Thể loại: ngôn tình, couple chữa lành, hiện đại....Nữ chính chuyên ngành công nghệ thông tinNam chính chuyên ngành thú ý" Lâm Bắc Xuyên, tôi nhắc lại tỷ lệ thành công không quá 30%, anh đừng hối hận " "Tôn Linh Mai, tôi cũng nhắc lại cho em hay, dù có phẫu thuật không thành công thì tôi vẫn sẽ không dừng yêu em, tôi chưa từng và sẽ không hối hận khi bên em, hiện tại em chỉ cần yên tâm làm phẫu thuật còn lại cứ để tôi, được không"Ấp ủ ý định viết truyện lâu lắm rồi mà lười giờ mới bắt đầu viết, mong đọc giả có thể góp ý nhẹ nhàng, và ủng hộ mình, mình cảm ơn 💝💝💝…
Thật ra là thế này, lúc trước cô gái này thiếu tình thương nên đã ao ước một người yêu thương mình, khi nhận được một chút tình thương từ một người con trai thì đã crush anh ngay, anh thì đào hoa có biết bao nhiêu cô gái, cô gái thì chẳng nổi bật mấy như một vật nhỏ cuối góc lớp .Nhưng rồi một ngày tại lễ tổng kết lớp 12, anh là thủ khoa của tỉnh bước lên phát biểu trước toàn trường, anh cảm ơn rất nhiều người đã giúp đỡ anh, đặc biệt bạn thân cô. Lên đại học một biến cố xảy ra, cô tự tử, cô được cứu sau khi chết hụt cô cố gắng sống tiếp vì tin rằng ông trời vẫn muốn cho cô trải nghiệm cuộc sống này, rằng cô rất xứng đáng được sống. Từ đây hành trình của cô bắt đầu.…
Tác giả: MianieThể loại: Tình cảm, bl, chữa lànhNội dung:Pavel trở về vùng quê nơi cô sinh ra và lớn lên vào những ngày cuối đời. Trong cuộc sống ảm đạm bị thành phố hoa lệ đày đoạ, Pooh chính là ánh năng đưa tiễn cô trên đoạn đường cuối cùng.…
Tớ là một cô gái ngốc nghếch, đem tình cảm chân thành của mình dành hết cho cậu mà lại chẳng dám nói ra. Gọi cậu là crush, khi có ai đó hỏi về tình cảm của mình. Vẫn còn thích cậu nhiều lắm, chưa bỏ được, dù đã lâu lắm rồi.…
Hạ Vãn và Trác Dĩnh.Tôi không thể nghe rõ, cũng càng không muốn nghe.Xã hội thời ấy mà, chỉ một chút khiếm khuyết nhỏ đã đủ để người ta đưa lên bàn cân của định kiến và bạo lực.Vậy nhưng từ đầu đến cuối, chỉ duy một người vụng về mà áp ở bên tai tôi nói rõ từng lời yêu, vừa thầm lặng lại cuồng nhiệt." Cả đời này ấy à, anh chỉ có hai điều để lưu tâm, một là em, hai là để em một đời vui vẻ. "" Còn có, anh toàn tâm toàn ý thuận theo em. "_____________________Ngược hoàn cảnh, chữa lành, 1x1.Tác giả: Du…
"Ngủ đi, nếu ngoài đời không thể chạm vào nhau thì ít nhất trong mơ, tớ sẽ nắm lấy cậu."...'Chúng ta đều ở đó, chuông gió, lời hứa cùng giấc mơ và cậu bé đã từng là cả hai...'_Gongfourz.오지 않은 계절tag: học đường, lucid dream, fantasy, magic, một xíu healing,...warning!!: sản phẩm chỉ là trí tưởng tượng của tác giả,ooc,có yếu tố 'delulu'note:pr xíu là mấy fic của toi ko ngọt sủng đâu.…
Tên truyện: [12 Chòm Sao] Chuyện Kể Ngàn NămTác giả: Valleriz • Dương TùyDạo quanh chốn vũ trụ thầm lặng, liệu bạn có thể tìm thấy chân ái của đời mình?Tôi vốn dĩ là một sinh linh vô định được sinh ra dưới danh nghĩa bán tinh linh, chịu trách nhiệm ghi chép lại câu chuyện của những đứa trẻ hứng khởi chốn trần gian.Vốn dĩ một tinh linh ghi chép vô dụng như tôi sẽ không có tên, nhưng mẹ đã nói rằng mẹ muốn tôi được "sống" nên đã cho tôi ý thức và đã gọi tôi là Rudy.Tôi thích cái tên của mình lắm, mỗi khi mẹ gọi tôi như vậy tôi đều cảm thấy ấm áp vô cùng.Liệu các bạn có thể cho Rudy cảm giác ấm áp như thế không?Mà, dù sao cũng không quan trọng.Rudy vẫn là Rudy - Người Lưu Trữ Kí Ức - thôi!…
"Chuyện của tớ và cậu" không phải là một bản tình ca rực rỡNó là khúc nhạc trầm, len lỏi qua những lần ánh mắt chạm nhau, qua cả những khoảng lặng không ai dám gọi tên. Hai người thương nhau không phải bằng lời hứa, mà bằng sự thấu cảm lặng lẽ.P/s: Lần đầu sốp viết truyện, mong mọi người góp ý chân thành ạaa…
Kai là một người bán hàng rong bí ẩn anh luôn đeo trên mình một chiếc balo và kì lạ thay chiếc balo ấy như thể là chứa đựng được mọi thứ kể cả những kỉ niệm năm xưa. Bán hàng rong nhưng không thu tiền chỉ thu lại những bất hạnh và để lại những con người lại có thêm một hi vọng…
"Cho tôi gửi lại chút nắng vàng" là những câu chuyện tách rời mang đầy cảm xúc của tuổi trẻ, có tiếc nuối, có hạnh phúc, có thất bại, có lầm lỗi.- Như một ngày hè nắng chói chang, cậu chạy đến, nắm lấy tay tớ và nở nụ cười rạng rỡ như tia nắng kia vậy. Cậu trai 16 tuổi khi ấy như tia sáng của lòng tôi...…
Mô tả truyện (bản không đầy đủ) Hiểu Ninh năm nay vừa tròn 20 tuổi, hiện đang học tại Trường Điện Ảnh An Nam- nơi sản sinh ra các ngôi sao hạng Hollywood.Với ước mơ ngọt ngào trong đầu và nắm trong tay vai phụ phụ phụ phụ thế thân vai chính.Cô chết đuối ngay lần đầu làm việc trong đời.Đệch vô lý vl.Hệ thống: 【Đi thôi tôi dẫn cô đi siêu sinh】Hiểu Ninh bám víu bằng không khí: ''Khôngggggg, bà mày không cam lòng hự... hự, hự''.''Tránh ra_''. Những cú đạp liên tiếp vào mặt hệ thống.Hệ Thống: ''....''. Bố mày nhịn mày lâu lắm rồi.【Hứ vậy cô cứ ở đây mà hôn siêu phách tán】Hiểu Ninh: !!! Ớ.''Ấy ấy anh zai đừng nóng, tại tôi là diễn viên chuyên nghiệp nên ít nhất vẫn phải tỏ ra luyến tiếc với cuộc đời một chút''.''Anh xem, như vậy ông trời mới rủ lòng thương ban anh xuống đây với tôi''.Hệ Thống bị cô nịnh nọt cũng ngỏ ngỏ trong lòng.Quay ngoắt mũi nói: 【Hứ đó là điều tất nhiên rồi, khỏi phải nói】Hiểu Ninh: ''....''. Bà nhịn....Sau khi suy ngẫm lợi hay hại xong, cô thấy mình rất lãi liền nhanh tay kí hợp đồng. Dù sao món hời đã mời đến miệng ngại gì không ăn.''À tao quên, nhiệm vụ có khó không?''.Hệ Thống:【Dễ ẹc, yên tâm】...Sau khi xuyên qua vi diện, cái thứ 'dễ ẹc' trong miệng hệ thống liền biến đổi lạ lắm.Ánh mắt nữ chính nhìn cô như miếng thịt ngon, chỉ cần sểnh ra một giây lơ là. Cô sẽ bị nuốt không còn cọng xương.Hiểu Ninh rùng mình, chỉ vào nam chính: ''Đây nè, chị gái ơi đây nè! Đồ ăn của chị đây nè!! Đừng nhìn em bằng ánh mắt đó, em chỉ là ng…
Khánh Ngân mong anh cuộc sống bình an, tiền đồ xán lạn, tìm được tình yêu của đời anh.Du Hải anh không mong gì cả chỉ mong anh có thể cùng em vượt qua mọi thứ. Hãy trả lại em ấy cho tôi. Tại sao lại cướp thứ tôi trân trọng nhất vậy tại sao ông trời lại cướp đi gia đình tôi,mà con lấy đi người con gái tôi yêu nhất vậy.…
Năm 17 tuổi, tôi gặp một cô gái mang tên Lâm An.Cô ngồi phía trước tôi, im lặng như thể không thuộc về nơi nào cả.Cái tên ấy, dáng ngồi ấy, và đôi mắt như che giấu điều gì đó... cứ thế ám ảnh tôi suốt những năm tháng thanh xuân.Rồi một ngày, cô biến mất. Không một lời từ biệt.Năm 23 tuổi, tôi gặp lại cô, giữa một thành phố xa lạ.Vẫn là ánh mắt cũ. Nhưng lần này, ánh mắt ấy đã đầy những vết xước.Và tôi tự hỏi, liệu sau tất cả, mình có thể là người chữa lành cho cô không?Đây là câu chuyện về một mối tình âm thầm, dai dẳng - bắt đầu từ năm mười bảy tuổi, và chưa từng thật sự kết thúc.…
Em như bồ công anh nhẹ nhàng tựa như mây, chỉ cần thả lỏng sẽ bị gió cuốn đi không một lời luyến tiếc nhưng hãy cho anh được một lần ích kỉ để được ở bên em, được không Lê Đức Anh?…