
Vú em thương ngươi
Mọi người nói ngực đại ngốc nghếch, lời lẽ sai trái! Ta ngực đại, cũng rất có não, không chỉ có như thế, còn có...... Nãi.Con ở nơi nào? Lão công là ai? Một mực không biết.Vì thế đành phải trước trà trộn vào đại cổng lớn làm vú em kiếm ăn, không thể lãng phí trời sinh tài nguyên thôi. Lãng phí nhân đáng xấu hổ!Nội cái...... Mặc kệ đại nhỏ (tiểu nhân), đều đến, vú em thương ngươi.Về phần nói rất nhiều thiên đại bí mật, chậm rãi giải, không nóng nảy.Còn có cái kia đại biến thái cùng cái kia cái kia đại phụ nữ, mặc kệ các ngươi địa vị rất cao, bản sự nhiều,Bổn cô nương nói cho các ngươi một câu lời lẽ chí lý: Đừng - chọc - nãi - mẹ!…

Lạc Lối
Liệu cô sẽ tiếp tục bước tiếp ở thế giới mới, hay cô sẽ tìm cách quay về?Không ai có thể hiểu được tâm trạng của cô gái ấy, kể cả người bạn từ nhỏ kia, anh chỉ nghĩ rằng cô có nhiều thứ ở trong đầu như là bài học, phép thuật nên mới lo lắng như vậy.Cô là một cô gái hoạt bát, lười biếng nhưng lại có tâm hồn phiêu lưu, lạc quan nhưng bên trong lại là một biển sâu chờ đợi ánh mặt trời chiếu rọi, là ánh sáng của người khác nhưng lại không có ánh sáng của mình...Rốt cuộc mọi thứ là như thế nào?----Mình là Cái Con Lười bên mangatoon đấy, nên nếu có thấy bên manga toon hay thấy quen quen thì đừng lo nha.Đây là bộ truyện do chính mình tự làm, nên nếu có na ná với ai thì cho mình xin lỗi trước, có lẽ là một sự trùng hợp thôi.Vì mình lười thật nên truyện cũng sẽ ra khá lâu, và cũng vì mình là người mới nên các bạn có thể bình luận cho vài nhận xét cho mình có kinh nghiệm lần sau.Mong các bạn đọc truyện vui vẻ ^^---Bắt đầu: 13/8/2023Kết thúc: ???…

Thưa mẹ, con đi.
"Em bị làm sao vậy? Em không thích nơi này à?""Đúng vậy, em chẳng thích cái chỗ này chút tẹo nào cả!""Em lúc trước một hai đòi về Việt Nam cùng anh, giờ em lại nói không thích nơi này?"Em ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt của em ấy như chứa đựng tất cả những uất ức, nghẹn ngào."Ý em là cái nhà vệ sinh này. Vì sao chỉ có duy nhất cái chỗ này để chúng ta có thể gần gũi với nhau...""Vì đây là Việt Nam..." tôi ngừng một chút, chầm chậm thở dài rồi run rẩy nắm lấy tay em "Đây không phải là Mỹ, Ian..."Sau đó, tôi càng siết chặt tay em như cách trấn an trước một ý định điên rồ mà tôi vừa nảy ra. Tôi kéo em ra ngoài, ra khỏi cái nhà tắm ẩm ướt chật chội. Tôi sẽ hôn em ở ngoài đó!Rồi lỡ có ai thấy... mà thôi, ai thấy thì cũng mặc. Tôi yêu em, tình yêu tôi dành cho em còn to lớn hơn những đống định kiến cổ hủ kia mà.Nhưng có vẻ em vẫn giận tôi. Em đóng sầm cánh cửa rồi để tôi chơi vơi ở ngoài cách em chỉ bằng một cái cửa gỗ tróc gần hết lớp sơn. Tôi cúi đầu. Có lẽ cả tôi và cả em đều chưa đủ vững vàng.…