Nguyệt Huyết ... Rầm.. Một lực va chạm rất lớn, cô ngã xuống, nằm dưới làn đường lạnh buốt, máu chảy không ngừng , ... Cô khẽ mỉm cười nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa, môi mấp máy: vì ...anh em..sẽ ra ..đi , ..toại nguyện chết ... anh phải sống...thật hạnh phúc.. Em yêu anh..«&» lần đầu viết truyện có gì buồn cười mong m.n góp ý cho em ah…
« 10 ngày tán tỉnh anh trông trẻ màu mè » note : thể loại : text, lâu lâu hứng thì viết tự sự cảnh báo : với những người mẫn cảm với mấy từ chửi tục, đừng có đọc.…
1 cô gái luôn giống như 1 thần con trai từ cử chỉ, ăn nói , đi đứng, ăn mặc về mọi mặt như 1 người con trai hoàn toàn . Cô luôn mog muốn lm c.trai vì cô đã trải qua ko ít wa khứ đau lòng và thương tâm nên câm thận phân nữ nhi và cx vì thế cô đã khẫu thuật chuyển giới nhưng trong một lần đã thất bại dẫn đến cô tử vong và xuyên vào cuốn tuyển thuyết cô thích nhất ( Vương gia tại thượng ) ... truyện sau này vào đọc sẽ rõ…
Một mối nghiệt duyên tồn tại trăm năm... Hắn mang ơn cứu mạng của nàng, vì thế lặng lẽ bên nàng, nhìn nàng lớn từ năm này qua năm khác, cứ mơ hồ như thế đến khi tất cả không thể vãn hồi. Hắn yêu, yêu say đắm... nhưng đáng tiếc người hắn yêu không yêu hắn, nàng đã sớm thuộc về người khác. Tâm đau nhói tưởng chừng đổ huyết, hắn đau đớn giãy dụa vì tình yêu đầu đời chưa kịp thốt lên thì đã phải nhìn nàng cười vui trong vòng tay kẻ khác. Nụ cười của nàng vẫn dịu dàng như thế, như lúc sơ kiến, nàng ôm hắn vào lòng khi hắn bị thương trở về nguyên hình là một con mèo nhỏ. Từ lúc đó hắn đã biết người và yêu không thể nào có tình cảm, huống chi nàng còn là một nữ nhân đặc biệt. Nhưng hắn mặc kệ. Mặc kệ như thế nào, hắn chỉ muốn ở bên nàng, chăm sóc cho nàng đến cuối đời...cho dù người ôm nàng trong vòng tay không phải là mình...- Tiểu Dương cô có tin vào kiếp trước? Cô có tin vào cái gọi là duyên nợ dù cho đó là mối nghịch duyên giữa người và yêu... Biết không.. tôi đã mãi chờ đợi ...trăm năm...ngàn năm ...vẫn đợi cô trả món nợ này.... - Vũ Huyền nhìn thẳng vào mắt Tiểu Dương, cô có thể thấy đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp đó thoáng đượm nỗi buồn và đầy lạc lõng. Cô sẽ phải trả món nợ nghìn năm này như thế nào đây?Đôi lời tác giả: Thực ra lúc đầu viết truyện này mình đã từng đăng lên trang http://tgtruyen.com/ tới chương 4. Nhưng sau một thời gian thì trang đó bị lỗi không thể đăng tiếp tục, mà mình không muốn truyện mình lần đầu viết lại chết yểu một cách vô duyên như thế cho nên nhờ …
Giang Trừng chết, giới tu tiên một phen náo loạn, các gia tộc xưa nay kì thị Vân Mộng Giang Thị liền nhân cơ hội này làm phản nhưng lại là một tay Kim Lăng dẹp gọn, hắn với tư cách Lan Lăng Kim thị tông chủ tuyên bố chống lưng cho Giang Gia. Ai cũng vì thế chê cười vì nghĩ chỉ là một tiểu ranh tông chủ, nhưng rồi ngay sau đó liền phải khiếp sợ vì chỉ trong một thoáng, với Tử điện, vật bất tri thân của Cữu Cữu được người giao lại, Kim Lăng đã dẹp sạch cả một đoàn vài trăm người từ các gia tộc tới Giang phủ vào ngày đại tang hòng muốn chiếm đóng Giang gia. Kim Lăng gặp được Ngụy Vô Tiện, đưa hắn một hộp nhỏ, nói lại với hắn lời Cữu Cữu đã dặn, sau cùng quay lưng đi chỉ để lại 1 câu: "Kim đan là nhờ Cữu cữu mà ngươi giữ được, rồi lại được ngươi trao cho Cữu cữu xem như trả nợ, giờ vật quy chủ cũ. Thực sự, ngươi đến cả tư cách nợ Cữu Cữu còn chưa có, đừng nói chi là nợ Giang Gia"...."Giang Trừng, cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi rồi""Ngươi là ai"Tớ là tớ thực sự rất thích Giang Trừng, Trừng nhi là bảo bối cần được bảo bọc yêu thuơng. Nhân vật là của Mặc Hương tỷ nhé, nhưng cốt truyện là của tớ.Ai không thích cảm phiền Click Back nhé, cám ơn.…