🌵 Hán Việt: Nhất tưởng đáo nhĩ nha🌵 Tác giả: Cửu Lí_🌵 Tình trạng: đã hoàn, đang edit🌵 Số chương: 73 chương🌵 Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Thanh mai trúc mã, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên, Duyên trời tác hợp, Thị giác nữ chủ🌵 Edit: Gác Gác Nhỏ Ấm Áp Của Sa 🌵 Converter: ඞ_ඞ🌵 Bìa: Một Chiếc Mèo Mie Mie🌺Văn Án: (Được edit bởi: Thư Gửi Gió )Trì Hạ có một trúc mã lớn lên cùng nhau.Anh chính trực ôn nhu, tấm lòng nhân ái, ưu điểm đếm không hết, khuyết điểm duy nhất chính là trí nhớ quá tốt, vậy mà lại tìm cô thực hiện lời nói đùa khi còn bé."Muốn kết hôn vào một ngày nào đó?" Giang Thính Lan nhíu lông mày nhẹ hỏi, nhắc nhở: "Lúc trước không phải nói muốn gả cho anh à?"Trì Hạ: "...???"Từ từ, sao cô lại không nhớ rõ mình đã từng nói những lời này?"Anh nhớ được là tốt rồi." Anh thu hết vào mắt vẻ kinh ngạc của Trì Hạ, cười nhẹ nói.Anh "Lúc trước" cũng quá trước chút ít! (?)"Vậy làm sao có thể xem là thật chứ?!" Trì Hạ nuốt nuốt nước miếng, cố gắng ngụy biện: "Anh coi như tôi nói hươu nói vượn là được rồi.""Như vậy sao được." Giang Thính Lan nhíu mày, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười: "Anh trai muốn dạy em, lời nói ra khỏi miệng thì phải chịu trách nhiệm mới được."【Tất cả là vì phục vụ nội dung cốt truyện ~】Lưu ý: Truyện được edit chỉ được đăng lên duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Team, những nơi khác đều là reup :>>…
Tên gốc: Ma Quỷ Nhiệt Độ Cơ ThểTên Hán Việt: Ma Quỷ Đích Thể ÔnTác giả: Đằng La Vi ChiEditor: Tiểu Tiên Nữ (thuphương)Thể loại: Nữ trọng sinh, Hiện đại, Nam tàn tật, Ngọt sủng, Thanh mai trúc mã, Nhẹ nhàng, HE.Tình trạng cv: Hoàn thànhTình trạng edit: hố sâu hun hút~~Số chương: 94c + 9 PNConverter: LovelydayNguồn: TruyenCVMột bộ truyện cực cực thích tham khảo từ nhà chị Tâm "Nhà Tâm toàn Convert"--------------------Văn ánTrọng sinh về năm 96, một thân hồng phấn, bánh bao nhỏ bốn tuổi - Bối Dao, gõ cửa nhà đối diện.Sau cánh cửa kia, chính là ma quỷ của thế giới hai mươi năm sau.Ma quỷ Bùi Xuyên hiện tại năm tuổi, hai chân tàn phế, hướng nội tự ti.Sau này bọn họ mười bảy tuổi.Bối Dao trở thành hoa khôi giảng đường cao trung.Bùi Xuyên lạnh mặt, ngón tay gắt gao chế trụ xe lăn, cảnh cáo cô: "Không cho phép lại nói thích tôi, nếu không..."Bối Dao ôm lấy cổ hắn, ngọt ngào cười.Bùi Xuyên kìm lòng không được chế trụ eo cô, những cảm xúc bị đè nén đang dần bùng nổ.Trở thành tâm can của hắn hai đời, Bối Dao muốn biết, hơi ấm của ma quỷ đến tột cùng là như thế nào?----------1. Nam chủ thật sự tàn tật, chân từ đầu gối trở xuống không có. Về sau cũng không tốt.2. [ Mẫn cảm tự tị x Chữa khỏi thiên sứ ], Thanh mai trúc mã sủng nhau hằng ngày, Từ bốn tuổi đến áo cưới, Chính văn năng lượng tích cực.3. Bối cảnh bắt đầu vào năm 96, nhưng logic và lẽ thường đã được tác giả bãi bỏ, không cần tra niên đại, hãy yêu thương tiểu văn, chỉ vì nụ cười của anh. Xin miễn bái bảng, xin miễn kỵ. Không thích có thể rút lui. Văn minh xe…
Văn ánĐích nữ phủ Anh Quốc công xinh đẹp khuynh thành, vốn dĩ là đóa hoa kiêu sa vạn người ngưỡng vọng. Nhưng sau một đêm, gia tộc sa sút, phụ thân bị cuốn vào vụ án mưu phản. Để bảo toàn tính mạng, Vệ Xu Dao buộc phải bước vào Đông Cung."Xin điện hạ thương xót..."Thiếu nữ quỳ gối dưới bậc thềm, thân ảnh mảnh mai, hàng mi dài khẽ run rẩy dưới làn nước mắt. Nam nhân chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, giọng điệu chậm rãi mà vô tình: "Muốn bổn cung che chở ngươi? Vậy phải xem... ngươi có gì để đánh đổi."Nghe vậy, Vệ Xu Dao ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen thẳm quen thuộc.Nàng kinh hoảng nhận ra- Tiểu người câm từng bị nàng trêu đùa trong lòng bàn tay, nay đã trở thành người mà nàng không thể đắc tội. Thuở nhỏ, Tạ Minh Dực lưu lạc bên ngoài, bị khinh rẻ, bị giày xéo, sống trong bóng tối. Chỉ có thiên kim nhà họ Vệ từng dịu dàng quan tâm, mang đến cho hắn một tia ấm áp hiếm hoi. Người đời ca tụng Thái Tử ôn nhu nho nhã, ngày sau tất sẽ là minh quân. Nhưng chỉ có những kẻ trong Đông Cung mới biết, khi đêm xuống, vị Thái Tử ấy hoàn toàn khác-lạnh lùng, nguy hiểm, tàn nhẫn. Mà người duy nhất từng khiến hắn dao động lại nhẫn tâm quay lưng bỏ đi, không chút lưu luyến. Mãi đến khi hắn sắp đăng cơ, có kẻ hao hết tâm tư, dâng nàng trở về bên cạnh hắn.Mỹ nhân như ngọc, dịu dàng mềm mại, run rẩy lùi về phía sau, trong mắt tràn đầy kinh sợ. Nam nhân lười biếng nâng một lọn tóc đen của nàng, khẽ nghiêng người, giọng nói trầm thấp ghé sát bên tai:"Từ nay về sau, ngày ngày đêm đêm, trong mắt nàng chỉ có thể có ta…
Định nói: "Tao biết, tao đã linh cảm thấy khi hai người gặp nhau thể nào cũng sẽ xảy ra chuyện gì đó nên tao không bao giờ muốn giới thiệu hai người với nhau!"Biết làm sao khi cô cũng không hiểu tại sao ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy người ấy, cô cảm giác như tim bị bóp nghẹt, ngừng đập, run rẩy. Cô ấy biết đó là người yêu của bạn mình mà không đừng lại được si mê, không đừng lại được say đắm. Những gì cô làm sau khoảng khắc ánh nhìn đầu tiên ấy chỉ là để khoả lấp sự bối rối trước hình dáng đi thẳng vào trí não mình. Cô biết cô điên, cô biết cô sai. Cô đã cố chạy trốn, nhưng tại sao những sự gặp gỡ tình cờ cứ làm cô đau khổ. Tại sao lại nhìn cô như vậy, tại sao lại quan tâm cô, tại sao lại tình cờ gặp cô trên chuyến xe buýt ấy? Dù nhủ lòng mình rằng đó không phải của mình, không bao giờ là của mình, khi nhìn bóng lưng ấy ngay trước mặt, cô không thể kiềm được việc giơ tay ôm choàng người ấy, và khóc, nói em muốn chỉ ôm anh một lần thôi. Cho em một phút, em muốn đánh cắp một phút cho riêng mình. Giá lúc đó anh dừng lại, giá lúc đó cô có một chút lý trí. Bọn họ không có một nửa lý trí đó. Anh nắm đôi tay cô rồi quay lại ôm cô một cái ôm nghẹt thở. Trái tim cô vỡ oà sung sướng. Anh nói em điên rồi, anh cũng điên rồi. ..…
Tên: Nơi Thanh Âm Dừng Lại (*)(*) Tên truyện được lấy từ tên ghép của hai nhân vật chính: Đình (dừng lại) - Thanh (âm thanh)Tác giả: Khoai Mọc MầmThể loại: Ngôn tình, chữa lành, sủng, 1v1Độ dài: Chưa xác địnhVì chị cả đột ngột bỏ trốn, cô thứ Trần Thanh ngây ngây ngô ngô được đưa lên thay chị kết hôn với cậu cả họ Dương - Dương Nhật Đình. Với cuộc hôn nhân này, Trần Thanh chẳng lấy gì làm bất mãn, vì dù có thế nào thì chăng nữa thì trong thế giới của cô cũng chỉ có vẽ vời. Trần Thanh nghĩ đơn giản là chỉ cần chờ chị cả về, cô sẽ nhường lại vị trí mợ chủ cho chị rồi tiếp tục sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ. Đương nhiên, hiện thực thì không phải vậy. Trong phòng tranh chật hẹp, người đàn ông yêu chiều ôm lấy thân thể mềm mại trên ghế bành, cúi người đặt những nụ hôn lả lướt lên khắp cổ cô. Trần Thanh rùng mình, muốn đẩy anh ra nhưng cánh tay như chẳng có chút sức lực nào. Cô nghẹn ngào trước những cái vuốt ve dịu dàng của Dương Nhật Đình, thế rồi bất chợt ấm ức: "Ai nói cậu là quân tử thì đúng là chẳng có mắt nhìn người!" Dương Nhật Đình bật cười, thích thú ngắm nhìn đôi mắt long lanh ánh nước vô cùng: "Nếu không phải do em cứ nghĩ anh sẽ rời bỏ em để đi theo chị cả của em, anh cần gì phải miệt mài thế này?"-(*) Câu chuyện chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, một số chi tiết trong truyện chỉ mang một phần sự thật nhất định, tất cả những chi tiết còn lại đều không phải là thật.…