Chương 02:
Chương 02 phần 08
Đứng trước mặt tôi là bà nội Cố Ngọc Liên, sắc mặt tái nhợt. Bà lạnh lùng hỏi tôi: "Cháu đã nhìn thấy gì?".
Tôi lắc đầu, tôi nói với bà rằng, tôi chẳng thấy gì hết.
Bà nội lấy lại chiếc chìa khoá rồi nhìn tôi một cái đầy ẩn ý sâu xa, bà không cho tôi tự tiện vào căn phòng này nữa, tôi hoang mang gật đầu, nhưng từ tận trong đáy lòng thật sự có một khát vọng, khát vọng được vào căn phòng này lần nữa. Tất cả mọi thứ trong phòng đối với tôi mà nói đều là bí mật, bí mật ở khắp mọi nơi, giống như nguy hiểm trùng trùng vậy. Mặc dù bà nội Cố Ngọc Liên nhất quyết không cho tôi mở cánh cửa ấy ra, nhưng tôi đã biết được một chuyện, đây vốn là phòng ngủ của cha tôi Cố Phàm Xa và mẹ tôi Tống Đinh Lan. Tuy rằng tôi không có chút ấn tượng nào về cha mẹ, nhưng tôi có linh cảm rằng đôi nam nữ trong tấm ảnh đó chính là cha và mẹ tôi. Họ đang ở đâu? Sau khi tôi đem vấn đề này ra hỏi bà nội Cố Ngọc Liên, bà không nói gì, cầm chìa khoá bước xuống lầu.
May mà bà không hề phát hiện ra đồng tiền dính máu, bà cũng không bước vào phòng, tôi liền nhét tờ tiền vào trong túi.
Chương 02 phần 09
Cơn mưa đầu tiên của mùa mưa đã đến vào một buổi tối.
Ban ngày đã có dấu hiệu của một cơn mưa. Mây đen từ bốn phương tám hướng đã tụ hợp lại trên bầu trời thôn Xích Bản. Cả một ngày hôm đó tôi chẳng có việc gì làm, tôi cũng chẳng biết nên làm gì. Tôi lấy tấm ảnh của tôi hồi nhỏ ra say sưa ngắm. Trong bức ảnh là tôi khi mới vài tuổi? Bức ảnh trắng đen, hơi ố vàng, nó luôn luôn được lồng bên trong cái khung ảnh nhỏ. Tôi nghe dường như có tiếng động như người ta đánh vào vật gì đó, càng lúc càng nhiều khiến tôi cảm thấy khó chịu. Vào lúc này, trong đầu tôi hiện lên bức ảnh của ba và mẹ, tôi vẫn hy vọng đôi nam nữ trong bức ảnh sẽ xuất hiện trước mặt tôi. Nếu đôi nam nữ trong hình quả thật là ba mẹ của tôi thì họ thực sự đã rất hạnh phúc, thế nhưng, hiện giờ họ đang ở nơi đâu?
Tôi đặt bức ảnh trong tay xuống, ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn về hướng xa xăm, trước mặt tôi là lầu nhà Đinh Tiểu Tuệ.
Đinh Tiểu Tuệ cũng giống tôi không học qua đại học, ba của cô Đinh Đại Vĩ là một trưởng phòng của cục cảnh sát thành phố, có lẽ vì những mối quan hệ của ông mà cô ta được đến làm việc ở một siêu thị. Đinh Đại Vĩ luôn là người khiến người khác phải e sợ, ông ta mặc đồng phục đội mũ kê-pi đi nghênh ngang ngoài đường, nghĩ tới việc này hai chân tôi lại run lên. Bây giờ Đinh Tiểu Tuệ đã là một cô gái trưởng thành, mặc dù gương mặt cô không xinh đẹp, nhưng dáng người rất tuyệt, đương nhiên còn cả mái tóc dài đen nhánh, mái tóc đó khiến tôi nảy sinh ham muốn được ve vuốt nó. Nhưng tôi không thể nào đến gần được cô ấy. Từ nhỏ cô ấy đã xa lánh tôi, mặc dù nhà của chúng tôi gần nhau như vậy. Khi còn học tiểu học tôi đã từng thử vuốt mái tóc cô ấy, kết quả là bị cha cô ta đe doạ. Có khi, tôi trốn trên lầu, qua khung cửa sổ nhìn bóng dáng của Đinh Tiểu Tuệ dưới đường, tôi tưởng tượng ra mình biến thành một con đại bàng bay ra cửa sổ, bay về phía cô ấy. Tôi không hề ngờ rằng, trong mùa mưa tới, tôi lại có được cơ hội tiếp xúc với Đinh Tiểu Tuệ một thời gian ngắn tiếp xúc với nhau, đây là chuyện mà thực tình nằm mơ tôi cũng chẳng dám nghĩ tới.
Khí trời vô cùng ngột ngạt.
Tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút, tôi bước ra cửa thì nhìn thấy Tiêu Ái Hồng. Da mặt Tiêu Ái Hồng rất trắng, vóc dáng của anh ta cao ráo, ít nhất cũng cao hơn tôi một cái đầu. Mỗi lần gặp anh ta, tôi phải ngẩng đầu lên mới nhìn được khuôn mặt anh ấy. Những người sống ở đường Hoa Mẫu Đơn này cực kỳ kính trọng anh ta, lý do mà anh ta có biệt hiệu là "Tiếu tiên sinh", là bởi vì anh ta luôn luôn tươi cười với mọi người, bao gồm cả tôi. Anh nhìn tôi mỉm cười gật đầu, tôi dĩ nhiên không biết nên đáp lại anh ta như thế nào. Anh đi bên cạnh tôi, trên người tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, hình như tôi đã từng ngửi thấy mùi hương này ở đâu đó.
Chương 02 phần 10
Đêm vừa đến, không khí vô cùng trầm lắng, bà nội Cố Ngọc Liên đang xem TV dưới phòng khách, bà mở âm thanh rất lớn, tôi luôn nghĩ thính giác của bà có vấn đề, kỳ thực không phải vậy, bà chỉ muốn dùng âm thanh của TV để xua tan không khí tĩnh mịch mà thôi.
Tôi mở bóp lấy ra đồng tiền dính máu, tôi nghĩ, nếu như tôi lại bước vào căn phòng đó lần nữa, kéo rèm cửa sổ, liệu tôi có nhìn thấy đồng tiền dính máu đằng sau lớp cửa kính nữa không? Hiện tại tôi cũng chưa nghĩ ra cách nào để vào căn phòng đó, tôi sẽ chẳng thể dễ dàng tìm ra chìa khoá lần nữa, bà nội không phải kẻ ngốc, bà nhất định sẽ giấu chìa khoá tại nơi mà tôi không tìm được. Tôi nhìn tờ tiền, tôi không biết đó là máu của ai, vuốt ve vết máu trên đó, hình như tôi cảm nhận được dòng chảy của máu. Tôi đột nhiên nảy sinh ý nghĩ đặt tờ tiền lên đầu lưỡi liếm thử, sau khi suy nghĩ này hiện lên, tôi lập tức đặt tờ tiền bên mép. Tôi thè lưỡi, nếm thử mùi vị máu xem như thế nào?
Một tia sáng loé lên trên bầu trời ngoài cửa sổ. Dường như tôi thấy trong đêm đen hiện lên một gương mặt to lớn, sau đó là sấm sét. Tôi kéo tấm rèm lại, chỉ chốc lát, mưa lớn nổi lên. Tiếng mưa rơi vang vọng, là mưa đêm, âm thanh lúc ẩn lúc hiện đêm hôm qua lại xuất hiện, tôi chỉ sợ âm thanh đó sẽ bị tiếng mưa rơi át mất, sau đó thì ngay cả tiếng mưa rơi tôi cũng không nghe thấy nữa. Tôi mang tờ tiền giấu dưới gối, sau đó đi ngủ. Tôi tắt đèn huỳnh quang, mở đèn ngủ màu đỏ, tôi nằm trên giường, lặng lẽ ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, tôi nghe thấy tiếng máu chảy, chầm chậm mà có tiết tấu.
Có người lúc ẩn lúc hiện trước mặt tôi.
Nói đúng hơn, đó là vài cái bóng, tôi không nhìn rõ là bao nhiêu cái, một cái, hai cái, ba cái... tôi không rõ đó là nam hay nữ. Họ đang khiêu vũ, nhảy múa ngay trước mặt tôi, khiêu vũ trong ánh sáng của những chiếc đèn màu đỏ, tiếng máu chảy hoà với tiếng nhạc đệm. Họ là ai? Vì sao lại quấn lấy tôi?
Chương 02 phần 11
Trời mưa suốt một đêm, sang sáng ngày hôm sau, mưa mới nhỏ đi một chút, tới bữa ăn sáng, tôi nhìn bánh quẩy và sữa đậu nành trước mặt có chút ngán ngẩm. Bà nội Cố Ngọc Liên ân cần hỏi tôi làm sao thế, tôi kể cho bà nghe những buồn bực trong lòng. Bà nhìn vào mặt tôi, dường như là đang muốn nhìn thấu tâm can của tôi, bà đã quen làm như vậy. Chỉ có điều tôi không dám chắc lần này bà sẽ không biết được trong lòng tôi nghĩ gì. Đột nhiên tôi có linh cảm ba mẹ mình không còn ở trên thế gian này nữa. Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện khiến tự bản thân tôi cũng lấy làm kinh hãi.
Tôi liều mạng đội mưa chạy ra cửa.
Tôi đụng phải Tiêu Ái Hồng, anh ta đang che cây dù làm bằng nhựa trong suốt, cây dù nhựa trong suốt ấy nhìn cứ như cây nấm mọc trên đầu anh ta vậy. Nếu như trên đầu Tiêu Ái Hồng thật sự mọc một cây nấm dài trong suốt thì anh ta ắt hẳn sẽ được ghi vào sách kỷ lục Guinness cùng với cây nấm rồi. Một cái nấm mọc trên đầu người so với tiểu thuyết của anh ta còn thú vị hơn nhiều. Tôi thừa nhận mình có trí tưởng tượng bay cao bay xa quá ha.
Tiêu Ái Hồng nhìn tôi cười: "Sao cậu không mở dù?".
Tôi cũng nhìn anh ta cười: " Cái nấm".
Anh ta hỏi lại tôi: "Em nói cái gì!".
Tôi vẫn nói: "Cái nấm".
Anh ta cười haha, buồn cười đến vậy sao? Anh ta mặc một cái quần tây dài, đi ngoài đường cứ như đang dạo bước trên mây. Tôi mặc kệ Tiêu Ái Hồng muốn đi đâu, dường như anh ta và tôi không hề liên quan.
Tôi bước ra phố, trên mặt đường xi-măng ngập nước. Xe cộ chạy qua, bắn nước lên tung toé, văng vào người đi đường. Có người mắng chửi gì đó.
Tôi nghĩ, nếu như nước bắn vào người Tiêu Ái Hồng, liệu anh ta có chửi hay không? Chắc là không. Tôi cũng sẽ không, một chiếc xe lướt qua bên cạnh tôi, nước bắn tung tóe khắp người, tôi không những không chửi, trái lại còn nhìn người lái chiếc ôtô nhỏ mỉm cười.
Chỉ cần mưa gió một chút, con phố Hoa Mẫu Đơn sẽ có nước đọng. Bây giờ, tôi ngồi xổm bên cạnh cống thoát nước trên lề đường, nắp cống được đúc bằng gang nhìn qua rất nặng nề. Tôi ngồi xổm ở đó, nhìn cái nắp cống nước rỉ sét, những suy nghĩ kỳ quái cứ đua nhau tuôn ra từ khe hở của nắp cống. Nước trên đường Hoa Mẫu Đơn vẫn chảy ri rỉ vào cống, giống như người bị táo bón, tá tràng không được tốt. Phân Bộ (chi nhánh bộ) giao thông vận tải đã nhiều lần sửa chữa cống thoát nước trên đường Hoa Mẫu Đơn này, nhưng vẫn chẳng hề có chút chuyển biến nào. Thứ gì đã làm tắc nghẽn cống thoát nước, là phân sao? Nhưng các loại phân mà người dân trên con phố này hàng ngày thải ra không thể làm tắc cống nghẽn cống được. Tôi đã từng thấy qua công nhân lắp đặt ống vào cống thoát nước, cái ống nước rất lớn được chế bằng xi-măng cốt thép, ai cũng có thể chui lọt cơ mà. Là cái gì đã làm nghẽn cống thoát nước?
Tôi ngồi xổm bên cạnh nắp cống, nhìn chăm chú thật lâu vào hai cái khe bên cạnh nắp cống. Bất thình lình, dường như tôi không còn thấy cái nắp đâu nữa, bên dưới là nước thải đen kịt, trên mặt khối nước đen ngòm là những bọt dầu màu trắng, lớp bọt dầu sôi trào, khối nước đen ngòm hình như cũng sôi theo, sau đó, tôi thấy một cái bọc vải trắng quấn xác chết trôi lững lờ trên dòng nước đen ngòm, sau đó là cái bọc thứ hai, cái thứ ba... đột nhiên tôi sợ hãi đứng dậy.
Tiếng xương vỡ vụn vang lên, tiếng dao chặt vào xương nghe chói tai. Âm thanh từ một quán mì vằn thắn cách cống nước khoản 10 mét vọng lại. Tôi thấy ông Vương râu, ông chủ quán mì vằn thắn, ông ta đang hung hăng băm lên khúc xương nằm trên cái thớt gỗ. Tôi quay đầu nhìn về phía cống thoát nước, nắp cống vẫn ở chỗ cũ, không có nước đen, cũng không có xác chết.
Ông Vương râu chủ quán mì vằn thắn nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái. Ông ta vừa dồn sức chặt khúc xương, vừa nhìn tôi dò xét. Ánh mắt ấy khiến tôi rất khó chịu, dường như trong óc tôi có một con kiến bò tới bò lui. Tôi muốn lấy cái kìm nhổ trụi râu ông ta, giống như nhổ lông heo vậy. Trước cửa quán mì vằn thắn đặt một cái bếp lò, trên bếp có một cái nồi sắt, trong nồi đang luộc xương, mùi này chính là mùi canh xương. Tôi nuốt nước miếng, tạm thời quên đi chuyện cái xác chết làm tắc nghẽn cống thoát nước, ánh mắt của tôi bị canh xương trắng thu hút. Tôi đã từng nếm qua món mì vằn thắn trong quán của Vương râu, mùi vị ngon vô cùng. Tôi cũng không chỉ một lần từng ăn mì vằn thắn mà bà nội Cố Ngọc Liên gọi ông chủ Vương râu đưa tới, nghĩ đến việc ông ta nấu mì vằn thắn rất ngon, tôi tạm thời không muốn nhổ râu ông ta nữa.
Tôi bước đến cửa, Vương râu vẫn không có phản ứng gì, tiếp tục chặt khúc xương. Trong mắt ông ta, tôi giống như một loại dịch bệnh nào đó lây lan vào mùa xuân. Vợ ông ta là Phạm Mai Muội bước ra, bà ta cũng bình thường như bao bà vợ khác, mặt đầy tàn nhang. Tôi rất lấy làm kỳ quái, khuôn mặt tàn nhang của bà vợ không làm ảnh hưởng gì đến công việc làm ăn của ông ta sao. Phạm Mai Muội hỏi tôi: "Thần Quang, cậu muốn ăn mì vằn thắn sao?" Giọng nói của bà ta cực kỳ mềm mại, một người phụ nữ mặt đầy tàn nhang lại có giọng nói thế này quả là kỳ lạ. Tôi không để ý đến bà ta, tôi chỉ nhìn những cục xương đang đảo qua đảo lại trên chảo. Nhìn một lúc, tôi rời đi. Tôi lờ mờ cảm thấy hình như họ lại sắp nói một chuyện gì đó liên quan đến tôi.
Tôi nghe Vương râu chửi rủa: "Đồ thần kinh".
Đó là đang chửi tôi.
Chương 02 phần 12
Tôi lấy trong túi ra tờ tiền bị dính máu, nó đã bị mưa làm cho ướt đẫm, vệt máu cũng thấm ướt, tựa như nó chưa từng khô vậy. Tôi đã bỏ nó vào ví trước khi rời nhà, tôi chẳng màng đến chuyện bên ngoài đang mưa. Tôi đốt đèn cầy, cầm tờ tiền máu hong phía trên cho khô. Khói bốc lên trong lúc tôi hơ tờ tiền, khói mang theo màu máu đỏ, còn có cả một mùi rất kỳ lạ. Tới lúc tờ tiền khô rồi tôi mới phát hiện nó giống như đang phát sáng. Kỳ thực tờ tiền này trông có vẻ cổ xưa và u ám vì bị dính vết máu và những vết bẩn. Vết máu trên tờ tiền vẫn rõ ràng như cũ.
Tôi sờ sờ tờ tiền. Nó không còn phẳng phiu như trước, nó có vẻ mềm mại, giống mảnh vải bông cũ. Tôi cầm lấy nó, đặt lên đầu lưỡi, tôi muốn đầu lưỡi mình cũng mang màu đỏ sậm, đầu lưỡi tôi vuốt ve tờ tiền. Khi liếm hình như tôi lại nghe thấy tiếng máu chảy. Tôi nghĩ âm thanh như có như không ấy sẽ lại đến. Nếu như ba mẹ tôi thật sự đã chết, có thể tôi sẽ thấy trong phòng một ít chứng cứ chứng minh điều đó.
Cây đàn dương cầm cùng tấm vải trắng bao phủ?
Đoá hoa hồng héo rũ dưới gối?
Cái rương dưới sàn?
Kim đồng hồ treo tường dừng lại ở 12 giờ?
Tôi muốn giải đáp những mối băn khoăn này.
Chương 02 phần 13
Đúng vào lúc tôi đang liếm tờ tiền dính máu, Tiêu Ái Hồng và người của nhà xuất bản Gió Mùa cũng đang cùng nhau dùng cơm. Mặc dù ăn uống là quan trọng, nhưng điều quan trọng hơn với họ là thảo luận về cuốn tiểu thuyết kinh dị tiếp theo của Tiêu Ái Hồng. Nhà xuất bản Gió Mùa đã phải cử người vất vả lặn lội về phương Bắc tới thị trấn Xích Bản, chưa kịp nghỉ ngơi liền đến gặp Tiêu Ái Hồng, nhất định là Tiêu Ái Hồng đã có ý tưởng cho bộ tiểu thuyết kinh dị mới.
Tiêu Ái Hồng là nhà văn chuyên sáng tác tiểu thuyết kinh dị, tiểu thuyết của anh ta bán rất chạy trên thị trường. Ai cũng chờ mong bộ tiểu thuyết mới của anh ta, anh ta cũng hy vọng rằng tiểu thuyết của mình sẽ không làm độc giả thất vọng.
Bọn họ ngồi đối diện nhau ở bàn ăn sát cửa sổ, bên ngoài vách cửa kính dòng người vẫn tấp nập qua lại, mưa vẫn rơi. Họ dường như không hề nhìn thấy cảnh vật cũng như những người qua đường lướt qua bên ngoài cửa sổ. Đồ ăn vẫn chưa được đem ra, họ ngồi uống trà, nói chuyện, không biết họ nói chuyện có hợp nhau không, có điều vẻ mặt họ dường như không chút biểu cảm, trên nét mặt cả hai lộ rõ vẻ nhạt nhẽo.
Tiêu Ái Hồng điềm tĩnh lấy trong túi ra một tờ báo rất cũ, giấy đã ố vàng, giống như đã bị đổ nước trà vào vậy. Anh ta mang tờ báo đặt trước mặt người bên nhà xuất bản. Người nọ dùng ngón tay đẩy đẩy mắt kính. Tiêu Ái Hồng chỉ vào tờ báo, dùng bút đỏ đánh dấu phần tin tức: "Cậu xem, đây là tờ báo in hồi 17 năm về trước, nói cách khác, 17 năm trước, ngôi nhà nhỏ bên cạnh nhà tôi đã xảy ra một vụ án mạng".
Đó là một dòng tin tức ngắn gọn, trên đó viết chính xác rằng tại căn hộ số số 27 trên đường Hoa Mẫu Đơn đã xảy ra một thảm hoạ ngộ độc khí ga, một đôi nam nữ đã chết. Nghe đâu là một đôi vợ chồng đang ý mặn tình nồng. Người bên nhà xuất bản nhìn Tiêu Ái Hồng nói: "Bộ tiểu thuyết kinh dị lần này anh định lấy cảm hứng từ vụ ngộ độc khí ga kia?".
Tiêu Ái Hồng mỉm cười gật đầu, ánh mắt lấp lánh ánh sáng: "Tôi đã ngửi được mùi máu tanh. Tôi đang mong chờ mùi vị này đây".
Người kia cũng cười, anh ta cho rằng Tiêu Ái Hồng không sai và đang mong chờ Tiêu Ái Hồng sẽ biến một vụ ngộ độc khí ga bình thường thành bộ tiểu thuyết bán chạy.
Họ đang nói chuyện thì bà nội Cố Ngọc Liên đi ngang qua bên ngoài.
Bà nội tình cờ nhìn vào trong quán cơm, qua cửa sổ bà nhận ra hàng xóm của mình đang nói chuyện với người nào đó. Dường như có chút hiếu kỳ, bà dừng bước. Bà không thể nghe thấy bọn họ đang nói gì, lớp thuỷ tinh trong suốt đã ngăn âm thanh truyền ra ngoài. Đột nhiên bà cong ngón tay gầy trơ xương lại giơ lên, gõ gõ vào tấm kính thủy tinh để thu hút sự chú ý của Tiêu Ái Hồng cùng người kia, họ nhìn bà một chút rồi lại tươi cười. Tiêu Ái Hồng dùng tay ra hiệu với bà nội Cố Ngọc Liên, sau đó thì bà rời đi.
"Đó là ai vậy, thật cổ quái", đại diện nhà xuất bản Gió Mùa cười nói.
Tiêu Ái Hồng nói: "Bà ấy là hàng xóm của tôi, bà chủ căn nhà số 27 đường Hoa Mẫu Đơn - Cố Ngọc Liên, vụ án ngộ độc khí ga mà báo đăng xảy ra tại nhà bà ta, nạn nhân chính là con trai và con dâu của bà ta".
Đại diện nhà xuất bản Gió mùa nghi hoặc hỏi: "Sao bà ta không chết?".
Tiêu Ái Hồng nói: "Thú vị ở chỗ bà ta không hề bị ngộ độc khí ga. Bà ấy còn một đứa cháu trai, bây giờ đã 20 tuổi, là một thanh niên đần độn mặc dù nhìn bề ngoài rất bình thường, nhưng đầu óc lại có vấn đề, luôn làm những việc kỳ quái".
Đại diện nhà xuất bản Gió Mùa nhìn vào mắt Tiêu Ái Hồng, mắt Tiêu Ái Hồng loé sáng, khiến cho anh ta liên tưởng đến mặt nước hồ thu lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Ai biết được bên dưới mặt nước lấp lánh ấy là cái gì? Chỉ có điều nó là thứ mà nhà xuất bản Gió Mùa đang rất mong đợi.
Chương 02 phần 14
Tờ tiền này thuộc về tôi, nhưng không phải là bà nội cho tôi, tôi đã 20 tuổi, nhưng vẫn chưa từng được nắm giữ trong tay một tờ tiền có giá trị nào, tờ tiền máu này chẳng biết từ đâu bay tới đã lấp đầy cái túi trống rỗng của tôi. Tôi không thể để cho bà nội phát hiện ra nó, nếu bà phát hiện ra tờ tiền này, không biết sẽ làm gì với nó?
Buổi tối hôm nay, tôi lại nghe được âm thanh như có như không kia, lần này tôi có thể chắc chắn rằng đây là tiếng khóc của một cô gái. Nghe âm thanh này, tôi lại nhớ đến tiếng chuột kêu chít chít trong giấc mơ, tôi có còn mơ lại giấc mơ đó hay không, hay nó sẽ bị một cơn ác mộng khác thay thế?
Tôi vẫn nhớ trước khi ngủ tôi đã mang tờ tiền dính máu đặt dưới gối của mình, tôi sợ rằng sau khi tỉnh dậy sẽ không tìm thấy nó. Khi bị tiếng khóc của một cô gái đánh thức, tôi cảm thấy toàn thân như bị vật gì đó giữ chặt, không thể động đậy. Tôi bắt đầu giãy dụa, tôi thấy mình đang giãy dụa như khi bị tấm vải trắng ở phòng ba mẹ quấn lấy trong cơn ác mộng lần trước, cảm giác như không thở được nữa.
Từ bé tôi đã sợ nghe thấy tiếng khóc vào ban đêm, tiếng khóc giữa ban ngày và tiếng khóc trong đêm không giống nhau, tiếng khóc trong đêm khiến tôi bất an. Nếu tôi cảm thấy bất an, thì đồng thời cũng nảy sinh cảm giác bất lực, giống như bản thân đang bơ vơ trên một hòn đảo hoang mà sóng thần thì sắp ập đến. Lúc này, tôi sẽ không chút do dự mà hét lên thật to.
Tiếng khóc của người con gái vẫn còn tiếp tục, sắc nhọn, như có như không.
Hình như tiếng khóc truyền đến từ phòng ba mẹ tôi.
Tôi giãy dụa, mở miệng hét lớn.
Tôi nghe được tiếng hét của mình xuyên thủng màn đêm.
Nếu như là mọi khi, bà nội Cố Ngọc Liên sẽ nghe thấy tiếng thét, bà sẽ không ngủ nữa. Thông thường, khi nghe tiếng hét của tôi, bà sẽ chạy vào phòng ôm tôi vỗ về, không cho tôi tiếp tục hét. Nhưng tối nay không như vậy, tôi la hét hồi lâu, cũng không thấy bà nội có động tĩnh gì. Điều này khiến lòng tôi bất an, tôi càng hét lớn hơn đồng thời vùng lên dữ dội, tôi không biết tiếng hét của mình có to hơn tiếng khóc trong đêm của người con gái kia không nữa.
Rốt cục thì bà nội cũng đã chạy lên lầu.
Bà bước vào phòng tôi. Bà mặc một bộ áo ngủ in hoa, mái tóc bạc rối bung, đôi mắt trống rỗng, vô hồn. Bà ôm lấy đầu tôi, nói giọng khàn khàn: "Cháu trai, cháu làm sao thế, cháu trai, có phải cháu lại gặp ác mộng không? Đừng sợ, cháu trai, đừng sợ, bà nội đang ở cạnh con đây".
Tôi ngừng gào thét, bà nội giống như một liều thuốc an thần của tôi, tay bà nhăn nheo vỗ về khuôn mặt tôi đang nóng hầm hập. Tay bà lạnh giá, đôi bàn tay ấy khiến tôi bình tĩnh trở lại. Tôi nói, tôi sợ, bà nội nói: "Cháu trai, đừng sợ, đừng sợ gì hết, chẳng có gì đáng sợ cả, bà sẽ che chở cho cháu". Tôi còn nói, có người khóc, bà vẫn đưa bàn tay nhăn nheo lạnh giá vuốt vuốt khuôn mặt tôi, bà nói: "Đừng khóc, chỉ là giấc mơ thôi cháu à".
Tôi rất hy vọng tiếng khóc của người con gái ấy chưa từng xuất hiện, tôi hy vọng đó chỉ là một giấc mơ, là một cơn ảo mộng, nhưng thực tế tiếng khóc đó lại khiến tôi bất an, nó khiến tôi phải gào thét lên như chó sói. Tôi cũng sợ cả tiếng thét của chính mình, toàn thân tôi run rẩy đứng dậy. Bà nội Cố Ngọc Liên chăm chú nhìn tôi hồi lâu. Bà nói: "Đứa trẻ đáng thương!".
Chốc lát, tiếng khóc kia lại vang lên, tiếng khóc có lực xuyên thấu vô cùng lớn. Mùa mưa đã bắt đầu ở đây, những giọt mưa cũng giống như từng cây kim đâm vào màng nhĩ tôi. Tôi nắm lấy áo bà nội không chịu buông, lúc này, chiếc áo ngủ ấy đối với tôi giống như ân nhân cứu mạng vậy. Tôi nói: "Đúng là có người khóc, không lẽ bà không nghe thấy, bà nội?". Bà nội lắng tai nghe, sau một lúc lâu, bà mỉm cười sờ sờ đầu tôi nói: "Cháu trai, đừng sợ, đó là tiếng mèo gọi tình thôi mà".
Tôi không tin đó là tiếng mèo gọi tình yêu, mặc dù vẫn thường có mèo hoang qua lại trên nóc phòng tôi, vào ban ngày, tôi đã từng thấy đôi mắt chúng có màu hổ phách. Tiếng mèo kêu không phải như thế, tôi chưa tới mức ngay cả tiếng mèo kêu hay tiếng phụ nữ khóc cũng không phân biệt được. Tôi nói: "Bà nội, không phải là mèo kêu, là tiếng con gái khóc". Bà nội vẫn khăng khăng nói: "Đứa nhỏ ngốc, đó là mèo kêu"
Chương 02 phần 15
Không hiểu vì sao mà Tiêu Ái Hồng lại kêu tôi đến nhà anh ta, nói với tôi một chuyện khiến tôi hoài nghi: Ba mẹ tôi đã chết, sớm đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa. Một hôm tôi đi đến trước nhà Tiêu Ái Hồng nhìn thấy siêu thị Hoa Tháng Năm - nơi mà Đinh Tiểu Tuệ đang làm xảy ra một trận hoả hoạn lớn. Tôi thoáng nghĩ, trận hoả hoạn kia có liên quan đến tôi, bởi vì, trước khi xảy ra hoả hoạn, tôi đã đến siêu thị Hoa Tháng Năm, tôi chính là kẻ mang đến điều chẳng lành sao? Đến siêu thị Hoa Tháng Năm mua đồ là cái cớ tốt nhất để tôi có thể đến gần Đinh Tiểu Tuệ. Không thể phủ nhận, Đinh Tiểu Tuệ chính là người mà tôi thầm mến, mặc dù tôi hiểu rất rõ đó chỉ là giấc mơ mà mãi mãi sẽ không thành sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip