Ngoại truyện: Kiếp thứ ba (Một)

Năm Thừa Bình thứ hai mươi bảy, mùa hạ, Thanh Châu.

Vệ Xuân đột nhiên mở mắt, dùng sức ấn ngực, thở hổn hển.

Thạch ma ma đang trực đêm nghe thấy động tĩnh, xách đèn bước vào, ôn tồn hỏi: "Có phải cô nương gặp ác mộng không?"

Vệ Xuân nghe thấy giọng nói của Thạch ma ma, chợt sững người: "Thạch ma ma?"

Nghe thấy giọng nói khàn đặc của nàng, Thạch ma ma nhíu mày, tự mình vén màn lên, sờ trán Vệ Xuân, nói: "Chẳng lẽ cô nương bị cảm lạnh rồi? Có chỗ nào không khỏe không?"

Cảm nhận được bàn tay ấm áp trên trán, Vệ Xuân trong chốc lát ngẩn ngơ, một lúc lâu mới hoàn hồn.

"Ma ma, ta không sao. Hôm nay... là ngày tháng năm nào?"

Thạch ma ma nhíu mày càng sâu: "Năm Thừa Bình thứ hai mươi bảy, ngày mười bốn tháng sáu. Cô nương làm sao vậy? Có cần lão nô đi mời đại phu đến bắt mạch cho cô nương không?"

Viền mắt Vệ Xuân nóng lên, nàng không thể tin được vén chăn xuống giường.

"Ma ma, ta muốn ra vườn cây ăn quả."

Thạch ma ma vội vàng khoác áo ngoài cho nàng, nói: "Hiện tại trời còn chưa sáng, dù cô nương muốn đi hái vải cũng phải đợi ăn xong bữa sáng rồi hãy đi!"

Vệ Xuân khựng lại, lần đầu nàng và Tiết Vô Vấn gặp nhau là vào ngày mười bảy tháng sáu.

Hiện tại là ngày mười bốn tháng sáu, còn ba ngày nữa.

Ba ngày này, ngày nào Vệ Xuân cũng ra vườn cây ăn quả, ngồi dưới gốc cây vải đó, chờ Tiết Vô Vấn.

Thế nhưng nàng đợi hết ngày này qua ngày khác, mãi đến ngày mười bảy, Tiết Vô Vấn vẫn không xuất hiện.

Nhìn mặt trời sắp lặn, Thạch ma ma không nhịn được khuyên nhủ: "Trời sắp tối rồi, ngày mai cô nương hãy đến vườn cây nhé!"

Vệ Xuân siết chặt tay.

Kiếp trước, vào buổi sáng ngày hôm nay Tiết Vô Vấn đã đến vườn cây ăn quả rồi. Chẳng lẽ vì nàng sống lại, quỹ đạo gặp gỡ quen biết của nàng và hắn kiếp này đã thay đổi?

Vệ Xuân khẽ nhíu mày.

Đang suy nghĩ, một trận tiếng vó ngựa quen thuộc từ xa truyền đến.

Tim Vệ Xuân đập thình thịch, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy người nọ mặc áo màu đen, đạp ánh hoàng hôn màu cam đỏ, phi nhanh đến.

Tim Vệ Xuân đập như sấm, nhìn hắn xuống ngựa, từng bước đi về phía nàng.

"Vệ Uyển Uyển." Giọng hắn run run.

Chỉ một tiếng gọi, Vệ Xuân đã biết, là hắn.

Áo choàng trên tay "bịch" một tiếng rơi xuống đất, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh Vệ Xuân lao vào lòng hắn, nghẹn ngào nói: "Tiết Vô Vấn, cuối cùng chàng cũng đến rồi."

Tiết Vô Vấn ôm chặt nàng, vùi đầu vào cổ nàng, tham lam hít hà mùi hương của nàng.

"Vệ Xuân, nàng đã nói..."

"Ta đã nói, nếu có kiếp sau, ta, Vệ Xuân, sẽ là thê tử của chàng trước, rồi mới là nữ nhi Vệ gia. Tiết Vô Vấn, kiếp này, ta quyết không phụ chàng."

***

Bóng cây thưa thớt, hương thơm thoang thoảng lúc hoàng hôn, Ám Nhất và Ám Nhị vừa đến vườn trái cây đã thấy Thế tử nhà mình ôm chặt một tiểu nương tử, thật sự là kinh ngạc đến mức mắt muốn rớt ra ngoài.

Hai người nhìn nhau một lúc, trong chốc lát không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Họ và Thế tử cùng nhau lớn lên, Thế tử chỉ cần liếc mắt nhìn tiểu nương tử nào, bọn họ lập tức biết luôn. Cảnh tượng trước mắt, rõ ràng tiểu nương tử này và Thế tử là người quen cũ, trông Thế tử còn rất thích nàng.

Nhưng vấn đề là, Thế tử giấu bọn họ để qua lại với tiểu thư này khi nào?

Ám Nhất xem nhiều hí kịch, thấy vậy không nhịn được mà nói nhỏ với Ám Nhị: "Đệ nói xem, có phải Thế tử hôn mê một thời gian nên đầu óc có chút vấn đề không? Hay là gặp kỳ ngộ nào đó, trong mơ đến Thanh Châu?"

Nói đến đây, vào ngày mười lăm tháng năm, Thế tử đột nhiên hôn mê bất tỉnh không rõ nguyên nhân.

Phu nhân đã mời không biết bao nhiêu đại phu, nhưng đại phu lại không tìm ra bệnh căn, đều nói thân thể Thế tử khỏe mạnh, thật sự là không nói rõ được nguyên nhân hắn hôn mê.

Lúc đó phu nhân lo lắng đến mức suýt nữa phái người đến chùa Đại Tướng Quốc mời Viên Huyền đại sư, may mà Thế tử hôn mê mười mấy ngày cuối cùng cũng tỉnh lại, sau khi tỉnh lại đã vội vã đến Thanh Châu, như bị ma nhập vậy.

Ám Nhất, Ám Nhị còn tưởng là Thanh Châu xảy ra chuyện gì, bây giờ xem ra, Thế tử đến Thanh Châu là vì tiểu nương tử này.

***

Bên kia Thạch ma ma thấy Tiết Vô Vấn ôm Vệ Xuân hồi lâu vẫn không buông tay, vội vàng nghiêm mặt gọi: "Cô nương!"

Cô nương nhà bà ấy là Thái tôn phi do Thánh thượng đích thân chỉ định, hai năm nữa sẽ gả vào phủ Thái tử, sao có thể ôm ấp với nam nhân bên ngoài như thế?

Nếu bị người khác nhìn thấy, truyền ra ngoài, danh tiếng của cô nương còn đâu nữa?

Giọng Thạch ma ma vừa dứt, Vệ Xuân lập tức buông tay.

Tiết Vô Vấn cũng biết bây giờ không phải lúc nói chuyện, nhếch môi cười khàn giọng: "Nàng hãy về Tuế An viện trước, đêm nay ta sẽ đến tìm nàng."

Vệ Xuân ngước mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Thạch ma ma thấy nàng cuối cùng cũng buông tay, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng rơi xuống. Bà ấy đang định tiến lên thúc giục vài câu, lại thấy cô nương nhà mình cởi túi thơm bên hông, quay lại đưa túi thơm cho lang quân trẻ kia, nói: "Cái này cho Toái Băng."

Từ khi đến vườn cây ăn quả, Toái Băng đã giương vó ngựa chạy vào rừng, không thấy bóng dáng đâu rồi.

Vệ Xuân đưa xong túi thơm rồi nhấc váy, nhanh chóng đi về phía Thạch ma ma.

"Về thôi."

Thạch ma ma quay đầu nhìn Tiết Vô Vấn đứng dưới gốc cây, lại nhìn đôi mắt đỏ hoe của Vệ Xuân, muốn nói lại thôi. Đợi chủ tớ bốn người dần dần đi xa, bà ấy mới nhỏ giọng nói: "Cô nương, người kia là..."

"Đó là Tiết Thế tử phủ Định Quốc Công." Vệ Xuân mỉm cười nhạt: "Cũng là người ta thích."

Kiếp trước, Thạch ma ma, Ngọc Thư, Ngọc Cầm vì cứu nàng mà không cần mạng sống, Vệ Xuân sẽ không đề phòng họ.

Dù sao sớm muộn gì họ cũng biết chuyện tình của nàng và Tiết Vô Vấn, bây giờ nói trước với họ cũng tốt. Như vậy sau này họ thật sự gặp chuyện gì thì sẽ không quá kinh ngạc.

Ban đêm, sau khi đèn trong Tuế An viện tắt, Vệ Xuân không để ai gác đêm. Ngọc Thư, Ngọc Cầm vừa ra khỏi phòng, nàng đợi một lát rồi lặng lẽ xuống mở cửa sổ.

Cửa sổ chạm khắc vân mây vừa mở ra, bên ngoài bức tường truyền đến tiếng cười khẽ.

Tiết Vô Vấn dựa vào cửa sổ, nhìn tiểu nương tử mặc áo ngủ trắng muốt, hạ giọng nói: "Đợi ta sao?"

Hộ vệ trực đêm của Vệ gia có võ công cao cường, Vệ Xuân vội vàng liếc hắn, nói: "Chàng mau vào đi." Nói xong nàng lùi lại vài bước.

Tiết Vô Vấn nhẹ nhàng nhảy vào phòng, Vệ Xuân đi chân trần tiến lên đóng cửa sổ lại, vừa quay người lại thì thấy Tiết Vô Vấn nhìn chằm chằm vào chân nàng.

Từ nhỏ nàng đã được nuôi nấng như vàng ngọc, từ đầu đến chân không chỗ nào không tinh xảo, đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn càng thon dài xinh đẹp.

Vừa rồi để không phát ra tiếng động, nàng không đi giày dép đến bên cửa sổ, bây giờ bị hắn nhìn như vậy, dù hai người từng thân mật, nàng cũng không khỏi đỏ mặt.

Tiết Vô Vấn bế nàng lên, ngồi trên giường, nói: "Không lạnh chân sao?"

Vệ Xuân nhìn đôi mày hơi nhíu của hắn, chút xấu hổ trong lòng lập tức tan biến. Nàng đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày hắn, dịu dàng nói: "Không lạnh, hôm nay nóng lắm."

Tiết Vô Vấn cúi đầu nhìn nàng, giãn mày, nói: "Vệ Xuân, hai năm nữa ta sẽ đến cưới nàng, nàng cứ yên tâm chờ gả là được. Những chuyện khác ta sẽ tự sắp xếp ổn thỏa, lần này, Vệ gia và Hoắc gia sẽ không xảy ra chuyện gì, nàng tin ta."

Kiếp trước nàng u sầu, vì báo thù cho Vệ gia và Hoắc gia mà hao tâm tổn trí, tự hành hạ mình đến mức kiệt quệ. Kiếp này, hắn chỉ cần nàng bình an khỏe mạnh, cùng hắn bạc đầu giai lão.

Vệ Xuân đổi tư thế trên đùi hắn, hai tay ôm cổ hắn, mặt đối mặt với hắn.

"Được." Nàng mỉm cười đáp.

Ngoài cửa sổ ve sầu kêu râm ran, trăng sáng vằng vặc.

Trong phòng không bật đèn nhưng cũng không hoàn toàn tối đen, ánh trăng dịu dàng bên ngoài và ánh đèn mờ nhạt ở hành lang từng chút từng chút len lỏi vào phòng.

Tiết Vô Vấn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh xảo còn chút non nớt của Vệ Xuân, lại nói: "Có gì muốn hỏi ta không?"

Vệ Xuân lắc đầu, ôm chặt hắn: "Ta mơ thấy rồi. Chàng và A Cẩn đã báo thù cho Vệ gia và Hoắc gia, chàng đưa ta về núi Thanh Vân, trồng cho ta một cây vải, A Thiền của chúng ta còn lên ngôi Hoàng Đế."

Mấy ngày sau khi nàng sống lại, ngày nào cũng nằm mơ, trong giấc mơ, toàn là chuyện ba mươi năm sau khi nàng chết.

Nàng biết, đó không phải là mơ, đó là chuyện thật sự đã xảy ra ở kiếp trước.

Mắt Vệ Xuân dần dần ươn ướt, nàng nợ hắn, thật sự là nợ quá nhiều.

May mắn kiếp này, tất cả những bất hạnh đều chưa xảy ra. Cuối cùng nàng cũng không cần gánh hơn hai trăm mạng người của Vệ gia và Hoắc gia để yêu hắn.

Nghĩ đến đây, Vệ Xuân càng ôm hắn chặt hơn. Nàng chỉ mặc một bộ áo mỏng, tóc đen như thác nước, thân hình yểu điệu như muốn hòa vào cơ thể hắn.

Tiết Vô Vấn nghiến răng chịu đựng một lát, đột nhiên cúi đầu chạm trán nàng, khàn giọng nói: "Đừng cử động."

Trời xanh chứng giám, hắn đã nhớ thương cô nương này suốt ba mươi năm, nàng vừa dựa vào người hắn, hơi thở của hắn đã bắt đầu trở nên dồn dập. Oái oăm thay, sống lại một đời, nàng lại trở về tuổi mười ba, mười bốn, phải đến sang năm mới cập kê.

Mặc dù biết nàng cũng giống như hắn, bên trong lớp vỏ bọc này là linh hồn của kiếp trước. Nhưng hiện tại nàng vẫn chưa cập kê, hắn thật sự không làm được loại chuyện cầm thú đó.

Vệ Xuân hơi sững sờ, sau khi phản ứng lại, mặt nàng dần dần đỏ bừng lên.

Nàng còn chưa kịp mở miệng, bỗng nhiên trời đất quay cuồng.

Tiết Vô Vấn đặt nàng lên giường, đắp chăn cho nàng, nói: "Ngủ đi."

Vệ Xuân ngước đôi mắt đen láy nhìn hắn: "Chàng muốn đi sao?"

"Không đi, đợi nàng ngủ say rồi ta mới đi."

"Vậy chàng nằm xuống cùng ta." Vệ Xuân đưa tay ra khỏi chăn, nắm lấy tay áo hắn.

Tiết Vô Vấn nhìn nàng một lúc, nằm xuống bên cạnh nàng, ngay sau đó lại nghe nàng nói: "Chàng nắm tay ta."

Tiết Vô Vấn thở dài trong lòng, ôm nàng cả người lẫn chăn vào lòng: "Vệ Đại nương tử giờ có thể ngủ rồi chứ?"

Cô nương này hay làm nũng, trước đây luôn thích nằm gọn trong lòng hắn mới có thể ngủ ngon.

Vệ Xuân cong môi "Ừm" một tiếng, nhanh chóng gối đầu lên vai hắn, ngủ say.

Đêm nay, nàng ngủ rất ngon, không còn mơ thấy kiếp trước, cũng không còn mơ thấy Tiết Vô Vấn và A Thiền.

***

Tiết Vô Vấn ở lại Thanh Châu hai tháng. Sau tiệc mừng thọ của Vệ Thái phó, hắn cũng giống như kiếp trước, ngày hôm sau thì rời khỏi Thanh Châu.

Đêm trước khi đi, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được, hôn lên trán Vệ Xuân một cái thật sâu, nói: "Năm sau khi nàng cập kê, ta sẽ quay lại Thanh Châu. Còn nữa, thư của người đó gửi cho nàng, nàng không được trả lời."

"Người đó" trong miệng hắn chính là Thái tôn Chu Hoài Hữu.

Hiện tại hôn ước của Vệ Xuân và Chu Hoài Hữu vẫn còn, tất nhiên hắn phải phá hỏng hôn sự này trước khi nàng cập kê.

Vệ Xuân nhón chân, chạm vào môi hắn, cười nói: "Mấy hôm trước, không phải chàng đã lấy gỗ thơm hắn gửi tới rồi sao? Sau này hắn gửi thư tới, ta cũng chuyển cho chàng, được không?"

Tiết Vô Vấn khẽ cười, không biết là do trở về thời niên thiếu, hay là do hiện tại người thân đều còn sống, nàng so với trước đây có phần tinh nghịch hơn một chút, rất thích học theo giọng điệu của hắn.

Tiết Vô Vấn véo vành tai nàng, cười nói: "Được."

Sau khi rời khỏi Thanh Châu, Tiết Vô Vấn không trở về Túc Châu, mà chuyển hướng đến phủ Thuận Thiên, đến chùa Đại Tướng Quốc.

Ngay ngày hôm sau khi hắn rời đi, Vệ Xuân đích thân đến Tam Tỉnh đường, tìm Vệ Hạng.

Mặc dù Tiết Vô Vấn bảo nàng giao hết mọi việc cho hắn, nhưng nàng không thể không làm gì cả. Ít nhất phải để hắn biết, gả cho hắn cũng là tâm nguyện của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #ngontinh