Tôi thích cậu ấy, cậu ấy cũng từng thích nhau..nhưng giờ chỉ còn hai chữ "bạn thân",cậu ấy không còn thích nữa nhưng tôi vẫn thích cậu rất nhiều, ai có chung hoàn cảnh thì đọc nhé I-I…
Thật ra yêu một người là không sai nhưng cố chấp yêu một người không yêu mình là sai lầm.Dù không biết khi nào chị dừng lại nhưng chị vẫn mong em hạnh phúc với lựa chọn của mình.Chị yêu em Đỗ Hà.…
Câu chuyện này mình viết khi còn học lớp 6, nên có nhiều chỗ ko hay, tên truyện mình cũng chưa nghĩ ra....thôi mọi người cứ đọc đi, đừng chê nhé😁 Dự báo thời tiết đã nói đêm nay sẽ có bão, một cơn bão rất to, đủ để phi tang mọi tội ác, ẩn dưới màn đêm,không có lấy một vì sao sáng. Cũng chẳng thấy được một tia hi vọng! Phải rồi, tội ác đấy cũng sẽ được dấu nhẹ dưới đáy biển... Bão tố và sóng cả sẽ thủ tiêu mọi tang chứng vật chứng mà thôi!. Trên đôi môi to son đỏ ấy nở một nụ cười mãn nguyện. Điệu cười của sự khinh bỉ: Chả ai biết đó là đâu, vì đêm rồi, mà ông trời cũng đâu có mắt... .... Trong đêm bão to, từng đợt sóng đang cố nuốt chửng cành hoa nhỏ bé ấy! Một cành hoa màu trắng! Không...không phải, đó là một cô gái đang bị từng đợt sóng đánh cho đến khi...cô quên mất mình là ai! Một cô gái có khuôn mặt trắng bệch, chắc đã chết rồi, một cô gái mặc váy trắng. Một màu trắng tinh khôi nhưng tang thương…
Tôi và cậu từng rất thân với nhau, cậu thường vô tư hồn nhiên kể cho tôi chuyện ở lớp cậu, tôi cũng vui vẻ chia sẻ chuyện của tôi, tưởng chừng như hai chúng ta có thể như thế mãi mãi, nhưng giờ đây tất cả chỉ còn là ngày hôm qua...…
trãi qua rất nhiều chuyện tình cảm quá buồn, lần yêu đương phương k thành, lần yêu người có công việc ổn định cũng k thành, yêu người hợp công việc hơn tý thì hắn lại đi cắm cho Kun cặp sừng, dường như Kun tưởng mình không còn thương ai được nữa, thế nhưng Kun gặp lại cậu em của bạn, ngày gặp lại sau 7 năm, cái cậu nhóc ngày trước khồng còn là " cậu nhóc" đó, mọi thứ dường như không còn như xưa. trốn chạy cậu nhóc đó. Và liệu rằng may mắn có đến đến với Kun không. Cùng mình đón đọc nhé…