Chương 43: Em là đám mây đẹp nhất trong lòng tôi~
Tác giả: Chu Chi
======
Đoạn Tinh Dã rời đi từ cửa sau, đến bãi đỗ xe, thấy được chiếc xe DBX lóe sáng của Thừa Độ Chu.
Y ngồi lên xe, chuyện thứ nhất làm là tìm kiếm ô đựng đồ.
Thừa Độ Chu liếc nhìn y một cái, ném sợi dây sạc qua.
Đoạn Tinh Dã cắm vào điện thoại, đeo đai an toàn, nói: " Không phải đã nói anh không cần đón sao. "
Thừa Độ Chu khởi động xe, nhàn nhạt nói: " Anh khách khí, không cần cảm ơn. "
Đoạn Tinh Dã cười nhạt một tiếng tỏ vẻ khinh thường, tìm cái vị trí thoải mái ở lưng ghế mà dựa vào.
Thừa Độ Chu đột nhiên nói: " Thế nào? "
" Cái gì? " Đoạn Tinh Dã lười biếng nói, " Chương trình rất thuận lợi, đúng rồi, nghỉ ngơi giữa giờ gọi điện thoại là đạo diễn an bài, em không thể từ chối, chỉ có thể gọi cho anh, nếu anh đã bạo chuyện xấu của em, thì chúng ta huề nhau. "
" Anh không hỏi mấy điều này. " Thừa Độ Chu liếm khóe môi, nói: " Anh hỏi em thấy thế nào. "
Đoạn Tinh Dã lúc này mới minh bạch, hắn nhìn đến Vương Thế Hi.
Đoạn Tinh Dã nghiêng đầu, mặt quay ra ngoài cửa sổ xe: " Em có thể thế nào? "
" Em cho người kia đèn đỏ không thông qua. "
Lúc sau, Thừa Độ Chu liền không xem tiếp, đi đón Đoạn Tinh Dã.
Nghe vậy, Đoạn Tinh Dã trầm xuống mắt đen, thanh âm lạnh lẽo: " Anh có phải cũng cảm thấy em nhằm vào cậu ta không? "
Có phải là chỉ cần y biểu hiện bất cận nhân tình, đại gia liền sẽ cảm thấy y là bởi vì chuyện quá khứ giận chó đánh mèo Vương Thế Hi.
Phải muốn y dùng gương mặt tươi cười đón chào, mới đại biểu phán đoán của y mới không mang theo cảm tình cá nhân?
Trong ấn tượng của Thừa Độ Chu, y chính là lòng dạ hẹp hòi như vậy.
Đoạn Tinh Dã ấn xuống nút khóa đai an toàn, lạnh mặt: " Dừng xe. "
Bên trong xe vang lên âm thanh nhắc nhở nguy hiểm khi cởi bỏ đai an toàn trong lúc xe chạy trên đường.
" Em lại suy nghĩ cái gì rồi? " Thừa Độ Chu hơi chau mày, nói, " Em nhằm hay không nhằm vào cậu ta đều không liên quan đến anh, anh chỉ muốn biết sau khi em nhìn thấy cậu ta tâm tình có bị ảnh hưởng không, quan tâm em một chút cũng sai sao? Trái với hiệp nghị sao? Đeo đai an toàn vào! "
Đoạn Tinh Dã ngừng lại, xuyên thấu qua ảnh ngược trên cửa sổ xe, nhìn đến mặt nghiêng hơi hiện bực bội của Thừa Độ Chu.
Sau một lúc lâu.
" Lạch cạch " một tiếng, khóa an toàn một lần nữa đóng lại.
Đoạn Tinh Dã nhìn phong cảnh không ngừng lui về phía sau, thanh âm tràn ngập khinh thường: " Em giống như người sẽ bị cậu ta ảnh hưởng tâm tình sao? Trước kia sẽ không, hiện tại càng sẽ không. "
Thừa Độ Chu bỗng nhiên rất muốn thở dài.
Thời điểm nhìn đến Vương Thế Hi lên sân khấu, rõ ràng ánh mắt đều thay đổi.
Khi Đoạn Tinh Dã 16-17 tuổi , ở thời điểm cha mẹ mới xuất hiện kẽ hở là nháo đến dữ dằn nhất, không muốn ba mẹ tách ra, lại sau nữa, y giống như dần dần tiếp nhận sự thật cảm tình của hai người bất hòa rồi. Cuối cùng trong một lần ba ba y trở về lấy hành lý, Đoạn Tinh Dã chạy đến bờ sông ngồi một đêm, ban đêm rất lạnh, nhưng y không muốn về nhà.
Từ nhỏ đến lớn, Đoạn Tinh Dã đều là được người nhà sủng ái lớn lên, cha mẹ dành cho y toàn bộ tình yêu, chỉ là đột nhiên, gia đình tan vỡ, Đoạn Tinh Dã lại thành minh chứng cho việc chán ghét lẫn nhau của hai người lớn.
Những tố cầu, những cảm xúc không được để ý tới, ở trong quá trình trưởng thành sẽ không bị thời gian vuốt phẳng, chỉ biết lấy phương thức càng xấu xí xuất hiện, vẫn luôn tra tấn bản thân.
Thừa Độ Chu ở trên người Đoạn Tinh Dã nhìn đến, chính là một loại cảm giác như vậy.
Cho nên rất muốn tới gặp y, rất muốn hỏi một câu, em có tốt không.
Lúc này Đoạn Tinh Dã nói: " Anh lo lắng cho em nên mới đến sao? "
Thừa Độ Chu như có như không ừ một tiếng.
Nhẹ đến làm người hoài nghi hắn có phải ngượng ngùng thừa nhận hay không.
Đoạn Tinh Dã rũ lông mi, che giấu một tia dao động đáy mắt, nửa là trào phúng nửa là nói giỡn nói: " Người rời đi rồi không thèm liên hệ nữa, hiện tại bắt đầu lo lắng. "
Ánh mắt Thừa Độ Chu cứng lại, phân thần liếc nhìn Đoạn Tinh Dã, mở đèn pha quẹo phải, xe chậm rãi chạy vào ven đường.
Lúc này đường phố trống trải, trên đường không có những xe khác.
Đoạn Tinh Dã quay mặt qua nhìn hắn, nhướng mày: " Làm gì? Kêu em xuống xe? "
Sau khi Đoạn Khải Vi rời đi, Thừa Hiền không hề yêu cầu làm tài xế cho y, qua không bao lâu, liền từ đi công việc ở Hám gia, mang theo Thừa Độ Chu về Thượng Hải.
Thừa Độ Chu nắm chặt tay lái, tựa hồ áp lực cái gì, sau một lúc lâu, nhìn lại y: " Em cũng không liên hệ với anh. "
Tim Đoạn Tinh Dã đập chậm nửa nhịp, trên mặt lướt nhanh qua một tia chột dạ không thể bắt lấy, ngồi dậy, nói: " Thừa Độ Chu, anh hiện tại muốn cùng em nói vụ này đúng không? Dựa vào cái gì mà em phải liên hệ với anh? Nếu anh có việc sao không thể chủ động tìm em? "
" Anh có đi tìm em. "
" ...... "
Đoạn Tinh Dã bỗng chốc nhắm lại miệng, lông mi nhanh chóng chớp chớp.
Thừa Độ Chu thu hồi tầm mắt, nhìn về phía tay lái, nửa khuôn mặt giấu trong bóng tối, cằm tuyến rõ ràng khẽ nhúc nhích một chút, nói: " Em đổi số di động, WeChat cũng thay đổi, anh tìm được phương thức liên hệ của bạn em, trong vòng bạn bè thấy được ảnh chụp chung của các em, phát hiện em...... " Tạm dừng một chút, thanh âm hơi trầm xuống, " Em sống khá vui vẻ. "
Đoạn Tinh Dã từ trong giọng nói của hắn nghe ra một chút ý tứ thất vọng, thiếu chút nữa không thở được: " Em sống vui vẻ thì đắc tội với anh? Sống vui vẻ thì anh liền không liên hệ? "
Thừa Độ Chu giật giật hầu kết.
Đoạn Tinh Dã sống rất vui vẻ, cùng mấy vị bạn bè phú nhị đại kia của y chơi trượt ván, mở party, ngồi du thuyền, mỗi bức ảnh đều cười đến rất vui vẻ, rất tiêu sái.
Tốt đến mức hắn lại đi quấy rầy đều có vẻ dư thừa, huống chi trước giờ Đoạn Tinh Dã đều không cần hắn.
" Dù sao số điện thoại, WeChat, vòng bạn bè của anh đều không đổi. " Thừa Độ Chu nói, " Còn em đâu? Cái gì đều thay đổi, cái gì đều không nói cho anh, em có muốn anh tìm sao? "
" ...... " Đoạn Tinh Dã dựa về lưng ghế, nhấp môi, ngực phập phồng có chút rõ ràng, qua một lúc lâu sau, mặt hướng ra ngoài uốn éo, " Anh không phải có thể tìm được em sao? Chính anh không hỏi, lại trách em? Em nếu là không muốn anh tìm em, anh liền không tìm sao? "
" Vậy em nhớ anh sao? "
" Nhớ cái rắm! "
Thừa Độ Chu không nói.
Qua một lúc lâu sau.
Xe một lần nữa khởi động, chạy lên tuyến đường chính.
Trong xe tràn đầy trầm mặc.
Nhưng là vạch trần cảm xúc nào đó, liền không khép được, như cũ cuồn cuộn chảy xuôi ở nơi tối tăm.
Thừa Độ Chu đột nhiên " Sách " một tiếng.
" Em xuống xe đi Đoạn Tinh Dã, anh nhìn đến em liền phiền. "
" Em kêu anh nhìn! Anh dừng a. "
" Em xuống xe. "
" Thì anh dừng xe đi! "
......
Hai người đến nơi, xuống xe, khi đi trên cầu thang đá còn đang cãi nhau.
Đơn giản chính là tình cảm trúc mã mười mấy năm, đều là thủy tinh, nói không liên hệ liền không liên hệ, rốt cuộc là ai trước không liên hệ?
Sau đó chỉ chỉ trỏ trỏ lẫn nhau.
Thẳng đến bảo mẫu của biệt thự xuất hiện trước mặt họ, phu phu hai người mới đồng thời ăn ý mà nhắm lại miệng.
Sau khi bảo mẫu dẫn bọn họ vào buồng trong, liền an tĩnh mà rời đi.
Nhà ăn, trên bàn đã đặt đầy đồ ăn, còn tỏa khí nóng, thật giống như mới vừa bưng lên.
Chỉ là những người khác đều không thấy, trong nhà không có một bóng người.
Thừa Độ Chu đi đến trước bàn, nhìn đến ghi chú Giang Lị lưu lại.
【 Tổ công tác một đường làm bạn tới rồi, chúng tôi đi giao lộ đón họ, các cậu ăn trước đi. 】
......
Hôm nay là thứ sáu, buổi tối 9 giờ còn có phát sóng trực tiếp 《 Một Đường Làm Bạn 》, bởi vì ba tổ đều quay chụp ở nhà Giang Lị, cho nên nhân viên công tác lát nữa tới cũng nhiều.
Nhưng mà nhà ăn cùng với trong phòng bếp, lúc này đều không có bật đèn, bên trong lại có bốn đôi mắt lập lòe sáng lấp lánh, nếu là có thể thích ứng hắc ám, còn có thể nhìn đến một người trong tay bưng bánh kem màu trắng.
Đoạn Tinh Dã dựa vào cửa phòng bếp, nhìn bóng dáng Thừa Độ Chu.
Thời điểm trước khi Thừa Độ Chu 17 tuổi chuyển nhà rời đi, hai người cãi nhau một trận, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng nghiêm trọng như vậy, tuy rằng bọn họ cũng chưa nói ra, nhưng trong lòng sẽ nghĩ đến muốn tuyệt giao cái loại này, thế cho nên ngày Thừa Độ Chu đi, Đoạn Tinh Dã không có đi tiễn.
Cho nên y cho rằng Thừa Độ Chu sẽ không lại liên hệ y.
Hôm nay y mới biết được, Thừa Độ Chu có ý đồ đi tìm y, tìm không thấy còn trằn trọc tìm người, còn thị gian ảnh chụp của y, sau lại đại khái cảm thấy y sống đến thật tốt quá, có bạn bè mới, cho nên liền không giải quyết được gì.
Đúng là người trong nóng ngoài lạnh.
Đoạn Tinh Dã áp xuống độ cung nơi khóe miệng, có điểm giống bĩu môi, bởi vậy nói không rõ là khinh thường vẫn là kiêu ngạo.
Thừa Độ Chu xoay người, nói: " Bọn họ đi đón người, chúng ta chờ một chút đi. "
Đoạn Tinh Dã ừ một tiếng, đầu dựa vào khung cửa bên cạnh, hướng Thừa Độ Chu ngoéo một ngón tay: " Anh lại đây. "
Thừa Độ Chu mờ mịt: " Làm gì? "
Trong lúc nói, đã đi qua đi.
Đoạn Tinh Dã dùng ngón tay kia câu lấy cổ áo áo sơmi của Thừa Độ Chu, kéo về phía mình.
Thừa Độ Chu lại đến gần nửa bước, hầu kết sắc bén chuyển động, ấm áp mà cứng rắn cọ cọ khớp xương trên ngón trỏ của Đoạn Tinh Dã.
" Làm gì. " Hắn lại hỏi, lần này, thanh âm rõ ràng mềm đi.
Đoạn Tinh Dã giống như tiểu hồ ly mà rũ mắt nhìn hắn, cũng không biết đang nhìn chỗ nào của Thừa Độ Chu, nói: " Anh khi đó tìm em làm gì? "
Thừa Độ Chu chỉ cảm thấy ánh mắt của y mang móc câu, trong lòng liền có chút ngứa, chậm rãi cúi đầu tới gần khuôn mặt tuyết trắng kia, nói: " Không có việc gì liền không thể tìm sao? Từ lúc năm tuổi liền quen biết em, đi rồi liền cắt đứt liên hệ, nào có như vậy. "
" Anh còn không phải như vậy sao? " Đoạn Tinh Dã ngước mắt hướng nhìn về phía trước, đối diện tầm mắt của Thừa Độ Chu.
Thừa Độ Chu nhấp môi dưới: " Anh không có. "
Đoạn Tinh Dã đưa mặt đến gần hơn: " Anh liền có. "
Thừa Độ Chu ngậm lấy cánh môi no đủ của y.
Hai người ôm hôn ở cửa phòng bếp, nhưng lý trí vẫn còn, biết đây là nhà người khác, huống hồ những người khác khả năng sắp trở lại, vì thế lướt qua liền ngừng liền tách ra.
Thừa Độ Chu bình phục một chút hơi thở hỗn độn, thấp giọng nói: " Đêm nay chúng ta không ở đây, ra bên ngoài tìm chỗ ở đi. "
Giang Lị có chuẩn bị phòng trong biệt thự cho bọn họ, ở tại nơi này, sau đó ngày mai đi theo đại gia cùng nhau rời đi, chỉ biết càng phương tiện.
Đoạn Tinh Dã nói: " Đừng lăn lộn mù quáng? "
Thừa Độ Chu đem đầu đặt trên vai y: " Không được sao. "
Đoạn Tinh Dã lúc này mới hiểu được cái gì, vỗ vỗ mặt Thừa Độ Chu, có chút buồn cười: " Còn rất hiểu lễ phép sao. "
—— " Em là đám mây đẹp nhất trong lòng tôi~ "
Trong phòng bếp vang lên tiếng chuông điện thoại làm hai người đứng ở cửa hoảng sợ.
Bọn họ nhìn vào trong phòng bếp đen nhánh, chỉ thấy một chùm ánh sáng mỏng manh lướt nhanh qua, thanh âm cũng biến mất.
Thừa Độ Chu duỗi tay sờ đến nút bật đèn trên tường.
Trong nháy mắt ánh đèn sáng lên, liền thấy trung ương đứng bốn người tư thế cứng đờ.
" ............ "
" ............ "
Giang Lị bưng một cái bánh kem, mặt trên viết " Chúc chương trình âm nhạc của Đoạn lão sư phát sóng tốt đẹp! ".
Vây quanh bên cạnh cô, phân biệt là Ngô Ân Kỳ, Võ Hạo còn có Tiêu Gia Huy.
Tươi cười trên mặt bốn người cũng đồng dạng cứng đờ, khi cùng phu phu hai người đứng ở cửa đối diện, toàn thân trên dưới chỉ còn tròng mắt có thể chuyển động.
Trong lúc nhất thời Thừa Độ Chu cùng Đoạn Tinh Dã tựa hồ cũng không biết bước tiếp theo nên làm gì.
Không khí dần dần nôn nóng.
Thẳng đến " Phanh! " Một tiếng.
Tiêu Gia Huy không cẩn thận kíp nổ ống pháo hoa, phát ra một mảnh nhỏ dải lụa rực rỡ.
Chính hắn trước tiên lại sợ tới mức run rẩy, nhưng vẫn là ngoan cường nói: " Sur......Surprise! "
Đuôi mắt Đoạn Tinh Dã giật giật.
Thừa Độ Chu trước hết phản ứng lại, trấn an mà nhéo nhéo tay Đoạn Tinh Dã, lui về phía sau hai bước.
Bởi vì thời điểm trước đây hắn đã bị bốn người trước mắt cười qua, giờ phút này ngoài ý muốn thực bình tĩnh, phảng phất không có việc gì phát sinh mà nói: " Nguyên lai đều ở sao, ăn cơm đi. "
—— " Em là đám mây đẹp nhất trong lòng tôi~ "
Phía sau bệ bếp, lại lần nữa vang lên tiếng chuông điện thoại.
" Ai, trời ạ! "
Một người mặc quần áo có in dòng chữ《 Một Đường Làm Bạn 》 đứng lên, liều mạng bấm di động của mình muốn cắt đứt điện thoại.
Tiếp theo, quanh thân hắn lại lục tục lại đứng lên mười mấy đồng sự.
Vốn là phòng bếp không lớn, đột nhiên nhét đầy người.
Trong náo nhiệt lại lộ ra an tĩnh khiến người hít thở không thông.
" ............ "
======
Tác giả có chuyện nói:
Toàn thể nhân viên công tác: Sur......Surprise!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip