Chương 35: Y câu dẫn tôi
Tác giả: Chu Chi
======
Bên bờ sông bay tới từng tiếng "Đoạn nương tử" quá mức to lớn, Thừa Độ Chu ra cửa, chỉ tính toán xa xa nhìn náo nhiệt.
Nhưng hắn vừa ra đầu ngõ, thì vừa lúc một con thuyền ô bồng trải qua từ khúc sông phía trước.
Bạch y nhân đứng thẳng đầu thuyền chỉ lưu lại một đạo bóng dáng, cũng trực tiếp khiến Thừa Độ Chu bị định tại chỗ.
Chỉ thấy người nọ tóc dài búi cao, tóc đen rơi xuống nhu lượng như nước, sau cổ ôn nhuận tựa ngọc bị cổ áo trung y chỉnh tề mà che mất một đoạn, áo ngoài treo lên sống lưng thẳng thắn mảnh khảnh, vạt áo nhẹ nhàng ở trong gió lay động, một thân áo gấm màu trắng sấn dáng người y đều cao thẳng, nhìn ra được có khí thế tuyệt diễm.
Thừa Độ Chu chỉ kinh hồng thoáng nhìn, trước mắt đã không còn gì, chỉ cảm thấy bầu trời màu thiên thanh, dòng sông xanh biếc, phiến đá xanh màu xám, sở hữu cảnh sắc đẹp đẽ ở trước bóng dáng màu trắng kia đều ảm đạm mất đi nhan sắc.
Cảm giác quen thuộc lại xa lạ mà bạch y nhân mang đến điên cuồng rung động tập kích trái tim, giục sinh ra khát vọng mãnh liệt, thúc đẩy hắn mau chân đến xem dáng vẻ chính diện của người nọ.
Hai bên bờ sông đứng đầy người xem, đại gia cao giọng hướng tới trong sông hò hét, lực chú ý của mọi người đều đặt lên trên thuyền ô bồng, thế nhưng không phát hiện phía sau đám người có một tăng nhân có tóc đuổi theo thuyền ô bồng chạy qua.
Thừa Độ Chu rốt cuộc đuổi theo, đáng tiếc thuyền sắp xuyên qua cầu, chỉ với hai ba bước hắn đã bước qua bậc thang cầu hình vòm, không cần nghĩ ngợi dò ra nửa thân thể nhìn xuống dưới.
Giờ khắc này, được như ước nguyện.
Đoạn Tinh Dã đầu đội ngọc quan, sợi tóc chỉnh tề mà búi về sau, một khuôn mặt tuyết trắng trù lệ hoàn hoàn toàn toàn bại lộ ra tới, mỹ đến có thể nói trắng trợn táo bạo.
Y mi thanh mục tú, đuôi mắt hơi thượng kiều, đôi mắt tràn ngập linh động, cái mũi đường cong ưu việt tú khí, cánh môi no đủ, màu sắc như hoa hồng, trên mặt sở hữu nhan sắc đều là sạch sẽ thuần túy, lại thêm một bộ bạch y, là nhẹ nhàng trọc thế giai công tử.
Đôi mắt Thừa Độ Chu không nháy mắt mà nhìn Đoạn Tinh Dã, thuyền càng đi vào dưới cầu, đầu hắn cúi đến càng lợi hại, tiếng thét chói tai đinh tai nhức óc tại hiện trường hắn đều đã nghe không thấy.
Bốn phòng phát sóng trực tiếp của 《 Một Đường Làm Bạn 》 đem cảnh tượng trên cầu quay đến một cách rõ ràng không sai.
Khi một nam nhân thân khoác áo cà sa màu đỏ tùy tiện xâm nhập màn ảnh, mọi người còn sửng sốt một chút, chỉ nói một hòa thượng thật tuấn tiếu.
Hòa thượng một đầu nồng đậm tóc đen, tăng y thuần đen trên người thuần trải qua cải tiến, trên hẹp dưới rộng, hai tay áo phiêu đãng. Áo cà sa đỏ tươi từ một bên vai xuyên đến dưới nách bên kia, hoàn khấu trói lại. Thân hình hắn cao lớn, anh khí lẫm lẫm, vừa thấy liền không phải tăng quét rác tầm thường, mà là đại sư vừa ra tay là có thể kêu thủy mạn kim sơn.
Hòa thượng xuất hiện trực tiếp làm Hứa Tiên trở thành phông nền, màn ảnh đều dừng trên người hắn cùng trên người người đứng lặng ở đầu thuyền.
Chỉ thấy một đen một trắng, trên cầu dưới cầu, một người nửa bên thân treo không, một người đứng thẳng như tùng, ánh mắt tương giao.
Phòng phát sóng trực tiếp vì một màn này trực tiếp nổ tung.
" A a a! Song top cổ trang nam thần trong lòng tôi ra đời!!! "
" Cầu hai ngươi đi diễn phim đam mỹ chuyển thể đi! Tôi muốn điên rồi! "
" Bọn họ kêu Lữ Dạ Thư Hoài, đều ship cho tôi!!! "
" Phong thần phong thần! "
" Đoạn Tinh Dã quá có khí chất thần tiên rồi, đây là tôi đến nay gặp qua người hóa trang cổ trang nhất dán sát câu nói mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song. "
" Anh mắt hòa thượng kia nhìn công tử không thể nói là trong sạch a. "
Đại gia quá mức kích động, một đốn mãnh ship.
Bất quá rất nhanh, có người xem phản ứng lại.
" Tỉnh tỉnh! Đây chính là Pháp Hải cùng Bạch Tố Trinh! "
" Ha ha ha ha! Pháp Hải thấy thế nào so Hứa Tiên nhìn còn chuyên chú? Dưới cầu rốt cuộc là nương tử nhà ai? "
" Cảm giác bộ dáng hòa thượng thật sắc. "
" Tôi thật là dở khóc dở cười, đối định lực của Thừa tổng cảm thấy tuyệt vọng. "
" Bị lão bà mỹ đến đánh mất lý trí, còn đang nhìn chằm chằm xem. "
" Người ở hiện trường, Thừa tổng hình như là một đường đuổi tới thành cầu xem Đoạn lão sư, cười chết rồi. "
" Đoạn lão sư đem ai mê chết tôi không nói. "
Đoạn Tinh Dã nghe được thanh âm đại náo hai bên bờ sông, mới đầu không để ý, là khi thuyền ô bồng sắp lọt vào vòm cầu, y véo chuẩn thời gian nghiêng người đi xem Giang Lị trên cầu.
Kết quả bốn mắt nhìn nhau, trong lòng y ngẩn ra.
Người nọ không phải Giang Lị, là Thừa Độ Chu.
Bởi vì không có một chút tâm lý chuẩn bị nào, nên có chút kinh hách.
Thừa Độ Chu đồng dạng trố mắt.
Đoạn Tinh Dã hàng mi dài vén lên, khoảng khắc mắt đen nhàn nhàn mà liếc nhìn lên trên, toát ra một tia lười biếng mị hoặc.
Ngực Thừa Độ Chu đập loạn.
Y câu dẫn tôi.
Chắc chắn là xà yêu!
Dưới cầu tối om, Đoạn Tinh Dã dại ra mà chớp chớp mắt.
Ánh sáng hiện ra phía trước, thuyền xuyên qua vòm cầu đến bên kia.
Y quay đầu lại nhìn trên cầu, tưởng lại nhìn xem một lần nữa là tình huống như thế nào.
Kết quả phía trên thành cầu nằm bò một người.
Vẫn là Thừa Độ Chu.
" ......... "
Thét chói tai hai bên bờ sông đã biến thành cười to cãi cọ ồn ào.
Kỳ thật hôm nay Thừa Độ Chu là hóa trang tăng nhân một thân rất chính khí, xứng với khí chất cấm dục tuyệt vô cận hữu của hắn, đã gợi cảm lại khiến người thích, nhưng hắn nhìn chằm chằm Đoạn Tinh Dã, sẽ chỉ làm đại gia liên tưởng đến hái hoa tặc theo đuôi phụ nam đàng hoàng giữa ban ngày.
Sau khi Đoạn Tinh Dã đổi xong tạo hình, một đường thu hoạch vô số ánh mắt hâm mộ, cũng chưa cảm thấy có cái gì, chỉ chuyên tâm làm tốt việc của mình, kết quả bị Thừa Độ Chu thẳng lăng lăng mà nhìn như vậy, trên mặt ngăn không được nóng bỏng lên.
Y đều thay Thừa Độ Chu cảm thấy hổ thẹn, mà cái tên ngốc kia còn không hay biết gì mà nhìn y.
Con lừa trọc này.
Mất mặt chết rồi!
Đoạn Tinh Dã nhắm mắt làm ngơ, quay người đi không nhìn Thừa Độ Chu, nhưng vẫn như cũ có thể cảm thấy tầm mắt nóng bỏng chọc sống lưng y.
Y cố gắng hít sâu hai lần để bình phục tâm tình, cuối cùng vẫn là quay đầu lại, một mở miệng liền lộ giọng kinh người, chấn đến gợn nước bên thuyền đều nhộn nhạo tản ra: " Thừa Độ Chu anh trở về cho em ——! "
Hai bên bờ sông chợt bộc phát ra cười vang lấp đầy toàn bộ cổ trấn.
Phòng phát sóng trực tiếp náo nhiệt phi phàm.
Không bao lâu, đề tài # Đoạn Tinh Dã sư tử hống dạy chồng # bò lên trên hot search.
***
Một màn cách không tương vọng trên cầu và thuyền là tổ chương trình cải biên, vốn phải từ Giang Lị cùng Đoạn Tinh Dã hoàn thành, nhưng bởi vì Thừa Độ Chu loạn nhập, hơn nữa ánh mắt hắn nhìn Đoạn Tinh Dã càng tốt hơn, vai chính của cảnh này liền đổi thành Thừa Độ Chu cùng Đoạn Tinh Dã, ảnh chụp tạo hình cũng bảo lưu lại xuống dưới.
Bất quá một khi đại nhập vào bối cảnh của chuyện xưa, hình ảnh kia thấy thế nào đều giống như giữa Pháp Hải cùng Bạch Tố Trinh có tồn tại một tình yêu có một không hai.
Còn cảnh Đoạn Tinh Dã cùng Giang Lị thành cảnh tượng cho mượn dù đơn thuần.
Bởi vì là bản chuyển đổi giới tính, cho nên nhân thiết cũng phải thay đổi theo, không thể đem Bạch Tố Trinh chụp thành bộ dáng thiên kiều bá mị, Hứa Tiên cũng không thể thành thật chất phác.
Dưới máy quay, chỉ thấy Giang Lị mặc trang phục thư viện đưa tay đưa dù giấy, quay mặt về bên khác, có vẻ ngượng ngùng. Mà Đoạn Tinh Dã mặt mang cười nhạt, đưa tay tiếp nhận.
Tuy rằng Đoạn Tinh Dã không hề có kinh nghiệm biểu diễn, nhưng y trời sinh ăn ảnh, chỉ cần không giữ biểu tình lạnh lùng, thoáng cười lên một chút, cặp mắt linh động hơi kiều kìa liền lộ ra thần thái khác biệt, làm người cảm giác được bạch xà là một quý công tử có chút tà khí.
Võ Hạo lại không thể nhập diễn nhân vật Tiểu Thanh.
Mới đầu hắn bắt chước Tiểu Thanh trong phim truyền hình đã xem, khi đi đường bước chân phù phiếm lắc mông, phảng phất xương đùi bị gãy còn chưa ráp vào, bóp tay hoa lan, nhéo lên giọng nói đối Đoạn Tinh Dã đi bên cạnh nói: " giegie~ "
Đoạn Tinh Dã nhíu mày, lập tức cách xa hắn ba bước.
Làn đạn: Ha ha ha ha! Đoạn nương tử muốn đem Tiểu Thanh đá về Tử Trúc Lâm!
Một vòng người chung quanh cười ầm lên, đặc biệt là Ngô Ân Kỳ, trước ngưỡng sau ngưỡng phát ra ngỗng kêu.
Võ Hạo thật ngượng ngùng, gãi gãi đầu, vụng về nói: " Cảm giác không được tốt lắm. "
Bởi vì giải trí là chủ, tổng đạo diễn làm hắn diễn theo dáng vẻ bình thường của mình.
Vì thế Tiểu Thanh liền thành lăng đầu thanh.
Cảnh của Pháp Hải cùng Hứa Tiên là dễ dàng chụp nhất.
Thừa Độ Chu cùng Giang Lị, một ảnh đế, một thị hậu, chỉ thông qua ảnh chụp liền đem cảm xúc truyền đạt cho người xem, đua diễn sức dãn mười phần.
Tới cảnh của Thừa Độ Chu cùng Đoạn Tinh Dã, số người xem trong phòng phát sóng trực tiếp rõ ràng dâng lên.
Trải qua một màn sơ ngộ trên cầu hình vòm kia, mọi người đều rất chờ mong nhìn đến một đôi Pháp Hải cùng Bạch Tố Trinh này, nhưng trên thực tế vẫn chỉ là xem phu phu hai người.
(* Chỗ này hình như là đại khái là không xem đôi chồng chồng thành nhân vật họ đóng mà vẫn là chính bản thân họ)
Hai người ở tứ hợp viện, chụp chính là cảnh đánh nhau.
Vì để hiện ra những hình ảnh tự nhiên nhất, đầu tiên là các khách quý diễn phối hợp với nhau, lại từ nhiếp ảnh gia ở một bên chụp hình lại.
Tiểu Thanh đi theo Bạch nương tử.
Nhưng Võ Hạo không tham gia đánh nhau, liền ngồi ở một bên xem diễn.
Phu phu hai người đã vào vị trí, mặt đối mặt, một người cầm kiếm, một người cầm pháp trượng, vũ khí tương giao.
Đạo diễn kêu action, thần thái Thừa Độ Chu trở nên hoàn toàn không giống nhau, Pháp Hải lãnh khốc cùng không thông tình lý đều bị hắn suy diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn, giống như là nhân vật nhìn thấy trên màn ảnh, bởi vì cũng đủ chuyên nghiệp mà cùng người chung quanh ngăn ra một khoảng cách vô pháp đánh vỡ.
Võ Hạo cảm thán quá cường, hắn may mắn chính mình không cần diễn phối hợp cùng Pháp Hải, rốt cuộc một khi cùng chuyên nghiệp đối lập, phi chuyên nghiệp như hắn vậy khả năng đều không ở trên một đường, chỉ có thể lọt vào nghiền áp.
Đoạn Tinh Dã cũng không phải chuyên nghiệp, lại cùng hắn không giống nhau.
Khi Đoạn Tinh Dã diễn kịch chính là có cảm giác tự tin khó hiểu, ở trên khí thế lại có thể cùng Thừa Độ Chu đánh ngang tay, một chút đều không sợ, hơn nữa gương mặt kia thần kỳ mà phủ qua hết thảy khuyết tật về kỹ thuật diễn.
Khi y đối mặt kẻ thù chỉ có biểu tình lạnh lùng, đáy mắt không có chút yêu hận tình thù nào, cũng không có sợ hãi khi đối mặt với đối thủ cường đại, nói ngắn gọn chính là không có kỹ thuật diễn, nhưng là không chịu nổi mặt y đẹp a.
Lực chú ý của mọi người lại đặt trên lông mi dài của Đoạn Tinh Dã, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, tóc bị gió thổi quét qua......
—— " Xin lỗi. "
Đột nhiên, ánh mắt Thừa Độ Chu lóe lên, khí thế suy sụp xuống, kêu dừng lại.
Này đối với Thừa Độ Chu có danh hiệu là diễn viên ít NG nhất mà nói, quá mức hiếm thấy.
Tổng đạo diễn mờ mịt: " Làm sao vậy? "
Thừa Độ Chu buông pháp trượng, nhanh chóng liếc mắt nhìn Đoạn Tinh Dã, lại rũ xuống tầm mắt, nói: " Tôi lại điều chỉnh một chút. "
Tổng đạo diễn nhìn thời gian, suốt cả buổi chiều không ngừng chụp ảnh tạo hình, mọi người đều chưa được nghỉ ngơi. Dù sao cũng là cảnh cuối cùng rồi, nên cho tạm dừng công việc, lát sau lại tiếp tục.
Đoạn Tinh Dã nhấp môi không vui, vốn là nghĩ dùng một lần thông qua, sớm kết thúc công việc, kết quả Thừa Độ Chu lại rớt dây xích, vì thế lấy nhuyễn kiếm không ngừng chọc eo nam nhân: " Sao lại thế này? Sao lại thế này? Cùng người khác đều tốt đẹp, đến nơi này của em liền kéo hông, Thừa Độ Chu anh đừng cợt nhả em. "
Khi y oán giận thanh âm lẩm bẩm, toái toái niệm hư hư thực thực làm nũng, người xem kinh hô đáng yêu.
Kiếm kia là đạo cụ, không gây sát thương. Thừa Độ Chu dùng ngón tay nhéo thân kiếm, đem Đoạn Tinh Dã bên đầu kia kéo đến bên cạnh, không màng người đi tới đi lui ở chung quanh, duỗi tay ôm y vào trong ngực.
Đoạn Tinh Dã cứng đờ. Trên giường thì không tính, y cùng Thừa Độ Chu lén ở chung, cũng có ranh giới rõ ràng, càng đừng nói ôm ấp ở trước mắt công chúng, bởi vậy cảm thấy không thói quen.
Nhưng giờ phút này ngực Thừa Độ Chu lại ấm áp, xua tan rét lạnh, vì thế y dần dần thả lỏng, không có đem người đẩy ra.
Đoạn Tinh Dã nhìn không tới biểu tình của Thừa Độ Chu, hỏi: " Anh sao thế? "
Thừa Độ Chu ôn thôn mà cổ họng một tiếng, thấp giọng nói: " Có chút không nhập diễn được."
Đoạn Tinh Dã tạm dừng một chút, hỏi: " Mệt sao? "
" Không mệt. " Thừa Độ Chu lắc đầu, " Trở về anh còn có thể đại chiến 300 hiệp. "
" Anh cút đi. " Đoạn Tinh Dã nháy mắt đã hiểu, muốn đem người đẩy ra.
Thừa Độ Chu không cho, gọi y: " Đoạn Tinh Dã. "
Đoạn Tinh Dã tức giận: " Sao? "
Thừa Độ Chu hít sâu một hơi, thanh âm lại chợt nhỏ, phảng phất là lại không nín được: " Em thật là đẹp mắt...... "
Đoạn Tinh Dã hơi giật mình, dừng hành động đẩy Thừa Độ Chu lại.
Sau một lúc lâu, lông mi y run run, vô cớ nhấc cao thanh âm: " Em đương nhiên biết, còn cần anh nói? "
Có rất nhiều người khen y đẹp.
Từ ngày đầu tiên đi nhà trẻ, liền có rất rất nhiều người vây quanh y nói y xinh đẹp.
Chỉ là trong số những người đó không có Thừa Độ Chu.
Khả năng chính là như vậy, mới có thể khi đột nhiên nghe được Thừa Độ Chu khen y đẹp, bên tai mềm mại, kỳ dị mà cảm nhận được e lệ đã lâu không trải qua.
Đoạn Tinh Dã nhớ đến mình đẹp đến mức làm Thừa Độ Chu chạy theo thuyền, làm Thừa Độ Chu không nhập diễn được, trong lòng cũng không có nhiều đắc ý, chỉ là nóng đến lợi hại.
Giang Lị lúc này từ cửa lớn đi vào, hỏi: " Quay sao rồi? "
Đoạn Tinh Dã nhân cơ hội đem Thừa Độ Chu đẩy ra, cũng không quay đầu lại nói: " Lạnh chết rồi, em đi mặc quần áo. "
Khi chụp hình không mang theo microphone, người xem nghe không thấy thanh âm, lại xuyên thấu qua phòng phát sóng trực tiếp nhìn đến rõ ràng.
Hứa Tiên về nhà vào sân, Bạch nương tử đột nhiên đem Pháp Hải đẩy ra, có hơi hoảng loạn mà đi rồi.
Nhưng mà mặt Pháp Hải là hồng, Bạch nương tử đồng dạng cũng đỏ mặt.
Làn đạn:
" Cảm giác hưng phấn trái với đạo đức này là chuyện như thế nào? "
......
Sau khi chụp xong ảnh tạo hình, trời đã tối rồi.
Bởi vì chiều nay đã chụp ảnh một lượt theo hướng phát triển đại khái của chuyện xưa xem như là đã tập luyện qua một hồi, chỉ còn một hai phân cảnh là không có xác nhận. Các khách quý kỹ cao gan lớn, chuẩn bị ngày mai trường thi phát huy.
Tổ tiết mục chuẩn bị một bữa cơm chiều, đều là mỹ thực đặc sắc của cổ trấn, sau khi ăn xong, đại gia ai về nhà nấy.
Lúc 9 giờ tối, official weibo《 Một Đường Làm Bạn 》 tuyên bố ảnh tạo hình đã qua tinh tu, trong khoảng thời gian ngắn liền bước lên bảng hot search.
Bị đại gia thảo luận nhiều nhất vẫn là tấm ảnh Đoạn Tinh Dã đứng ở trên thuyền, ngẩng đầu cùng Thừa Độ Chu nhìn nhau.
Đã có không ít họa sĩ căn cứ vào phát sóng trực tiếp lúc chiều nay, đem cảnh kia họa ra phiên bản tranh màu nước cùng tranh thuỷ mặc, Lữ Dạ Thư Hoài nhanh chóng ra vòng.
" Đều là thần nhan, tuyệt phối. "
" Ánh mắt thật sự quá nóng cháy lạp. "
" Ô, quá ngọt. "
" Tình yêu của Thừa Độ Chu cách màn hình đều có thể cảm nhận được. "
Đoạn Tinh Dã xem bình luận của võng hữu, cũng không cảm thấy ánh mắt Thừa Độ Chu nhìn y cùng yêu có quan hệ gì.
Y nghiêng đầu ghé vào trên gối đầu, hỏi Thừa Độ Chu đang ngồi dựa vào đầu giường ở bên cạnh: " Nói thật đi, anh là tên háo sắc sao? "
Thừa Độ Chu liếc y một cái, tắt di động: " Tới sao? Nương tử. "
Đoạn Tinh Dã: " ...... Làm gì? "
Thừa Độ Chu chui vào trong chăn, thần thần bí bí: " Trợ anh tu hành. "
Đoạn Tinh Dã ghét bỏ đến chết: " Lăn lăn lăn lăn lăn! "
......
Ngày hôm sau, Đoạn Tinh Dã bị tiếng nước chảy bên ngoài đánh thức.
Đây có thể xem là khuyết điểm duy nhất khi ở tại dân túc ven sông.
Sáng sớm tinh mơ, liền có nhà đò trải qua, còn có người ở bên bờ giặt quần áo.
Hôm nay có thể tập hợp trễ chút, hiện tại dậy có chút sớm.
Suy nghĩ của Đoạn Tinh Dã còn có chút hôn mê, dùng chăn xoa nhẹ mặt nửa ngày, khi ngẩng đầu, vừa lúc nhìn đến cameras đặt trên bàn lóe sáng hai lần, đèn xanh sáng.
Phòng phát sóng trực tiếp lại mở ra.
Đoạn Tinh Dã không nghĩ để ý tới, may mắn tối hôm qua lại đem Thừa Độ Chu ấn xuống, trong phòng sáng nay mới không đến nỗi chật vật.
Y nghiêng người đưa lưng về phía màn ảnh, chuẩn bị ngủ thêm chút nữa, lại nương nắng sớm, thấy được dáng vẻ lúc ngủ của Thừa Độ Chu.
Đoạn Tinh Dã không lập tức ngủ lại, tầm mắt rơi vào sườn mặt bị ánh sáng miêu tả ở đối diện.
Thẩm mỹ Đoạn Tinh Dã rất bắt bẻ, vô luận là về thị giác vẫn là về phẩm vị, nhưng không thể không nói, Thừa Độ Chu cũng khá xinh đẹp, đặc biệt là cằm, thon gầy nhưng không tiêm tế, đường cong lưu sướng, thời kỳ thiếu niên thực thanh tú, sau khi lớn lên rất có vị nam nhân.
Thời điểm y đang nhìn, Thừa Độ Chu đột nhiên động, xoay người, ôm lấy vai cổ cùng lưng y, khi quay cuồng có kỹ xảo mà đè ở trên người y, không có rất nặng, lại chuyển qua một lần, hai người vị trí đổi, Đoạn Tinh Dã ghé vào trên ngực rộng lớn.
" ? "
Đoạn Tinh Dã nhìn nam nhân toàn bộ hành trình nhắm hai mắt, nói: " Anh có phải dậy rồi không? "
Thừa Độ Chu thấp thấp " Ân " một tiếng, mang theo giọng mũi khi còn không có hoàn toàn tỉnh lại.
" Sao anh biết em dậy rồi? " Đoạn Tinh Dã cảm thấy ghé vào trên người hắn không được tự nhiên, muốn đi xuống, lại bị ôm eo.
Thừa Độ Chu chậm rãi mở mắt ra, nói: " Cảm giác em đang nhìn anh. "
Đoạn Tinh Dã nhấp môi dưới, cũng không xấu hổ.
Nhìn anh là phúc khí của anh.
Thừa Độ Chu mắt nhập nhèm buồn ngủ mà nửa hạp, nhìn y, thanh âm có chút mơ hồ: " Anh mơ giấc mộng. "
Đoạn Tinh Dã đôi tay giao điệp đặt trên ngực Thừa Độ Chu, cằm lót ở mặt trên: " Mơ thấy gì? "
Thừa Độ Chu khẽ động động hầu kết, nói: " Anh mơ thấy em lên thuyền, sau đó anh ở trên bờ vẫn luôn truy a truy, kêu em em cũng không nghe. "
Đoạn Tinh Dã lập tức minh bạch, hắn là bị ảnh hưởng khi chụp tạo hình ngày hôm qua.
Tiếp theo thực tự nhiên mà nhớ lại nháy mắt đứng ở trên thuyền ngẩng đầu nhìn đến Thừa Độ Chu.
Nửa cái thân mình dò ra thành cầu, cơ hồ muốn rơi xuống, ngốc ngốc, giống ngốc cẩu.
" Xì —— "
Đoạn Tinh Dã đột nhiên cảm thấy buồn cười, chôn mặt.
Thừa Độ Chu hơi chau mày, duỗi tay xoa tóc Đoạn Tinh Dã.
Không hiểu vì cái gì y muốn cười. Trong mộng hắn đều mau khổ sở đã chết.
Đoạn Tinh Dã lúc này nâng lên mặt, đáy mắt ý cười còn không có thu sạch sẽ, nắng sớm ấm áp ở trong mắt y chiết xạ, lộng lẫy sáng ngời.
Giờ khắc này Thừa Độ Chu đột nhiên lại không khổ sở, nhìn Đoạn Tinh Dã tin cậy mà ghé vào ngực hắn, khuôn mặt thanh thấu tốt đẹp, tươi cười thuần trĩ, trong lòng hắn bỗng nhiên trướng đầy cảm xúc mềm mại, nghĩ đến ngày hôm qua Đoạn Tinh Dã ở bên bờ suối nói.
—— " Anh cười, sắc trời liền ấm. "
Ngón tay Thừa Độ Chu di chuyển xuống, xoa lỗ tai trắng nõn của Đoạn Tinh Dã, giữa lúc buồn ngủ mông lung, rất tưởng biểu đạt chút cái gì.
Hắn không phải gậy • mát • xa • hình người, hắn cũng có cảm giác, hắn cảm giác so Đoạn Tinh Dã cho rằng muốn nhiều đến nhiều hơn nhiều.
Đột nhiên lỗ tai Đoạn Tinh Dã nóng lên, có chút ngứa, nhẹ nhấp môi một chút, dần dần liễm khởi ý cười.
Y không thói quen.
Nghĩ đến phòng phát sóng trực tiếp còn mở ra, vẫn là không cần ăn vạ Thừa Độ Chu trên người, kỳ cục.
Đoạn Tinh Dã đang muốn nhắc nhở.
Thừa Độ Chu dùng âm điệu trầm thấp mà kêu: " Đoạn Tinh Dã...... "
Đoạn Tinh Dã xem hắn: " Ân? "
Thừa Độ Chu đối thượng đôi mắt đen nhánh kia, người còn không có hoàn toàn thanh tỉnh, trái tim cũng đã kịch liệt nhảy lên.
Em cười, sắc trời liền ấm.
Không phải, cảm giác đối với Đoạn Tinh Dã muốn so với câu kia càng thêm mãnh liệt.
Tình cảm rốt cuộc áp lực không được, mãnh liệt đổ ra, Thừa Độ Chu nói: " Em cười, anh liền cứng—— "
" Tất —— "
Phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên truyền ra một trận tiêu âm lãnh khốc.
Người xem chờ mong đối thoại phía sau: ???
Nói cái gì?
======
Tác giả có chuyện nói:
Thừa tổng: Nhu tình đất lở.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip