câu chuyện của anh sinh viên mỹ thuật năm cuối và cậu sinh viên sân khấu điện ảnh năm haiwarning: lowercase, ooc...❗ lưu ý:fic chỉ mang tính chất hư cấu, vui lòng không gắn với đời thực 🚫không gửi hoặc lan truyền đến các anh để tôn trọng họ.…
Tất cả diễn biến trong truyện đều là trí tưởng tượng của tác giả!Nếu như các chiến sĩ năm 1972 ấy biết về "Mưa đỏ"Truyện được lấy cảm hứng từ phim "Mưa đỏ"Vui lòng không reup truyện khi chưa có sự cho phép của tác giả.…
nói về lam thố là một thành viên trong nhóm thất hiệp. Cô là 1 thượng thần của thiên giới và là nữa quân băng tộc, do nhân gian loạn thế nên cô mới tham gia nhóm thất hiệp vì ko thể ngang sương cô có thể tham gia mà là vì mẹ của cô cũng từng là 1 phần của thất hiệp.Vì một số nguyên do khác nữa trong chuyện sẽ đề cập đếnVà quá khứ của cô thì vô cùng bi thảm đến mức thương tâmsau cuộc chiến đấu mọi việc bắt đầu trở về quỹ đạo tuần hoàn của nó và cuộc sống của thất hiệp trở nên. Nhộn nhịp hơn.Và truyện tình của cô và hồng miêu thủ lĩnh thất hiệp sẽ ra sao mn người nhớ theo giỏi nha.…
Mảnh tình dài tít tắpĐôi mẩu tình con con Đây một mảnh tình trònMột mảnh tình son sắt- Xuân Nhã Thanh -Tình anh, tình em, tình mình.WARNING!!!Truyện không liên quan đến người thật, tất cả chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, xin đừng báo chính quyền pls.Một lần nữa mình xin nhắc lại tất cả đều là tưởng tượng, không áp dụng lên người thật và mong không ai reup ở bất kì đâu cả.Cảm ơn các bạn rất nhiều.…
"Gửi cho Lâm Thanh Nhã một đời bình bình an an,Tặng cho Trần Gia Huy những ngày nắng hạ bên anh,Ở nơi đâu đó, bên kia chiến trường vẫn có hậu phương vững chắc - là em đang chờ ngóng anh trở về hiện thực hóa lời hứa của đôi ta.Anh về nhé, về với em để được ngắm hoa sữa Hà Nội thủ đô cổ kính.Gửi mãi,Chờ mãi,Ngày nắng hạ chờ mong."..."Anh ơi, Sài Gòn mùa hạ đẹp thật anh nhỉ? Mà hoa sữa ở đây cũng giống Hà Nội anh ha, thơm thơm thích thật." - Trần Gia Huy ngồi thật vững sau yên xe của Lâm Thanh Nhã, xuyên qua bình minh dần ló dạng phủ kín quãng đường hai người đi qua. Cậu ở sau xe hết chỉ cái này cái nọ, rồi lại ríu rít kể cho anh nghe mấy chuyện dưới quê, thi thoảng còn hát vài câu vu vơ chỉ để anh được nghe giọng cậu từng giây từng phút.Lâm Thanh Nhã cười, Gia Huy giống như chú họa mi trên đọt cây xanh hót líu lo chẳng phút giây ngơi nghỉ. Mà cái "líu lo" này lại sưởi ấm trái tim anh, càng làm nổi bật khóm hoa tươi trong sương sớm, nhẹ nhàng nhưng thanh cao, yên bình."Biết sao không? Do có em nên Sài Gòn đẹp hơn đó." - Thanh Nhã thản nhiên nói."Anh đừng có mà điêu." - Gia Huy bĩu môi, tiện tay nhéo nhẹ sau lưng anh một cái cho bỏ tức. Thi thoảng, ánh dương rạng ngời đằng đông phủ nhẹ xuống lòng đường, phủ lên cả làn da trắng mỏng đang phớt đỏ lên vì ngại ngùng, giống như khóm hoa hồng được tưới nước để thêm sức sống."Thiệt mờ! Anh không biết người ta sao, chứ anh thấy từ ngày Tít đến thì Sài Gòn thay đổi nhiều thật." - Thanh Nhã vẫn tiếp tục đạp không ngừng nghỉ, thi thoảng lại ngước mặt song song với…
"Ngày mai và những ngày sau nữa. Chúng ta sẽ cùng đợi, đến khi nào gió thổi xuôi chiều, đến khi nào nước mắt không còn chảy ngược vào tim."LƯU Ý:- Tuyệt đối KHÔNG đưa fic xuất hiện trước mặt chính chủ- Tất cả nội dung trong fic là tưởng tượng của tác giả- Đọc fic và ship vui vẻ, tôn trọng đời sống riêng tư của cả Nhã và Tít nhé. Chủ yếu để tụi mình vui vẻ với nhau thui nèe…