94 - 95. Giận 1
Thanh âm thống khổ của Phong Nhu Tuyết không ngừng phát ra ở trong đại sảnh, nhưng nhóm cung tỳ ai cũng không dám đứng lên đi tới giúp, một là sợ chọc vị tiểu chủ Mặc Ngưng Sơ kia, hơn nữa chính là bị hù dọa đến, hai chân căn bản cũng không có biện pháp nhúc nhích.
Mà ở lúc này.
Cục diện cứng ngắc vẫn kéo dài đến khi cửa lớn Nhu Tuyết điện bị một chưởng lực nặng nề phá nát bấy, cuồng bạo gió dữ cuốn tới, che mất đóa hoa màu đỏ chói mắt ở tường viện.
Mọi người lập tức hít vào một hơi.
Bóng dáng màu vàng sáng mang theo căng thẳng tức giận, một đường đi vào, nặng nề áp bức ép toàn thân bọn họ đều không tự chủ run rẩy, từ trong lòng giật mình sợ hãi, không cách nào khắc chế run rẩy.
Phong Nhu Tuyết đang ôm thân thể co rúc tới cửa, trong mắt đen gần như hỏng mất liền nhìn ra nam tử thân hình thon dài kia, khuôn mặt tuấn tú tựa như thiên nhân, mà gương mặt kia nàng đã hồi lâu chưa từng nhìn thấy. Nhưng lúc này biểu cảm của hắn như có thể đông lạnh ánh mặt trời, lạnh lẽo ùn ùn kéo đến, nàng run rẩy, ôm chút hy vọng cuối cùng hướng tới hắn đưa tay ra, dùng hết hơi sức cuối cùng, mang theo uất ức chảy ra nước mắt: " Hoàng thượng. . . . . Thiếp thân thật đau. . . . . Thiếp thân. . . . ."
Nạp Lan Lân rũ mắt nhìn về phía nàng.
Chỉ là một ánh mắt, liền khiến Phong Nhu Tuyết hoàn toàn tuyệt vọng.
"Nàng ở nơi nào?" Hắn từng chữ từng chữ nói rõ ràng, không mang theo một tia ấm nào. Tóc như lụa đen rơi tại đầu vai hắn, một đôi con ngươi tối đen thâm trầm như bóng tối lạnh lẽo, thâm u không thấy đáy.
Mà hắn nói" nàng" . . . . .
...đến tột cùng là chỉ người nào, ai cũng biết.
Phong Nhu Tuyết thống khổ nhắm mắt lại, đang muốn gian nan mở miệng, chỉ nghe hậu viện truyền đến thanh âm va va chạm chạm, còn có tiếng nữ tử nức nở đứt quãng .
Nam tử cao ngạo lại nguy hiểm này một cái chớp mắt sửng sốt, liền lập tức đi về phía trước, mà ở bên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn lại vừa đi vừa cầm đem long bào trên người cởi ra, không chút nào thương tiếc ném xuống đất. Mà trong góc tối nhảy ra một nam tử áo xanh khác, người đó Phong Nhu Tuyết nhận ra được. . . . .Đái Đao Thị Vệ cận thân của hoàng thượng, Thường Tự.
Hắn khom người, ở sau lưng Nạp Lan Lân khom lưng nhặt quần áo hắn ném xuống. Sau đó lành lạnh liếc mắt nhìn lướt qua từng người trong Nhu Tuyết điện , lại nhìn một chút về phía trước, nơi mà Nạp Lan Lân chạy đến, cánh môi mím chặt, lại lần nữa biến mất trở về trong góc tối không người nhìn đến.
Nạp Lan Lân cởi đến trên thân chỉ còn lại một cái áo gấm đơn màu trắng, kim quan đội trên đầu cũng không biết ném tới nơi nào, chỉ dùng một đoạn dây đỏ đơn giản đem tóc đen như mực thắt lại, không còn khí thế của Đế Vương, trong đôi mắt chỉ chứa đựng tràn đầy lo lắng.
Lúc này đã sắp đến gần đầu mùa hè, ánh mặt trời rực rỡ vô cùng.
Ngói bạch ngọc, chung quanh cũng lóng lánh ánh sáng như lưu lại, lúc hắn rốt cuộc đi vào trong sân nhỏ, thời điểm chạm đến một mảnh máu đỏ . . . . .
Thời gian như ngưng lại.
Mặc Ngưng Sơ vừa khóc vừa dùng hết sức lực cõng Tiểu Mỹ cơ hồ lớn gấp đôi so với nàng, quỳ gối trên mặt đất thô sáp lạnh như băng, nàng là nỗ lực muốn đem Tiểu Mỹ chống lên, nhưng nàng tựa như có lẽ đã không còn đủ sức để làm việc này. Từ phòng chứa củi đến bên ngoài, kéo theo một đạo vết máu thật dài nhìn thấy mà ghê người. Máu tươi từ Tiểu Mỹ nhỏ đến chân của nàng rồi chảy xuống, cùng nhau nhiễm đỏ sa y trên người Mặc Ngưng Sơ. Không phân rõ đến tột cùng là máu của ai.
Mà nàng không có nhìn thấy hắn.
Lông mi của nàng giống như cánh bướm run lẩy bẩy ở trong gió. Nàng nghẹn ngào tự trách mình vô dụng, nắm tay Tiểu Mỹ, nắm thật chặt những chỗ xem ra còn hoàn hảo không hao tổn, nhưng chỉ có thể chính là một chỗ nho nhỏ như vậy. . . . . Vì vậy nàng khóc đến càng thương tâm.
Nạp Lan Lân sải bước đi qua, một phen kéo qua nàng, cũng không kỳ vọng nàng có thể làm ra biểu tình gì để cho hắn tâm tình vui vẻ một chút, liền đem nàng đặt ở trên lưng mình, lại kéo qua hai cánh tay nhỏ nhắn tinh tế của nàng quấn lên cổ mình, phun ra hai chữ: " Giữ chặt."
Giọng điệu ra lệnh trước sau như một.
Mặc Ngưng Sơ ngây ngốc không phản ứng kịp, trong lúc nàng còn chưa hồi thần hắn đã bỗng chốc đứng lên. Nàng chỉ cảm thấy mũi chân bị tách khỏi mặt đất, theo phản xạ liền ôm chặt cổ hắn, mà lúc nhìn lại rõ ràng, phát hiện ra Tiểu Mỹ đã bị hắn không cần tốn nhiều sức ôm ngang ở giữa hai đạo cánh tay thon dài, lại nghiêng đầu, khuôn mặt đen như mực của Lân Xuyên liền rơi vào trong mắt của nàng, âm u thâm trầm đến dọa người.
Nàng co rúm lại một chút.
"Nàng muốn ghìm chết ta?" Thanh âm hoa lệ dễ nghe của hắn còn mang theo nguy hiểm tức giận rốt cuộc vang lên lần nữa.
Lúc này nàng giống như là hít thở không thông.
Tâm của Mặc Ngưng Sơ dường như nhảy lỡ mất một nhịp.
Chợt hồi hồn, mới phát hiện ra hai tay của mình đang gắt gao thắt cổ của hắn, lập tức tâm tình phức tạp buông ra. Nhìn hắn ôm lấy Tiểu Mỹ, trong lòng lại bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mình thương không nặng, có thể tự đi, liền muốn từ trên lưng hắn trượt xuống.
"Nàng dám nhảy xuống thử xem?"
Mặc Ngưng Sơ ngẩn người, mồ hôi chảy ròng ròng lại lần nữa leo lên lưng của hắn, ngoan ngoãn ôm cổ hắn.
Từ lúc nào bắt đầu đây? Từ khi nào mà mỗi khi nàng gặp rắc rối, người thứ nhất xuất hiện luôn là hắn.
Lúc muốn đào hôn, lúc ở trong biển lửa ,lúc ở hoàng cung , thậm chí là ngay lúc này --
Hắn tựa như không lúc nào không tồn tại bên cạnh nàng, vô luận là ở đâu, vô luận là lúc nào.
Nạp Lan Lân man mát lành lạnh lườm nàng một cái, bên trong chợt lóe ánh sáng ấm áp vô hạn rồi biến mất.
Rồi sau đó, chỉ thấy hắn một mặt tàn bạo, vô cùng thuần thục hướng một bên tường viện một cước đá vào --
Rầm.
Tường cào lập tức đổ sụp một mảnh, tạo thành một con đường khổng lồ.
Nạp Lan Lân rất là tự nhiên đi ra ngoài, trong tay ôm một Tiểu mỹ tròn vo chảy máu dầm dề, trên lưng còn đeo theo một quả đào ngốc nghếch đần độn.
Nếu bị người khác thấy được, hắn chính là hoàng đế mất mặt nhất cõi đời này rồi.
Nam tử áo tơ trắng đứng ở dưới bóng cây bí mật kinh ngạc nhìn về phía trước, nhìn nam nhân mới vừa rồi còn nguy hiểm vô cùng thế nhưng lúc này lại mang theo vẻ mặt vô hại mềm nhẹ cõng Ngưng Sơ rời đi, Ngự lâm quân theo tới cũng chỉ dám đứng ở ngoài cửa, đem người Nhu Tuyết điện nặng nề bao vây, mà không dám đi quấy rầy bọn họ.
". . . . . Ngươi xem, nhược điểm của Lân, rốt cuộc thì không còn giấu được nữa rồi." Cửu vương gia Nạp Lan Ngôn ở một bên cúi đầu nở nụ cười, ở sâu trong đáy lòng, hắn sẽ không bao giờ gọi hắn là hoàng thượng, Lân. . . . . Lân. . . . . Giống như rất nhiều năm trước, lúc cả hai còn nhỏ, bọn họ cùng tuổi, Nạp Lan Lân chỉ lớn hơn một tháng so với hắn, lại được làm ca ca của hắn. Vì vậy, tất cả ánh sáng đều tụ tập đến trên người ca ca, thật làm cho người ta ghen tỵ.
'''''''''''''''''''''''''''''''''
Xem xong náo nhiệt.
Cửu vương gia hài lòng bãi giá trở về phủ. Hoàng đế bệ hạ hiện tại vẫn không có rảnh để ý tới hắn như cũ, hắn một tay chỉ bảo đùa giỡn thật tốt nhưng một khi dính dấp tiểu cô nương này, quả nhiên thay đổi đặc sắc phi phàm. Chỉ là đáng tiếc, con cờ này của Phong gia đã không còn dùng được, rõ ràng thật vất vả mới đem nữ nhân kia đẩy tới vị trí Quý Phi, chỉ là quá ngu xuẩn, hoàn toàn không phải là đối thủ nữ tử kia. . . . . Mất, cũng được.
Cửu vương phủ được an bài ở Kinh Giao, cách xa hoàng cung. Khi qua lại, tối thiểu cũng phải hai canh giờ.
Bởi vì bọn họ chán ghét, căm hận lẫn nhau, nhưng vẫn còn phải ở thời khắc mấu chốt giả bộ hiểu nhau. Cho nên, Lân chưa bao giờ bằng lòng gặp hắn, nhưng hắn liền thích không có chuyện gì lại loạn lắc lư ở trước mặt Lân, nhìn hắn cau mày, tâm tình sẽ cực kỳ vui vẻ.
"Ngươi hôm nay mang ta đi hoàng cung, chỉ vì muốn nhìn thấy tình cảnh này sao?" Một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên ở trong đình đài.
Nạp Lan Ngôn đang tựa vào trên ghế đá ở đình thưởng rượu, nghe vậy ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn nam tử trước mặt.
Hắn đã tháo xuống ngụy trang trên mặt, lộ ra một mảnh da thịt vốn là trắng noãn, gương mặt tuấn tú trong không khí có phần căng thẳng lạnh lẽo, thành thục mà kín kẽ, hơi thở bởi vì giận tái đi mà có vẻ lạnh như băng: "Ngươi đã nói, ngươi sẽ không độn đến nàng."
"Ta vẫn không có động đến nàng nha." Nụ cười của Nạp Lan Ngôn càng sâu hơn, "Ngay cả một đầu ngón tay của tiểu cô nương kia ta cũng không có đụng a. . . . ."
Cái bàn trước mặt bất chợt bị vỗ lên, sức lực của nam tử làm chấn động lật đổ bầu rượu trên bàn đá, rượu cất óng ánh trong suốt theo mép bàn trượt xuống, như một sợi tơ trong suốt.
"-- nhưng nàng bị thương!!" Mắt hắn lạnh lùng nhìn xuống Nạp Lan Ngôn, trong thanh âm ẩn chứa tức giận, sôi trào nóng bỏng.
Nụ cười của Nạp Lan Ngôn dần dần thu đi.
Sau đó hắn ngẩng đầu lên, hai khuỷu tay chống tại trên bàn đá, mười ngón tay bắt chéo, ánh mắt đùa giỡn: "Nếu như ngươi muốn lấy được cái gì, ngươi liền nhất định phải hy sinh một vật khác. Ta cho là, ngươi đã hiểu rõ vấn đề này mới có thể tới tìm ta, Du Tử Tu."
Lửa giận của nam tử phía trước như bị dội một gáo nước lạnh. Vẻ mặt của hắn từ từ cứng ngắc lại , sau đó tái nhợt.
"Mẫu hậu đã thông báo, ngươi rất quan trọng, cho nên, ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt. . . . . Mà ngươi cũng nên hiểu được, một khắc ngươi từ trong cái lồng giam hoa đào đẹp đẽ của Mặc gia kia biến mất thì mọi chuyện đã bắt đầu, không thể quay lại được. Bọn họ sẽ được khởi động Tru Sát Lệnh này, chân trời góc biển tìm kiếm ngươi, sau đó giết chết ngươi, ngoại trừ ta, ngươi không còn ai khác để có thể dựa vào nữa."
Du Tử Tu nắm chặt mười ngón tay, mất đi một tia huyết sắc cuối cùng.
Nạp Lan Ngôn cười đứng lên, vỗ vỗ bờ vai của hắn, ghé vào lỗ tai hắn cười nói: "Không sao, ngươi yên tâm. Nếu có thể đổ ngã được Mặc gia, ta sẽ lưu tiểu nha đầu kia một mạng, để lại nàng cho ngươi, ngươi nghĩ chơi nàng như thế nào đều có thể. . . . . thân thể nhỏ bé này, tiếp tục dày vò nhất định đủ thú vị. . . . ."
Người hầu đang chờ tại một bên đột nhiên tiến lên khom người: "Gia, các vị sứ giả đại nhân ngài mời tới đã toàn bộ đến đông đủ, hiện đang chờ ở đại sảnh."
Nạp Lan Ngôn dừng một chút, cuối cùng nhìn Du Tử Tu một cái, sau đó kéo ra nụ cười ý vị sâu xa , xoay người rời đi.
Du Tử Tu đứng ở trong gió lạnh như băng, cứng còng tại chỗ thật lâu, sắc mặt tái nhợt cơ hồ sắp trong suốt.
Đôi môi khẽ nhúc nhích, lại một chữ cũng nói không ra được.
Hắn thống khổ nhắm hai mắt lại.
Ngưng Lộ cung.
Tiểu Mỹ được chăm sóc cẩn thận, mấy ngự y trong điện rối rít tới lui. Bởi vì trước đó đã được thông báo, cho nên thấy hoàng thượng cũng không thể quỳ, còn phải dùng hai từ "đồng liêu" gọi lẫn nhau. Sau khi chẩn ra kết quả còn phải cùng hắn lặng lẽ bẩm báo, khiến những bệnh lý kia từ trong miệng của hắn nói ra. Chuyện lạ trong thiên hạ không thiếu, nhưng gần đây lại đặc biệt nhiều, các lão ngự y có chẩn bệnh cũng là chẩn trong run sợ, chỉ sợ sơ ý một chút, sẽ gặp đưa tới họa sát thân.
Mặc Ngưng Sơ không muốn đi thay ra quần áo dính đầy máu trên người, cố chấp an tĩnh đứng ở bên cạnh Tiểu Mỹ, nghe từ trong miệng ngự y tổng hợp ra phương thuốc, chỉ mấp máy môi, liền làm cho người ta lấy ra giấy bút, viết xuống dược liệu nàng cần, dựa theo phương thuốc của các ngự y. Nhưng tất cả đều là những phương thuốc làm cho người ta chưa bao giờ nghe tới, khiến các ngự y lắc đầu liên tục không tin, công bố phương thuốc của mình mới là tốt nhất.
Nhưng hoàng thượng ở đây, hắn chỉ cần một cái liếc mắt liền có thể khiến cho " không muốn" hóa thành" nguyện ý" .
Hơn nữa cũng chỉ là một cung nữ, không đáng để bọn họ vì một cung nữ nho nhỏ mà cố chấp muốn chết. Chỉ còn cách thuận theo, đem tất cả mọi thứ chuẩn bị xong, hoàng cung gì đó đều so bên ngoài tốt hơn, tất cả đều là thượng phẩm. Các lão ngự y nhìn cách Mặc Ngưng Sơ ly kỳ cổ quái xử lý dược vật, cảm thấy quả thật chính là làm hại những dược vật thượng hạng này, nhưng dù có bất mãn trong lòng cũng không dám biểu hiện ra.
Trên mặt Mặc Ngưng Sơ cũng không có bao nhiêu biểu tình, nàng không tin tưởng mấy lão ma ma đặc biệt chăm sóc mấy nữ tử ngã bệnh trong cung kia. Đem tất cả mọi người đuổi ra ngoài, nàng tự mình xử lý vết thương cho Tiểu Mỹ, trước dùng thuốc chống viêm đơn giản thoa lên, lại đi ra ngoài đem dược vật phân loại, chỉ huy các lão ngự y để ý từng chỗ một, tất cả đều y theo ý nàng, ai cũng không cho phản bác.
Nạp Lan Lân yên lặng nhìn chăm chú vào nàng, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn mặc hồng y còn nhiễm đầy máu đi đi lại lại trong Ngưng Lộ điện.
Nữ tử nghiêm túc nhưng thật ra lại có một lực hấp dẫn trí mạng khác biệt. Nhất cử nhất động của nàng cũng sẽ so trong ngày thường càng thêm làm người khác chú ý, làm cho người ta không dời được mắt.
Nàng khẽ run lông mi, nàng mân chặt cánh môi, trong đôi mắt màu đen như sao của nàng đầy kiên cường.
Từng chút một trêu chọc thật sâu vào lòng dạ hắn, chỉ có thể không ngừng kềm chế mới có thể ngăn cản kích động ôm nàng vào trong ngực, chỉ có thể vững vàng nhìn chăm chú vào nàng, không ngừng ẩn nhẫn, mới có khéo léo đem vui vẻ kéo dài.
Đợi đến Ngưng Lộ cung lại một lần nữa an tĩnh xuống, bầu trời cũng đã tối.
Nhìn Tiểu Mỹ rốt cuộc hô hấp ổn định lại, Mặc Ngưng Sơ mới thở phào nhẹ nhõm. Vết thương trên người Tiểu Mỹ cũng bị thuốc dán lạnh như băng bao trùm, máu đã ngừng, chỉ cần bảo vệ không để bị nhiễm trùng, điều dưỡng nửa tháng thì có thể tốt lắm.
Tâm tình khẩn trương vừa được thả lõng, cả người nàng cũng thư giãn xuống. Chỉ cảm thấy cả người hơi sức đều bị rút sạch, quay đầu muốn nghỉ ngơi một chút, lại trực tiếp tiến đụng vào một lồng ngực nóng ấm.
"Tiểu Đào tử, nàng có phải nên giải thích với ta hay không?" Nạp Lan Lân rũ mắt xuống, nhìn nàng chằm chằm.
Mặc Ngưng Sơ bị nhìn có chút bất an, muốn giãy dụa, bàn tay lại không cẩn thận đụng phải thân thể Lân Xuyên, đau đến hít sâu một hơi.
"Đây là cái gì?" Ánh mắt Nạp Lan Lân trong nháy mắt nheo lại, con ngươi xinh đẹp phát ra ánh sáng âm trầm, giơ bàn tay lên, máu dính ở trên còn chưa có khô-- ý tứ chính là, đó không phải là máu dính trên quần áo của nàng, mà là trên người nàng chảy ra!!!
Lúc này Mặc Ngưng Sơ mới chợt nhớ tới bị roi đả thương, chỉ là quá khẩn trương, nhất thời quên mất.
Sắc mặt Nạp Lan Lân càng ngày càng khó coi, trong lòng nàng lộp bộp một cái, tìm một cái cớ vô lực nhất: " Ta, ta muốn đi nhà xí. . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip