Chương 12
Thủ Nhất đứng bên ngoài phòng bệnh rất lâu, nhưng đến cuối cùng vẫn là bỏ đi trước. Anh ấy chán ghét đến vậy sao? Đến nhìn cũng không muốn?
Ngô Vân ngày ngày trò chuyện nhưng thực chất là đang xem xét bệnh tình. Anh phát hiện Chân Hiên đã thay đổi rồi, sau cái đêm kinh hoàng đó cậu ấy đã thay đổi. Không còn cười nữa, ít ra trước đây cậu ấy được biết đến với nụ cười tươi trên mặt. Nhưng bây giờ đến nói chuyện còn trở nên kiệm lời. Có hỏi thì mới đáp, nhưng chỉ vỏn vẹn một hai từ.
Ngô Vân càng lo sợ cho cậu, Nhất Ca nguồn sống cuối cùng cũng đã ra đi. Sau này Chân Hiên phải dựa vào gì để có ý thức sống tiếp? Vậy nên Ngô Vân không kê thêm thuốc cho Chân Hiên nữa, đưa thuốc cho cậu cũng như tiếp tay cho cậu tìm cái chết.
Hôm nay là ngày trở về cuộc sống bình thường, bác sĩ khuyên cậu nên hạng chế đi lại vì vết thương ở chân. Sau hai tuần điều trị vết thương tinh thần lẫn thể chất thì cậu cũng đã về đến nhà. Trước cửa nhà là những dòng chữ đe doạ được viết bằng sơn đỏ rất đang sợ. Dù đã báo với bảo vệ nhưng họ cũng bất lực vì ngày hôm đó camera an ninh đã bị hack. Chân Hiên nghĩ bọn chúng có lẽ còn đồng bọn, họ muốn tìm cậu trả thù cho anh em.
Ngồi trong phòng khách cậu lại nhớ tới Nhất Ca, nếu là trước đây sẽ nghe thấy tiếng con vật sủa inh ỏi, đuôi thì quẩy liên tục như đang chào mừng cậu trở về. Căn nhà vốn không rộng như vậy, nhưng bây giờ đối với Chân Hiên sao lại to lớn như vậy, lãnh lẽo như vậy.
Cậu trở về công ty làm, các nhân cũng chỉ nghĩ Chân Hiên bị bệnh nên mới xin nghỉ phép. Chỉ hỏi han vài tiếng, Chân Hiên cũng ngại nói nhiều. Nhưng chuyện này vừa qua chuyện khác lại đến. Vài ngày sau công ty phát hiện nội gián, công ty đang cạnh tranh đưa ra dự án Alpha y hệt của công ty Sĩ Đức, tất cả máy tính đều không hoạt động. Điều này làm hết thầy nhân viên đến giám đốc đều hoang mang cực độ.
Họ tiến hành cuộc điều tra nội bộ, phát hiện nơi thông tin bị đánh cắp là máy tính trong phòng làm việc của Chân Hiên. Trong giây phút căng thẳng thì có điện thoại từ phía cảnh sát, Sĩ Đức hét lớn:
- Tìm ra rồi!
Vừa tắt cuộc gọi hắn liền nhìn về phía Chân Hiên, cậu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng tất cả ánh mắt đều dồn về phía cậu. Với ánh nhìn đầy nghi ngờ, chán ghét. Cậu vốn cũng bất ngờ như bao người nhưng hiện tại máy tính lộ thông tin là của cậu nên không thể chối cãi được.
Chân Hiên không có chứng cứ ngoại phạm đành phải bị tạm giam để điều tra. Lúc ngồi trong phòng thẩm vấn dù bị hỏi bất cứ câu hỏi nào cậu cũng yên lặng không nói gì. Cậu biết lời nói của cậu bây giờ không có chút giá trị nào hết mà chỉ bị xem là lời biện minh.
Lại nghĩ cũng tốt a, nếu cậu ở trong này sẽ an toàn biết bao. Không cần sợ giang hồ tìm đến cũng không cần phải chịu những ánh mắt sắc bén dồn cậu vào đường cùng. Họ còng tay cậu vào một thanh sắt dài trên bước tường lạnh lẽo, không ai quan tâm đến họ chỉ gấp rút tìm kiếm chứng cứ để tống cậu vào tù.
Cậu lúc này lại bất giác nhớ lại lời cảnh cáo của Thủ Nhất:" Tôi không cho phép cậu gây rắc rối cho Sĩ Đức!". Bất cứ ai nghi ngờ cậu cũng được, không là gì cả, nhưng là anh ấy thì không được. Bởi vì cậu cảm thấy ấm ức, cảm thấy khó chịu, tại sao đến anh ấy cũng không tin cậu? Cậu ấy lo sợ, sợ rằng khi gặp mặt Thủ Nhất sẽ mắng cậu, sẽ không cho cậu đến nơi ấy. Chân Hiên chỉ biết ngồi nép mình vào góc tường lạnh buốt ấy và suy ngẫm.
Thời gian cậu ở đồn cảnh sát là hai ngày một đêm. Toàn bộ thời gian ấy cậu như người mất hồn, ánh mắt lúc nào cũng suy tư như người mất hồn, nhìn chằm chằm vào cửa ra vào. Họ đưa đồ ăn cũng không ăn, chỉ uống nước để cầm cự, cũng không thế ngủ được. Cơ thể vừa khỏi bệnh mà phải chịu nhọc như vậy có thể cầm cự được bao lâu. Dù đã được giải oan, Sĩ Đức cũng đã bảo Bỉnh Vĩ( bạn học cũ kim thư kí của Châu Thư Dật) đến bảo lãnh cho cậu nhưng Chân Hiên nhất quyết không chịu về, vừa được tháo còng tay lôi xuống liền tự mình khoá lại ở vị trí cũ.
Đến hôm sau khi trời gần trưa, người bước vào cửa không chi có Bỉnh Vĩ ấy mà còn là Thủ Nhất. Anh ta bước vào, đưa mắt nhìn xung quanh liền thấy Chân Hiên ngồi đấy. Vừa chạm mắt cậu liền quay sang chỗ khác né tránh, không biết do thời tiết đã sắp vào thu hay là do sợ hãi con người đang tiến lại gần cậu mà cơ thể bắt đầu run rẩy. Hai tay giữ chặt lấy áo khoác, làm cho còng sắt càng cấn mạnh hơn. Cái chân lại tái phát, đau nhức kinh khủng.
Bỉnh Vĩ tiến lại gần:
- Anh Dư! Tội phạm thật sự đã bị bắt rồi, nếu anh tiếp tục ở lại đây sẽ ảnh hưởng tới người thi hành công vụ đó...
- Vậy thì kiện tôi đi!- Chưa nói xong thì Chân Hiên đã vội xen vào.
- Như thế thật sự không được đâu!- Bỉnh Vĩ khó xử.
Nhưng người cảnh sát xung quanh cũng lên tiếng:
- Các anh làm ơn đưa người đi đi, nơi này là đồn cảnh sát chứ không phải khách sạn. Làm ơn!
Vừa nghe xong câu nói nét mặt Thủ Nhất càng khó chịu, ánh mắt như muốn nói đưa về Chân Hiên. Cậu cũng đáp trả lại ánh mắt ấy:
- Anh đến đây làm gì ?
- Sĩ Đức bảo!- *gọi tên cũng thân thiết thật, bình thường người được gọi thẳng tên phải là bạn thật sự thân thiết, người yêu hoặc gia đình.
Chân Hiên vừa nghe hai từ ấy khoé mắt bắt đầu cay dần, đưa mắt nhìn chằm chằm hắn.
- Thủ phạm đã tìm được rồi! Còn không đi?
- Tôi không đi! Tôi muốn ở đây! Ở đây rất tốt...
Nhưng bỗng giật mình vì Thủ Nhất lớn tiếng:
- DƯ CHÂN HIÊN!
Cậu cũng không nhịn được mà nói:
- Anh lấy tư cách gì quản tôi? Người không cần tôi thì đừng quan tâm tôi....
Thủ Nhất vẫn cương quyết:
- Có đi không?
Chân Hiên yên lặng hồi lâu:
- Không đi!
- Rốt cuộc có đi hay không?- Thủ Nhất sắp mất kiên nhẫn. Bỉnh Vĩ thấy tình hình không tốt lắm nên vào can ngăn:
- Hai người có gì thì từ từ nói...
- Câm miệng- Thủ Nhất
- Câm miệng- Chân Hiên
Cả hai đồng thanh nên Bỉnh Vĩ cũng đành yên lặng. Thủ Nhất quay sang nhờ cảnh sát:
- Hay tháo còng cho cậu ấy!
- Được!
Vừa được tháo còng Chân Hiên đã vội giấu cổ tay đang sưng tấy của mình. Ánh mắt liên tục tránh né, sợ rằng sắp khóc rồi. Cả có thể cuộn lại nép sát về phía góc tường mà run rẩy. Con người đứng đấy thật đáng sợ, cậu ấy sợ Thủ Nhất lắm...
Thủ Nhất đứng nhìn Chân Hiên hồi lâu liền không chịu nổi mà lao đến nắm chặt lấy cổ tay lôi cậu lên người vác đi. Mặc cho Chân Hiên cự tuyệt la hét:
- Không đi! Không muốn...buông tôi ra...
Nhưng sức Chân Hiên làm gì bằng Thủ Nhất bị mang đi trong sự ấm ức bất lực. Về đến quán Bar, hắn cho cậu mượn nhà tắm, cũng đã mấy ngày chưa tắm rửa rồi, Chân Hiên rất thích tắm, cảm giác thật thoải mái. Đặc biệt còn là chỗ của Thủ Nhất, thái đôi của anh ấy như vậy là đang quan tâm đến tôi a? Thật hạnh phúc.....
Hết chap!
Nhớ vote cho mình nha quý dị!
Thanks nhìu ạ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip