
hài
tôi se ke mot cau truyen khong co that…

Cuộc sống yên bình mà thú vị của một cô nàng độc thân 💃😅💪🤩🥰❤️!
Cuộc sống yên bình chứ không phải xô bồ, năng nổ mà vẫn thú vị. Nghe hơi mâu thuẫn nhỉ. Nhưng "cuộc sống mà", điều gì mà chẳng xảy ra được 😅🤷♀️😉. Cuộc sống hàng ngày này đã đủ áp lực, mệt mỏi và có lắm drama rồi. Vậy thì tại sao chúng ta lại không tự tạo cho mình một nơi chốn bình yên để tìm về nhỉ. Hoặc nếu các bạn chưa tự tạo hoặc tìm cho mình được một nơi chốn như thế thì cứ thử đọc những dòng chia sẻ này của mình- một cô nàng 22 tuổi bình thường như bao cô gái khác và có một lối sống đơn giản, bình yên lắm. Mình không dám tự nhận đây là một nơi sẽ giúp các bạn thư giãn hay tìm thấy bình yên gì sau mỗi ngày học tập hay lao động vất vả. Nhưng mình mong qua những lát cắt, những mẩu chuyện hay những chia sẻ vụn vặt, nhỏ bé trong cuộc sống đời thường của mình, mọi người có thể thấy được một chút gì đó của bản thân, cảm nhận được những cảm xúc của mình và cùng mình tận hưởng những trải nghiệm trong cuộc sống của mình. Giới thiệu sương sương như vậy là đủ rồi. Giờ mình vào vấn đề chính thôi hả. Rồi chúng ta lại vừa cùng nhau tâm sự vừa thảo luận thêm sau ha. Cùng bắt đầu nào 💪🤩😊😉👍!…

Bẩm Cậu Cả, Cậu Út Về!
Họ Nguyễn Ngọc giàu có đứng trước nguy cơ phá sản thì nhận nuôi một đứa bé bị bỏ rơi. Nhờ đứa trẻ, họ thoát khỏi khủng hoảng, yêu thương "phúc tinh" nhà họ đôi khi còn hơn con đẻ. Cậu út lớn lên với một chị và ba anh trai, an yên dưới sự cưng chiều và bao dung của cha mẹ. Cậu út tuy được chiều chuộng nhưng vẫn rất tài năng, học xong cậu quyết định mở một xưởng gốm nối nghiệp nhà ngoại. Lâu dần, bông hoa nhỏ ấy nảy sinh tình cảm với anh hai của mình. Sứ giặc mạo phạm dân, nước mình, cậu út xung phong đi lính, chỉ vỏn vẹn 1 năm rưỡi, nhà họ Nguyễn Ngọc nghe tin tiểu bảo nhà họ hy sinh, mất xác. Anh hai quyết định không lập gia đình, tiếp tục phát triển xưởng gốm mà cậu bỏ lại.Nhiều năm sau, hai người gặp lại nhau tại nơi xứ người, giờ đã là một người lính sống sót và nhận nuôi một đứa trẻ. Hai người tái hợp và cùng nhau nuôi đứa bé.…

enjoy my little story with a song
những câu truyện tự nhiên mình nghĩ ra hơi chill chill hãy tận hưởng chúng cùng 1 bài hát nhá…

Artbook của tớ :")
Đây là nơi để những bức vẽ của tớ ;-; ko thích mời cậu đi cho ;-;👍❤️…
![[Hi Trừng] (Đồng Nhân MĐTS) Vấn Nguyệt](https://truyentop.vip/images/hi-trung-dong-nhan-mdts-van-nguyet-202722521.webp)
[Hi Trừng] (Đồng Nhân MĐTS) Vấn Nguyệt
Tác Giả: Y Nhưỡng Sính CaThể Loại: Đam Mỹ, Đồng nhân, đồng nhân văn Ma Đạo Tổ Sư, huyền huyễn, ngược nhẹ, HE.+ 1 fanfic lấy từ cảm hứng từ truyện Ma Đạo Tổ Sư của tác giả Mặc Hương Đồng Khứu+ Mọi tình tiết trong truyện thuộc về trí tưởng tượng của cá nhân mình, vui lòng không mang đi nơi khác, muốn mang đi phải hỏi ý kiến của mình.====================================Hắn Lam Hi Thần yêu Giang Trừng 18 năm, nhưng vì một phút lỡ lầm khoảng cách của hai người càng ngày càng xa nhau. Họ yêu nhau nhưng vì sai lầm đó lại hận nhau vậy kết cục của cặp đôi này sẽ như thế nào?Một lần người ấy cứu Giang Trừng thoát khỏi nhà giam ấy, nhưng Giang Trừng lại mất trí nhớ, quên đi người hắn yêu thương, Giang Trừng phát hiện người đã cứu mình lại có ý đồ độc chiếm Giang gia, muốn hủy diệt Giang gia... trải qua bao sóng gió người ấy nhiều lần cứu Giang Trừng, y không nỡ xuống tay...với người đó.....-" Vãn Ngâm ta ... ta xin lỗi vì khiến ngươi đau lòng, ta đã lừa dối ngươi, làm mất đi lòng tin của ngươi với ta.... ta ... ta hối hận rồi".-" Vãn Ngâm coi như một kiếm này ta bù lại lỗi lầm ta đã gây ra...".-" Vãn Ngâm hãy chăm sóc đứa bé đó... ta xin ngươi, thật ra nó là con của chúng ta".- " Vãn Ngâm ta yêu ngươi,... Vì ngươi đã làm trong thế giới của ta mở ra một cánh cửa khác. Cho ta nhìn thấy một thế giới khác"...........Người ấy là ai? Đứa bé đó từ đâu mà ra? Tại sao người ấy lại nói đó là con của y và Giang Trừng?........mời các bạn cùng xem truyện YÊU HẬN TRIỀN MIÊN…

Mai táng tình yêu
Tôi cứ nghĩ mình sẽ có 1 tình yêu đẹp như cổ tích, tôi cũng cứ nghĩ rằng mình dốc lòng yêu sẽ được đền đáp, tôi cứ nghĩ....tôi nghĩ.....thì ra là do tôi nghĩ......…