[Rhycap] 100 lần hẹn hò
Lấy cảm hứng từ phim 50 first date "Thế là anh định mỗi ngày giúp cậu ta nhận ra đã có chuyện gì xảy ra vào những ngày hôm trước, đợi cậu ấy chấp nhận chúng,... và khiến cậu ấy yêu anh lại lần nữa?"…
Lấy cảm hứng từ phim 50 first date "Thế là anh định mỗi ngày giúp cậu ta nhận ra đã có chuyện gì xảy ra vào những ngày hôm trước, đợi cậu ấy chấp nhận chúng,... và khiến cậu ấy yêu anh lại lần nữa?"…
Lấy cảm hứng từ bài hát "Hứa đợi nhưng chẳng tới"Khuyến khích vừa nghe nhạc vừa thẩm truyện để đạt hiệu quả cảm xúc cao nhất=))Dạo này bị mê Mợ Hai với Chồng Chung ấy, thề cuốn vãiii. Nên trong lúc đợi chờ bà au kia ga chiện, tui xịn phép tự thủ bằng con fic này z 😭Lá.Plss, hãy góp ý cho tui.…
written by : tuyetdodohoàng đức duy boy bóng rổ năm nhất (cực kì yêu thể thao) lần đầu biết yêu.nguyễn quang anh boy chuyên tự nhiên năm hai (cực kì ghét thể thao) lần đầu biết yêu.hai thái cực khác nhau lần đầu tiên biết yêu, và yêu nhau.textfic ft.văn xuôingõ.…
Tác Giả: Nhi14112009[ Pewpao123 ]Văn. Ngọt. TụcThái Lê Minh Hiếu × Đặng Đức DuyMình ra fic để ăn chứ không muốn ăn những lời ác ý nhéGóp ý thì mình xin nhận ạ…
Triết gia người Đức Friedrich Nietzsche từng nói: "Nếu bạn nhìn quá lâu vào vực thẳm, vực thẳm cũng sẽ nhìn chằm chằm vào bạn."warning: vô hạn lưu, kinh dị, lowercase, tất cả nhân vật đều có thật nhưng câu chuyện trong này không có thật, OOC, tục,..…
Hoàng Đức Duy làm rớt cây bút đúng chân bàn Nguyễn Quang Anh, muốn mở mồm ra gọi nhưng ghét không chịu được.''Ê...''Quang Anh không nói không rằng đá cây bút về cuối lớp trước ánh mắt ngơ ngác của người kia.''Đồ điên.''Đồ điên không quay lại, để mặc em loay hoay xuống cuối lớp nhặt bút._______________2 năm sau, Đức Duy tiếp tục làm rơi cây bút, vẫn vào đúng chân bàn cậu ta, nhưng lần này, cậu ta không đá lại nữa mà trực tiếp cúi xuống nhặt đưa cho em.''Nay tử tế dễ sợ...''''Người yêu tôi, tôi không tử tế thì còn tử tế với ai được nữa?''…
Năm tháng ấy, có một Quang Anh vì Đức Duy mà thay đổi từ một cậu bé được ví như chẳng có tương tai mà trở thành một chàng trai mà người người kính trọng. Nhưng đến lúc anh thành công, biến cố chợt ập tới kéo theo Đức Duy đi mất, khiến anh sống trong đau đớn nhiều năm liềnRồi ngày Đức Duy về bên anh đã đến, anh chẳng muốn đánh mất người anh thương nữa. Anh ôm cậu thật chặt như muốn nói dù cho có chết anh cũng muốn Đức Duy ở bên mình, chẳng rời bỏ anh một lần nào nữa....…
Anh kể với tôi, về những cánh đồng ngập tràn nắng sớm.Anh kể với tôi, về những con đường đất đỏ dẫn đến nơi bình yên.Anh kể với tôi, về những đêm trời rực sáng bởi hỏa châu và tiếng đạn rít qua tai.Anh kể với tôi, về giấc mơ một ngày không còn tiếng súng.Nhưng tôi chưa bao giờ kể với anh, rằng giữa những điều quý giá tôi trân trọng, có cả một tình yêu chẳng dám gọi tên.Lấy cảm hứng từ bài "Đồng Chí" - Chính HữuLại là Lá đâyTôn chỉ là không viết SE =))Enjoy~…
---Tóm tắt nội dung:> Hoàng Đức Duy là một bác sĩ pháp y trẻ tuổi, nghiêm túc, thông minh, nhưng lại luôn giữ khoảng cách với người khác do biến cố trong quá khứ - vụ án giết người năm 17 tuổi khiến gia đình cậu tan vỡ.Nguyễn Quang Anh là một điều tra viên sắc sảo, thuộc tổ trọng án đặc biệt, nổi tiếng là kẻ lạnh lùng, khó gần và... quá thông minh. Hắn từng là người điều tra vụ án năm đó, nhưng vì không đủ bằng chứng nên hung thủ thoát tội.Nhiều năm sau, một chuỗi vụ án mới xảy ra, với hiện trường và manh mối trùng khớp kỳ lạ với vụ án năm xưa. Quang Anh được giao điều tra, và lần này, pháp y hỗ trợ lại chính là Đức Duy.Cả hai không ngờ rằng, họ sẽ cùng bị cuốn vào một vòng xoáy trinh thám - với máu, bí mật, và những tổn thương cũ chưa lành....…
"Ngày mai... Mặt trời bên này liệu còn mọc không hả anh?""Nếu không, thì anh sẽ đưa em sang phía khác... nơi hoa vẫn nở, dù chỉ một lần cuối.""Lỡ người ta phát hiện ra em và anh... Gia đình anh, danh tiếng nhà anh... tất cả sẽ sụp đổ đấy.""Nếu tình yêu cần một cái tên đúng đắn để được tồn tại... thì thứ tình yêu ấy chẳng đáng gì.""Hoa ở phía mặt trời thường nở rực rỡ... nhưng cũng chóng tàn, anh à.""Vậy để anh ôm lấy em, trước khi hoa kịp ngừng nở."ONLY CAPRHY KHÔNG PUBLIC RA NGOÀI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC, CHỈ LƯU TRUYỀN NỘI BỘWarning: OOCTruyện chỉ đăng tải trên Wattpad@SoraTm…
Captain × Rhyder (Hoàng Đức Duy × Nguyễn Quang Anh)❀❀❀"Nếu em có thể quay lại quá khứ, anh có thể yêu em thêm một lần không?"Đức Duy từng tin rằng thời gian có thể sửa chữa sai lầm. Chỉ cần quay về khoảnh khắc ba năm trước - thời điểm cậu buông tay Quang Anh vì tham vọng, cậu tin rằng chỉ cần nói một lời khác đi, giữ chặt bàn tay ấy thêm một giây thôi, thì mọi thứ sẽ thay đổi.Nhưng quá khứ không dễ dàng lung lay. Dù Đức Duy có thử bao nhiêu lần, Quang Anh vẫn rời đi. Cậu không biết rằng, mỗi lần cậu quay lại, Quang Anh cũng đã quay lại.Hai con người, hai nỗi đau, hai linh hồn mắc kẹt trong vòng lặp vô tận - nơi tình yêu trở thành gánh nặng, nơi nỗi đau cứ lặp đi lặp lại mà không ai thoát ra được. Càng cố sửa sai, họ càng lạc lối.Nếu quá khứ không thể thay đổi, vậy liệu chính họ có thể thay đổi? Hay ngay từ đầu, số phận đã an bài một tình yêu không có kết cục?❀❀❀Tác giả: LianahaEditor bìa fic: Liris (Plinh)…
khi được yêu, thì sẽ yêuvà khi đã yêu, thì sẽ không được yêu nữaoneshort…
Chuyện về hai người đó!( ̄y▽, ̄)╭ bản đầu tay mong mọi người hoan hỉ đón nhận aa!Chú thích nhỏ cho các bây bi khi lời sảng otp của t(tớ/tao/tui):_Truyện t chỉ update đến c2 và off đến 27/6 rồi cập nhật thêm._Truyện dựa theo trí tưởng tượng của t phiền bae không đem ý tưởng đi bất kỳ đâu_những gì viết ra chỉ là kịch bản cưng chắc rõ hơn cả t nhỉ?_Cách gọi của người thứ ba (tức là t) sẽ cố định và t mới tập viết nên có gì mong các bây bi góp ý nhoaa!iu lắm_Có sai chính tả hay lặp từ ở đâu thì cứ alo t liền để t sửa nhé!…
một shortfic ngẫu hứng giữa tiết trời "sáng nắng chiều mưa giữa trưa bão tố" của hà nội.đây là văn xuôi, không có text (có lẽ vậy)tác giả không giỏi văn, cảm thấy văn phong tác giả chán thì bạn cứ out ạ.dưới đây là quy tắc 4K - 4 KHÔNG, mong bạn áp dụng :❗️KHÔNG ÁP DỤNG VÀO HIỆN THỰC❗️KHÔNG NHẬN TOXIC, GẠCH ĐÁ❗️KHÔNG BẾ EM NÓ TỚI TRƯỚC MẶT CHÍNH CHỦ❗️KHÔNG ĐĂNG TRÊN WEB/APP NÀO NGOẠI TRỪ WATTPAD…
Phong,một cậu học sinh cấp 3 với ước mơ đầy hoài bão rằng mai sau sẽ trở thành bác sĩ cùng cậu bạn tên Dũng,hai người trải qua nhiều chuyện cùng nhau....…
Nguyễn Quang Anh thiếu gia nhà họ Nguyễn là một là kiêu ngạo , em luôn buông nhưng lời lẽ đâm chotjr vào nỗi đau người khácNhưng đó chỉ là vỏ bọc mạnh mẽ mà em tự tạo lên mà thôi , em không cảm nhận được tình cảm trong gia đình mình. lên em xây dựng một lớp vỏ bọc chắc chắn và mạnh mẽ để che giấu đi con người thật của mìnhBức tường cứng đến mấy thì cũng sẽ có vết nứt , từ vết nứt nó sẽ lam ra rồi sụp đổ . Em không nghĩ đến có ngày bức tường vững chắc mà mình tạo ra cũng sẽ sụp đổLƯU Ý: ONLY CAPRHY Truyện đã được thay đổi cố truyện nó có thể sẽ hơi khác so với những gì mọi người đọc ở bản trước…
"thầy cho phép em được thích thầy nhé?""điên à?""vâng, em điên chết mất, khi mà trông thấy thầy cứ đùa giỡn với bọn họ, nhưng lại khó chịu với mỗi mình em""...."________________________________bỗng một ngày, tôi bắt đầu biết yêu.●TL: học đường, hài bựa,...v,v..chú ý: có tục tĩu, văn phong không trôi chảy, nếu thấy hợp gu các cậu thì cứ đọc nhé🌷…
- Quang Anh làm gì đó?...- Sao hỏi không trả lời?...- Cậu khinh thường tôi sao? ...- Này ( đẩy vào vai )."Gì""Không thấy đang đeo tai nghe à""Phiền"Quang Anh 18 tuổi là sinh viên năm hai của ECAL - ngôi trường nghệ thuật danh giá nằm giữa lòng Lausanne thanh bình. Cậu thường ngồi bên khung cửa sổ tầng ba của xưởng vẽ, nơi nắng sớm xuyên qua từng lớp kính trong, đọng lại trên mi mắt và mái tóc nâu mềm như sương mờ tháng Ba.Người ta hay bảo Quang Anh giống như một nét cọ lướt nhẹ không ồn ào, không sắc sảo, nhưng cứ thế len lỏi vào tâm trí người khác. Trong lớp học đầy tiếng nói chuyện sôi nổi, cậu vẫn luôn là người ngồi lặng lẽ, phác họa từng chi tiết nhỏ nhất trên tờ giấy trắng, tựa như đang lắng nghe một bản nhạc chỉ mình cậu nghe thấy.Có lần, giảng viên hỏi: 'Vì sao em chọn theo nghệ thuật?'Cậu đáp nhỏ, mắt vẫn không rời nét chì: 'Vì em muốn giữ lại mọi khoảnh khắc đẹp đẽ, trước khi chúng trôi đi như tuyết tan trên mái nhà tháng Tư._Người ta bảo St. Moritz là nơi dành cho những kẻ có tiền hoặc có ước mơ. Đức Duy không có cả hai.Cậu từng học Kỹ thuật tại một trường đại học lớn nơi mà mọi giấc mơ bay xa được vẽ nên bằng lý thuyết và những con số. Nhưng rồi một ngày đầu đông, cậu lặng lẽ rút hồ sơ, mua vé tàu đêm về phía Graubünden, mang theo duy nhất một chiếc vali và một email xác nhận làm việc tạm thời tại trường đua ngựa White Turf.White Turf không giống bất kỳ nơi nào cậu từng biết. Băng tuyết trắng xóa trải dài, ngựa đua phi băng băng qua mặt hồ đóng băng, và những bước chân người lạ.…
"tao trừ lương,không nói nhiều""ôi thôi anh ơi anh mà trừ nữa chắc tụi em đi ăn xin quá??"câu chuyện nho nhỏ hằng ngày của anh xái và đàn em trong công ty của ảnh.…