Xu sắc vân vân ( Phiên ngoại Lý Phủ x Lý Kha) by lamlamhavu Vương gia tướng quân công x hoàng đế thụ ( Chính văn giữ nguyên, phiên ngoại viết sau khi hai người đã chết)Do quá đau lòng cp phụ nên mình đã viết phiên ngoại này, để có một kết cục tốt đẹp hơn cũng như để xoa dịu nỗi lòng mình. Hoan nghênh enjoy!…
Tôi viết tiểu thuyết này hoàn toàn là hư cấu. Đó chỉ là những giấc mơ và hy vọng về một thế giới mới của riêng tôi. Ở đó tôi có thể tự do làm những gì mà tôi mong muốn, trải nghiệm."Nhân gian một cõi đầy ai oán Đời người một kiếp lắm đau thương..."Trong trời đất này, hạnh phúc không thể vĩnh hằng hay sao ?Hoặc giả, vốn chẳng có cái nào gọi là hạnh phúc cả, hết thảy đều do tưởng tượng của con người. Cũng như trong tình yêu, không hề có cái gọi là đúng sai. Nó chỉ là một canh bạc, ai yêu trước thì là kẻ thua cuộc."Yêu hay chưa từng yêu, hắn cững không biết, chỉ có trời mới biết...Mỗi khi lắng nghe tiếng dương cầm lặng lẽ vang lên trong đêm tối, là lúc hắn nhìn thấy chính mình. Cô độc, bi ai, thống khổ, chịu đựng. Lạnh, một trái tim lạnh buốt đã khép kín....Hai con người, hai thế giới, hai trái tim lạnh giá, nhưng chung một linh hồn khuôn phép và định kiến..." Yêu hay không yêu ?Đến cùng, dẫu biết câu trả lời hay không cũng hóa bụi tháng năm, quay về vạch xuất phát mà bắt đầu lại. Bỉ ngạn nở hoa không thấy lá Vong Xuyên tiễn bước khách nhân qua Quảng Nam mưa bụi phủ Nại Hà Cố nhân quay đầu sầu ly biệt.…
Nàng là Drizella, chị kế của Lọ Lem.Từ trước đến nay, ai mỗi khi nhắc đến nàng đều nghĩ tới sự xảo trá, độc ácĐúng! Nàng nhận là nàng độc ác đấy, nhưng cái gì cũng có lí do của nó chứ?________________________________Tác giả: Lâm LanSố chương: 1…
Em buồn, rõ ràng là em đang buồn nhưng vẫn cố cười để đời bỏ qua em, cố cười để đời đừng thấy bộ dạng yếu đuối của em. ________Em là cô nàng lăng loàng, em quen, em yêu, em nói những điều mật ngọt, kẻ lạ người quen, nhận xét em cũng chỉ là cô nàng bình thường chỉ được cái luôn tràn đầy năng lượng. Nhưng trong số đó có kẻ lại bảo em đang bất lực lắm, vừa bất lực với nổi buồn kéo đến, người ta hỏi hắn kẻ nào đang vui mà bảo họ buồn? hắn lại cười nhạt rồi bảo:-"Mắt không biết nói dối, nhóc con à"_______Em muốn như chú chim bồ câu trắng kia, bay trên bầu trời xanh với bộ lông màu trắng, nổi bật lên nét đẹp của nó, nó vương cánh bay như cho cả thế giới ngắm nhìn nó mà ghen tị. Nó tự do và thuần khiết_______Em ghét bản thân mình quá, sau lại không chứa nổi thế này? em ước bản thân biết cách bỏ bớt để thu về, bỏ bớt đi những tiêu cực đã cũ chào đón những tiêu cực mới. _______Một chiếc ly thủy tinh bị vỡ nát trên mặt đất, ta nhặt lên rồi dán chúng lại bằng băng cá nhân, nó vẫn hình ra được một chiếc ly nhưng sẽ chẳng thể uống được. Như một trái tim đã vụn vỡ, ta dán lên một câu xin lỗi, xin lỗi như khiến nó thất vọng, cứ như thể chỉ cần nói 'xin lỗi' thì mọi thứ điều có thể được tha thứ vậy! ______Cái im lặng của mùa đông, cảm giác từng bộ phận cơ thể chìm vào lớp tuyết dày, để cho những hạt tuyết nhỏ phủ lên mình, lấp mình lại, rồi trốn đi______Đôi lời chủ bút: ☛ ờm... trong lúc đang bị xamcu thì viết thoi…