Tác giả: Kiêm Gia Ny TửEdit: CielVăn án:"Si ngốc" mười năm bát hoàng tử Tạ Quân, gặp "Khó" một hồi, hết bệnh rồi, chân lại què.Xoa tay chờ muốn bắt nạt hắn chúng "Cừu" nhân chợt nghe nói.Hắn muốn cưới vợ, cưới là một cái vũ lực trí lực song bạo biểu vị thành niên "Nam" thê.Nữ chủ đem nam chủ đường đi, nam chủ cũng chỉ có thể chạy như điên ở nữ chủ lộ không còn nữa phản, hắn phụ trách mỹ, còn phụ trách kiều ~~Lại mệnh 《 đem phu quân sủng trên trời! 》《 nam chủ nằm bình một trăm loại tư thế 》《 luận liêu liêu ta gia nam chủ mạnh nhất! 》Tuyệt sắc bệnh kiều hoàng tử X 'công' thuộc tính MAX nữ chủ; nữ chủ soái soái soái ~ nam chủ mỹ mỹ mỹ ~Hỗ sủng, cường cường liên thủ, hố tẫn thiên hạ!*bệnh kiều: bệnh làm nũng…
Đây là fic mà mk tổng hợp lại tất cả những câu chuyện ngắn mà ngày trước mình viết! Mog mn sẽ ủng hộ cho Lu nha!!! Actor: LunaKhông mang đi đâu hết nhé! Iu mn…
- Tên: Ngày đêm có ánh sáng / 昼夜有光 / Trú dạ hữu quang- Tác giả: PEPA (Weibo: https://www.weibo.com/wkan)- Nguồn: https://www.gongzicp.com/novel/index/id/9986- Thể loại: Đam mỹ, chủ công, hiện đại, thanh xuân vườn trường, ngọt sủng, ngược luyến, tình đầu ý hợp, HE- Giới thiệu nội dung:Đem bị ngược đãi động vật nhỏ nhặt về nhà thật tốt nuôi# Lãnh huyết u ám Tạ Ưng Diên X ngây thơ u ám Hà Sinh# Công thụ đều bệnh# Hắc ám bệnh ngọt không ngược# Không theo trào lưu chậm nhiệt hằng ngày# 1v1 HE dự địnhTình tiết thiết lập hơi bệnh, không nói tam quan, mọi người xin nhiều tha thứ.CV: 3 chương đầu mình làm tay, các chương còn lại mình nhúng trên Wikidich(Lưu ý: Truyện này vốn là do mình nhúng trên Wikidich, nhưng dạo này Wikidich chuyển hết H văn sang trang mới, phải có acc đăng kí trước cuối tháng 2 mới xem được, muốn share cho anh em bạn bè cũng khó. Vậy nên mình bưng nguyên bản CV đó lên đây vì cũng lười làm tay truyện đã đọc rồi, luật Wikidich cấm người khác tự tiện đem CV đi nhưng chính chủ chắc là không sao đi?)…
câu chuyện xoay quanh một đôi nam nữ chưa từng quen biết,nhưng sau một lần gặp mặt, họ đã dần dần thích và cuối cùng là yêu nhau.Nhưng vì ba mẹ hai bên đều không đồng ý,hai người bọn họ lại bị chia cắt. Thế rồi, đến một ngày,người con gái ấy bị ba mẹ gả chồng, anh rất đau buồn và tự nhốt mình trong phòng cho đến lúc người mình yêu đi lấy chồng.Được mời tới dự lễ cưới, anh chỉ biết đứng nhìn.Lúc đó,anh nghĩ về rất nhièu chuyện.Và. anh tiến đến chỗ cô,nắm tay cô mà chạy,trong lòng vui sướng vô cùng.Trải qua bao thắng ngày cực khổ anh và cô đã đc ba mẹ đồng ý. Họ đã kết hôn ❤❤❤❤…
Thần là người, Thánh cũng là người, vậy đâu mới là thánh thần thực sự? Rốt cục tôi hiến tế vì điều gì? Vì tín ngưỡng giả tưởng hay vì cái tình yêu mơ hồ không rõ. Tôi xin hỏi, nếu đem máu thịt tế sống, đem linh hồn hiến dâng, người có dám đáp lại lời tôi? Hỡi người? Người dám đáp mà người chẳng dám nhận, sao cứ bâng khuâng mãi vậy người?…
Dao Anh xuyên vào một quyển sách.Phiêu diêu thời loạn, quần hùng tranh giành, cha nàng là thế lực mạnh nhất trong đó, anh nàng là nam chính cuối cùng thống nhất Trung Nguyên.Là em gái của nam chính, Dao Anh chuẩn bị yên lòng nằm duỗi.Ai ngờ phát hiện nam chính hận mình tận xương, muốn dùng cô em gái này thay nữ chính gả đi bộ lạc ở thảo nguyên, làm sui với một lão già họm hẹm hơn sáu mươi.Dao Anh bị ép hòa thân, trước sói sau hổ, cả đàn vây quanh, tất cả đều ngấp nghé vị công chúa Hán đẹp như hoa.Lúc nguy cơ nhất, vừa vặn một đại kiêu hùng được định là đoản mệnh nhất dẫn binh đi ngang.Dao Anh run rẩy, giãy thoát khỏi ma trảo, chỉ vào tay kiêu hùng ốm yếu: Bổn công chúa vừa gặp ngươi đã mến, không phải ngươi thì không gả, mang theo đồ cưới tìm đến!Thuộc hạ của kiêu hùng thất sắc: Công chúa không nên nói bừa, Vương chúng ta là người xuất gia, là Phật Tử mang dòng máu cao quý!Dao Anh đầy mặt u oán: Bổn công chúa không chê ngươi là hòa thượng, sống là người của ngươi, chết là quỷ của ngươi!Hòa thượng: ...Từ đây, trên thảo nguyên bắt đầu lưu truyền các mẩu chuyện quanh Phật Tử và công chúa Hán.Hòa thượng nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch:...Sau đó, hòa thượng cởi xuống áo tăng vì Dao Anh, đời này không mặc lại nữa.Mai: Văn án không đứng đắn, chính văn thiên chính kịch | minh: quên văn án đi.*********Phật Tử: còn thường gọi là La Hán (arhat). Còn là tôn hào cao nhất. Tôn giả đệ nhất là Phật tử, sau đó đến Quốc sư rồi Pháp vương.Tên truyện: Minh Nguyệt là nhũ danh của nữ chính, người lưu lạc…
" Em có thai rồi." trong bụng đang dần hình thành một sinh linh nhỏ bé, để cô thành công bóp chết tình yêu của anh. Sáu năm kết hôn, anh lạnh nhạt hờ hững, ngoảnh mặt làm ngơ cô và con trai. Sự nhiệt tình duy nhất chỉ có khi ở trên người cô. Đêm đến, đối với anh chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý, còn đối với cô đó là ấm áp, là tình yêu, là hy vọng..... " Tối qua tôi và Vũ Đồng ở bên nhau." Anh tàn nhẫn nói, có lẽ mục đích là muốn ép cô chủ động li hôn, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh của cô, không sao nói rõ được. " Cả một đêm." " Ồ." Câu trả lời không thể điềm nhiên hơn được nữa, quay người đi, móng tay bấm vào trong da thịt...... Một tháng sau, " Vũ Đồng có thai rồi, con của chúng tôi." Cô nhìn anh vui mừng phấn khởi, tim như bị dao cứa. " Tư Đồ Thận, kết hôn sáu năm, anh......đã bao giờ yêu em?" " Yêu ---- cơ thể của cô." Cô bình tĩnh nghe, bàn tan run rẩy chạm nhẹ trên phần bụng, ở đó cũng có một sinh mạng mới. Khi anh chọn lựa tình yêu đã từng có, còn cô mất đi đứa con,…