lên.

Lữ Dạ Thư Hoài bên này.

Thừa Độ Chu nói: " Chúng ta vẫn là một tổ đi? "

Đoạn Tinh Dã không biết nấu cơm, hắn không yên tâm, cho nên muốn tận lực phân đến cùng nhau.

Đoạn Tinh Dã thầm nghĩ vô nghĩa.

Bọn họ vốn dĩ chính là cộng sự, huống hồ trù nghệ của Thừa Độ Chu là tốt nhất, vì tích phân đều phải cùng hắn buộc chặt ở bên nhau.

Đoạn Tinh Dã không chút để ý nói: " Dù anh không phải là lão công của em, em cũng sẽ tranh thủ cùng anh một tổ. "

Thừa Độ Chu xem y, ánh mắt trở nên thâm thúy: " Anh là lão công của em. "

" ...... " Đoạn Tinh Dã thuần túy là nói sai, tách ra đề tài, nói, " Đến lúc đó anh đoán em sẽ lấy cái gì, sau đó anh liền chọn cái đó. "

Thừa Độ Chu chần chờ nửa khắc, nói: " Lỡ như...... "

Đoạn Tinh Dã lập tức phóng mắt đao qua: " Không có lỡ như! "

" ...... "

Làn đạn cười phun, lại lần nữa kiến thức được sự cường thế của Đoạn Tinh Dã.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip