• MHA • Just a little bit
" một chút đau thương, một chút rạn nứt ".…
" một chút đau thương, một chút rạn nứt ".…
Nhân duyên giữa một con chim nhiều màu với một cái trứng nhiều màu, nhưng cái trứng không nở ra chim. …
100% không có thật , và hơi tà răm, không đem truyện ra ngoài với mọi hình thức nhà mn💕…
" nắng ấm chói rọi trên khuôn mặt, đôi ngươi ngẩng lên lầm bầm ba chút tiếng "…
Tôi đang tự biên về cuộc đời khác của mình, chắc ở 1 vũ trụ song song nào đó =))…
Ừm...thì là vậy đó!…
" chừng nào đá nổi, vông chìmmuối chua, chanh mặn mời tìm được em "…
- cấm ✖️ đem truyện ra ngoài với mọi hình thức- truyện 100% là tưởng tượng của tui nhà ☺️…
Chuyến thử thách cuối cùng tuổi học trò…
Thanh xuân là cơn mưa rào Anh là thanh xuân là mưa Và em ướt cả rồi…
chỉ đơn giản là các dj của HxH thời!…
truyện có chỗ nào sai sót mong mn chỉ giáo. cảm ơn ạ…
Cô nàng Park Jimin đã vô tình cứu giúp đuoc người thân của thiếu gia họ Min -Min Yoongi nên ......…
day 4 ở Tư dinh héfu-tan xin chào các bạnnn…
éo biết nữa:(…
đọc r bt, ko chắc có vt tiếp đc ko? nhờ m.n ghé qua đọc thử…
trên thế giới này ai cũng có một giấc mơ cho riêng mình cũng có giấc mơ đẹp cũng có giấc mơ xấu không ai giống nhau cả…
Tác giả: Hàn Trinh Trinh Thể loại: Hiện Đại Nhân vật chính: Trang Hạo Nhiên - Đường Khả Hinh.Văn án:Cô là một trợ lý của tổng giám đốc trong truyện Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc, một lần trong một đêm mê loạn . Anh đã bắt, ôm chặt lấy cô và khiến cho người con gái ấy không thế chống cự . Trông anh như là một con sói liên tục cắn lấy môi cô và nếm máu của miệng cô ... Cô quá sợ hãi và đã biến mất khỏi cuộc sống của hắn sau khi chuyện ấy xảy ra cùng với khuôn mặt bị thương của mình. *** Anh nâng chặt mặt của cô, nhấp nhẹ máu trong môi cô, giọng khàn khàn, gấp rút nói: "Tôi đã nếm máu của cô, mạng của tôi sẽ là mạng của cô, nếu Nhà họ Tưởng phản bội, tôi làm Quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ!" Ngoài cửa tiếng bước chân càng lúc càng gần. . . . . . "Bây giờ tôi đi ra ngoài dẫn dụ bọn họ! ! Mặc kệ ở bên ngoài nghe được âm thanh gì, ngàn vạn đừng lao ra, cũng đừng báo cảnh sát!" Anh nói hết lời, bưng chặt vết thương bên bụng trái, nhịn đau mở cửa đi ra ngoài! "Này. . . . . ." Đường Khả Hinh còn chưa kịp phản ứng, chỉ ôm cái hộp gỗ nhỏ màu đỏ, núp ở sau khe cửa, nhìn bóng lưng của anh, căng thẳng lo sợ run rẩy vội gọi: "Tôi không biết anh, tại sao tôi phải giúp anh? Tôi không biết những người anh nói a! ! Tôi nên làm thế nào?" *** Đến khi gặp lại nhau, liệu cô có trấn tĩnh khi đứng trước anh? Và cuộc sống về sau của cô sẽ diễn biến như thế nào?…