Chương 38: Không đáng giá tiền

Tác giả: Chu Chi

======

Sau khi Đoạn Tinh Dã lên xe cũng không lập tức ngủ bù, mà nhìn cảnh phố lộ ra sắc trắng khi vào đông ngoài cửa sổ.

Y mới vừa dùng ngón tay quấn quanh hai vòng sợi tóc, thì chú ý tới nhẫn trên ngón áp út.

Đoạn Tinh Dã nhìn chăm chú, dùng ngón cái trên cùng một tay đặt trên nhẫn xoay chuyển.

Cái gọi là nhớ y, chính là muốn làm.

Tuy rằng tối hôm qua Thừa Độ Chu không có làm, nhưng đó là bị y giáp mặt chỉ ra không có cảm giác đúng mực, mất thể diện, ngượng ngùng tiếp tục, lúc sau vì vãn hồi tôn nghiêm thế nhưng còn lấy điều ước trong hiệp nghị cùng y giảo biện.

Kéo đen không phải bởi vì Thừa Độ Chu trái với điều ước, cũng không phải bởi vì Thừa Độ Chu ăn gan báo dám can đảm cúp điện thoại của y, mà là bởi vì......

Ngón tay chạm vào nhẫn tạm dừng, nghiêng đầu, tiếp tục quấn quanh sợi tóc.

Không vì cái gì, chính là xem hắn khó chịu.

Nhưng Đoạn Tinh Dã nghiêm cẩn suy ngẫm lại cách làm của mình một chút, cũng có vấn đề.

Cúp điện thoại liền nghĩ lầm Thừa Độ Chu đang trào phúng y tự mình đa tình, còn không nói hai lời đem người kéo đen, quá mức mẫn cảm.

Bất quá chỉ là một câu " Anh nhớ em ", Thừa Độ Chu cũng chưa làm gì, y liền vội vã phủi sạch quan hệ, rõ ràng chơi không nổi.

Chơi không nổi chính là để ý.

Làm Thừa Độ Chu nhìn ra y để ý loại sự tình này. Đừng khôi hài.

Đoạn Tinh Dã cười nhạt.

Thừa Độ Chu ở nơi này của y căn bản không có chỗ đứng, đến lúc đó ký đơn ly hôn xong, đại gia giang hồ không gặp.

Dù sao thời gian bọn họ có thể ở chung cũng chỉ còn có hai tháng, hai tháng có thể thay đổi cái gì?

Sau khi Đoạn Tinh Dã nghĩ kỹ, tâm tình rốt cuộc thoải mái, ưu nhã mà ngáp một cái, vòng tay, dựa vào cửa xe chuẩn bị ngủ một giấc.

Nhưng trong nháy mắt đầu đặt lên cửa sổ xe.

...... Quá cứng.

Đoạn Tinh Dã mở mắt ra, nắm lấy một cái gối đặt lên cửa sổ thủy tinh, rồi gối đầu lên.

Sau một lúc lâu.

...... Quá run.

...... Nếu đệm thịt Thừa Độ Chu kia dựa tại bên người thì tốt rồi.

...... Đoạn Tinh Dã nhíu mày.

Bất quá chính là khi đi tới đi lui thôn khê vào tuần trước, dựa vào Thừa Độ Chu ngủ hai lần, không đến mức thành thói quen.

Y đình chỉ suy nghĩ, không hề loạn tưởng.

***
Trước khi《 Xướng Tác Nhân 101》 phát sóng, để lại một khoảng thời gian cho các đạo sư diễn tập sân khấu cá nhân vào tuần sau.

Vì làm các đạo sư càng chuyên chú, studio chỉ mở đèn pha sân khấu, dưới đài một mảnh đen nhánh.

Đào Tử Dật mới vừa kết thúc tập luyện bài hát của mình, đi xuống sân khấu.

Chung quanh ít người, tiếng vỗ tay thưa thớt mà vang lên, Đào Tử Dật tựa hồ thực vừa lòng với phát huy của mình, hướng bọn họ gật đầu mỉm cười.

Đoạn Tinh Dã sắp lên sân khấu, trở tay giắt microphone ở sau thắt lưng mình.

Đạo diễn lúc này đi tới, mặt lộ vẻ khó xử: " Đoạn lão sư, phải cùng cậu thuyết minh một chuyện, chúng tôi vừa nhận được bưu kiện trả lời, bản quyền bài hát sáng sớm này đã không còn thuộc về công ty âm nhạc, nếu muốn biểu diễn công khai, phải đi tìm Trịnh lão hiệp thương, đây là vấn đề trên lưu trình của chúng tôi, đã tạo thành phiền toái cho cậu, phi thường xin lỗi, hiện tại đã một lần nữa liên hệ nhân viên tương quan, một khi có tin tức sẽ lập tức thông tri cậu, nhưng xuất phát từ dự phòng, cậu xem hôm nay có muốn đổi một bài khác hay không? Để tránh đến lúc đó hiệp thương lại ra vấn đề, chậm trễ cậu tập luyện. "

Đào Tử Dật đi qua một bên, vừa lúc nghe được, âm thầm lộ ra một tia vui sướng khi người gặp họa.

Gã sớm đã đoán được, bài hát kia của Đoạn Tinh Dã khẳng định là phải đổi, lúc sau còn phải ma hợp với bài hát mới, trên thời gian chỉ sợ là không đủ.

—— " Không cần. "

Đoạn Tinh Dã nhàn nhạt mở miệng, Đào Tử Dật nghe vậy, sửng sốt.

Đoạn Tinh Dã nhìn qua một chút đều không lo lắng, y nhét tai nghe vào, nói: " Chờ tin tức của mọi người. "

Đào Tử Dật kinh ngạc, gã biết muốn hợp tác với Trịnh lão bên kia là không có khả năng thực hiện được, Đoạn Tinh Dã cư nhiên một chút đều không suy xét khả năng thất bại.

Là quá tự tin, cảm thấy lâm thời đổi bài hát chính mình cũng có thể suy diễn tốt? Vẫn là nghĩ sân khấu cá nhân hoàn toàn chính là tùy tiện hát là được?

Liền đạo diễn đều cảm thấy không ổn, khuyên nhủ: " Bên phía Trịnh lão có thể đồng ý hay không vẫn là chưa rõ ràng, hay là nên làm chuẩn bị cả hai tay, hôm nay trước đổi một bài hát diễn tập...... "

" Mọi người chỉ cần làm tốt việc của mình là được. " Đoạn Tinh Dã tiếp lấy microphone Tiểu Đái truyền qua, đánh gãy, " Không cần lo lắng cho tôi, tôi không diễn tập cũng có thể lên sân khấu. "

Đạo diễn: " ...... "

Ông đã sớm nghe nói tính cách Đoạn Tinh Dã rất mạnh, hôm nay trăm nghe không bằng một thấy.

Tuy nói thái độ Đoạn Tinh Dã ngạo mạn, nhưng là làm khách quý, chẳng những không có bởi vì tổ chương trình thất trách mà phê bình bọn họ, ngược lại nguyện ý chính mình gánh vác hậu quả, từ điểm đó tới nói, Đoạn Tinh Dã là đối tượng hợp tác làm người bớt lo lại làm người an tâm.

Đạo diễn sờ sờ cái mũi, đi rồi.

Đào Tử Dật ôm cánh tay ở một bên nhìn, cảm thấy buồn cười.

Nguyên lai Đoạn Tinh Dã là mù quáng tự tin, mới biểu hiện không hoảng không loạn như thế.

Đoạn Tinh Dã chuẩn bị lên sân khấu.

Đào Tử Dật cười tủm tỉm nói: " Sư đệ, cố lên nga ~ "

Đoạn Tinh Dã đi qua, liếc nhìn gã một cái.

Ánh mắt như vậy thực rõ ràng là không đem gã đặt ở trong mắt, vẫn là làm người tức giận như vậy.

Công việc cải biên khúc của Đoạn Tinh Dã còn thừa giai đoạn kết thúc cuối cùng, cho nên diễn tập dùng chính là nguyên bản nhạc. Y hôm nay chủ yếu là tới thử xem âm hiệu hiện trường, quen thuộc đi vị không gian sân khấu.

Trong bóng đêm, Đào Tử Dật đi đến hàng ghế đầu tiên phía trước sân khấu ngồi xuống, dù bận vẫn ung dung nhìn trên sân khấu, nhưng thật ra muốn nhìn Đoạn Tinh Dã có nắm chắc như vậy, có thể xướng ra trình độ siêu phàm gì.

Thời gian cho đại gia chuẩn bị liền chỉ có như vậy, so bất quá là độ hoàn thành, Đoạn Tinh Dã nhiều nhất chính là bộ phận cao âm cường một chút, có cái gì tốt mà tự mãn.

Đèn sân khấu yếu đi, chiếu vào vị trí đứng của Đoạn Tinh Dã, âm nhạc vang lên, y nhắm hai mắt, một tay nắm microphone, thân thể theo tiết tấu nhẹ nhàng lay động.

Nhóm nhân viên công tác khuân vác thiết bị dưới đài nhịn không được nghỉ chân nhìn xem.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt tuyết trắng của Đoạn Tinh Dã kia hiện lên một tầng vầng sáng, tốt đẹp không gì sánh được, y đứng ở chỗ đó dáng người thả lỏng mà ưu nhã, làm người nhịn không được cùng nhau đi theo thả lỏng, cùng nhau cảm thụ âm nhạc.

Kim Tử Mễ ngồi bên cạnh Đào Tử Dật, nói nhỏ: " Lần đầu tiên xem Đoạn lão sư hát trực tiếp, thật giàu cảm xúc. "

Cô đã nghe qua Đoạn Tinh Dã hát, nhưng đều là thông qua internet hoặc là TV, không bài trừ có thực hiện tu âm, cô đối trình độ chân thật của Đoạn Tinh Dã cảm thấy tò mò, ở hiện trường nghe hát rất dễ dàng nghe ra trình độ của một ca sĩ, cảm giác vẫn là không giống nhau.

Đào Tử Dật ngoài cười nhưng trong không cười, lấy miệng lưỡi trêu chọc nói: " Y ở trên phương diện khí chất cùng ngoại hình xác thật chiếm không ít chỗ tốt, nói đến khả năng hát trực tiếp tại hiện trường, kỳ thật mọi người đều không sai biệt lắm...... "

Gã còn chưa nói dứt lời, liền ở ngay lúc này, dàn nhạc diễn tấu tiến vào bộ phận chủ ca, Đoạn Tinh Dã xách lên microphone: " Một tia sáng trong mắt tôi, đáp xuống nơi hắc ám, như mộng hư ảo —— "

Giọng hát sáng trong giống dòng sông an tĩnh khi trời mới tảng sáng, lấy lực độ dị thường vững vàng xuyên phá hắc ám, chảy xuôi đến mọi ngóc ngách.

Biểu tình Kim Tử Mễ sáng rực, giơ tay vỗ tay, đồng thời vỗ tay còn có nhân viên công tác ở xung quanh.

Có ca sĩ một khai giọng, chính là có mị lực lôi cuốn ngoạn mục, làm người xem nhịn không được cho phản hồi.

Nếu không phải sợ quấy rầy đến cảm xúc của Đoạn Tinh Dã, Kim Tử Mễ đều tưởng hoan hô.

Nguyên lai Đoạn Tinh Dã không chỉ là khí chất ngoại hình có cảm xúc, thanh âm của y càng có cảm xúc, là cho dù nhắm mắt lại, cũng không ảnh hưởng đại gia yêu giọng ca này! Đại lão! Hiện trường hát trực tiếp cũng quá ổn, quá cường!

Khóe miệng Đào Tử Dật trừu trừu, thời điểm gã vừa mới tập luyện đều không có đãi ngộ này.

......
Kết thúc biểu diễn ca khúc hơn ba phút, xuyên suốt cả bài Đoạn Tinh Dã đều không có xuất hiện qua một tia sai lầm nào, cùng các vị lão sư trong dàn nhạc phối hợp hoàn mỹ.

Chung quanh vỗ tay nhiệt liệt, Kim Tử Mễ phát ra " wow ~ " kêu tuyệt, nhìn ra được rất hưởng thụ trận biểu diễn này.

Đào Tử Dật ngồi trong bóng tối, tâm tình lên men, phát hiện lâu lắm không xem hiện trường diễn xuất của Đoạn Tinh Dã, vẫn là đã xem thường y.

Mặc dù Đoạn Tinh Dã chỉ là bày ra ra tiêu chuẩn diễn tập, liền đủ để so sánh với sân khấu chính thức trong tưởng tượng của Đào Tử Dật.

Bất quá Đào Tử Dật lại nghĩ, Đoạn Tinh Dã sở dĩ có thể biểu hiện tốt như vậy, có một bộ phận nguyên nhân là 《 Sáng sớm 》 phù hợp với âm sắc cùng âm vực của y, đổi một ca khúc khác thì chưa chắc đã tốt như vậy.

Đào Tử Dật thở phào nhẹ nhõm, cười đắc ý.

Nếu ai cũng chưa có biện pháp từ chỗ Trịnh lão mua bản quyền, thì Đoạn Tinh Dã hiện tại xướng đến lại tốt cũng vô dụng, dù sao cuối cùng là y cũng vô pháp mang theo bài hát này lên sân khấu biểu diễn.

......
Đoạn Tinh Dã đi về phòng nghỉ ở hậu trường, Tiểu Đái kích động mà ở một bên đưa nước khoáng cho y.

Năm nay Đoạn Tinh Dã một lòng nhào vào việc chuẩn bị album, rất ít biểu diễn, có một hai trường hợp biểu diễn như này, nhưng tiêu chuẩn thiết bị ở hiện trường cũng chưa cao cấp bằng ở studio của Xướng Tác Nhân này, quả thực mai một Đoạn lão sư nhà hắn.

Hôm nay một lần nữa nghe được Đoạn lão sư khai giọng, hắn vui vẻ hỏng rồi, chờ mong chạy nhanh đến ngày biểu diễn sân khấu cá nhân của đạo sư kia, Đoạn lão sư tuyệt đối có thể áp đảo toàn trường.

Bất quá Tiểu Đái cũng có lo lắng, nói: " Đoạn lão sư, nếu là không mua được bản quyền bài hát sáng sớm, vậy anh vì bài hát này cải biên khúc không phải cũng vô dụng sao? "

" Sao có thể không mua được. " Đoạn Tinh Dã ngồi vào trên sô pha, giơ lên cằm hướng giao diện điều hòa trên tường, nhất phái nhẹ nhàng, " Trịnh lão rất dễ nói chuyện. "

Tiểu Đái " Nga nga " hai tiếng, nếu Đoạn lão sư đều không lo lắng, thì hắn cũng nên an tâm rồi.

Đoạn Tinh Dã hát xong cả thân thể đều nóng, cởi áo khoác.

Lúc y đang uống nước, thì nhận được tin nhắn wechat của Hám Đại Sơn.

Ông ngoại: 【 Tinh Tinh, hôm nay chương trình mới của con phát sóng, đến thời gian ông sẽ thu lại cho con, cố lên. 🌹🌹🌹 】

Đoạn Tinh Dã mím môi liếm vệt nước, đã từ bỏ khuyên bảo ông ngoại y không cần thu lại, nhưng thật ra nhân cơ hội này nghĩ đến một việc.

Seen: 【 Trịnh gia gia gần nhất thế nào ạ? 】

Ông ngoại: 【 Lão Trịnh đang trải qua cuộc sống về hưu, đặc biệt tiêu sái. 】

Seen: 【 Các ông còn liên hệ sao? 】

Ông ngoại: 【 Ông không thích liên hệ ông ấy, nhưng ông ấy thật ra luôn muốn tới Xuyên Du tìm ông chơi, ông vội, không muốn gặp. 】

" ...... "

Seen: 【 Ông cũng có thể về hưu, nhiều cùng bằng hữu đi ra ngoài chơi một chút. 】

Ông ngoại: 【 Tinh Tinh cảm thấy ông ngoại tuổi lớn. 😟😟😟 】

Seen: 【 Không có. Mời tiểu hỏa có rất nhiều nhiều công việc bớt thời giờ cùng bằng hữu đi ra ngoài chơi một chút. 】

Ông ngoại: 【 🌹🌹🌹 】

Ông ngoại: 【 Đột nhiên nhắc tới Trịnh gia gia của con, tìm ông ấy có việc sao? 】

Đoạn Tinh Dã nghĩ nghĩ, đều là việc của tổ chương trình, hơn nữa lại không phải chuyện lớn gì.

Seen: 【 Chính là đột nhiên nghĩ đến, hỏi một chút. 】

Đoạn Tinh Dã rời khỏi khung chat trò chuyện cùng ông ngoại, phát hiện Thừa Độ Chu không lâu trước đây phát tới tin nhắn.

Thừa Độ Chu: 【 Anh hiện tại xuất phát đi đến nhà Giang tỷ. 】

Đoạn Tinh Dã biết, Thừa Độ Chu ở báo bị hành trình.

Y nhìn di động như suy tư gì, đôi mắt đen nhánh linh động hơi đổi, đánh chữ.

Seen: 【 Phát định vị của anh lại đây. 】

Thừa Độ Chu mới vừa lên xe không lâu, nhìn đến tin nhắn, trầm mặc một chút.

Trước kia hắn gửi tin tức thông báo, Đoạn Tinh Dã đều sẽ không nói cái gì, hiện tại đột nhiên muốn xem định vị, tựa hồ bắt đầu đối hắn sinh ra không tín nhiệm.

Còn có tối hôm qua phá lệ mà gọi video cho hắn, hiện tại ngẫm lại, có thể là tra cương.

Thừa Độ Chu không sợ bị tra, chỉ là thái độ hoài nghi của Đoạn Tinh Dã làm hắn có chút mờ mịt, rốt cuộc là nơi nào không có làm đúng.

Là bởi vì tiểu sư đệ đột nhiên đến nhà lần trước sao? Là cảm thấy hắn sẽ ở đoàn phim có quan hệ đường viền hoa sao?

Thừa Độ Chu lại nghĩ đến hôn nhân còn thừa hai tháng hôn kỳ tràn đầy nguy hiểm của hắn, chưa cùng Đoạn Tinh Dã kéo gần khoảng cách, cũng đã bị liệt thành đối tượng hoài nghi có bất trung, trong lòng hắn cảm thấy chua xót khi bị cả rừng kim đâm vào.

Thừa Độ Chu đem vị trí của mình phát qua đi.

Đoạn Tinh Dã bên kia không có trả lời.

Hắn tắt di động.

Hôm nay là Đa Ca lái xe đưa người đi, từ lúc Thừa Độ Chu vừa lên xe, anh liền phát hiện cảm xúc của ảnh đế nhà anh tựa hồ hạ xuống, căn bản không giống trạng thái đi tham gia tụ hội bạn bè.

Đa Ca xuyên thấu qua kính chiếu hậu liếc nhìn, Thừa Độ Chu gục xuống mặt mày, ngày thường lãnh khốc lại mạnh mẽ một người, giờ phút này giống như thổ cẩu bị mắc mưa ở bên đường.

Đa Ca đều hoài nghi hắn có phải sinh bệnh hay không.

" Không có việc gì đi? " Anh hỏi.

Thừa Độ Chu nhàn nhạt lên tiếng, tỏ vẻ không có gì.

Đa Ca thấy hắn không giống bộ dáng không có việc gì, lớn mật suy đoán: " Cùng Đoạn lão sư cãi nhau? "

Thừa Độ Chu an tĩnh một lúc lâu, mới nói: " Giống như hiểu lầm rất nhiều chuyện. "

Có Đoạn Tinh Dã đối hắn hiểu lầm.

Cũng có hắn đối đoạn hôn nhân này hiểu lầm.

Hắn cho rằng giữa hai người không có kỳ hạn, chỉ cần không ra vấn đề, liền có thể vẫn luôn liên tục đi xuống.

Nhưng là hôm nay mới biết được, nguyên lai bắt đầu từ ngày lãnh chứng, Đoạn Tinh Dã liền nghĩ kỹ ngày rời đi rồi.

Đa Ca " Ha " một tiếng: " Anh tưởng chuyện lớn gì, có hiểu lầm, giải thích rõ ràng là được, các cậu có miệng là dùng để làm gì? "

Thừa Độ Chu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hay là giải thích với Đoạn Tinh Dã một chút.

Hắn ở bên ngoài đóng phim không có quan hệ lung tung.

Thừa Độ Chu lấy ra di động phát đi tin nhắn.

Thừa Độ Chu: 【 Làm sao vậy? 】

Vì cái gì đột nhiên tra định vị.

Giây tiếp theo, Đoạn Tinh Dã hồi phục.

Seen: 【 Nga, không có việc gì. 】

Seen: 【 Chính là nhìn xem tâm của em dừng ở nơi nào. 】

" ......... "

Thừa Độ Chu mắt nháy mắt, không có động tác.

Đoạn Tinh Dã ở bên kia đem điện thoại tùy tay ném một lên sô pha, ngẩng mặt uống hai ngụm nước khoáng, lộ ra một tia cười khoái ý.

Hiện tại mới tính là kết thúc một hồi tối hôm qua kia.

Thừa Độ Chu nếu lại cho y phát tin tức nói một ít giống thật mà là giả nói, phản liêu trở về là xong việc, không cần giống như có đối tượng mà mặt đỏ tim đập, cũng không cần vội vã dậm chân.

Y mới không phải tay mơ ngây thơ gì, Thừa Độ Chu liêu sai đối tượng rồi.

Đúng lúc này.

Điện thoại chấn động.

Đoạn Tinh Dã lấy qua, tùy ý liếc mắt xem một cái.

Thừa Độ Chu: 【 Anh cũng nhớ em. 】

" ......... "

Đoạn Tinh Dã nhìn di động, khuôn mặt tuyết trắng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được lan tràn ửng đỏ.

Tiểu Đái ngẩng đầu nhìn đến Đoạn Tinh Dã, hoảng sợ, vội vàng một lần nữa trở lại trước giao diện điều hòa, đem độ ấm hàng hai độ.

Điều hòa nơi này hiệu quả xác thật tốt, nguy hiểm thật nguy hiểm thật, đều mau đem Đoạn lão sư nhà hắn nóng chín.

Đoạn Tinh Dã " Phanh! " buông bình nước khoáng, nắm lên di động, đầy mặt rối rắm, đánh chữ xóa xóa giảm giảm hơn nửa ngày, lăng là một chữ cũng chưa phát ra đi.

Y lại xem Thừa Độ Chu trả lời.

Bốn chữ vô cùng đơn giản, không có hoa hòe loè loẹt, liền tính là giả cũng có vẻ thực chân thành, lập tức đánh trúng trái tim.

Đoạn Tinh Dã ngưỡng mặt dựa vào trên sô pha, bởi vì không biết trả lời cái gì mới có thể phản sát, tức đến dậm chân.

Y đại ý, muốn cái gì thổ vị lời âu yếm, trắng ra biểu đạt ý tứ rõ ràng hiệu quả càng tốt.

Thừa Độ Chu đẳng cấp quá cao!

......
Thừa Độ Chu đối mặt di động, cắn cắn môi dưới, nhịn cười.

Lấy quan hệ của hắn cùng Đoạn Tinh Dã, một câu thổ vị lời âu yếm cũng không đến mức làm hắn nghĩ quá nhiều.

Đoạn Tinh Dã khả năng ý thức được cách làm của mình tối hôm qua có chút đả thương người, cho nên phát loại tin nhắn này đậu hắn vui vẻ.

Đoạn Tinh Dã chính là loại người này, nói chuyện giống cắm đao, nhưng là trong lòng kỳ thật thực mềm mại.

Thừa Độ Chu đột nhiên cảm thấy hết thảy đều không có bi quan như trong tưởng tượng của mình.

Tuy rằng Đoạn Tinh Dã biết hôn kỳ là hai năm, nhưng hẳn là không có lưu tâm ngày kết thúc cụ thể, bằng không cũng sẽ không sắp ly hôn còn kéo hắn cùng nhau tham gia luyến tổng.

Thừa Độ Chu mím môi, quyết định về sau phải đối Đoạn Tinh Dã càng tốt hơn, tốt đến mức làm Đoạn Tinh Dã quên đoạn hôn nhân này còn có một ngày chung kết kia.

Đa Ca tuy rằng lái xe, nhưng có thể nhận thấy được động tĩnh ở ghế sau.

Anh phân thần liếc nhìn kính chiếu hậu.

Này vừa nhìn, dọa nhảy dựng.

Liền thấy Thừa Độ Chu cúi đầu xem di động, khóe miệng sắp kéo đến mang tai, cười đến muốn bảo nhiêu vui vẻ có bấy nhiêu vui vẻ, mặt đều đỏ.

...... Vừa mới còn một bộ dáng tận thế nản lòng thoái chí, hiện tại giống như toàn thế giới đều nở đầy hoa tươi, không cần tưởng, khẳng định là bị Đoạn lão sư hai ba câu nói hống tốt.

Đa Ca lại nhìn Thừa Độ Chu một cái nữa, lộ ra biểu tình một lời khó nói hết.

Nhìn người kia cười đến vẻ mặt không đáng giá tiền.

Liền đẳng cấp này, làm sao theo đuổi được Đoạn lão sư thế?




======

Tác giả có chuyện nói:
[ Đẳng cấp của Thừa tổng cao bao nhiêu? ]

Đoạn lão sư: Cao cỡ năm tầng lầu.

Đa Ca: Trình độ sắt vụn.

Thừa tổng: Tôi còn có đẳng cấp?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip