Tôi và Pun
....Ừmmnhớ ủng hộ tui…
....Ừmmnhớ ủng hộ tui…
Chuyện kể về một cô gái Việt Nam đến sống ở Mỹ, một nơi xa lạ đối với cô,ở đây cô phải tập làm quen với nhịp sống,văn hoá,ứng xử và nhiều thứ khác. Và đặc biệt hơn cô gặp một anh chàng tên là Jason lớn hơn cô 1 tuổi, hai người họ quen nhau và trong tình yêu đẹp đó cũng có những biến cố xảy ra với họ...…
Lưu Ái Vy là một cô gái xinh đẹp vì do một lần cứu đứa trẻ băng qa đường liền bị ô tô cán xuyên ko vào truyện * bạch lien hoa của lòng anh * mà cô mới đọc được hôm qa............Hết rùiMk mới viết nên không bớt j nhiềuMong mọi người đóng góp ý kiến á 🙋🙋🙋🙋…
Tình yêu, thật là một thứ cảm xúc khiến người ta khó chịu mà, nó cứ ràng buộc suy nghĩ của ta vào môt mớ hỗn độn , quẩn quanh về một thứ mà chẳng thể nào dứt ra. Thử tưởng tượng xem, mỗi ngày đều nhớ và để ý về cái dáng người, cử chỉ, hành động, hay đơn giản chỉ là ánh mắt nụ, nụ cười của ai đó, đến mức làm ta sao nhãn tất cả mọi việc....Và cấp 3, khoảng thời gian thật sự trưởng thành của một con người , tôi nghe nói đó là khoảng thời gian đẹp nhất của một tình yêu " Tình Yêu Tuổi Học Trò".…
Nàng nhờ thời không đến với hắn...Cho hắn những điều tốt đẹp nhất...Ở bên hắn...Cùng hắn vượt qua tất cả....Nhưng cho đến 1 ngày nàng nhận ra...Mình phải quay trở về...Mọi thứ bắt đầu đều phải kết thúc...Ngày nàng đi hắn đã gào thét...Hắn hận ông trời..Truyện sẽ có đôi chút ngược nhưng sẽ HE nha mọi người…
Thuê bao hết tiền…
1 đất nước đang sống yên bình hạnh phúc…
bài thơ về chứng tự kỷ…
một câu chuyện buồn không dành cho những bạn đang buồn sẵn🤣…
Vào xem để biết con người của tao…
Thể loại: Xuyên Không…
Đọc rùi biết…
tiểu thanh là một cô gái mồ côi cha mẹ từ nhỏ phải sống với 1 người gì độc ác nhưng mà cũng rất thương cô ... vào 1 năm từ khi ra trường cô phải sống một cuộc sống vất vả trong 1 lần đi làm về cô đá bị 1 chiếc xe đâm cô bống nhớ về một tràng trai nhớ về thanh xuân khì mik gặp tràng trai ấy cô bất giác mỉm cười…
Không được hay mong mọi người đọc và cho ta kiến…
Mình là người sống trong bóng tối. Mình không thể nhìn thấy được gì, nhưng có nhiều thứ vẫn hiện hữu mãi trong tâm trí mình dù mình chưa bao giờ nhìn thấy. "Anh ấy" cũng vậy.Tô Thiên đã từng ví mình với một chú đom đóm. Anh ấy nói mình chỉ có thứ ánh sáng lập loè nhưng lại cố hết sức để đem ánh sáng cho đời. Anh ấy có biết mình không thích cách ví như thế đâu. Vì mình, mãi mãi không muốn sống trong bóng tối nữa.Tôi là người có nhiều bí mật. Như một cỗ máy chưa từng kích hoạt, tôi hành động khô khan và nặng nề. Dường như những điều tốt đẹp mà tôi đã góp nhặt bấy lâu nay bị gió thổi bay đi mất, chợt dừng lại khi gặp em ấy.Tôi đối xử thật lòng với em ấy, nhưng nó chưa bao giờ đủ cả. Tôi biết nếu em ấy biết bí mật của mình, em ấy sẽ đau lòng hơn cả tôi. Vậy nên, những điều ấy tôi luôn giữ trong lòng.Hai chúng ta như lạc nhau giữa bầu trời rộng lớn.---------------Tác giả : Trịnh Ngọc Mai.Vẫn còn là hs trung học nên mình đăng mỗi tuần 1 chương nhé. Cảm ơn mn đã ủng hộ ❤️…
Mẹ ơi, con xin mãi là con của mẹ…