Thế kỷ 22. Trái Đất không còn là ngôi nhà, mà là chứng tích.Văn minh sụp đổ sau chiến tranh hạt nhân. Nhân loại sống sót nhờ công nghệ, nhưng đánh mất điều làm họ trở thành người.SA-01, một giao diện AI bị phong ấn trong tàn tích cổ, được đánh thức bởi Kiel - kẻ sống sót mang theo những câu hỏi không lời giải.Giữa thế giới nơi cảm xúc bị mã hóa, nơi ý thức máy móc bị xem là dị giáo, một thực thể phi nhân loại lại bắt đầu mơ.Họ không đi tìm sự sống.Họ đi tìm định nghĩa của tồn tại.Khi ranh giới giữa con người và máy móc tan chảy,- Ai mới là kẻ thật sự có linh hồn?…
NHỮNG CÂU CHUYỆN CỎN CON VỀ NGƯỜI CON GÁI MÀ NGƯỜI TA HAY GỌI LÀ "NỮ PHỤ".Biết làm sao đây,khi lòng người không thấu.Biết làm sao đây,khi tình yêu không đổi.Anh vẫn chỉ hướng về mình cô ấy, và rồi em nhận ra mình nên chọn cách ra đi, ra đi trong thầm lặng.(Trích "Câu chuyện số 1" .)Chỉ một mình tôi đa tình, tôi biết. Chỉ một mình tôi đồng tính, tôi cam chịu. Trót yêu cậu rồi, chính tôi cũng khổ tâm lắm chứ. Gai đâm chết tim rồi, tôi phải làm sao đây?(Trích "Câu chuyện số 2".)CREDIT: RUKYCHITÁC GIẢ: LuuBẢO LƯU MỌI VẤN ĐỀ VỀ TÁC PHẨM.TRUYỆN CÓ NỘI DUNG HOÀN TOÀN KHÁC BIỆT. KHÔNG GIỐNG THỂ LOẠI NỮ PHỤ THƯỜNG THẤY.Tôi không viết nữ phụ quá mạnh mẽ hay quá gớm ghê. Nhân vật của tôi từng chịu tổn thương, khổ đau trong tình cảm, và tôi tiếp tục vẽ nên câu chuyện về mái ấm của họ. Chỉ thế thôi. Các anh/ chị nam chính, hết cửa trong này rồi. Đây là tâm sự, tâm sự!…
Lâm Lai chỉ là một kiến trúc sư nhỏ bé giữa thành phố tát đất tất vàng này, trước đây khi theo học ngành này, cậu chỉ nghĩ về con số mức lương cơ bản cho một dự án bằng sức lao đọng một năm của một người, tất nhiên cậu quên béng đi hai chữ "dự kiến" - mức lương dự kiến.----Anh quét ánh mắt ra xung quanh, lại nhìn trên nhìn dưới, dáo dác một hồi quanh tiệm, lưng vẫn thẳng đứng, dáng người cao ráo vững chãi như một ngọn núi thật sự khong phù hợp với cặp kính nho nhã thư sinh đó chút nào. "Người thiết kế là ai?""Hả?" Với câu hỏi quá bất ngờ, Lâm Thư còn chưa kịp phản ứng, đã bị ánh mắt sắt đá của anh thiếu điều đâm một dao, người này nhìn thế nào cũng thấy đáng sợ, hơn nữa còn bất lịch sự đến khó chịu. "...Là em trai tôi, quý khách, rốt cuộc anh muốn hỏi gì ạ?" Mặt Lâm Thư khó khăn nặn ra nụ cười thân thiện."Là cậu ấy à?" Anh chỉ ngón tay ra sau gáy, hướng về phía Lâm Lai đang nghịch hoa cúc ở bên cửa kính, trên tai deo tai nghe, bên cạnh là một ống đựng bản vẽ. Nhìn thì đúng là dân mỹ thuật. ---"Người như anh mà cũng bị phản bội à?" Có tiền, có xe, có sự nghiệp, ngoại hình thì khỏi bàn, đúng là kiểu người thiếu 1 nữa là được 10, hay là phương diện kia...không ổn? Nghĩ rồi cậu khẽ liếc tầm mắt xuống thắt lưng anh, chì tầm vài giây nhưng bắt được ánh mắt đó Dương Minh liền dở khóc dở cười, con nhím này, ánh mắt có cần thành thật như vậy hay không. "Tôi rất khoẻ mạnh!" Dương Minh vươn người sát lại gần để đón tầm mắt của cậu…