Chương 1: Vật thể trắng nõn
_ Em im đi, không được sao?- Tiếng Minho điềm tĩnh, điếu thuốc trên tay cũng được dập tắt.
_ Anh bảo tôi im?- Người con gái với chất giọng chanh chua thét lên– Anh bảo tôi im thế nào được? Choi Minho, tôi là bạn gái của anh, là bạn gái!
_ Chúng ta chia tay đi!- Minho đứng dậy, mệt nhọc xoa hai bên thái dương.
_ Tôi không đồng ý!- Cô gái đó tiếp tục hét dù Minho đã bước ra khỏi cánh cửa nhà cô ta- CHOI MINHO, ANH DỪNG LẠI CHO TÔI!
. . .
Minho mệt nhọc bước đi… Đúng là phiền phức.
Anh chỉ tiện tay vơ đại một người để hẹn hò, chứ không phải anh yêu cô ta.
Một thiếu gia cao ngạo như anh lại phải nghe lời cô ư? Đừng có đùa.
Minho vừa bước ra khỏi toà Chung cư, đã có 2 người mặc áo vest đen đứng sẵn đấy.
_ Thiếu gia…
_ Về trước đi, không cần báo lại với pama tôi, tôi chỉ muốn đi bộ một chút thôi…
_ Vâng thưa thiếu gia… Có cần người…
_ Không cần, cứ về trước đi…
_ Vâng.
Đợi chiếc xe của mình đi rồi, Minho mới thở dài bước trên con đường sáng nhất.
Nếu như được lựa chọn, anh cũng chọn mình chỉ là một người bình thường, như thế mới có thể tìm được người yêu thương mình thật lòng, chứ không phải vì tiền và vẻ bề ngoài của anh.
Khẽ nhìn lên đồng hồ… Cũng muộn rồi… Mai còn phải đi học.
Minho đang định quay đầu lại thì thấy chân mình đá nhẹ vào một vật mềm mềm.
… và vật đó đang nhấp nhô đều theo nhịp thở của anh…
Minho hoảng hồn cúi xuống nhìn… một ánh mắt trong trẻo mở ra, một bàn tay trắng nõn dụi dụi mắt…
_ Oa…- Chiếc môi hồng chum chím mở ra, ngáp dài một cái.
Miệng vẫn còn mùi sữa.
Thật thơm.
Đứa trẻ này chắc khoảng tầm 4 tuổi, Minho nghĩ thế. Đôi mắt to, sâu thẳm của anh cứ nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trắng nõn kia.
Thực sự rất trắng.
Trắng không thể tưởng được.
Đứa trẻ nhanh chóng nhận ra sự hiện diện của người lạ mặt.
Không sợ hãi.
Rất thản nhiên.
_ Chú đẹp trai ơi, chú là ai vậy?- Đứa trẻ đưa bàn tay lên vỗ bốp một cái vào mặt Minho làm hồn anh trở về với xác.
_ Cháu bé, cháu tên gì?- Minho nhìn dáng vẻ tội nghiệp của đứa trẻ, một nỗi xót thương dấy lên trong lòng anh.
_ Lee Taemin… Là ba mẹ đặt cho Minnie đấy, đẹp không?- Taemin cười, một nụ cười làm xao xuyến lòng người.
_ Lee Taemin? Tên rất đẹp! Vậy ba mẹ của Taemin đâu?- Minho xoa nhẹ đầu thằng bé rồi bỗng lo lắng khi thấy đôi mắt ướt đẫm.
_ Appa… appa…- Taemin khóc lớn– Pama nói sẽ về, nhưng không thấy pama đâu cả. Thực sự không thấy! Trong nhà đó rất dữ. Dì không cho Minnie ăn, Minnie rất đói! Vừa lúc nãy, Minnie uống trộm sữa, dì liền đuổi Minnie ra khỏi nhà! Là Minnie không ngoan, giờ thì không được về nhà nữa rồi!
_ Được rồi… đừng khóc nữa…- Minho xoa nhẹ đầu Taemin– Để chú đưa cháu về nhà nhé?
_ Minnie thực sự không muốn về đó!- Taemin lắc đầu, nắm chặt gấu quần của Minho khi anh định đứng lên– Minnie rất sợ! Sợ mỗi ngày đều bị đánh, rất đau! Chú… Chú đem Minnie đi với chú, có được không?
Minho thương xót nhìn vào đôi mắt trong veo của Taemin.
Không biết trời đất đã xui khiến anh thế nào, khiến anh không suy nghĩ liền gật đầu ngay, rồi nhanh chóng đưa Taemin về nhà.
. . .
_ Minho~~~~~~~~~~~~- Một giọng nói sướt mướt vang lên– Vì sao giờ con mới về nhà? Con có biết là appa lo lắng cho con lắm không?
_ Ông già kia, ngồi xuống!- Mẹ Minho quả thực là một người đàn bà mạnh mẽ– Minho, con mệt rồi, mau lên
rửa tay, xuống mẹ nấu cháo cho ăn, nhé?
_ Umma… Thôi, nấu cho con cái gì đó ngon ngon vậy!- Minho nói với mẹ mình, rồi quay sang vật thể trắng nõn vừa bị vất sang một bên nói– Taemin, chào ông bà đi!
_ Con chào ông, con chào bà ạ!- Taemin lễ phép khoanh tay, cúi đầu chào.
Một phút im lặng trôi qua. Tất cả người làm trong nhà đều ngừng hết công việc, trợn tròn mắt nhìn một thiên thần vừa từ bên cạnh Thiếu gia đáp xuống.
_ Awwww….. Thật là một đứa trẻ dễ thương quá đi!- Appa Minho bay lại cạnh Taemin đầu tiên, dùng bàn tay nhéo mạnh lại đôi má bầu bĩnh của bé– Minho à, sao nhìn thằng bé chẳng giống con gì hết vậy?
_ Ông già kia, lùi lại phía sau, không được làm cho đứa trẻ hoảng sợ!- Bà Choi chống nạnh mắng ông chồng của mình, rồi lại bay vào chỗ Taemin– Taemin, cháu dễ thương quá! Vậy Minho là appa cháu à?
_ Cháu…- Taemin bỗng nhiên rơm rớm nước mắt làm mọi người cuống lên– Cháu không còn ba, không còn mẹ rồi! Cháu rất sợ dì cháu, nên trốn ra ngoài, cháu không muốn về căn nhà đáng sợ đó nữa, nên nhờ chú Minho đưa cháu về đây!
Taemin vẫn nức nở làm bà Choi đau lòng.
_ Nào, nói ta nghe, nhà cháu ở đâu?- Ông Choi xoa nhẹ đầu Taemin làm thằng bé bớt sợ.
_ Cháu ở Cô nhi viện Thành phố!- Taemin lí nhí– Làm ơn đừng đưa cháu về đấy, cháu rất sợ!
_ Được rồi! Cháu sẽ không phải đi đâu cả!- Bà Choi nghe tiếng nói non nớt của Taemin, chỉ biết trách ông trời quá nhẫn tâm. Đã gửi một thiên thần xuống đây, cớ vì sao lại làm mất đi hạnh phúc của thiên thần nhỏ bé ấy?- Chúng ta sẽ nuôi cháu, sẽ yêu thương cháu như một gia đình, được chứ?
_ Thật… Thật không ạ?- Taemin ngừng khóc, ánh mắt sáng rực nhìn bà Choi.
_ Thật… Ai lừa cháu làm gì chứ!- Ông Choi mỉm cười hiền hậu– Minho, con đưa Minnie đi tắm đi, để umma con làm vài món ngon ngon cho Taemin ăn.
. . .
_ Vì sao không nói với chú, nhà của Taemin là Cô nhi viện?- Minho lấy một ít kém để gội đầu cho Taemin trong khi cậu bé đang vui sướng đùa nghịch với đám xà phòng trong bồn tắm to như bể bơi.
_ Cháu… Cháu…- Taemin dừng lại việc đùa giỡn của mình, đầu cúi mặt xuống thấp– Cháu sợ chú sẽ đưa cháu về đấy! Cháu muốn có một gia đình, cháu muốn có ba, có mẹ, cháu muốn mọi người cùng nhau đi chơi Công viên vào Chủ nhật, như bạn Mara sống ở đối diện vậy.
Minho nhìn thấy Taemin đang run run, anh biết là nó đang khóc. Bao nhiêu phòng bị của anh đều được gỡ xuống hết, anh bước vào bồn tắm, ngồi xuống và ôm chặt Taemin vào lồng ngực trần trụi của mình.
_ Từ bây giờ, chú sẽ là appa của cháu!- Minho siết chặt hơn– Chú sẽ như các appa khác, dẫn cháu đi chơi vào Chủ nhật, có được không?
_ Thật… thật sao? Cháu có thể gọi chú đẹp trai là appa ư?- Taemin ngước đôi mắt đỏ hoe lên hỏi.
_ Được… Từ nay, appa sẽ chăm sóc con, nâng niu con, sẽ luôn yêu thương con! Được không Minnie?– Minho mỉm cười đáp trả lại Taemin.
_ Ap… APPA!- Taemin lao vào lòng Minho, vui sướng mà ôm chặt cái lưng to đùng của người ba mới của nó.
Từ nay, nó có ba rồi.
Sẽ không có ai nói nó là thằng mồ côi nữa.
Nó vui sướng, ôm chặt Minho hơn.
. . .
Sáng sớm, Minho thức dậy khi có một vật thể mềm mềm gối lên tay anh.
Anh quay sang nhìn một chút, mỉm cười nhìn thiên thần đáng yêu của mình.
Anh cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể nhỏ bé của Taemin trong lòng mình. Có lẽ, thằng bé chính là một món quá đáng giá mà Thượng đế muốn trao tặng cho anh.
Từ khi biết Taemin từ tối hôm qua đến nay, anh đã nở biết bao nhiêu là nụ cười thật lòng, anh đã cảm thấy hạnh phúc biết bao.
Nuôi nấng một đứa trẻ, cũng chính là một chuyện tốt.
Anh trước đây có thể hay lông bông chơi đùa, nhưng bây giờ, có Taemin rồi, anh sẽ dành thời gian để chăm sóc thằng bé nhiều hơn. Anh sẽ không rượu chè, không hẹn hò nữa. Anh sẽ đi học đầy đủ hơn, để có thể kế thừa tốt Tập đoàn của appa, để có thể nuôi nấng Taemin trở thành một người tốt.
Nghĩ đến đây, môi anh bất giác nở một nụ cười nữa.
Tuy rằng là hơi xa, nhưng dù gì đi chăng nữa, anh bây giờ cũng đã tìm ra được mục đích sống của mình.
Anh sẽ cố gắng hết sức vì Taemin, vì anh muốn thấy nụ cười hạnh phúc của thằng bé.
Khi nó cười rộ lên, trông như một thiên thần bị mất đi đôi cánh của mình. Rất đẹp, rất trong sáng.
Taemin thấy có ánh sáng chiếu vào mắt mình, cựa quậy thân mình trần trụi, ngồi dậy ngáp một cái thật to.
_ Chào buổi sáng Minnie!- Minho mỉm cười nhìn dáng vẻ đáng yêu của Taemin.
_ Appa!- Taemin vui vẻ quay lại nhìn Minho, lại nằm xuống, rúc cơ thể bé nhỏ của mình vào lòng anh-Appa ngủ có ngon không?
_ Rất ngon, còn Minnie?- Minho ôm chặt thằng bé, ngửi mùi hương đặc trưng mà không có bất kì một loại dầu tắm nào có thể mang lại.
_ Con cũng thế!- Tamein mỉm cười– Appa, có thể ngày nào cũng ngủ cùng con thế này, có được không?
_ Tất nhiên là được rồi, Minnie…- Minho đứng dậy– Minnie, hôm nay appa còn phải đi học, Minnie có muốn đi với appa không?
_ Đi học sao ạ?- Mắt Taemin sáng rỡ lên– Con muốn! Appa, con muốn đi học lắm!
_ Không, là đi học cùng appa!- Minho cười thành tiếng trước sự ngây thơ của Taemin– Đợi đến khi Taemin đủ tuổi rồi, appa sẽ cho Minnie đi học, có được không?
_ Thật ạ?
_ Appa là appa của Minnie, là appa thì sẽ không bao giờ nói dối, phải không nào?- Minho đứa ngón ít ra– Móc ngoéo đấy!
_ Móc ngoéo!- Taemin cười tít mắt– Con tin appa mà, sẽ không cần phải móc ngoéo đâu!
Minho nhanh chóng thay đồ cho Taemin rồi dẫn thằng bé xuống dưới nhà ăn sáng.
. . .
Ngồi trên chiếc xe Roll Royce của Minho, Taemin cười thích thú. Cái xe này vừa đẹp, vừa rộng, lại còn thơm nữa! Taemin thích lắm! Cậu bé mải mê nhìn ra ngoài, rồi la lớn lên
_ Nhà appa rộng quá, cứ như một khu rừng ấy!
_ Sau này nhà appa chính là nhà của Minnie…- Minho cười cười, nhìn theo dáng vẻ tò mò của cậu bé- Khi nào rảnh, appa sẽ dẫn Taemin ra đây hái cam, được không?
_ Vâng! Tất nhiên là được! Chỉ cần nơi đó có appa, con sẽ cảm thấy rất hạnh phúc!- Taemin bò vào lòng Minho, rồi hôn chụt lên má anh một cái lên anh giật mình.
Một nụ hôn của một đứa trẻ, lại là con trai mình.
Cớ vì sao mà tim anh lại đập mạnh thế này?
. . .
Chiếc xe đỗ lại trước cổng trường Hasco, trường học dành cho những vị công tư, tiểu thư của những gia đình Tài phiệt.
Là trường của nhà Minho.
Đứng chờ trước cổng trường là một hàng dài những cô gái đã đợi sẵn. Không khí vô cùng náo nhiệt.
Minho vừa bước xuống xe, những tiếng hét, tiếng la đã vang lên không ngớt, từng nhóm lớn, nhóm lờn cứ thể dồn vào chỗ xe của Minho đang đậu, khiến bảo vệ trường vất vả.
Taemin ngồi trong xe, tròn mắt nhìn cảnh tượng bên ngoài.
Vì sao nhiều người như vậy mắng appa? Appa có làm gì sai đâu kia chứ?
Với suy nghĩ non nớt của một đứa trẻ 4 tuổi, Taemin khó khăn leo xuống xe bằng đôi chân ngắn ngủn của mình, chống nạh hét lớn.
_ KHÔNG ĐƯỢC MẮNG APPA CỦA TAEMIN!
Tất cả mọi ồn ào đều dừng lại, đổ dồn sự chú ý vào Taemin.
Và nhất là, Minho đang cúi xuống, bế thằng nhóc ấy lên.
_ Minnie, không phải bọn họ mắng appa, bọn họ chỉ là hâm mộ appa thôi!- Minho hôn choc lên đôi ám bầu bình của Taemin. Cảm giác mềm mịn khiến anh muốn hôn nữa.
_ Thật sao appa?- Taemin mở tròn mắt nhìn Minho– Vậy thì appa chắc chắn rất nổi tiếng!
_ Ai goo….. Minnie của appa thông minh quá!- Vừa được con khen, Minho sẵn tiện cũng khoe khoang một chút.
Taemin nhìn đằng trước, khẽ nhíu mày.
Thằng bé không thích những người phụ nữ này ở bên cạnh appa nó.
Taemin chu mỏ ra, tỏ vẻ rất không thích thú.
Không may là, Minho đã không nhận ra điều đó…
End chương 1
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip