Thanh mai (Hai)
Năm Thừa Bình thứ hai mươi chín, cả Đại Chu đều không được yên ổn.
Trước đây, chỉ cần làm xong việc Dương Huệ Nương giao phó, Khương Lê có thể tự do vui chơi bên ngoài.
Nhưng vì một biến cố bất ngờ ở Thịnh Kinh, lại thêm Thừa Bình Đế băng hà, người lớn ai nấy đều lo lắng bất an, bắt đầu giữ con cái ở nhà, không cho chúng chạy lung tung, tránh gây ra họa lớn.
Khương Lê cũng ngoan ngoãn, Dương Huệ Nương không cho nàng ra ngoài thì nàng không ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà học ủ rượu, thỉnh thoảng đến tiệm trang sức hoặc hiệu sách tìm Trương Oanh Oanh và Lưu Yên nói chuyện.
Còn Hoắc Giác, từ sau lần dẫn đường cho hắn, Khương Lê không còn gặp lại hắn nữa.
Sau đó, Tân Đế đăng cơ, đổi niên hiệu thành Thành Thái, cả phố Chu Phúc mới dần dần khôi phục lại sự nhộn nhịp như xưa. Đêm Giao Thừa năm Thành Thái thứ nhất, Khương Lê được Dương Huệ Nương sai đi đưa rượu cho Tô Thế Thanh.
Nàng ôm vò rượu đi ra từ cửa sân, vừa định gõ cửa gọi "Tô lão bá", khóe mắt bỗng liếc thấy một bóng người ở cuối ngõ.
Ở đó, thiếu niên gầy gò đang lẻ loi đứng dưới gốc cây hạnh.
Tuyết rơi đầy vai, y phục hắn mỏng manh, nhưng dường như không cảm thấy cái lạnh thấu xương, chỉ ngẩng đầu nhìn trời âm u đầy tuyết rơi, không nói một lời.
Rõ ràng chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng Khương Lê lại vô cớ cảm thấy chua xót.
Đêm ba mươi Tết, chính là lúc gia đình đoàn tụ.
Hoắc Giác... chắc là đang nhớ người thân của mình. Cũng giống như hai năm trước, vào đêm Giao Thừa sau khi cha rời đi, Khương Lê nhìn bát đũa trống không trên bàn bát tiên mà buồn bã rất lâu.
"Hoắc Giác..." Khương Lê khẽ gọi.
Hoắc Giác quay người lại, thấy nàng ở đó cũng không bất ngờ, chỉ hờ hững đáp lại một tiếng. Liếc thấy vò rượu tròn trịa trong lòng nàng, hắn lập tức hiểu được ý định của nàng, nói: "Tô lão bá ở bên trong, đi theo ta."
Sau khi Khương Lê đưa rượu xong, lúc rời đi, nàng lặng lẽ nhét một chiếc túi nhỏ vào tay hắn, nói: "Đây là tiền mừng tuổi mẹ ta bảo ta đưa cho huynh."
Hai năm qua, Khương Lê đã giúp đỡ không ít việc ở quán rượu, mà Dương Huệ Nương xưa nay vốn hào phóng, nên túi tiền này có đến nửa quan tiền, được xâu lại bằng dây đỏ, nặng trĩu.
Khi nhét túi tiền vào tay Hoắc Giác, nàng rất muốn nói rằng, với nửa quan tiền này, có thể mua được rất nhiều món ngon, mong hắn vui vẻ hơn một chút.
Nhưng nàng sợ Hoắc Giác từ chối, nên sau khi đưa túi tiền xong thì vội vàng rời đi, để lại thiếu niên đứng giữa trời tuyết mịt mù, ngẩn ngơ nhìn chiếc túi trong tay.
***
Vì Thừa Bình Đế băng hà, Tết năm nay không hề náo nhiệt, ngay cả pháo cũng không được đốt.
Đêm Giao Thừa tặng túi tiền ấy đi, Khương Lê cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều. Nàng chỉ nghĩ rằng, khi một người đang buồn, nếu có ai đó dành chút thiện ý cho họ, có lẽ họ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Khương Lê sinh ra và lớn lên trên phố Chu Phúc, nơi này toàn là những người dân cần cù, lương thiện.
Khương Lê đã nhận được rất nhiều thiện ý ở đây, nên trong suy nghĩ của nàng, dù có chuyện gì đau buồn đi chăng nữa, chỉ cần vượt qua được, sau này ngoảnh đầu nhìn lại, sẽ thấy rằng nỗi khổ ấy cũng chẳng khó chịu như mình từng tưởng tượng.
Nàng không biết liệu Hoắc Giác có thấy khá hơn sau khi nhận được tiền mừng tuổi hay không, nhưng ít nhất, có còn hơn không.
Khương Lê nghe được tin tức về Hoắc Giác lần nữa là sau tháng năm. Hôm đó, Khương Lệnh đi học ở thư viện về, nói với nàng, Hoắc Giác đi thi ở Thư viện Chính Đức, được Tiết Sơn trưởng đích thân nhận vào thư viện.
"Những đề mà Sơn trưởng ra rất khó, vậy mà Hoắc Giác ca ca đều trả lời được. Nhìn sắc mặt của Sơn trưởng và các vị phu tử, chắc là Hoắc Giác ca ca trả lời rất tốt. Sơn trưởng không chỉ miễn học phí cho Hoắc Giác ca ca, mà còn cho phép huynh ấy ăn ở tại thư viện, không cần tốn một đồng nào."
Khương Lê kinh ngạc nói: "Vậy sau này hắn sẽ ở lại thư viện, không về phố Chu Phúc nữa sao?"
Khương Lệnh lắc đầu: "Hoắc Giác ca ca nói muốn chăm sóc Tô lão bá, nên đã từ chối ý tốt của Sơn trưởng. Nhưng sau khi Hoắc Giác ca ca từ chối, Sơn trưởng lại dường như càng vui hơn."
Thấy Khương Lệnh lộ vẻ hâm mộ, Khương Lê vội vỗ đầu cậu, nói: "Vậy sau này đệ có thể cùng Hoắc Giác đi học ở thư viện, nếu bài vở của Hoắc Giác tốt hơn đệ, đệ còn có thể hỏi hắn, tốt biết mấy."
Nghe vậy, Khương Lệnh gãi gãi mặt, do dự nói: "Hoắc Giác ca ca có vẻ không thích nói chuyện, ta vẫn nên..."
Khương Lê vội ngắt lời cậu: "Hắn không thích nói chuyện, đệ nói nhiều hơn là được rồi! Đệ vụng miệng, vừa hay luyện tập tài ăn nói!"
Khương Lệnh: "..." Vấn đề là, nói chuyện với một tảng băng, có thể luyện được tài ăn nói gì chứ?
Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, tin tức Hoắc Giác được Sơn trưởng Thư viện Chính Đức coi trọng và được miễn học phí, được đặc cách nhận vào thư viện nhanh chóng lan truyền khắp phố Chu Phúc.
Trương Oanh Oanh và Lưu Yên cũng nghe nói, đến quán rượu tìm Khương Lê, Trương Oanh Oanh tiếc nuối nói: "Cha ta nói Tô đại phu và Tô Dao thật may mắn, cứu được một người biết đọc sách. Sau này nếu hắn thi đậu Tú tài, vậy Tô Dao chính là nương tử Tú tài rồi!"
Lưu Yên cười nói: "Đó là phúc khí của Tô đại phu, nếu không phải Tô đại phu tốt bụng cứu Hoắc công tử, thì làm sao có được mối duyên tốt đẹp này?"
Trương Oanh Oanh đảo mắt, nhưng cũng không phản bác lời Lưu Yên, chỉ chuyển chủ đề, nói: "Ta bảo cha ta cũng tìm cho ta một phu quân nuôi từ nhỏ, tốt nhất giống như Hoắc Giác, vừa tuấn tú lại còn biết đọc sách."
Vừa nói, Trương Oanh Oanh vừa bẻ ngón tay kể ra mấy thiếu niên có gia cảnh nghèo khó nhưng học hành giỏi giang ở thành Đồng An, những thiếu niên này đều là đối tượng đang được cha Trương Oanh Oanh, Trương đại chưởng quỹ giúp đỡ.
"A Yên, A Lê, nếu các cô nhìn trúng ai thì nói với ta, sau này ta bảo cha ta đi nói chuyện cho các cô."
Mấy thiếu niên mà Trương Oanh Oanh nói, Khương Lê cũng từng nghe nói qua, nhưng trong lòng nàng, Hoắc Giác hoàn toàn khác với bọn họ.
Khương Lê chống cằm lên bàn, khẽ thở dài, nói: "Cô chọn cho A Yên là được rồi, ta không muốn nuôi phu quân từ nhỏ. Ta vẫn nên để dành bạc nuôi A Lệnh ăn học, cố gắng làm tỷ tỷ của Tú tài vậy."
Khương Lê vừa dứt lời, giọng nói của Khương Lệnh truyền vào: "Tỷ cứ giữ bạc lại mà dùng cho bản thân, ta muốn giống như Hoắc Giác ca ca, cố gắng để thư viện miễn học phí cho ta."
Khương Lê nghiêng đầu nhìn lại, thấy Khương Lệnh bước vào sân, phía sau còn có một thiếu niên cao gầy.
Thiếu niên chỉ mặc một bộ y phục vải thô màu xanh, thần sắc lạnh nhạt, thấy ba cô nương ngồi dưới gốc cây cũng không hề lúng túng, chỉ bình tĩnh gật đầu, rồi cùng Khương Lệnh vào trong phòng.
So với sự bình tĩnh của hắn, Khương Lê lại không hề bình tĩnh chút nào. Chỉ vừa chạm mắt với hắn, nàng đã vội vàng dời ánh nhìn đi nơi khác. Mãi đến khi bóng dáng Hoắc Giác biến mất sau cánh cửa, hơi thở mắc nghẹn trong cổ họng nàng mới được giải tỏa, từ từ thở ra.
Nửa năm không gặp, Hoắc Giác lại cao hơn một chút, càng làm nổi bật khí chất nho nhã, tựa như cây trúc xanh tươi vào mùa xuân.
Không giống nàng, tuy cũng cao lên một chút, nhưng chắc là do bị Dương Huệ Nương giữ ở nhà nhiều quá, không được chạy nhảy khắp núi đồi, nên người cũng mập lên không ít. Đừng nói gì đến khí chất nho nhã, không mập thành một cục tròn vo đã là tốt lắm rồi.
Lúc Hoắc Giác và Khương Lệnh từ trong phòng đi ra, Trương Oanh Oanh và Lưu Yên đã rời đi.
Trong sân vắng vẻ, chỉ có Khương Lê lặng lẽ ngồi dưới gốc cây. Không biết tiểu cô nương đang nghĩ gì, nàng bỗng nhiên véo má mình một cái.
Làn da nàng trắng nõn, da mặt cũng mềm mại, còn hơi phúng phính, véo một cái liền hiện lên một dấu vết mờ nhạt.
Vừa véo xong, chắc là nghe thấy tiếng hai người bọn họ đi ra, Khương Lê quay người lại, lặng lẽ buông tay xuống, ấp úng nói: "A Lệnh, Hoắc, Hoắc Giác, mọi người xong việc rồi à?"
Hoắc Giác chỉ "Ừm" một tiếng, ánh mắt khẽ lướt qua vết đỏ trên má nàng, chào tạm biệt Khương Lệnh rồi đi ra từ cửa bên.
Hoắc Giác vừa đi, Khương Lệnh lập tức nói: "A Lê, vừa rồi mặt tỷ sao vậy? Bị côn trùng cắn à?"
Khương Lê đánh giá khuôn mặt Khương Lệnh, tuy A Lệnh sinh sau nàng một khắc, nhưng không chỉ cao hơn nàng mà mặt còn gầy hơn.
Nàng thở dài một hơi đầy đau khổ: "Không bị côn trùng cắn, chỉ là thấy thịt trên mặt mình hơi nhiều, xem có thể véo bớt đi một chút không."
Khương Lệnh: "..."
***
Mãi đến năm mười bốn tuổi, khuôn mặt Khương Lê mới dần dần hết nét trẻ con, cũng vào năm này, nàng có nguyệt sự lần đầu tiên.
Ở Đại Chu, nữ tử qua lễ cập kê năm mười lăm tuổi là có thể xuất giá. Trước đây, khi nàng vẫn còn là một nhóc con, việc xuất giá đối với nàng là một chuyện rất xa vời.
Cho đến khi nàng có nguyệt sự, Dương Huệ Nương dạy nàng may băng nguyệt sự, nàng mới thực sự nhận ra mình đã là một thiếu nữ. Sự trưởng thành về thể chất này khiến nàng vừa xấu hổ vừa lo lắng.
Dương Huệ Nương đưa chiếc băng đã may xong vào tay nàng, mỉm cười nói: "Lần đầu tiên có kinh nguyệt, bụng dưới thường sẽ hơi khó chịu, nếu con thấy khó chịu thì cứ nằm trên giường nghỉ ngơi, chịu đựng một chút sẽ qua. Sau này A Lê của chúng ta là đại cô nương rồi, đừng nghịch ngợm như trước nữa."
Khương Lê không cảm thấy bụng dưới khó chịu, chỉ là trong lòng ngổn ngang cảm xúc, suốt mấy ngày nguyệt sự nàng không rời khỏi phòng nửa bước, khiến Khương Lệnh tưởng nàng bị bệnh, suýt nữa đã sang hiệu thuốc bên cạnh gọi Tô Thế Thanh đến chữa bệnh cho nàng.
Kinh nguyệt vừa qua, Khương Lê nhanh chóng khôi phục lại sự hoạt bát như trước, những tâm trạng lo lắng khi có kinh nguyệt cũng bị nàng ném ra sau đầu.
Chỉ là nàng không còn vô tư vô lo như trước nữa, ví dụ như khi gặp lại Hoắc Giác, chút tình cảm mơ hồ ẩn giấu trong lòng bỗng chốc trở nên rõ ràng.
Trước đây khi biết Hoắc Giác là phu quân từ nhỏ của Tô Dao, nàng chỉ có một nhận thức mơ hồ, đó là sau này Hoắc Giác sẽ cưới Tô Dao. Chỉ là khi đó còn nhỏ, luôn cảm thấy thành thân là chuyện rất xa vời.
Bây giờ nàng đã là đại cô nương, một hai năm nữa là có thể bàn chuyện hôn nhân với người ta, "thành thân" đối với nàng giờ là chuyện sắp xảy ra.
Chỉ tiếc là cả đời này nàng không thể lấy người mình thích.
Khương Lê thường nghe những chưởng quỹ phu nhân khác nói, tình cảm thời niên thiếu không thể gọi là yêu. Trên phố Chu Phúc có rất nhiều cô nương thích Hoắc Giác, có lẽ giống như người lớn nói, nhiều năm sau nghĩ lại, tình cảm thời thiếu nữ không phải là tình yêu thực sự.
Nhưng Khương Lê biết, dù có một ngày nàng răng rụng, lưng còng, tóc bạc trắng, nàng vẫn sẽ nhớ về Hoắc Giác, nhớ đến tình cảm thời niên thiếu này.
Thật vậy, hắn đối với ai cũng lạnh lùng, nhìn có vẻ khó gần. Nhưng nàng không thể quên đêm Giao Thừa bốn năm trước, hình ảnh hắn đứng lẻ loi dưới gốc cây hạnh, lặng lẽ ngước nhìn bầu trời tuyết rơi.
Khi ấy, nàng không do dự mà nhét tiền mừng tuổi của Dương Huệ Nương vào tay hắn, chỉ mong hắn có thể vui lên một chút, cũng mong hắn hiểu rằng thế gian này vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp.
Nếu có thể quay lại đêm Giao Thừa bốn năm trước, có lẽ nàng sẽ nói với Hoắc Giác một câu:
"Huynh đừng buồn, huynh đã mất đi gia đình, nhưng sau này nhất định sẽ có người trao cho huynh một mái ấm khác. Đến khi đó, huynh sẽ không còn là một người cô độc nữa.."
***
Vài ngày sau khi Khương Lê hết kinh nguyệt, Tết Trung thu đã đến.
Năm nay là năm Thành Thái thứ tư, kể từ khi Thành Thái Đế lên ngôi, Đại Chu coi như mưa thuận gió hòa. Cuộc sống của người dân khá hơn, khi đón Tết cũng chi tiêu nhiều hơn trước, các tiểu thương buôn bán cũng đông đúc hơn hẳn so với những năm trước.
Đèn hoa trên đường phố sáng rực, người người chen chúc.
Khương Lê xách một chiếc đèn hoa, cùng Trương Oanh Oanh, Lưu Yên đi dạo trên phố Tây Liễu náo nhiệt nhất. Ở đây không chỉ có hội chùa mà còn dựng cả sân khấu diễn tuồng tế thần. Chỉ cần đeo mặt nạ là có thể vào xem.
Hôm nay là ngày rằm tháng tám, vở tuồng trình diễn là tuồng tế thần mặt trăng.
Khương Lê chọn một chiếc mặt nạ thỏ thần không quá đáng sợ, vừa đeo mặt nạ lên, phía sau bỗng xuất hiện một đám trẻ con cũng đeo mặt nạ, chạy tán loạn như ong vỡ tổ.
Chiếc đèn hoa trên tay bị va rơi, Khương Lê vội vàng nhặt lên, quay đầu lại thì đã không thấy bóng dáng của Trương Oanh Oanh và Lưu Yên đâu nữa.
"Đứng ngây ra đó làm gì! Đi nhanh lên!"
Phía sau, dòng người chen chúc không ngừng thúc giục, Khương Lê đành ôm chặt chiếc đèn, hòa vào tiếng huyên náo mà tiến về phía trước.
Đi được nửa đường, phía sau nàng bỗng có một bóng dáng cao lớn lách vào. Dòng người quá đông, nàng không thể quay đầu lại, chỉ có thể nhìn thấy bóng của người ấy in xuống mặt đất. Rõ ràng, đó là một nam nhân có dáng người cao lớn.
Nói cũng lạ, trước khi người này đến, nàng bị đám trẻ con xung quanh va vào, bước đi loạng choạng. Nhưng sau khi người đó đến, lũ trẻ vội vã kia lại không thể va vào nàng nữa. Đoạn đường còn lại, nàng ôm đèn hoa đăng, bước đi rất an toàn.
Khi ngồi xuống khán đài, người phía sau cũng ngồi xuống bên cạnh nàng.
Chỗ ngồi trên khán đài không có đèn, Khương Lê nghiêng đầu nhìn, nhờ ánh trăng mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy người đó đeo mặt nạ tướng quân Chu Vũ.
Tướng quân Chu Vũ là một trong ba vị tướng quân tế lễ, một vị tướng quân trẻ tuổi đắc đạo thành tiên sau khi báo thù cho cha.
Khương Lê nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ, không biết tại sao, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, mãi đến khi tiếng trống vang lên từ sân khấu, nàng mới hoàn hồn.
Vở kịch trên sân khấu kể về câu chuyện của Hằng Nga, Hằng Nga và Hậu Nghệ yêu nhau tha thiết, nhưng nàng ấy bất đắc dĩ phải trộm linh dược bay lên cung trăng, từ đó chia lìa với Hậu Nghệ, ngày đêm chỉ có thể lẻ loi nhìn pháo hoa nhân gian dưới trăng.
Đây là vở kịch mà Khương Lê rất thích xem, nhưng vào đêm Trung Thu năm Thành Thái thứ tư, trái tim nàng như khúc gỗ trôi nổi trên biển, lời thoại trên sân khấu nàng không nghe lọt tai một câu nào, toàn bộ tâm trí đều đặt vào người đeo mặt nạ Chu Vũ bên cạnh.
Vở kịch trên sân khấu kết thúc, khi ra ngoài, vẫn là Khương Lê đi trước, người nọ đi phía sau nàng.
Mọi người xung quanh đang sôi nổi bàn tán về vở kịch tế trăng vừa rồi, Khương Lê ôm chiếc đèn hoa hình con thỏ, ra khỏi cửa lập tức tháo mặt nạ, quay đầu lại nhìn người phía sau, nhưng không thấy bóng dáng người đó đâu nữa.
"A Lê!" Trương Oanh Oanh cầm một chiếc mặt nạ Hằng Nga, hào hứng chạy đến bên Khương Lê.
Khương Lê lại nhìn xung quanh, cuối cùng thất vọng thu hồi ánh mắt, nói với Trương Oanh Oanh: "Oanh Oanh, vừa rồi cô có thấy người đeo mặt nạ tướng quân Chu Vũ không?"
Sau khi xem xong tuồng tế, ra khỏi rạp, hầu hết mọi người đều sẽ tháo mặt nạ, Khương Lê vốn định xem thử người đi sau nàng, ngồi cạnh nàng khi nãy, có phải Hoắc Giác không.
"Hôm nay nhiều người đeo mặt nạ tướng quân Chu Vũ lắm, bắt một cái là được cả nắm đấy." Trương Oanh Oanh nghiêng đầu, tò mò hỏi: "Sao cô lại tìm người đeo mặt nạ đó?"
Khương Lê nắm chặt chiếc mặt nạ thỏ thần trong tay, lắc đầu, nói: "Không có gì."
Đêm khuya trở về quán rượu, Khương Lê đặt đèn hoa xuống liền đi tìm Khương Lệnh.
"A Lệnh, hôm nay đệ không phải đi dạo chơi đèn hoa với bạn học sao, Hoắc, Hoắc Giác có đi cùng các đệ không?"
Khương Lệnh liếc nàng một cái, nói: "Tất nhiên là không. Năm sau Hoắc Giác ca sẽ tham gia kỳ thi khoa cử, làm gì có thời gian đi chơi với chúng ta?"
Dừng một chút, cậu lại nói với giới giọng thành khẩn: "A Lê, sớm muộn gì Hoắc Giác ca cũng sẽ rời khỏi thành Đồng An. Người tài giỏi như vậy, không thể bị trói buộc cả đời ở đây được."
Khương Lê hiểu ý của Khương Lệnh.
Thực ra nàng cũng biết mình đã nghĩ nhiều. Nàng và Hoắc Giác, tuy sống cạnh nhau nhiều năm, nhưng thực chất lại chẳng hề thân thiết. Số câu nói giữa họ có đếm cũng chưa quá mười câu. Cho dù người đeo mặt nạ tướng quân Chu Vũ đó là hắn, thì hắn cũng chẳng thể biết người đeo mặt nạ thỏ thần bên cạnh là nàng.
Huống hồ, đêm nay hắn vốn không ra ngoài.
Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu cười nói: "Vậy đệ phải học hỏi Hoắc Giác nhiều hơn, sớm ngày để ta làm tỷ tỷ của Tú tài!"
Khương Lệnh gãi mặt, nói: "Ta nhất định sẽ cố gắng..."
Trở về phòng, Khương Lê treo mặt nạ thỏ thần và mặt nạ tướng quân Chu Vũ lên. Khi rời khỏi phố Tây Liễu, không biết vì sao, nàng lại mua thêm một chiếc mặt nạ tướng quân Chu Vũ nữa.
Đêm thu ve kêu rả rích, gió đêm hiu hiu thổi qua, hai chiếc mặt nạ bị gió lay phát ra tiếng xào xạc.
Khương Lê nhìn mặt nạ trên tường, trái tim rối bời cả đêm dần dần nguội lạnh. Sang năm sau khi Hoắc Giác thi xong, có lẽ sẽ cưới Tô Dao.
Còn nàng cũng phải bắt đầu bàn chuyện hôn nhân, như mẹ nàng nói, tìm một người hiền lành, biết thương nàng để gả đi.
Khương Lê kéo chăn trùm kín mặt, trong bóng tối, dường như lại nhìn thấy hình bóng đơn độc của thiếu niên năm ấy dưới gốc cây hạnh vào đêm Giao Thừa.
"Tuy rằng tính tình Tô Dao không tốt, còn rất hay mắng người. Nhưng sau khi huynh thành thân với nàng ấy, huynh sẽ có một gia đình. Trên đời này, huynh không còn là người cô độc nữa..."
Thiếu nữ nói đến đây, giọng nàng dần nhỏ lại.
Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ có hai chiếc mặt nạ trên tường, dưới làn gió êm dịu, dần dần kề sát vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip