Viết với những xúc cảm của một con người... với những mong muốn trân trọng thực tại... Tuổi đời quý giá lắm đừng hoài phí nó... cho dù có tâm tối thì cũng lấy u ám làm hứng thú đi.. Và cũng viết cho những lời hứa thầm lặng được thực hiện... Con gái không có nghĩa là vô dụng... con gái cũng mạnh mẽ đượcTuyết Hà không phải người tài giỏi chỉ là Hà biết yêu mình thôi... Hà nhìn thấu rồi!Đời là bể khổ Qua được bể khổ là qua đời ...Thể loại: đời thườngTác giả : điệpThể loại : hài hước…
mạc tiểu tìnhchâu khải nguyênchâu chấn phongdương quốc bảovũ trọng lâmmông hiểu nhưđông jang milam tuệ hi tần sam sam Cảm mơn ! đó là lời cảm mơn vì cậu đã bên tôi nhưng đã rời xa tôi mang theo nổi nhớ của tôi . Cảm mơn ! đây là lời cảm mơn cậu dành cho tôi vì tôi đã biến khỏi cuộc đời cậu......... "có không giữ mất đừng tìm " có lẽ ai cũng thấy câu này rất quen phải không nhưng đó là sự thật đấy Tình yêu cậu dành cho tôi như một chiếc lá nó sẽ tươi tốt nó sẽ lớn lên nhưng nó cũng sẽ héo úa và lìa khỏi cành.....…
Tên gốc: 年少无名Tác giả: Thi Vô Trà 诗无茶Thể loại: Original, Đam mỹ, Hiện đại , HE, Tình cảm, Giới giải trí, Gương vỡ lại lành, Học đường, 1v1Nguồn Raw: Tấn Giang 晋江Tình trạng bản gốc: Hoàn thànhTình trạng bản gõ: Đang load...Tình trạng thợ: Một lời khó nói hết =)))Thợ gõ chữ: Hột mít---⚠️⚠️⚠️ Bản edit chưa có sự cho phép của tác giả, không sử dụng với mục đích thương mại, nội dung bản dịch không đảm bảo đúng 100% so với bản gốc. Vui lòng không re-up và chuyển ver dưới mọi hình thức.⚠️⚠️⚠️…
Có lẽ mùa đông năm ấy là mùa đông dài nhất cuộc đời tôi ...... khi đoạn nhạc 周杰伦三音即兴 vang lên thì cũng là lúc hồi ức bắt đầu tan vào trong không gian vô tận và cuộc đời tôi sẽ dừng mãi ở tuổi 25 😔 khi câu chuyện này hoàn thành cũng sẽ là lúc mà 'tôi' người viết câu chuyện này được ngủ một giấc mộng dài trong giấc mơ ấy tôi sẽ có một cuộc đời hạnh phúc hơn có một gia đình trọn vẹn hơn và hơn hết là sẽ gặp được một người tốt hơn…
Ban đầu, tớ thật sự ghét cậu.Ghét cách cậu im lặng mà vẫn nổi bật giữa đám đông. Ghét đôi mắt không buồn không vui, như chẳng bao giờ bận tâm đến điều gì trên đời này. Ghét cả những con điểm tròn trịa của cậu - bởi tớ phải đánh đổi bằng những đêm dài và nước mắt, còn cậu thì chỉ im lặng, dựa đầu vào bàn mà ngủ.Ghét... vì tớ đã cố gắng rất nhiều, nhưng vẫn luôn đứng sau lưng cậu.Tớ tưởng ghét cậu là đủ để quên cậu. Nhưng càng tránh, hình bóng cậu lại càng in đậm. Cậu bước qua đời tớ lặng lẽ, không cố ý, không ồn ào - nhưng từng chút một, từng khoảnh khắc nhỏ, cứ ở lại.Tớ không biết từ khi nào mình thôi để tâm đến bảng điểm, mà bắt đầu để ý ánh mắt cậu nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết từ khi nào mình thôi ghét, mà bắt đầu... nhớ.Tớ từng nghĩ nếu có ghét một ai đó đủ sâu, thì sẽ chẳng thể nào rung động vì họ. Nhưng hóa ra, giữa ghét và yêu, chỉ cách nhau một khoảng rất mong manh - là một ánh nhìn dịu lại, là một lần lặng thinh giữa tiếng cười ồn ã của lớp học.Nếu có thể, tớ muốn hỏi cậu một điều - rằng giữa mùa thu năm ấy, liệu cậu có từng một lần ngoảnh lại, và nhìn thấy tớ đứng sau lưng?…
"Cao Hà Phương, tao thích mày!"Phương bối rối, đỏ mặt phừng phừng, đầu óc ong ong nhìn người con trai đang đứng trước mặt mình, nhưng rồi nó cũng đủ bình tĩnh để hỏi Vũ về điều mà nó luôn muốn biết bấy lâu nay."Chờ chút nhưng mà mày thích tao hay thích acc clone của tao vậy?"Vũ: ....--------------------------10/11/2023…
Năm 2019 là năm bọn tớ (2002) 17 tuổi có những thứ vô cùng quý mà không bao giờ bọn tớ có thể quay lại lần nữa. [ Mộng Kiều ]# nguồn sưu tầm khắp nơi.…