Chương 16 - Ánh Đèn Trắng
Đầu ngày ở trường quay có một loại âm thanh lạnh: tiếng động cơ máy phát, tiếng ốc vít, tiếng bước chân trên sàn kim loại, và tiếng thì thầm của đội ngũ khi họ sửa góc sáng. Ánh sáng nhân tạo rực lên từng khung hình; mọi thứ được dàn trải có thứ tự như lịch trình, như một chuỗi cỗ máy vận hành không ngừng.
Orm đang đứng trước ống kính, chuẩn bị vào cảnh quay kéo dài. Cô đã thuộc kịch bản đến nỗi lời thoại nằm sẵn trong miệng — nhưng hôm nay lời thoại bị nhạt đi bởi một thứ khác: một tin nhắn vỏn vẹn từ số nhà Ling. Cô liếc điện thoại, thấy dòng chữ của quản lý phim: "Xin lỗi, có cuộc gọi từ số nhà Ling — gọi ngay." Câu chữ không kèm dấu cảm xúc, chỉ là một mệnh lệnh. Trong ngực Orm, một tiếng rít nhỏ bật ra — không phải tiếng diễn xuất, mà là một cảnh báo bản năng.
Ở biệt thự, bà Chan nghe tiếng chuông điện thoại, tay bà đã run vì thức đêm. Bà gọi quản lý trước, rồi gọi tiếp cho Orm. Trong máy của Orm, cuộc gọi lọc qua đống âm thanh trường quay: "Cô Kornaphat, xin lỗi làm phiền, nhưng... chúng tôi gọi cô vì tiểu thư đã khó thở nặng. Chúng tôi đã đưa cô ấy vào xe cứu thương." Giọng bên kia nói khô, có những chữ được chọn chuyển tiếp để hạn chế hoảng loạn nhưng không thể che dấu tính khẩn.
Một khoảnh khắc Orm đứng im. Máy quay vẫn len lói, ánh đèn vẫn chớp, nhưng không còn ý nghĩa. Cô rời khỏi trường quay trong một chuỗi bước vội, chưa kịp đổi trang phục. Người quản lý gọi thêm: "Hãy về nhanh nhất có thể. Chúng tôi sẽ sắp xếp lại lịch." Tiếng nói như một phao cứu, nhưng không đủ để kéo lại sự run của cô.
Xe cứu thương là một hình ảnh ngoài đời thực: đèn xoay, còi rít, bóng trắng lao vun vút trên đường. Trong khoang sau, hai bàn tay không biết làm gì hơn là nắm chặt lẫn nhau; Orm không ở đó — cô ngồi trên một chiếc ghế của chiếc taxi lao theo sau, cố bám lấy mọi tuyến đường mà nghĩ sẽ đưa cô đến nhanh nhất.
Tại bệnh viện, ánh sáng là một phông khác: không còn ấm áp, mà là ánh sáng trắng cắt, phủ lên mọi bề mặt để lột hết những lớp vỏ. Hành lang dài, sàn bóng, những cánh cửa thủy tinh mở ra rồi đóng lại; mọi người di chuyển với thái độ gấp nhưng có tổ chức. Khi Orm lao vào khu cấp cứu, cô bị chặn bởi nhân viên lễ tân một thoáng — một quy trình: đăng ký, tên, tình trạng — nhưng trong đầu cô mọi thủ tục đều mờ nhoè.
Trong phòng cấp cứu, mọi thứ diễn ra như một dàn nhạc được tập luyện: một người đẩy băng ca, một người tháo nhanh áo khoác, một người đặt ống oxy. Monitor bíp bíp, màn hình hiện con số SpO₂ thấp, huyết áp thất thường, mạch nhanh. Người thở ôxy qua mặt nạ, dòng khí làm bọt hơi mờ quanh môi. Bà Chan đứng bên cạnh, khuôn mặt kéo lại vì mệt, mắt hằn nếp. Cha mẹ Ling lẽo đẽo ở cửa, im lặng như hai người bị dồn về một khía cạnh không lời.
Bác sĩ nói ngắn, từng chữ là biện pháp. Họ chẩn đoán: suy tim cấp trên nền suy tim mạn — biểu hiện là ứ dịch phổi, khó thở dữ dội, SpO₂ giảm, phù phổi. Họ đưa ra các bước: đặt oxy, lợi tiểu truyền tĩnh mạch nhanh, theo dõi điện giải và huyết động; nếu không đáp ứng, cần can thiệp nhanh — có thể là đặt thiết bị hỗ trợ tạm thời hoặc phẫu thuật. Những thuật ngữ đó được nói như công việc chuyên môn, nhưng nó nặng như một tấm bạt đẩy lên tất cả họ.
Orm đứng cạnh băng ca, mặt cô trắng bệch. Cô nhìn vào khuôn mặt người nằm — là Ling, nhưng không phải là hình ảnh cô từng thấy trên poster hay màn ảnh. Da mặt nhợt, đôi môi hơi tím, mắt lim dim. Cô không khóc thành tiếng ngay; nước mắt tụ lên ở đáy mắt, đọng như một hạt thủy tinh. Cô nắm vào đầu gối mình, cổ tay siết vào nhau, như giữ một cơn đau không cho nó bung ra.
Những bác sĩ di chuyển nhanh. Một nurse kiểm tra đường truyền, một người khác làm siêu âm tại giường để quan sát mức ứ dịch; hình ảnh trên màn hình trắng đen, các khoang tim co bóp yếu hơn bình thường. Âm thanh monitor như một tấm vải rung — bíp... bíp... bíp — chậm lại, gấp lên, như những đoạn nhịp bị cắt ghép. Mỗi lần monitor báo, trong tim Orm như có tiếng búa gõ. Cô không hiểu rõ những con số, nhưng cô thấm những thay đổi: từng nhịp, từng hơi thở.
Bệnh viện có một luật im lặng: mọi việc diễn ra nhưng lời không nhiều. Người thân được yêu cầu lùi lại, nhưng bà Chan bước tới, giữ chặt tay Ling, nói nhỏ vài câu trong tai như ru. Tiếng nói của bà không lọt vào âm thanh ồn ào của phòng, nhưng dường như chính những tiếng thì thầm ấy làm dịu cơn rối.
Một bác sĩ trưởng tới, nhìn hồ sơ, hỏi vài câu nhanh — tiền sử bệnh, thuốc đang uống, các lần cấp cứu trước. Thỉnh thoảng ông đứng ở cạnh màn hình, tay gõ máy, rồi nhìn ra phía họ, ánh mắt trầm. "Tình trạng cấp. Chúng ta sẽ tối ưu thuốc và theo dõi sát một đêm. Nếu không cải thiện, cần can thiệp sớm. Tôi cần sự đồng ý để dự trù phương án." Lời nói là thực tế: họ cần quyết định nhanh, cần chuẩn bị cho kịch bản không mong muốn.
Orm nghe, như bị bó chặt trong một cơn sóng. Cô nhớ lại mọi lời hứa mỏng manh giữa cô và Ling — lời nói nhỏ trong đêm, những nắm tay ấm. Bây giờ, mọi thứ chuyển thành một phòng chờ lạnh lẽo. Cô cần thức tỉnh để làm điều cần làm: ký giấy tờ, nghe bác sĩ giải thích, hỏi về rủi ro. Nhưng trong cùng phút, cô cảm thấy mình bất lực: không có chuyên môn, chỉ có cảm xúc.
Khi tình trạng có dấu hiệu cải thiện phần nào sau đợt lợi tiểu và oxy, bác sĩ nói lời tạm thời có vẻ nhẹ: "Hiện tại chúng tôi kiểm soát được nhưng cần theo dõi. Cô ấy yếu và vẫn có nguy cơ tái phát." Những chữ "theo dõi" và "nguy cơ" như một cầu thang dẫn dần xuống vực. Họ dời Ling sang phòng hồi sức nội khoa với monitor, bơm truyền, và bảng thuốc.
Orm theo tới cửa phòng. Bà Chan đi trước, mở chiếc rèm che, đặt người quen bên giường. Không ai nói nhiều. Trong không gian sáng trắng ấy, những cử chỉ nhỏ được nhân lên: Orm lau vết mồ hôi trên trán Ling bằng một chiếc khăn ấm; bà Chan chỉnh lại gối; cha mẹ đứng phía cuối giường, nhìn như những người chờ một phép màu.
Bác sĩ vào, giọng ông ngắn gọn: "Chúng tôi khuyên nên chuẩn bị can thiệp. Nếu xem xét kỹ, can thiệp sớm sẽ có lợi hơn là lờ đi. Nhưng quyết định cuối cùng thuộc về gia đình." Lời ông là một cánh cửa mở — bên trong là những con số, những tỷ lệ, những kịch bản.
Đêm kéo dài. Máy monitor bíp bíp đều, ánh đèn nhỏ treo phía trên làm các khuôn mặt nổi bật hơn. Orm ngồi trên ghế, người cứng đờ. Cô nắm chặt bàn tay Ling như nắm lấy một tảng đất trôi, như muốn bám vào điều thật nhất giữa cơn hỗn loạn: hiện diện. Không có lời lớn. Chỉ có tiếng thở, tiếng bíp, và đôi khi một tiếng khóc nhỏ nén vào cổ họng.
Lúc cô cúi xuống, môi gần tai Ling, cô thì thầm: "Em ở đây. Đừng bỏ em." Lời nói đơn giản, không cầu cứu kỹ thuật, chỉ là một bản ngôn ngữ của trái tim. Ling không mở mắt, nhưng tay cô siết lại một cách tinh tế, như trả lời bằng hành động.
Ở một góc phòng, cha mẹ Ling nhìn nhau, khuôn mặt khắc sâu. Người cha lấy trong túi ra một tấm khăn nhỏ, vuốt mắt. Người mẹ đặt tay lên đầu gối chồng, rồi cúi người đến gần. Họ đã không còn những lời công việc; giờ đây họ chỉ muốn làm cha mẹ.
Phương án được đặt trên bàn: nếu can thiệp qua da có thể, đó là lựa chọn ít xâm lấn hơn; nếu cần phẫu thuật, cần chuẩn bị nhiều hơn — bác sĩ giải thích các rủi ro, thời gian hồi phục, và khả năng biến chứng. Những câu chữ khô, lạnh nhưng cần thiết. Mọi người nghe, đôi mắt họ khắc sâu từng thông tin như để nhớ; họ cần hiểu để chuẩn bị.
Đêm chuyển sang rạng sáng. Orm vẫn ngồi đó, tóc bù, mắt quầng thâm. Khi mọi người tạm rút lui, cô ở lại, bàn tay vẫn giữ lấy tay Ling. Trong khoảnh khắc tĩnh mịch, cô cảm nhận: con đường phía trước có thể dài hoặc ngắn, có thể có ánh sáng hoặc không. Cô đã mất rất nhiều thứ để đến đây: những ngày yên bình, những buổi hẹn chưa nói, những lời hứa bị trì hoãn. Bây giờ không còn cách nào khác ngoài chờ đợi quyết định y khoa và chuẩn bị chấp nhận mọi khả năng.
Chương khép lại bằng một bức ảnh ít lời: Orm ngồi lệ rơi lặng lẽ, bàn tay cô siết chặt bàn tay mảnh của Ling; monitor vẫn bíp bíp, ánh đèn trắng phủ lên hai người. Trong im lặng ấy, Orm hiểu điều không thể tránh: con đường chữa trị đã bắt đầu, và phần cuối thực sự của câu chuyện — nơi mọi lựa chọn đều mang theo mất mát — đã chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip