Chương 7 - Bức Tranh Ngập Lòng Orm
Orm đến trường quay với một túi cà phê nóng và một trái tim đầy những câu hỏi không dám đặt thành tiếng.
Trong cô, sự gần gũi với Ling không còn chỉ là một mơ ước của người hâm mộ — nó đã thành cách sống hàng ngày: nhìn xem chị ấy cười thế nào, nhịp thở ra sao, góc ánh sáng nào khiến mắt chị ấy mềm hơn. Nhưng hôm nay có thứ khác: một nỗi bực bội nhoi nhói ở phía sau xương ức, không phải vì ai đó làm cô buồn, mà vì cô cảm thấy bất lực trước khoảng cách chị đặt ra. Orm biết mình đã chờ đợi bảy năm, nhưng bảy năm không dạy cô cách ép buộc người khác mở lòng. Bảy năm chỉ làm cô học cách kiên nhẫn — và hôm nay, kiên nhẫn bắt đầu mỏi.
Buổi sáng, phim trường nhộn nhịp hơn bình thường. Đoàn đã tăng ca để kịp tiến độ; đạo diễn đẩy nhanh những cảnh then chốt trước khi ánh sáng chiều sụp. Máy quay như một con thú khổng lồ thở đều; người ta di chuyển khắp nơi như những con kiến của một tổ hợp lớn. Orm mang trong mình sự chuyên nghiệp — cô chào mọi người, nhận trang phục, cười với trợ lý — nhưng tâm tư cô vẽ một đường khác: một dải chỉ tưởng tượng dẫn về phía Ling. Mỗi lần nhìn thấy chị, cô thấy một chút hao mòn trên khuôn mặt, một chút thiếu tập trung khi đọc lời thoại, một phút chập chờn khi ánh mắt chạm vào cô như chợt quên mất điều gì cần nói.
Họ có một cảnh dài trong ngày hôm đó — một phân đoạn nội tâm, ít thoại nhưng đòi hỏi họ nhìn nhau như thể muốn đọc hết những bí mật. Đạo diễn muốn ghi lại khoảnh khắc chuyển giao cảm xúc: tiếng thở, cách tay chạm, khoảng lặng giữa hai người như một con sông có thể mấp mé. Orm chuẩn bị kỹ lưỡng: cô đọc kịch bản suốt đêm, tìm những điểm im lặng mà cô có thể ôm lấy và biến thành ngôn ngữ. Nhưng khi đứng trước Ling, mọi kế hoạch trôi đi như tro theo gió. Có lần, trước câu nói phải lớn, Orm vội nhìn Ling — và thấy chị bật nhẹ tay lên ngực như kiểm tra. Chuyển động rất nhỏ, không ai chú ý nếu không phải là người đã ở gần đủ lâu để nhận ra thói quen.
Orm cố gắng giữ bình tĩnh. Cô diễn, cô khóc đúng chỗ, cô đưa mắt đúng lúc; nhưng sau cảnh thứ hai, khi đạo diễn vẫy tay nghỉ, cô lại thấy mình lén dõi theo Ling ngoài hậu trường. Ling ngồi một mình trên ghế, không trang điểm như thường lệ, mắt hơi đỏ. Bà Chan đứng gần đó, im lặng như một cây gỗ vững chãi. Orm tiến tới với một nụ cười nhỏ, ý định là hỏi vài câu xã giao — "Chị ổn không?" — nhưng lời nói ấy nặng nề hơn cô tưởng. Khi cô mở miệng, chị chỉ mỉm cười và lắc đầu: "Em đừng lo. Mình tiếp tục nhé." Lời nói như một tấm rèm, che kín.
Orm không trả lời bằng một câu hỏi nữa; thay vào đó cô rút một chiếc khăn ấm từ túi, đặt lên vai Ling — cử chỉ vô thanh nhưng đầy ý nghĩa. Ling cúi đầu tiếp nhận, đôi mắt chợt mềm ra một chút. Họ không nói thêm lời nào. Sự im lặng giữa họ có thể bị hiểu lầm, có thể được giải thích bằng nghề nghiệp, nhưng với Orm, nó là một bản đồ: mỗi khoảng lặng có thể dẫn đến một điểm bất ngờ.
Cả ngày, Orm chú ý tới những chi tiết nhỏ: cách Ling uống nước từng ngụm nhỏ, cách chị né tránh những cảnh đòi hỏi thể lực; cách mắt chị thoáng nhìn đồng hồ như đo đạt thời gian giữa hai lần hít thở. Khi một cảnh yêu cầu chị chạy lên cầu thang giả trong phim, Orm nhìn thấy Ling nắm vào lan can, gương mặt hơi tái. Đạo diễn bảo "cắt" nhanh, trợ lý dìu Ling xuống. Mọi người đồn đoán về việc tái diễn cảnh vào lúc khác, nhưng Orm thấy điều gì đó khác: chị nhìn về phía Orm, đặt tay lên ngực, rồi quay đi. Đó không phải là dấu hiệu làm nghề — đó là một thông điệp không lời, như thể chị nói: "Đừng lo."
Sự thật là Orm không biết phải lo lắng như thế nào. Cô chưa từng nhìn thấy người mình yêu dấu yếu đi mà không biết được lý do. Mọi suy đoán trong cô đều cố gắng tìm bằng chứng thay vì kết luận. Có lúc cô nghĩ đến bệnh tật, có lúc nghĩ đến mệt mỏi, có lúc nghĩ đến áp lực danh tiếng. Cô tự nhủ: cần một bằng chứng rõ ràng trước khi đặt câu hỏi lớn.
Vậy nên cô tìm bằng chứng theo cách của riêng mình: quan sát, lắng nghe, ghi nhớ. Khi Ling ra khỏi phòng thay đồ, Orm tình cờ thấy một hộp thuốc nhỏ nằm lộ ra trên bàn trang điểm — một hộp mà cô đã từng thấy ở phòng khám y tế của đoàn, nhưng chưa bao giờ nhìn rõ tên. Tò mò thoáng qua đầu, nhưng Orm khéo léo nhặt chiếc khăn lên, làm như vô tình che đi sự chú ý. Bà Chan đứng gần đó, mắt bà chợt nhíu; khi hai ánh mắt họ chạm nhau, Orm thấy một tia hiểu biết như một bức tường mỏng — bà Chan không muốn lộ. Orm rút tay lại, lòng càng thêm băn khoăn.
Ngoài đời, Orm luôn là người nói nhiều, làm nhiều, dùng tiếng nói để che đi sự lo lắng. Nhưng ở đây, trước một sự bối rối lớn hơn bản thân, cô im lặng, cho tới khi áp lực trong ngực trở nên quá nặng. Cuối buổi chiều, khi mọi người giải lao, Orm lén gọi một người trong ê-kíp y tế — một trợ lý chăm sóc sức khỏe của đoàn phim mà cô biết mặt — hỏi vài câu với thái độ thận trọng, như hỏi thăm một đồng nghiệp chứ không phải đặt vấn đề. Trợ lý chỉ lắc đầu, thận trọng: "Chúng tôi không được phép tiết lộ thông tin nhân viên hay diễn viên. Nếu có chuyện gì bất thường, quản lý hai bên sẽ xử lý." Câu trả lời như một cánh cửa đóng lại thêm một lần nữa.
Orm trở nên cáu kỉnh. Cô tự trách bản thân vì không đủ can đảm để thẳng thắn hỏi Ling, và tự trách vì đã không đủ nhạy bén để hiểu nguyên nhân từ những dấu hiệu đầu. Lòng cô như một chiếc đồng hồ bị chậm: biết mình đang chờ đợi, nhưng không biết cho ai hay chờ chờ điều gì.
Một cảnh quay đòi hỏi họ phải diễn lại nhiều lần vì đạo diễn không hài lòng. Mặt trời dần xuống, ánh sáng tự nhiên chuyển sang vàng nhạt. Khi máy quay dừng cho giờ ăn tối, Orm thấy Ling rút vào một góc nhỏ của hậu trường, dáng người mệt mỏi như muốn tan vào bức tường. Orm đến bên, chạm nhẹ vào bả vai chị — một lần, hai lần — và nói: "Chị đi nghỉ chút đi. Em mua món nhẹ cho chị." Ling nhìn cô, trong đó có bất ngờ nhưng nhanh chóng được thay bằng một nụ cười mỏng: "Không, chị ổn. Em cứ ăn đi." Giữ im lặng, Orm không ép.
Bữa tối hôm ấy không trọn vẹn. Orm ăn vội, mắt thỉnh thoảng liếc về phía Ling. Cô muốn hỏi, muốn đòi biết, nhưng mỗi câu hỏi như sẽ làm vỡ cái vỏ mỏng manh chị đang bọc quanh mình. Thay vì hỏi, cô làm điều khác: tự ý ở lại trường quay, phát minh ra lý do, nói rằng còn việc phải chuẩn bị. Đêm xuống, mọi người rủ nhau ra về, nhưng Orm vẫn ở lại — ở lại để có lý do nhìn thấy Ling rời khỏi trường quay, để kéo tấm màn vô hình tản bớt.
Sau giờ quay, Ling về phòng nghỉ của đoàn sớm hơn thường lệ. Orm ngồi lặng trong ô tô, ghế cực kỳ ấm, xe im lặng; cô nghĩ về việc có nên gọi hay nên đến ngay. Cuối cùng, cô xuống xe, đi bộ tới cửa phòng nghỉ. Bà quản lý của đoàn dừng cô lại, hỏi với vẻ nghi ngại: "Cô có việc gì?" Orm học cách trả lời: "Không, em chỉ muốn chắc là chị ổn." Và bà quản lý bấm điện thoại, kiểm tra, rồi nhún vai: "Được thôi, nhưng nhanh thôi nhé."
Trong phòng nghỉ, Ling đã ngồi trên sofa, hai chân co lại, một chiếc khăn quàng mỏng phủ vai. Bà Chan đang rót trà gừng cho chị; mùi gừng ấm tan vào không khí. Orm bước vào, tim cô như muốn bật ra. Chị ngẩng lên, nụ cười mệt mỏi nhưng thật. Họ nói vài câu xã giao, những câu nhỏ như dệt nên một tấm vải che: "Hôm quay có vất vả không?" — "Ồ, không nhiều." — "Em thấy chị hơi mệt, có cần đi khám lại không?" — "Không cần, chị kiểm soát được." Lời nói như những viên sỏi ném xuống mặt hồ, tạo nên những vòng tròn nhỏ.
Orm không chịu được nữa. Cô ngồi xuống đối diện, nhìn thẳng vào mắt chị và nói, giọng không run: "Chị đã che giấu gì với em? Chị không cần nói ra nếu không muốn, nhưng em... em sợ khi thấy chị như thế." Nói xong, cô cúi đầu, như tự cứu lấy bản thân khỏi sự bộc lộ. Câu nói ấy không trách móc; nó là một lời thú nhận: Orm không thể giả vờ không biết nữa.
Ling im lặng. Mọi thứ trong phòng như chết đi một lát — tiếng kim đồng hồ, tiếng ấm trà sủi, hơi thở của ba người. Bà Chan đặt cốc trà xuống, bàn tay bà run nhẹ. Ling nhìn xuống tay mình, bàn tay hơi lạnh. Sau một lúc lâu, chị nói bằng giọng khô: "Em quan tâm quá nhiều." Không phải một lời trách móc, mà một sự công nhận.
Orm muốn phản bác, muốn nói rằng cô quan tâm vì yêu, không phải vì tò mò. Nhưng khi cô nhìn vào mắt Ling, thấy tia khóe mệt mỏi và cái cách chị né tránh, lời nói bị nghẹn. Thay vào đó, Orm nói: "Nếu chị cần người để ngồi yên, để nghe, em ở đây." Đơn giản. Chân thành. Không phải một lời hứa lớn lao nhưng đủ âu yếm.
Ling quay mặt lên, đôi môi chị mềm ra trong một giây. "Em tốt," chị nói. "Nhưng có vài điều chị không muốn khiến em phải gánh." Đó là một câu nói không kể hết, nhưng đủ để Orm hiểu phần nào: có những vết thương không chỉ thuộc về một người. Có những trách nhiệm, có những nỗi sợ làm người khác đau khổ.
Ngày hôm sau, Orm quyết định sẽ dùng hành động thay lời nói. Cô tới trường quay sớm, mang theo một chiếc hộp nhỏ — trong đó có đồ ăn nhẹ lành mạnh, một lọ nước ấm, vài miếng chườm ấm. Cô không nói "đây là để chị uống thuốc" hay "đây là để chị nghỉ"; cô nói: "Em nghĩ chị nên ăn cái này." Ling nhận, đỏ mặt vì ngượng, rồi mỉm cười, nhận lấy. Một lần nữa, khoảng cách giữa họ dần rút lại, không bằng lời thoại, mà bằng những hành động nhỏ.
Nhưng sự gần gũi ấy không thể che giấu hoàn toàn mối lo trong lòng Orm. Mỗi đêm, khi trở về căn hộ nhỏ mình, cô gọi về cho mẹ, nói dối về một buổi quay mệt mỏi, nhưng giấu đi câu hỏi chính: "Chị ấy có gì không?" Người mẹ chỉ hỏi ngược lại: "Con có ổn không?" Orm mỉm cười buồn, không thể chuyển giao nỗi bối rối của mình vào lời. Cô tự buộc mình vào một kỷ luật: không phô trương cảm xúc, chỉ làm việc, quan sát, chờ đợi thời điểm phù hợp.
Thời gian trôi theo nhịp quay phim, từng ngày tích lại thành tuần. Orm thấy chị yếu dần: tiếng cười ít hơn, đôi mắt sâu hơn, khi đứng lâu đôi chân chị mỏi. Có lúc Orm bắt gặp chị thở dốc trong cánh gà, đặt tay lên trán để cân bằng. Orm bắt đầu đánh dấu những điều ấy trong đầu mình như một bản đồ: nơi nào cần để ý, khi nào cần can thiệp. Nhưng bản đồ không phải lúc nào cũng có đường dẫn tới câu trả lời. Có khoảng trống: Ling không nói, bà Chan lặng, ê-kíp rụt rè. Orm bơi trong khoảng trống ấy bằng sự ân cần của mình.
Một chiều, khi họ quay một cảnh cuối cùng trong ngày — cảnh Ling phải rơi một giọt nước mắt thật vì nhân vật bị tổn thương — Orm thấy chị cố gắng giữ bình tĩnh quá lâu. Đôi mắt ấy như những con thuyền đã lạc phương. Khi đạo diễn hô "cut," Orm chạy tới, kéo lấy tay chị, thì thầm: "Để em đưa chị về." Ling nhìn cô, đôi môi mấp máy như thể muốn nói điều gì, nhưng rồi chị chỉ lắc đầu nhẹ: "Không, chị ổn. Em còn việc." Lời ấy như một bức tường kiên cố hơn mọi lời phủ nhận.
Orm không trách. Cô chỉ chấp nhận rằng con đường yêu thương này sẽ dài, có những đoạn mà chị không muốn được cứu, và điều đó làm cô đau. Đau không phải vì bị từ chối, mà vì thấy người mình thương tự chọn chịu đựng.
Đêm ấy, Orm ngồi trên giường, nhìn màn hình điện thoại cũ kỹ. Cô viết một tin nhắn dài, rồi xóa. Viết một lời hỏi thăm, rồi xóa. Cuối cùng cô gõ: "Em ở đây." Gửi. Đó là toàn bộ. Không đòi hỏi, không ép buộc. Chỉ là một sự hiện diện được đặt nhẹ trên đời chị như một tấm chăn mỏng.
Trên hành trình này, Orm học một điều: đôi khi yêu không phải là giải mã, mà là chấp nhận một bí ẩn mà người kia vẫn muốn giấu. Đó là một bài học chậm và đau, dạy cô cách đứng yên giữa giông tố mà không làm ồn. Và cô sẽ tiếp tục đứng đó — bên cạnh, âm thầm, chịu đựng nỗi bất lực, biến nó thành năng lượng để buổi quay hôm sau, để chiếc khăn ấm đặt lên vai, để những lần đọc kịch bản cùng nhau giữa đêm muộn.
Chương khép lại không bằng một lời hứa, mà bằng một hình ảnh: Orm ngồi dưới ánh đèn đường mờ, điện thoại vẫn còn hiển thị thông báo "Đã gửi", và trong lòng cô, một thứ gì đó đã vững hơn — không phải đáp án, mà là quyết định: sẽ ở lại, dù không biết ngày mai sẽ mang đến điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip