Chương 40: Cuộc gọi hiện trường
Tác giả: Chu Chi
======
Trong TV, tuyển thủ kia kết thúc biểu diễn, so sánh với các tuyển thủ phía trước, quả thực làm người cảm giác mới mẻ, thắng được vỗ tay nhiệt liệt từ người xem, đồng thời thu hoạch được hai ngọn đèn.
Hắn đã thông qua, lại khó nén thất vọng.
Bởi vì hai ngọn đèn kia không có Đoạn Tinh Dã.
Hình ảnh lại lần nữa chuyển đến Đoạn Tinh Dã, đạo diễn ở trong tai nghe nhắc nhở y đưa ra lời bình.
Đoạn Tinh Dã nói thẳng: " Thanh âm của cậu rất tốt, nhưng là phương thức phát ra tiếng có vấn đề, thời gian lâu rồi nhất định sẽ tổn hại giọng nói, nếu muốn đi lâu dài trên con đường này, về sau nhất định phải sửa. Tôi không ấn đèn, là vì lời ca của cậu quá trống rỗng, trước mắt không đạt được tiêu chuẩn tán thành của tôi, danh ngạch của tôi hữu hạn, càng muốn xem xét những tuyển thủ ở phía sau. "
Đoạn lời bình này của Đoạn Tinh Dã tuy lãnh tình, nhưng là mọi người đều nghe ra được là thiệt tình, cũng đủ thành khẩn thẳng thắn, dẫn đến người trong thính phòng đều vỗ tay.
Tuyển thủ trên đài liên tục khom lưng: " Cảm ơn lão sư, cảm ơn lão sư. "
Hậu trường lại là một mảnh kêu rên.
" Thật là khủng khiếp a! Tôi cho rằng người anh em này đã rất mạnh, thế mà vẫn không chiếm được tán thành của Đoạn lão sư sao? "
" Y nhất định phải tuyển ca sĩ biết sáng tác. "
" Xong rồi xong rồi, fans đều không thể làm Đoạn lão sư nhân từ nương tay! "
Ở góc tường, một nam sinh khoảng 18-19 tuổi lòng không tạp niệm mà tập hít đất.
Một người bên cạnh nói: " Cậu vẫn giữ chút sức lực để lên sân khấu biểu diễn đi, Đoạn lão sư yêu cầu quá cao, không dễ qua cửa. "
Nam sinh ngẩng đầu nhìn màn hình TV, thở hồng hộc nói: " Không có việc gì...... Tám ghế khẳng định có một ghế của tôi. "
Người nọ nâng khóe miệng, không biết là tin vẫn là không tin, chỉ giơ ngón tay cái với hắn.
Nửa trận đầu của vòng tuyển chọn, Kim Tử Mễ cùng Đào Tử Dật phân biệt chọn được bốn người học viên, mà Đoạn Tinh Dã chỉ chọn được hai người.
Dựa theo thời gian, nửa trận đầu sắp kết thúc, chỉ còn thừa lại một vị tuyển thủ cuối cùng.
Trong lúc chờ đợi tuyển thủ lên sân khấu, Đào Tử Dật nói: " Tôi đều cảm thấy danh ngạch không đủ rồi, Đoạn lão sư mới đưa ra hai cái, thật là làm người hâm mộ, bất quá Đoạn lão sư có thể quá khắc nghiệt không? Có vài tuyển thủ điều kiện thanh âm rất tốt, phòng cách trình diễn cũng rất ổn, là hạt giống tốt, chính là vì lời bài hát chưa tốt nói, sợ là muốn mai một không ít nhân tài. "
Trong chương trình âm nhạc, Đào Tử Dật không dám gọi Đoạn Tinh Dã là sư đệ, sợ bị trên mạng trào phúng gã không đủ tư cách, bất quá lời này của gã cất giấu đao cũng đủ sắc bén, ý tứ là Đoạn Tinh Dã quá mức tích cực, không cho người mới cơ hội.
Đoạn Tinh Dã hơi nghiêng người về phía trước, nhìn tập giấy ca từ trước mặt mình, nhàn nhạt đáp lại: " Điều kiện thanh âm tốt, có thể đi chương trình chuyên về thanh âm, còn nơi này là Xướng Tác Nhân, viết từ biên khúc là điều đầu tiên cần phải có, là nhân tài thì có rất nhiều địa phương cho bọn họ sáng lên, tiền đề là muốn chọn đúng nơi. Những tuyển thủ lên sân khúc trước mắt đều biết đến rõ ràng, nhưng thật ra là Đào tiên sinh tựa hồ ở trong một loạt thanh âm tốt đã quên ước nguyện ban đầu, nếu không tuân theo tiêu chuẩn ban đầu đã nói, những tuyển thủ ở phía sau sợ là sẽ đối với tiêu chuẩn bình phán của đạo sư sinh ra hoài nghi. "
Dưới sân khấu lập tức vang lên tiếng vỗ tay.
Tuyển thủ trong hậu trường sôi nổi huýt sáo, tỏ vẻ tán đồng.
Vừa mới có một tuyển thủ, ca hát đều phá âm, chính là mặt đẹp, nhưng là Đào Tử Dật khen một câu rất có mị lực, liền chọn đi, tiêu chuẩn thành mê. Nhưng người biết chuyện đều rõ ràng, sau lưng tuyển thủ đó có công ty lớn.
Đào Tử Dật gượng ép mà xả ra một nụ cười, chạy nhanh nói: " Thế vị tuyển thủ tiếp theo chạy nhanh lên sân khấu đi. "
Đoạn Tinh Dã dỗi đến có sách mách có chứng, dẫn tới gã mất một đợt hảo cảm, làn đạn còn đang nghị luận.
" Đào Tử Dật thật kỳ cục, lại không cùng gã đoạt học viên, quản nhiều như vậy làm gì. "
" Đạo sư có tâm thánh mẫu này nhìn liền phiền, còn ý đồ bắt cóc đạo đức. "
" Đạo sư như Đoạn lão sư này mới làm người yên tâm, lấy thái độ chuyên nghiệp ở sàng chọn, là phụ trách với tuyển thủ, cũng là phụ trách với người xem. "
Ngay lúc này, một thiếu niên đi lên sân khấu, lòng bàn chân nổi gió, một thân quần áo hip-hop cực ngầu.
Đoạn Tinh Dã nhìn đến tên dán bên hông áo khoác của hắn.
Tạ Hàng.
Hắn đi đến trước đài, không cần đạo sư mở miệng dò hỏi, đã dùng thanh âm tự mang tiết tấu nói: " Chào mọi người, em là Tạ Hàng, đến từ thành phố Hàng, hôm nay mang đến một đoạn rap. "
Ở trong tiếng vỗ tay của người xem, Đào Tử Dật đang muốn hỏi một ít vấn đề cá nhân để hỗ động.
Tạ Hàng quay người lại, nâng tay giơ giơ lên: " DJ, Drop the beat! "
Các đạo sư: " ......... "
Đây là tuyển thủ đầu tiên lên sân khấu tự mình cue lưu trình, tính tự chủ quá cường.
Tạ Hàng lấy một chuỗi tiếng Anh bay nhanh làm mở màn, không khí tại hiện trường lập tức bị bậc lửa.
Kim Tử Mễ lập tức liền hưng phấn, vỗ tay theo tiết tấu, chẳng được bao lâu, là người đầu tiên chụp đèn.
Cô thích thái độ tùy ý tiêu sái đối với âm nhạc của vị thiếu niên này.
Tiếng anh của Đào Tử Dật kém một chút, theo không kịp, nhưng là nghe đến ca từ bằng tiếng trung ở phía sau, gật gật đầu, cũng chụp đèn.
Thiếu niên này có vẻ ngoài rất tốt, là loại hình khốc ca tiểu chó con mà các tiểu cô nương đương thời thích, sân khấu biểu diễn phi thường có sức cuốn hút, nhìn ra được rap là chuyên nghiệp, năng lực viết từ cũng có, kéo đến đoàn đội của mình sẽ là chiến tướng đắc lực.
Đoạn Tinh Dã vẫn luôn nhìn tập ca từ, dù không khí hiện trường nóng lên, đều không ngẩng đầu.
Cuối cùng Tạ Hàng còn nhảy một đoạn vũ đạo hippop tự biên, kết thúc biểu diễn trong tiếng thét chói tai của muội tử ở dưới đài.
Hắn mồ hôi đầy đầu mà đứng trở lại chính giữa sân khấu, toàn trường đều có thể thông qua microphone nghe được thanh âm thở hổn hển như trâu của hắn.
Tạ Hàng nhìn hướng Đoạn Tinh Dã, thấy không có đèn, chỉ là nhấp khóe môi, sắc mặt bất biến.
Kim Tử Mễ quá mức kích động, là người đầu tiên phát ra mời: " Tôi rất thích âm nhạc của cậu, có phong cách riêng của mình, tôi nhận thức không ít lão sư hát rap, có thể giới thiệu cho cậu quen biết, chỉ cần cậu nguyện ý về đội của tôi. "
Tạ Hàng lập tức nói: " Cảm ơn Kim lão sư, nhưng hôm nay em là vì Đoạn Tinh Dã lão sư mà tới, nếu Đoạn lão sư không lựa chọn em, em nguyện ý tiến vào khu chờ đợi. "
Hiện trường ồ lên một mảnh.
Đoạn Tinh Dã ngẩng đầu, nhẹ nhếch đuôi mày.
Bên ngoài TV, Giang Lị chụp đầu gối: " Đây là fan cứng a! "
Thừa Độ Chu nhìn chằm chằm màn hình, trong ánh mắt nhìn không ra cảm xúc.
Lúc này, Đoạn Tinh Dã kéo microphone trên bàn, nói: " Cậu rap rất có lực, cũng có năng lực viết từ...... "
Khán giả dưới sân khấu lập tức ồn ào, hô lớn: " Chụp đèn! Chụp đèn! Chụp đèn!...... "
Đoạn Tinh Dã không để ý tới, tiếp tục nói: " Nhưng tôi là hát nhạc lưu hành, không có biện pháp chỉ đạo cậu, hơn nữa cậu từ đầu tới đuôi đều là rap, biểu hiện không ra ngón giọng, tôi không tiếp thu tuyển thủ ở các chặng biểu diễn về sau, chỉ có một hình thức biểu diễn rap này, cùng với...... " Y liếc mắt nhìn tập ca từ, nói, " Tiếng anh của cậu rõ ràng so tiếng trung tốt hơn, không chỉ có là trên phương diện vận dụng, còn có trên phương diện phát âm. "
Khán giả dưới sân khấu im lặng.
Tạ Hàng vừa mới còn có bộ dáng không sợ gì cả, giờ phút này trên mặt hiện ra một tia chột dạ.
" Em sẽ cố gắng luyện tập. " Hắn giơ lên microphone, nói, " Nếu hôm nay em biểu hiện không có rung động đến anh, vậy mời anh cho em một ngọn đèn không thông qua, lần sau em còn sẽ lại đến. "
Các tiểu cô nương dưới sân khấu phát ra thanh âm nức nở, la hét: " Không cần! Không cần! "
Thừa Độ Chu nhìn, răng cắt đứt một viên blueberry.
Đoạn Tinh Dã không có chút nào do dự, duỗi tay hướng nút " X ", rất có tư thế làm cậu được như ý nguyện.
" Từ từ! " Tạ Hàng đột nhiên ra tiếng ngăn lại.
Đoạn Tinh Dã ngừng lại, nhìn hắn.
Tạ Hàng gấp đến độ vò đầu bứt tai, có thể thấy được bình tĩnh phía trước đều là giả vờ, hắn nhìn trái phải, đột nhiên nhảy xuống sân khấu, từ tuyển thủ khác đã biểu diễn xong đoạt cây đàn ghi-ta, lại bò lên trên sân khấu.
Hắn cắm microphone vào giá đỡ, đem đàn ghi-ta ôm vào lòng, nói: " Xin lại cho em một chút thời gian, nghe em hát một đoạn nhạc lưu hành, bất quá không phải nguyên tác, nếu ngón giọng không được, có thể loại em. "
Thừa Độ Chu đem blueberry ném vào trong chén, nhàn nhạt nói: " Có thể như vậy sao. "
" Chương trình cho phép sao. "
" Mỗi người chỉ có một lần cơ hội đi. "
Giang Lị giơ tay ý bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy: " Tiểu hài tử này rất có ý tứ, cũng rất chân thành, xem hắn có thể lay động Đoạn lão sư hay không. "
" ...... "
Thừa Độ Chu nhấp môi, cằm tuyến buộc chặt một chút.
Đoạn Tinh Dã ở hiện trường không có ngăn lại, chỉ là đạo diễn ở trong tai nghe thúc giục, nói: " Sắp phát quảng cáo, nhiều nhất chỉ có thể cho hắn 30 giây. "
Tạ Hàng đàn vang ghi-ta, thanh thanh giọng nói, thâm tình mở miệng: " Vài lần gặp gỡ đâu ai ngờ tới, Tựa như giây phút hai ta chung đường—— "
Là bài《 Tiểu vũ 》 của Trương Chấn Nhạc.
Dưới sân khấu phát ra một mảnh " wow~ " kinh ngạc cảm thán.
Ngô Ân Kỳ nói: " wow, không tồi. "
Giang Lị hỏi: " Mọi người cảm thấy có thể được chụp đèn hay không? "
Võ Hạo gật đầu: " Tôi thấy có thể. "
Thừa Độ Chu nói: " Thế cũng không được, đều nói là Xướng Tác Nhân, xướng ca của người khác tính là cái gì? "
Những người khác động tác nhất trí đem ánh mắt nhìn về phía hắn.
Mạc danh cảm thấy Thừa Độ Chu hôm nay có điểm giang.
Thừa Độ Chu cúi đầu, hướng trong miệng tắc blueberry, nói: " Tôi nói chính là sự thật. "
Trong màn hình, Đoạn Tinh Dã nghiêng thân thể về phía trước, đôi tay giao điệp đặt trên mặt bàn.
Kỳ thật ca từ của đoạn rap kia đã đạt tiêu chuẩn, hiện tại y chỉ chuyên tâm nghe ngón giọng.
Tempo có thể.
Giọng hát trữ tình.
Chuẩn âm ok.
Tiếng Trung cắn tự thật sự rất tệ.
Đoạn Tinh Dã duỗi tay chụp đèn.
Tạ Hàng ngẩn ra.
Toàn trường hoan hô.
Cuối cùng màn ảnh chuyển tới gương mặt tươi cười như hoa của Tạ Hàng, một giây tiếp theo phát quảng cáo.
Trong phòng khách, Ngô Ân Kỳ cùng Võ Hạo vỗ tay.
Giang Lị cười vỗ tay, đứng dậy: " Canh hẳn là đã hầm tốt, trước thịnh một chén cho mọi người ấm dạ dày. "
Mà Thừa Độ Chu, gục xuống đầu.
Blueberry trong miệng chua đến khó có thể nuốt xuống.
......
Quảng cáo ước chừng có mười lăm phút, giờ khắc này cũng là thời gian nghỉ ngơi của đạo sư cùng người xem.
Hình ảnh trong thính phòng sẽ không phát ra ngoài, nhưng là không khí ở hiện trường vẫn cần được giữ gìn.
Đạo diễn hỏi đại gia muốn hoạt động giải trí nào.
Mọi người đều muốn các đạo sư ca hát, chính là ngồi tại chỗ hát bọn họ đều vui vẻ.
Kim Tử Mễ cười xua xua tay, tỏ vẻ hôm nay không sủng phấn.
Chủ yếu tuyển chọn quá làm người mệt mỏi, cảm xúc không đúng, đều không nghĩ khai giọng.
Đạo diễn cue Đoạn Tinh Dã: " Thế Đoạn lão sư thì sao? "
Đoạn Tinh Dã đối với microphone nói: " Đoạn lão sư hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi. "
Dưới sân khấu phát ra cười vang.
Đạo diễn lại nói: " Vậy không bằng, làm Đoạn lão sư tại đây gọi điện thoại cho Thừa tổng đi? "
Đoạn Tinh Dã lạnh mặt.
" A a a a ——!!! " Toàn bộ thính phòng lại lập tức nổ tung nồi, tiếng thét chói tai thiếu chút nữa ném nóc nhà đi.
" Gọi điện thoại! Gọi điện thoại! Gọi điện thoại! " Tiếp theo đại gia đồng tâm hiệp lực mà ồn ào.
Không khí đến nơi này, Đoạn Tinh Dã nếu là không tiếp nhận, tuyệt đối sẽ trở thành người gây mất hứng nhất đêm nay.
Đầu ngón tay của y gõ gõ điện thoại trên bàn.
Thời điểm mới kết hôn, khi y tham gia một chương trình của đài nước quả bị yêu cầu quá một lần gọi điện thoại cho Thừa Độ Chu, một lần kia bị cắt đứt.
Tuy rằng Thừa Độ Chu xong việc đã giải thích, lúc ấy đang đóng phim, là trợ lý cúp, sợ tín hiệu quấy nhiễu đến việc thao tác thiết bị tại phim trường, nhưng là từ lúc đó, Đoạn Tinh Dã rốt cuộc không chủ động gọi điện thoại cho hắn nữa.
Đã thương lượng bình thường không quấy rầy lẫn nhau, hiện tại y không hề có lý do mà gọi qua đi, Thừa Độ Chu có thể cảm thấy bị quấy rầy hay không.
Nếu y biết Thừa Độ Chu bởi vì quay chương trình mà gọi điện thoại cho y, lấy y tìm niềm vui, y nhất định đem Thừa Độ Chu mắng đến máu chó đầy đầu.
Đào Tử Dật đi theo người xem cùng nhau vỗ tay, vẻ mặt xem kịch vui.
Dưới tình huống Thừa Độ Chu không biết ở hiện trường có nhiều khán giả như vậy, liền sẽ không giả bộ, nếu là lấy thái độ bình thường đối đãi Đoạn Tinh Dã, khẳng định sẽ lộ ra lạnh nhạt giữa phu phu hiệp nghị.
Ngón tay Đoạn Tinh Dã cuộn cuộn, ấn xuống phím trò chuyện.
Không thể nói là hy vọng cuộc gọi này bị bắt máy, vẫn là dứt khoát bị cắt đứt.
Điện thoại truyền ra âm hưởng quay số cuộc gọi vờn quanh trong thính phòng.
Đạo diễn ra hiệu, sở hữu khán giả đều ăn ý mà an tĩnh lại, chung quanh lặng ngắt như tờ.
Điện thoại vang lên hai tiếng, gọi được.
" Alo? " Giọng nói từ tính của Thừa Độ Chu, có chút mờ mịt mà vang lên ở hiện trường.
Các tiểu cô nương ở hàng ghế trước kích động đến đôi mắt tỏa sáng.
Đoạn Tinh Dã sắc mặt thoáng hòa hoãn, trong lòng lại mạc danh có chút thấp thỏm, có thể là bởi vì không chủ động gọi điện thoại đi tìm Thừa Độ Chu lần nào, cũng không biết nên nói cái gì, lại là ở trước mặt nhiều người như vậy nói chuyện phiếm.
" Ân, là em. "
Thừa Độ Chu hỏi: " Không phải em đang quay chương trình sao? "
Đoạn Tinh Dã dùng một ngón tay vẽ vòng tròn trên mặt bàn, nói: " Nghỉ ngơi giữa giờ. "
" Nga. " Thừa Độ Chu nói, " Phát quảng cáo. "
Đoạn Tinh Dã dừng một chút, hỏi: " Anh cũng đang xem sao? "
Thừa Độ Chu nói: " Uk. Đang xem cùng mọi người. "
Đoạn Tinh Dã biết hắn nói mọi người là chỉ Giang Lị bọn họ, y theo lời hắn nói tiếp: " Chương trình này thế nào? "
" Khá tốt. "
" ...... "
Thừa Độ Chu giống như chỉ có hai chữ này.
Tiếp theo, Thừa Độ Chu lại nói: " Chính là...... "
Mặt sau tựa hồ muốn nói lại thôi, không có tiếng.
Đoạn Tinh Dã nhướng mày: " Ân? "
Trong phòng khách, Thừa Độ Chu dùng bàn tay vuốt ve quần một chút, liếc mắt nhìn mấy người chơi di động bên cạnh, tận lực không gây chú ý mà đứng lên, đi đến trước cửa pha lê kéo ra.
Bên phía Đoạn Tinh Dã nghe được di động truyền đến âm thanh kéo cửa mơ hồ, hoàn cảnh nhiều thêm tiếng gió rất nhỏ.
Thừa Độ Chu dựa nghiêng vào tường bên ngoài, nói: " Em không phải không biết rap sao? "
" Uhm, không biết. " Đoạn Tinh Dã hỏi, " Làm sao? "
Thừa Độ Chu cúi đầu, đá đá bậc thang dưới chân, thanh âm nhỏ đi: " Vậy sao em lại chọn một rapper? "
Đoạn Tinh Dã: " ? "
Nghi ngờ tiêu chuẩn tuyển người của y.
Hiện trường có khán giả muốn cười, lại tay mắt lanh lẹ mà bưng kín miệng.
Đoạn Tinh Dã một tay chống đầu, bởi vì bên cạnh đều là người, nhẫn nại tính tình cùng Thừa Độ Chu giải thích: " Sau lại hắn có hát một đoạn anh không nghe xong sao? Không phải khá tốt sao? "
" Em đang nói cái gì? " Thừa Độ Chu ngẩng đầu, thanh âm đột nhiên nâng lên, " Hát còn không dễ nghe bằng anh. "
Đoạn Tinh Dã: " ......... "
Tới phá quán?
Kim Tử Mễ liều mạng nghẹn cười, nhưng bả vai đã run run.
Đoạn Tinh Dã không biết Thừa Độ Chu vì cái gì đột nhiên cùng y giang lên, nhưng hiện trường nhiều khán giả như vậy, thể diện của một đạo sư như y không thể bị mất, cũng sợ Thừa Độ Chu nói ra lời công kích tuyển thủ gì đó, nói: " Được rồi, Thừa Độ Chu, người em tuyển chính em biết. "
Thừa Độ Chu hơi chau mày, tiếp tục cúi đầu đá bậc thang.
Đoạn Tinh Dã phảng phất đang nói hắn vô cớ gây rối.
Nghĩ đến mao đầu tiểu tử không biết từ chỗ nào tới đều dám chạy lên sân khấu ôm đàn ghi-ta hướng Đoạn Tinh Dã hát tình ca, nhưng ba chữ vô cùng đơn giản hắn nghẹn chín năm đều nói không nên lời, hắn hâm mộ người khác bằng phẳng dũng cảm, lại làm không được, vì thế chỉ có thể vô cớ gây rối.
Thừa Độ Chu gian nan động động hầu kết, nói: " Anh hát cho em nghe. "
Đoạn Tinh Dã sửng sốt: " Cái gì? "
Dưới mái hiên, Thừa Độ Chu ngồi xổm xuống, căng da đầu nói: " Liền hát bài vừa rồi đi, anh hát tốt hơn hắn. "
Hiện trường tuy rằng không ai nói chuyện, nhưng không khí đã bắt đầu xao động lên, trên mặt mỗi người đều tràn ngập chờ mong.
Đoạn Tinh Dã từ nhỏ đến lớn cũng chưa nghe qua Thừa Độ Chu hát bao giờ, cơ hội hát đơn ca không có, còn hát hợp xướng, thanh âm của Thừa Độ Chu luôn là dung nhập vào tập thể.
Khẳng định là hát không tốt, ở trong đội ngũ đục nước béo cò.
Nhưng hiện tại Thừa Độ Chu không biết ở hiện trường còn có hơn trăm người, Đoạn Tinh Dã sợ hắn mất mặt, vội vàng ngăn lại: " Anh...... "
Thừa Độ Chu đã thanh giọng, lấy thanh âm càng nhỏ hơn khi nói chuyện thường ngày, mở miệng hát lên:
" Tình anh như thuyền nhỏ cứ mải trôi
Biển lòng em sóng xô không níu giữ
Tìm tìm kiếm kiếm một cảng bình yên
Chỉ mong anh mai sau chẳng lưu lạc...... "
Đoạn Tinh Dã nhìn giao diện trò chuyện, thần sắc dần dần bình tĩnh trở lại.
Thừa Độ Chu hát không phải bộ phận mở đầu của《 Tiểu vũ 》, là đoạn vừa rồi Tạ Hàng không hát đến.
Thanh âm của hắn vốn là trầm thấp hồn hậu, không thể bắt bẻ, kết hợp với làn điệu trữ tình, rõ ràng an tĩnh như vậy, lại giống như dung nham chậm rãi lại ào ạt mà lưu động, xâm nhập vào trong lòng Đoạn Tinh Dã.
Kim Tử Mễ mở to hai mắt hướng Đào Tử Dật gật đầu, ý tứ là Thừa Độ Chu hát còn dễ nghe!
Đào Tử Dật lại cười không nổi, trường hợp nói lời lạnh nhạt giữa phu phu trong tưởng tượng không có xuất hiện, ngược lại là ở trước mặt khán giả hát lên tình ca.
Một ngụm cẩu lương.
Giang Lị bưng một khay tiến vào phòng khách, nhìn xem trái phải, hỏi: " Thừa tổng đâu? "
Tiêu Gia Huy nói: " Giống như gọi điện thoại, đi ra ngoài, ở cửa. "
Giang Lị muốn đi ra ngoài, nói: " Canh này phải uống nóng mới ngon, tôi đi nhắc nhở hắn một chút. "
" Đừng. " Ngô Ân Kỳ lúc này lại che miệng cười trộm, đem điện thoại quay qua đi, " Đừng đi quấy rầy tiểu tình lữ. "
Những người khác để sát vào nhìn, liền thấy mỗ võng hữu vừa mới tuyên bố một Weibo.
【 Tinh Tinh đốt đèn:
Ở hiện trường Xướng Tác Nhân, người đã ngọt đến ngất, thật muốn thét chói tai a a a! # Thừa Độ Chu liên tuyến Đoạn Tinh Dã hát tình ca # 】
" ......... "
" ...... Nếu em vẫn là vô pháp tin tưởng
Thật sự không quan hệ
Anh sẽ an tĩnh mà rời đi. "
Thừa Độ Chu hát xong, một tay che mặt, thanh âm có chút khàn: " Thế nào? "
Lấy lỗ tai bắt bẻ của Đoạn Tinh Dã tới nghe, có không ít vấn đề về chuẩn âm, nhưng tiếng nói dễ nghe, lừa gạt một chút đại chúng còn có thể.
Nhưng đây là y lần đầu tiên nghe Thừa Độ Chu ca hát, cố tình là tình ca, vẫn là chuyên môn hát cho y nghe, mặt trở nên có chút nóng. " Chẳng ra gì. "
Thừa Độ Chu cười nhạt: " Không có khả năng. "
Nghe tiểu tình lữ đấu võ mồm, khán giả hiện trường đều mau vặn thành dòi, nhưng cũng đều không tiết ra một tia thanh âm, e sợ sau khi Thừa Độ Chu phát hiện chân tướng, cúp điện thoại không trò chuyện.
Khả năng cảm nhận được không khí hơi kích động ở chung quanh, trên mặt Đoạn Tinh Dã càng thêm nóng, có chút không được tự nhiên, nói: " Cúp đi. "
Thừa Độ Chu biết lát nữa y còn phải quay chương trình, liền không quấy rầy, nói: " Ân...... Đúng rồi, em còn chưa nói em gọi điện thoại tới làm cái gì? "
" ...... " Đoạn Tinh Dã cũng là mới nhớ tới việc này, tìm không thấy lý do, cường ngạnh nói, " Không có lý do thì không thể gọi cho anh sao? "
Thừa Độ Chu nghe ra một chút hương vị ngạo kiều.
Đoạn Tinh Dã có phải còn cảm thấy có lỗi vì chuyện tối hôm qua không, sợ lát nữa gặp mặt sẽ xấu hổ, mới có thể cố ý gọi điện thoại thăm dò thái độ của hắn, lại ngượng ngùng thừa nhận.
Thừa Độ Chu nói: " Anh không trách em. "
Đoạn Tinh Dã: " ? "
Thanh âm Thừa Độ Chu thấp hai độ: " Anh vĩnh viễn sẽ không trách em. "
Đoạn Tinh Dã không biết chính mình làm sai cái gì: " ??? "
Thừa Độ Chu hít sâu, sửa sang lại cảm xúc, đứng lên nói: " Lát nữa anh phát định vị cho em. "
Là vị trí nhà Giang Lị, Đoạn Tinh Dã quay xong chương trình là có thể lại đây.
Đoạn Tinh Dã ý nghĩ không theo kịp: " Làm gì? "
Thừa Độ Chu trêu chọc: " Em không phải muốn nhìn tâm của mình dừng ở chỗ nào rồi sao? "
Đoạn Tinh Dã đỏ mặt lên, nhiều người đang nghe như vậy, đương nhiên không thừa nhận: " Ai nói? Em không có, không nói, cúp! "
Thừa Độ Chu mím môi nhịn cười: " Thẹn thùng cái gì? Anh lại không cùng người khác nói. "
" Phốc ——! "
Microphone truyền đến một giọng nữ khác, Thừa Độ Chu đem điện thoại lấy ra xa một chút, cảm thấy khó hiểu mà nhìn.
======
Tác giả có chuyện nói:
Phu phu: Hôm nay chết vào nói nhiều.
————_————
Bài hát [ Tiểu vũ ] — Trương Chấn Nhạc
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip