28 -30. Vui Quá Hóa Buồn

 Gương mặt đen của Thường Tự cũng không có tác dụng, Công tử Tịch lịch sự lại cố chấp, cẩm y đơn bạc không ngại phiền vướng mắc với hắc diện quân. Lời nói không nhanh không chậm, lại cười ôn hòa, thuyền lớn của hắn tuy không đẹp bằng thuyền hoa, nhưng mười phần quý phái, mà sau hắn còn có hai người hầu, bên cạnh thuyền lớn còn có mấy chục người cung kính khoanh tay đứng thẳng. Cho nên, tuy là hắn trói gà không chặt, nhưng sau hắn còn có vô số người, Thường Tự muốn dùng sức mạnh giải quyết, e là sẽ khiến cho cảng một phen rối loạn.

Hắn không thể để chủ tử thêm phiền toái không cần thiết, nhưng không biết làm sao cự tuyệt nam nhân "quấn quýt si mê không ngớt" này. Hắn là một kẻ vũ phu, hoàn toàn không biết cái gì gọi là văn nhân mặc khách (nhà văn nhà thơ) trong giang hồ, nếu có thể, hắn thật muốn đem đầu người này làm trái cầu để đá nha.......

Trên ban công thuyền hoa, Lân Xuyên cau mày càng chặt, môi hắn cong lên nguy hiểm, kiên nhẫn của hắn sắp hết. Thêm mấy ngày nay bởi vì ai đó mà tính tình nóng nảy, trên gương mặt điển trai đó đã bao trùm hàn băng, khiến ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.

Mặc Ngưng Sơ càng xem càng vui, bây giờ cuối cùng cũng có người đứng ra khiêu chiến với thế lực tàn ác, tốt nhất là cả hai lưỡng bại câu thương, nàng có thể lợi dụng lúc hỗn loạn dẫn Tiểu Mỹ bỏ trốn. Đây là cảng, cũng không cần lo lắng trọng lượng của Tiểu Mỹ quá lớn mà bị chìm, chỉ cần lẫn vào đám đông, cũng không còn chịu uy hiếp của Đại Ma Vương.

Nàng vạn phần sung sướng, đắc ý vặn vẹo, dây thừng trên eo nàng hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ vì không muốn bọn họ cảnh giác mà cố ý giả dạng nhưng không có việc gì. Hiện giờ, thời cơ đã đến, đợi thêm một chút, thừa lúc mọi người đều chú ý tới công tử Tịch, nàng cẩn thận lấy dao lam giấu dưới đáy giày thêu, cứa hai lần cắt đứt dây thừng, lùi vào sau khoang thuyền cứu Tiểu Mỹ ra.

Dân gian thường có câu nói: "Vui quá hóa buồn."

Mặc Ngưng Sơ vì quá đắc ý mà vênh váo, quên che mặt, liền nghe đằng sau có một tiếng kêu vui vẻ "Tiểu Sơ?"

Công tử Tịch nhìn người con gái mặc áo trắng đang khom mình nghiêng mặt, đầu tiên sửng sốt, sau lập tức cười vang "Là ngươi sao? Tiểu Sơ?"

Vì thế, mọi nơi im lặng, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua, hiu hắt đầy quỉ dị.

Ánh mắt Lân Xuyên nhìn vào sợi dây đứt trong chốc lát, rồi chậm rãi nhìn lên hình ảnh nhỏ bé khẽ run kia.

Cuối cùng Mặc Ngưng Sơ hoảng loạn rưng rưng.

Bên trong thuyền hoa.

Gian phòng này tuy không lớn, lại có màu sắc cổ xưa, cột xà được điêu khắc, bài trí đều là vật thượng phẩm, tinh xảo nhưng không mất đi vẻ đẹp, xa xỉ mà không mất đi lịch sự tao nhã.

Cuối cùng công tử Tịch cũng vào được thuyền hoa như ý nguyện. Bởi vì hắn là lão sư của "tiểu Sơ". Đi theo hắn còn có một nữ tử mỹ lệ, trang điểm đơn sơ, thần thái kiều mỵ đầy nũng nịu, nhắm mắt đi theo công tử Tịch lên thuyền, cao quý kiêu ngạo, cũng không có vẻ mất tự nhiên, giống như thuyền này không phải của người khác.

Mà lúc nàng thấy Lân Xuyên, không thể tránh khỏi ao ước, nhưng khi nhìn đến Mặc Ngưng Sơ bên cạnh, chỉ hơi giật mình, liền nhanh chóng khôi phục nụ cười cao ngạo. Khóe môi vẫn còn treo nụ cười khiêu khích và khinh thường, đặc biệt là lúc quét qua bộ ngực nhỏ xinh của Mặc Ngưng Sơ, cơ hồ xem như không hề nhìn thấy nàng, không thèm nói một câu liền đem ánh mắt đặt trở lại vào hai nam nhân.

Có đôi khi, nữ nhân nhìn nữ nhân, không cần lời nói.

Khóe miệng Mặc Ngưng Sơ giật giật, liền hiểu được ẩn ý của ả "Miệng còn hôi sữa, hoàn toàn không có tư cách tranh với nàng."

Chỉ là nàng hiện tại không có hứng thú quan tâm đến nữ nhân kia, nàng dường như còn có vấn đề lớn hơn cần giải quyết.

'''''''''''''''''''''''''''

 Một cái giường thấp phong cách cổ xưa được đặt ở trong phòng, trên đó có nệm nhung êm ái, Lân Xuyên mím môi ngồi dựa trên ghế chủ, Công tử Tịch hữu lễ ngồi phía đối diện, nữ nhân đi theo cũng lập tức ngồi ở bên cạnh hắn, cử chỉ tao nhã, mỗi câu đều thỏa đáng giữ lễ, môi đỏ mọng, đầy tự tin.

Thường Tự tiến lên châm trà, Mặc Ngưng Sơ lại đứng một bên cực kỳ do dự không biết có nên trốn chạy ngay lập tức hay không, thì đột nhiên Lân Xuyên vươn tay ra nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng vào vị trí bên cạnh mình. Mùi hương nam tử trong lành thơm mát phả vào mặt, dường như mới tắm không lâu, trong hơi ẩm còn có mùi bạc hà thoang thoảng. Mặc Ngưng Sơ có chút ngây người, trên vai đã xuất hiện thêm một bộ móng vuốt, lù lù nằm yên ở đó như tuyên cáo lãnh địa của hắn, không khỏi khiến nàng vùng vẫy một chút.

Công tử Tịch khẽ ngẩn người, lập tức lễ phép cười rộ "Tiểu Sơ, đã lâu không gặp, người cũng xinh đẹp lên rồi, chờ một thời gian, ngươi nhất định khuynh thành... Đây là công chúa Vi Lộ của Mỗ quốc, lần này đi đến Xuyên Hạ để du lịch và học hỏi, thuận tiện cảm thụ sự thịnh thế huy hoàng của Xuyên Hạ chúng ta. Vị này chính là..." Ánh mắt của hắn từ Mặc Ngưng Sơ chuyển qua Lân Xuyên, đối với nam tử có khí chất khác người thường này có chút xúc động tán thưởng.

Chỉ là nước nhỏ, lại còn đi du lịch học hỏi? Rõ ràng là muốn đi trói buộc nam nhân.

Vị công chúa điện hạ trong truyền thuyết kia xuất hiện, nhưng Mặc Ngưng Sơ hoàn toàn không có tâm tư đi nghiên cứu này nọ, nàng vô cùng băn khoăn, cái người đang ôm chặt nàng lại yên tĩnh như nước hồ thu, hơi ấm lại như bàn là, nặng nề thấm qua lụa mỏng truyền đế đốt nàng đến kinh hồn táng đảm. Đối diện với tầm mắt bốn phương tám hướng, nàng đành phải kiên trì chống đỡ "Vị công tử này, lúc nãy ta đã nói rồi, ngươi nhận lầm, ta không phải Tiểu Sơ của ngài, tên của ta là Tiểu Đào Tử..."

Công tử Tịch cố chấp lắc đầu. "Làm sao ta nhận lầm được? Tiểu Sơ, ta gặp ngươi lúc đó ngươi vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng gương mặt này không có một chút thay đổi, ta đã từng vẽ một bức tranh nhỏ cho ngươi, bởi vì lúc đó ngươi còn quá nhỏ, nên ta chủ trương thay ngươi vẽ lớn thêm vài tuổi, bức tranh đó với ngươi bây giờ giống nhau như đúc." Ngừng một chút, vô cùng chắc chắn cười nói "Ta chưa bao giờ nhận lầm người."

Mặc Ngưng Sơ gần như muốn lật bàn la lớn: ngươi nhận lầm người rồi. Ngươi là nhận lầm người. Cả nhà ngươi đều nhận lầm người.

Đang lúc tức giận, lại bị một luồng sức mạnh đột nhiên túm lại, nàng không phòng bị nên bị dán sát vào trên người Lân Xuyên. Trong tầm mắt đầy ngạc nhiên xung quanh, con ngươi đen của Lân mỹ nhân thâm thúy nheo lại, chống nửa đầu, nhìn người đối diện gằn từng chữ "Ngươi nhận lầm!"

Hắn chưa bao giờ là người thích mở miệng nói chuyện.

Nhưng khi mở miệng, sẽ khiến cho bốn phía đột nhiên yên tĩnh, mang theo âm thanh không thể nghi ngờ, chỉ có mấy chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến cho người khác không thể phản bác.

Công tử Tịch ngây người, còn muốn nói điều gì, đã thấy nam tử kia chậm rãi cúi đầu, đôi môi xinh đẹp hôn lên tóc Mặc Ngưng Sơ, này môi man mát lành lạnh lại sinh ra một lực hấp dẫn đòi mạng người.

Mặc Ngưng Sơ hóa đá, suy nghĩ bên trong hoàn toàn hỗn độn, nhìn đôi môi mỏng trước mặt chậm rãi mở ra "Nàng là vị hôn thê của ta, nàng nói rồi, nàng không biết ngươi"  

'''''''''''''''''''''''''''''

 Lân Xuyên chính là người như vậy, cho dù là nói dối cũng đường hoàng mà nói, không để lại tí sơ hở gì cho người khác nhận ra, làm cho người ta không cách nào hoài nghi. 


Mặc Ngưng Sơ khó khăn nghĩ, chẳng lẽ vì hắn cầm vàng của nàng, cho nên mới giúp nàng chắn tai họa?

Nhưng hắn vốn là một cái tai họa mà.

Trong lòng oán thầm, hơi giương mắt, vô tình chống lại ánh mắt tò mò của công tử Tịch đang nhìn tới, không khỏi chột dạ.

Nàng biết rõ về hắn, hắn là một người cố chấp, cũng là người tự phụ. Hắn không ồn ào, không ầm ĩ, chỉ là ngồi đó nhìn ngươi trân trân, quấn lấy ngươi, không ép ngươi nói ra lời nói thật hắn sẽ không bỏ qua.

Rất nhiều năm trước, nàng không cẩn thận phổ ra khúc nhạc kia, hắn liền đi khắp thế giới chỉ để tìm "nàng". Đi ngao du khắp nơi học hỏi cũng chỉ là để cho hắn xứng với "nàng". Nhiều năm kiên trì như vậy, hắn vẫn như cũ không chịu buông tay. Nhưng có ai biết được, kỳ thật người hắn muốn tìm năm đó lại chính là tiểu cô nương vừa hơn 7 tuổi?

Nàng không dám tưởng tượng, nếu có một ngày chân tướng bại lộ, sẽ xảy ra cuồng phong bão táp gì.

Đối với hắn, tránh càng xa càng tốt.

Mặc Ngưng Sơ chìm sâu vào trong suy nghĩ rối rắm, nữ nhân đối diện lại dường như không còn kiềm chế được, nàng ta không thể chịu được khi đã có một nữ tử mỹ lệ uyển chuyển như nàng ngồi ở đây, Tịch vẫn cư nhiên hướng tầm mắt đến tiểu cô nương đó.

Nam tử Xuyên Hạ đều tuấn mỹ tao nhã, làm sao tiểu tử của Mỗ quốc có thể so sánh được. Cho nên lần đầu gặp được công tử Tịch, nàng đã mê muội hắn, muốn phụ hoàng tứ hôn để hắn làm phò mã. Đáng tiếc là hắn lại nhẹ nhàng cự tuyệt, nói rằng đã có người yêu ở Xuyên Hạ, nhưng đến tột cùng người đó là ai, hắn cũng không biết.

Nữ tử Mỗ quốc trời sinh nhiệt tình, vừa mắt người nào thì nhất định không bỏ qua, vì vậy nàng mới đi theo hắn về Xuyên Hạ.

Mà bây giờ, nàng lại phát hiện thêm một nam nhân hoàn mỹ. Hắn có một khí chất khiến cho nữ nhân điên cuồng, nàng chỉ cần liếc mắt một cái, cái vẻ dũng mãnh đến cuồng ngạo này liền khiến cho máu nàng sôi trào. Nếu nói công tử Tịch là một con suối ôn hòa, thì nam tử kia, tựa như một viên ngọc long lanh. Hai người có lực hấp dẫn không giống nhau như vậy, nhưng lại đồng thời tập trung vào một tiểu hài tử khô quắt khô queo.

'Vị công tử này, vị hôn thê của ngươi thật là nhỏ nhắn xinh đẹp. Chỉ sợ là chưa tới tuổi cập kê, thật đúng là làm khổ công tử rồi, còn phải đợi thêm ba năm nữa." Vi Lộ công chúa rụt rè che tay áo cười duyên, nhưng ánh mắt lại cao ngạo như một con chim công. Thậm chí ánh mắt nàng ta không thèm nhìn vào Mặc Ngưng Sơ, nhưng lời nói lại như hóa thành cây kim đâm ngay vào nàng. "Công tử xuất chúng như vậy, không lẽ đứa bé này làm thiếp? Tuy vậy, đó cũng là phúc phần của nàng ta rồi."

Mặc Ngưng Sơ rốt cuộc buồn bực.

Nữ nhân không biết tốt xấu này cứ lặp đi lặp lại nhiều lần gián tiếp khiêu khích nàng. Trước là miệt thị bộ ngực xinh xắn của nàng cũng không sao, cư nhiên bây giờ lại còn nói nàng là thiếp của người khác?

Nếu như nàng dễ bắt nạt như vậy, thì nàng không còn là Mặc Ngưng Sơ nữa rồi.

Lời nói của Vi Lộ khiến cho công tử Tịch hơi nhíu mày, đang muốn nói xin lỗi, lại thấy nữ tử áo trắng đột nhiên bĩu môi, nhào vào trong lòng nam nhân bên cạnh, cánh tay quấn lấy bộ ngực tráng kiện của hắn. Ngẩng đầu lên, đôi mắt to đen lúng liếng mọng nước, chân mày lá liễu nhíu lại, ra vẻ uất ức to lớn "Lân ca ca, đều là do muội không tốt. Muội có lẽ ở nơi nào đó lỡ trêu chọc đại thẩm thẩm này tức giận, nên nàng mới có thể chỉ trích muội như vậy."

Tay ôm bả vai nàng cứng đờ, tiếp theo sức lực đột nhiên tăng lớn, Mặc Ngưng Sơ sửng sốt, lập tức bị ôm chặt trong cánh tay thon dài, ở nơi tầm mắt nàng không nhìn thấy, đôi mắt đen thâm thúy của Lân Xuyên chợt lóe lên ý cười. Sau đó hắn chậm rãi cúi xuống, tiếng nói nhẹ nhàng hoàn mỹ dường như dán lên lỗ tai nàng "Không cần giải thích với đại thẩm thẩm, nàng và nàng ta không quen biết, đắc tội cũng không sao."

Vì thế, Vi Lộ công chúa hóa đá.  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip