a sleepless night
to the ones searching for love,…
to the ones searching for love,…
Hôm nay là một ngày làm thay đổi cả một thế giới trong không gian. Mặt trời của ánh sáng hi vọng của toàn thế giới loài hoa tưng bừng trong vẻ đẹp của thiên nhiên. TÔI CẰM MỘT LY CAFE RỒI NGẮM CẢNH TÔI CHỤP HÌNH VỚI MẤY ĐỨA BẠN KHI CÒN HỌC LỚP 5 Khoảng thời gian dài đang trôi trên bầu trời xanh. Khoảng khắc làm tôi nhớ đến một người mà tôi thích nhưng không dám nói ra cho cậu ấy biết, bởi vì tôi sợ cậu ấy trêu đùa nói dài dòng. Tình yêu thương tôi chao cho cậu ấy vẫn chưa đủ mạnh mẽ. Cậu ấy tên là Bảo huy. Tôi đã nhận được những lời dối lừa của cậu ấy đối với tôi. Tôi cảm giác như không thể kiểm soát được bản thân mình chỉ vì một người đó đã làm tôi mất một thanh xuân để yeu cậu ấy. Tôi chỉ lo sợ rằng mình sẽ rơi vào tình trạng hôn mê lạc vào một thế giới thứ 2.con đường tới thế giới khác như chặng tôi vào một chiếc gương chiếu trên con đường của các lối đi vĩnh viễn không thể thoát ra được thế giới chính mình. Con đường tôi đi đều chỉ là những lời dối gian. Em sẽ không quên anh vì là người cũng đã giúp em hết sợ nước khi ở hồ bơi. Đó là tình yêu em muốn tặng anh bao nhiêu tháng qua em đã đợi để nói với anh rằng. Em yêu anh hết cả tấm lòng…
Chuyện của mình không có hậu, nhưng mình thích viết những thứ có hậu. Một tí chạnh lòng vì khi viết, mình nghĩ nhân đó tôi đó, là mình, câu chuyện của nhân vật đó thì hoàn toàn ngược lại, để viết những câu chuyện dài như thế, mình hoang mang rất nhiều, vì mỗi khi viết mình đều buồn, đều khóc, vì có phải là nhân vật trong sách mình viết, những sự đẹp đẽ dành cho nhân vật ấy, là ước mơ của mình không? Đến khi đọc lại thì những điều đó thật nhỏ bé, mình đã mong muốn những thứ tốt đẹp không cầu kỳ và to lớn, nhưng đó lại là ước mơ của mình, và có lẽ một trong những thứ đấy quá xa xỉ, rằng, anh thích mình.Một cách tình cờ khi đi ngang qua một quán cafe, em nghe một bài nhạc cũ. Chết thật, lại nhớ đến anh, lại cảm giác chạnh lòng. Còn nhớ, còn nhắc tới mà còn nhói, vậy là hóa ra, em vẫn còn rất thích anh. Em có thể ra lệnh cho mình để làm tất cả mọi chuyện, trừ việc ngừng thích anh. Lý trí ra lệnh cho em đừng thích anh nhưng con tim lại không, đúng vậy, em không thể chọn được cảm xúc và lựa người em thích, đó là cảm xúc, thứ mà em không thể điều khiển được.…
" Khi còn nhỏ, tôi không biết cái gì là động lực để cho mình tiến thật xa,khi mà sở thích của tôi luôn thay đổi. Mãi sau này ,khi cảm thấy lớn vừa đủ,tôi mới biết,đó là Mẹ''" Mẹ sinh anh cả thiếu tháng, nhẹ hều,rất vất vả để chăm sóc vì lúc đó nhà nghèo nên mẹ luôn phải bận tâm anh nhiều nhất, Mẹ sinh anh hai tuồn tuột ra luôn,mọi thứ cứ dễ dàng, thuận buồm xuôi gió mà đi Mẹ sinh tôi khó,phải mổ mới chịu ra,trong ba anh em, tôi là đứa duy nhất để lại thương tích trên người mẹ, vết sẹo dài cả gang tay ấy không thể nào xóa bỏ, hi vọng sau khi trưởng thành theo một cách nào đó ,tôi sẽ khắc tạc được một điều sâu thẳm nhất,dù theo cách nào,vì có hẹn từ tiền kiếp nên chúng tôi mới ra đời,để gặp mẹMỗi người cũng sẽ,yêu mẹ theo cách của riêng mình""Đây là cuốn tự truyện về mẹ, sắp đến ngày sum họp gia đình,tôi hi vọng bạn có thể đọc được tác phẩm này trước khi về nhà đón ngày lễ quan trọng nhất của năm, thêm sự trân trọng từng khoảnh khắc có được bên gia đình mình.…
Những truyện ngắn chẳng ra đâu với đâu…
18 - Độ tuổi đẹp nhất trong một đời người. Đến bây giờ cô vẫn chưa thể biết rằng gặp được anh là do cái duyên hay cái nợ. Nhưng nếu là một cái nợ, cô muốn tận dụng hết thời gian cho anh, dù biết làm thế sẽ chẳng bao giờ có kết cục. Đau cũng được, thảm cũng được,... Còn để dứt ra thì không thể. Có cố gắng cũng không thể. ********* "Từ trước đến nay chú vẫn chỉ nghĩ cho bản thân mình, tử tế với tôi rồi lại quay lưng đi. Chú biết là chú độc ác lắm không?" ... "Tôi cũng rất nhiều lần muốn làm gì đó cho em, cũng không muốn em phải buồn. Yêu em nhưng không dám thừa nhận... Nhiều lúc lại thấy mình không xứng." …
- Trái tim thiếu nữ sẽ bị Min YooGi đánh cắp mất__ Khẩn cấp gọi xe cứu thương bị phụt máu:))…
"không sunu. em không được rời xa anh. anh không cho phép! là anh yêu em. anh yêu em mà sunu.""yêu? yêu của anh chính là hành hạ, giam cầm tôi từ ngày này qua ngày khác ư? với anh đó là yêu sao?""không. ở bên ngoài kia nguy hiểm lắm. anh giữ em ở lại đây là vì muốn bảo vệ cho em mà sunu. là anh yêu em.""anh thôi đi. yêu sao? cái chó gì chứ? đồ khốn như anh biết thế nào là yêu sao?"warning: ooc huuuuunhìn drama dị hoi chứ nhẹ lúm in tâmm*dự kiến có part 2 nếu mình không lên cơn lười**pic by cafuné…
"Từ một khung trời nhỏ của riêng ta đã trở thành một bầu trời lớn chỉ để nói lên tình cảm của chúng mình"…
Hãy sống cho tương lai đừng nhìn lại quá khứ..…
Đây là một bộ những suy nghĩ của tác. Cực kỳ nhảm nhí. Nhảm nhí đến mức độ liên hệ cứt mèo và sự tồn tại của thế giới. Thích đọc thì chiều, cảnh báo rồi đấy.…
Cô gái là sinh viên đại học Seoul,20 tuổi.Dành tất cả thanh xuân chỉ yêu một cậu Jung-Hoseok, sinh viên đại học cùng khoá với cô.…
Thật lâu về sau Taehyung mới hiểu được cảm giác chờ đợi một đứa trẻ mãi không chịu lớn là rất khó khăn.…
Một thiếu nữ mười tám tuổi vừa tốt nghiệp cấp ba, đã xác định rõ ràng hướng đi trong tương lai cho bản thân. Cô có tài, lại đáng yêu, nhưng suy nghĩ của cô xa hơn hẳn những người bạn cùng tuổi. Độ tuổi niên hoa vừa đẹp thế này, cô không có mấy rung động về khác phái bằng việc đến nước Mỹ xa xôi để hoàn thành ước mơ về thiết kế thời trang mà cô luôn khao khát từ bé.Và từ đó cuộc sống của cô được dở sang những trang mới, xung quanh những mối quan hệ tình bạn, tình yêu. Liệu một cô nhóc loi choi, chưa hiểu sự đời, có hòa nhập được với cuộc sống cách Việt Nam nửa vòng trái đất? Cùng đón đọc nhé ______________________________Thông tin nhân vật chínhTrần Mai Hạ Vy (Elysa): Vừa bước qua 18 xuân xanh, sở hữu một đôi mắt màu cafe to tròn, mái tóc nâu xoăn tít, môi hồng chúm chím cùng với làn da trắng hồng khiến người người ghen tị, cùng với đó là thân hình chỉ vỏn vẹn có 1m62, nhưng nhờ có ngoại hình đặc biệt, sau khi qua Mỹ nhập học cô nhóc rất được chú ý mà được ưu ái với cái tên ""Công Chúa Phương Đông"", từ đó hàng loạt những rắc rối bất đắc dĩ liên tiếp xảy ra với cô bé. Còn những nhân vật khác vô truyện mình sẽ cập nhật dần dần nhé.…
Xả tranh cũ lẫn mới.Để xem tôi vẽ được bao nhiêu tranh Digi từ giờ đến hết nămArtist : Tôi…
Truyện: Thú cưng hay nô lệThể loại: vampire, nhân miêu(người mèo), vkook,...…
Vì thấy truyện hay cho nên cop lên cho mọi người đọcKhải-Nguyên nha!Thể loại: Sad, DramaRating: TTình trạng: On-goingAutour: MINTTôi và em đáng lẽ không nên gặp. Không gặp thì sẽ không quen biết, cũng sẽ không đem lòng yêu...…
tôi là rina .học lớp 11 .tôi có thích một đàn anh khối trên, bởi vì anh ấy là hotboy trường. tôi thích anh ấy cũng đc 5 năm ,vì ở cấp 2 chúng tôi học chung trường. nhưng ko biết có thích tôi ko . anh ấy tên là Jen. một hôm tôi nghe nói là trường tổ chức cuộc thi bóng rổ. tôi biết là anh sẽ tham gia nên tôi đã rủ bạn thân đi xem ,trước khi đi tôi có mua nước ,tôi đến thì vừa hay trận đấu cũng bắt đầu. chúng tôi hết mực cổ vũ cuối cùng thì đội anh đã thắng. tôi đến đưa nước cho anh và nói :à anh .......em .....em ..có mua nước anh ..anh cứ uống đi cho mát ạ.Anh ấy cũng chấp nhận và bảo: anh cảm ơn nhé .trong lòng tôi vui như hoa nhưng lúc anh định uống thì có 5 cô gái đến .1 cô gái cũng đưa cho anh nước và vứt chai nước của tôi rồi kéo Jen đi chỗ khác ánh mắt tôi thất thần rất buồn. sáng hôm sau khi ra về tôi thấy anh mời đi uống cafe ☕. hóa ra anh xl rôi chuyện hôm trước .tôi cg đồng ý 🆗👍tối hôm đó tôi suy nghĩ 1 hồi và quyết định ngài mai sẽ tỏ tình với anh Jensáng mai . trong lúc về tôi có gọi anh lại và nói:em......emmmm ... thích anh ................................anh im lặng 1 hồi và bảo :anh......anh xin lỗi khi nghe câu nói đó tôi thật sự rất buồn .anh cũng ns thêm anh có người yêu rồi toi nghe câu nói đđó cũng gần khóc. 😢nhưng anh bảo :em đừng buồn anh chx ns hết câu thì tôi đã bỏ đi .về nhà tôi nghĩ .hóa ra anh ấy đã có người yêu. mối tình 5 năm của mình cũng đã kết thúc .kể từ đó tôi đã chọn cách từ bỏ anh và cố gắng học tập .và rồi tôi cũng đã đổ đại học. tôi đỗ vào ngành kế toán. làm việc cũng đ…
Tên: Hạ Dược Duân DuânTác giả: Khánh AnThể loại: ngôn tình học đường, ngôn tình hắc đạo, nữ cường, ngọt, sủng, ngược, HE,...Văn án:- Câu chuyện xoay quanh tình yêu đầy trắc trở của chàng trai Phác Mục Duân và tiểu ma đồng Tịch Khả Du ( Tống Thiên Tư). Cô bỏ công theo đuổi anh ba năm trung cấp, anh lạnh nhạt với cô trọn ba năm, chẳng bao giờ để tâm hay ngó ngàng gì đến cô. Thời gian cuối cấp 3, anh dần động lòng trước Tống Thiên Tư. Nhưng đây cũng là lúc, anh và cô phải chia ly.Gia đình cô xãy ra biến cố, bị ám sát 26 mạng người. Chỉ còn mình cô- Nhị tiểu thư Tống gia còn sống. Gia tài bị cướp, nhà cửa bị bán. Cô chỉ còn biết nhương nhờ con sói độc Ân Dục. Sao đấy Tống Thiên Tư ra nước ngoài 5 năm. 5 năm sau trở về. Cô đã trở thành tổng giám đốc tập đoàn lớn và gặp lại Phác Mục Duân- chàng tổng tài, quân nhân thành đạt.Phác Mục Duân tìm mọi cách để lấy lại trái tim cô, muốn bù đắp những lỗi lầm anh đã gây ra cho cô trong quá khứ. Tình cảm của hai người rất đẹp, đẹp đến mức nên thơ nên truyện. Rồi mãi cho tới khi, chàng quân nhân này biết được kẻ gây xôn xao dư luận trong thời gian qua, một sát thủ giết người hàng loạt. Được người đời run rợn nhắc đến với biệt danh Die- cái bóng của thần chết…
Tác giả: Ngọc HuyềnThể loại: Hiện đại, dị năng, tận thế. Mưa vẫn rơi, tầm tã, ào ạt, thành phố chìm trong làn nước mờ nhạt. Sự ẩm ướt khiến người ta khó chịu, những vũng nước đục ngầu chỉ chực chờ vấy bẩn đôi giày trắng bạn mới mua, hay mùi quần áo ẩm mốc vì phơi ba ngày chưa khô. Một con chim sẻ ướt rũ nép mình bên cửa sổ kí túc xá, nó lạnh run, từng chùm lông bết lại với nhau, nếu mưa không sớm tạnh, có thể nó sẽ chết. Bồng Kế bước ra khỏi phòng tắm, vừa đi vừa lau tóc, quần áo vẫn chưa khô, có lẽ cô sẽ phải mặc lại đồ ướt. Thật khó chịu. Kí túc xá chật hẹp bừa bộn, quần áo sặc mùi ẩm mốc, danh sách deadline dằng dặc nối nhau như không bao giờ có kết thúc, hay chỉ đơn giản là ly cafe vừa pha đã bị bạn cùng phòng uống mất? Không, không riêng một việc nào, mà là tất cả, tất cả như dồn lại, đè nén trong lòng khiến cô khó thở. Mà bây giờ, cơn mưa kéo dài ngày này qua ngày khác này càng khiến cô bức bối. Tới mức khi thấy chim sẻ nhỏ tội nghiệp kia, cô chợt nghĩ, không ai giải thoát cho cô cả, tại sao cô phải cứu nó? Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau, ích kỉ che lấp mất.Bỗng một tia chớt sáng lòa, rạch ngang trời, mang theo tiếng "đùng đoàng" đinh tai nhức óc cắt đứt mạch suy nghĩ của Bồng Kế. Chim sẻ nhỏ dường như càng run rẩy, nhưng nó chẳng còn sức đâu mà bay nữa. Có lẽ, cái chết đang cận kề nó? Rốt cuộc, Bồng Kế vẫn mở cửa sổ, đặt chim sẻ v…